Sở Dương mỉm cười: "Người tương giao với người, bất kể là hợp tác hay là bằng hữu, cơ bản nhất chính là tín nhiệm. Ta đã nói hết, ngươi không tin, ta cũng không có cách nào."
Hắn hé mắt, lóe lên quang mang sắc bén, nhưng khẩu khí vẫn thản nhiên nói: "Cùng lắm thì chúng ta quyết một trận tử chiến là được!"
Sở Dương diễu cợt nhìn Lệ Khinh Lôi: "Ta dám, nhưng không biết Lệ gia có dám hay không!"
Lệ Khinh Lôi lập tức bị kiềm hãm.
Nếu như Sở Dương nói ra những lời này ngay từ đầu, Lệ Khinh Lôi chỉ coi là một cái rắm, trực tiếp cười nhạt! Cũng khinh thường nói thêm, trực tiếp xuất thủ giết chết tên tiểu tử khoác lác không biết ngượng này!
Nhưng hiện tại, lại có chút tiến thoái lưỡng nan.
Ngoài miệng tuy nói đều không tin, nhưng trong lòng há lại không có cố kỵ? Bên kia, chỉ cửu phẩm đỉnh phong chí tôn cũng đã có trên sáu vị rồi! Tính đi tính lại mấy lần, Lệ Khinh Lôi vẫn cảm thấy chuyện này thà tin còn hơn không.
Vạn nhất khiến gia tộc chọc thêm cường thù đại địch trong thời điểm như thế này... Mình thật sự có chết trăm lần cũng không đủ đền tội. Nhưng ngoài miệng vẫn cố mạnh miệng, nói: "Sở Dương, nếu là đàm phán thì chớ có gây sự. Người nghĩ Lệ gia chúng ta thật sự không dám giết ngươi sao? Cho dù ngươi có chí tôn đằng sau thì sao? Nên biết cá chết lưới rách, đều không may mắn tồn tại!"
Trong lòng Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Nếu ngươi dám giết, vì sao còn đứng bất động ở đó? Mạnh miệng thì ai chẳng biết. Nhưng ngoài miệng đương nhiên sẽ không nổi nóng, nói: "Vậy ngươi vừa nói, là có ý gì?"
Lệ Khinh Lôi chỉ cảm thấy trong ngực bức bách, gần như có chút nén giận nói: " Bất quá... Tuy ta không tin ngươi, nhưng lại rất muốn hợp tác với nguiơ!"
Hắn mỉm cười, tìm một lý do cho mình: "Chính như lời ngươi nói, hợp tác cùng có lợi!"
Sở Dương nói: "Ồ? Ngươi không tin, nhưng lại muốn hợp tác. Không biết hợp tác như thế nào mới tính là hợp tác?"
Lệ Khinh Lôi nói: "Ta chỉ có một điều kiện! Chỉ cần ngươi làm được, ta liền tin tưởng ngươi. Lập tức dùng nghi lễ cao cấp nhất tiếp đón các ngươi, càng dùng nghi thức long trọng, hộ tống các ngươi rời khỏi Tây Bắc, một đường hộ tống các ngươi an toàn trở về Đông Nam!"
Sở Dương nhíu mày: "Điều kiện? Điều kiện gì?"
Ánh mắt Lệ Khinh Lôi lộ ra sát khí: "Chỉ cần ngươi một đao chém đầu bốn tên hình lại kia ngay trước mặt ta! Ta sẽ tin tưởng ngươi, hơn nữa chấp nhận mọi hợp tác!"
"Điều kiện này cũng không khó. Hơn nữa cũng là điều kiện tiên quyết để song phương hợp tác. Như vậy, cho dù ngươi ra ngoài nói Lệ gia chúng ta giết Lãng Nhất Lang, chấp pháp giả cũng không tin tưởng! Bởi vì ngươi là địch nhân của bọn hắn."
Lệ Khinh Lôi nói: "Mà chúng ta lại càng thêm an tâm! Về phần sau khi ngươi ra ngoài, hợp tác với chúng ta cũng được, không hợp tác với chúng ta cũng tốt. Có một câu ngươi nói rất đúng, chúng ta bây giờ, cũng không muốn trêu trọc vào địch nhân như ngươi!"
Lệ Khinh Lôi nói những lời này, có thể nói là nhượng bộ ngàn trượng rồi!
Miệng hắn nói không tin kim tuyến song hồ liên hệ, sinh tử đồng tâm, nhưng trong lòng vẫn cố kỵ, hơn nữa, hắn cũng thừa nhận tuyệt đại bộ phận lời Sở Dương nói.
Cho nên, vừa lui liền trực tiếp thối lui tới điểm mấu chốt nhất.
Theo hắn, điều kiện như vậy, đối với mình mà nói, có thể nói là thành thật công bằng với nhau rồi. Mà đối với Sở Dương mà nói, cũng thật sự quá dễ dàng. Thậm chí trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười giống như hợp tác đã thành công.
Hắn có thể dự liệu được vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của đối phương.
Chính như lời hắn nói: Hắn cũng không tin Sở Dương sẽ thật sự tuân thủ lời hứa, nhưng hiện tại Lệ gia lại thật sự không thể mở thêm một chiến tuyến nào nữa. Sở Dương rời đi, sau này hợp tác hay không đều được. Nói ngắn gọn, mình bán cho hắn một đại nhân tình.
Sau này không là địch, đó với là đại cát. hơn nữa, còn giải quyết tai họa sau này của Lệ gia!
Sắc mặt Sở Dương rất khó coi, cười lạnh một tiếng: "Ngươi đang uy hiếp ta? Đây tính là điều kiện gì?"
Lệ Khinh Lôi hít một hơi, nói: "Bên phía ngươi, có mấy vị chí tôn cửu phẩm điên phong! Chỉ là bốn vị chí tôn nhất phẩm, đối với thực lực của ngươi, căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng gì! Lưu lại cũng không thể điên đảo càn khôn, giết, cũng không ảnh hưởng tới thực lực!"
"Chỉ cần ngươi giết bọn họ, Lệ gia chúng ta sẽ phụ trách an toàn bảy ngàn dặm cho các ngươi!"
"Ta không hiểu vì sao ngươi còn chần chừ?"
Lệ Khinh Lôi thật sự có chút không hiểu.
Theo hắn, đây đã là lựa chọn tốt nhất, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ đã lập tức kéo bốn người kia tới, một đao chém chết rồi.
Trước bảo trụ tính mạng mình rồi nói tiếp... Cho dù hôm nay giết chết, ngày mai giết trở lại báo thù cho bọn họ là được...
"Ta không làm được!" Sở Dương khẽ lắc đầu: "Bọn họ đã quy phục ta, chính là người của ta! nếu như là người của ta, ta sẽ bảo hộ bọn hứn! Đừng nói bọn họ là chí tôn nhất phẩm, cho dù bọn họ chỉ là thư sinh văn nhược... chỉ cần bọn họ quy phục ta, ta cũng có nghĩa vụ, trách nhiệm bảo hộ an toàn của bọn họ
"Thật sự không bảo hộ được, đó là vấn đề thực lực. Còn nếu ngay cả bảo hộ cũng không... Đó chính là vấn đề thái độ!"
"Có lẽ các ngươi sẽ nghĩ rằng, hi sinh vài người, bảo hộ những người trọng yếu, chính là chuyện rất bình thường, nhẹ nhàng. Nhưng các ngươi không phải Sở Dương ta!" Sở Dương mỉm cười nói.
Ánh mắt Lệ Khinh Lôi sắc bén giống như chim ưng, nhìn chằm chằm Sở Dương, thản nhiên ói: "Nhưng nếu ngươi không tiếp nhận, chúng ta sẽ phải khai chiến! Nếu ngươi chấp nhận điều kiện đó, chín người có thể sống năm! Nếu như ngươi không tiếp nhận, toàn quân bị diệt là điều có thể dự doán, Phải biết rằng, một khi đạt tới loại tình trạng này, đã dắc tội thì không ngại đắc tội tới cùng! Nếu chúng ta đã không còn cố kỵ, cho dù ngươi có lục đại chí tôn làm chỗ dựa, Lệ gia chúng ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay!"
"Vì sao ngươi phải cố chấp như thế!"
Lệ Khinh Lôi có chút diễu cợt, mang theo một tia trào phúng: "Chẳng lẽ.... ngươi còn muốn làm anh hùng?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Đừng nói anh hùng... cho dù là kiêu hùng, cũng không có đạo lý dễ dàng lấy thủ hạ mình ra trao đổi điều kiện... Bọn họ có thể chết trận, nhưng nếu đem ra làm điều kiện trao đổi, tuyệt đối không được."
Lệ Khinh Lôi thật sự ngây người rồi.
Mình đã vì lợi ích toàn cục mà nhân nhương tới mức độ này rồi mà hắn không ngờ vẫn còn lắc đầu? Giờ khắc này, Lệ Khinh Lôi thậm chí cũng cảm thấy có chút ủy khuất rồi.
Ủy khuất vô cùng!
Ngươi còn muốn thế nào?
Cho dù là bốn người vốn không thuộc phe ngươi, ngươi cũng không muốn giết! Đang ở trong tình thế nguy ngập, đảo mắt là mất mạng, không ngờ còn cứng đầu cứng cổ, cố đấm ăn xôi kỳ kèo điều kiện?
Ngươi cho Lệ gia chúng ta là kẻ ngốc sao?
Nếu như ta đáp ứng ngươi rồi, sau này ngươi có truyền bá tin tức hay không, chẳng phải đều phụ thuộc vào tâm tình các ngươi sao? An nguy toàn bộ Lệ gia,, chẳng lẽ lại phải xem tâm tình các ngươi tốt hay không?
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Lệ Khinh Lôi có chút nổi nóng rồi.
"Điều kiện của ta, chỉ có thế!" Sở Dương không lùi nửa bước: "Tránh đường, để chúng ta đi! Giết người là chuyện không thể."
"To gan...." Đồng tử Lệ Khinh Lôi co rụt lại, cười gằn: "Dưới thiên la địa võng của Lệ gia chúng ta, hãm sâu vào tuyệt cảnh tất chết, không ngờ còn có gan dám đùa bỡn ta... Ha ha, Sở thiên ma, ngươi thật khiến ta thấy bội phục đó."
Sát khí trong mắt hắn càng lúc càng nồng đậm, dần đần gần như ngưng tụ thành thực chá.
"Muốn nghĩa khí... thì phải trả giá rất nhiều!" Lệ Khinh Lôi gằn từng chữ một.
"Đúng vậy...." Sở Dương bất đắc dĩ nói: "Mà ta đang liều mạng của mình..."
Hắn ngẩng đầu: "Xem ra, Lệ gia các ngươi không chuẩn bị hợp tác với ta rồi?"
"Là ngươi không muốn hợp tác với Lệ gia chúng ta!" Thanh âm Lệ Khinh Lôi từ giận dữ biến thành bình tĩnh, chứng tỏ hắn đã sắp xuất thủ.
"Được, một khi đã vậy thì không cần nói thêm gì nữa. Giải bỏ cấm chế cho ta, để ta trở về, chúng ta quyết một trận tử chiến, dựa vào thủ đoạn của mình đi." Sở Dương bất đắc dĩ cười.
"Giải cấm chế cho ngươi? Thả ngươi trở về? Ha ha ha...." Lệ Khinh Lôi nhìn Sở Dương giống như nhìn một thắng ngốc, đột nhiên ở một nụ cuòi quái dị: "Miệng thịt béo chạy tới tận miệng,... ta làm sao lại không ăn?"
Sở Dương giận dữ: "Chẳng lẽ ngưoi muốn giữ ta lại đây? Hai quân giao chiến không chém sứ giả! Ngươi làm sao lại đê tiện hạ lưu như vậy?"
"Ta cũng không muốn hai quân giao chiến, cũng không muốn thật sự giết ngươi." Trong mắt Lệ Khinh Lôi có chút buồn bực: "Ta không thể không thừa nhận, lời ngươi vừa nói đã phát huy tác dụng! Chúng ta đích xác cũng cố kỵ thế lực sau lưng ngươi."
Trong mắt hắn bắn ra hai luồng quang mang giống như đao phong: "Nhưng ngươi chủ động tìm tới cửa... ta làm sao có thể thịt rơi khỏi miệng.... Sở Dương, ha ha, đành phải ủy khuất ngươi mấy ngày vậy."
Hắn quay đầu lại: "Giam giữ tên tiểu tử này, trông coi nghiêm mật, không biết điều thì cho hắn biết mùi. Lập tức truyền thư, mời nhị tổ tới, thi triển khống hồn chi pháp, triệt để nắm giữ miếng thịt trên trời rơi xuống này!"
Sở Dương biến sắc.
Khống hồn chi pháp.
Đây là một trong những pháp môn âm độc nhất. Chính là sử dụng tu vi chí tôn thần nguyên vĩnh cố, thi triển nguyện lực giam cầm, khống chế hoàn toàn một người, rút đi một phần hồn phách của đối phương, đem đi luyện hóa. Từ đó về sau, cho dù xa cách ngàn dặm, chỉ cần tâm động một cái là có thể khiến cho đối phương sống không bằng chết.
Nói cách khác, một khi trúng phải khống hồn chi pháp, từ đó về sau sẽ biến thành nô lệ của người khác!
Pháp môn âm độc như vậy, chỉ khi nhân loại muốn thu phục linh thú cao cấp mới sử dụng. Về phần dùng trên con người người thì gần như không cần thiết. Bởi vì tư tưởng con người có rất nhiều tạp niệm, khó khống chế, lại dễ phản phệ, Có rất ít người đi làm như vậy, dù sao nếu k nghe lời, cứ giết là được.
Nếu có thể thi triển khống hồn chi pháp, chẳng lẽ lại không giết được?
Trước mắt, chi tôn của Lệ gia có thể sử dụng khống hồn chi pháp, cũng chỉ có mấy vị. Trừ lão tổ tông cùng hộ vệ bên người, cũng chỉ có một mình nhị tổ Lệ Tương Tư! Cho nên Lệ Khinh Lôi mới phát ra mệnh lệnh này.
Hai vị chí tôn nhe răng cười gằn tiến tới, trên mặt Sở Dương rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh hoảng, liên tiếp lui về phía sau, quát: "Chẳng lẽ các ngươi thật muốn thi tiển loại độc công táng tận lương tâm này? Chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ?"
"Người trong thiên hạ phỉ nhổ?" Lệ Khinh Lôi tàn nhãn cười lớn: "Khống chế được ngươi chẳng khác nào khống chế được thế lực sau lưng ngươi. Chuyện tốt như vậy, Lệ gia ta chỉ biết được làm vua thua làm giặc, có liên quan gì tới người trong thiên hạ đâu?"
Hai vị chí tôn cười lại, vươn tay, một phải một trái, túm lấy bả vai Sở Dương!
Sở Dương cả giận: "Một khi đã vậy, ta không khách khí nữa!"
Lệ Khinh Lôi cười ha ha, tiểu tử này đã lọt vào tay chúng ta, tu vi đều bị phong bế, không ngờ còn dám khoác lác không biết ngượng.
Trong tiếng cười, thân thể Sở Dương chấn động, đột nhiên một đạo kiếm quang lăng lệ lóe sáng!
Sở Dương mỉm cười: "Người tương giao với người, bất kể là hợp tác hay là bằng hữu, cơ bản nhất chính là tín nhiệm. Ta đã nói hết, ngươi không tin, ta cũng không có cách nào."
Hắn hé mắt, lóe lên quang mang sắc bén, nhưng khẩu khí vẫn thản nhiên nói: "Cùng lắm thì chúng ta quyết một trận tử chiến là được!"
Sở Dương diễu cợt nhìn Lệ Khinh Lôi: "Ta dám, nhưng không biết Lệ gia có dám hay không!"
Lệ Khinh Lôi lập tức bị kiềm hãm.
Nếu như Sở Dương nói ra những lời này ngay từ đầu, Lệ Khinh Lôi chỉ coi là một cái rắm, trực tiếp cười nhạt! Cũng khinh thường nói thêm, trực tiếp xuất thủ giết chết tên tiểu tử khoác lác không biết ngượng này!
Nhưng hiện tại, lại có chút tiến thoái lưỡng nan.
Ngoài miệng tuy nói đều không tin, nhưng trong lòng há lại không có cố kỵ? Bên kia, chỉ cửu phẩm đỉnh phong chí tôn cũng đã có trên sáu vị rồi! Tính đi tính lại mấy lần, Lệ Khinh Lôi vẫn cảm thấy chuyện này thà tin còn hơn không.
Vạn nhất khiến gia tộc chọc thêm cường thù đại địch trong thời điểm như thế này... Mình thật sự có chết trăm lần cũng không đủ đền tội. Nhưng ngoài miệng vẫn cố mạnh miệng, nói: "Sở Dương, nếu là đàm phán thì chớ có gây sự. Người nghĩ Lệ gia chúng ta thật sự không dám giết ngươi sao? Cho dù ngươi có chí tôn đằng sau thì sao? Nên biết cá chết lưới rách, đều không may mắn tồn tại!"
Trong lòng Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Nếu ngươi dám giết, vì sao còn đứng bất động ở đó? Mạnh miệng thì ai chẳng biết. Nhưng ngoài miệng đương nhiên sẽ không nổi nóng, nói: "Vậy ngươi vừa nói, là có ý gì?"
Lệ Khinh Lôi chỉ cảm thấy trong ngực bức bách, gần như có chút nén giận nói: " Bất quá... Tuy ta không tin ngươi, nhưng lại rất muốn hợp tác với nguiơ!"
Hắn mỉm cười, tìm một lý do cho mình: "Chính như lời ngươi nói, hợp tác cùng có lợi!"
Sở Dương nói: "Ồ? Ngươi không tin, nhưng lại muốn hợp tác. Không biết hợp tác như thế nào mới tính là hợp tác?"
Lệ Khinh Lôi nói: "Ta chỉ có một điều kiện! Chỉ cần ngươi làm được, ta liền tin tưởng ngươi. Lập tức dùng nghi lễ cao cấp nhất tiếp đón các ngươi, càng dùng nghi thức long trọng, hộ tống các ngươi rời khỏi Tây Bắc, một đường hộ tống các ngươi an toàn trở về Đông Nam!"
Sở Dương nhíu mày: "Điều kiện? Điều kiện gì?"
Ánh mắt Lệ Khinh Lôi lộ ra sát khí: "Chỉ cần ngươi một đao chém đầu bốn tên hình lại kia ngay trước mặt ta! Ta sẽ tin tưởng ngươi, hơn nữa chấp nhận mọi hợp tác!"
"Điều kiện này cũng không khó. Hơn nữa cũng là điều kiện tiên quyết để song phương hợp tác. Như vậy, cho dù ngươi ra ngoài nói Lệ gia chúng ta giết Lãng Nhất Lang, chấp pháp giả cũng không tin tưởng! Bởi vì ngươi là địch nhân của bọn hắn."
Lệ Khinh Lôi nói: "Mà chúng ta lại càng thêm an tâm! Về phần sau khi ngươi ra ngoài, hợp tác với chúng ta cũng được, không hợp tác với chúng ta cũng tốt. Có một câu ngươi nói rất đúng, chúng ta bây giờ, cũng không muốn trêu trọc vào địch nhân như ngươi!"
Lệ Khinh Lôi nói những lời này, có thể nói là nhượng bộ ngàn trượng rồi!
Miệng hắn nói không tin kim tuyến song hồ liên hệ, sinh tử đồng tâm, nhưng trong lòng vẫn cố kỵ, hơn nữa, hắn cũng thừa nhận tuyệt đại bộ phận lời Sở Dương nói.
Cho nên, vừa lui liền trực tiếp thối lui tới điểm mấu chốt nhất.
Theo hắn, điều kiện như vậy, đối với mình mà nói, có thể nói là thành thật công bằng với nhau rồi. Mà đối với Sở Dương mà nói, cũng thật sự quá dễ dàng. Thậm chí trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười giống như hợp tác đã thành công.
Hắn có thể dự liệu được vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của đối phương.
Chính như lời hắn nói: Hắn cũng không tin Sở Dương sẽ thật sự tuân thủ lời hứa, nhưng hiện tại Lệ gia lại thật sự không thể mở thêm một chiến tuyến nào nữa. Sở Dương rời đi, sau này hợp tác hay không đều được. Nói ngắn gọn, mình bán cho hắn một đại nhân tình.
Sau này không là địch, đó với là đại cát. hơn nữa, còn giải quyết tai họa sau này của Lệ gia!
Sắc mặt Sở Dương rất khó coi, cười lạnh một tiếng: "Ngươi đang uy hiếp ta? Đây tính là điều kiện gì?"
Lệ Khinh Lôi hít một hơi, nói: "Bên phía ngươi, có mấy vị chí tôn cửu phẩm điên phong! Chỉ là bốn vị chí tôn nhất phẩm, đối với thực lực của ngươi, căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng gì! Lưu lại cũng không thể điên đảo càn khôn, giết, cũng không ảnh hưởng tới thực lực!"
"Chỉ cần ngươi giết bọn họ, Lệ gia chúng ta sẽ phụ trách an toàn bảy ngàn dặm cho các ngươi!"
"Ta không hiểu vì sao ngươi còn chần chừ?"
Lệ Khinh Lôi thật sự có chút không hiểu.
Theo hắn, đây đã là lựa chọn tốt nhất, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ đã lập tức kéo bốn người kia tới, một đao chém chết rồi.
Trước bảo trụ tính mạng mình rồi nói tiếp... Cho dù hôm nay giết chết, ngày mai giết trở lại báo thù cho bọn họ là được...
"Ta không làm được!" Sở Dương khẽ lắc đầu: "Bọn họ đã quy phục ta, chính là người của ta! nếu như là người của ta, ta sẽ bảo hộ bọn hứn! Đừng nói bọn họ là chí tôn nhất phẩm, cho dù bọn họ chỉ là thư sinh văn nhược... chỉ cần bọn họ quy phục ta, ta cũng có nghĩa vụ, trách nhiệm bảo hộ an toàn của bọn họ
"Thật sự không bảo hộ được, đó là vấn đề thực lực. Còn nếu ngay cả bảo hộ cũng không... Đó chính là vấn đề thái độ!"
"Có lẽ các ngươi sẽ nghĩ rằng, hi sinh vài người, bảo hộ những người trọng yếu, chính là chuyện rất bình thường, nhẹ nhàng. Nhưng các ngươi không phải Sở Dương ta!" Sở Dương mỉm cười nói.
Ánh mắt Lệ Khinh Lôi sắc bén giống như chim ưng, nhìn chằm chằm Sở Dương, thản nhiên ói: "Nhưng nếu ngươi không tiếp nhận, chúng ta sẽ phải khai chiến! Nếu ngươi chấp nhận điều kiện đó, chín người có thể sống năm! Nếu như ngươi không tiếp nhận, toàn quân bị diệt là điều có thể dự doán, Phải biết rằng, một khi đạt tới loại tình trạng này, đã dắc tội thì không ngại đắc tội tới cùng! Nếu chúng ta đã không còn cố kỵ, cho dù ngươi có lục đại chí tôn làm chỗ dựa, Lệ gia chúng ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay!"
"Vì sao ngươi phải cố chấp như thế!"
Lệ Khinh Lôi có chút diễu cợt, mang theo một tia trào phúng: "Chẳng lẽ.... ngươi còn muốn làm anh hùng?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Đừng nói anh hùng... cho dù là kiêu hùng, cũng không có đạo lý dễ dàng lấy thủ hạ mình ra trao đổi điều kiện... Bọn họ có thể chết trận, nhưng nếu đem ra làm điều kiện trao đổi, tuyệt đối không được."
Lệ Khinh Lôi thật sự ngây người rồi.
Mình đã vì lợi ích toàn cục mà nhân nhương tới mức độ này rồi mà hắn không ngờ vẫn còn lắc đầu? Giờ khắc này, Lệ Khinh Lôi thậm chí cũng cảm thấy có chút ủy khuất rồi.
Ủy khuất vô cùng!
Ngươi còn muốn thế nào? Nguồn:
Cho dù là bốn người vốn không thuộc phe ngươi, ngươi cũng không muốn giết! Đang ở trong tình thế nguy ngập, đảo mắt là mất mạng, không ngờ còn cứng đầu cứng cổ, cố đấm ăn xôi kỳ kèo điều kiện?
Ngươi cho Lệ gia chúng ta là kẻ ngốc sao?
Nếu như ta đáp ứng ngươi rồi, sau này ngươi có truyền bá tin tức hay không, chẳng phải đều phụ thuộc vào tâm tình các ngươi sao? An nguy toàn bộ Lệ gia,, chẳng lẽ lại phải xem tâm tình các ngươi tốt hay không?
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Lệ Khinh Lôi có chút nổi nóng rồi.
"Điều kiện của ta, chỉ có thế!" Sở Dương không lùi nửa bước: "Tránh đường, để chúng ta đi! Giết người là chuyện không thể."
"To gan...." Đồng tử Lệ Khinh Lôi co rụt lại, cười gằn: "Dưới thiên la địa võng của Lệ gia chúng ta, hãm sâu vào tuyệt cảnh tất chết, không ngờ còn có gan dám đùa bỡn ta... Ha ha, Sở thiên ma, ngươi thật khiến ta thấy bội phục đó."
Sát khí trong mắt hắn càng lúc càng nồng đậm, dần đần gần như ngưng tụ thành thực chá.
"Muốn nghĩa khí... thì phải trả giá rất nhiều!" Lệ Khinh Lôi gằn từng chữ một.
"Đúng vậy...." Sở Dương bất đắc dĩ nói: "Mà ta đang liều mạng của mình..."
Hắn ngẩng đầu: "Xem ra, Lệ gia các ngươi không chuẩn bị hợp tác với ta rồi?"
"Là ngươi không muốn hợp tác với Lệ gia chúng ta!" Thanh âm Lệ Khinh Lôi từ giận dữ biến thành bình tĩnh, chứng tỏ hắn đã sắp xuất thủ.
"Được, một khi đã vậy thì không cần nói thêm gì nữa. Giải bỏ cấm chế cho ta, để ta trở về, chúng ta quyết một trận tử chiến, dựa vào thủ đoạn của mình đi." Sở Dương bất đắc dĩ cười.
"Giải cấm chế cho ngươi? Thả ngươi trở về? Ha ha ha...." Lệ Khinh Lôi nhìn Sở Dương giống như nhìn một thắng ngốc, đột nhiên ở một nụ cuòi quái dị: "Miệng thịt béo chạy tới tận miệng,... ta làm sao lại không ăn?"
Sở Dương giận dữ: "Chẳng lẽ ngưoi muốn giữ ta lại đây? Hai quân giao chiến không chém sứ giả! Ngươi làm sao lại đê tiện hạ lưu như vậy?"
"Ta cũng không muốn hai quân giao chiến, cũng không muốn thật sự giết ngươi." Trong mắt Lệ Khinh Lôi có chút buồn bực: "Ta không thể không thừa nhận, lời ngươi vừa nói đã phát huy tác dụng! Chúng ta đích xác cũng cố kỵ thế lực sau lưng ngươi."
Trong mắt hắn bắn ra hai luồng quang mang giống như đao phong: "Nhưng ngươi chủ động tìm tới cửa... ta làm sao có thể thịt rơi khỏi miệng.... Sở Dương, ha ha, đành phải ủy khuất ngươi mấy ngày vậy."
Hắn quay đầu lại: "Giam giữ tên tiểu tử này, trông coi nghiêm mật, không biết điều thì cho hắn biết mùi. Lập tức truyền thư, mời nhị tổ tới, thi triển khống hồn chi pháp, triệt để nắm giữ miếng thịt trên trời rơi xuống này!"
Sở Dương biến sắc.
Khống hồn chi pháp.
Đây là một trong những pháp môn âm độc nhất. Chính là sử dụng tu vi chí tôn thần nguyên vĩnh cố, thi triển nguyện lực giam cầm, khống chế hoàn toàn một người, rút đi một phần hồn phách của đối phương, đem đi luyện hóa. Từ đó về sau, cho dù xa cách ngàn dặm, chỉ cần tâm động một cái là có thể khiến cho đối phương sống không bằng chết.
Nói cách khác, một khi trúng phải khống hồn chi pháp, từ đó về sau sẽ biến thành nô lệ của người khác!
Pháp môn âm độc như vậy, chỉ khi nhân loại muốn thu phục linh thú cao cấp mới sử dụng. Về phần dùng trên con người người thì gần như không cần thiết. Bởi vì tư tưởng con người có rất nhiều tạp niệm, khó khống chế, lại dễ phản phệ, Có rất ít người đi làm như vậy, dù sao nếu k nghe lời, cứ giết là được.
Nếu có thể thi triển khống hồn chi pháp, chẳng lẽ lại không giết được?
Trước mắt, chi tôn của Lệ gia có thể sử dụng khống hồn chi pháp, cũng chỉ có mấy vị. Trừ lão tổ tông cùng hộ vệ bên người, cũng chỉ có một mình nhị tổ Lệ Tương Tư! Cho nên Lệ Khinh Lôi mới phát ra mệnh lệnh này.
Hai vị chí tôn nhe răng cười gằn tiến tới, trên mặt Sở Dương rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh hoảng, liên tiếp lui về phía sau, quát: "Chẳng lẽ các ngươi thật muốn thi tiển loại độc công táng tận lương tâm này? Chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ?"
"Người trong thiên hạ phỉ nhổ?" Lệ Khinh Lôi tàn nhãn cười lớn: "Khống chế được ngươi chẳng khác nào khống chế được thế lực sau lưng ngươi. Chuyện tốt như vậy, Lệ gia ta chỉ biết được làm vua thua làm giặc, có liên quan gì tới người trong thiên hạ đâu?"
Hai vị chí tôn cười lại, vươn tay, một phải một trái, túm lấy bả vai Sở Dương!
Sở Dương cả giận: "Một khi đã vậy, ta không khách khí nữa!"
Lệ Khinh Lôi cười ha ha, tiểu tử này đã lọt vào tay chúng ta, tu vi đều bị phong bế, không ngờ còn dám khoác lác không biết ngượng.
Trong tiếng cười, thân thể Sở Dương chấn động, đột nhiên một đạo kiếm quang lăng lệ lóe sáng!