Hai người đều tính toán trong lòng, hạ thủ đương nhiên cũng lưu lại một phần khí lực chuẩn bị ứng chiến.
Đối phương mãnh liệt rút kiếm, khiến cho trái tim hai người đều giật thót lên một cái.
Sau đó hai người liền khống chế kiếm quang, xông về phía khe hở!
Nhưng cơ thể hai người đều căng cứng, chuẩn bị tiếp nhận một kích trí mạng của địch nhân bất cứ lúc nào! Hai người đều biết, một kích đó khẳng định là có, tuyệt đối không thể thiếu được. Chỉ cần mình có thể ngăn trở được một kích đó, là có thể xông qua!
Nếu như ngăn không được, chỉ có đường làm tù binh!
May mà ta chuẩn bị xong kẻ chết thay, chỉ là không biết có thể thành công hay không... Trong lòng hai người đều nghĩ như vậy, vừa mừng thầm vừa lo lắng không yên.
Nhưng ngay sau đó, hai người đều cảm thấy trong lòng kinh hỉ vô cùng!
Đối phương... Không ngờ cứ duy trì cái tư thế uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí đó, không hề nhúc nhích một chút nào! Mặc cho hai người mình xông qua...
Ngay cả chặn cũng không hề chặn!
Thậm chí, sau khi hai người xông qua rồi, bốn người kia vẫn còn giữ nguyên tư thế đó! Không ngờ không hề quay đầu lại truy kích!
Cho là đang lúc mành chỉ treo chuông, điên cuồng chạy trốn tuyệt đối không nên quay đầu lại, nhưng hai vị kiếm trung chí tôn vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.
Thật sự là rất kỳ quái mà
Đây là vì cái gì?
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy bốn bóng lưng ở đó!
Bốn người kia vẫn uy phong lẫm liệt mà đứng, mắt nhìn về phía trước...
"Thật sự là kỳ quái...." Dạ Túy thầm nói một tiếng: "Chẳng lẽ bốn người này chỉ ra vẻ hù dọa?"
"Chạy nhanh lên, người còn hơi lảm nhảm nữa hả...." Sở Dương tức giận giáo huấn một câu, kéo Dạ Túy đi. Hai người giờ phút này mới chính thức là đồng hội đồng thuyền, đồng tâm đồng đức, dốc sức hợp tác... Xoạt một tiếng đã tiến vào trong Bảo Tháp sơn!
Chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh vào đám mây mù.
Hai người đều minh bạch, mặc dù mình có kế hoạch, nhưng nếu như đối phương gặp chuyện gì đó bất ngờ, khả năng chạy thoát gần như bằng không!
May mà đối phương xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
...
Không chỉ có Sở Dương cùng Dạ Túy ngây dại, Gia Cát Hồn đuổi theo đằng sau lại càng không biết mình có cảm giác gì nữa.
Mắt thấy mình chờ đợi lâu như vậy, vừa dùng gian kế, vừa dùng không thành kế, vừa dùng tâm lý chiến, vừa dùng cường thế áp bách, rốt cuộc cũng khiến hai người kia chạy tới cái bẫy mà mình bố trí sẵn.
Chẳng mấy chốc là hai người kia chỉ có kết cục chịu trói. Tuyệt đối không có khả năng thứ hai.
Như thế mà đúng vào lúc này... Bốn vị cao thủ ngũ phẩm chí tôn, không ngờ lại cùng nhau biến thành tượng đá?
Gia Cát Hồn vốn đang mang theo một nụ cười tiêu sái giống như "Đại cục đã định, dự liệu từ trước, không nhanh không chậm đuổi tới, động tác tiêu sái thong dong.
Nhìn thấy xa xa, bốn vị cao thủ của gia tộc đã bắt đầu hành động lộ ra tư thế dọa chết người, hắn lại càng gần như cười thành tiếng.
Nhưng ngay sau đó, bốn vị cao thủ không ngờ cứ giữ nguyên tư thế đó, không hề nhúc nhích, để mặc địch nhân vọt qua, không ngờ không ngăn trở nửa điểm!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Gia Cát Hồn choáng váng, lập tức phốc một tiếng ngã xuống đất. Quay cuồng lăn lộn trên mặt cỏ bảy tám vòng mới đứng dậy, dụi dụi mắt nhìn lại!
Không sai!
Hai người kia đã biến mất đằng sau lưng bốn vị chí tôn ngũ phẩm, đến bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Mà trên mặt bốn vị chí tôn ngũ phẩm kia vẫn còn treo một nụ cười đắc chí vui vẻ, lộ ra thần thái thỏa mãi giống như đã công thành đại cáo...
Cứ giữ nguyên tư thế đứng đó!
Gia Cát Hồn chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng.
Đầu váng mắt hoa, khóc không ra nước mắt hét lớn một tiếng: "Các ngươi đang làm cái gì?!!!"
Hắn gầm lên một tiếng dữ dội, trực tiếp chấn cho bốn phía cùng chấn động, phản âm ầm ầm. Từ trong mây mù trên Bảo Tháp sơn liên tục truyền tới thanh âm vang vọng:
Các ngươi đang làm cái gì
Đang làm cái gì?
Làm cái gì?
Cái gì?
Gì?
Gì....
Thật sự giống như sấm động giữa mùa xuân nha! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng đối diện, thần tình bốn vị chí tôn vẫn lộ ra vẻ tươi cười sảng khoái giống như mèo vờn chuột, uy phong lẫm liệt đứng đó, tay án chuôi kiếm, trường kiếm rời khỏi vỏ nửa xích, hàn quang chớp động, đằng đằng sát khí.
Nhưng chỉ là không hề động đậy.
Tám con mắt gần như là trêu tức nhìn Gia Cát Hồn, ngay cả lông mi cũng bất động.
Giờ khắc này, trong lòng Gia Cát Hồn chỉ có một cảm giác lạnh lẽo: " Bọn hắn... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào không phải bọn hắn bị bẫy? Mà ngược lại là ta bị bẫy rồi?
Chẳng lẽ bốn tên này đều là nội gian của Dạ gia?
Khụ, điều này không có khả năng. Một người trong đó còn là tổ gia gia của ta mà...
Như thế nào lại....
Gia Cát Hồn dẫn người, xông tới trước mặt bốn vị chí tôn nhanh như tia chớp, lo lắng quát: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao không ngăn bọn hắn lại?"
Trong thanh âm đã tràn ngập ý chất vấn.
Thần tình bốn người vẫn là vẻ tươi cười, trêu tức, đứng sừng sững...
Sau đó bốn người đột nhiên phốc phốc phốc, ngã nhào trên mặt đất. Cả đám ngã chổng vó lên trời, cực kỳ chật vật!
Sau đó mới bò lên, cả đám như mới tỉnh lại từ trong mộng: "Sao lại thế này? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Gia Cát Hồn tức đến nổ phổi rồi, giận dữ hét: "Sao lại thế này? Là ta đang hỏi các ngươi! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao không ngăn bọn hắn lại?"
Bốn vị chí tôn đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra.
Bọn họ chỉ có thân thể không thể động, cũng không phải không thể nhìn không thể nghe. Tất cả mọi chuyện vừa rồi, đều thấy rõ, nghe tõ. Chỉ là trong lòng mê hoặc vô cùng: Vì sao? Tại sao lại đột nhiên không thể động đậy?
"Cái này...." Đưa mắt nhìn về phía Gia Cát Hồn đang lộ vẻ cuồng nộ, bốn vị chí tôn đều có chút ngập ngừng hổ thẹn, còn có chút kinh hãi: Lực lượng vừa rồi, nếu như muốn giết mình, chẳng phải là vô cùng dễ dàng sao?
"Vừa rồi... vừa rồi cũng không biết sao lại như thế... Bốn người chúng ta, vừa mới chuẩn vị xuất thủ, đột nhiên... không thể động đậy... sau đó, các ngươi tới, chúng ta lại... lại đột nhiên có thể cử động...." Một vị chí tôn ngũ phẩm, ngập ngừng nói.
Những nời này, nói ra xong, ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Cho nên lời giải thích này, quả thực đến một nửa điểm trọng lượng cũng không có.
"Vừa rồi đột nhiên không thể động đậy? Cho nên bọn hắn xông qua? Nhưng ta vừa tới,c ác ngươi lại có thể cử động? Thế là động?" Gia Cát Hồn tức tới suýt hôn mê bất tỉnh, cái mũi cũng lệch đi rồi, rít gào nói: "Đây là cái chó má gì? Các ngươi cũng nghe được sao?"
Vẻ mặt bốn vị chí tôn xấu hổ.
Đúng vậy, chuyện này đến mình cũng không tin, ai tin chứ? Nhưng... Chuyện vừa rồi, quả thực chính là nhu vậy a.
Chúng ta còn có thể nói như thế nào bây giờ?
Người giận, mọi người đều hiểu, nhưng chúng ta cũng oan uổng mà.
Khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Hồn đỏ bừng: "Các ngươi có biết vừa rồi các ngươi làm gì không? Hả? Các ngươi có biết, một khi Dạ Túy đào tẩu thành công, Gia Cát gia tộc chúng ta sẽ gặp phải bao nhiêu tai họa? Các ngươi có biết, các ngươi để người kia chạy mất, gia tộc chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?"
"Đó là chỉ dẫn mà ba vị tổ tông dùng tính mạng để đổi lấy đó!"
Gia Cát Hồn rít gào, chẳng quản tới hình tượng nữa, giậm chậm quát tháo.
Bốn vị chí tôn ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt buồn bực.
Đến bây giờ trong đầu vẫn không hiểu làm sao.
Cái này... rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ... là gặp quỷ? Chỉ là dạng lệ quỷ gì, không ngờ có thể mê hoặc thần trí bốn vị chí tôn ngũ phẩm?
Nếu không thì giải thích thế nào?
Thật lâu sau mọi người mới bình ổn lại được cảm xúc, bốn vị chí tôn mới có cơ hội giải thích.
"... Thật sự là như vậy. Ta chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, cả người không thể động...." Vị ngũ phẩm chí tôn đứng giữa, vẻ mặt lo lắng: "Ta không hề nói khoác. Ta còn chưa tới mức nghĩ ra lời nói dối vớ vẩn như vậy... Thật sự, không tin ngươi hỏi bọn hắn."
"Đúng vậy, thật sự chính là như vậy...." Ba vị chí tôn còn lại gật đầu như gà mổ thóc: "Thiên chân vạn xác, tuyệt đối không sai lầm!"
Gia Cát Hồn hôn mê.
"Chúng ta đều là huyết mạch thuần khiết của Gia Cát gia tộc. Chẳng lẽ còn có thể bán đứng gia tộc của mình sao?" Những lời này rất có sức thuyết phục, Gia Cát Hồn không thể không tin.
Lại nói, bốn người này cũng không phải là người hắn có thể trừng phạt...
Chẳng lẽ thực sự có chuyện như vậy?
Trái tim Gia Cát Hồn không khỏi trầm xuống, cẩn thận cân nhắc vấn đề này.
"Đó là dạng lực lượng gì?" Gia Cát Hồn hỏi: "Dạng cao thủ gì mới có lực lượng njhư vậy? Cửu phẩm chí tôn đỉnh phong?"
Bốn vị chí tôn ngũ phẩm đồng thời lộ vẻ sợ hãi, không dám xác định: "Không biết, bất quá có thể khẳng định... lão tổ tông cũng không có năng lực như vậy... Suy luận như vậy, cho dù là cửu phẩm chí tôn đỉnh phong, cũng chưa chắc làm được...."
Người của Gia Cát gia tộc thương nghị, tranh cãi không thôi về chuyện kỳ quái vừa rồi.
Gia Cát Hồn ngửa mặt lên trời thở dài.
Dạ Túy cùng người nọ đã tiến vào Bảo Tháp sơn, không còn hi vọng bắt được nữa.
"Lập tức lui lại, toàn diện rút về gia tộc!" Gia Cát Hồn quyết định thật nhanh.
Người đã không bắt được, nếu còn không đi, chỉ sợ đám người mình cũng không về được nữa... Dạ Túy tuyệt đối không có khả năng bỏ qua dễ dàng!
Người của Gia Cát gia tộc rút đi như thùy triều.
Mãi cho tới khi biến mất nơi chân trời, Gia Cát Hồn vẫn liên tục quay đầu lại: Lần này thất thủ, khi nào mới có lại cơ hội? Chẳng lẽ Gia Cát gia tộc phải một lần nữa tổn thất ba vị lão tổ tông, đoán trước thiên cơ sao?
Hơn nữa... Lần này nắm chắc như vậy, cũng có thể ly kỳ thất thủ, vậy lần tiếp theo, có nắm chắc sao?
Chẳng lẽ Gia Cát gia tộc thật sự đi tới điểm cuối rồi?
Người của Gia Cát gia tộc đi mà vô cùng trầm trọng.
Nhưng người của Lan gia còn trầm trọng hơn.
Nhị công tử đã chết, chết ngay trước mặt mình, thảm không nói nổi.
Đám người mình đi theo Gia Cát Hồn tiến vào lãnh địa Dạ thị gia tộc, thật sự chẳng làm được chuyện gì, thu hoạch duy nhất chính là để lại ba mạng người. Trong đó bao gồm cả đệ nhị công tử của gia tộc!
đại công tử Lan Nhược bị vây dưới Hạ Tam Thiên, không lên nổi.
Tam công tử Lan Xướng Ca cùng nhị tổ Lan Mai Tiên. còn có bảy tám chục vị chí tôn gia tộc, chết ở Thiên Cơ thành.
Lan gia hơn hai mươi vị chí tôn truy kích Phong Nguyệt, cũng chết ở nơi hoang dã đại tuyết.
Nhị công tử Lan Mộng, hiện giờ lại chết trong lãnh địa Dạ thị gia tộc.
Lan thị gia tộc, chỉ trong vòng một năm đã biến thành nhân tài điêu linh,khiến người ta vừa nghĩ tới đã muốn khóc.
Cước bộ mọi người giống như kéo theo ngàn cân, có thể tưởng tượng được, đám người mình sau khi trở về, sẽ gặp phải cái gì!
Thật sự là bước bước đều là lệ a....
Sở Dương cùng Dạ Túy vọt vào Bảo Tháp sơn nhanh như một tia chớp.
Sợ địch nhân truy kích, nhìn thấy đường là điên cuồng bỏ chạy, nháy mắt cũng cảm thấy được mình đã đổi hướng, rẽ ngoặt mười bảy mười tám lần. Trải qua mười bảy mười tám lần, sau đó hai người nhìn lại, xác định địch nhân không có đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi, phốc một tiếng, ngồi phệt xuống đất, thở dốc từng hơi.
Hai người đều tính toán trong lòng, hạ thủ đương nhiên cũng lưu lại một phần khí lực chuẩn bị ứng chiến.
Đối phương mãnh liệt rút kiếm, khiến cho trái tim hai người đều giật thót lên một cái.
Sau đó hai người liền khống chế kiếm quang, xông về phía khe hở!
Nhưng cơ thể hai người đều căng cứng, chuẩn bị tiếp nhận một kích trí mạng của địch nhân bất cứ lúc nào! Hai người đều biết, một kích đó khẳng định là có, tuyệt đối không thể thiếu được. Chỉ cần mình có thể ngăn trở được một kích đó, là có thể xông qua!
Nếu như ngăn không được, chỉ có đường làm tù binh!
May mà ta chuẩn bị xong kẻ chết thay, chỉ là không biết có thể thành công hay không... Trong lòng hai người đều nghĩ như vậy, vừa mừng thầm vừa lo lắng không yên.
Nhưng ngay sau đó, hai người đều cảm thấy trong lòng kinh hỉ vô cùng!
Đối phương... Không ngờ cứ duy trì cái tư thế uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí đó, không hề nhúc nhích một chút nào! Mặc cho hai người mình xông qua...
Ngay cả chặn cũng không hề chặn!
Thậm chí, sau khi hai người xông qua rồi, bốn người kia vẫn còn giữ nguyên tư thế đó! Không ngờ không hề quay đầu lại truy kích!
Cho là đang lúc mành chỉ treo chuông, điên cuồng chạy trốn tuyệt đối không nên quay đầu lại, nhưng hai vị kiếm trung chí tôn vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.
Thật sự là rất kỳ quái mà
Đây là vì cái gì?
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy bốn bóng lưng ở đó!
Bốn người kia vẫn uy phong lẫm liệt mà đứng, mắt nhìn về phía trước...
"Thật sự là kỳ quái...." Dạ Túy thầm nói một tiếng: "Chẳng lẽ bốn người này chỉ ra vẻ hù dọa?"
"Chạy nhanh lên, người còn hơi lảm nhảm nữa hả...." Sở Dương tức giận giáo huấn một câu, kéo Dạ Túy đi. Hai người giờ phút này mới chính thức là đồng hội đồng thuyền, đồng tâm đồng đức, dốc sức hợp tác... Xoạt một tiếng đã tiến vào trong Bảo Tháp sơn!
Chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh vào đám mây mù.
Hai người đều minh bạch, mặc dù mình có kế hoạch, nhưng nếu như đối phương gặp chuyện gì đó bất ngờ, khả năng chạy thoát gần như bằng không!
May mà đối phương xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
...
Không chỉ có Sở Dương cùng Dạ Túy ngây dại, Gia Cát Hồn đuổi theo đằng sau lại càng không biết mình có cảm giác gì nữa.
Mắt thấy mình chờ đợi lâu như vậy, vừa dùng gian kế, vừa dùng không thành kế, vừa dùng tâm lý chiến, vừa dùng cường thế áp bách, rốt cuộc cũng khiến hai người kia chạy tới cái bẫy mà mình bố trí sẵn.
Chẳng mấy chốc là hai người kia chỉ có kết cục chịu trói. Tuyệt đối không có khả năng thứ hai.
Như thế mà đúng vào lúc này... Bốn vị cao thủ ngũ phẩm chí tôn, không ngờ lại cùng nhau biến thành tượng đá?
Gia Cát Hồn vốn đang mang theo một nụ cười tiêu sái giống như "Đại cục đã định, dự liệu từ trước, không nhanh không chậm đuổi tới, động tác tiêu sái thong dong.
Nhìn thấy xa xa, bốn vị cao thủ của gia tộc đã bắt đầu hành động lộ ra tư thế dọa chết người, hắn lại càng gần như cười thành tiếng.Nhưng ngay sau đó, bốn vị cao thủ không ngờ cứ giữ nguyên tư thế đó, không hề nhúc nhích, để mặc địch nhân vọt qua, không ngờ không ngăn trở nửa điểm!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Gia Cát Hồn choáng váng, lập tức phốc một tiếng ngã xuống đất. Quay cuồng lăn lộn trên mặt cỏ bảy tám vòng mới đứng dậy, dụi dụi mắt nhìn lại!
Không sai!
Hai người kia đã biến mất đằng sau lưng bốn vị chí tôn ngũ phẩm, đến bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Mà trên mặt bốn vị chí tôn ngũ phẩm kia vẫn còn treo một nụ cười đắc chí vui vẻ, lộ ra thần thái thỏa mãi giống như đã công thành đại cáo...
Cứ giữ nguyên tư thế đứng đó!
Gia Cát Hồn chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng.
Đầu váng mắt hoa, khóc không ra nước mắt hét lớn một tiếng: "Các ngươi đang làm cái gì?!!!"
Hắn gầm lên một tiếng dữ dội, trực tiếp chấn cho bốn phía cùng chấn động, phản âm ầm ầm. Từ trong mây mù trên Bảo Tháp sơn liên tục truyền tới thanh âm vang vọng:
Các ngươi đang làm cái gì
Đang làm cái gì?
Làm cái gì?
Cái gì?
Gì?
Gì....
Thật sự giống như sấm động giữa mùa xuân nha! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng đối diện, thần tình bốn vị chí tôn vẫn lộ ra vẻ tươi cười sảng khoái giống như mèo vờn chuột, uy phong lẫm liệt đứng đó, tay án chuôi kiếm, trường kiếm rời khỏi vỏ nửa xích, hàn quang chớp động, đằng đằng sát khí.
Nhưng chỉ là không hề động đậy.
Tám con mắt gần như là trêu tức nhìn Gia Cát Hồn, ngay cả lông mi cũng bất động.
Giờ khắc này, trong lòng Gia Cát Hồn chỉ có một cảm giác lạnh lẽo: " Bọn hắn... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào không phải bọn hắn bị bẫy? Mà ngược lại là ta bị bẫy rồi?
Chẳng lẽ bốn tên này đều là nội gian của Dạ gia?
Khụ, điều này không có khả năng. Một người trong đó còn là tổ gia gia của ta mà...
Như thế nào lại....
Gia Cát Hồn dẫn người, xông tới trước mặt bốn vị chí tôn nhanh như tia chớp, lo lắng quát: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao không ngăn bọn hắn lại?"
Trong thanh âm đã tràn ngập ý chất vấn.
Thần tình bốn người vẫn là vẻ tươi cười, trêu tức, đứng sừng sững...
Sau đó bốn người đột nhiên phốc phốc phốc, ngã nhào trên mặt đất. Cả đám ngã chổng vó lên trời, cực kỳ chật vật!
Sau đó mới bò lên, cả đám như mới tỉnh lại từ trong mộng: "Sao lại thế này? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Gia Cát Hồn tức đến nổ phổi rồi, giận dữ hét: "Sao lại thế này? Là ta đang hỏi các ngươi! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao không ngăn bọn hắn lại?"
Bốn vị chí tôn đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra.
Bọn họ chỉ có thân thể không thể động, cũng không phải không thể nhìn không thể nghe. Tất cả mọi chuyện vừa rồi, đều thấy rõ, nghe tõ. Chỉ là trong lòng mê hoặc vô cùng: Vì sao? Tại sao lại đột nhiên không thể động đậy?
"Cái này...." Đưa mắt nhìn về phía Gia Cát Hồn đang lộ vẻ cuồng nộ, bốn vị chí tôn đều có chút ngập ngừng hổ thẹn, còn có chút kinh hãi: Lực lượng vừa rồi, nếu như muốn giết mình, chẳng phải là vô cùng dễ dàng sao?
"Vừa rồi... vừa rồi cũng không biết sao lại như thế... Bốn người chúng ta, vừa mới chuẩn vị xuất thủ, đột nhiên... không thể động đậy... sau đó, các ngươi tới, chúng ta lại... lại đột nhiên có thể cử động...." Một vị chí tôn ngũ phẩm, ngập ngừng nói.
Những nời này, nói ra xong, ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Cho nên lời giải thích này, quả thực đến một nửa điểm trọng lượng cũng không có.
"Vừa rồi đột nhiên không thể động đậy? Cho nên bọn hắn xông qua? Nhưng ta vừa tới,c ác ngươi lại có thể cử động? Thế là động?" Gia Cát Hồn tức tới suýt hôn mê bất tỉnh, cái mũi cũng lệch đi rồi, rít gào nói: "Đây là cái chó má gì? Các ngươi cũng nghe được sao?"
Vẻ mặt bốn vị chí tôn xấu hổ.
Đúng vậy, chuyện này đến mình cũng không tin, ai tin chứ? Nhưng... Chuyện vừa rồi, quả thực chính là nhu vậy a.
Chúng ta còn có thể nói như thế nào bây giờ?
Người giận, mọi người đều hiểu, nhưng chúng ta cũng oan uổng mà.
Khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Hồn đỏ bừng: "Các ngươi có biết vừa rồi các ngươi làm gì không? Hả? Các ngươi có biết, một khi Dạ Túy đào tẩu thành công, Gia Cát gia tộc chúng ta sẽ gặp phải bao nhiêu tai họa? Các ngươi có biết, các ngươi để người kia chạy mất, gia tộc chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?"
"Đó là chỉ dẫn mà ba vị tổ tông dùng tính mạng để đổi lấy đó!"
Gia Cát Hồn rít gào, chẳng quản tới hình tượng nữa, giậm chậm quát tháo.
Bốn vị chí tôn ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt buồn bực.
Đến bây giờ trong đầu vẫn không hiểu làm sao.
Cái này... rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ... là gặp quỷ? Chỉ là dạng lệ quỷ gì, không ngờ có thể mê hoặc thần trí bốn vị chí tôn ngũ phẩm?
Nếu không thì giải thích thế nào?
Thật lâu sau mọi người mới bình ổn lại được cảm xúc, bốn vị chí tôn mới có cơ hội giải thích.
"... Thật sự là như vậy. Ta chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, cả người không thể động...." Vị ngũ phẩm chí tôn đứng giữa, vẻ mặt lo lắng: "Ta không hề nói khoác. Ta còn chưa tới mức nghĩ ra lời nói dối vớ vẩn như vậy... Thật sự, không tin ngươi hỏi bọn hắn."
"Đúng vậy, thật sự chính là như vậy...." Ba vị chí tôn còn lại gật đầu như gà mổ thóc: "Thiên chân vạn xác, tuyệt đối không sai lầm!"
Gia Cát Hồn hôn mê.
"Chúng ta đều là huyết mạch thuần khiết của Gia Cát gia tộc. Chẳng lẽ còn có thể bán đứng gia tộc của mình sao?" Những lời này rất có sức thuyết phục, Gia Cát Hồn không thể không tin.
Lại nói, bốn người này cũng không phải là người hắn có thể trừng phạt...
Chẳng lẽ thực sự có chuyện như vậy?
Trái tim Gia Cát Hồn không khỏi trầm xuống, cẩn thận cân nhắc vấn đề này.
"Đó là dạng lực lượng gì?" Gia Cát Hồn hỏi: "Dạng cao thủ gì mới có lực lượng njhư vậy? Cửu phẩm chí tôn đỉnh phong?"
Bốn vị chí tôn ngũ phẩm đồng thời lộ vẻ sợ hãi, không dám xác định: "Không biết, bất quá có thể khẳng định... lão tổ tông cũng không có năng lực như vậy... Suy luận như vậy, cho dù là cửu phẩm chí tôn đỉnh phong, cũng chưa chắc làm được...."
Người của Gia Cát gia tộc thương nghị, tranh cãi không thôi về chuyện kỳ quái vừa rồi.
Gia Cát Hồn ngửa mặt lên trời thở dài.
Dạ Túy cùng người nọ đã tiến vào Bảo Tháp sơn, không còn hi vọng bắt được nữa.
"Lập tức lui lại, toàn diện rút về gia tộc!" Gia Cát Hồn quyết định thật nhanh.
Người đã không bắt được, nếu còn không đi, chỉ sợ đám người mình cũng không về được nữa... Dạ Túy tuyệt đối không có khả năng bỏ qua dễ dàng!
Người của Gia Cát gia tộc rút đi như thùy triều.
Mãi cho tới khi biến mất nơi chân trời, Gia Cát Hồn vẫn liên tục quay đầu lại: Lần này thất thủ, khi nào mới có lại cơ hội? Chẳng lẽ Gia Cát gia tộc phải một lần nữa tổn thất ba vị lão tổ tông, đoán trước thiên cơ sao?
Hơn nữa... Lần này nắm chắc như vậy, cũng có thể ly kỳ thất thủ, vậy lần tiếp theo, có nắm chắc sao?
Chẳng lẽ Gia Cát gia tộc thật sự đi tới điểm cuối rồi?
Người của Gia Cát gia tộc đi mà vô cùng trầm trọng.
Nhưng người của Lan gia còn trầm trọng hơn.
Nhị công tử đã chết, chết ngay trước mặt mình, thảm không nói nổi.
Đám người mình đi theo Gia Cát Hồn tiến vào lãnh địa Dạ thị gia tộc, thật sự chẳng làm được chuyện gì, thu hoạch duy nhất chính là để lại ba mạng người. Trong đó bao gồm cả đệ nhị công tử của gia tộc!
đại công tử Lan Nhược bị vây dưới Hạ Tam Thiên, không lên nổi.
Tam công tử Lan Xướng Ca cùng nhị tổ Lan Mai Tiên. còn có bảy tám chục vị chí tôn gia tộc, chết ở Thiên Cơ thành.
Lan gia hơn hai mươi vị chí tôn truy kích Phong Nguyệt, cũng chết ở nơi hoang dã đại tuyết.
Nhị công tử Lan Mộng, hiện giờ lại chết trong lãnh địa Dạ thị gia tộc.
Lan thị gia tộc, chỉ trong vòng một năm đã biến thành nhân tài điêu linh,khiến người ta vừa nghĩ tới đã muốn khóc.
Cước bộ mọi người giống như kéo theo ngàn cân, có thể tưởng tượng được, đám người mình sau khi trở về, sẽ gặp phải cái gì!
Thật sự là bước bước đều là lệ a....
Sở Dương cùng Dạ Túy vọt vào Bảo Tháp sơn nhanh như một tia chớp.
Sợ địch nhân truy kích, nhìn thấy đường là điên cuồng bỏ chạy, nháy mắt cũng cảm thấy được mình đã đổi hướng, rẽ ngoặt mười bảy mười tám lần. Trải qua mười bảy mười tám lần, sau đó hai người nhìn lại, xác định địch nhân không có đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi, phốc một tiếng, ngồi phệt xuống đất, thở dốc từng hơi.