Hai ngày sau, Ninh Thiên Nhai đương nhiên đã biến thành thần hộ mệnh của tiểu tử kia.
Đi đâu cũng đi cùng nhau.
Một già một trẻ, cảm tình không ngờ nhanh chóng nồng đậm. Ngày nào cũng ở với nhau, không biết là làm cái gì.
Đối với tình huống này, trong lòng Thiết Bổ Thiên cũng an tâm hơn rất nhiều.
Nhi tử có Ninh Thiên Nhai ở bên người, quả thực là không sơ hở chút nào.
Đương nhiên, Thiết Bổ Thiên cũng không biết tình huống cụ thể của một già một trẻ này. Nếu như biết được, chỉ sợ vị hoàng đế bệ hạ nổi danh cơ trí này cũng phải ngất xỉu đương trường.
"Khụ, Thiết Dương, hôm nay phải kể tiếp rồi chứ? Con khỉ kia thế nào? Có thoát khỏi núi đá không?" Ninh chí tôn hỏi.
"Gấp cái gì?" Tiểu tử kia trợn trừng mắt: "Hôm nay còn phải luyện công...."
"..." Ninh chí tôn thở dài.
Đột nhiên có một loại cảm giác phản lão hoàn đồng.
Mình dạy dỗ đồ đề, vắt óc tìm mưu kể chuyện cho đồ đệ nghe. không ngờ bây giờ đi bảo hộ tiểu gia hỏa này, không ngờ lại phải vắt óc tìm mưu khẩn cầu tiểu gia hỏa này kể chuyện...
Rốt cuộc đến một ngày, Ninh Thiên Nhai có chút khó hiểu hỏi: "Mấy thứ này đều rất thâm ảo, nhưng ngươi vừa mới gặp ta đã nói ra rồi... Chẳng lẽ thật là tiểu hài tử không giữ được miệng?"
"Đây là duyên." Tiểu tử kia thao thao bất tuyệt nói.
"Duyên?" Ninh Thiên Nhai có chút đắc ý, xem ra mình vẫn rất có nhân duyên... Tiểu bất điểm như vậy, vừa nhìn thấy đã cảm thấy mình có duyên, đáng tin cậy....
"Nhưng thật ra ta nghĩ sai rồi!" Tiểu tử kia đột nhiên có chút chán nản nói: "Ngươi là đến bảo hộ chúng ta.... Nhưng ta vẫn cảm thấy tu vi ngươi không cao, mới chỉ nhập môn... Kết quả là muốn...."
Ninh Thiên Nhai ngơ ngẩn.
Sau đó cơ nhục trên mặt hắn, khẽ giật một cái, sau đó lại giật một cái... không ngừng...
Giờ khắc này thậm chí có chút u oán.
Đoạn giải thích đầu tiên của ngươi, hay biết bao? Duyên phận đó...
Chỉ là đoạn tiếp theo...
Thà không có còn hơn.
Nhưng trong mấy ngày nay, nếu luận tới lợi ích thì Ninh Thiên Nhai chính là người thu được lợi ích lớn nhất! Hắn giống như một lữ nhân vốn không đường để đi, nhưng trước mặt lại đột nhiên hiện ra mấy con đường!
Hay như một người giữa sa mạc, trước mặt đột nhiên mấy con đường, hơn nữa mỗi con đường đều thông tới ốc đảo, đây là cảm giác gì?
Ninh Thiên Nhai đang có loại cảm giác này.
Lúc trước, khi mới lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, Ninh Thiên Nhai đã biết tu vi mình còn xa mới đủ.
Nếu không, Tuyết Lệ Hàn cũng không đặc biệt bảo mình trông coi Cửu Trọng Thiên. Thích hợp làm chuyện này, Cửu Trọng Thiên tuyệt đối có rất nhiều... Vì sao cứ phải lựa chọn mình?
Thứ nhất, mình là từ nơi này đi lên. Thứ hai... Chỉ sợ cũng là bởi vì tư chất của mình, hay là tiền đồ của mình chẳng thể rộng lớn bao nhiêu. Lưu ở phía trên cũng lãng phí, chẳng bằng trở lại Cửu Trọng Thiên làm một chuyện...
Đối với điều này, Ninh Thiên Nhai đã sớm có giác ngộ. Trong lòng hắn tuy cảm thấy ảm đạm mất mát, nhưng cũng biết rõ, chuyện này không thể cưỡng cầu.
Nhưng hiện tại, tiểu gia hỏa Thiết Dương này chỉ nói mấy câu, lại nói Thiết Bổ Thiên mấy câu, hợp lại một chỗ, lại cho Ninh Thiên Nhai một thiên đại kỳ ngộ!
Tư chất của hắn có lẽ vẫn như trước, tuyệt đối không có bất cứ thay đổi gì.
Nhưng hắn vẫn thấy được một thông thiên đại lộ, hơn nữa cũng biết con đường này phải đi như nào!
Đối với Ninh Thiên Nhai mà nói, giống như là thiên đại tạo hóa!
Hôm nay, một già một trẻ đang ngồi bên dưới cây thế giới kia.
Đột nhiên, thần sắc Ninh Thiên Nhai khẽ động, trong lòng có cảm ứng.
Dường như có dị thường... Người của Lan gia xuống?
Kỳ thật, mấy ngày nay Ninh Thiên Nhai vẫn luôn kỳ quái, vì sao người của Lan gia còn chưa xuống? Làm sao tốc độ phản ứng lại chậm như vậy...
Đương nhiên Ninh chí tôn không biết, nhóm đầu tiên kỳ thật đã sớm lên đường rồi, gần như ở ngay sau đít hắn, nhưng đám người này cũng không dừng lại ở Hạ Tam Thiên mà trực tiếp phi xuống địa ngục rồi...
Phong Kỳ Lương cũng cảm nhận được gì đó, vội vàng chạy tới.
"Ngươi đi coi hoàng cung." Ninh Thiên Nhai nhíu mày: "Ta đi chặn bọn hắn!"
Phong Kỳ Lương như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu.
Đám người Lan gia đại trưởng lão một đường xuống tới đây không gặp phải bất cứ quấy nhiễu nào.
Một đường tới Thiết Vân thành rồi, vẫn sóng êm gió lặng. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có chút kinh nghi bất định. Theo lý mà nói, đoạn đường này lẽ phải gặp phải phục kích hay là khó khăn nào đó mới đúng...
Nhưng cho tới bây giờ vẫn sóng êm gió lặng.
Tới Thiết Bổ Thiên rồi, loại cảm giác này càng cường liệt hơn.
Càng thêm bình tĩnh.
Hơn nữa, càng quỷ dị chính là, tìm cả thành, không ngờ không cảm nhận được chút khí tức nào của nhân mã Lan gia!
Vậy, đại công tử Lan Nhược đâu? Còn có mấy vị chí tôn cao thủ đâu?
Đều chạy di đâu rồi? Chẳng lẽ tan vào Hạ Tam Thiên rồi sao?
Sau khi tra xét nhiều mặt, rốt cuộc cũng xác định: Ở nơi này tuyệt đối không có tung tích bọn hắn.
"Đại trưởng lão, làm sao giờ?" Một vị cung phụng mặt đầy sát khí hỏi.
"Nếu như không tìm được bọn họ, vậy khả năng duy nhất chính là có liên quan tới hoàng cung!" Sắc mặt đại trưởng lão âm trầm: "Chúng ta đi hoàng cung, trực tiếp bắt lấy vị hoàng đế kia thảm vấn, nhất định sẽ lấy được tin tức."
"Vâng... Chỉ là, bọn đại công tử hoàn toàn không có tin tức, rất có thể đã gặp phải độc thủ." Một người nói.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt âm trầm như nhau.
Đây không phải là rất có thể, mà là tuyệt đối... gặp phải độc thủ!
Từ điểm này mà xem, song phương tuyệt đối không còn bất cứ khả năng hợp tác nào nữa.
"Đi hoàng cung!" Đại trưởng lão vung tay lên, dẫn người tiến về phía hoàng cung. Trên dưới một trăm người cùng cất bước, giờ khắc này, lại tựa như ngàn vạn đại quân cùng xung phong!
Tổ đội cao thủ như thế, ở Hạ Tam Thiên này tuyệt đối có thể điên đảo càn khôn!
Dọc đường đi, đám đông cứ tự động, không tự chủ được dạt sang hai bên đường. Một con đường thẳng tắp xuất hiện, nối thẳng tới hoàng cung.
Tiếng gió ào ào, sát khí di thiên!
Các ngươi đã không thức thời, vậy đừng trách chúng ta ngoan tâm thủ lạt!
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Vừa đi được khoảng một trăm trượng, một nhiên biển người trước mặt đột nhiên tách ra, một thân ảnh khinh bào, phiêu diêu xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một lão đầu nhi nhìn qua cực kỳ bình thường, đang mỉm cười nhìn mọi người.
Tựa như có bằng hữu từ phương xa tới, vui vẻ tiếp đón.
"Chứ vị, đi đâu vậy?" Lão đầu nhi cười tủm tỉm hỏi han.
"Ngươi là?" Ánh mắt đại trưởng lão lộ vẻ đề phòng. Lão đầu nhi này chẳng lẽ là người trong hoàng cung?
Đại trưởng lão nhìn lão đầu nhi này có chút quen quen, nhưng cho dù nghĩ tới rách đầu, hắn cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới, đệ nhất cao thủ thiên hạ Ninh Thiên Nhai không ngờ lại xuất hiện ở nơi này!
Lại nói sau khi trải qua hai lần đề thăng, khí tức trên người Ninh Thiên Nhai đã không giống như trước. Hắn vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đám người đại trưởng lão cũng mơ mơ hồ hồ, không ngờ không nhận ra.
"Ta là người tới thương lượng với các ngươi." Ninh Thiên Nhai mỉm cười cực kỳ thân thiết: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, thế nào?"
Đại trưởng lão hừ một tiếng: "Ngươi là người từ hoàng cung tới?"
"Ừ, có thể xem như vậy." Ninh Thiên Nhai gật gật đầu.
"Vừa vặn lão phu cũng có chuyện muốn hỏi ngươi!" Đại trưởng lão rất quyết đoán vung tay lên: "Dẫn đường!"
"Đi theo ta!"
Ninh Thiên Nhai thản nhiên như không, đi phía trước, dẫn đám người Lan gia đi thẳng về phía Thiên Binh các năm xưa!
Sau giây lát.
"Nơi này thế nào?" Ninh chí tôn cười tủm tỉm nói: "Nơi này nước non bao quanh bốn phía, thanh u yên tĩnh, rất thích hợp nói chuyện."
Ánh mắt đại trưởng lão đảo qua, cười nhạt nói: "Cũng thích hợp làm việc."
Ninh Thiên Nhai híp mắt: "Đúng lắm, rất thích hợp làm việc."
Trong lòng Ninh chí tôn cũng có chút tức giận rồi. Mặc dù ta ngại dọa sợ các ngươi, chỉ lộ ra tu vi tương đương với chí tôn mấy phẩm bình thường...
Nhưng mấy kẻ này không ngờ lại không lễ phép như vậy?
"Lão già kia, miệng lưỡi cứng lắm!" Tam cung phụng híp mắt: "Thế nào, ngươi dẫn chúng ta tới chỗ này muốn nói gì? Còn không mau quỳ xuống! Nghe lão tử hỏi!"
Vốn đang đầy một bụng tức, xuống Hạ Tam Thiên rồi, không ngờ lại phát hiện người ở nơi này đều sống chết không rõ. Đang buồn bực lại gặp phải một lão đầu nhi cực phẩm như vậy... Nha, ngươi ở Hạ Tam Thiên, cho rằng chút tu vi như vậy là đủ rồi.
Nhưng bọn ông là ai?
Chút tu vi của ngươi đủ nhìn sao?
Nhị cung phụng vội vàng khuyên giải: "Tam đệ bình tĩnh một chút, chớ vội. Làm rõ ràng chuyện tình rồi nói.... Chỉ cần tra ra amnh mối rồi, lão đầu nhi này... Tam đệ không phải xử thế nào thì xử sao? Nháy mắt một cái cũng có thể đánh hắn thành 360 bộ dáng khác nhau...."
"Phi!" Tam cung phụng nhổ một ngụm nước bọt: "Lão vương bát đản, thật sự không có chút nhãn lực! Lát nữa, nếu lão phu không xử đẹp hắn, thật sự là uổng công sống một đống tuổi... Ở cái Hạ Tam Thiên rẻ rách này, lắc qua lắc lại đã cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất rồi sao? Con mẹ nó, ngươi cho rằng mình là Ninh Thiên Nhai hả?"
Lập tức một tràng cười vang.
Sắc mặt Ninh Thiên Nhai đen lại.
Còn mẹ nó, thằng khốn!
"Khụ, các vị đều tu luyện mấy ngàn năm rồi..." Ninh Thiên Nhai trầm mặt nói: "Làm chí tôn, thế nào cũng phải có chút phong độ chí tôn chứ... Nếu đều giống như lũ đàn ba chanh chua, chỉ giỏi chửi đổng... không khỏi hạ thấp giá trị bản thân, mất lễ nghĩa sao?"
"Ta nhổ vào! Lễ nghĩa?" Tam cung phụng lập tức đáp lại bằng một tràng chửi bới, phun nước bọt phì phì: "Lão tử đối diện với con kiến như ngươi, nếu như còn nói lễ nghĩa.. ngươi tính là thứ gì, không ngờ há miệng ngậm miệng là muốn giáo huấn ta? nào nào, tôn tử, gia gia cho ngươi kiến thức cái gì gọi là lễ nghĩa!"
Sắc mặt Ninh Thiên Nhai lập tức khó coi tới cực điểm.
Đại trưởng lão đã tìm một chỗ cao ngồi xuống, quát: "Tam đệ, đừng vọng động. Trước tiên bắt lão vương bát đản này lại, thẩm vấn cẩn thận một phen."
Ninh Thiên Nhai có chút khó tin, kinh ngạc quay đầu nhìn Lan gia đại trưởng lão.
Rất nhiều năm trước mình cũng từng gặp qua vị đại trưởng lão này một lần. Khi đó, lễ nghĩa của đối phương có thể nói là đạt tới cảnh giới hồn nhiên thiên thành, kính cẩn tới mức độ dè dặt.
Mình còn khen ngợi một hồi.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã quên mất mình, cho rằng mình là người thường, lại còn... tồi tệ như vậy!
Hay là, khi đối mặt với người yếu hơn bọn hắn, bọn hắn đều như thế này?
Mà lễ nghĩa... chỉ dùng với người mạnh hơn bọn hắn?
Ninh Thiên Nhai lập tức nhớ tới lời Thiết Bổ Thiên nói: "Nếu như thành thánh thành tiên, là có thể mặc kệ nhân gian khó khăn, vậy thành tiên thành thánh có tác dụng gì?"
Hai ngày sau, Ninh Thiên Nhai đương nhiên đã biến thành thần hộ mệnh của tiểu tử kia.
Đi đâu cũng đi cùng nhau.
Một già một trẻ, cảm tình không ngờ nhanh chóng nồng đậm. Ngày nào cũng ở với nhau, không biết là làm cái gì.
Đối với tình huống này, trong lòng Thiết Bổ Thiên cũng an tâm hơn rất nhiều.
Nhi tử có Ninh Thiên Nhai ở bên người, quả thực là không sơ hở chút nào.
Đương nhiên, Thiết Bổ Thiên cũng không biết tình huống cụ thể của một già một trẻ này. Nếu như biết được, chỉ sợ vị hoàng đế bệ hạ nổi danh cơ trí này cũng phải ngất xỉu đương trường.
"Khụ, Thiết Dương, hôm nay phải kể tiếp rồi chứ? Con khỉ kia thế nào? Có thoát khỏi núi đá không?" Ninh chí tôn hỏi.
"Gấp cái gì?" Tiểu tử kia trợn trừng mắt: "Hôm nay còn phải luyện công...."
"..." Ninh chí tôn thở dài.
Đột nhiên có một loại cảm giác phản lão hoàn đồng.
Mình dạy dỗ đồ đề, vắt óc tìm mưu kể chuyện cho đồ đệ nghe. không ngờ bây giờ đi bảo hộ tiểu gia hỏa này, không ngờ lại phải vắt óc tìm mưu khẩn cầu tiểu gia hỏa này kể chuyện...
Rốt cuộc đến một ngày, Ninh Thiên Nhai có chút khó hiểu hỏi: "Mấy thứ này đều rất thâm ảo, nhưng ngươi vừa mới gặp ta đã nói ra rồi... Chẳng lẽ thật là tiểu hài tử không giữ được miệng?"
"Đây là duyên." Tiểu tử kia thao thao bất tuyệt nói.
"Duyên?" Ninh Thiên Nhai có chút đắc ý, xem ra mình vẫn rất có nhân duyên... Tiểu bất điểm như vậy, vừa nhìn thấy đã cảm thấy mình có duyên, đáng tin cậy....
"Nhưng thật ra ta nghĩ sai rồi!" Tiểu tử kia đột nhiên có chút chán nản nói: "Ngươi là đến bảo hộ chúng ta.... Nhưng ta vẫn cảm thấy tu vi ngươi không cao, mới chỉ nhập môn... Kết quả là muốn...."
Ninh Thiên Nhai ngơ ngẩn.
Sau đó cơ nhục trên mặt hắn, khẽ giật một cái, sau đó lại giật một cái... không ngừng...
Giờ khắc này thậm chí có chút u oán.
Đoạn giải thích đầu tiên của ngươi, hay biết bao? Duyên phận đó...
Chỉ là đoạn tiếp theo...
Thà không có còn hơn.
Nhưng trong mấy ngày nay, nếu luận tới lợi ích thì Ninh Thiên Nhai chính là người thu được lợi ích lớn nhất! Hắn giống như một lữ nhân vốn không đường để đi, nhưng trước mặt lại đột nhiên hiện ra mấy con đường!
Hay như một người giữa sa mạc, trước mặt đột nhiên mấy con đường, hơn nữa mỗi con đường đều thông tới ốc đảo, đây là cảm giác gì?
Ninh Thiên Nhai đang có loại cảm giác này.
Lúc trước, khi mới lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, Ninh Thiên Nhai đã biết tu vi mình còn xa mới đủ.
Nếu không, Tuyết Lệ Hàn cũng không đặc biệt bảo mình trông coi Cửu Trọng Thiên. Thích hợp làm chuyện này, Cửu Trọng Thiên tuyệt đối có rất nhiều... Vì sao cứ phải lựa chọn mình?
Thứ nhất, mình là từ nơi này đi lên. Thứ hai... Chỉ sợ cũng là bởi vì tư chất của mình, hay là tiền đồ của mình chẳng thể rộng lớn bao nhiêu. Lưu ở phía trên cũng lãng phí, chẳng bằng trở lại Cửu Trọng Thiên làm một chuyện...
Đối với điều này, Ninh Thiên Nhai đã sớm có giác ngộ. Trong lòng hắn tuy cảm thấy ảm đạm mất mát, nhưng cũng biết rõ, chuyện này không thể cưỡng cầu.
Nhưng hiện tại, tiểu gia hỏa Thiết Dương này chỉ nói mấy câu, lại nói Thiết Bổ Thiên mấy câu, hợp lại một chỗ, lại cho Ninh Thiên Nhai một thiên đại kỳ ngộ!
Tư chất của hắn có lẽ vẫn như trước, tuyệt đối không có bất cứ thay đổi gì.
Nhưng hắn vẫn thấy được một thông thiên đại lộ, hơn nữa cũng biết con đường này phải đi như nào!
Đối với Ninh Thiên Nhai mà nói, giống như là thiên đại tạo hóa!
Hôm nay, một già một trẻ đang ngồi bên dưới cây thế giới kia.
Đột nhiên, thần sắc Ninh Thiên Nhai khẽ động, trong lòng có cảm ứng.
Dường như có dị thường... Người của Lan gia xuống?
Kỳ thật, mấy ngày nay Ninh Thiên Nhai vẫn luôn kỳ quái, vì sao người của Lan gia còn chưa xuống? Làm sao tốc độ phản ứng lại chậm như vậy...
Đương nhiên Ninh chí tôn không biết, nhóm đầu tiên kỳ thật đã sớm lên đường rồi, gần như ở ngay sau đít hắn, nhưng đám người này cũng không dừng lại ở Hạ Tam Thiên mà trực tiếp phi xuống địa ngục rồi...
Phong Kỳ Lương cũng cảm nhận được gì đó, vội vàng chạy tới.
"Ngươi đi coi hoàng cung." Ninh Thiên Nhai nhíu mày: "Ta đi chặn bọn hắn!"
Phong Kỳ Lương như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu.
Đám người Lan gia đại trưởng lão một đường xuống tới đây không gặp phải bất cứ quấy nhiễu nào.
Một đường tới Thiết Vân thành rồi, vẫn sóng êm gió lặng. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có chút kinh nghi bất định. Theo lý mà nói, đoạn đường này lẽ phải gặp phải phục kích hay là khó khăn nào đó mới đúng...
Nhưng cho tới bây giờ vẫn sóng êm gió lặng.
Tới Thiết Bổ Thiên rồi, loại cảm giác này càng cường liệt hơn.
Càng thêm bình tĩnh.
Hơn nữa, càng quỷ dị chính là, tìm cả thành, không ngờ không cảm nhận được chút khí tức nào của nhân mã Lan gia!
Vậy, đại công tử Lan Nhược đâu? Còn có mấy vị chí tôn cao thủ đâu?
Đều chạy di đâu rồi? Chẳng lẽ tan vào Hạ Tam Thiên rồi sao?
Sau khi tra xét nhiều mặt, rốt cuộc cũng xác định: Ở nơi này tuyệt đối không có tung tích bọn hắn.
"Đại trưởng lão, làm sao giờ?" Một vị cung phụng mặt đầy sát khí hỏi.
"Nếu như không tìm được bọn họ, vậy khả năng duy nhất chính là có liên quan tới hoàng cung!" Sắc mặt đại trưởng lão âm trầm: "Chúng ta đi hoàng cung, trực tiếp bắt lấy vị hoàng đế kia thảm vấn, nhất định sẽ lấy được tin tức."
"Vâng... Chỉ là, bọn đại công tử hoàn toàn không có tin tức, rất có thể đã gặp phải độc thủ." Một người nói.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt âm trầm như nhau.
Đây không phải là rất có thể, mà là tuyệt đối... gặp phải độc thủ!
Từ điểm này mà xem, song phương tuyệt đối không còn bất cứ khả năng hợp tác nào nữa.
"Đi hoàng cung!" Đại trưởng lão vung tay lên, dẫn người tiến về phía hoàng cung. Trên dưới một trăm người cùng cất bước, giờ khắc này, lại tựa như ngàn vạn đại quân cùng xung phong!
Tổ đội cao thủ như thế, ở Hạ Tam Thiên này tuyệt đối có thể điên đảo càn khôn!
Dọc đường đi, đám đông cứ tự động, không tự chủ được dạt sang hai bên đường. Một con đường thẳng tắp xuất hiện, nối thẳng tới hoàng cung.
Tiếng gió ào ào, sát khí di thiên!
Các ngươi đã không thức thời, vậy đừng trách chúng ta ngoan tâm thủ lạt!
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Vừa đi được khoảng một trăm trượng, một nhiên biển người trước mặt đột nhiên tách ra, một thân ảnh khinh bào, phiêu diêu xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một lão đầu nhi nhìn qua cực kỳ bình thường, đang mỉm cười nhìn mọi người.
Tựa như có bằng hữu từ phương xa tới, vui vẻ tiếp đón.
"Chứ vị, đi đâu vậy?" Lão đầu nhi cười tủm tỉm hỏi han.
"Ngươi là?" Ánh mắt đại trưởng lão lộ vẻ đề phòng. Lão đầu nhi này chẳng lẽ là người trong hoàng cung?
Đại trưởng lão nhìn lão đầu nhi này có chút quen quen, nhưng cho dù nghĩ tới rách đầu, hắn cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới, đệ nhất cao thủ thiên hạ Ninh Thiên Nhai không ngờ lại xuất hiện ở nơi này!
Lại nói sau khi trải qua hai lần đề thăng, khí tức trên người Ninh Thiên Nhai đã không giống như trước. Hắn vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đám người đại trưởng lão cũng mơ mơ hồ hồ, không ngờ không nhận ra.
"Ta là người tới thương lượng với các ngươi." Ninh Thiên Nhai mỉm cười cực kỳ thân thiết: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, thế nào?"
Đại trưởng lão hừ một tiếng: "Ngươi là người từ hoàng cung tới?"
"Ừ, có thể xem như vậy." Ninh Thiên Nhai gật gật đầu.
"Vừa vặn lão phu cũng có chuyện muốn hỏi ngươi!" Đại trưởng lão rất quyết đoán vung tay lên: "Dẫn đường!"
"Đi theo ta!"
Ninh Thiên Nhai thản nhiên như không, đi phía trước, dẫn đám người Lan gia đi thẳng về phía Thiên Binh các năm xưa!
Sau giây lát.
"Nơi này thế nào?" Ninh chí tôn cười tủm tỉm nói: "Nơi này nước non bao quanh bốn phía, thanh u yên tĩnh, rất thích hợp nói chuyện."
Ánh mắt đại trưởng lão đảo qua, cười nhạt nói: "Cũng thích hợp làm việc."
Ninh Thiên Nhai híp mắt: "Đúng lắm, rất thích hợp làm việc."
Trong lòng Ninh chí tôn cũng có chút tức giận rồi. Mặc dù ta ngại dọa sợ các ngươi, chỉ lộ ra tu vi tương đương với chí tôn mấy phẩm bình thường...
Nhưng mấy kẻ này không ngờ lại không lễ phép như vậy?
"Lão già kia, miệng lưỡi cứng lắm!" Tam cung phụng híp mắt: "Thế nào, ngươi dẫn chúng ta tới chỗ này muốn nói gì? Còn không mau quỳ xuống! Nghe lão tử hỏi!"
Vốn đang đầy một bụng tức, xuống Hạ Tam Thiên rồi, không ngờ lại phát hiện người ở nơi này đều sống chết không rõ. Đang buồn bực lại gặp phải một lão đầu nhi cực phẩm như vậy... Nha, ngươi ở Hạ Tam Thiên, cho rằng chút tu vi như vậy là đủ rồi.
Nhưng bọn ông là ai?
Chút tu vi của ngươi đủ nhìn sao?
Nhị cung phụng vội vàng khuyên giải: "Tam đệ bình tĩnh một chút, chớ vội. Làm rõ ràng chuyện tình rồi nói.... Chỉ cần tra ra amnh mối rồi, lão đầu nhi này... Tam đệ không phải xử thế nào thì xử sao? Nháy mắt một cái cũng có thể đánh hắn thành 360 bộ dáng khác nhau...."
"Phi!" Tam cung phụng nhổ một ngụm nước bọt: "Lão vương bát đản, thật sự không có chút nhãn lực! Lát nữa, nếu lão phu không xử đẹp hắn, thật sự là uổng công sống một đống tuổi... Ở cái Hạ Tam Thiên rẻ rách này, lắc qua lắc lại đã cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất rồi sao? Con mẹ nó, ngươi cho rằng mình là Ninh Thiên Nhai hả?"
Lập tức một tràng cười vang.
Sắc mặt Ninh Thiên Nhai đen lại.
Còn mẹ nó, thằng khốn!
"Khụ, các vị đều tu luyện mấy ngàn năm rồi..." Ninh Thiên Nhai trầm mặt nói: "Làm chí tôn, thế nào cũng phải có chút phong độ chí tôn chứ... Nếu đều giống như lũ đàn ba chanh chua, chỉ giỏi chửi đổng... không khỏi hạ thấp giá trị bản thân, mất lễ nghĩa sao?"
"Ta nhổ vào! Lễ nghĩa?" Tam cung phụng lập tức đáp lại bằng một tràng chửi bới, phun nước bọt phì phì: "Lão tử đối diện với con kiến như ngươi, nếu như còn nói lễ nghĩa.. ngươi tính là thứ gì, không ngờ há miệng ngậm miệng là muốn giáo huấn ta? nào nào, tôn tử, gia gia cho ngươi kiến thức cái gì gọi là lễ nghĩa!"
Sắc mặt Ninh Thiên Nhai lập tức khó coi tới cực điểm.
Đại trưởng lão đã tìm một chỗ cao ngồi xuống, quát: "Tam đệ, đừng vọng động. Trước tiên bắt lão vương bát đản này lại, thẩm vấn cẩn thận một phen." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ninh Thiên Nhai có chút khó tin, kinh ngạc quay đầu nhìn Lan gia đại trưởng lão.
Rất nhiều năm trước mình cũng từng gặp qua vị đại trưởng lão này một lần. Khi đó, lễ nghĩa của đối phương có thể nói là đạt tới cảnh giới hồn nhiên thiên thành, kính cẩn tới mức độ dè dặt.
Mình còn khen ngợi một hồi.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã quên mất mình, cho rằng mình là người thường, lại còn... tồi tệ như vậy!
Hay là, khi đối mặt với người yếu hơn bọn hắn, bọn hắn đều như thế này?
Mà lễ nghĩa... chỉ dùng với người mạnh hơn bọn hắn?
Ninh Thiên Nhai lập tức nhớ tới lời Thiết Bổ Thiên nói: "Nếu như thành thánh thành tiên, là có thể mặc kệ nhân gian khó khăn, vậy thành tiên thành thánh có tác dụng gì?"