Đương nhiên, nếu bàn tới cao thủ tra tấn bức cung thật sự, nơi này còn có một lựa chọn cực kỳ thích hợp, hơn nữa còn là cao thủ hàng đầu trong lĩnh vực này!
Chính là Mặc Lệ Nhi - Hắc Ma kiếp trước.
Nhưng Mặc Lệ Nhi hiện tại lại là tức phụ của huynh đệ, Sở Dương làm sao có thể mặt dày sai khiến nàng làm chuyện này...
Dựng lên bốn bức tường tuyết, tạo thành một căn phòng thẩm vấn. Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh dẫn người đi vào. Bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết từng chặp.
Lúc đầu vẫn còn hừ lạnh, phun nước bọt khinh bỉ, nhưng chẳng mấy chốc đã vang lên những tiếng răng rắc, chẳng biết là cái gì kêu...
Túm cái váy lại là thanh âm đó nghe cực kỳ rợn người. Mạc Thiên Cơ nghe mà cũng phải nổi da gà.
Tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, khiến người ta nghe mà thương tâm rơi lệ...
Mạc Thiên Cơ trước tiên dẫn Mạc Khinh Vũ tránh ra thật xa, còn xẽ một mảnh vải trên áo choàng của mình, bịt lỗ tai Mạc Khinh Vũ lại.
Đám người Sở Dương đương nhiên cũng không ở đó, đều đi tới bên cạnh Mạc Khinh Vũ, tránh thật xa hai căn phòng tuyết kia.
Thật lâu sau, La Khắc Địch đã cõng Nhuế Bất Thông trở về, Tạ Đan Quỳnh còn chưa đi ra.
Ngạo Tà Vân đi ra bảy tám lần.
Lần đầu tiên đi ra, gần như ngay cả phèo phổi cũng phun ra rồi, điên cuồng nôn nửa, mãi đến khi xác định trong bụng không còn cái gì mới lại đi vào.
Nhưng vào được một hồi lại đi ra, nôn mửa điên cuồng.
Người như Ngạo Tà Vân cũng phải nôn mửa như vậy, có thể thấy được hai người bên trong phải chịu đựng tra tấn như thế nào.
"Hảo hán tử!" Mạc Thiên Cơ thấy trong căn phòng tuyết vẫn không có động tĩnh gì, thở dài thật sâu: "Đối với hảo hán tử như thế, ta cũng không muốn làm nhục... Nhưng, nếu không làm thế, chúng ta sẽ không lấy được tin tức chúng ta muốn. Đây là chuyện bắt buộc."
Sở Dương hít sâu một hơi, tựa hồ trong đại tuyết mờ mịt đang phiêu đãng một mùi máu tươi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy... Chúng ta... cũng là vì sinh tồn... Trên đời này, hảo hán tử thật sự nhiều lắm, chỉ tiếc trong vô số hảo hán tử đó, lại có quá nhiều người là địch nhân của chúng ta...."
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nhất là Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương, đều nhíu mày trầm tư.
Hai người bọn họ cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên biết Sở Dương và Mạc Thiên Cơ nói như vậy, trên thực tế là để hai người bọn họ nghe.
Thật lâu sau, tiếng kêu thảm thiết bên trong nhỏ dần, nhưng qua được một lúc, đột nhiên lại biến thành trung khí mười phần...
Vẻ mặt Mạc Thiên Cơ phức tạp, nói: "Tạ Đan Quỳnh quả nhiên ngoan độc, không ngờ cho hai người kia ăn Cửu Trọng Thiên không hoàn chỉnh..."
Vừa nghe được lời này, ngay cả Sở Dương cũng sợ run cả người. Ước chừng qua hai canh giờ.
Ngạo Tà Vân lại đi ra, ói mửa mấy lần, Tạ Đan Quỳnh rốt cuộc cũng đi ra.
Vừa đi ra, sắc mặt lạnh lùng trấn định kia lập tức thay đổi, điên cuồng nôn mửa giống như trong bụng đang phiên giang đảo hải, mãi cho đến khi dạ dày không còn một thứ gì, tất cả đều là nước chua, tới cuối, ngay cả máu cũng phun ra... Nước mắt giàn dụa.
Sở Dương và Mạc Thiên Cơ dặn mọi người đứng yên chờ, sau đó hai người bước nhanh tới.
"Thế nào?" Sở Dương cho Tạ Đan Quỳnh ăn một viên đan dược, sau đó giúp hắn vận công tiêu hóa xong mới lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Tạ Đan Quỳnh uể oải, có chút trắng xám, thấp giọng nói: "Tra rõ ràng rồi."
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đều cảm thấy tinh thần chấn động.
Sau đó Tạ Đan Quỳnh chậm rãi kể lại. Sắc mặt Mạc Thiên Cơ và Sở Dương càng nghe càng khó coi. Bọn họ vốn tưởng lần này chỉ có thể câu được một con cá nhỏ, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, nhấc cần câu lên lại là một con cự kình! (Kình: Cá voi)
....
Bên kia.
Hai người cầm đầu trong bốn bạch y nhân vẫn đuổi theo hắc ảnh kia, đuổi được hơn năm mươi dặm mới cảm thấy tốc độ người phía trước chậm lại. hai người đang muốn đuổi tới công kích thì đột nhiên, phía sau truyền tới một tiếng chấn động, một tiếng thét dài xa xa truyền tới. Ngay sau đó là vô số thanh âm ầm ầm....
"Bên kia gặp phải địch nhân!"
Bạch y nhân cầm đầu lập tức thầm hô không xong, muốn dừng bước.
Tên còn lại nói: "Làm sao vậy? Với tu vi của lão tam và lão tứ, bất kể gặp phải địch nhân gì, chắc cũng không làm sao... Cho dù đánh không lại thì cũng có thể thoát thân."
Sắc mặt bạch y nhân cầm đầu trầm trọng nói: "Không nhất định, ta đang lo lắng... Chúng ta trúng phải gian kế rồi... Địch nhân là muốn tiêu diệt từng bộ phận..."
Sắc mặt tên còn lại cũng thay đổi.
Tiếng chấn động ầm ầm phía sau càng lúc càng vang dội, tựa như có cả một ngọn núi đổ sụp xuống. Nhưng hiện tại khoảng cách của hai người với sơn khẩu đã lên tới trăm dặm rồi, bầu trời lại có tuyết lớn như vậy, cho dù là vạn dặm bầu trời cũng không nhìn rõ.
"Quay lại xem!" Bạch y nhân cầm đầu chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
"Được!" huynh đệ liên tâm, người thứ hai đương nhiên cũng cảm thấy tâm thần không yên, một cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn.
"Đi!"
Hai người cùng tung người bay lên, muốn quay trở về. Kể là đạo hắc ảnh mà hai người truy tung hồi lâu kia, hai người cũng bỏ mặc.
Nhưng họ buông bỏ, còn người ta lại không nhất định bỏ qua!
Đúng vào lúc này, một thanh âm cao ngạo tràn ngập tang thương nhàn nhạt vang lên: "Đi? Muốn đuổi thì đuổi, muốn chạy thì chạy sao? Trên đời này há có chuyện tốt như vậy!"
Theo tiếng nói, một cỗ uy áp lăng lệ, tựa hồ mang theo tang thương thê lương mười vạn năm ập xuống!
Dưới cỗ uy áp này, hai vị chí tôn bát phẩm đều dâng lên một cảm giác nguy hiểm tới cực điểm, tựa như bị độc xà theo dõi, cả người đều nổi hết cả da gà.
Dưới loại khí tức này áp chế, nếu như hai người vẫn lựa chọn quay trở lại thì chẳng khác nào đưa lưng mình về phía địch nhân!
Đối mặt với cao thủ như thế, đưa lưng về phía địch nhân thì chẳng khác nào mặc người chém giết cả!
Trong lòng hai người cảm thấy vừa buồn bực vừa sợ hãi! Đuổi theo người ta lâu như vậy, không ngờ không biết đối phương lại là một vị siêu cấp cao thủ như thế!
Hai người chậm rãi xoay người, nhìn hắc ảnh trước mặt, trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai?"
Hắc ảnh đứng ở nơi đó, không ngờ vẫn khiến hai người có một loại cảm giác: Đây là một đám khói! Căn bản không có thực thể!
Hai người nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có người như vậy!
Hắc ảnh cười hắc hắc lạnh lùng: "Ta là ai, các ngươi đuổi theo ta lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết sao?"
Hắc ảnh kia đương nhiên chính là kiếm linh từ trong Cửu Kiếp không gian chui ra, cũng chỉ có hắn mới có bản lãnh cuốn lấy hai người này!
Sau khi thân thể kiếm linh đạt tới tình trạng thực thể hóa, đây chính là lần đầu tiên hắn ra ngoài!
Hai bạch y nhân cùng lui về phía sau vài bước, trầm giọng nói: "Đã có tu vi như thế, chắc chắn không phải hạng vô danh, tất cả mọi người đều là người giang hồ, giấu đầu lòi đuôi là anh hùng hảo hán gì chứ, các hạ thống khoái một chút đi."
kiếm linh cười lạnh hắc hắc: "Nếu giấu đầu lòi đuôi chẳng phải anh hùng hảo hán, vậy, hai người các ngươi là ai? Tên là gì?"
Hai người cùng nghẹn họng.
Nếu như bọn hắn có thể báo danh, vậy còn che mặt làm gì?
Thân hình kiếm linh khẽ lay động, hai người cùng cả kinh, tưởng hắn muốn động thủ, đều án tay lên chuôi kiếm, thương một tiếng, trường kiếm cùng xuất ra khỏi vỏ.
Dưới khí cơ chỉ dẫn, hai vị chí tôn bát phẩm xuất kiếm thanh thế kinh người, ngay cả bông tuyết xung quanh người cũng bị kiếm khí đột ngột xuất hiện chém nát thành từng mảnh.
Tựa như linh xà, đâm về phía kiếm linh.
kiếm linh cũng không hề né tránh, chỉ có chút im lặng nhìn hai người, ánh mắt hờ hững.
Xoạt xoạt!
Hai thanh kiếm cùng đâm vào thân thể kiếm linh!
Hai bạch y nhân tuy cũng không biết vì sao đối phương không tránh né, nhưng cảm thấy trường kiếm đâm vào thân thể đối phương, không khỏi mừng rỡ như điên.
Vội vàng vận lên nguyên khí, kiếm khí cùng bạo phát.
Nhưng tiếp đó, chuyện khiến hai người cực kỳ kinh hãi đã xảy ra. Kiếm khí của bọn hắn khuấy đảo trong cơ thể đối phương nhưng cứ như là khuấy đảo một đám sương mù nồng đậm!
Căn bản không có nửa điểm cảm giác bình thường!
Hai người thiếu chút nữa bị hù chết, chẳng lẽ địch nhân đi rồi? Chỉ để lại một hư ảnh?
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt đối phương chớp động, lạnh lùng nhìn hai người mình, giống như muốn nhìn thật kỹ.
Hai người toàn thân chấn động, gần như đông cứng cả thân thể!
Đây là công phu gì? Mặc kệ trường kiếm nhập thân thể, mặc kệ kiếm khí khuấy nát nội tạng, đều thờ ơ, tựa như không có chút thương thế nào?
Tuy hai người đều là chí tôn bát phẩm, nhưng giờ phút này cũng sợ tới choáng váng.
Mặc kệ đây là công phu gì, nhưng... rốt cuộc là dạng tu vi như thế nào mới có thể tự đại như thế? Mới có thể không kiêng nể gì như thế?
Nghĩ tới đây, chân hai người đều như muốn mềm nhũn ra.
kiếm linh nhìn hai người nắm chuôi kiếm trong tay, lại nhìn mũi kiếm đâm vào thân thể mình, nhíu mày, có chút tò mò hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Hai người gần như muốn khóc. Thấy thế nào? Ngài nói xem...
kiếm linh vươn một bàn tay, hai người đều nhìn rõ ràng, cánh tay đó có chút gầy guộc, trắng nõn, vừa nhìn là biết đó là bàn tay của lão nhân. Chỉ thấy hai ngón tay trắng nõn miết lưỡi kiếm, lẩm bẩm nói: "Cái này đâm vào tim nhỉ? Thanh kiếm này của ngươi cũng thật thú vị...."
Chuôi kiếm này đúng là của bạch y nhân cầm đầu kia, cũng là thanh kiếm đâm thẳng vào tim!
Lẽ ra là vết thương tất chết, nhưng đối phương lại giống như không hề phát hiện, mặc kệ để mũi kiếm nằm trong tim, không ngờ còn nói. Thanh kiếm của ngươi thật thú vị.
Rốt cuộc là thú vị cỡ nào, bạch y nhân đến một điểm cũng không cảm nhận được, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng thì hắn đã được thể nghiệm rất sâu rồi.
Đây là người sao?
"Buông tay đi, đồng nát sắt vụn như vậy làm sao thương được ta." kiếm linh tựa hồ có chút tiếng nuối nói.
Hai người kinh ngạc thả tay, kinh hãi nhìn hắn.
Kỷ Mặc thở dài, dùng tay nắm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút ra khỏi ngực mình. Thân kiếm sạch bong, đến một điểm máu tươi cũng không có.
Ba một tiếng, một thanh kiếm rơi trên mặt tuyết, lại ba một tiếng, một thanh kiếm lại rơi trên mặt tuyết, thân kiếm sạch bong.
Hai bạch y nhân cùng nhìn vào thân thể cua vị cao nhân thần bí khó lường này, hai cái lỗ nhỏ dò trường kiếm đâm ra... không ngờ đang chậm rãi khép lại?
Hai người rên rỉ một tiếng... Chúng ta gặp phải loại quái vật gì vậy. Cơ nhục trong cơ thể thì nhìn không thấy, nhưng... ngay cả y phục cũng có thể tự động khép lại, huống chi là thân thể?
"Đem trường kiếm đi đi!" kiếm linh thở dài tựa như cực kỳ tiếc hận, tựa hồ người khác không giết được hắn, hắn rất tiếc nuối.
Hai người giống như rối gỗ, khom lưng nhặt trường kiếm lên, không ngờ không biết nói gì cho phải.
Cho dù là bây giờ trời có sụp xuống, hai vị chí tôn cũng cảm thấy không giật mình bằng chuyện đang phát sinh trước mắt.
Đương nhiên, nếu bàn tới cao thủ tra tấn bức cung thật sự, nơi này còn có một lựa chọn cực kỳ thích hợp, hơn nữa còn là cao thủ hàng đầu trong lĩnh vực này!
Chính là Mặc Lệ Nhi - Hắc Ma kiếp trước.
Nhưng Mặc Lệ Nhi hiện tại lại là tức phụ của huynh đệ, Sở Dương làm sao có thể mặt dày sai khiến nàng làm chuyện này...
Dựng lên bốn bức tường tuyết, tạo thành một căn phòng thẩm vấn. Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh dẫn người đi vào. Bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết từng chặp.
Lúc đầu vẫn còn hừ lạnh, phun nước bọt khinh bỉ, nhưng chẳng mấy chốc đã vang lên những tiếng răng rắc, chẳng biết là cái gì kêu...
Túm cái váy lại là thanh âm đó nghe cực kỳ rợn người. Mạc Thiên Cơ nghe mà cũng phải nổi da gà.
Tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, khiến người ta nghe mà thương tâm rơi lệ... Nguồn tại ện FULL
Mạc Thiên Cơ trước tiên dẫn Mạc Khinh Vũ tránh ra thật xa, còn xẽ một mảnh vải trên áo choàng của mình, bịt lỗ tai Mạc Khinh Vũ lại.
Đám người Sở Dương đương nhiên cũng không ở đó, đều đi tới bên cạnh Mạc Khinh Vũ, tránh thật xa hai căn phòng tuyết kia.
Thật lâu sau, La Khắc Địch đã cõng Nhuế Bất Thông trở về, Tạ Đan Quỳnh còn chưa đi ra.
Ngạo Tà Vân đi ra bảy tám lần.
Lần đầu tiên đi ra, gần như ngay cả phèo phổi cũng phun ra rồi, điên cuồng nôn nửa, mãi đến khi xác định trong bụng không còn cái gì mới lại đi vào.
Nhưng vào được một hồi lại đi ra, nôn mửa điên cuồng.
Người như Ngạo Tà Vân cũng phải nôn mửa như vậy, có thể thấy được hai người bên trong phải chịu đựng tra tấn như thế nào.
"Hảo hán tử!" Mạc Thiên Cơ thấy trong căn phòng tuyết vẫn không có động tĩnh gì, thở dài thật sâu: "Đối với hảo hán tử như thế, ta cũng không muốn làm nhục... Nhưng, nếu không làm thế, chúng ta sẽ không lấy được tin tức chúng ta muốn. Đây là chuyện bắt buộc."
Sở Dương hít sâu một hơi, tựa hồ trong đại tuyết mờ mịt đang phiêu đãng một mùi máu tươi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy... Chúng ta... cũng là vì sinh tồn... Trên đời này, hảo hán tử thật sự nhiều lắm, chỉ tiếc trong vô số hảo hán tử đó, lại có quá nhiều người là địch nhân của chúng ta...."
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nhất là Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương, đều nhíu mày trầm tư.
Hai người bọn họ cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên biết Sở Dương và Mạc Thiên Cơ nói như vậy, trên thực tế là để hai người bọn họ nghe.
Thật lâu sau, tiếng kêu thảm thiết bên trong nhỏ dần, nhưng qua được một lúc, đột nhiên lại biến thành trung khí mười phần...
Vẻ mặt Mạc Thiên Cơ phức tạp, nói: "Tạ Đan Quỳnh quả nhiên ngoan độc, không ngờ cho hai người kia ăn Cửu Trọng Thiên không hoàn chỉnh..."
Vừa nghe được lời này, ngay cả Sở Dương cũng sợ run cả người. Ước chừng qua hai canh giờ.
Ngạo Tà Vân lại đi ra, ói mửa mấy lần, Tạ Đan Quỳnh rốt cuộc cũng đi ra.
Vừa đi ra, sắc mặt lạnh lùng trấn định kia lập tức thay đổi, điên cuồng nôn mửa giống như trong bụng đang phiên giang đảo hải, mãi cho đến khi dạ dày không còn một thứ gì, tất cả đều là nước chua, tới cuối, ngay cả máu cũng phun ra... Nước mắt giàn dụa.
Sở Dương và Mạc Thiên Cơ dặn mọi người đứng yên chờ, sau đó hai người bước nhanh tới.
"Thế nào?" Sở Dương cho Tạ Đan Quỳnh ăn một viên đan dược, sau đó giúp hắn vận công tiêu hóa xong mới lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Tạ Đan Quỳnh uể oải, có chút trắng xám, thấp giọng nói: "Tra rõ ràng rồi."
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đều cảm thấy tinh thần chấn động.
Sau đó Tạ Đan Quỳnh chậm rãi kể lại. Sắc mặt Mạc Thiên Cơ và Sở Dương càng nghe càng khó coi. Bọn họ vốn tưởng lần này chỉ có thể câu được một con cá nhỏ, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, nhấc cần câu lên lại là một con cự kình! (Kình: Cá voi)
....
Bên kia.
Hai người cầm đầu trong bốn bạch y nhân vẫn đuổi theo hắc ảnh kia, đuổi được hơn năm mươi dặm mới cảm thấy tốc độ người phía trước chậm lại. hai người đang muốn đuổi tới công kích thì đột nhiên, phía sau truyền tới một tiếng chấn động, một tiếng thét dài xa xa truyền tới. Ngay sau đó là vô số thanh âm ầm ầm....
"Bên kia gặp phải địch nhân!"
Bạch y nhân cầm đầu lập tức thầm hô không xong, muốn dừng bước.
Tên còn lại nói: "Làm sao vậy? Với tu vi của lão tam và lão tứ, bất kể gặp phải địch nhân gì, chắc cũng không làm sao... Cho dù đánh không lại thì cũng có thể thoát thân."
Sắc mặt bạch y nhân cầm đầu trầm trọng nói: "Không nhất định, ta đang lo lắng... Chúng ta trúng phải gian kế rồi... Địch nhân là muốn tiêu diệt từng bộ phận..."
Sắc mặt tên còn lại cũng thay đổi.
Tiếng chấn động ầm ầm phía sau càng lúc càng vang dội, tựa như có cả một ngọn núi đổ sụp xuống. Nhưng hiện tại khoảng cách của hai người với sơn khẩu đã lên tới trăm dặm rồi, bầu trời lại có tuyết lớn như vậy, cho dù là vạn dặm bầu trời cũng không nhìn rõ.
"Quay lại xem!" Bạch y nhân cầm đầu chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
"Được!" huynh đệ liên tâm, người thứ hai đương nhiên cũng cảm thấy tâm thần không yên, một cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn.
"Đi!"
Hai người cùng tung người bay lên, muốn quay trở về. Kể là đạo hắc ảnh mà hai người truy tung hồi lâu kia, hai người cũng bỏ mặc.
Nhưng họ buông bỏ, còn người ta lại không nhất định bỏ qua!
Đúng vào lúc này, một thanh âm cao ngạo tràn ngập tang thương nhàn nhạt vang lên: "Đi? Muốn đuổi thì đuổi, muốn chạy thì chạy sao? Trên đời này há có chuyện tốt như vậy!"
Theo tiếng nói, một cỗ uy áp lăng lệ, tựa hồ mang theo tang thương thê lương mười vạn năm ập xuống!
Dưới cỗ uy áp này, hai vị chí tôn bát phẩm đều dâng lên một cảm giác nguy hiểm tới cực điểm, tựa như bị độc xà theo dõi, cả người đều nổi hết cả da gà.
Dưới loại khí tức này áp chế, nếu như hai người vẫn lựa chọn quay trở lại thì chẳng khác nào đưa lưng mình về phía địch nhân!
Đối mặt với cao thủ như thế, đưa lưng về phía địch nhân thì chẳng khác nào mặc người chém giết cả!
Trong lòng hai người cảm thấy vừa buồn bực vừa sợ hãi! Đuổi theo người ta lâu như vậy, không ngờ không biết đối phương lại là một vị siêu cấp cao thủ như thế!
Hai người chậm rãi xoay người, nhìn hắc ảnh trước mặt, trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai?"
Hắc ảnh đứng ở nơi đó, không ngờ vẫn khiến hai người có một loại cảm giác: Đây là một đám khói! Căn bản không có thực thể!
Hai người nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có người như vậy!
Hắc ảnh cười hắc hắc lạnh lùng: "Ta là ai, các ngươi đuổi theo ta lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết sao?"
Hắc ảnh kia đương nhiên chính là kiếm linh từ trong Cửu Kiếp không gian chui ra, cũng chỉ có hắn mới có bản lãnh cuốn lấy hai người này!
Sau khi thân thể kiếm linh đạt tới tình trạng thực thể hóa, đây chính là lần đầu tiên hắn ra ngoài!
Hai bạch y nhân cùng lui về phía sau vài bước, trầm giọng nói: "Đã có tu vi như thế, chắc chắn không phải hạng vô danh, tất cả mọi người đều là người giang hồ, giấu đầu lòi đuôi là anh hùng hảo hán gì chứ, các hạ thống khoái một chút đi."
kiếm linh cười lạnh hắc hắc: "Nếu giấu đầu lòi đuôi chẳng phải anh hùng hảo hán, vậy, hai người các ngươi là ai? Tên là gì?"
Hai người cùng nghẹn họng.
Nếu như bọn hắn có thể báo danh, vậy còn che mặt làm gì?
Thân hình kiếm linh khẽ lay động, hai người cùng cả kinh, tưởng hắn muốn động thủ, đều án tay lên chuôi kiếm, thương một tiếng, trường kiếm cùng xuất ra khỏi vỏ.
Dưới khí cơ chỉ dẫn, hai vị chí tôn bát phẩm xuất kiếm thanh thế kinh người, ngay cả bông tuyết xung quanh người cũng bị kiếm khí đột ngột xuất hiện chém nát thành từng mảnh.
Tựa như linh xà, đâm về phía kiếm linh.
kiếm linh cũng không hề né tránh, chỉ có chút im lặng nhìn hai người, ánh mắt hờ hững.
Xoạt xoạt!
Hai thanh kiếm cùng đâm vào thân thể kiếm linh!
Hai bạch y nhân tuy cũng không biết vì sao đối phương không tránh né, nhưng cảm thấy trường kiếm đâm vào thân thể đối phương, không khỏi mừng rỡ như điên.
Vội vàng vận lên nguyên khí, kiếm khí cùng bạo phát.
Nhưng tiếp đó, chuyện khiến hai người cực kỳ kinh hãi đã xảy ra. Kiếm khí của bọn hắn khuấy đảo trong cơ thể đối phương nhưng cứ như là khuấy đảo một đám sương mù nồng đậm!
Căn bản không có nửa điểm cảm giác bình thường!
Hai người thiếu chút nữa bị hù chết, chẳng lẽ địch nhân đi rồi? Chỉ để lại một hư ảnh?
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt đối phương chớp động, lạnh lùng nhìn hai người mình, giống như muốn nhìn thật kỹ.
Hai người toàn thân chấn động, gần như đông cứng cả thân thể!
Đây là công phu gì? Mặc kệ trường kiếm nhập thân thể, mặc kệ kiếm khí khuấy nát nội tạng, đều thờ ơ, tựa như không có chút thương thế nào?
Tuy hai người đều là chí tôn bát phẩm, nhưng giờ phút này cũng sợ tới choáng váng.
Mặc kệ đây là công phu gì, nhưng... rốt cuộc là dạng tu vi như thế nào mới có thể tự đại như thế? Mới có thể không kiêng nể gì như thế?
Nghĩ tới đây, chân hai người đều như muốn mềm nhũn ra.
kiếm linh nhìn hai người nắm chuôi kiếm trong tay, lại nhìn mũi kiếm đâm vào thân thể mình, nhíu mày, có chút tò mò hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Hai người gần như muốn khóc. Thấy thế nào? Ngài nói xem...
kiếm linh vươn một bàn tay, hai người đều nhìn rõ ràng, cánh tay đó có chút gầy guộc, trắng nõn, vừa nhìn là biết đó là bàn tay của lão nhân. Chỉ thấy hai ngón tay trắng nõn miết lưỡi kiếm, lẩm bẩm nói: "Cái này đâm vào tim nhỉ? Thanh kiếm này của ngươi cũng thật thú vị...."
Chuôi kiếm này đúng là của bạch y nhân cầm đầu kia, cũng là thanh kiếm đâm thẳng vào tim!
Lẽ ra là vết thương tất chết, nhưng đối phương lại giống như không hề phát hiện, mặc kệ để mũi kiếm nằm trong tim, không ngờ còn nói. Thanh kiếm của ngươi thật thú vị.
Rốt cuộc là thú vị cỡ nào, bạch y nhân đến một điểm cũng không cảm nhận được, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng thì hắn đã được thể nghiệm rất sâu rồi.
Đây là người sao?
"Buông tay đi, đồng nát sắt vụn như vậy làm sao thương được ta." kiếm linh tựa hồ có chút tiếng nuối nói.
Hai người kinh ngạc thả tay, kinh hãi nhìn hắn.
Kỷ Mặc thở dài, dùng tay nắm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút ra khỏi ngực mình. Thân kiếm sạch bong, đến một điểm máu tươi cũng không có.
Ba một tiếng, một thanh kiếm rơi trên mặt tuyết, lại ba một tiếng, một thanh kiếm lại rơi trên mặt tuyết, thân kiếm sạch bong.
Hai bạch y nhân cùng nhìn vào thân thể cua vị cao nhân thần bí khó lường này, hai cái lỗ nhỏ dò trường kiếm đâm ra... không ngờ đang chậm rãi khép lại?
Hai người rên rỉ một tiếng... Chúng ta gặp phải loại quái vật gì vậy. Cơ nhục trong cơ thể thì nhìn không thấy, nhưng... ngay cả y phục cũng có thể tự động khép lại, huống chi là thân thể?
"Đem trường kiếm đi đi!" kiếm linh thở dài tựa như cực kỳ tiếc hận, tựa hồ người khác không giết được hắn, hắn rất tiếc nuối.
Hai người giống như rối gỗ, khom lưng nhặt trường kiếm lên, không ngờ không biết nói gì cho phải.
Cho dù là bây giờ trời có sụp xuống, hai vị chí tôn cũng cảm thấy không giật mình bằng chuyện đang phát sinh trước mắt.