Nhiệt khí trong lòng bàn tay Lệ Xuân Ba dần dần bốc lên. Băng tửu dần dần tan ra, lại trong suốt như ngọc.
"Rượu ấm rồi, đáng tiếc sau khi hâm nóng, hương rượu đã không còn nữa rồi." Lệ Xuân Ba chăm chú nhìn chén rượu trong tay, nhẹ giọng nói.
Tiêu Thần Vũ trầm mặc, nói: "Nếu thiếu mất hương rượu, uống cũng không thể tận hứng, dứt khoát đổi đi."
"Chỉ là đổi đi rồi, đó cũng không phải hai chén rượu nguyên bản nữa rồi." Lệ Xuân Ba có chút khổ sở nói.
"Rượu vẫn là rượu, vẫn có thể say lòng người!" Tiêu Thần Vũ nhẹ giọng nói.
Hai người đều thở dài một tiếng.
Rượu đã đổi rồi.
Tinh thần cũng đã phấn chấn, cho dù miễn cưỡng cười vui, cũng là lần gặp gỡ cuối cùng kiếp này.
"Nhị ca, mời!"
"Xuân Ba, mời!"
"Một vạn năm trước lần đầu uống rượu, lúc đó tửu hứng dâng trào, chỉ điểm thiên hạ, còn gì vui hơn."
"Chín ngàn năm trước, bao lần uống rượu. Lúc đó càn khôn đã định, cảm thấy mỹ mãn, tâm tình thư sướng."
"Sáu ngàn năm trước uống rượu, lại có thêm nhiều tiếng thở dài. Năm tháng cứ như vậy trôi qua, thời gian khó vãn hồi."
"Bốn ngàn năm trước uống rượu, ngươi ta còn là huynh đệ. Giữa hai ta có gì không thể nói, chưa từng nói."
"Chỉ là ngươi và ta!"
Nói tới đây, hai người cùng lâm vào trầm mặc. Đó là không khí trầm tích khó nói nên lời.
Ngay sau đó, hai người ngửa đầu, dốc cạn chén rượu.
Uống cạn ba hũ rượu, Lệ Xuân Ba cười ha ha, vung tay lên, ba hũ rượu bay ra xa. Trên mặt bàn lại xuất hiện mười hũ rượu ngon, chưa mở nắp bao giờ.
Lệ Xuân Ba cầm một bình, một chưởng đánh vỡ nê phong, cười nói: "Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim nhật nhất biệt mạc lưỡng nan..." ( Một bình rượu đục cạn dư âm, hôm nay từ biệt chớ lưỡng nan)
Ánh mắt Tiêu Thần Vũ mơ hồ, cũng nắm lấy một hũ rượu, tiếp lời ngâm nga: "Sinh tử thắng bại giai huynh đệ, cửu trọng thiên lý tâm mạc hàn..." ( Sinh tử thắng bại đều là huynh đệ, cửu trọng ngàn dặm chớ lạnh lòng)
Nói xong, hai người cùng ngơ ngẩn, một nỗi xúc động vô danh bỗng nhiên dâng lên. Trong phút chốc, trong lòng không ngờ lại đau đớn.
Đây là một câu tửu lệnh, chính là lúc trước khi mấy huynh đệ chưa thành lập cửu đại gia tộc, uống rượu với nhau, Lăng Mộ Dương sáng tác. Chính là bốn câu này
Lúc đó chúng huynh đệ đều nói, cái này làm tửu lệnh rất hay, thế là cứ truyền lưu xuống.
Nhưng lúc đó, "Sinh tử thắng bại giai huynh đệ" lại là trọng tình nghĩa... Còn hiện giờ.... tới Tiêu Thần Vũ và Lệ Xuân Ba ngâm lên, không ngờ lại biến thành như vậy.
Sinh tử thắng bại giai huynh đệ!
Vẫn câu nói đó, nhưng hàm nghĩa bên trong đã thay đổi hoàn toàn, giống như một trời một vực rồi.
Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, cũng là danh phù kỳ thực. Đúng vậy, trong suốt quãng đời còn lại, tất cả niềm vui huynh đệ, đều theo một bầu rượu này mà cạn. Qua hôm nay, không còn nữa rồi...
Trong lúc nhất, hai người đều cảm thấy trái tim co thắt, trong lòng đau đớn khôn kể!
Ba bầu rượu dốc cạn vào bụng, cảm thấy trong bụng giống như có lửa đốt, nương theo cảm giác say, tựa hồ vô tình hữu ý nói: "Sinh tử thắng bại giai huynh đệ.... Ha ha, nhị ca, không biết sau hôm nay, ngươi ta còn là huynh đệ không?"
Tiêu Thần Vũ thoáng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thần Lôi mất tích rồi." Trong thanh âm của hắn, có chút u sầu, thất lạc.
Tay Lệ Vô Ba run lên: "Hả..."
Hắn đương nhiên biết Tiêu Thần Lôi, cũng là cảm tình huynh đệ của Tiêu Thần Lôi và Tiêu Thần Vũ. Hay tin Tiêu Thần Lôi mất tích, lập tức cảm thấy bất ngờ, cũng cảm thấy một tia chấn kinh.
Khó trách Tiêu Thần Vũ lại đích thân tìm tới.
"Hắn mất tích khi chiến đấu với Cửu Kiếp kiếm chủ." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói, trong mắt chợt lóe lên hàn quang.
Lệ Xuân Ba lắc đầu, cánh mũi phập phồng thở gấp, cảm xúc cũng không bình hòa như trước.
"Cửu Kiếp kiếm chủ hiện giờ đang giúp Lệ gia các ngươi. Điểm này là sự thực bất luận kẻ nào cũng không gạt bỏ được. Sự thật chính là sự thật." Tiêu Thần Vũ nhắm hai mắt lại.
Thanh âm dần dần trở nên lăng lệ, nói từng chữ một: "Thù này, không đội trời chung."
Hắn giúp Lệ gia các ngươi, ta tới là muốn đối phó bọn hắn. Nếu bọn hắn thất bại, chết, Lệ gia các ngươi không còn chỗ dựa nào nữa, cũng xong rồi. Tuy không phải trực tiếp đối phó ngươi, nhưng cũng là đối phó ngươi!
Nói, đã nói rất rõ ràng!
Thù này, không đội trời chung!
Lệ Xuân Ba trầm mặc, hắn cúi đầu, thật lâu sau không nói một câu, rốt cuộc lại mở miệng nói: "Nhị ca, chúng ta uống rượu."
Hai người giữ im lặng, người một ly, ta một ly, ánh mắt của bản thân cũng không tiếp xúc với đối phương. Bầu không khí hòa hợp khăng khít lúc trước, rốt cuộc có chỗ thiếu hụt.
Mười ba bầu rượu, cũng chẳng mấy bao nhiêu thời gian, đều hết sạch. Hai đại chí tôn cửu phẩm, hoàn toàn không dùng tu vi áp chế, hóa giải cảm giác say., lúc này đều có chút ngà ngà say rồi. Nếu không tính tới một thân tu vi mạnh mẽ, hai người bọn họ đều là lão nhân sống hơn vạn năm, cho dù thân thể có cường kiện hơn xa thường nhân, nhưng tửu lượng thì chưa chắc.
Lệ Xuân Ba khẽ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình, ba một cái, cách cách, lại lấy ra bảy tám hũ rượu.
“Nhị ca, rượu này chính là thứ rượu trước kìa chúng ta thích uống nhất, cất trữ từ bốn ngàn năm trước. Ta cũng chỉ còn từng này thôi... Hôm nay dứt khoát uống hết đi."
"Được, dứt khoát uống hết đi!" Tiêu Thần Vũ đáp ứng thật sảng khoái.
Hai người đều không dùng chén để uống, tựa hồ ngại dùng chén uống quá chậm, không đủ nhanh gọn.
Tuy biết rõ, uống hết chỗ rượu này, cũng chẳng khác nào uống cạn tình nghĩa huynh đệ mấy vạn năm, nhưng hai người vẫn ngươi một vò, ta một vò, há miệng uống như điên!
Rượu nồng đậm tới mức gần như đã đóng thạch, bởi vì hai người uống thật sự quá mãnh liệt, có rất nhiều rượu còn đổ lên mặt, nhưng hai người lại không để ý tới nửa điểm, chỉ uống từng ngụm từng ngụm, phảng phất như uốn rượu, chính là việc duy nhất trước mắt có thể làm.
Theo rượu trên mặt chảy xuống, tròng mắt hai người đều thoáng đỏ lên rồi.
Đợi mỗi người uống tới vò rượu thứ tư, trong chớp mắt vừa nâng vò rượu lên, Lệ Xuân Ba đột nhiên đưa tay, chặn bình rượu của Tiêu Thần Vũ lại: "Chậm!"
"Làm sao?" Tiêu Thần Vũ trừng cặp mặt lờ đờ say lên, nói: "Xuân Ba, ngươi còn gì muốn nói sao?"
Lệ Xuân Ba lớn tiếng nói: "Có! Ta nói ra suy nghĩ của mình!"
"Ngươi nói đi! Ta đang nghe!" Tiêu Thần Vũ nghiêng đầu, thấp giọng nói.
"Có một việc bị đè nén trong lòng ta mấy vạn năm qua! Hôm nay, nhất định phải làm cho rõ ràng! Bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợ việc này không còn cơ hội thấy ánh mặt trời!"
Ánh mắt Lệ Xuân Ba trở nên nguy hiểm: "Lúc trước.... Sau khi cả nhà Quân đại ca mất tích. Nhà đại bá còn có một vị đệ đệ! Đệ đệ của đại bá, chúng ta đương nhiên phải gọi thúc thúc. Tên của hắn là Quân Hàn! Nhị ca, ngươi hẳn là còn nhớ chứ?"
Ánh mắt Tiêu Thần Vũ híp lại: "Ta đương nhiên nhớ rõ!"
"Đại ca mất tích, không phải là các ngươi làm, điểm này ta hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cả nhà Quân thúc thúc cũng không phải mất tích, mà là bi người ta đồ diệt cả nhà. Chuyện này... là ai làm? Nói cho ta biết!" Ánh mắt Lệ Vô Ba lăng lệ như điện, nhìn Tiêu Thần Vũ.
Tiêu Thần Vũ nhíu mày, cũng không đáp lại. Sau rất lâu, rất lâu, mới gian nan nói: "Chuyện này từ đầu tới cuối, quả thật ta có biệt, chỉ là điều duy nhất mà ta có thể nói cho ngươi biết, chính là... không phải ta làm."
" Ta đương nhiên biết không phải ngươi làm. Ngày đó chúng ta đang uống rượu. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là ai làm! Cũng không nói là ngươi! Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng hoài nghi ngươi!"
Ánh mắt, khẩu khí Lệ Xuân Ba trở nên hùng hổ dọa người, ở sâu trong đáy mắt, còn có một chút thương tâm: "Qua nhiều tháng sau đó, ta mới biết được đã xảy ra biến cố kinh thiên như thế. Ta lập tức hỏi ngươi. Khi đó ngươi nói ngươi không biết, thậm chí còn cùng ta, truy tìm hung thủ trên giang hồ. Ta tin ngươi, bởi vì ta chưa từng hoài nghi ngươi. Chỉ là... chỉ là ngươi cho tới bây giờ, mới nói ngươi có biết sự tình từ đầu tới cuối? Lúc trước... nhị ca ngươi cứ xem ta như thằng ngốc, đau khổ truy tìm hùng thủ trên giang hồ? Còn cùng ta đi tìm, ngươi đang đùa giỡn một thằng ngốc sao?"
Tiêu Thần Vũ tránh ánh mắt của hắn,: "Đúng vậy. Lúc đó ta lừa ngươi!"
"ha ha...." Lệ Xuân Ba cười ha ha, ngọn lửa trong ánh mắt cũng đang dần dần lụi tắt: "Thật nghĩa khí! Thật nghĩa khí. Đường đường Tiêu Thần Vũ không ngờ cũng bồi tiếp, lừa gạt huynh đệ ngu ngốc. Thật sự là hảo huynh đệ mà!"
Tiêu Thần Vũ bỗng nhiên đỏ mặt, phẫn nộ nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có biết liên quan lợi hại bên trong? Lúc đó nếu ta nói với ngươi, Lệ gia của ngươi sớm không còn rồi! Không còn! Ngươi hiểu không?"
"À, thì ra là sợ hại Lệ gia. Ta thật cảm kích nồng tình hậu ý của nhị ca. Nhưng bây giờ thì sao? ngươi nói toạc ra chân tướng, là không sợ Lệ gia sẽ không còn sao?" Lệ Xuân Ba nghiêng đầu, có chút chọc tức hỏi.
Tiêu Thần Vũ trầm trọng thở dài: "Huynh đệ, đây là hũ rượu cuối cùng trong đời hai huynh đệ ta!"
"Ta biết, cho nên ta mới càng muốn hỏi cho rõ ràng!" Lệ Xuân Ba cười hắc hắc: "Trong lòng ta ngươi đều rõ ràng. Phụ thân của chúng ta đều từng là một trong cửu kiếp năm đó! Mà phụ thân của Quân đại ca, cũng là Cửu Kiếp kiếm chủ Quân Liệt! Phụ thân của chúng ta, đều tôn xưng Quân Liệt đại bá là lão đại!"
"Sau đó, bọn họ đồng loạt biến mất, mà cả nhà đại bá cũng mất tích một cách ly kỳ."
"Cửu Trọng Thiên này, họ Quân cũng chỉ còn lại Quân Hàn thúc thúc."
"Nhưng chỉ trong một đêm, cả nhà Quân Hàn thúc thúc đã bị tàn sát, diệt môn rồi...." Lệ Xuân Ba hỏi: "Khi đó cửu đại gia tộc còn chưa chân chính thành hình, nhưng..."
"Từ trước tới nay, trên đại lục chỉ có cửu đại gia tộc, chứ không có thập đại gia tộc. Trong thời gian đó, phụ bối chúng ta giết khắp Cửu Trọng Thiên từ trên xuống dưới. Trừ gia tộc của chúng ta, nơi khác đã không còn cao thủ có thể uy hiếp được Quân Hàn thúc thúc! Cho dù có kẻ có thực lực đó, cũng tuyệt đối không có đảm lượng như vậy. Động vào Quân Hàn thúc thúc, chẳng phải nào cùng động vào cửu đại gia tộc tối cường tương lai. Giết một nhà Quân Hàn thúc thúc, cũng chẳng khác nào tự sát, thậm chí là cửu tộc chôn cùng!"
"Lý do duy nhất ta có thể nghĩ tới, chính là các ngươi sợ Quân Hàn thúc thúc cũng muốn phân một chén canh? Cho nên hãm hại hắn?" Lệ Xuân Ba hung hăng nói: "Có phải không? Nói cho ta biết, có phải không?"
Tiêu Thần Vũ thật lâu sau vẫn không đáp lời. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn nói: "Đúng. Lúc đó bọn họ nghĩ như vậy. Bản đồ cửu đại gia tộc đã có, vì sao còn phải phân ra một khối. Thậm chí còn có thể là khối tất nhất, giàu có nhất? Cho nên Dạ Trầm Trầm, Lan Bất Hối, Trần Nghênh Phong, Thạch Bào Hao, Gia Cát Thương Khung liên thủ. Gia Cát Thương Khung lập kế hoạch, Dạ Trầm Trầm hạ độc, cùng nhau đánh lén Quân gia giữa đêm, chém tận giết tuyệt! Việc này từng hỏi ta, ta không tham dự, nhưng cũng không ngăn cản."
"Nhưng chuyện này, chẳng biết tại sao lại để Lăng Mộ Dương biết. Lăng Mộ Dương đích thân cải trang xuất thủ, cuối cùng cứu được ấu nhi năm tuổi Quân Uy của Quân Hàn thúc thúc! Cũng kể từ đó, Lăng Mộ Dương cũng bị mọi người chỉ trích."
TG: Viết xong chương này, cười thảm một tiếng….
DG: Đúng là thảm. Nhưng họ Quân, lẽ nào lại liên quan tới Quân Tích Trúc?
Nhiệt khí trong lòng bàn tay Lệ Xuân Ba dần dần bốc lên. Băng tửu dần dần tan ra, lại trong suốt như ngọc.
"Rượu ấm rồi, đáng tiếc sau khi hâm nóng, hương rượu đã không còn nữa rồi." Lệ Xuân Ba chăm chú nhìn chén rượu trong tay, nhẹ giọng nói.
Tiêu Thần Vũ trầm mặc, nói: "Nếu thiếu mất hương rượu, uống cũng không thể tận hứng, dứt khoát đổi đi."
"Chỉ là đổi đi rồi, đó cũng không phải hai chén rượu nguyên bản nữa rồi." Lệ Xuân Ba có chút khổ sở nói.
"Rượu vẫn là rượu, vẫn có thể say lòng người!" Tiêu Thần Vũ nhẹ giọng nói.
Hai người đều thở dài một tiếng.
Rượu đã đổi rồi.
Tinh thần cũng đã phấn chấn, cho dù miễn cưỡng cười vui, cũng là lần gặp gỡ cuối cùng kiếp này.
"Nhị ca, mời!"
"Xuân Ba, mời!"
"Một vạn năm trước lần đầu uống rượu, lúc đó tửu hứng dâng trào, chỉ điểm thiên hạ, còn gì vui hơn."
"Chín ngàn năm trước, bao lần uống rượu. Lúc đó càn khôn đã định, cảm thấy mỹ mãn, tâm tình thư sướng."
"Sáu ngàn năm trước uống rượu, lại có thêm nhiều tiếng thở dài. Năm tháng cứ như vậy trôi qua, thời gian khó vãn hồi."
"Bốn ngàn năm trước uống rượu, ngươi ta còn là huynh đệ. Giữa hai ta có gì không thể nói, chưa từng nói."
"Chỉ là ngươi và ta!"
Nói tới đây, hai người cùng lâm vào trầm mặc. Đó là không khí trầm tích khó nói nên lời.
Ngay sau đó, hai người ngửa đầu, dốc cạn chén rượu.
Uống cạn ba hũ rượu, Lệ Xuân Ba cười ha ha, vung tay lên, ba hũ rượu bay ra xa. Trên mặt bàn lại xuất hiện mười hũ rượu ngon, chưa mở nắp bao giờ.
Lệ Xuân Ba cầm một bình, một chưởng đánh vỡ nê phong, cười nói: "Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim nhật nhất biệt mạc lưỡng nan..." ( Một bình rượu đục cạn dư âm, hôm nay từ biệt chớ lưỡng nan)
Ánh mắt Tiêu Thần Vũ mơ hồ, cũng nắm lấy một hũ rượu, tiếp lời ngâm nga: "Sinh tử thắng bại giai huynh đệ, cửu trọng thiên lý tâm mạc hàn..." ( Sinh tử thắng bại đều là huynh đệ, cửu trọng ngàn dặm chớ lạnh lòng)
Nói xong, hai người cùng ngơ ngẩn, một nỗi xúc động vô danh bỗng nhiên dâng lên. Trong phút chốc, trong lòng không ngờ lại đau đớn.
Đây là một câu tửu lệnh, chính là lúc trước khi mấy huynh đệ chưa thành lập cửu đại gia tộc, uống rượu với nhau, Lăng Mộ Dương sáng tác. Chính là bốn câu này
Lúc đó chúng huynh đệ đều nói, cái này làm tửu lệnh rất hay, thế là cứ truyền lưu xuống.
Nhưng lúc đó, "Sinh tử thắng bại giai huynh đệ" lại là trọng tình nghĩa... Còn hiện giờ.... tới Tiêu Thần Vũ và Lệ Xuân Ba ngâm lên, không ngờ lại biến thành như vậy.
Sinh tử thắng bại giai huynh đệ!
Vẫn câu nói đó, nhưng hàm nghĩa bên trong đã thay đổi hoàn toàn, giống như một trời một vực rồi.
Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, cũng là danh phù kỳ thực. Đúng vậy, trong suốt quãng đời còn lại, tất cả niềm vui huynh đệ, đều theo một bầu rượu này mà cạn. Qua hôm nay, không còn nữa rồi...
Trong lúc nhất, hai người đều cảm thấy trái tim co thắt, trong lòng đau đớn khôn kể!
Ba bầu rượu dốc cạn vào bụng, cảm thấy trong bụng giống như có lửa đốt, nương theo cảm giác say, tựa hồ vô tình hữu ý nói: "Sinh tử thắng bại giai huynh đệ.... Ha ha, nhị ca, không biết sau hôm nay, ngươi ta còn là huynh đệ không?"
Tiêu Thần Vũ thoáng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thần Lôi mất tích rồi." Trong thanh âm của hắn, có chút u sầu, thất lạc.
Tay Lệ Vô Ba run lên: "Hả..."
Hắn đương nhiên biết Tiêu Thần Lôi, cũng là cảm tình huynh đệ của Tiêu Thần Lôi và Tiêu Thần Vũ. Hay tin Tiêu Thần Lôi mất tích, lập tức cảm thấy bất ngờ, cũng cảm thấy một tia chấn kinh.
Khó trách Tiêu Thần Vũ lại đích thân tìm tới.
"Hắn mất tích khi chiến đấu với Cửu Kiếp kiếm chủ." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói, trong mắt chợt lóe lên hàn quang.
Lệ Xuân Ba lắc đầu, cánh mũi phập phồng thở gấp, cảm xúc cũng không bình hòa như trước.
"Cửu Kiếp kiếm chủ hiện giờ đang giúp Lệ gia các ngươi. Điểm này là sự thực bất luận kẻ nào cũng không gạt bỏ được. Sự thật chính là sự thật." Tiêu Thần Vũ nhắm hai mắt lại.
Thanh âm dần dần trở nên lăng lệ, nói từng chữ một: "Thù này, không đội trời chung."
Hắn giúp Lệ gia các ngươi, ta tới là muốn đối phó bọn hắn. Nếu bọn hắn thất bại, chết, Lệ gia các ngươi không còn chỗ dựa nào nữa, cũng xong rồi. Tuy không phải trực tiếp đối phó ngươi, nhưng cũng là đối phó ngươi!
Nói, đã nói rất rõ ràng!
Thù này, không đội trời chung!
Lệ Xuân Ba trầm mặc, hắn cúi đầu, thật lâu sau không nói một câu, rốt cuộc lại mở miệng nói: "Nhị ca, chúng ta uống rượu."
Hai người giữ im lặng, người một ly, ta một ly, ánh mắt của bản thân cũng không tiếp xúc với đối phương. Bầu không khí hòa hợp khăng khít lúc trước, rốt cuộc có chỗ thiếu hụt.
Mười ba bầu rượu, cũng chẳng mấy bao nhiêu thời gian, đều hết sạch. Hai đại chí tôn cửu phẩm, hoàn toàn không dùng tu vi áp chế, hóa giải cảm giác say., lúc này đều có chút ngà ngà say rồi. Nếu không tính tới một thân tu vi mạnh mẽ, hai người bọn họ đều là lão nhân sống hơn vạn năm, cho dù thân thể có cường kiện hơn xa thường nhân, nhưng tửu lượng thì chưa chắc.
Lệ Xuân Ba khẽ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình, ba một cái, cách cách, lại lấy ra bảy tám hũ rượu.
“Nhị ca, rượu này chính là thứ rượu trước kìa chúng ta thích uống nhất, cất trữ từ bốn ngàn năm trước. Ta cũng chỉ còn từng này thôi... Hôm nay dứt khoát uống hết đi."
"Được, dứt khoát uống hết đi!" Tiêu Thần Vũ đáp ứng thật sảng khoái.
Hai người đều không dùng chén để uống, tựa hồ ngại dùng chén uống quá chậm, không đủ nhanh gọn.
Tuy biết rõ, uống hết chỗ rượu này, cũng chẳng khác nào uống cạn tình nghĩa huynh đệ mấy vạn năm, nhưng hai người vẫn ngươi một vò, ta một vò, há miệng uống như điên!
Rượu nồng đậm tới mức gần như đã đóng thạch, bởi vì hai người uống thật sự quá mãnh liệt, có rất nhiều rượu còn đổ lên mặt, nhưng hai người lại không để ý tới nửa điểm, chỉ uống từng ngụm từng ngụm, phảng phất như uốn rượu, chính là việc duy nhất trước mắt có thể làm.
Theo rượu trên mặt chảy xuống, tròng mắt hai người đều thoáng đỏ lên rồi.
Đợi mỗi người uống tới vò rượu thứ tư, trong chớp mắt vừa nâng vò rượu lên, Lệ Xuân Ba đột nhiên đưa tay, chặn bình rượu của Tiêu Thần Vũ lại: "Chậm!"
"Làm sao?" Tiêu Thần Vũ trừng cặp mặt lờ đờ say lên, nói: "Xuân Ba, ngươi còn gì muốn nói sao?"
Lệ Xuân Ba lớn tiếng nói: "Có! Ta nói ra suy nghĩ của mình!"
"Ngươi nói đi! Ta đang nghe!" Tiêu Thần Vũ nghiêng đầu, thấp giọng nói.
"Có một việc bị đè nén trong lòng ta mấy vạn năm qua! Hôm nay, nhất định phải làm cho rõ ràng! Bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợ việc này không còn cơ hội thấy ánh mặt trời!"
Ánh mắt Lệ Xuân Ba trở nên nguy hiểm: "Lúc trước.... Sau khi cả nhà Quân đại ca mất tích. Nhà đại bá còn có một vị đệ đệ! Đệ đệ của đại bá, chúng ta đương nhiên phải gọi thúc thúc. Tên của hắn là Quân Hàn! Nhị ca, ngươi hẳn là còn nhớ chứ?"
Ánh mắt Tiêu Thần Vũ híp lại: "Ta đương nhiên nhớ rõ!"
"Đại ca mất tích, không phải là các ngươi làm, điểm này ta hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cả nhà Quân thúc thúc cũng không phải mất tích, mà là bi người ta đồ diệt cả nhà. Chuyện này... là ai làm? Nói cho ta biết!" Ánh mắt Lệ Vô Ba lăng lệ như điện, nhìn Tiêu Thần Vũ.
Tiêu Thần Vũ nhíu mày, cũng không đáp lại. Sau rất lâu, rất lâu, mới gian nan nói: "Chuyện này từ đầu tới cuối, quả thật ta có biệt, chỉ là điều duy nhất mà ta có thể nói cho ngươi biết, chính là... không phải ta làm."
" Ta đương nhiên biết không phải ngươi làm. Ngày đó chúng ta đang uống rượu. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là ai làm! Cũng không nói là ngươi! Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng hoài nghi ngươi!"
Ánh mắt, khẩu khí Lệ Xuân Ba trở nên hùng hổ dọa người, ở sâu trong đáy mắt, còn có một chút thương tâm: "Qua nhiều tháng sau đó, ta mới biết được đã xảy ra biến cố kinh thiên như thế. Ta lập tức hỏi ngươi. Khi đó ngươi nói ngươi không biết, thậm chí còn cùng ta, truy tìm hung thủ trên giang hồ. Ta tin ngươi, bởi vì ta chưa từng hoài nghi ngươi. Chỉ là... chỉ là ngươi cho tới bây giờ, mới nói ngươi có biết sự tình từ đầu tới cuối? Lúc trước... nhị ca ngươi cứ xem ta như thằng ngốc, đau khổ truy tìm hùng thủ trên giang hồ? Còn cùng ta đi tìm, ngươi đang đùa giỡn một thằng ngốc sao?"
Tiêu Thần Vũ tránh ánh mắt của hắn,: "Đúng vậy. Lúc đó ta lừa ngươi!"
"ha ha...." Lệ Xuân Ba cười ha ha, ngọn lửa trong ánh mắt cũng đang dần dần lụi tắt: "Thật nghĩa khí! Thật nghĩa khí. Đường đường Tiêu Thần Vũ không ngờ cũng bồi tiếp, lừa gạt huynh đệ ngu ngốc. Thật sự là hảo huynh đệ mà!"
Tiêu Thần Vũ bỗng nhiên đỏ mặt, phẫn nộ nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có biết liên quan lợi hại bên trong? Lúc đó nếu ta nói với ngươi, Lệ gia của ngươi sớm không còn rồi! Không còn! Ngươi hiểu không?"
"À, thì ra là sợ hại Lệ gia. Ta thật cảm kích nồng tình hậu ý của nhị ca. Nhưng bây giờ thì sao? ngươi nói toạc ra chân tướng, là không sợ Lệ gia sẽ không còn sao?" Lệ Xuân Ba nghiêng đầu, có chút chọc tức hỏi.
Tiêu Thần Vũ trầm trọng thở dài: "Huynh đệ, đây là hũ rượu cuối cùng trong đời hai huynh đệ ta!"
"Ta biết, cho nên ta mới càng muốn hỏi cho rõ ràng!" Lệ Xuân Ba cười hắc hắc: "Trong lòng ta ngươi đều rõ ràng. Phụ thân của chúng ta đều từng là một trong cửu kiếp năm đó! Mà phụ thân của Quân đại ca, cũng là Cửu Kiếp kiếm chủ Quân Liệt! Phụ thân của chúng ta, đều tôn xưng Quân Liệt đại bá là lão đại!"
"Sau đó, bọn họ đồng loạt biến mất, mà cả nhà đại bá cũng mất tích một cách ly kỳ."
"Cửu Trọng Thiên này, họ Quân cũng chỉ còn lại Quân Hàn thúc thúc."
"Nhưng chỉ trong một đêm, cả nhà Quân Hàn thúc thúc đã bị tàn sát, diệt môn rồi...." Lệ Xuân Ba hỏi: "Khi đó cửu đại gia tộc còn chưa chân chính thành hình, nhưng..."
"Từ trước tới nay, trên đại lục chỉ có cửu đại gia tộc, chứ không có thập đại gia tộc. Trong thời gian đó, phụ bối chúng ta giết khắp Cửu Trọng Thiên từ trên xuống dưới. Trừ gia tộc của chúng ta, nơi khác đã không còn cao thủ có thể uy hiếp được Quân Hàn thúc thúc! Cho dù có kẻ có thực lực đó, cũng tuyệt đối không có đảm lượng như vậy. Động vào Quân Hàn thúc thúc, chẳng phải nào cùng động vào cửu đại gia tộc tối cường tương lai. Giết một nhà Quân Hàn thúc thúc, cũng chẳng khác nào tự sát, thậm chí là cửu tộc chôn cùng!"
"Lý do duy nhất ta có thể nghĩ tới, chính là các ngươi sợ Quân Hàn thúc thúc cũng muốn phân một chén canh? Cho nên hãm hại hắn?" Lệ Xuân Ba hung hăng nói: "Có phải không? Nói cho ta biết, có phải không?"
Tiêu Thần Vũ thật lâu sau vẫn không đáp lời. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn nói: "Đúng. Lúc đó bọn họ nghĩ như vậy. Bản đồ cửu đại gia tộc đã có, vì sao còn phải phân ra một khối. Thậm chí còn có thể là khối tất nhất, giàu có nhất? Cho nên Dạ Trầm Trầm, Lan Bất Hối, Trần Nghênh Phong, Thạch Bào Hao, Gia Cát Thương Khung liên thủ. Gia Cát Thương Khung lập kế hoạch, Dạ Trầm Trầm hạ độc, cùng nhau đánh lén Quân gia giữa đêm, chém tận giết tuyệt! Việc này từng hỏi ta, ta không tham dự, nhưng cũng không ngăn cản."
"Nhưng chuyện này, chẳng biết tại sao lại để Lăng Mộ Dương biết. Lăng Mộ Dương đích thân cải trang xuất thủ, cuối cùng cứu được ấu nhi năm tuổi Quân Uy của Quân Hàn thúc thúc! Cũng kể từ đó, Lăng Mộ Dương cũng bị mọi người chỉ trích."
TG: Viết xong chương này, cười thảm một tiếng….
DG: Đúng là thảm. Nhưng họ Quân, lẽ nào lại liên quan tới Quân Tích Trúc?