"Đây có lẽ chính là thiên ý. Thiên ý rõ ràng luôn chiếu cố cửu kiếp. Thực lực Cửu Kiếp kiếm chủ hiện giờ có lẽ còn chưa tiến được vào hàng ngũ đỉnh phong, nhưng lực ảnh hưởng của hắn vẫn rất lớn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Vũ Tuyệt Thành ở tại chỗ này, chỉ là để xem trò vui hay sao?"
"Ách, không sai. Còn có Độc Y - Vũ Tuyệt Thành! Có hắn ở đây, cho dù cửu kiếp bị thua, cũng có thể toàn thân rút lui."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười lạnh: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Át chủ bài của cửu kiếp há chỉ là một Vũ Tuyệt Thành? Cho dù Vũ Tuyệt Thành thực lực kinh người, nhưng thủy chung cũng chỉ là một người, rất có sức uy hiếp nhưng cũng có cực hạn. Nếu cửu đại thế gia nguyện ý trả giá đắt, vẫn có thể giết chết hắn."
Tiếp đó, hắn lại cười cười khó hiểu, nói: "Đám chí tôn cao giai các ngươi, quá tin tưởng vào thần niệm của mình mà không để tới những cái khác. Ta lại sớm phát hiện Đông Bắc sát khí ẩn hiện, can qua ẩn mình, rõ ràng có rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh mai phục ở đó. Hơn nữa nhân số tuyệt đối không ít!"
"Mà phương hướng Đông Bắc, chính là lãnh địa của Tam Tinh thánh tộc."
"Thực lực bản thân đám người Sở Dương rất yếu, nhưng vẫn dám quang minh chính đại hiện thân, chắc chắn có chỗ dựa."
"Cho nên ta kết luận, phía Đông Bắc rất có thể là viên binh của Cửu Kiếp kiếm chủ, hơn nữa... thực lực siêu cao!"
"Một khi chúng ta làm chuyện vượt quá giới hạn, vậy sẽ phải đối mặt với một hồi hỗn chiến tàn khốc."
"Đối với cuộc chiến này, ta hoàn toàn không có bất cứ nắm chắc nào, thậm chí sơ sảy là có nguy cơ bị diệt!"
"Cho nên chúng ta phải sớm rời đi. Bởi vì... Đám người Trần Kiếm Long hiện tại đã giết đỏ mắt rồi, tuyệt đối sẽ không để ý tới giới hạn gì, hơn nữa còn là... giới hạn của người khác."
"Cho nên trận chiến này, tuyệt đối không thể tránh né."
"Một khi những người này bị diệt toàn quân... Đối với chúng ta mà nói, ngược lại chính là chuyện tốt. Hiện tại chỉ sợ là bọn họ không bị diệt toàn quân... vậy cửu đại gia tộc, thật sự phải xóa tên khỏi đại lục rồi. Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương tuyệt đối sẽ điên cuồng, giết sạch người của cửu đại gia tộc!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng.
"Chẳng lẽ Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương, có thể đáng sợ hơn cả cửu kiếp trí nang Mạc Thiên Cơ kia sao?" Lan Mặc Phong không tin tưởng, hỏi.
Trong mấy ngày vừa rồi, cùng giao thủ với cửu kiếp trí nang, có thể nói nguy hiểm trùng trùng, đi trên sợi dây sinh tử. Lan Mặc Phong sớm đã coi Mạc Thiên Cơ là quỷ mị, đáng sợ như yêu nhân. Giờ phút này nghe Đệ Ngũ Khinh Nhu nói như vậy, không nhịn được có chút không phục.
Nói cái gì cũng không tin Cửu Kiếp kiếm chủ lại có thể đáng sợ hơn cả Mạc Thiên Cơ.
"Chỗ đáng sợ của Cửu Kiếp kiếm chủ, là ở giới hạn."
"Chạm vào giới hạn của hắn, hắn sẽ không giữ giới hạn gì với ngươi nữa.... Khi đó, mới là đồ sát huyết tinh chân chính bắt đầu!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Mạc Thiên Cơ thủy chung chỉ là một trong cửu kiếp, còn Sở Dương lại là Cửu Kiếp kiếm chủ. Sự đáng sợ của Sở Dương, tuyệt đối... lớn gấp mấy lần cửu kiếp trí nang Mạc Thiên Cơ."
"Hitz...." Lan Mặc Phong hít một hơi lạnh thật sâu. hắn không hề nghi ngờ phán đoán của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa bao giờ phán đoán sai lầm.
"Tóm lại một câu, chúng ta đi mau. Có thể đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu...." Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu thâm thúy: "Nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất, rời khỏi địa vực Tây Bắc này!"
Đoàn người lại một lần nữa gia tăng tốc độ.
Nhìn đoàn người lục tục kéo theo phía sau, trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ vẻ hài lòng.
Cuộc chiến Tây Bắc lần này, cửu đại gia tộc đã chết bao nhiêu người. Đệ Ngũ Khinh Nhu một điểm cũng không quan tâm. Hắn để ý chính là mình thu được bao nhiêu lợi ích.
Hiện giờ xem ra, tựa hồ đã vượt xa khỏi mong muốn rồi. Mị lực của mình đúng là không ít.
Vốn có thể lôi kéo đám cao thủ Lan gia đã là không tệ rồi. Nhưng bây giờ lại có thêm tới hai trăm người.
Hai trăm chí tôn.
Đây chính là một cỗ lực lượng khá lớn.
Đệ Ngũ Khinh Nhu từ trước tới nay đều có tính toán. Đánh giá nhân thủ, cũng có suy nghĩ của mình.
Trong các đại gia tộc, luôn luôn có tập quán nuôi dưỡng tay chân, ngoại tính.
Những người này, bình thường đều cắm rễ trong các đại gia tộc, thân quyến tử tôn, đều ở trong các đại gia tộc. Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề nghĩ tới những người, mà muốn cũng không lôi kéo nổi.
Nhưng có một số người, lại là người đơn độc. Có lẽ là người nhà chết sạch, hoặc là không muốn mất tinh lực vào gia thất, say mê tu hành.
Đối với đám người đó, lực ước thúc của các gia tộc lại không phải quá mạnh. Chẳng khác gì là người tự do. Mà điểm quan trọng nhất là, những người này bởi vì bản thân không có gì phải lo lắng được mất, các đại gia tộc muốn sai sử bọn hắn, cũng có chút không dễ dàng gì. Cho nên, các đại gia tộc đều coi nhẹ những người này.
Mà mục đích chủ yếu của Đệ Ngũ Khinh Nhu, chính là những người này!
Lần lượt ám chỉ mơ hồ, an bài chiếu cố xảo diệu trong chiến đấu sinh tử, đưa ra các loại ám hiệu, mới khiến những người này lần lượt sống sót qua những lần huyết chiến.
Ben trong, tâm lực mà Đệ Ngũ Khinh Nhu phải bỏ qua, quả thực là không thể ước lượng được!
Mà bây giờ, mình rời đi, những người cũng cam tâm đi theo. Đây mới là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi lần này!
Nói hộ tống mình hồi Nam, nhưng mỗi người đều biết, cái này chẳng qua chỉ là cái cớ.
Lần này đi, sẽ không có ngày trở về!
Người đều có dã tâm, nhưng cũng rất sợ chết. Đây là tính cách chung của con người.. Đi theo một thống soái bách thắng bất bại, bản thân chẳng lâm nguy cơ, so với đi theo một gia tộc mục nát từ trong khung vạn năm, lại còn cao cao tại thượng... Đây hoàn toàn là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Còn có một điểm trọng yếu nữa. Đệ Ngũ gia tộc quất khởi hiện tai đã là thế không đỡ, đám người mình đi theo từ bây giờ, sau này chính là sơ đại nguyên lão gia tộc rồi!
Làm chân tay cho gia tộc khác, há có thể so sánh được?
Trong lòng ai cũng không hồ đồ.
"Sau này, Khinh Nhu liền cùng chư vị đồng sinh cộng tử rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là giang sơn như họa, hay là cùng đường mạt lộ... Chúng ta đều chắc chắn cùng nhau vượt qua!"
"Nguyện cùng gia chủ đại nhân, chung chế nghiệp lớn, xây dựng huy hoàng!"
Mọi người đồng thanh hô lớn.
Trong thanh, đều có chút kích động.
Giờ phút này đã thoát ly đại đội rất xa, đương nhiên không cần phải xưng hô "Đệ Ngũ tổng chỉ huy" như lúc trước nữa.
Hơn nữa, một câu nói của Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy đơn giản, nhưng đã biểu lộ một điều: Mọi người cùng tiến cùng lui, họa phúc cùng hưởng!
Đây là thái độ!
Cũng là tôn trọng mà mọi người hướng tới nhất!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhu hòa gật đầu: "Chúng ta đi thôi. Nơi này, đã là thiên hạ của Cửu Kiếp kiếm chủ!"
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt: Đã là...? Thật sự nghiêm trọng như thế sao?
"Tuyệt đối như vậy!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha hả: "Chúng ta cứ chờ xem!"
Trong tiếng cười, đoàn người nhanh chóng biến mất ở chân trời....
....
Giờ phút này, thanh âm bạo tạc phía xa đã hoàn toàn biến mất.
Phụ nữ hài tử Lệ gia vẫn đang đứng ở cửa chờ đợi, hi vọng kỳ tích xuất hiện, ngóng nhìn xem thân nhân có mình có thể chiến thắng trở về không....
Nhưng các nàng không biết, kỳ tích không hề phát sinh, thân nhân của họ cũng không thể trở về nữa.
Ở chính giữa là một lão phụ nhân đầu bạc. Nàng chống quải trượng, nhìn về phía trước, trên mặt không bi không hỉ, mái tóc bạc khẽ bay trong gió, nhưng lại có một vẻ thê lương cô độc không nói nên lời.
Đột nhiên có thanh âm chạy vội truyền tới, lập tức một thân ảnh chật vật xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mọi người thoáng xôn xao,nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
"Cứu ta! Mau cứu ta với...." Người nọ vừa chạy trốn, vừa không ngừng vấp ngã, vừa thê thảm kêu lớn. Chật vật như vậy, nếu như phía sau có người đuổi theo, có thể mất mạng bất cứ lúc nào thì còn có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là ở chỗ....
Phía sau người này lại không có bất luận kẻ nào đuổi theo.
Nhưng hắn vẫn chạy trốn, kêu gào thê thảm giống như có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người đều là thế gia giang hồ, liếc mắt một cái đã nhìn ra, người này bị dọa cho bể mật rồi.
Mà người sợ tới bể mật kia, chính là đại thiếu gia Lệ gia, Lệ Tuyệt!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Đến rốt cuộc là tình huống ra sao, trải qua dạng chiến đấu gì, mới có thể khiến cho đại công tử luôn luôn phong độ, tự tin có thừa bị dọa thành bộ dạng này?
"Lệ Tuyệt!" Lão phụ nhân lộ ra ánh mắt bi thương khó hiểu, lại hung hăng vung quải trượng nói: "Tiền phương xảy ra chuyện gì? Bộ dạng ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa? Những người khác đâu?"
Lệ Tuyệt thất kinh chạy tới, vẫn còn hồn bất phụ thể, nói: "Bà nội... đều chết rồi, đều chết rồi... Mau cứu ta, ta ta ta... ta sắp chết rồi...."
Lão phụ nhân tóc bạc đúng là mẫu thân thân sinh của đương đại gia chủ Lệ gia Lệ Vô Ba, cũng chính là bà nội của Lệ Tuyệt.
Giờ phút này nghe được ba chữ " đều chết hết", không nhịn được sắc mặt trắng bệch, thân hình thoáng lảo đảo, trầm giọng nói: "Đều chết hết? Đều chết hết sao?"
Lệ Tuyệt đột nhiên nổi giận: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tới cứu ta! Ta là đại công tử, đại thiếu gia của các ngươi... Ta là gia chủ Lệ gia tương lai! Các ngươi còn không cứu ta!"
"Nghiệt súc!" Thân hình lão phụ nhân thoáng lảo đảo, tức giận đến tối sầm hai mắt: "Đều chết hết, vậy vì sao ngươi còn chưa chết? Làm sao ngươi sống sót? Ngươi còn mặt mũi để sống tiếp sao?"
Trong mắt mọi người đều lộ ra thần sắc hoài nghi.
Lệ Tuyệt thần xanh mặt trắng. Mặt gần như không còn chút máu, cũng không biết tại sao, đột nhiên lớn tiếng kêu thảm thiết: "Đau chết ta... ô ô...." phảng phất như có hàng ngàn hàng vạn đao kiếm đâm chém, lại có trăm chưởng cùng đánh, thanh âm thê lương nghe rợn cả người.
Nhưng tất cả phụ nữ hài tử Lệ gia, ai nấy đều lộ ra thần sắc khinh bỉ, chẳng có người nào để ý tới hắn.
Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm - đau đớn!
Thân nhân của mình đều hi sinh, sống sót cũng chỉ là một kẻ vô dụng?
Lệ gia kêu gào bi thảm tới khản cả giọng. Cũng không biết vì sao, cứ liên thanh chửi mắng, oán hận không ai để ý tới hắn, uy hiếp chờ đến khi hắn trở thành gia chủ, nhất định sẽ trả thù. Run run tự xử lý thương thế của mình. Kỳ thực thương thế của hắn tuy cũng coi như trầm trọng, nhưng còn chưa gãy tay gãy chân, nhiều lắm chỉ là thương thế lặt vặt các loại, toàn thân có mấy trăm miệng vết thương, còn có những mảng phỏng rộp thật lớn.
Nhìn mình đầy thương tích, huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, kỳ thực chỉ là vết thương da thịt. Chỉ cần bôi thuốc, xử lý tốt miệng vết thương là không có gì đáng ngại. Nhiều lắm cũng chỉ chịu chút khó chịu thôi. Về phần nội thương, gần như đến một điểm cũng không có.
Thương thế như vậy, chớ nói trí mạng, cho dù là trọng thương cũng không tính. Ngay cả khi quân đoàn cuối cùng của Lệ gia xuất trận, thương thế hai người thụ thương nhẹ nhất xuất trận đều trầm trọng hơn hắn...