Mấy người này đều là thủy tổ cửu đại gia tộc, ai chẳng có vạn năm tuổi, có thể nói là đã tới cảnh giới đại sơn sụp ngay trước mắt mà mặt không biến sắc, nhưng giờ phút này vừa nghe được Lăng Mộ Dương nói, không ai lại không thất thố!
Nguyên nhân cũng chỉ có một câu.
Sau khi Lăng Mộ Dương trở về, liền cấp tốc triệu tập mọi người gặp mặt. Sau khi đông đủ, Lăng Mộ Dương mặt mày đỏ bừng, vẻ mặt kích động, gần như dùng một bộ dáng khẩn cấp, tuyên bố một tin tức.
Một tin tức dị thường trọng đại, thậm chí là chấn động!
"Nói cho mọi người một tin tức siêu tốt! Phụ thân của chúng ta... rất có thể còn tại thế!" Lăng Mộ Dương vừa nói ra, trực tiếp chấn cho tất cả mọi người choáng váng đương trường.
Tất cả mọi người nghe được đều ngây ngẩn cả người.
Dạ Trầm Trầm hung hăng thở dốc mấy hơi, rốt cuộc phục hồi tinh thần, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Lăng Mộ Dương, thật sự chẳng khác gì quỷ mị đột nhiên hiện hình, túm lấy cổ áo Lăng Mộ Dương: "Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi nói rõ hơn một chút!"
"Lặp lại một lần nữa, vẫn là tin tốt."
Trong mắt Lăng Mộ Dương long lanh ánh lệ, ngoài miệng cũng vui sướng cười lớn: "Cha ta... còn có Dạ bá bá, Tiêu bá bá, Gia Cát thúc thúc, Trần thúc thúc... còn có Lệ thúc thúc, Lan thúc thúc... Bọn họ có khả năng rất lớn là còn sống! Đều còn sống!"
Lăng Mộ Dương nói xong, hít mấy hơi thật sâu, đột nhiên hét lớn: "Bọn họ còn sống! Nghe rõ chưa! còn cần ta nhắc lại nữa sao?"
Oanh!
Cả căn mật thật không ngờ đột nhiên soi trào giống như cái chợ.
Tất cả mọi người đang kích động nói gì đó, cũng chẳng có ai để ý, hoặc căn bản chẳng nghe được người khác nói gì. Ngay cả mình đang nói gì, cũng mơ mơ màng màng không biết nữa.
Tất cả mọi người đều bởi vì tin tức bất thình lình trên trời rơi xuống này, khiến cho mừng rỡ như điên, gần như mất đi thần trí, hoặc có thể nói là đã mất đi thần trí. Bởi vì tin tức này quá chấn động, cũng quá tốt rồi!
Sau một hồi lâu, Dạ Trầm Trầm mới nhớ ra, hỏi: "Tin tức này, ngươi nghe được từ đâu? Xác thực cẩn thận chưa?"
Lời vừa nói ra, mọi người rốt cuộc mới an tĩnh lại, ánh mắt tập trung lại trên người Lăng Mộ Dương, ý hỏi không cần nói cũng biết, nhưng bên trong ánh mắt lại mang theo mấy phần hoài nghi, mấy phần khủng hoảng, mấy phần sợ hãi.
Không thể không hoài nghi, không thể không khủng hoảng, không thể không sợ hãi!
Thật sự sao?
Huynh đệ vạn năm, mọi người gần như tín nhiệm Lăng Mộ Dương theo bản năng. Chỉ cần từ miệng hắn nói ra, mọi người đều tin tưởng, nói gì cũng có thể tin tưởng. Cho nên giờ khắc này mới nhớ tới truy tra nguồn gốc và tính chân thực của tin tức này.
Sau khi cuồng hoan mới truy tra nguồn gốc và tính chân thực của tin tức... tựa hồ thật vớ vẩn. Hơn nữa, đối với mấy người ở đây, tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện tin tức sai lầm. Nhưng hiện tại, nó lại thật sự xảy ra rồi.
Đơn giản bởi vì tin tức này thật sự liên quan quá lớn. Nếu như là sai lầm, tuyệt đối sẽ tạo thành tiếc nuối khổng lồ! Sẽ khiến người ta sụp đổ.
"Ta tìm Cửu Kiếp kiếm chủ, lấy được tin tức này từ chỗ hắn!" Lăng Mộ Dương ổn định lại một chút tâm tình, thở dốc một hơi, nói: "Mấy nhà các ngươi, nhiều hoặc ít đều có cừu hận hay liên quan tới Cửu Kiếp kiếm chủ. Chỉ có Lăng gia ta, trước mắt còn chưa tới mức trở mặt, thậm chí còn nhiều ít có chút giao tình. Cho nên lão phu mới tới thăm dò, xem có khả năng hợp tác với hắn hay không."
"Dù sao Thiên ma thế lớn, chỉ bằng vào chúng ta, tuy không tất bại vô nghi nhưng phần thắng cũng xa vời. Có thể có thêm một phần trợ lực cũng tốt. Hơn nữa trợ lực này còn là cửu kiếp, Cửu Kiếp kiếm chủ tới từ truyền thuyết."
Các vị lão tổ đều dỏng lỗ tai lên, ngưng thần lắng nghe.
Bọn họ biết chân tướng sự tình, đương nhiên không phủ nhận.
"Sau khi đi, phát hiện Thiên ma quả nhiên khó thể nào địch nổi, hơn nữa Pháp Tôn đã ma hoa lực lượng cao tầng chấp pháp giả. Trước mắt đang dần dần thẩm thấu tầng lớp phía dưới, hình thành quy mô, lão phu tức giận trong lòng, chửi mắng Đông Phương Bá Đạo."
"Nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ lại nói... Đông Phương Bá Đạo hiện tại đã không còn phải Đông Phương Bá Đạo năm xưa. Mà là... một trong cửu kiếp ba vạn năm trước, Đệ Ngũ Hỗn Trướng! Là Đệ Ngũ Hỗn Trướng chiếm cứ thân xác Đông Phương Bá Đạo, thế thân hắn..."
Tin tức kinh người này vừa nói ra, đám người Dạ Trầm Trầm và Tiêu Thần Vũ đều giống như bị kinh lôi đánh ngang tai, sắc mặt cũng không nhịn được mà biến đổi.
"Về điểm này, tin tưởng Cửu Kiếp kiếm chủ sẽ không nói dối. Nếu như cửu kiếp trước đây có ngoại lệ, ta liền không nhịn được hỏi về chuyện gia phụ. Lúc đó kỳ thật cũng chỉ ôm hi vọng vạn nhất thôi, nào nghĩ tới...." Lăng Mộ Dương nhớ tới tâm tình mình lúc hỏi Sở Dương, vẫn đang kích động tới run rẩy.
"Hắn rốt cuộc nói nhu thế nào?" Các vị lão nhân cùng nhau hỏi.
"Cửu Kiếp kiếm chủ nói... phụ thân chúng ta, có khả năng rất lớn còn sống... Bất quá không còn ở vị diện chúng ta, trước mắt...." Lăng Mộ Dương hít mộ thơi thật sâu, khống chế thanh âm không run rẩy, trang trọng nói: "Hiện tại đang ở vực ngoại chiến trường, hăng hái quyết chiến Thiên ma! Nếu như chưa hi sinh, đương nhiên còn khỏe mạnh!"
Nói xong.
Cả phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Dạ Trầm Trầm ho khan hai tiếng, lẩm bẩm nói: "Phụ thân... đang ở vực ngoại chiến trường, quyết chiến Thiên ma...." Thanh âm hắn có chút khàn khàn, lấy tay che miệng, liên thanh ho khàn, một ngón tay lặng lẽ, lén lau nước mắt, chậm rãi hít một hơi.
Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời, mím chặt môi, không ngừng nuốt cái gì đó, thân hình cao ngất cũng đang run rẩy không ngừng, từ nhỏ tới kịch liệt, có thể thấy hắn đang khắc chế, nhưng khắc chế thế nào cũng không được, ngược lại còn càng ngày càng kịch liệt.
Diệp Thu Diệp há hốc miệng, tựa hồ muốn cười sung sướng, lại giống như khóc nấc lên, vội vàng ngậm miệng, nước mắt tí tích rơi xuống...
Những người còn lại đều kích động không thể kiềm chế được.
"Một vạn năm, đã một vạn năm rồi...." Thanh âm Dạ Trầm Trầm khàn khàn, gần như không thành tiếng.
Các vị lão huynh đệ đều ảm đạm.
Hậu nhân anh hùng, cửu kiếp chi tử!
Đây là vinh quang của bọn hắn, nhưng cũng là nỗi đau trong lòng bọn hắn.
Phụ thân, cũng chỉ có trong ký ức tuổi thơ, cái thân ảnh đỉnh thiên lập địa đó!
Hắn hào hùng cái thế!
Hắn anh hùng vô địch!
Hắn quét ngang thiên hạ!
hắn quân lâm nội vực!
Hắn không gì không làm được!
Nhưng hắn đã sớm ra đi!
Không biết đi nơi nào!
Một đi liền không có tin tức!
Chỉ để lại ở Cửu Trọng Thiên đại lục một truyền thuyết vĩnh hằng.
Cửu đại gia tộc chống cự Cửu Kiếp kiếm chủ, vì sao?Chủ yếu đương nhiên là muốn kéo dài tồn tại. Tin tưởng chẳng có ai nguyện ý để gia tộc của mình bị diệt tuyệt cả.
Nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó là... vạn nhất gia tộc ta bị diệt, còn có ai tán dương công tích vĩ đại của phụ thân đại nhân đây?
Đây là cơ nghiệp phụ thân lưu lại!
Cơ nghiệp do chúng ta thủ hộ!
Chúng ta thề chết giữ gìn!
Tương lai một ngày nào đó xuống hoàng tuyền gặp phụ thân, cũng có thể ngẩng cao đầu mà chào hắn.
Hôm nay, ngài lại xuất hiện rồi.
Nhưng đã trải qua vạn năm thương hải tang điền!
"Khụ khụ.... khụ khụ... ô ô....." Thạch Bào Hao liên tục ho khan, tựa như đang cố gắng kiềm chế tâm tình kích động của mình, nhưng cuối cùng không ngờ lại không nhịn được mà khóc lên: "Phụ thân.... ngày đó phụ thân đại nhân rời nhà mà đi, đó là đêm khuya... Khi đó ta đang ngủ, phụ thân đại nhân lặng lẽ hôm ta... Lúc đó ta đã tỉnh, nhưng vẫn cố ý không mở mắt... Ta thật hối hận! Vì sao lúc đó ta không mở mắt! Một vạn năm! Ta hối hận suốt một vạn năm!"
"Phụ thân đại nhân một đi không trở lại. Nhưng cảm giác râu phụ thân cọ lên mặt ta đêm hôm đó, ta cả đời khó quên, trọn đời khó quên..."
Thạch Bào Hao cất tiếng khóc lớn: "Chỉ là hiện giờ, cơ nghiệp phụ thân, Thạch gia đều đã triệt để tan tành rồi... Bây giờ, ta còn mặt mũi nào đi gặp lão nhân gia?!"
Một lời động tới chỗ thương tâm, mọi người đều lặng lẽ rơi lệ, im lặng thật lâu.
Trong lúc nhất thời, tiếng thở dài, tiếng nức nở, tiếng khóc rống hỗn thành một đám, thật lâu sau vẫn chưa bình ổn.
"Hiện tại, nếu như đã biết tung tích phụ thân, chúng ta đương nhiên phải đi tìm bọn họ, xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, một đường gia tăng thực lực, đi vực ngoại, cùng sóng vai phụ thân, quyết chiến thiên ma!" Diệp Thu Diệp lau nước mắt, lớn tiếng hét lên.
"Tục ngữ nói đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh!" Gia Cát Thương Khung trầm giọng nói: "Phụ thân đại nhân đã chiến đấu một vạn năm, bây giờ là lúc chúng nên chia sẻ với bọn họ rồi."
"Cho nên lần này tiễu trừ Thiên ma ở Cửu Trọng Thiên, chính là khởi động trước khi đối kháng vực ngoại thiên ma sau này, tuyệt đối không thể bại!" Lăng Mộ Dương nặng nề nói.
Những người còn lại hai mắt đều sáng lên, gật đầu không ngừng.
Trong tiếng hân hoan, một người đột nhiên lại thở dài sầu não, thanh âm bi thương, cô đơn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, người thở dài lại là Tiêu Thần Vũ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nặng nề trong lòng, không ngờ không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Thần Vũ vò đầu bứt tai, sau đó lại ngồi xổm xuống, thật giống như phạm nhân, tinh khí toàn thân đều như suy sụp.
"Thần Vũ!" Dạ Trầm Trầm trầm giọng kêu lên.
Cả người Tiêu Thần Vũ chấn động, ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, cười thảm nói: "Mọi người chúng ta còn đỡ... Nhưng Lệ thúc thúc, Lan thúc thúc thì làm sao đây? Đến lúc gặp chư vị thúc bá, ta phải nói như thế nào. Lan Bất Hối đã bỏ mình... nhưng Lệ Xuân Ba, lại do ta bức tử, là ta bức tử...."
Hắn cười thảm, khóe miệng chảy ra máu tươi, nói: "Ta nên làm gì đây? Ta còn mặt mũi nào đi gặp cha ta, gặp chư vị thúc bá, đệ đệ ta cũng chết rồi. Ta còn đích thân bức chết Xuân Ba... Ta còn mặt mũi nào đối diện Lệ thúc thúc?"
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đúng vậy, đây không thể nghi ngờ là một nút thắt, một nút thắt không thể mở.
Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời cười thảm: "Con người, thân tình của con người thật kỳ quái! ha ha... Trước khi bọn họ còn ở đây, chúng ta vốn thân thiết như thân huynh đệ, bởi vì mọi người đều biết, phụ thân chúng ta chính là huynh đệ đồng sinh đồng tử, không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt. Cha đồng lứa, con đầu lứa, đều như thế, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy lẫn nhau là người một nhà, là huynh đệ nhà mình, huynh đệ suốt đời."
"Hắc hắc... đáng tiếc, bọn họ mất tích rồi... Thế là chúng ta bắt đầu dần dần bất hòa... Đúng vậy, mấy người phụ thân không còn, chúng ta đều tự lo cho bản thân mình, ràng buộc tình cảm của mấy người phụ thân biến mất... Kết quả là chúng ta dần dần không coi đối phương là huynh đệ nữa, bắt đầu nghi ngờ, tính kế lẫn nhau... dần dần lạnh lùng... dần dần trở thành cừu địch..."
Mấy người này đều là thủy tổ cửu đại gia tộc, ai chẳng có vạn năm tuổi, có thể nói là đã tới cảnh giới đại sơn sụp ngay trước mắt mà mặt không biến sắc, nhưng giờ phút này vừa nghe được Lăng Mộ Dương nói, không ai lại không thất thố!
Nguyên nhân cũng chỉ có một câu.
Sau khi Lăng Mộ Dương trở về, liền cấp tốc triệu tập mọi người gặp mặt. Sau khi đông đủ, Lăng Mộ Dương mặt mày đỏ bừng, vẻ mặt kích động, gần như dùng một bộ dáng khẩn cấp, tuyên bố một tin tức.
Một tin tức dị thường trọng đại, thậm chí là chấn động!
"Nói cho mọi người một tin tức siêu tốt! Phụ thân của chúng ta... rất có thể còn tại thế!" Lăng Mộ Dương vừa nói ra, trực tiếp chấn cho tất cả mọi người choáng váng đương trường.
Tất cả mọi người nghe được đều ngây ngẩn cả người.
Dạ Trầm Trầm hung hăng thở dốc mấy hơi, rốt cuộc phục hồi tinh thần, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Lăng Mộ Dương, thật sự chẳng khác gì quỷ mị đột nhiên hiện hình, túm lấy cổ áo Lăng Mộ Dương: "Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi nói rõ hơn một chút!"
"Lặp lại một lần nữa, vẫn là tin tốt."
Trong mắt Lăng Mộ Dương long lanh ánh lệ, ngoài miệng cũng vui sướng cười lớn: "Cha ta... còn có Dạ bá bá, Tiêu bá bá, Gia Cát thúc thúc, Trần thúc thúc... còn có Lệ thúc thúc, Lan thúc thúc... Bọn họ có khả năng rất lớn là còn sống! Đều còn sống!"
Lăng Mộ Dương nói xong, hít mấy hơi thật sâu, đột nhiên hét lớn: "Bọn họ còn sống! Nghe rõ chưa! còn cần ta nhắc lại nữa sao?"
Oanh!
Cả căn mật thật không ngờ đột nhiên soi trào giống như cái chợ.
Tất cả mọi người đang kích động nói gì đó, cũng chẳng có ai để ý, hoặc căn bản chẳng nghe được người khác nói gì. Ngay cả mình đang nói gì, cũng mơ mơ màng màng không biết nữa.
Tất cả mọi người đều bởi vì tin tức bất thình lình trên trời rơi xuống này, khiến cho mừng rỡ như điên, gần như mất đi thần trí, hoặc có thể nói là đã mất đi thần trí. Bởi vì tin tức này quá chấn động, cũng quá tốt rồi!
Sau một hồi lâu, Dạ Trầm Trầm mới nhớ ra, hỏi: "Tin tức này, ngươi nghe được từ đâu? Xác thực cẩn thận chưa?"
Lời vừa nói ra, mọi người rốt cuộc mới an tĩnh lại, ánh mắt tập trung lại trên người Lăng Mộ Dương, ý hỏi không cần nói cũng biết, nhưng bên trong ánh mắt lại mang theo mấy phần hoài nghi, mấy phần khủng hoảng, mấy phần sợ hãi.
Không thể không hoài nghi, không thể không khủng hoảng, không thể không sợ hãi!
Thật sự sao?
Huynh đệ vạn năm, mọi người gần như tín nhiệm Lăng Mộ Dương theo bản năng. Chỉ cần từ miệng hắn nói ra, mọi người đều tin tưởng, nói gì cũng có thể tin tưởng. Cho nên giờ khắc này mới nhớ tới truy tra nguồn gốc và tính chân thực của tin tức này.
Sau khi cuồng hoan mới truy tra nguồn gốc và tính chân thực của tin tức... tựa hồ thật vớ vẩn. Hơn nữa, đối với mấy người ở đây, tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện tin tức sai lầm. Nhưng hiện tại, nó lại thật sự xảy ra rồi.Đơn giản bởi vì tin tức này thật sự liên quan quá lớn. Nếu như là sai lầm, tuyệt đối sẽ tạo thành tiếc nuối khổng lồ! Sẽ khiến người ta sụp đổ.
"Ta tìm Cửu Kiếp kiếm chủ, lấy được tin tức này từ chỗ hắn!" Lăng Mộ Dương ổn định lại một chút tâm tình, thở dốc một hơi, nói: "Mấy nhà các ngươi, nhiều hoặc ít đều có cừu hận hay liên quan tới Cửu Kiếp kiếm chủ. Chỉ có Lăng gia ta, trước mắt còn chưa tới mức trở mặt, thậm chí còn nhiều ít có chút giao tình. Cho nên lão phu mới tới thăm dò, xem có khả năng hợp tác với hắn hay không."
"Dù sao Thiên ma thế lớn, chỉ bằng vào chúng ta, tuy không tất bại vô nghi nhưng phần thắng cũng xa vời. Có thể có thêm một phần trợ lực cũng tốt. Hơn nữa trợ lực này còn là cửu kiếp, Cửu Kiếp kiếm chủ tới từ truyền thuyết."
Các vị lão tổ đều dỏng lỗ tai lên, ngưng thần lắng nghe.
Bọn họ biết chân tướng sự tình, đương nhiên không phủ nhận.
"Sau khi đi, phát hiện Thiên ma quả nhiên khó thể nào địch nổi, hơn nữa Pháp Tôn đã ma hoa lực lượng cao tầng chấp pháp giả. Trước mắt đang dần dần thẩm thấu tầng lớp phía dưới, hình thành quy mô, lão phu tức giận trong lòng, chửi mắng Đông Phương Bá Đạo."
"Nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ lại nói... Đông Phương Bá Đạo hiện tại đã không còn phải Đông Phương Bá Đạo năm xưa. Mà là... một trong cửu kiếp ba vạn năm trước, Đệ Ngũ Hỗn Trướng! Là Đệ Ngũ Hỗn Trướng chiếm cứ thân xác Đông Phương Bá Đạo, thế thân hắn..."
Tin tức kinh người này vừa nói ra, đám người Dạ Trầm Trầm và Tiêu Thần Vũ đều giống như bị kinh lôi đánh ngang tai, sắc mặt cũng không nhịn được mà biến đổi.
"Về điểm này, tin tưởng Cửu Kiếp kiếm chủ sẽ không nói dối. Nếu như cửu kiếp trước đây có ngoại lệ, ta liền không nhịn được hỏi về chuyện gia phụ. Lúc đó kỳ thật cũng chỉ ôm hi vọng vạn nhất thôi, nào nghĩ tới...." Lăng Mộ Dương nhớ tới tâm tình mình lúc hỏi Sở Dương, vẫn đang kích động tới run rẩy.
"Hắn rốt cuộc nói nhu thế nào?" Các vị lão nhân cùng nhau hỏi.
"Cửu Kiếp kiếm chủ nói... phụ thân chúng ta, có khả năng rất lớn còn sống... Bất quá không còn ở vị diện chúng ta, trước mắt...." Lăng Mộ Dương hít mộ thơi thật sâu, khống chế thanh âm không run rẩy, trang trọng nói: "Hiện tại đang ở vực ngoại chiến trường, hăng hái quyết chiến Thiên ma! Nếu như chưa hi sinh, đương nhiên còn khỏe mạnh!"
Nói xong.
Cả phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Dạ Trầm Trầm ho khan hai tiếng, lẩm bẩm nói: "Phụ thân... đang ở vực ngoại chiến trường, quyết chiến Thiên ma...." Thanh âm hắn có chút khàn khàn, lấy tay che miệng, liên thanh ho khàn, một ngón tay lặng lẽ, lén lau nước mắt, chậm rãi hít một hơi.
Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời, mím chặt môi, không ngừng nuốt cái gì đó, thân hình cao ngất cũng đang run rẩy không ngừng, từ nhỏ tới kịch liệt, có thể thấy hắn đang khắc chế, nhưng khắc chế thế nào cũng không được, ngược lại còn càng ngày càng kịch liệt.
Diệp Thu Diệp há hốc miệng, tựa hồ muốn cười sung sướng, lại giống như khóc nấc lên, vội vàng ngậm miệng, nước mắt tí tích rơi xuống...
Những người còn lại đều kích động không thể kiềm chế được.
"Một vạn năm, đã một vạn năm rồi...." Thanh âm Dạ Trầm Trầm khàn khàn, gần như không thành tiếng.
Các vị lão huynh đệ đều ảm đạm.
Hậu nhân anh hùng, cửu kiếp chi tử!
Đây là vinh quang của bọn hắn, nhưng cũng là nỗi đau trong lòng bọn hắn.
Phụ thân, cũng chỉ có trong ký ức tuổi thơ, cái thân ảnh đỉnh thiên lập địa đó!
Hắn hào hùng cái thế!
Hắn anh hùng vô địch!
Hắn quét ngang thiên hạ!
hắn quân lâm nội vực!
Hắn không gì không làm được!
Nhưng hắn đã sớm ra đi!
Không biết đi nơi nào!
Một đi liền không có tin tức!
Chỉ để lại ở Cửu Trọng Thiên đại lục một truyền thuyết vĩnh hằng.
Cửu đại gia tộc chống cự Cửu Kiếp kiếm chủ, vì sao?Chủ yếu đương nhiên là muốn kéo dài tồn tại. Tin tưởng chẳng có ai nguyện ý để gia tộc của mình bị diệt tuyệt cả.
Nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó là... vạn nhất gia tộc ta bị diệt, còn có ai tán dương công tích vĩ đại của phụ thân đại nhân đây?
Đây là cơ nghiệp phụ thân lưu lại!
Cơ nghiệp do chúng ta thủ hộ!
Chúng ta thề chết giữ gìn!
Tương lai một ngày nào đó xuống hoàng tuyền gặp phụ thân, cũng có thể ngẩng cao đầu mà chào hắn.
Hôm nay, ngài lại xuất hiện rồi.
Nhưng đã trải qua vạn năm thương hải tang điền!
"Khụ khụ.... khụ khụ... ô ô....." Thạch Bào Hao liên tục ho khan, tựa như đang cố gắng kiềm chế tâm tình kích động của mình, nhưng cuối cùng không ngờ lại không nhịn được mà khóc lên: "Phụ thân.... ngày đó phụ thân đại nhân rời nhà mà đi, đó là đêm khuya... Khi đó ta đang ngủ, phụ thân đại nhân lặng lẽ hôm ta... Lúc đó ta đã tỉnh, nhưng vẫn cố ý không mở mắt... Ta thật hối hận! Vì sao lúc đó ta không mở mắt! Một vạn năm! Ta hối hận suốt một vạn năm!"
"Phụ thân đại nhân một đi không trở lại. Nhưng cảm giác râu phụ thân cọ lên mặt ta đêm hôm đó, ta cả đời khó quên, trọn đời khó quên..."
Thạch Bào Hao cất tiếng khóc lớn: "Chỉ là hiện giờ, cơ nghiệp phụ thân, Thạch gia đều đã triệt để tan tành rồi... Bây giờ, ta còn mặt mũi nào đi gặp lão nhân gia?!"
Một lời động tới chỗ thương tâm, mọi người đều lặng lẽ rơi lệ, im lặng thật lâu.
Trong lúc nhất thời, tiếng thở dài, tiếng nức nở, tiếng khóc rống hỗn thành một đám, thật lâu sau vẫn chưa bình ổn.
"Hiện tại, nếu như đã biết tung tích phụ thân, chúng ta đương nhiên phải đi tìm bọn họ, xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, một đường gia tăng thực lực, đi vực ngoại, cùng sóng vai phụ thân, quyết chiến thiên ma!" Diệp Thu Diệp lau nước mắt, lớn tiếng hét lên.
"Tục ngữ nói đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh!" Gia Cát Thương Khung trầm giọng nói: "Phụ thân đại nhân đã chiến đấu một vạn năm, bây giờ là lúc chúng nên chia sẻ với bọn họ rồi."
"Cho nên lần này tiễu trừ Thiên ma ở Cửu Trọng Thiên, chính là khởi động trước khi đối kháng vực ngoại thiên ma sau này, tuyệt đối không thể bại!" Lăng Mộ Dương nặng nề nói.
Những người còn lại hai mắt đều sáng lên, gật đầu không ngừng.
Trong tiếng hân hoan, một người đột nhiên lại thở dài sầu não, thanh âm bi thương, cô đơn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, người thở dài lại là Tiêu Thần Vũ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nặng nề trong lòng, không ngờ không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Thần Vũ vò đầu bứt tai, sau đó lại ngồi xổm xuống, thật giống như phạm nhân, tinh khí toàn thân đều như suy sụp.
"Thần Vũ!" Dạ Trầm Trầm trầm giọng kêu lên.
Cả người Tiêu Thần Vũ chấn động, ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, cười thảm nói: "Mọi người chúng ta còn đỡ... Nhưng Lệ thúc thúc, Lan thúc thúc thì làm sao đây? Đến lúc gặp chư vị thúc bá, ta phải nói như thế nào. Lan Bất Hối đã bỏ mình... nhưng Lệ Xuân Ba, lại do ta bức tử, là ta bức tử...."
Hắn cười thảm, khóe miệng chảy ra máu tươi, nói: "Ta nên làm gì đây? Ta còn mặt mũi nào đi gặp cha ta, gặp chư vị thúc bá, đệ đệ ta cũng chết rồi. Ta còn đích thân bức chết Xuân Ba... Ta còn mặt mũi nào đối diện Lệ thúc thúc?"
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đúng vậy, đây không thể nghi ngờ là một nút thắt, một nút thắt không thể mở.
Tiêu Thần Vũ ngửa mặt lên trời cười thảm: "Con người, thân tình của con người thật kỳ quái! ha ha... Trước khi bọn họ còn ở đây, chúng ta vốn thân thiết như thân huynh đệ, bởi vì mọi người đều biết, phụ thân chúng ta chính là huynh đệ đồng sinh đồng tử, không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt. Cha đồng lứa, con đầu lứa, đều như thế, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy lẫn nhau là người một nhà, là huynh đệ nhà mình, huynh đệ suốt đời."
"Hắc hắc... đáng tiếc, bọn họ mất tích rồi... Thế là chúng ta bắt đầu dần dần bất hòa... Đúng vậy, mấy người phụ thân không còn, chúng ta đều tự lo cho bản thân mình, ràng buộc tình cảm của mấy người phụ thân biến mất... Kết quả là chúng ta dần dần không coi đối phương là huynh đệ nữa, bắt đầu nghi ngờ, tính kế lẫn nhau... dần dần lạnh lùng... dần dần trở thành cừu địch..."