Tất cả mọi người đều lộ vẻ xấu hổ, nghe Tiêu Thần Vũ nói mà giống như khóc, vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng không được tự nhiên.
Sự thật đúng là như thế.
"Rốt cuộc, có một số việc tới mức không thể vãn hồi, nhưng vào lúc này, phụ thân chúng đều còn sống... vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy quan hệ bất quá đột nhiên trở nên thân cận hơn rất nhiều..."
Tiêu Thần Vũ ngẩng phắt đầu lên, mặt đầy lệ, khàn giọng rít gào nói: "Chỉ là, người chết làm sao có thể sống trở lại? Lệ Xuân Ba là bị ta đích thân bức tử! Ta... ta còn là người sao?"
Giờ phút này, Tiêu Thần Vũ gần như điên cuồng.
Hắn gần như sụp đổ rồi.
Chúng huynh đệ ngơ ngác mà đứng, nhưng hoàn toàn không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào.
Đúng là như thế, sự thật là như thế.
Cho tới nay, thân tình trong cuộc sống tựa hồ đều dựa vào quan hệ của trưởng bối mà duy trì, theo trưởng bối già đi, mất đi. Mấy năm đầu còn quan tâm lẫn nhau, trao đổi tin tức, dần dần biến thành mấy năm gặp mặt một lần, mấy chục năm gặp một lần, về sau đến mấy trăm năm cũng chưa từng gặp một lần. Mấy ngàn năm dó, lại càng mâu thuẫn trùng trùng, một vạn năm sau, đã biến thành cừu địch rồi.
Không đội trời chung, không thể cùng tồn tại trên đời.
Nhưng kỳ quái nhất là, ngay trong thời điểm thế này, không ngờ đột nhiên biết được đám phụ thân vẫn còn khỏe mạnh. Tựa hồ trong nháy mắt, tất cả giao tình ràng buộc lại hồi sinh, ai nấy đều cảm nhận được thân cận, thân thiết...
Nhưng những chuyện đã phát sinh, không thể vãn hồi thì đối mặt như thế nào đây? Hi sinh đã diễn ra, làm sao bù lại được?!
Lúc này, có khuyên giải, an ủi gì cũng không có ý nghĩa. Chỉ có thể gia tăng hối hận trong lòng Tiêu Thần Vũ mà thôi.
Khi thân tình và đoàn kết của thế hệ trước mất đi, theo tuổi tác tăng trưởng, nhiệt huyết mất đi, lợi dục huân tâm không ngừng bành trướng, chuyện có lỗi với nhau, thật sự là diễn ra một cách quá mức bình thường rồi.
Tất cả mọi người đều như vậy, ai khuyên giải ai?
"Những việc đau lòng cứ để tương lai rồi nói tiếp đi! Hiên tại, chỉ có toàn tâm toàn lực giết chết Pháp Tôn và Thiên ma. Ma họa chưa tan, có tư cách gì nói chuyện khác." Lăng Mộ Dương lạnh lùng nói.
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Nhưng sau khi biết được phụ thân có thể còn khỏe mạnh, mừng rỡ như điên, mọi người đều cảm thấy tâm sự nặng nề, giống như một tiểu hài tử vừa làm chuyện sai lầm, sắp phải đối mặt với phụ thân trách mắng, cả đám đều trở nên bất an không yên.
"Tiêu Thần Vũ đương nhiên làm nhiều chuyện sai lầm, chẳng lẽ các ngươi lại không có sai lầm sao? Hắn còn biết đau đớn, còn các ngươi thì sao?" Lăng Mộ Dương lạnh lùng nói: "Dạ Trầm Trầm, tiêu diệt Lăng gia, tuyệt sát Xuân Ba, toàn bộ đều hoạch gần như đều là ngươi thao túng, tác động sau lưng, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không có trách nhiệm? Còn có chuyện một nha Quân thúc thúc năm đó, Dạ Trầm Trầm, Gia Cát Thương Khung, Trần Nghênh Phong... chẳng lẽ các ngươi không thấy hổ thẹn sao? Ngày sau nếu thật gặp được bọn họ, ta thật muốn nhìn, các ngươi giải thích như thế nào! Có thể giải thích hoàn hảo tất cả hành vi của các ngươi!"
Lăng Mộ Dương nói câu này quả thực không chút khách khí, vạch trần tất cả vết sẹo của mọi người, tàn nhẫn vô cùng.
Nhưng đám người Dạ Trầm Trầm chỉ có thể co giật khuôn mặt, chứ không thể lên tiếng phản bạc. Hai mặt nhìn nhau, chỉ còn lại tiếng thở dài.
Việc này, đều là sự thật, phản bác thế nào đây?
Lại qua một hồi lâu, rốt cuộc có người mở miệng, cười lạnh một tiếng, Trần Nghênh Phong âm u nói: "Chuyện này, đối với chúng ta mà nói, thật là đại tiếc nuói, bất quá, loại khó chịu này cũng không chỉ có mình chúng ta nhỉ? Đám người Cửu Kiếp kiếm chủ bọn họ, chẳng lẽ không khó chịu sao?"
"Bọn họ khó chịu cái gì? Ngươi nó cho rõ ràng!" Lăng Mộ Dương nhướng mày, hắn thật nghĩ mãi không ra, cửu kiếp bên kia có gì phải khó chịu.
"Hắc hắc... lịch đại cửu kiếp, cũng phải tiêu diệt cửu đại gia tộc do cửu kiếp đời trước thành lập, mới có thể kiến công lập nghiệp. Nếu như mấy người phụ thân chúng ta không chết, đến nay vẫn đang hăng hái chiến đấu với vực ngoại thiên ma, vậy lịch đại cửu kiếp trước kia đương nhiên cũng có nhiều khả năng còn sống.... Nếu như bọn họ cũng khỏe mạnh, vậy giữa bọn họ chẳng lẽ không có mối thù không đội trời chung? Cửu kiếp đời sau chính là hung thủ lớn nhất tiêu diệt hậu duệ cửu kiếp đời trước, mười vạn năm qua, ai cũng như thế!"
"Đoạn tử tuyệt tôn, tuyệt nhân hậu tử, đây chính là đại thủ không đội trời chung. Vô luận Cửu Kiếp kiếm chủ hiện tại, hay là lịch đại cửu kiếp huynh đệ trước kia, bọn họ lên đó, chắc chắn cũng không dễ chịu lắm nhỉ?" Trần Nghênh Phong hắc hắc cười lạnh.
"Thúi lắm! Hỗn trướng!" Lăng Mộ Dương giận tím mặt: "Chúng ta bây giờ đang nói chuyện chúng ta, ngươi nói chuyện người ta làm chó gì? Hay là người ta khó chịu, ngươi có thể bớt khó chịu sao? Đồ khốn kiếp! Ngươi có cái tâm tính chó má gì vậy? Ngươi là đồ vô sỉ, tổn nhân bất lợi kỷ! Đồ khốn kiếp!"
Trần Nghênh Phong mặt đỏ tía tai, nói: "Ta chỉ phân tích, luận chuyện mà thôi..."
"Phân tích cái b...!" Lăng Mộ Dương giận dữ không nhịn được: "Người vừa cũng nói, cửu kiếp đời trước chính là thủ phạm tuyệt hậu cửu kiếp đời trước, còn nói cái gì không dễ chịu??? Chẳng lẽ phụ thân chúng ta không phải từng thừa nhận sao? Chẳng lẽ bọn họ lúc đó không phải giết hết hậu nhân cửu kiếp đời trước, diệt hết gia tộc người ta mới đi lên sao? Tên hỗn đản ngươi nguyền rủa cha mình? Có phải không? Ngươi muốn luận chuyện như vậy phải không?"
Trong phút chốc, mấy đạo mục quang xung quanh đều bất thiện nhìn tới.
Trần Nghênh Phong nói mấy câu đó, chính là khiến mọi người nổi giận.
Lão tử mọi người đều đi lên như thế, ngươi nói như vậy, nguyền rủa cha mình thì cũng thôi, nhưng lại còn muốn nguyền rủa cha ta? Muốn chết sao?
"Không, kỳ thật ý ta không phải như vậy...." Trần Nghênh Phong trong phút chốc đã hoàn toàn luống cuống, liên tục xua tay, cúi đầu khom lưng, trên mặt toát ra mồ hôi: "Các vị lão đại... ta thật không có ý tứ đó... luận chuyện mà thôi... thật đó..."
"Còn luận chuyện? Vậy xin ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Dạ Trầm Trầm chất vấn: "ngươi là đồ chỉ ngại thiên hạ không loạn. Cái tính tổn nhân bất lợi kỷ của ngươi rốt cuộc khi nào mới sửa được? Chỉ chăm chăm vui sướng khi người khác gặp họa, mình khó chịu cũng không để cho người khác sống khá giải..."
"Con hàng này chính là đói đòn!"
"Đúng! Đánh hắn!"
Một đám lão gia hỏa xoa tay xúm lại, Trần Nghênh Phong mắt thấy tình thế không xong, hú lên quái dị, muốn chạy trốn, lại bị Lăng Mộ Dương chặn đầu, một quyền táng vào mặt, lập tức cả mặt nở hoa, trong phút chốc mọi người đồng loạt nhào tới.
Bang bang! Phốc phốc phốc....
Thượng cẳng chân hạ cẳng tay!
Tuy không phải là hạ đòn sát thủ, nhưng cũng hạ tử thủ, không đánh chết, chỉ cần lưu lại một hơi thở là được.
Quần ẩu hồi lâu!
...
Ở phía bắc Trung Đô thành, trên một con đường lớn cách đó chừng ngàn dặm, một già một trẻ đang khoan thai đi tới.
Già là một lão văn sĩ thoạt nhìn có mấy phần hương vị tiêu sái xuất trần, chỉ là lão văn sĩ này dọc đường bộ dáng lảo đảo không chừng. khẳng định chỉ là một kẻ chỉ đọc thi thư, thân thể yếu đuối. Về phần trẻ lại là một thiếu nữ tuyệt sắc, giống như minh châu mỹ ngọc.
"Lần Thiên Đỉnh thịnh hội này khẳng định sẽ rất náo nhiệt... Bất quá, Pháp Tôn nhất định có kế hoạch khác. Hắn dã tâm rất lớn."
"Đúng vậy sư phụ."
"Ta nghĩ, Thiên Đỉnh thịnh hội lần này, nhất định là Pháp Tôn và Thiên ma giở trò quỷ, bên trong chỉ sợ có giấu đại huyền cơ..."
"Đúng vậy sư phụ."
"Lão phu thật hứng thú cái đại hội này."
"Vâng sư phụ."
"Xem bộ dáng thế này, quy mô nhất định lớn hơn mấy lần trước nhiều. Chỉ là thế nào lại có nhiều người như vậy. Hình như cũng quá nhiều người, chỉ sợ có biến cố khác rồi."
"Đúng vậy sư phụ... nhưng mà chúng ta đi nhanh một chút được không?"
"không được, lão phu không thích gặp đại ca ngươi. Có thể chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu. Tóm lại có thể gặp muộn thì gặp muộn, nếu như không gặp mới là lý tưởng nhất."
"Sư phụ ngươi làm sao vậy? Đại ca ta có làm sao đâu? Đại ca ta anh tuấn hơn sư phụ, có đảm lược có kiến thức, hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm, chí sĩ lòng đầy nhân ái..."
"Khụ khụ, dừng... Bên kia lại có kẻ đui mù kia... Đồ nhi, ngươi luyện đi, luyện độc, đó mới là chính đạo."
"Thật chán chết, cao thủ đâu chẳng thấy, tính là luyện tập sao? Lãng phí độc tốt của người ta..."
Vừa nói, bên kia đã có người lưng đeo bội kiếm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới, vẻ mặt phong lưu tự sướng: "Vị tiểu nương tử này... tại hạ có lễ.."
Đây đương nhiên là tên nhị hàng đui mù nào đó muốn tán gái. Thấy một già một trẻ hành tẩu trên đường như vậy, già thì yếu đuối, nhỏ thì như liễu yếu trong gió, nhìn thế nào cũng không thấy bao nhiêu vũ lực... Phần mộ tổ tiên mình đúng là bốc khói rồi, không ngờ may mắn gặp được một tiểu mỹ nhân như vậy, còn không có người bảo hộ, nhìn bộ dáng một đường phong trần mệt mỏi thế kia, không ngờ còn chưa bị người ta cướp, thật sự quá may mắn rồi...
Nói lại thì khả năng quan sát của tên này cũng không tệ. Ngay cả hai người lặn lội đường xa, một đường đi tới, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, nhưng hắn lại không nghĩ sâu thêm một tầng, mỹ nhân như vậy, đường xa mà tới, làm sao lại không có người tính kế. Nếu như có thể động vào, thế nào còn tới phên hắn!
Gia hỏa này chắc chắn càng không nghĩ tới chuyện, hôm nay đúng là phần mộ tổ tiên hắn bốc khói, nhưng đó lại là khói đen. Hi vọng hắn đã có con nối dòng, hoặc là còn có thúc bá huynh đệ, không đến mức một nhà tuyệt hậu. Bởi vì gái hắn tán, không ngờ chính là Thiên Độc đại tiểu thư, có thể sống sót trở về sao?!
"Nhảy nhót lảm nhảm cái gì? Cút! Lăn khẩn cấp, có thể lăn bao xa thì lăn bấy xa! Bản tiểu thư không muốn lãng phí thời gian với ngươi!" Sở Nhạc Nhi đang nóng lòng muốn tới gặp Sở đại ca của mình, muốn sư phụ đi nhanh hơn còn không được chấp thuận, đương nhiên là đầy một bụng tức rồi, nhìn thấy gia hỏa này không ngờ chạy tới đùa bỡn mình, càng thêm tức không chỗ đánh, bất quá Sở Nhạc Nhi cũng không phải người hiếu sát, chỉ khiển trách thôi.
"Oa... Tiểu nương tư thật nóng tính nha. bất quá ta thích...." Người nọ trơ mặt, đưa tay muốn vuốt ma Sở Nhạc Nhi..
Ngay sau đó!
"A!" Cái tay kia vừa mới thò được một nửa thì đầu ngón tay đã phát đen, tiếp đó toàn bộ ngón tay biến thành màu sắc như mực, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân...
Trong mắt Sở Nhạc Nhi đằng đằng sát khí: "Không lăn đúng không! Vây đi quỷ môn quan đi, hoàng tuyền không tiễn!"
....
Đông nam Sở gia.
Mạnh Siêu Nhiên vừa tới Sở gia, lập tức trở thành thượng khách của Dương Nhược Lan.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ xấu hổ, nghe Tiêu Thần Vũ nói mà giống như khóc, vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng không được tự nhiên.
Sự thật đúng là như thế.
"Rốt cuộc, có một số việc tới mức không thể vãn hồi, nhưng vào lúc này, phụ thân chúng đều còn sống... vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy quan hệ bất quá đột nhiên trở nên thân cận hơn rất nhiều..."
Tiêu Thần Vũ ngẩng phắt đầu lên, mặt đầy lệ, khàn giọng rít gào nói: "Chỉ là, người chết làm sao có thể sống trở lại? Lệ Xuân Ba là bị ta đích thân bức tử! Ta... ta còn là người sao?"
Giờ phút này, Tiêu Thần Vũ gần như điên cuồng.
Hắn gần như sụp đổ rồi.
Chúng huynh đệ ngơ ngác mà đứng, nhưng hoàn toàn không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào.
Đúng là như thế, sự thật là như thế.
Cho tới nay, thân tình trong cuộc sống tựa hồ đều dựa vào quan hệ của trưởng bối mà duy trì, theo trưởng bối già đi, mất đi. Mấy năm đầu còn quan tâm lẫn nhau, trao đổi tin tức, dần dần biến thành mấy năm gặp mặt một lần, mấy chục năm gặp một lần, về sau đến mấy trăm năm cũng chưa từng gặp một lần. Mấy ngàn năm dó, lại càng mâu thuẫn trùng trùng, một vạn năm sau, đã biến thành cừu địch rồi.
Không đội trời chung, không thể cùng tồn tại trên đời.
Nhưng kỳ quái nhất là, ngay trong thời điểm thế này, không ngờ đột nhiên biết được đám phụ thân vẫn còn khỏe mạnh. Tựa hồ trong nháy mắt, tất cả giao tình ràng buộc lại hồi sinh, ai nấy đều cảm nhận được thân cận, thân thiết...
Nhưng những chuyện đã phát sinh, không thể vãn hồi thì đối mặt như thế nào đây? Hi sinh đã diễn ra, làm sao bù lại được?!
Lúc này, có khuyên giải, an ủi gì cũng không có ý nghĩa. Chỉ có thể gia tăng hối hận trong lòng Tiêu Thần Vũ mà thôi.
Khi thân tình và đoàn kết của thế hệ trước mất đi, theo tuổi tác tăng trưởng, nhiệt huyết mất đi, lợi dục huân tâm không ngừng bành trướng, chuyện có lỗi với nhau, thật sự là diễn ra một cách quá mức bình thường rồi.
Tất cả mọi người đều như vậy, ai khuyên giải ai?
"Những việc đau lòng cứ để tương lai rồi nói tiếp đi! Hiên tại, chỉ có toàn tâm toàn lực giết chết Pháp Tôn và Thiên ma. Ma họa chưa tan, có tư cách gì nói chuyện khác." Lăng Mộ Dương lạnh lùng nói.
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Nhưng sau khi biết được phụ thân có thể còn khỏe mạnh, mừng rỡ như điên, mọi người đều cảm thấy tâm sự nặng nề, giống như một tiểu hài tử vừa làm chuyện sai lầm, sắp phải đối mặt với phụ thân trách mắng, cả đám đều trở nên bất an không yên.
"Tiêu Thần Vũ đương nhiên làm nhiều chuyện sai lầm, chẳng lẽ các ngươi lại không có sai lầm sao? Hắn còn biết đau đớn, còn các ngươi thì sao?" Lăng Mộ Dương lạnh lùng nói: "Dạ Trầm Trầm, tiêu diệt Lăng gia, tuyệt sát Xuân Ba, toàn bộ đều hoạch gần như đều là ngươi thao túng, tác động sau lưng, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không có trách nhiệm? Còn có chuyện một nha Quân thúc thúc năm đó, Dạ Trầm Trầm, Gia Cát Thương Khung, Trần Nghênh Phong... chẳng lẽ các ngươi không thấy hổ thẹn sao? Ngày sau nếu thật gặp được bọn họ, ta thật muốn nhìn, các ngươi giải thích như thế nào! Có thể giải thích hoàn hảo tất cả hành vi của các ngươi!"
Lăng Mộ Dương nói câu này quả thực không chút khách khí, vạch trần tất cả vết sẹo của mọi người, tàn nhẫn vô cùng.
Nhưng đám người Dạ Trầm Trầm chỉ có thể co giật khuôn mặt, chứ không thể lên tiếng phản bạc. Hai mặt nhìn nhau, chỉ còn lại tiếng thở dài.
Việc này, đều là sự thật, phản bác thế nào đây?
Lại qua một hồi lâu, rốt cuộc có người mở miệng, cười lạnh một tiếng, Trần Nghênh Phong âm u nói: "Chuyện này, đối với chúng ta mà nói, thật là đại tiếc nuói, bất quá, loại khó chịu này cũng không chỉ có mình chúng ta nhỉ? Đám người Cửu Kiếp kiếm chủ bọn họ, chẳng lẽ không khó chịu sao?"
"Bọn họ khó chịu cái gì? Ngươi nó cho rõ ràng!" Lăng Mộ Dương nhướng mày, hắn thật nghĩ mãi không ra, cửu kiếp bên kia có gì phải khó chịu.
"Hắc hắc... lịch đại cửu kiếp, cũng phải tiêu diệt cửu đại gia tộc do cửu kiếp đời trước thành lập, mới có thể kiến công lập nghiệp. Nếu như mấy người phụ thân chúng ta không chết, đến nay vẫn đang hăng hái chiến đấu với vực ngoại thiên ma, vậy lịch đại cửu kiếp trước kia đương nhiên cũng có nhiều khả năng còn sống.... Nếu như bọn họ cũng khỏe mạnh, vậy giữa bọn họ chẳng lẽ không có mối thù không đội trời chung? Cửu kiếp đời sau chính là hung thủ lớn nhất tiêu diệt hậu duệ cửu kiếp đời trước, mười vạn năm qua, ai cũng như thế!"
"Đoạn tử tuyệt tôn, tuyệt nhân hậu tử, đây chính là đại thủ không đội trời chung. Vô luận Cửu Kiếp kiếm chủ hiện tại, hay là lịch đại cửu kiếp huynh đệ trước kia, bọn họ lên đó, chắc chắn cũng không dễ chịu lắm nhỉ?" Trần Nghênh Phong hắc hắc cười lạnh.
"Thúi lắm! Hỗn trướng!" Lăng Mộ Dương giận tím mặt: "Chúng ta bây giờ đang nói chuyện chúng ta, ngươi nói chuyện người ta làm chó gì? Hay là người ta khó chịu, ngươi có thể bớt khó chịu sao? Đồ khốn kiếp! Ngươi có cái tâm tính chó má gì vậy? Ngươi là đồ vô sỉ, tổn nhân bất lợi kỷ! Đồ khốn kiếp!"
Trần Nghênh Phong mặt đỏ tía tai, nói: "Ta chỉ phân tích, luận chuyện mà thôi..."
"Phân tích cái b...!" Lăng Mộ Dương giận dữ không nhịn được: "Người vừa cũng nói, cửu kiếp đời trước chính là thủ phạm tuyệt hậu cửu kiếp đời trước, còn nói cái gì không dễ chịu??? Chẳng lẽ phụ thân chúng ta không phải từng thừa nhận sao? Chẳng lẽ bọn họ lúc đó không phải giết hết hậu nhân cửu kiếp đời trước, diệt hết gia tộc người ta mới đi lên sao? Tên hỗn đản ngươi nguyền rủa cha mình? Có phải không? Ngươi muốn luận chuyện như vậy phải không?"
Trong phút chốc, mấy đạo mục quang xung quanh đều bất thiện nhìn tới.
Trần Nghênh Phong nói mấy câu đó, chính là khiến mọi người nổi giận.
Lão tử mọi người đều đi lên như thế, ngươi nói như vậy, nguyền rủa cha mình thì cũng thôi, nhưng lại còn muốn nguyền rủa cha ta? Muốn chết sao?
"Không, kỳ thật ý ta không phải như vậy...." Trần Nghênh Phong trong phút chốc đã hoàn toàn luống cuống, liên tục xua tay, cúi đầu khom lưng, trên mặt toát ra mồ hôi: "Các vị lão đại... ta thật không có ý tứ đó... luận chuyện mà thôi... thật đó..."
"Còn luận chuyện? Vậy xin ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Dạ Trầm Trầm chất vấn: "ngươi là đồ chỉ ngại thiên hạ không loạn. Cái tính tổn nhân bất lợi kỷ của ngươi rốt cuộc khi nào mới sửa được? Chỉ chăm chăm vui sướng khi người khác gặp họa, mình khó chịu cũng không để cho người khác sống khá giải..."
"Con hàng này chính là đói đòn!"
"Đúng! Đánh hắn!"
Một đám lão gia hỏa xoa tay xúm lại, Trần Nghênh Phong mắt thấy tình thế không xong, hú lên quái dị, muốn chạy trốn, lại bị Lăng Mộ Dương chặn đầu, một quyền táng vào mặt, lập tức cả mặt nở hoa, trong phút chốc mọi người đồng loạt nhào tới.
Bang bang! Phốc phốc phốc....
Thượng cẳng chân hạ cẳng tay!
Tuy không phải là hạ đòn sát thủ, nhưng cũng hạ tử thủ, không đánh chết, chỉ cần lưu lại một hơi thở là được.
Quần ẩu hồi lâu!
...
Ở phía bắc Trung Đô thành, trên một con đường lớn cách đó chừng ngàn dặm, một già một trẻ đang khoan thai đi tới.
Già là một lão văn sĩ thoạt nhìn có mấy phần hương vị tiêu sái xuất trần, chỉ là lão văn sĩ này dọc đường bộ dáng lảo đảo không chừng. khẳng định chỉ là một kẻ chỉ đọc thi thư, thân thể yếu đuối. Về phần trẻ lại là một thiếu nữ tuyệt sắc, giống như minh châu mỹ ngọc.
"Lần Thiên Đỉnh thịnh hội này khẳng định sẽ rất náo nhiệt... Bất quá, Pháp Tôn nhất định có kế hoạch khác. Hắn dã tâm rất lớn."
"Đúng vậy sư phụ."
"Ta nghĩ, Thiên Đỉnh thịnh hội lần này, nhất định là Pháp Tôn và Thiên ma giở trò quỷ, bên trong chỉ sợ có giấu đại huyền cơ..."
"Đúng vậy sư phụ."
"Lão phu thật hứng thú cái đại hội này."
"Vâng sư phụ."
"Xem bộ dáng thế này, quy mô nhất định lớn hơn mấy lần trước nhiều. Chỉ là thế nào lại có nhiều người như vậy. Hình như cũng quá nhiều người, chỉ sợ có biến cố khác rồi."
"Đúng vậy sư phụ... nhưng mà chúng ta đi nhanh một chút được không?"
"không được, lão phu không thích gặp đại ca ngươi. Có thể chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu. Tóm lại có thể gặp muộn thì gặp muộn, nếu như không gặp mới là lý tưởng nhất."
"Sư phụ ngươi làm sao vậy? Đại ca ta có làm sao đâu? Đại ca ta anh tuấn hơn sư phụ, có đảm lược có kiến thức, hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm, chí sĩ lòng đầy nhân ái..."
"Khụ khụ, dừng... Bên kia lại có kẻ đui mù kia... Đồ nhi, ngươi luyện đi, luyện độc, đó mới là chính đạo."
"Thật chán chết, cao thủ đâu chẳng thấy, tính là luyện tập sao? Lãng phí độc tốt của người ta..."
Vừa nói, bên kia đã có người lưng đeo bội kiếm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới, vẻ mặt phong lưu tự sướng: "Vị tiểu nương tử này... tại hạ có lễ.."
Đây đương nhiên là tên nhị hàng đui mù nào đó muốn tán gái. Thấy một già một trẻ hành tẩu trên đường như vậy, già thì yếu đuối, nhỏ thì như liễu yếu trong gió, nhìn thế nào cũng không thấy bao nhiêu vũ lực... Phần mộ tổ tiên mình đúng là bốc khói rồi, không ngờ may mắn gặp được một tiểu mỹ nhân như vậy, còn không có người bảo hộ, nhìn bộ dáng một đường phong trần mệt mỏi thế kia, không ngờ còn chưa bị người ta cướp, thật sự quá may mắn rồi...
Nói lại thì khả năng quan sát của tên này cũng không tệ. Ngay cả hai người lặn lội đường xa, một đường đi tới, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, nhưng hắn lại không nghĩ sâu thêm một tầng, mỹ nhân như vậy, đường xa mà tới, làm sao lại không có người tính kế. Nếu như có thể động vào, thế nào còn tới phên hắn!
Gia hỏa này chắc chắn càng không nghĩ tới chuyện, hôm nay đúng là phần mộ tổ tiên hắn bốc khói, nhưng đó lại là khói đen. Hi vọng hắn đã có con nối dòng, hoặc là còn có thúc bá huynh đệ, không đến mức một nhà tuyệt hậu. Bởi vì gái hắn tán, không ngờ chính là Thiên Độc đại tiểu thư, có thể sống sót trở về sao?!
"Nhảy nhót lảm nhảm cái gì? Cút! Lăn khẩn cấp, có thể lăn bao xa thì lăn bấy xa! Bản tiểu thư không muốn lãng phí thời gian với ngươi!" Sở Nhạc Nhi đang nóng lòng muốn tới gặp Sở đại ca của mình, muốn sư phụ đi nhanh hơn còn không được chấp thuận, đương nhiên là đầy một bụng tức rồi, nhìn thấy gia hỏa này không ngờ chạy tới đùa bỡn mình, càng thêm tức không chỗ đánh, bất quá Sở Nhạc Nhi cũng không phải người hiếu sát, chỉ khiển trách thôi.
"Oa... Tiểu nương tư thật nóng tính nha. bất quá ta thích...." Người nọ trơ mặt, đưa tay muốn vuốt ma Sở Nhạc Nhi..
Ngay sau đó!
"A!" Cái tay kia vừa mới thò được một nửa thì đầu ngón tay đã phát đen, tiếp đó toàn bộ ngón tay biến thành màu sắc như mực, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân...
Trong mắt Sở Nhạc Nhi đằng đằng sát khí: "Không lăn đúng không! Vây đi quỷ môn quan đi, hoàng tuyền không tiễn!"
....
Đông nam Sở gia.
Mạnh Siêu Nhiên vừa tới Sở gia, lập tức trở thành thượng khách của Dương Nhược Lan.