Sớm biết những người này ánh mắt thiển cận, không phải là đối tượng hợp tác thượng giai, nhưng thật không ngờ tới ánh mắt đám người này lại thiển cận tới mức độ này. Chỉ bởi vì gia tộc mình gặp tai ương, không ngờ đã tính toán trở mặt với mình?
Bọn hắn tự xui xẻo, chẳng lẽ người khác cũng phải xui xẻo theo hay sao...
Đây là bởi vì thực lực bọn hắn đại tổn, nếu như là lúc trước, phỏng chừng đã trực tiếp dùng tội danh "Thông đồng với địch" để bắt mình rồi!
Lại nghĩ tới khi tin tức gia tộc mình gặp phải công kích, tổn thất thảm trọng truyền tới, cả đám người kia đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, kế tiếp lại còn ra vẻ an ủi khuyên giải mình, trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu không kìm nổi mà rét run, hay có lẽ phải nói là trái tim băng giá thì đúng hơn.
Đi qua một nơi hẻo lánh, Đệ Ngũ Khinh Nhu theo bản năng cảm nhận được nguy cơ tiếp cận. Một cỗ áp lực quen thuộc dâng lên trong lòng, dừng bước xoay người, nhẹ giọng nói: "Là ngươi?"
Đúng vào lúc này, trước mặt chợt lóe lên bóng người, một đạo thân ảnh hắc sắc xuất hiện trước mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu: "Đệ Ngũ huynh, đã lâu không gặp."
Đệ Ngũ Khinh Nhu ngẩng đầu nhìn, không khỏi cười: "Sở huynh, ta biết ngươi sẽ tới."
Người tới đương nhiên là Sở Dương, Sở diêm vương.
"Nói chuyện một chút, thế nào?"
"Ta cũng đang có ý này."
Hai người sắc mặt ôn hòa, sóng vai bước đi. Cho tới nay, phần lớn thời gian quan hệ giữa hai người đều là sinh tử đại thù, không đội trời chung, nhưng hôm nay, hai kẻ thù sinh tử này lại sóng vai bước đi, lộ ra vẻ hòa hợp khó nói nên lời.
Đều có chút tâm sự nặng nề.
Đều có chút thông minh thấu hiểu.
Toàn bộ thiên hạ, đồ sát vẫn đang diễn ra ko ngừng.
Sở Dương cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu một đường bước nhanh, tận hết khả năng tránh gặp người khác, lướt về phía bắc như một cơn gió. Vũ lực Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy không thể bước vào hàng ngũ đỉnh phong đương thời, nhưng chạy đơn thuần thì vẫn có thể. Hơn nữa Sở Dương đặt một tay lên vai hắn, mang theo hắn lướt đi tựa như truy phong chớp giật.
Người ở phía đối diện đi tới chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, không nhìn thấy bóng dáng, thân ảnh hai người đã biến mất ở phương xa. Từng dãy núi, từng cánh rừng, lần lượt trôi qua phía sau lưng hai người.
Phía trước, tiếng nước như sấm.
Trước mắt chính là đại giang lớn nhất Cửu Trọng Thiên đại lục. Tổ Hồn giang!
Tổ Hồn giang, Tổ Hồn giang, thiên thu vạn tái ngươi là vương! Nuôi dưỡng sinh linh từ cổ chí kim, nổi liền trời và đất.
Truyền thuyết xa xưa nói rằng, Tổ Hồn giang không có nguồn, cũng có nghĩa là, cho tới bây giờ, chưa ai có thể tìm được ngọn nguồn Tổ Hồn giang. Chính dòng sông mênh mông cuồn cuộn này, từ cổ chí kim, tưới khắp Cửu Trọng Thiên đại địa.
Tổ Hồn giang chưa từng phát sinh lũ lụt.
Trên mặt sông, nơi nhỏ hẹp nhất, cũng rộng hơn trăm trượng, thủy lưu cuồng mãnh, thanh thế kinh thiên động địa!
"Tới Tổ Hồn giang rồi." Sở Dương thở dài một tiếng, cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu xẹt qua phía chân trời tựa như lưu tình, đáp xuống một tảng đá lớn nhô ra bên bờ sông.
Chỉ thấy phía dưới sóng nước ngập trời, dòng nước từ tây mà tới, cuồn cuộn chảy về Đông.
Nếu như là người thường, cho dù chỉ đứng ở đây liếc mắt nhìn, cũng phải choáng váng đầu óc, đảm lượng ít hơn một chút, không chừng còn có thể sợ đái ra quần.
"Tổ Hồn giang hiện giờ đục ngầu rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu chăm chú nhìn nước sông phía dưới, không nhịn được thở dài một tiếng.
"Nói vậy là sai rồi." Sở Dương khẽ nói: "Không phải Tổ Hồn giang tự đục, mà là có người khiến cho Tổ Hồn giang đục. Thứ nhất thiên tai, thứ hai nhân họa, không thể đánh đồng được..."
Đúng vào lúc này, nước sông đột nhiên bắn lên một đóa hoa nước, bị dòng nước mãnh liệt thổi lên cao mấy chục trượng. Bọt nước tựa như một cái màn che lớn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi chiết xạ ra quang mang rực rỡ, đúng là cực kỳ chói mắt.
"Đây là...?!" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra thần sắc hoảng sợ tới cực điểm.
Hắn rõ ràng nhìn thấy. bên trong dòng nước cuồn cuộn kia, không ngờ lại mang theo huyết sắc nồng đậm vô cùng. Lúc trước đứng trên còn không thể phát hiện ra, nhưng bọt nước vừa bắn lên, sắc đỏ nhàn nhạt bên trong lại hiển lộ vô cùng rõ ràng, tựa như huyết hồng côi lệ, chói mắt như thế.
"Đúng, là máu, chính là máu." Ánh mắt Sở Dương lộ ra đau đớn kịch liệt: "Đây chính là Tổ Hồn giang danh truyền thiên cổ, cội nguồn sinh mệnh Cửu Trọng Thiên. Hiện giờ đã biến thành một huyết hà, dòng sông bị máu tươi nhuộm đỏ."
"Tiên huyết chi hà!"
Sở Dương nhấn mạnh một lần nữa.
Cho dù với sự trầm ổn của Đệ Ngũ Khinh Nhu, cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
"Ta còn có thể xác định, trong phạm vi ngàn dặm, không có người chết quy mô lớn." Sở Dương cười khổ.
Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lại lộ ra hoảng sợ. Hàm nghĩa ẩn chứa trong lời Sở Dương quá mức kinh người, đủ khiến bất cứ kẻ nào cũng phải rợn tóc gáy. Nếu như trong vòng ngàn dặm không có người chết quy mô lớn, vậy nói cách khác, huyết sắc trên dòng sông này, là từ ngoài ngàn dặm mà tới!
Trải qua hơn ngàn dặm lộ trình biến hóa, không ngờ còn có thể hiển ra huyết sắc cỡ này.
Vậy, trên thượng du rốt cuộc đã chết bao nhiêu người?
Mới có thể đạt tới tình huống như thế này?
Hai người ngưng thần nhìn dòng nước cuồn cuộn, chỉ thấy không lâu sau, từ trên thượng du đã có rất nhiều thứ gì đó xuôi dòng trôi xuống. Có cái nửa đường bị đánh dạt vào bờ sông, có cái bị bụi cỏ vũng nước bên bờ sông lưu lại, có cái bị nước cuốn đi, lọt vào xoáy nước, chìm xuống dưới đáy.
Cũng có rất nhiều cái một đường trôi xuống.
Đó là những thi thể không trọn vẹn, hay thậm chí là mảnh vụn thi thể. Có chân đứt có tay cụt, có không đầu, có lỗ lớn trên ổ bụng, đã bắt đầu hư thối, hay thậm chí chỉ có đứt tay đứt chân, gãy chi, mất đầu, sớm bị bọt nước ngâm cho trương phềnh rồi.
Dõi mắt nhìn lại, trên mặt nước thượng du còn có vô số mảnh, chi chít tựa như bọt biển, đang trôi xuống.
Ánh mắt Sở Dương và Đệ Ngũ Khinh Nhu đều có chút đăm đăm. Cảnh tượng có thể khiến lưỡng đại hào kiệt đương thời phải lộ ra sắc mặt như vậy, rốt cuộc phải chấn động cỡ nào đây?!
Đáp án ngay tại trước mắt.
"Đệ Ngũ huynh, trước khi tìm ngươi, kỳ thật ta đã từng tới đây một lần rồi. Khi đó, nước sông đã như thế này rồi. Sau đó quay lại tìm ngươi, giờ phút này lại tới, nơi này vẫn còn như thế. Hơn nữa còn nhiều hơn."
Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu càng lúc càng trắng nhợt.
Sở Dương thở dài thật sâu.
Sau khi phát hiện trường đại đồ sát này, hắn lập tức từ trong khách điếm lao ra, đi tìm Pháp Tôn, muốn ngăn cản hắn lại.
Bởi vì dạng tàn sát này thật sự quá tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn rồi!
Nhưng hắn chỉ tìm thấy dấu vết đóng quân của Pháp Tôn và chấp pháp giả ở một rừng cây, cùng một chút khí tức của Thiên ma. Thu hoạch lớn nhất, chính là một cái đầu hình thù kỳ quái treo trên một thân cây.
Sở Dương lếc mắt một cái liền nhận ra, đó là đầu Thiên ma.
Không tiếp tục nghi vấn!
Thiên ma lúc trước trọng thương, hiện giờ đã chết trong tay Pháp Tôn.
Ngay cả đầu cũng bị treo trên cây.
Pháp Tôn trước tiên giết chết Thiên ma, tiếp đó lại hạ xuống mệnh lệnh tàn khốc, tàn sát nhân gian, sau đó liền dẫn người ly khai nơi này, không biết tung tích nữa.
Sau đó, đám người Sở Dương tỏa ra tìm kiếm, phóng thích thần thức cực hạn, dò xét khắp nơi, nhưng thủy chung vẫn không thu hoạch được gì.
Pháp Tôn cùng nhân viên chấp pháp giả cao tầng dưới trướng phảng phất như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, không một tiếng động. Nhưng chấp pháp giả các ngươi lại bởi vì tuyệt sát chi lệnh của Pháp Tôn mà đang điên cuồng tàn sát tứ phía.
Mệnh lệnh còn chưa giải trừ, nó vẫn được kiên định chấp hành quán triệt.
Đối diện với tình huống như vậy, tất cả mọi người đều bó tay không biện pháp. Cho dù đa mưu túc trí như Mạc Thiên Cơ, cũng hết đường xoay xở.Cho dù ngươi có ngàn mưu vạn kế, ta chỉ làm theo quy tắc đã định. chấp pháp giả cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh của Pháp Tôn, đối với mệnh lệnh, khuyên can, an ủi, nhờ vả của người khác, căn bản không để ý tới.
Hơn nữa, nếu có người khuyên can, có người cản trở, xử trí cùng tội.
Chỉ cần Pháp Tôn không lộ diện, loại tình huống này vẫn còn tiếp diễn!
Trừ phi giết sạch bọn họ. Nhưng ngươi có thể giết được mấy người. Ngươi có thể giết mười, giết một trăm, thậm chí là một vạn, nhưng sẽ càng có nhiều chấp pháp giả hơn đứng ra. chấp pháp giả toàn thiên hạ đều điên rồi, thật sự là giết không hết.
Ngươi có thể giết phương này, giết được phương kia, nhưng toàn bộ thiên hạ đều đang náo động, ngươi giết được hết sao?
"Thiên ma kiếp thế, tận thế hàng lâm!" Đệ Ngũ Khinh Nhu run giọng nói.
Từ trước tới nay, Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa bao giờ mất đi niềm tin. Nhưng lần này, đúng là lần đầu tiên kể từ khi hắn chào đời, hắn đã mất đi niềm tin.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thi thể không trọn vẹn, tàn chi đoạn thể trên thượng du trôi xuống, đã lên tới ngàn vạn. Đây là còn chưa tính nửa đường chìm nghỉm, cũng không tính đã dừng lại. Chỉ tính số tàn thi hoàn toàn dựa vào vận khí trôi tới tận đây, cũng đã nhiều như vậy rồi.
Vậy, rốt cuộc đã chết bao nhiêu người? Đến hiện giờ đã chết bao nhiêu người?
Đó là một con số khổng lồ, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, có lẽ là một con số trên trời cũng không biết chừng.
Sau đó, còn có bao nhiêu người sẽ chết, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người hi sinh trong trường hạo kiếp này?! Truyện được copy tại
Tuyệt đối là một con số kinh người, nghĩ thôi cũng phải rợn tóc gáy.
"Những thi thể này, đã từng nghiên cứu qua một phần. Tất cả thi thể, đều có dấu vết luyệ võ. Hơn nữa, rất nhiều thi thể tuy đã sớm chết, nhưng trên người vẫn lưu lại một ít tinh nguyên thánh cấp, chưa hoàn toàn tiêu tan..."
Sở Dương nói: "Cho nên có thể kết luận, những người chết này, đều là người trong giang hồ, đều là võ giả, hơn nữa, cao thủ thánh cấp trở lên cũng không phải số ít."
"Trong đó có một số y phục rách nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, những người này khi còn sống đều thuộc về phe phái thế lực. Đại bộ phận, đều là người của cửu đại gia tộc, về phần còn lại, đều là của chấp pháp giả."
Sở Dương nói: "Hiện tại, chấp pháp giả toàn thiên hạ đã triển khai đại chiến với giang hồ khắp thiên hạ. Tựa như đã hình thành ước định, chỉ cần có thi thể là ném vào xuống sông..."
"Con sông này, hiện giờ đã được người ta đổi tên thành Huyết hà rồi! Theo Thiên Cơ suy đoán, cho tới hiện tại, chỉ riêng người giang hồ bị vứt xác xuống con sông này, ít nhất cũng phải vượt qua con số mười vạn!"
"Hơn mười vạn võ giả đều táng thân trong nước, hơn nữa còn chỉ là trước mắt?!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hít một hơi thật dài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng chấn động vô cùng. Cả đời hắn, tựa hồ chưa bao giờ bị chấn động liên tiếp như vậy.
Chỉ là trong dòng nước này, đã có hơn mười vạn cao thủ, vậy còn không ở gần bờ sông... thì có bao nhiêu?