Mọi người nhìn về phía Pháp Tôn, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì cho phải.
Pháp Tôn nhìn Cửu Kiếp kiếm vô cùng quyến luyến, vươn tay, khẽ khẽ vuốt vuốt lưỡi kiếm sắc bén ở ngoài bộ ngực của bản thân, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, một sự nhẹ nhàng, thậm chí tiếng nói có chút run run, có chút run rẩy thở dài nói: "Huynh đệ..., huynh ~ đệ Sách huynh đệ Diệc..."
Thanh âm của hắn quyến luyến như vậy, hoài niệm như vậy, chua xót như vậy, từng giọt nước mắt, rơi xuống lả chả, có một ít nước mắt rơi ngay trên thân Cửu Kiếp kiếm, theo thân kiếm, chảy vào trong bộ ngực hắn.
Pháp Tôn há to miệng, nhẹ nhàng thở ra một cách khó khăn, rốt cuộc run rẩy nói: "Ta lập tức phải đi, tạm biệt không hẹn gặp lại rồi..., Sở kiếm chủ, mong ngươi đừng quên lời hứa của ngươi, đừng quên đã đáp ứng ta." nguồn TruyenFull.vn
Trong lòng Sở Dương cảm thấy chua xót, nói: "Tuyệt đối sẽ không quên: Đệ Ngũ Trù Trướng, từng là Cửu Kiếp Đệ Ngũ, ngươi nhất định sẽ được nhớ mãi: ở trong lòng huynh đệ của ngươi, ngươi sẽ vẫn chỉ là Đệ Ngũ Trù Trướng năm đó! Tuyệt đối sẽ không hề thay đổi chút nào! Kẻ làm hại nhân gian, cũng chỉ là mầm móng Thiên Ma, là Pháp Tôn mà thôi..., "
Giờ phút này con ngươi Đệ Ngũ Trù Trướng đã giãn lớn, hình như vô ý thức hỏi: "Thật sao? Thật vậy sao?"
Sau đó trên mặt của hắn, lại lộ ra nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, lẩm bẩm nói: "Nếu thật như thế, ta thật vui sướng..., "
Hắn đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, hắn chậm rãi thấp giọng ngâm: "Sinh tử chẳng qua chỉ là ảo mộng, tình huynh đệ đã đến hồi kết thúc: hận ta không có thể luân hồi..., "
Hình như hắn muốn làm một bài thơ, làm một bài thơ ngay trước khi lâm chung, nhưng thanh âm của hắn càng ngày càng thấp.
Sở Dương kê sát lổ tai muốn nghe những lời cuối cùng của hắn là gì, nhưng Pháp Tôn đã hoàn toàn không còn hơi thở, trong ánh mắt lại vẫn tràn đầy khát khao, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, ngón tay của hắn vẫn vuốt ve trên thân Cửu Kiếp trên như cũ, nhưng cả người đã không còn sinh cơ.
Hắn đã chết.
"Đợi Trù Trướng đầu thai kiếp sau!" Sở Dương nhẹ nhàng thở dài, thay hắn làm nốt một câu cuối cùng của bài thơ này.
Có lẽ Đệ Ngũ Trù Trướng cũng không làm như vậy, nhưng một câu này cũng là lời Sở Dương chúc phúc cho hắn.
Đối một đời kiêu hùng lật tung thiên hạ, hủy diệt thế gian, rồi lại vô cùng buồn khổ vô cùng tiếc nuối vô hạn đau khổ như thế"... Chúc phúc chân thành!
Tay Sở Dương dùng sức, muốn rút Cửu Kiếp kiếm ra, nhưng ngay giây phút này, thân thể Pháp Tôn đang bất động bỗng tan ra, hóa thành các đốm sáng, từ tay chân của hắn bắt đầu, dần dần hóa thành hư vô.
Vẻ quyến luyến cùng tiếc nuối trên mặt hắn, cũng dần hóa thành điểm sáng, bay lượn trên không trung, sau đó tắt đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn ở giữa thiên địa.
Trong thiên địa, chỗ mà Pháp Tôn vốn đứng yên, cũng chỉ còn lại Cửu Kiếp kiếm.
Thân kiếm nhẹ nhàng tỏa sáng, lơ lửng trên không trung.
Sau đó, trên thân Cửu Kiếp kiếm đột ngột phát ra một lực hút cực kỳ mạnh mẽ, giống như cá voi hút nước, đem Ma Vụ xung quanh hút vào trong Cửu Kiếp kiếm sạch sẽ, không bỏ sót chút nào.
Ở giữa trời đất lại xuất hiện ánh rạng đông, chỉ qua một lát, luồng khói đen tan hết, hoàn toàn khôi phục ánh sáng ban ngày.
Ánh nắng mặt trời, núi sông ngàn dặm, đều hiện ra vẻ yên bình.
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ nhìn hư không trước mặt có chút buồn bả, đồng thời thở dài một hơi.
Sau đó, các huynh đệ, đều thở dài.
Đệ Ngũ Trù Trướng đã đi. Nhưng cảm xúc buồn phiền kia, vẫn chưa tiêu tan.
"Đời người trên đời, đúng là không thể đi sai một bước nào, một bước sai thành hận cả đời, nếu có thể quay lại vạn năm trước... Tuyệt đối không nên đi sai" Mạc Thiên Cơ tràn đầy cảm xúc thở dài.
Một tiếng thở dài, tản ra trên hư không, dần dần biến mất.
Mọi người ở phía dưới đã trông chờ mỏi mắt, cả đám giương mắt nhìn không trung, ngưỡng cổ mỏi lắm rồi.
Rốt cuộc, trên không trung có bóng người bồng bềnh, bóng của một đám người dần xuất hiện.
Đúng là đám người Sở Dương.
Mọi người phía dưới nhìn thấy đám người Sở Dương đầy đủ không thiếu ai, thân thể đều hoàn hảo không sứt mẻ, thì mới thở dài một hơi, trong lòng mới hết lo lắng, lập tức liền có tiếng hoan hô như sấm vang.
Sở Dương vừa mới hạ xuống đất, đám người Phong Nguyệt liền xông tới: "Pháp Tôn đâu rồi? Không để hắn chạy thoát chứ?"
"Chết rồi." Sở Dương thở dài, nói: "Hình thần câu diệt, chết ở dưới Cửu Kiếp kiếm..., "
"Haiz..." Trên mặt hai người Phong Nguyệt vừa có vẻ vui mừng, cũng có vẻ buồn bã, nhẹ giọng nói: "Chết rồi... Cũng tốt, coi như là hắn được giải thoát đi..."
Mạc Thiên Cơ nói trịnh trọng: "Pháp Tôn chính là Pháp Tôn, không phải là bất cứ người nào khác..., điều này, mong mọi người phải nhớ kỹ."
Đám người Vũ Tuyệt Thành, Lăng Mộ Dương đều gật đầu.
Rõ ràng, kinh nghiệm hơn vạn năm giúp cho tất cả mọi người đều hiểu ý của Mạc Thiên Cơ.
Ưu khuyết điểm cả đời của Pháp Tôn, hiện giờ đã không thể nào phán xét được, hiện giờ người đã chết, thì chuyện gì, cũng trở thành mây bay, nếu muốn nói, thì chỉ là tôn trọng người chết, mọi chuyện hóa thành một tiếng thở dài mà thôi.
Sở Nhạc Nhi ôm Thiết Dương đến: "Đại ca."
Sở Dương vừa quay đầu lại, lập tức khiếp sợ: "Tại sao tiểu tử này lại ở chỗ này? Ai đem hắn tới đây vậy, như thế này thì quá liều lĩnh rồi?"
Tên nhóc kia vươn một ngón tay vào trong miệng nhỏ nhắn, ra vẻ ta đây là cục cưng đáng yêu, nhìn Sở Dương ra vẻ sợ hãi, âm thanh như trẻ đang bú kêu lên: "Cha nếu như..."
Sở Dương rùng mình một cái, đột nhiên ôm nhi tử vào trong ngực, hỏi: "Tại sao tiểu tử ngươi lại tới đây? Mẫu thân ngươi đâu rồi? Nàng không sao chứ?"
Tiểu tử bướng bỉnh kia nháy mắt: "Mẫu thân không sao, lần này ta len lén trốn đi, mẫu thân không biết ta tới đây"..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay đánh lên mông: "Tên nhóc hư hỏng này, ngươi làm như thế này không phải là muốn mạng của mẹ ngươi sao, tại sao ngươi lại dám làm như vậy..., "
Sở Dương vô cùng tức giận.
Đánh hai đánh, vừa cảm thấy đau lòng, đang muốn an ủi, đã bị Phong Vũ Nhu tỏ ra hung dữ giựt mất, tức giận nói: "Sao tiểu tử ngươi lại đánh hài tử như thế? Ngươi làm phụ thân như thế sao? Ra tay không biết nặng như thế, ngươi là đồ khốn nạn!"
Sở Dương ngạc nhiên, mình bị người dạy dỗ, bị người răn dạy, lại biến thành đồ khốn nạn rồi!
Nhìn Phong Vũ Nhu, nhịn không được gãi gãi đầu: đây là nhi tử của ta hay là nhi tử của ngươi? Vì sao ngươi lại quan tâm tới hắn còn hơn cả ta? Hắn có chút quan hệ gì với ngươi sao? Ngươi có quyền gì mà nói?
"Phụ thân, lần này ta tới đây, là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, một chuyện rất quan trọng." Tiểu tử kia quơ quơ cánh tay nhỏ bé mập mạp, giải thích một cách nghiêm túc.
Sở Dương cười nhạt: "Con nít chưa mọc lông như ngươi biết cái gì! Lại có thể muốn thương lượng với ta chuyện gì, lại còn chuyện quan trọng cơ, ngươi có biết cái gì gọi là quan trọng hay không..."
Ánh mắt Mạc Khinh Vũ nhìn Thiết Dương có chút phức tạp, nhẹ giọng nói: "Sở Dương, đây đúng là nhi tử của ngươi à?"
Chuyện của Thiết Bổ Thiên, Mạc Khinh Vũ đã biết từ lâu.
Những rắc rối trong việc này, Mạc Khinh Vũ cũng đã biết rất rõ ràng, nhưng ngay khi nhìn thấy Thiết Dương, thì cảm giác trong lòng Mạc Khinh Vũ, vẫn rất phức tạp.
Tiểu hài tử hoạt bát trắng trẻo, tự nhiên Mạc Khinh Vũ cảm thấy thích hắn, nhưng quan hệ rắc rối trong đó, làm cho trong lòng nàng có chút vướng mắc.
Sở Dương gãi đầu, thấy thực sự phiền toái, đang muốn giải thích, đã thấy tiểu tử kia lấm la lấm lét vươn đầu nhìn Mạc Khinh Vũ, nói: "Phụ thân, đây là Khinh Vũ mụ mụ mà mẫu thân thường nói cảm thấy có lỗi nhất sao?"
Sở Dương ngẩn ra, liền thấy vẻ mặt Mạc Khinh Vũ đã tỏa ra ánh sáng.
Một câu của tiểu Thiết Dương còn hơn người khác nói mười, nói trăm câu, một câu "Khinh Vũ mụ mụ mà mẫu thân thường nói cảm thấy có lỗi nhất " liền làm cho tất cả phiền muộn trong lòng Mạc Khinh Vũ biến mất chỉ trong nháy mắt, nàng tiến đến, có chút không tin, liền hỏi: "Mẫu thân ngươi... Thật sự nói như vậy sao?"
Tiểu tử kia dùng sức gật đầu, tỏ ra hồn nhiên ngây thơ: "Khinh Vũ mụ mụ, ngươi thật khá a, thoạt nhìn rất thân thiết a, thật ôn nhu, thật tốt a, tại sao ta lại có mụ mụ xinh đẹp như vậy chứ, quá hạnh phúc rồi..."
Mạc Khinh Vũ liền choáng váng, trong lòng lại vô cùng vui mừng, vỗ vỗ tay nói: "Vậy... Cục cưng đểu cho Khinh Vũ mụ mụ ôm một chút có được không?"
Không nhìn Sở Nhạc Nhi đang cố cản trở, tiểu tử kia nhanh chóng vươn tay ra: "A, ta thích nhất là để cho Khinh Vũ mụ mụ thân thiết, ôn nhu bế..."
"Thật đáng yêu, ngươi tên là gì?"
"Mẫu thân gọi ta là Tiểu Dương."
"Tiểu Dương, uhm, thật tên dễ nghe."
"Tình cảm giữa Khinh Vũ mụ mụ với mẫu thân ta rất tốt phải không?"
"À?"
"Ta luôn nghe ta mụ mụ nói ngươi chính là người có tình cảm tốt nhất trong cả đời hắn..., "
"Thật vậy không?"
"Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ nói dối..."
"Uhm, mụ mụ ngươi cũng là người tốt..."
"Khinh Vũ mụ mụ cũng là người tốt..."
"Ừ ừ, chúng ta đều là người tốt..., "
Nhìn Mạc Khinh Vũ ôm đứa nhỏ dạo chơi, thỉnh thoảng một lớn một nhỏ lại phát ra tiếng cười hồn nhiên, sung sướng, hai tròng mắt của Sở Dương đều trợn tròn, gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
Về phần đám người Cố Độc Hành, thì lại càng trừng to mắt. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu ra sao.
Vấn đề Sở Dương lo lắng nhất lúc này, lại bị nhi tử nói hai câu liền giải quyết xong toàn bộ, hơn nữa còn giải quyết xong một cách nhẹ nhàng như thế, toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên, hài hòa. Hơn nữa, lại tạo thành điều kiện rất tốt cho Mạc Khinh Vũ ở chung với Thiết Bổ Thiên sau này.
Ở trong mắt Mạc Khinh Vũ, trẻ nhỏ như vậy sẽ không nói dối, cũng sẽ không biết nói dối... Trẻ nhỏ bình thường mới lớn như vậy thì nói chuyện còn nói không rõ cơ, nói dối? Làm sao có thể?
Cho nên đương nhiên Mạc Khinh Vũ sẽ tin rồi.
Nhưng cho dù Mạc Khinh Vũ có dung hợp trí nhớ kiếp trước cùng kiếp này, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được tên tiểu tử mà nàng đang ôm, lại là một tên đại quái thai.
Đương nhiên, sở dĩ chuyện này dễ dàng như vậy, là do mấy điều kiện có sẵn, thứ nhất, Mạc Khinh Vũ yêu Sở Dương quá sâu: thứ hai, trước giờ Sở Dương không hề giấu diếm nàng thứ gì, đã nói rõ tất cả mọi chuyện: thứ ba, Thiết Bổ Thiên đã sớm chấp nhận sự tồn tại của Mạc Khinh Vũ. Thứ bốn, trí nhớ của kiếp trước Mạc Khinh Vũ sống lại, tuy rằng trí nhớ kiếp này vẫn chiếm lấy vị trí chủ đạo, nhưng thói quen nghe theo Sở Dương của kiếp trước vẫn tồn tại trong tiềm thức.
Những điều kiện này, thiếu một thứ cũng không được, thiếu bất cứ thứ gì, cũng khó có thể tạo thành kết quả trước mắt.
Ngay cả người vốn nên có ý kiến lớn nhất là Mạc Thiên Cơ, giờ phút này cũng sờ sờ cằm, không biết nên nói cái gì nữa, chỉ có thể lắc đầu: "Sở Dương, ta nói tên nhi tử này của ngươi, thật sự là thông minh quá rồi... Yêu nghiệt..., yêu nghiệt a."
Mọi người nhìn về phía Pháp Tôn, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì cho phải.
Pháp Tôn nhìn Cửu Kiếp kiếm vô cùng quyến luyến, vươn tay, khẽ khẽ vuốt vuốt lưỡi kiếm sắc bén ở ngoài bộ ngực của bản thân, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, một sự nhẹ nhàng, thậm chí tiếng nói có chút run run, có chút run rẩy thở dài nói: "Huynh đệ..., huynh ~ đệ Sách huynh đệ Diệc..."
Thanh âm của hắn quyến luyến như vậy, hoài niệm như vậy, chua xót như vậy, từng giọt nước mắt, rơi xuống lả chả, có một ít nước mắt rơi ngay trên thân Cửu Kiếp kiếm, theo thân kiếm, chảy vào trong bộ ngực hắn.
Pháp Tôn há to miệng, nhẹ nhàng thở ra một cách khó khăn, rốt cuộc run rẩy nói: "Ta lập tức phải đi, tạm biệt không hẹn gặp lại rồi..., Sở kiếm chủ, mong ngươi đừng quên lời hứa của ngươi, đừng quên đã đáp ứng ta." nguồn TruyenFull.vn
Trong lòng Sở Dương cảm thấy chua xót, nói: "Tuyệt đối sẽ không quên: Đệ Ngũ Trù Trướng, từng là Cửu Kiếp Đệ Ngũ, ngươi nhất định sẽ được nhớ mãi: ở trong lòng huynh đệ của ngươi, ngươi sẽ vẫn chỉ là Đệ Ngũ Trù Trướng năm đó! Tuyệt đối sẽ không hề thay đổi chút nào! Kẻ làm hại nhân gian, cũng chỉ là mầm móng Thiên Ma, là Pháp Tôn mà thôi..., "
Giờ phút này con ngươi Đệ Ngũ Trù Trướng đã giãn lớn, hình như vô ý thức hỏi: "Thật sao? Thật vậy sao?"
Sau đó trên mặt của hắn, lại lộ ra nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, lẩm bẩm nói: "Nếu thật như thế, ta thật vui sướng..., "
Hắn đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, hắn chậm rãi thấp giọng ngâm: "Sinh tử chẳng qua chỉ là ảo mộng, tình huynh đệ đã đến hồi kết thúc: hận ta không có thể luân hồi..., "
Hình như hắn muốn làm một bài thơ, làm một bài thơ ngay trước khi lâm chung, nhưng thanh âm của hắn càng ngày càng thấp.
Sở Dương kê sát lổ tai muốn nghe những lời cuối cùng của hắn là gì, nhưng Pháp Tôn đã hoàn toàn không còn hơi thở, trong ánh mắt lại vẫn tràn đầy khát khao, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, ngón tay của hắn vẫn vuốt ve trên thân Cửu Kiếp trên như cũ, nhưng cả người đã không còn sinh cơ.
Hắn đã chết.
"Đợi Trù Trướng đầu thai kiếp sau!" Sở Dương nhẹ nhàng thở dài, thay hắn làm nốt một câu cuối cùng của bài thơ này.
Có lẽ Đệ Ngũ Trù Trướng cũng không làm như vậy, nhưng một câu này cũng là lời Sở Dương chúc phúc cho hắn.
Đối một đời kiêu hùng lật tung thiên hạ, hủy diệt thế gian, rồi lại vô cùng buồn khổ vô cùng tiếc nuối vô hạn đau khổ như thế"... Chúc phúc chân thành!
Tay Sở Dương dùng sức, muốn rút Cửu Kiếp kiếm ra, nhưng ngay giây phút này, thân thể Pháp Tôn đang bất động bỗng tan ra, hóa thành các đốm sáng, từ tay chân của hắn bắt đầu, dần dần hóa thành hư vô.
Vẻ quyến luyến cùng tiếc nuối trên mặt hắn, cũng dần hóa thành điểm sáng, bay lượn trên không trung, sau đó tắt đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn ở giữa thiên địa.
Trong thiên địa, chỗ mà Pháp Tôn vốn đứng yên, cũng chỉ còn lại Cửu Kiếp kiếm.
Thân kiếm nhẹ nhàng tỏa sáng, lơ lửng trên không trung.
Sau đó, trên thân Cửu Kiếp kiếm đột ngột phát ra một lực hút cực kỳ mạnh mẽ, giống như cá voi hút nước, đem Ma Vụ xung quanh hút vào trong Cửu Kiếp kiếm sạch sẽ, không bỏ sót chút nào.
Ở giữa trời đất lại xuất hiện ánh rạng đông, chỉ qua một lát, luồng khói đen tan hết, hoàn toàn khôi phục ánh sáng ban ngày.
Ánh nắng mặt trời, núi sông ngàn dặm, đều hiện ra vẻ yên bình.
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ nhìn hư không trước mặt có chút buồn bả, đồng thời thở dài một hơi.
Sau đó, các huynh đệ, đều thở dài.
Đệ Ngũ Trù Trướng đã đi. Nhưng cảm xúc buồn phiền kia, vẫn chưa tiêu tan.
"Đời người trên đời, đúng là không thể đi sai một bước nào, một bước sai thành hận cả đời, nếu có thể quay lại vạn năm trước... Tuyệt đối không nên đi sai" Mạc Thiên Cơ tràn đầy cảm xúc thở dài.
Một tiếng thở dài, tản ra trên hư không, dần dần biến mất.
Mọi người ở phía dưới đã trông chờ mỏi mắt, cả đám giương mắt nhìn không trung, ngưỡng cổ mỏi lắm rồi.
Rốt cuộc, trên không trung có bóng người bồng bềnh, bóng của một đám người dần xuất hiện.
Đúng là đám người Sở Dương.
Mọi người phía dưới nhìn thấy đám người Sở Dương đầy đủ không thiếu ai, thân thể đều hoàn hảo không sứt mẻ, thì mới thở dài một hơi, trong lòng mới hết lo lắng, lập tức liền có tiếng hoan hô như sấm vang.
Sở Dương vừa mới hạ xuống đất, đám người Phong Nguyệt liền xông tới: "Pháp Tôn đâu rồi? Không để hắn chạy thoát chứ?"
"Chết rồi." Sở Dương thở dài, nói: "Hình thần câu diệt, chết ở dưới Cửu Kiếp kiếm..., "
"Haiz..." Trên mặt hai người Phong Nguyệt vừa có vẻ vui mừng, cũng có vẻ buồn bã, nhẹ giọng nói: "Chết rồi... Cũng tốt, coi như là hắn được giải thoát đi..."
Mạc Thiên Cơ nói trịnh trọng: "Pháp Tôn chính là Pháp Tôn, không phải là bất cứ người nào khác..., điều này, mong mọi người phải nhớ kỹ."
Đám người Vũ Tuyệt Thành, Lăng Mộ Dương đều gật đầu.
Rõ ràng, kinh nghiệm hơn vạn năm giúp cho tất cả mọi người đều hiểu ý của Mạc Thiên Cơ.
Ưu khuyết điểm cả đời của Pháp Tôn, hiện giờ đã không thể nào phán xét được, hiện giờ người đã chết, thì chuyện gì, cũng trở thành mây bay, nếu muốn nói, thì chỉ là tôn trọng người chết, mọi chuyện hóa thành một tiếng thở dài mà thôi.
Sở Nhạc Nhi ôm Thiết Dương đến: "Đại ca."
Sở Dương vừa quay đầu lại, lập tức khiếp sợ: "Tại sao tiểu tử này lại ở chỗ này? Ai đem hắn tới đây vậy, như thế này thì quá liều lĩnh rồi?"
Tên nhóc kia vươn một ngón tay vào trong miệng nhỏ nhắn, ra vẻ ta đây là cục cưng đáng yêu, nhìn Sở Dương ra vẻ sợ hãi, âm thanh như trẻ đang bú kêu lên: "Cha nếu như..."
Sở Dương rùng mình một cái, đột nhiên ôm nhi tử vào trong ngực, hỏi: "Tại sao tiểu tử ngươi lại tới đây? Mẫu thân ngươi đâu rồi? Nàng không sao chứ?"
Tiểu tử bướng bỉnh kia nháy mắt: "Mẫu thân không sao, lần này ta len lén trốn đi, mẫu thân không biết ta tới đây"..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay đánh lên mông: "Tên nhóc hư hỏng này, ngươi làm như thế này không phải là muốn mạng của mẹ ngươi sao, tại sao ngươi lại dám làm như vậy..., "
Sở Dương vô cùng tức giận.
Đánh hai đánh, vừa cảm thấy đau lòng, đang muốn an ủi, đã bị Phong Vũ Nhu tỏ ra hung dữ giựt mất, tức giận nói: "Sao tiểu tử ngươi lại đánh hài tử như thế? Ngươi làm phụ thân như thế sao? Ra tay không biết nặng như thế, ngươi là đồ khốn nạn!"
Sở Dương ngạc nhiên, mình bị người dạy dỗ, bị người răn dạy, lại biến thành đồ khốn nạn rồi!
Nhìn Phong Vũ Nhu, nhịn không được gãi gãi đầu: đây là nhi tử của ta hay là nhi tử của ngươi? Vì sao ngươi lại quan tâm tới hắn còn hơn cả ta? Hắn có chút quan hệ gì với ngươi sao? Ngươi có quyền gì mà nói?
"Phụ thân, lần này ta tới đây, là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, một chuyện rất quan trọng." Tiểu tử kia quơ quơ cánh tay nhỏ bé mập mạp, giải thích một cách nghiêm túc.
Sở Dương cười nhạt: "Con nít chưa mọc lông như ngươi biết cái gì! Lại có thể muốn thương lượng với ta chuyện gì, lại còn chuyện quan trọng cơ, ngươi có biết cái gì gọi là quan trọng hay không..."
Ánh mắt Mạc Khinh Vũ nhìn Thiết Dương có chút phức tạp, nhẹ giọng nói: "Sở Dương, đây đúng là nhi tử của ngươi à?"
Chuyện của Thiết Bổ Thiên, Mạc Khinh Vũ đã biết từ lâu.
Những rắc rối trong việc này, Mạc Khinh Vũ cũng đã biết rất rõ ràng, nhưng ngay khi nhìn thấy Thiết Dương, thì cảm giác trong lòng Mạc Khinh Vũ, vẫn rất phức tạp.
Tiểu hài tử hoạt bát trắng trẻo, tự nhiên Mạc Khinh Vũ cảm thấy thích hắn, nhưng quan hệ rắc rối trong đó, làm cho trong lòng nàng có chút vướng mắc.
Sở Dương gãi đầu, thấy thực sự phiền toái, đang muốn giải thích, đã thấy tiểu tử kia lấm la lấm lét vươn đầu nhìn Mạc Khinh Vũ, nói: "Phụ thân, đây là Khinh Vũ mụ mụ mà mẫu thân thường nói cảm thấy có lỗi nhất sao?"
Sở Dương ngẩn ra, liền thấy vẻ mặt Mạc Khinh Vũ đã tỏa ra ánh sáng.
Một câu của tiểu Thiết Dương còn hơn người khác nói mười, nói trăm câu, một câu "Khinh Vũ mụ mụ mà mẫu thân thường nói cảm thấy có lỗi nhất " liền làm cho tất cả phiền muộn trong lòng Mạc Khinh Vũ biến mất chỉ trong nháy mắt, nàng tiến đến, có chút không tin, liền hỏi: "Mẫu thân ngươi... Thật sự nói như vậy sao?"
Tiểu tử kia dùng sức gật đầu, tỏ ra hồn nhiên ngây thơ: "Khinh Vũ mụ mụ, ngươi thật khá a, thoạt nhìn rất thân thiết a, thật ôn nhu, thật tốt a, tại sao ta lại có mụ mụ xinh đẹp như vậy chứ, quá hạnh phúc rồi..."
Mạc Khinh Vũ liền choáng váng, trong lòng lại vô cùng vui mừng, vỗ vỗ tay nói: "Vậy... Cục cưng đểu cho Khinh Vũ mụ mụ ôm một chút có được không?"
Không nhìn Sở Nhạc Nhi đang cố cản trở, tiểu tử kia nhanh chóng vươn tay ra: "A, ta thích nhất là để cho Khinh Vũ mụ mụ thân thiết, ôn nhu bế..."
"Thật đáng yêu, ngươi tên là gì?"
"Mẫu thân gọi ta là Tiểu Dương."
"Tiểu Dương, uhm, thật tên dễ nghe."
"Tình cảm giữa Khinh Vũ mụ mụ với mẫu thân ta rất tốt phải không?"
"À?"
"Ta luôn nghe ta mụ mụ nói ngươi chính là người có tình cảm tốt nhất trong cả đời hắn..., "
"Thật vậy không?"
"Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ nói dối..."
"Uhm, mụ mụ ngươi cũng là người tốt..."
"Khinh Vũ mụ mụ cũng là người tốt..."
"Ừ ừ, chúng ta đều là người tốt..., "
Nhìn Mạc Khinh Vũ ôm đứa nhỏ dạo chơi, thỉnh thoảng một lớn một nhỏ lại phát ra tiếng cười hồn nhiên, sung sướng, hai tròng mắt của Sở Dương đều trợn tròn, gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
Về phần đám người Cố Độc Hành, thì lại càng trừng to mắt. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu ra sao.
Vấn đề Sở Dương lo lắng nhất lúc này, lại bị nhi tử nói hai câu liền giải quyết xong toàn bộ, hơn nữa còn giải quyết xong một cách nhẹ nhàng như thế, toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên, hài hòa. Hơn nữa, lại tạo thành điều kiện rất tốt cho Mạc Khinh Vũ ở chung với Thiết Bổ Thiên sau này.
Ở trong mắt Mạc Khinh Vũ, trẻ nhỏ như vậy sẽ không nói dối, cũng sẽ không biết nói dối... Trẻ nhỏ bình thường mới lớn như vậy thì nói chuyện còn nói không rõ cơ, nói dối? Làm sao có thể?
Cho nên đương nhiên Mạc Khinh Vũ sẽ tin rồi.
Nhưng cho dù Mạc Khinh Vũ có dung hợp trí nhớ kiếp trước cùng kiếp này, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được tên tiểu tử mà nàng đang ôm, lại là một tên đại quái thai.
Đương nhiên, sở dĩ chuyện này dễ dàng như vậy, là do mấy điều kiện có sẵn, thứ nhất, Mạc Khinh Vũ yêu Sở Dương quá sâu: thứ hai, trước giờ Sở Dương không hề giấu diếm nàng thứ gì, đã nói rõ tất cả mọi chuyện: thứ ba, Thiết Bổ Thiên đã sớm chấp nhận sự tồn tại của Mạc Khinh Vũ. Thứ bốn, trí nhớ của kiếp trước Mạc Khinh Vũ sống lại, tuy rằng trí nhớ kiếp này vẫn chiếm lấy vị trí chủ đạo, nhưng thói quen nghe theo Sở Dương của kiếp trước vẫn tồn tại trong tiềm thức.
Những điều kiện này, thiếu một thứ cũng không được, thiếu bất cứ thứ gì, cũng khó có thể tạo thành kết quả trước mắt.
Ngay cả người vốn nên có ý kiến lớn nhất là Mạc Thiên Cơ, giờ phút này cũng sờ sờ cằm, không biết nên nói cái gì nữa, chỉ có thể lắc đầu: "Sở Dương, ta nói tên nhi tử này của ngươi, thật sự là thông minh quá rồi... Yêu nghiệt..., yêu nghiệt a."