"Hơn nữa, chúng ta chưa từng ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy, nhưng cũng đã được nghe nói về heo, quan viên truyền chỉ bình thường đều tỏ vẻ kênh kiệu, làm gì có ai nhẹ nhàng như vậy? Trước khi truyền chỉ thì phải được nghênh đón, sau khi truyền chỉ thì phải nhận được phong bì, lúc này đây vị kia lại có thể đi nhanh như vậy, tư thế kia, rất giống sau lưng có hổ đuổi theo... Huynh đệ chúng ta có lợi hại cũng không có khả năng làm cho người ta kiêng kị như vậy đi?"
"Nói cách khác, Đông Hoàng bệ hạ đang chờ hắn trả lời? Cho nên hắn mới vội vàng quay về như vậy?"
Suy nghĩ đến đây, sắc mặt vài người càng thêm trắng bệch.
Một người trong đó nói lắp bắp: "Lão Đại, ngài nói không sai, chỉ sợ lúc này đây chúng ta là ôm phải chuyện lớn rồi..."
"Đúng đấy, hiện tại mấy người này rõ ràng đã sắp Phá Toái rồi, lại phải ba tháng sau mới đi Tiếp Dẫn? Rõ ràng là đang lưu thời gian cho bọn hắn chào tạm biệt người nhà! Khi nào thì người Phá Toái được quan tâm thế?"
"Đúng vậy, ngày xưa mặc kệ bao nhiêu người Phá Toái, đều chỉ cần một Tiếp Dẫn Sứ là được, một người cũng là đón, một đám cũng là đón, nhưng lúc này đây, lại có thể cần nhiều Tiếp Dẫn Sứ như vậy? Chuyện này có vẻ rất lãng phí tài nguyên à nha?"
"Còn có, cao thủ phi thăng trong Đông Hoàng Thiên Cảnh chúng ta, làm sao lại không đưa toàn bộ bỏ vào Đông Hoàng Thiên chúng ta? Ngược lại phải rải khắp các nơi trên thiên hạ? Đó cũng là một chuyện không dễ xử lí a... Nếu người ta không muốn cho chúng ta đem người để ở đó thì sao? Chẳng lẽ lại nhập cư trái phép qua đó?!"
"Hoặc là chân trước chúng ta mới vừa đưa qua thì đã bị giết thì sao?"
"Chuyện kỳ quái như thế, thật đúng là mới nghe lần đầu."
Mọi người ngươi một lời ta một lời, càng phỏng đoán, càng thấy chỗ không hợp lý ở trong đó càng ngày càng nhiều.
Ngay lúc mọi người đang thương lượng, Đông Hoàng lệnh chỉ đột nhiên phát ra một ánh sáng màu vàng, chậm rãi thu nhỏ lại ở trên không trung, cuối cùng hóa thành lệnh bài một nho nhỏ, chợt lóe trên không trung.
Một chữ "lệnh " thật to hiện lên một chút, phóng ra chín cột sáng màu vàng, trong giây lát đã biến mất không thấy gì nữa.
"Chí tôn Đông Hoàng lệnh!" Truyện được copy tại
Mmồ hôi trên mặt vài người chảy ròng ròng như sông nhỏ, suýt tí nữa là ngất đi: "Mẹ của ta ơi..."
Đây dĩ nhiên là chí tôn Đông Hoàng lệnh trong truyền thuyết, ý chỉ cao nhất Đông Hoàng thiên!
Loại lệnh chỉ này, đại biểu cho vô thượng quyền uy: Kỷ luật nghiêm minh! Không được để lộ bí mật!
Nếu để lộ bí mật, cả tộc bị tịch thu tài sản cùng chặt đầu!
"Mọi người chuẩn bị tốt tinh thần, chuẩn bị ba tháng sau đi đón những đại gia này." Tên mặc áo vàng vạm vỡ cho thấy là lão đại trịnh trọng nói: "Ngàn vạn lần không cần để lộ bí mật... Lời ta mới nói cũng không phải là nói đùa, mấy người sắp đi lên này, tùy tiện một người nào đều là đại gia, tổ tông sống dậy đấy! Các huynh đệ, chúng ta tuyệt đối không nên đắc tội bọn họ nha. Làm thế là sẽ có người chết đấy, không cẩn thận một cái, mạng nhỏ liền không có, nên phải vô cùng, vô cùng cẩn thận tiếp đón nha... Đám người chúng ta có thể sống tới lớn như vậy cũng không phải dễ dàng đúng không?"
Mọi người không hẹn mà cùng run hết cả người.
Lão Đại nói thật sự là rất có đạo lý.
Mặc kệ những người có lai lịch gì, thì hầu hạ cho tốt là chuyện bọn hắn nên làm đấy.
Ba tháng sau cung kính chào đón bọn hắn, sau đó hầu hạ, đưa ra ngoài giống như tổ tông, thì sẽ không có chuyện gì đổ lên đầu đám người mình. Nếu không, tuyệt đối là hậu họa vô cùng...
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy một người mặc áo xanh từ xa xa tiến đến, xoát một tiếng đã đến trước mặt: "Ta chính là Thần Kiếm Tham Quân của phủ Thừa Tướng! Thừa Tướng bảo ta tới hỏi một chút, có phải Cửu Trọng Thiên có người Phá Toái hay không?"
Thừa... Thừa tướng?!
Vài tên Tiếp Dẫn Sứ gần như hôn mê bất tỉnh.
Không chỉ có Quân Thượng, ngay cả Thừa tướng đều phái người tới?
Thừa Tướng thế nhưng chỉ dưới Quân Thượng, là người nắm thực quyền thứ nhất trong toàn bộ Đông Hoàng Thiên. Bình thường Quân Thượng không quan tâm đến thế sự, nên Thừa tướng cũng là người nắm toàn bộ mọi việc!
Những năm gần đây Đông Hoàng Thiên có mấy trăm vạn người bị chém, không người nào không là do Thừa Tướng hạ lệnh?
Mấy huynh đệ mình có tan xương nát thịt thì Thừa tướng cũng sẽ không nháy mắt đấy, lại có thể tự mình phái người tới hỏi rồi hả?
Hơn nữa người được phái tới lại là một trong bát đại Tham Quân trong truyền thuyết là Thần Kiếm Tham Quân?!
Mẹ ơi.
"Thừa tướng có lệnh, nếu ai tiết lộ chuyện này ra ngoài, mấy người các ngươi có thể có phúc. Nếu làm xảy ra chuyện gì không may, thì ngay cả tổ tông mấy người các ngươi đều sẽ có phúc." Người áo xanh kia lành lạnh nói vài câu, liền nhanh chóng rời khỏi.
Vài tên Tiếp Dẫn Sứ suýt nữa là khóc lên.
Tiết lộ ra ngoài có thể có phúc?
Cái gì phúc?
Một câu này tuyệt đối là châm chọc, có thể dọa cho người khác khiếp sợ.
Ai có thể nói cho chúng ta biết, mấy vị sắp Phá Toái Hư Không này, rốt cuộc là đại thần phương nào? Chẳng lẽ là con riêng của Quân Thượng hay sao, hay là con rơi bên ngoài của Thừa tướng...
Chuyện này thật sự là quá dọa người đi à nha!!
...
Đám người Sở Dương an ổn ở đại lục Cửu Trọng Thiên, hưởng thụ lấy khoảnh khắc bình tĩnh nhất trong cuộc đời.
Ngày thứ ba.
Trữ Thiên Nhai mang theo Thiết Bổ Thiên tràn đầy mệt mỏi, rốt cuộc hiện ra ở Đông Nam Bình Sa Lĩnh.
Đương nhiên, đi theo hai người này, còn có đại nội tổng quản Phong Kỳ Lương.
Tiền đồ của Phong tổng quản ở trên tay Sở Dương, có thể nói hạnh phúc cùng tính phúc cả đời... Đều ở do Sở Dương khống chế.
Trước mắt Sở Dương sắp Phá Toái, Thiết Bổ Thiên cũng tính mượn cơ hội lần này, làm cho Sở Dương giúp hắn một chút.
Dù sao, một vị tuyệt đỉnh cao thủ như thế, không có khả năng luôn làm thái giám đi...
Khi nhìn thấy cổng chính của Sở gia, Thiết Bổ Thiên nghĩ đến sắp nhìn thấy Sở Dương, sắp nhìn thấy người nhà Sở Dương, nhịn không được vẻ mặt liền đỏ bừng, quẫn bách tới mức khó có thể hình dung.
Những người nhà khác của Sở Dương thì cũng thế mà thôi.
Nhưng mẫu thân của Sở Dương, chính là người của Sở gia duy nhất mà chính mình quen biết, lại chính là sư tỷ của mình.
Mình phải đối mặt với việc này như thế nào đây?
Mình vốn ở Hạ Tam Thiên, thứ nhất đường xá xa xôi, việc nước bận rộn, thứ hai là cố gắng kéo dài ngày gặp mặt càng lâu càng tốt, dù sao người đó cũng đã từng là sư tỷ của mình, hiện giờ lại biến thành mẹ chồng cũng chưa chắc nguyện ý gặp mặt mình, hai người gặp nhau xấu hổ thì sao?!
Nhưng mà tên nhóc Thiết Dương này lại có thể vô thanh vô tức chạy đến nơi này
Biến cố ngoài ý muốn này làm cho Thiết Bổ Thiên cảm thấy ngứa răng, tên nhóc này không phải là đưa mẹ ruột hắn vào hoàn cảnh quẫn bách nhất sao?
Mất hết mặt mũi rồi!
Còn có tên Sở Dương hỗn trướng kia! Nếu không phải hắn trợ giúp bày mưu tính kế, như thế nào lại phát sinh chuyện như bây giờ.
Vẻ mặt Thiết Bổ Thiên đỏ bừng, lòng tràn đầy rối rắm, rõ ràng đã đến trước cửa chính, lại sợ hãi không dám bước vào.
Chuyện lần này tuyệt đối là do tên Sở Dương chết tiệt kia tạo thành, hắn biết nếu như hắn đi xuống Hạ Tam Thiên, thì chính mình sẽ có vô số lý do, rất có thể sẽ không đi lên đây, cho nên mới đem nhi tử dẫn đến đây, làm cho mình không có lựa chọn nào khác.
Tên nhóc hỗn đản ở lại Sở gia, mình không thể không lên, nếu không đến, như vậy, hắn ở trong này một năm cũng thế, hai năm cũng thế, hoặc là vĩnh viễn cũng không rời đi cũng thế...
Thiết Bổ Thiên tin tưởng, kẻ làm cha như tên hỗn đản Sở Dương tuyệt đối có thể làm ra chuyện này đấy. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này, đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, quả nhiên là cực kỳ độc ác. Quả nhiên là thủ đoạn hữu hiệu nhất, là một chiêu tuyệt sát, một chiêu tất sát.
Đương nhiên, Thiết Bổ Thiên sẽ không rằng, chuyện lúc này đây, là do nhi tử bày ra, tạo thành một cái lưới lớn cho mẹ hắn chui đầu vào, không hề liên quan gì đến Sở Dương.
Nhiều nhất thì Sở Dương cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi...
Uhm, thật ra không quan hệ gì đến hắn đấy.
Có nhi tử yêu nghiệt cùng một người chồng nghịch thiên, cho dù là một thế hệ nhân hoàng của Hạ Tam Thiên, thì cũng không thể chống được!
...
Giờ phút này, Thiết Bổ Thiên ăn mặc như một người trong hoàng thất, cũng không mặc nam trang, một bộ quần áo màu vàng nhạt, biểu hiện ra hình dáng một cô gái, vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại ngày xưa che dấu, liền hiện ra trước mắt.
Nhất là loại khí thế ở địa vị cao bồi dưỡng ra, trong vô ý thức liền có thể thể hiện ra sự ung dung cao quý, khí thế quân lâm thiên hạ; càng thêm làm cho người ta cảm thấy không dám nhìn gần.
Nhưng mà hiện tại nàng giống như là con dâu đã làm điều gì sai, bộ dạng tiến thoái lưỡng nan, làm cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Trữ Thiên Nhai khoanh tay đứng ở bên cạnh Thiết Bổ Thiên, ngẩng mặt nhìn trời.
Thật ra trong lòng lão nhân này ít nhiều cũng có chút buồn cười. Chuyện này, uhm, hình như càng ngày càng thú vị... Chẳng qua tên Sở Dương này thật sự là diễm phúc vô cùng a...
Ho khan một tiếng nói: "Bệ hạ, tốt nhất đừng do dự nữa, thật ra việc trên thế gian, chính là như thế này, con dâu có xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng đấy..."
Thiết Bổ Thiên trợn mắt.
Cái gì gọi là con dâu có xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng? Ta là con dâu xấu sao? Nếu ta là con dâu xấu, thì ngươi tìm một người xinh đẹp cho ta xem, lão đầu này; trong lòng chỉ biết tính toán vì tên bảo bối đồ nhi của ngươi thôi...
Phong Kỳ Lương đứng ở phía sau Thiết Bổ Thiên, khoanh tay mà đứng.
"Tiến lên thông báo đi." Khuôn mặt Thiết Bổ Thiên đỏ giống như mặt trời.
"Thông báo?" Phong Kỳ Lương gãi đầu, trán nhíu lại: "Bệ hạ, nô tài phải... Thông báo như thế nào đây?"
Hắn hỏi như thế, Thiết Bổ Thiên cũng không biết làm sao.
Đúng vậy a, thông báo như thế nào đây? Lấy thân gì để thông báo đây?
Chẳng lẽ lại thông báo là nữ nhân do Sở gia Đại công tử nuôi dưỡng ở bên ngoài đã trở lại?
Lời này phải nói như thế nào? Nếu thật sự nói như vậy, thì Thiết Bổ Thiên còn có thể diện hay không?
Nếu thông báo là hoàng đế bệ hạ của Hạ Tam Thiên giá lâm? Vậy rõ ràng càng không được rồi? Chẳng lẽ ngươi tới Sở gia để diễu võ dương oai hay sao?
Nói mẫu thân của đại công tử? Thế nhưng hiện tại đại công tử kia còn mang họ Thiết thì phải...
Thiết Bổ Thiên cân nhắc một lúc, không biết nên làm thế nào, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao, sự anh minh cơ trí lúc trước biến mất sạch sẽ, trong lúc nhất thời thì chân tay luống cuống.
Trước mắt ngay cả thân phận của mình là gì cũng nghĩ không ra sao?
Đương nhiên, thân phận thì vẫn có, ví dụ như Trữ Thiên Nhai, chỉ cần nói, Trữ Thiên Nhai Trữ chí tôn nể tình, tự mình đến Sở gia, thì Sở gia tuyệt đối sẽ chào đón từ xa.
Nhưng nếu như vậy... Chính mình là cái gì? Cáo mượn oai hùm của người hầu sao? Không ổn.
Trong lúc nhất thời, ba người lại không biết phải làm sao.
Vẫn là hộ vệ trông cửa Sở gia nhìn thấy ba người này rất nhanh nhanh tiến đến, sau đó đứng ở trước cửa không xa, vẻ mặt bắt đầu tỏ ra phức tạp, còn có, người phụ nữ này đúng là đẹp quá chừng, cũng không hề giống người, mà là tiên nữ...
Hai người còn lại cũng là khí độ phi phàm, xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản; chủ động tiến lên hỏi thăm: "Xin hỏi ba vị đến Sở gia ta có việc gì? Mời nói ra tên tuổi, để tiểu nhân thay vài vị thông báo!"