Hai huynh đệ mặt cười rạng rỡ như gió xuân, thân thiết tự nhiên, phát ra từ phế phủ. Khiến cho người ta vừa thấy liền có một cảm giác hâm hộ. Nhìn huynh đệ hai người Mạc thị gia tộc tình cảm thật tốt a. Nhìn bộ dáng kia, quan hệ hai anh em nhất định đến quần cũng mặc chung.
Ai cũng không biết, trong lòng hai huynh đệ này, đã sớm coi đối phương là kẻ thù không đội trời chung rồi....
Võ sĩ thủ vệ ngoài cửa nhìn hai vị thiếu gia đi vào, đều thoáng rùng mình một cái, tự vén ống tay áo lên nhìn, cánh tay ai nếu đều nổi hết cả da gà....
Hai vị công tử thân thiết hòa thuận, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát khí, thật sự là quá hãi nhân rồi....
Mà hai huynh đệ càng đi càng xa kia vẫn đang trò truyện thân thiết với nhau...
"Nhị đệ, thương thế Tiểu Vũ rất nặng sao?" Mạc Thiên Vân lo lắng hỏi thăm: "Là ai hạ thủ?"
"Rất nặng!" Trong mắt Mạc Thiên Cơ lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: "Là Hắc Ma gia tộc, lũ táng tận lương tâm, đáng thiên đao vạn quả! Không ngờ lại đả thương tam âm mạch của Tiểu Vũ! Đối với việc này, tiểu đệ rất tức giận! Đại ca yên tâm, tiểu đệ đã lập thệ, nếu lũ táng tận lương tâm đó còn muốn hạ thủ với tiểu muội, tiểu đệ cho dù ngọc thạch cùng nát, cũng phải kéo lũ táng tận lương tâm đó xuống địa ngục!"
Chuyện Mạc Khinh Vũ bị thương, có muốn giấu cũng không giấu được, tra ra rất dễ dàng. Không bằng trực tiếp nói ra, tam âm mạch của tiểu muội đã bị phế, nếu ngươi còn hạ thủ nàng, ta không chiếm được Mạc thị gia tộc, ngươi cũng đừng hòng đoạt được!
"Lũ táng tận lương tâm." Mạc Thiên Vân thì thào lặp lại một lần, trong mắt lộ ra sát khí trùng thiên, phẫn nộ nói: "Không sai! Hắc Ma gia tộc vốn nằm dưới Mạc thị gia tộc chúng ta, dám phạm thượng như thế, đúng là lũ táng tận lương tâm, nhất định không thể tha thứ! Nếu như vi huynh gặp được, nhất định phải thiên đao vạn quả chúng!"
Ngươi dám phạm thượng, ta sẽ làm thịt ngươi!
Hai huynh đệ không hẹn mà cùng mỉm cười nhìn nhau. Bốn vị cao thủ vương tọa đi theo sau hai huynh đệ, người nào người nấy đều cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người rét run!
Đi theo hai vị thiếu gia như vậy, thật đúng là khảo nghiệm sức thừa nhận của trái tim! Nhất là khi hai ngươi này ở chung với nhau, đối với người bên cạnh mà nói, quả thực là một loại khổ hình!
Mạc Thiên Vân đột nhiên dừng bước, khoanh tay mà đứng, mặt chút thay đổi, nói: "Thành Vũ thúc, ngươi biết tội ngươi chưa?"
Sắc mặt Mạc Thành Vũ thảm biến, khom người nói: "Vâng, thuộc hạ biết tội!"
"Hừ, ngươi là người thủ hộ tiểu thư, không ngờ lại bỏ bê nhiệm vụ, lơ là sơ suất, để tiểu thư bị thương tổn không thể vãn hồi! Mạc Thành Vũ, chẳng lẽ mấy năm an ổn đã khiến người ngu muội rồi sao!" Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên hàn quang.
"Thuộc hạ có tội!" Trên đầu Mạc Thành Vũ toát ra mồ hôi hột. Trong lòng hắn thật sự muốn biện giải, nhưng Mạc Khinh Vũ bị trọng thương lại là sự thực! Hơn nữa hiện giờ, Mạc Thiên Vân rõ ràng đang muốn dùng mình để hạ uy Mạc Thiên Vân! Nếu mình dám cãi lại một câu, chỉ sợ hắn sẽ cho người đánh chết mình ngay tại nơi này!
Mạc Thiên Cơ muốn nói gì đó, nhưng vẫn không cất tiếng.
Vừa rồi Mạc Thiên Vân dùng thân phận đại ca để nói chuyện, nhưng hiện giờ lại khác, hắn đang dùng thân phận thiếu gia chủ nói chuyện. Nếu như mình chen vào thì sẽ bị chụp tội phạm thượng!
"Hừ, ngươi cũng biết mình có tội. Bản thiếu gia chủ sẽ tuyên bố quyết định của gia tộc!" mặc Mạc Thiên Vân không chút thay đổi: "Mạc Thành Vũ bỏ bê nhiệm vụ, tội không thể tha! Nhưng niệm tình trước nay có công, không đáng nghiêm trụ, đặc miễn vị trí thủ hộ giả, mang theo gia quyến đi Thương Lan chiến khu, cống hiến cho gia tộc!"
Cả người Mạc Thành Vũ khẽ run lên! Đây, chẳng phải là muốn mình rời khỏi tiểu thư?
"Đại ca hơi quá rồi?!" Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Nếu không phải có Mạc Thành Vũ liều chết bảo vệ, chỉ sợ tiểu muội không còn mạng nữa. Mạc Thành Vũ tuy có tội... nhưng phạt như vậy cũng quá nghiêm khắc!"
"Đây là quyết định của trưởng lão hội gia tộc!" Mạc Thiên Vân thở dài một tiếng, nói: "Nhị đệ, đại ca cũng không muốn, nhưng hiện giờ đại ca dù sao cũng không phải là gia chủ. Làm chủ cái nhà này, đương nhiên vẫn là phụ thân đại nhân! Chẳng lẽ ngươi có dị nghị về quyết định của phụ thân đại nhân sao?"
Ngươi tính là gì? Cũng dám khoa chân múa tay?
"Ta sẽ nói rõ với phụ thân." Mạc Thiên Vân thản nhiên nói.
"Chỉ mong ngươi có thể thành công, Thành Vũ thúc cũng đỡ phải bôn ba khổ ải." Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên một tia trào phúng.
"Ta không muốn THành Vũ thúc thúc đi!" Mạc Khinh Vũ sợ hãi kháng nghị.
"Tiểu muội ngoan. Đây là chuyện người lớn, hiểu không?" Mạc Thiên Vân mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Mạc Khinh Vũ, an ủi.
Thân hình Mạc Khinh Vũ run lên, trên mặt theo bản năng lộ ra một tia sợ hãi, lui về phía sau nửa bước.
Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên một tia âm trầm, lập tức cười nói: "Đi thôi, phụ thân còn đang chờ các ngươi. Về thương thế của tiểu muội, phụ thân cùng các trưởng lão trong trưởng lão hội, đều rất quan tâm."
Mạc Thiên Cơ nghĩ tới đây, khuôn mặt đã có chút thay đổi, hai hàm răng nghiến chặt.
Cứ như vậy, sau khi về tới gia tộc, lập tức mở hội nghị, tuyên án Mạc Thành Vũ, sau đó sáng sớm hôm sau đã mang theo gia quyến rời khỏi gia tộc, đi Thương Lan chiến khu!
Tuy mình đã cố gắng hết sức, nhưng đối diện với quyền uy gia tộc, trí tuệ có cao tới đâu, cũng không thể làm nên điều gì.
Người của trưởng lão hội căn bản không cho mình cơ hội phân rõ phải trái! Thiết diện vô tình!
Lập tức kiểm tra thân thể tiêu muội. Cả đám đều bất đắc dĩ thở dài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
Mạc Thiên Cơ còn nhớ rõ, lúc ấy tiểu muội vẫn ôm chặt thanh đao Sở Dương đưa, co rúm mình đứng trên đại sảnh. Ánh mắt vốn linh động hoạt bát, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương, nhìn hình ảnh đáng thương đó, trái tim mình lại quặn đau....
Còn nhớ rõ tiểu muội sợ hãi chảy nước mắt nhào vào lồng ngực của phụ thân. Phụ thân đưa tay ra, nhưng lại lộ ra thần sắc mâu thuẫn, cuối cùng thu tay trở lại.
Lúc đó, tiểu muội đã dừng bước, kinh ngạc nhìn phụ thân trước mặt, nước mắt dọc theo gò má trắng trẻo rơi xuống...
Ầm! Mạc Thiên Cơ phẫn nộ đánh một quyền lên bàn trà... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mạc Khinh Vũ tuy còn nhỏ, nhưng trái tim mẫn cảm, cũng phát hiện ra bất thường. Nhìn đám trưởng bối vốn hòa nhã dễ gần, trong ánh mắt nhìn mình đều lộ ra một tia kỳ quái.
Tiếc hận, phẫn nộ, thất vọng... Chỉ duy không có từ ái, không có yêu thương!
Mà ngay cả phụ thân vẫn luôn thương yêu mình, khi mình nhìn về phía hắn, cũng quay mặt, thở dài một tiếng.
Mạc Khinh Vũ sợ hãi hoang mang thật rồi. Trong tâm linh nhỏ bé của nàng, tràn ngập thấp thỏm lo âu, sợ hãi vô biên vô hạn trong phút chốc đã bao phủ nàng. Nàng hoàn toàn không biết đây là chuyện gì... Vì sao đi ra ngoài chơi một lần, sau khi trở về tất cả lại thay đổi?
Mạc Khinh Vũ tựa như sụp đổ! Nhất thời cảm thấy hoảng hốt, mất hồn mất vía!
Trong một khắc đó, nàng không tự chủ được lại nhớ tới Sở Dương! Nhớ tới ánh mắt tràn ngập trìu mến và cưng chiều của hắn. Đó hoàn toàn là trân trọng...
Đột nhiên trong một khắc đó, trong tâm linh nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ, lại vô cùng khát vọng được trở về bên người Sở Dương!
Trong lòng nàng đang không ngừng hô hoán, không ngừng rơi lệ. Sở Dương ca ca, ngươi đang ở đâu? Khi nào ngươi mới tới thăm Tiểu Vũ.... Tiểu Vũ hiện giờ thật sự... thật sự.... thật sự... đáng thương...
Mạc Thiên Cơ nhíu chặt mày, hắn đã cảm giác được điều gì đó không ổn.
Mạc Thiên Vân về sớm hơn hắn tám chín ngày, đã an bài mọi chuyện trong gia tộc thỏa đáng! Thậm chí... bao gồm cả vấn đề đãi ngộ của Mạc Khinh Vũ!
Điểm này, tuy gia tộc vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng Mạc Thiên Cơ biết, Mạc Thiên Vân tuyệt đối sẽ không quên!
Mạc Thiên Cơ vắt hết óc, nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tiểu muội sống thoải mái một chút. Hắn đã không hi vọng xa vời Tiểu Vũ giữ được đãi ngộ trước kia.
Mạc Thành Vũ rời đi, chẳng khác nào là một tín hiệu rõ ràng!
Trừ bỏ lực lượng phía Mạc Khinh Vũ rồi, trong cuộc chiến quyền lực giữa mình và Mạc Thiên Vân, Mạc Thiên Vân đã chiếm ưu thế áp đảo tuyệt đối!
Mạc Thiên Cơ siết chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Ngươi sai rồi... Mạc Thiên Vân, nếu ngươi không coi ta là đối thủ, ta cũng không tranh với ngươi.... Chỉ tiếc, ngươi lại tự đa nghi, đối phó ta trước... Mới dẫn tới cường địch cho ngươi! Hiện giờ, ngươi hạ độc thủ với Tiểu Vũ, ta cùng ngươi không đội trời chung!"
Nghĩ tới đây, hắn lại cười cay đắng. Mới đây thôi, đại ca vẫn là thần tượng của mình. Mình vẫn luôn tự hào vì đại ca Bởi vì tuy hắn chỉ lớn hơn mình năm sáu tuổi, nhưng lại làm được những chuyện mình nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Khi đó mình vẫn cho rằng, chỉ cần hai huynh đệ mình hơp lực, nghe lời đại ca, Mạc thị gia tộc nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay hai huynh đệ! Sừng sững không ngã trên Trung Tam Thiên!
Nhưng mấy năm nay, mình lại bất ngờ gặp nguy hiểm liên tục, sau đó trong lúc vô tình, mình mới biết được, không ngờ đại ca lại bắt đầu đối phó mình. Cũng từ lúc đó, mình đã bắt đầu thay đổi.
Không còn là Mạc Thiên Cơ trước kia nữa!
Bởi vì, nếu vẫn còn giữ suy nghĩ trước kia, chờ đợi mình chỉ là cái chết! Tâm tính của mình, cũng là trong hoàn cảnh này, từ từ được mài luyện ra...
Nhưng so với đại ca có vị trí thừa kế giả danh chính ngôn thuận, lại có mười năm trụ cột sớm hơn, mình vẫn rơi vào thế yếu! Cho tới hai năm gần đây, tài trí của mình tiến thêm một bước trưởng thành, mới dần dần xoay chuyển.
Nhưng hiện giờ, Mạc Khinh Vũ lại bởi vì thân cận mình mà gặp chuyện như vậy!
Từ trước tới giờ không có bất cứ chuyện gì là ngẫu nhiên! Mạc Thiên Cơ luôn luôn tin tưởng một câu này! Ngẫu nhiên chính là tất nhiên! Hắc Ma gia tộc cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể biết hành tung của mình.
Nhưng bọn hắn lại hành động chuẩn xác, hơn nữa còn mai phục đúng lúc. Hết thảy những điều này, Mạc Thiên Cơ không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác!
Mạc Thiên Vân sớm về nhà, cũng chính là ngửa bài với mình! Hoặc là hắn cho rằng, tiểu muội đã bị lực lượng của hắn diệt trừ, hắn đã nắm chắc phần thắng, đại cục đã định?
Thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ngươi cũng biết, ta chưa từng muốn lợi dụng lực lượng thủ hộ của tiểu muội! Đó là lực lượng của tiểu muội!
Ta muốn dùng lực lượng của chính mình, đường đường chính chính đánh bại ngươi!
"Kẻ như ngươi quen thuộc nhất chính là bày mưu tính kế người khác, nào biết sự kiêu ngạo của Mạc Thiên Cơ ta." Mạc Thiên Cơ nhắm mắt lại thở dài một tiếng.
"Nhị thiếu gia, gia chủ phái người tới thông báo, bảo ngươi tham gia hội nghị gia tộc, nói có quyết định trọng đại!" Một thanh âm cắt ngang suy nghĩ Mạc Thiên Cơ.
Tin tức này, khiến cả người Mạc Thiên Cơ run lên kịch liệt!
Rốt cuộc.... cũng hạ thủ với tiểu muội rồi? Ta... nên làm gì đây?
Hai huynh đệ mặt cười rạng rỡ như gió xuân, thân thiết tự nhiên, phát ra từ phế phủ. Khiến cho người ta vừa thấy liền có một cảm giác hâm hộ. Nhìn huynh đệ hai người Mạc thị gia tộc tình cảm thật tốt a. Nhìn bộ dáng kia, quan hệ hai anh em nhất định đến quần cũng mặc chung.
Ai cũng không biết, trong lòng hai huynh đệ này, đã sớm coi đối phương là kẻ thù không đội trời chung rồi....
Võ sĩ thủ vệ ngoài cửa nhìn hai vị thiếu gia đi vào, đều thoáng rùng mình một cái, tự vén ống tay áo lên nhìn, cánh tay ai nếu đều nổi hết cả da gà....
Hai vị công tử thân thiết hòa thuận, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát khí, thật sự là quá hãi nhân rồi....
Mà hai huynh đệ càng đi càng xa kia vẫn đang trò truyện thân thiết với nhau...
"Nhị đệ, thương thế Tiểu Vũ rất nặng sao?" Mạc Thiên Vân lo lắng hỏi thăm: "Là ai hạ thủ?"
"Rất nặng!" Trong mắt Mạc Thiên Cơ lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: "Là Hắc Ma gia tộc, lũ táng tận lương tâm, đáng thiên đao vạn quả! Không ngờ lại đả thương tam âm mạch của Tiểu Vũ! Đối với việc này, tiểu đệ rất tức giận! Đại ca yên tâm, tiểu đệ đã lập thệ, nếu lũ táng tận lương tâm đó còn muốn hạ thủ với tiểu muội, tiểu đệ cho dù ngọc thạch cùng nát, cũng phải kéo lũ táng tận lương tâm đó xuống địa ngục!"
Chuyện Mạc Khinh Vũ bị thương, có muốn giấu cũng không giấu được, tra ra rất dễ dàng. Không bằng trực tiếp nói ra, tam âm mạch của tiểu muội đã bị phế, nếu ngươi còn hạ thủ nàng, ta không chiếm được Mạc thị gia tộc, ngươi cũng đừng hòng đoạt được!
"Lũ táng tận lương tâm." Mạc Thiên Vân thì thào lặp lại một lần, trong mắt lộ ra sát khí trùng thiên, phẫn nộ nói: "Không sai! Hắc Ma gia tộc vốn nằm dưới Mạc thị gia tộc chúng ta, dám phạm thượng như thế, đúng là lũ táng tận lương tâm, nhất định không thể tha thứ! Nếu như vi huynh gặp được, nhất định phải thiên đao vạn quả chúng!"
Ngươi dám phạm thượng, ta sẽ làm thịt ngươi!
Hai huynh đệ không hẹn mà cùng mỉm cười nhìn nhau. Bốn vị cao thủ vương tọa đi theo sau hai huynh đệ, người nào người nấy đều cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người rét run!
Đi theo hai vị thiếu gia như vậy, thật đúng là khảo nghiệm sức thừa nhận của trái tim! Nhất là khi hai ngươi này ở chung với nhau, đối với người bên cạnh mà nói, quả thực là một loại khổ hình!
Mạc Thiên Vân đột nhiên dừng bước, khoanh tay mà đứng, mặt chút thay đổi, nói: "Thành Vũ thúc, ngươi biết tội ngươi chưa?"
Sắc mặt Mạc Thành Vũ thảm biến, khom người nói: "Vâng, thuộc hạ biết tội!"
"Hừ, ngươi là người thủ hộ tiểu thư, không ngờ lại bỏ bê nhiệm vụ, lơ là sơ suất, để tiểu thư bị thương tổn không thể vãn hồi! Mạc Thành Vũ, chẳng lẽ mấy năm an ổn đã khiến người ngu muội rồi sao!" Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên hàn quang.
"Thuộc hạ có tội!" Trên đầu Mạc Thành Vũ toát ra mồ hôi hột. Trong lòng hắn thật sự muốn biện giải, nhưng Mạc Khinh Vũ bị trọng thương lại là sự thực! Hơn nữa hiện giờ, Mạc Thiên Vân rõ ràng đang muốn dùng mình để hạ uy Mạc Thiên Vân! Nếu mình dám cãi lại một câu, chỉ sợ hắn sẽ cho người đánh chết mình ngay tại nơi này!
Mạc Thiên Cơ muốn nói gì đó, nhưng vẫn không cất tiếng.
Vừa rồi Mạc Thiên Vân dùng thân phận đại ca để nói chuyện, nhưng hiện giờ lại khác, hắn đang dùng thân phận thiếu gia chủ nói chuyện. Nếu như mình chen vào thì sẽ bị chụp tội phạm thượng!
"Hừ, ngươi cũng biết mình có tội. Bản thiếu gia chủ sẽ tuyên bố quyết định của gia tộc!" mặc Mạc Thiên Vân không chút thay đổi: "Mạc Thành Vũ bỏ bê nhiệm vụ, tội không thể tha! Nhưng niệm tình trước nay có công, không đáng nghiêm trụ, đặc miễn vị trí thủ hộ giả, mang theo gia quyến đi Thương Lan chiến khu, cống hiến cho gia tộc!"
Cả người Mạc Thành Vũ khẽ run lên! Đây, chẳng phải là muốn mình rời khỏi tiểu thư?
"Đại ca hơi quá rồi?!" Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Nếu không phải có Mạc Thành Vũ liều chết bảo vệ, chỉ sợ tiểu muội không còn mạng nữa. Mạc Thành Vũ tuy có tội... nhưng phạt như vậy cũng quá nghiêm khắc!"
"Đây là quyết định của trưởng lão hội gia tộc!" Mạc Thiên Vân thở dài một tiếng, nói: "Nhị đệ, đại ca cũng không muốn, nhưng hiện giờ đại ca dù sao cũng không phải là gia chủ. Làm chủ cái nhà này, đương nhiên vẫn là phụ thân đại nhân! Chẳng lẽ ngươi có dị nghị về quyết định của phụ thân đại nhân sao?"
Ngươi tính là gì? Cũng dám khoa chân múa tay?
"Ta sẽ nói rõ với phụ thân." Mạc Thiên Vân thản nhiên nói.
"Chỉ mong ngươi có thể thành công, Thành Vũ thúc cũng đỡ phải bôn ba khổ ải." Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên một tia trào phúng.
"Ta không muốn THành Vũ thúc thúc đi!" Mạc Khinh Vũ sợ hãi kháng nghị.
"Tiểu muội ngoan. Đây là chuyện người lớn, hiểu không?" Mạc Thiên Vân mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Mạc Khinh Vũ, an ủi.
Thân hình Mạc Khinh Vũ run lên, trên mặt theo bản năng lộ ra một tia sợ hãi, lui về phía sau nửa bước.
Trong mắt Mạc Thiên Vân lóe lên một tia âm trầm, lập tức cười nói: "Đi thôi, phụ thân còn đang chờ các ngươi. Về thương thế của tiểu muội, phụ thân cùng các trưởng lão trong trưởng lão hội, đều rất quan tâm."
Mạc Thiên Cơ nghĩ tới đây, khuôn mặt đã có chút thay đổi, hai hàm răng nghiến chặt.
Cứ như vậy, sau khi về tới gia tộc, lập tức mở hội nghị, tuyên án Mạc Thành Vũ, sau đó sáng sớm hôm sau đã mang theo gia quyến rời khỏi gia tộc, đi Thương Lan chiến khu!
Tuy mình đã cố gắng hết sức, nhưng đối diện với quyền uy gia tộc, trí tuệ có cao tới đâu, cũng không thể làm nên điều gì.
Người của trưởng lão hội căn bản không cho mình cơ hội phân rõ phải trái! Thiết diện vô tình!
Lập tức kiểm tra thân thể tiêu muội. Cả đám đều bất đắc dĩ thở dài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
Mạc Thiên Cơ còn nhớ rõ, lúc ấy tiểu muội vẫn ôm chặt thanh đao Sở Dương đưa, co rúm mình đứng trên đại sảnh. Ánh mắt vốn linh động hoạt bát, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương, nhìn hình ảnh đáng thương đó, trái tim mình lại quặn đau....
Còn nhớ rõ tiểu muội sợ hãi chảy nước mắt nhào vào lồng ngực của phụ thân. Phụ thân đưa tay ra, nhưng lại lộ ra thần sắc mâu thuẫn, cuối cùng thu tay trở lại.
Lúc đó, tiểu muội đã dừng bước, kinh ngạc nhìn phụ thân trước mặt, nước mắt dọc theo gò má trắng trẻo rơi xuống...
Ầm! Mạc Thiên Cơ phẫn nộ đánh một quyền lên bàn trà... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mạc Khinh Vũ tuy còn nhỏ, nhưng trái tim mẫn cảm, cũng phát hiện ra bất thường. Nhìn đám trưởng bối vốn hòa nhã dễ gần, trong ánh mắt nhìn mình đều lộ ra một tia kỳ quái.
Tiếc hận, phẫn nộ, thất vọng... Chỉ duy không có từ ái, không có yêu thương!
Mà ngay cả phụ thân vẫn luôn thương yêu mình, khi mình nhìn về phía hắn, cũng quay mặt, thở dài một tiếng.
Mạc Khinh Vũ sợ hãi hoang mang thật rồi. Trong tâm linh nhỏ bé của nàng, tràn ngập thấp thỏm lo âu, sợ hãi vô biên vô hạn trong phút chốc đã bao phủ nàng. Nàng hoàn toàn không biết đây là chuyện gì... Vì sao đi ra ngoài chơi một lần, sau khi trở về tất cả lại thay đổi?
Mạc Khinh Vũ tựa như sụp đổ! Nhất thời cảm thấy hoảng hốt, mất hồn mất vía!
Trong một khắc đó, nàng không tự chủ được lại nhớ tới Sở Dương! Nhớ tới ánh mắt tràn ngập trìu mến và cưng chiều của hắn. Đó hoàn toàn là trân trọng...
Đột nhiên trong một khắc đó, trong tâm linh nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ, lại vô cùng khát vọng được trở về bên người Sở Dương!
Trong lòng nàng đang không ngừng hô hoán, không ngừng rơi lệ. Sở Dương ca ca, ngươi đang ở đâu? Khi nào ngươi mới tới thăm Tiểu Vũ.... Tiểu Vũ hiện giờ thật sự... thật sự.... thật sự... đáng thương...
Mạc Thiên Cơ nhíu chặt mày, hắn đã cảm giác được điều gì đó không ổn.
Mạc Thiên Vân về sớm hơn hắn tám chín ngày, đã an bài mọi chuyện trong gia tộc thỏa đáng! Thậm chí... bao gồm cả vấn đề đãi ngộ của Mạc Khinh Vũ!
Điểm này, tuy gia tộc vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng Mạc Thiên Cơ biết, Mạc Thiên Vân tuyệt đối sẽ không quên!
Mạc Thiên Cơ vắt hết óc, nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tiểu muội sống thoải mái một chút. Hắn đã không hi vọng xa vời Tiểu Vũ giữ được đãi ngộ trước kia.
Mạc Thành Vũ rời đi, chẳng khác nào là một tín hiệu rõ ràng!
Trừ bỏ lực lượng phía Mạc Khinh Vũ rồi, trong cuộc chiến quyền lực giữa mình và Mạc Thiên Vân, Mạc Thiên Vân đã chiếm ưu thế áp đảo tuyệt đối!
Mạc Thiên Cơ siết chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Ngươi sai rồi... Mạc Thiên Vân, nếu ngươi không coi ta là đối thủ, ta cũng không tranh với ngươi.... Chỉ tiếc, ngươi lại tự đa nghi, đối phó ta trước... Mới dẫn tới cường địch cho ngươi! Hiện giờ, ngươi hạ độc thủ với Tiểu Vũ, ta cùng ngươi không đội trời chung!"
Nghĩ tới đây, hắn lại cười cay đắng. Mới đây thôi, đại ca vẫn là thần tượng của mình. Mình vẫn luôn tự hào vì đại ca Bởi vì tuy hắn chỉ lớn hơn mình năm sáu tuổi, nhưng lại làm được những chuyện mình nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Khi đó mình vẫn cho rằng, chỉ cần hai huynh đệ mình hơp lực, nghe lời đại ca, Mạc thị gia tộc nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay hai huynh đệ! Sừng sững không ngã trên Trung Tam Thiên!
Nhưng mấy năm nay, mình lại bất ngờ gặp nguy hiểm liên tục, sau đó trong lúc vô tình, mình mới biết được, không ngờ đại ca lại bắt đầu đối phó mình. Cũng từ lúc đó, mình đã bắt đầu thay đổi.
Không còn là Mạc Thiên Cơ trước kia nữa!
Bởi vì, nếu vẫn còn giữ suy nghĩ trước kia, chờ đợi mình chỉ là cái chết! Tâm tính của mình, cũng là trong hoàn cảnh này, từ từ được mài luyện ra...
Nhưng so với đại ca có vị trí thừa kế giả danh chính ngôn thuận, lại có mười năm trụ cột sớm hơn, mình vẫn rơi vào thế yếu! Cho tới hai năm gần đây, tài trí của mình tiến thêm một bước trưởng thành, mới dần dần xoay chuyển.
Nhưng hiện giờ, Mạc Khinh Vũ lại bởi vì thân cận mình mà gặp chuyện như vậy!
Từ trước tới giờ không có bất cứ chuyện gì là ngẫu nhiên! Mạc Thiên Cơ luôn luôn tin tưởng một câu này! Ngẫu nhiên chính là tất nhiên! Hắc Ma gia tộc cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể biết hành tung của mình.
Nhưng bọn hắn lại hành động chuẩn xác, hơn nữa còn mai phục đúng lúc. Hết thảy những điều này, Mạc Thiên Cơ không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác!
Mạc Thiên Vân sớm về nhà, cũng chính là ngửa bài với mình! Hoặc là hắn cho rằng, tiểu muội đã bị lực lượng của hắn diệt trừ, hắn đã nắm chắc phần thắng, đại cục đã định?
Thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ngươi cũng biết, ta chưa từng muốn lợi dụng lực lượng thủ hộ của tiểu muội! Đó là lực lượng của tiểu muội!
Ta muốn dùng lực lượng của chính mình, đường đường chính chính đánh bại ngươi!
"Kẻ như ngươi quen thuộc nhất chính là bày mưu tính kế người khác, nào biết sự kiêu ngạo của Mạc Thiên Cơ ta." Mạc Thiên Cơ nhắm mắt lại thở dài một tiếng.
"Nhị thiếu gia, gia chủ phái người tới thông báo, bảo ngươi tham gia hội nghị gia tộc, nói có quyết định trọng đại!" Một thanh âm cắt ngang suy nghĩ Mạc Thiên Cơ.
Tin tức này, khiến cả người Mạc Thiên Cơ run lên kịch liệt!
Rốt cuộc.... cũng hạ thủ với tiểu muội rồi? Ta... nên làm gì đây?