"Vạn Thánh Chân Linh, đúng là cái họa thế chi vật này lại hiện ra... Cái đồ chơi kia không phải đã sớm bị hủy diệt rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?" Tuyết Lệ Hàn trong mắt xen lẫn vẻ mãnh liệt sầu lo thở dài nói: "Vạn Thánh Chân Linh lại hiện ra cõi trần, toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khuyết lại muốn gặp phải một lần hạo kiếp nữa rồi..., "
"Việc này không phải chuyện đùa, phải cẩn thận đối đãi." Tuyết Lệ Hàn nhíu mày nói.
"Thật là vạn Thánh Chân Linh? Ta từ Thất Tinh hộ vệ tiền bối chỗ nghe nói một ít chuyện có quan hệ đến Vạn Thánh Chân Ma sự tình, ma đầu năm đó chính là bị các ngươi liên thủ tiêu diệt..." Sở Dương nghiêm túc nói: "Như vậy, người có khá năng lấy được Vạn Thánh Chân Ma truyền thừa, nhất định là 1 trong các ngươi..., một trong số đó."
Tuyết Lệ Hàn cười khổ nói: "Ngươi không cần quanh co lòng vòng làm gì, ta biết rõ ngươi hoài nghi cái gì, cũng biết ngươi hoài nghi ai..., ai."
"Hiện tại đã không còn là hoài nghi nữa mà đã xác định là sự thật rồi." Sở Dương từng chữ nói: "Chính là người đó!"
Tuyết Lệ Hàn sắc mặt vừa mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh lại lần nữa trở nên u ám.
Sắc mặt tràn đầy sự mâu thuẫn từ đáy lòng mà liên tục thở dài.
"Hơn nữa... thân phận của Nguyên Thiên Hạn chân chính là Thiên Ma, người kia trước đó cũng đã biết rõ." Sở Dương lần nữa ném ra một tạc đạn khác nói: "Thậm chí năm đó phân chia Thiên địa đều là có rất nhiều âm mưu tồn tại."
Tuyết Lệ Hàn sắc mặt càng ngày càng âm trầm, sầu lo, cực kỳ khó coi.
"Nguyên Thiên Hạn sau khi chết, ta đã tìm được bản chép tay của hắn. Bên trong có ghi lại những hồi ức đáng ghi nhớ nhất trong cả đời hắn, còn có rất nhiều bí mật kinh thiên động địa, trong đó có rất nhiều bí mật có liên quan đều người kia." Sở Dương từng chữ nói, con mắt chăm chú nhìn vào mặt Tuyết Lệ Hàn.
Trong Cửu Đế Nhất Hậu, người Sở Dương tín nhiệm nhất đúng là Đông Hoàng.
Mặc kệ những người khác như thế nào, nhưng Sở Dương tin tưởng Tuyết Lệ Hàn là chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình mà sẽ chủ trì công đạo. Nhưng không có nghĩ đến, chuyện này lại lại làm cho Tuyết Lệ Hàn biểu hiện giãy dụa như vậy, điều này không khỏi như Sở Dương tưởng tượng.
"Cái kia cụ thể ghi lại thứ gì?" Tuyết Lệ Hàn chua chát nói.
"Trên đó ghi lại quá trình người kia từ một nhất lưu Võ Giả đến Thiên Khuyết đỉnh phong, quá trình miêu tả tuy giản lược nhưng trật tự rõ ràng, không có giả."
Sở Dương nói: "Lúc trước, người kia lợi dụng đệ nhất thiên hạ tài phiệt, Tuyết gia lực lượng..."
Nói đến đây, Sở Dương đột nhiên trong nội tâm chấn động mạnh một cái, thoáng cái dừng lại nói chuyện, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn.
Hắn rốt cục minh bạch sao cho tới nay mình cảm thấy có cái gì không đúng.
Đệ nhất thiên hạ tài phiệt, Tuyết gia!
Đệ nhất thiên hạ mỹ nữ, Tuyết Tiên Nhi.
Tuyết gia gia chủ, Tuyết Thần Dương!
Thế cho nên trước mặt, Đông Hoàng Thiên chi chủ, Tuyết Lệ Hàn!
Tất cả giống nhau chỉ có một chữ: Tuyết!
Tuyết Tuyết Loan!
/
Sở Dương trong lòng rung động mà không tự chủ được nở nụ cười khô. Hắn nhớ tới lúc trước trong bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn: Nhi... con gái duy nhất của Đệ nhất thiên hạ tài phiệt, giang hồ đệ nhất mỹ nữ Tuyết Tiên Nhi phát ra thanh minh, ai có thể đoạt được đệ nhất thiên hạ, gả cho người đó..."
Sở Dương không biết giải quyết thế nào.
Con gái duy nhất!
Những lời này có một cái tầng hàm nghĩa khác là vị đệ nhất thiên hạ tài chủ Tuyết Thần Dương kia chỉ có một con gái mà thôi.
Như vậy, Tuyết Lệ Hàn là ai?
Là con riêng chăng? Không đến mức như vậy chứ?!
Chính yếu nhất một điểm là bên trong ghi chép của Nguyên Thiên Hạn đều không có nói gì tới Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết gia. Tựa hồ Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết gia cũng chỉ là trùng hợp cùng dòng họ mà thôi, bản thân không có liên gì.
Nhưng hiện tại Sở Dương biết rõ, cả hai nhưng thật ra là có quan hệ, hon nữa, bề ngoài giống như còn có quan hệ rất lớn!
Điểm này, từ thần sắc của Tuyết Lệ Hàn biểu lộ đã nhìn ra! Một đời Đông Hoàng, từ trước đến nay hỉ nộ không lộ, hôm nay lại lộ ra sự rung động như vậy, trong đó nếu không có quan hệ, quỷ cũng không tin.
Nếu là có quan hệ... Như vậy...
Sở Dương rất rõ ràng nhớ rõ Nguyên Thiên Hạn viết lại: trước khi động phòng, Vân Thượng Nhân giao cho ta một cái nhiệm vụ, giết chết Tuyết Thần Dương..., "
Nhớ đến lúc ấy, khi Sở Dương đọc được những lời này còn đã từng bình luận một phen, đối với thủ đoạn của vị Vân Thượng Nhân kia tấc tắc kêu kỳ lạ, xem thế là đủ rồi.
"Ách,... Cái này" cái kia..." Sở Dương rất có chút ít xấu hổ nhìn Tuyết Lệ Hàn trong lúc nhất thời lại không nói được một câu nào cho ra hồn.
Tuyết Lệ Hàn đắng chát đến cực điểm nở nụ cười.
"Ha ha a...,..." Tuyết Lệ Hàn trong tiếng cười tràn đầy sự thống khổ còn có nỗi chua xót khắc cốt minh tâm. Hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, thanh âm đột nhiên bình tĩnh thoáng như thủy vô ba vậy, lẳng lặng nói: "Còn có cái gì khác sao?"
"Ách..., " Sở Dương mồ hôi đầm đìa.
"Cứ nói đi, dù sao đã lâu như vậy rồi..., ngươi không nói ta cơ hồ đã quên, ta nguyên lai là họ Tuyết." Tuyết Lệ Hàn bình tĩnh nói.
Nhưng hắn bề ngoài giống như bình tĩnh mà Sở Dương rõ ràng có thể cảm giác được bên trong có cái loại cảm giác như núi lứa sắp bộc phát.
"Nguyên Thiên Hạn ghi lại đại khái là nói như vậy"... Cùng Tuyết gia hợp tác, lợi dụng Tuyết gia có tài phú có một không hai mà thành nghiệp lớn... Bất quá..., sau khi đoạt được đệ nhất thiên hạ về sau, trước khi cùng đệ nhất thiên hạ mỹ nữ Tuyết Tiên Nhi động phòng..., đã mệnh lệnh cho Nguyên Thiên Hạn ám sát..., "
Sở Dương nhìn trộm sắc mặt Tuyết Lệ Hàn một chút rồi lúc này mới trầm giọng nói: giết Tuyết gia tài phiệt chi chủ, Tuyết Thần Dương,..."
Thân thể Tuyết Lệ Hàn run rẩy một chút, sắc mặt trong khoảnh khắc đó đột nhiên trở nên trắng như tuyết, toàn bộ không còn chút máu nào.
Hắn sừng sững như núi ngồi ở trên mặt ghế, không chút cử động. Ngón tay vẫn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, điểm rơi như một không lệch đi chút nào, chỉ là ngay cả chính hắn cũng không cảm giác được hiện tại ngón tay gõ lên mặt bàn tuy điểm rơi vẫn như một, gắng sức giữ cố định, tuy nhiên trên mặt bàn đã vô thanh vô tức xuất hiện một cái động nhỏ, về sau mỗi một cái gõ đều có một đạo kình lực đi vào.
Mà ngay cả dưới lòng bàn chân, trên mặt đất đã xuất hiện ngàn lỗ hổng.
Một màn này làm cho Sở Dương kinh hồn táng đảm không dám tùy tiện quấy nhiễu.
Trước mắt một màn này có ý vị như thế nào?
Loại dấu hiệu này có ý nghĩa là lực đạo của Tuyết Lệ Hàn đã mất đi sự định hướng, lực đạo sau khi rời tay lập tức lại là hoàn toàn mất đi sự khống chế.
Chiêu thức ấy nếu là cao thủ tầm thường mà nói vẫn là có thể xảy ra thế nhưng mà đối với Tuyết Lệ Hàn, tuyệt đỉnh đại cao thủ, Siêu cấp cường giả bực này mà nói, chuyện như vậy lại vốn không có thể xuất hiện nhưng Tuyết Lệ Hàn lại thủy chung không nhận ra?
Sau nứa ngày đi qua, Tuyết Lệ Hàn vẫn buông thông ánh mắt, lại tự hít một hơi.
Trong cái chóp mắt này, trong phạm vi hon mười dặm mọi người đồng thời cảm giác được sự khó thở!
Bởi vì một khắc này không khí rõ ràng thiếu đi nhiều!
Dứt khoát cũng chỉ có ngắn ngủn trong một cái chớp mắt, rất nhiều người có thể đã bị chết oan uổng!
"Sau đó thì sao?" Tuyết Lệ Hàn hít vào khí, thanh âm cố tự bình tĩnh mà hỏi.
Sở Dương gượng cười hai tiếng nói: "Ta nói lão Tuyết, ngươi không có chuyện gì chứ? Mọi người là người một nhà, nếu..."
Tuyết Lệ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn vào mặt Sở Dương, sắc mặt đờ đẫn không biểu lộ nhẹ nhàng mà nhả ra từng chữ nói: "Ta nói, về sau như thế nào?
Sở Diêm Vương xưa nay to gan lớn mật đột nhiên cảm giác không khí bây giờ phi thường nghiêm trọng nên miễn cưỡng cười khan hai tiếng, lại châm chước chốc lát rồi mới nói: "Được, ta đem tài liệu của Nguyên Thiên Hạn đưa cho ngươi, tự ngươi xem đi. Ta cũng không biết nên nói cái gì nữa... Ngươi bộ dạng như vậy, ta sợ, thứ lỗi a."
Những lời này vốn là vui đùa, muốn giảm bớt không khí nặng nề nhưng Tuyết Lệ Hàn đúng là hoàn toàn bất vi sở động, chỉ là rất bình thản đưa tay ra.
Vô thanh vô tức giơ ra trước mặt Sở Dương nhưng Sở Dương trên trán lại thấm ra mồ hôi lạnh, rõ ràng có thể rõ ràng thấy được chỗ xương tay Tuyết Lệ Hàn xiết lại cũng đã trắng bệch!
Sở Dương rất hoài nghi, chính mình nếu như đem cái bản chép tay kia phóng tới tay Tuyết Lệ Hàn thì nó tức thì bị lực lượng cường đại đến cực điểm kia hủy diệt ngay lạp tức?
Bản chép tay bị hủy diệt cũng không có gì, dù sao nội dung đã bị Sở Dương nhớ kỹ trong nội tâm rồi, hoàn toàn đều biết rồi, vấn đề là chính mình liệu có thể trở thành mục tiêu không được thổ lộ hay không đây!
Nghĩ như vậy nên nứa ngày sau Sở Dương vẫn không có động tĩnh gì.
Tuyết Lệ Hàn lại trầm giọng nói: "Bản chép tay đâu? Ngươi gặp quỷ rồi sao?"
Sở Dương lúc này sắc mặt cũng thật không tốt, thầm nghĩ ta chẳng phải gặp quỷ rồi sao, ngươi bây giờ cái đức hạnh này quả thực so quỷ còn hơn, lại lề mề chốc lát rồi lúc này mới bất đắc dĩ đem bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn lấy ra nói: "ừ, tất cả nội dung trong này, tự ngươi xem đi: Chỉ cần ngươi có kiên nhẫn..., "
Lời nói còn chưa dứt, cái bản chép tay kia đã đến tay Tuyết Lệ Hàn.
Sau đó Sở Dương như phát hiện ra Tuyết Lệ Hàn đã biến mất rồi. Không đúng, cũng không phải đã đi, cả người hắn rõ ràng vẫn ngồi ở tại chỗ nhưng Sở Dương lại cảm giác được hắn kỳ thật đã không ở nơi này rồi. Cả người đã dung tiến vào trong trời đất, ẩn thân ở trong tự nhiên!
Hắn dùng Tinh Thần lực tinh thuần đã đến nghe rợn cả người em chính mình toàn bộ phong cấm lại.
Tự mình từng tờ từng tờ lật xem tài liệu của Nguyên Thiên Hạn. Hắn rất chân thành, rất chuyên chú, nhưng lại rất chậm.
Đến tu vi như hắn cơ bản có thể đọc nhanh như gió nhưng hắn vẫn dị thường chậm rãi. Sở Dương thở dài, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, đi ra đình viện.
Sở Dương chính mình kỳ thật cũng không biết, Tuyết Lệ Hàn tại sao có thể có phản ứng lớn như vậy.
Những thứ do Nguyên Thiên Hạn ghi lại này, nhóm người mình xem ra có lẽ chỉ hiểu được ỷ tứ mặt ngoài, có chút sâu xa chính mình cùng Mạc Thiên Cơ thủy chung không phải người trong cuộc, tự nhiên cũng không cách nào nắm được chuẩn xác.
Nhưng, Tuyết Lệ Hàn bất đồng! Hắn cùng Nguyên Thiên Hạn ở một thời đại, thậm chí so Nguyên Thiên Hạn còn muốn sớm hơn một ít. Nguyên Thiên Hạn kinh qua bất cứ chuyện gì, Tuyết Lệ Hàn đều có thể từ trong trí nhớ tìm được mà xác minh nên tự nhiên có thể hoàn toàn bị được sự thật.
"Vạn Thánh Chân Linh, đúng là cái họa thế chi vật này lại hiện ra... Cái đồ chơi kia không phải đã sớm bị hủy diệt rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?" Tuyết Lệ Hàn trong mắt xen lẫn vẻ mãnh liệt sầu lo thở dài nói: "Vạn Thánh Chân Linh lại hiện ra cõi trần, toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khuyết lại muốn gặp phải một lần hạo kiếp nữa rồi..., "
"Việc này không phải chuyện đùa, phải cẩn thận đối đãi." Tuyết Lệ Hàn nhíu mày nói.
"Thật là vạn Thánh Chân Linh? Ta từ Thất Tinh hộ vệ tiền bối chỗ nghe nói một ít chuyện có quan hệ đến Vạn Thánh Chân Ma sự tình, ma đầu năm đó chính là bị các ngươi liên thủ tiêu diệt..." Sở Dương nghiêm túc nói: "Như vậy, người có khá năng lấy được Vạn Thánh Chân Ma truyền thừa, nhất định là 1 trong các ngươi..., một trong số đó."
Tuyết Lệ Hàn cười khổ nói: "Ngươi không cần quanh co lòng vòng làm gì, ta biết rõ ngươi hoài nghi cái gì, cũng biết ngươi hoài nghi ai..., ai."
"Hiện tại đã không còn là hoài nghi nữa mà đã xác định là sự thật rồi." Sở Dương từng chữ nói: "Chính là người đó!"
Tuyết Lệ Hàn sắc mặt vừa mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh lại lần nữa trở nên u ám.
Sắc mặt tràn đầy sự mâu thuẫn từ đáy lòng mà liên tục thở dài.
"Hơn nữa... thân phận của Nguyên Thiên Hạn chân chính là Thiên Ma, người kia trước đó cũng đã biết rõ." Sở Dương lần nữa ném ra một tạc đạn khác nói: "Thậm chí năm đó phân chia Thiên địa đều là có rất nhiều âm mưu tồn tại."
Tuyết Lệ Hàn sắc mặt càng ngày càng âm trầm, sầu lo, cực kỳ khó coi.
"Nguyên Thiên Hạn sau khi chết, ta đã tìm được bản chép tay của hắn. Bên trong có ghi lại những hồi ức đáng ghi nhớ nhất trong cả đời hắn, còn có rất nhiều bí mật kinh thiên động địa, trong đó có rất nhiều bí mật có liên quan đều người kia." Sở Dương từng chữ nói, con mắt chăm chú nhìn vào mặt Tuyết Lệ Hàn.
Trong Cửu Đế Nhất Hậu, người Sở Dương tín nhiệm nhất đúng là Đông Hoàng.
Mặc kệ những người khác như thế nào, nhưng Sở Dương tin tưởng Tuyết Lệ Hàn là chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình mà sẽ chủ trì công đạo. Nhưng không có nghĩ đến, chuyện này lại lại làm cho Tuyết Lệ Hàn biểu hiện giãy dụa như vậy, điều này không khỏi như Sở Dương tưởng tượng.
"Cái kia cụ thể ghi lại thứ gì?" Tuyết Lệ Hàn chua chát nói.
"Trên đó ghi lại quá trình người kia từ một nhất lưu Võ Giả đến Thiên Khuyết đỉnh phong, quá trình miêu tả tuy giản lược nhưng trật tự rõ ràng, không có giả."
Sở Dương nói: "Lúc trước, người kia lợi dụng đệ nhất thiên hạ tài phiệt, Tuyết gia lực lượng..."
Nói đến đây, Sở Dương đột nhiên trong nội tâm chấn động mạnh một cái, thoáng cái dừng lại nói chuyện, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn.
Hắn rốt cục minh bạch sao cho tới nay mình cảm thấy có cái gì không đúng.
Đệ nhất thiên hạ tài phiệt, Tuyết gia!
Đệ nhất thiên hạ mỹ nữ, Tuyết Tiên Nhi.Tuyết gia gia chủ, Tuyết Thần Dương!
Thế cho nên trước mặt, Đông Hoàng Thiên chi chủ, Tuyết Lệ Hàn!
Tất cả giống nhau chỉ có một chữ: Tuyết!
Tuyết Tuyết Loan!
/
Sở Dương trong lòng rung động mà không tự chủ được nở nụ cười khô. Hắn nhớ tới lúc trước trong bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn: Nhi... con gái duy nhất của Đệ nhất thiên hạ tài phiệt, giang hồ đệ nhất mỹ nữ Tuyết Tiên Nhi phát ra thanh minh, ai có thể đoạt được đệ nhất thiên hạ, gả cho người đó..."
Sở Dương không biết giải quyết thế nào.
Con gái duy nhất!
Những lời này có một cái tầng hàm nghĩa khác là vị đệ nhất thiên hạ tài chủ Tuyết Thần Dương kia chỉ có một con gái mà thôi.
Như vậy, Tuyết Lệ Hàn là ai?
Là con riêng chăng? Không đến mức như vậy chứ?!
Chính yếu nhất một điểm là bên trong ghi chép của Nguyên Thiên Hạn đều không có nói gì tới Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết gia. Tựa hồ Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết gia cũng chỉ là trùng hợp cùng dòng họ mà thôi, bản thân không có liên gì.
Nhưng hiện tại Sở Dương biết rõ, cả hai nhưng thật ra là có quan hệ, hon nữa, bề ngoài giống như còn có quan hệ rất lớn!
Điểm này, từ thần sắc của Tuyết Lệ Hàn biểu lộ đã nhìn ra! Một đời Đông Hoàng, từ trước đến nay hỉ nộ không lộ, hôm nay lại lộ ra sự rung động như vậy, trong đó nếu không có quan hệ, quỷ cũng không tin.
Nếu là có quan hệ... Như vậy...
Sở Dương rất rõ ràng nhớ rõ Nguyên Thiên Hạn viết lại: trước khi động phòng, Vân Thượng Nhân giao cho ta một cái nhiệm vụ, giết chết Tuyết Thần Dương..., "
Nhớ đến lúc ấy, khi Sở Dương đọc được những lời này còn đã từng bình luận một phen, đối với thủ đoạn của vị Vân Thượng Nhân kia tấc tắc kêu kỳ lạ, xem thế là đủ rồi.
"Ách,... Cái này" cái kia..." Sở Dương rất có chút ít xấu hổ nhìn Tuyết Lệ Hàn trong lúc nhất thời lại không nói được một câu nào cho ra hồn.
Tuyết Lệ Hàn đắng chát đến cực điểm nở nụ cười.
"Ha ha a...,..." Tuyết Lệ Hàn trong tiếng cười tràn đầy sự thống khổ còn có nỗi chua xót khắc cốt minh tâm. Hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, thanh âm đột nhiên bình tĩnh thoáng như thủy vô ba vậy, lẳng lặng nói: "Còn có cái gì khác sao?"
"Ách..., " Sở Dương mồ hôi đầm đìa.
"Cứ nói đi, dù sao đã lâu như vậy rồi..., ngươi không nói ta cơ hồ đã quên, ta nguyên lai là họ Tuyết." Tuyết Lệ Hàn bình tĩnh nói.
Nhưng hắn bề ngoài giống như bình tĩnh mà Sở Dương rõ ràng có thể cảm giác được bên trong có cái loại cảm giác như núi lứa sắp bộc phát.
"Nguyên Thiên Hạn ghi lại đại khái là nói như vậy"... Cùng Tuyết gia hợp tác, lợi dụng Tuyết gia có tài phú có một không hai mà thành nghiệp lớn... Bất quá..., sau khi đoạt được đệ nhất thiên hạ về sau, trước khi cùng đệ nhất thiên hạ mỹ nữ Tuyết Tiên Nhi động phòng..., đã mệnh lệnh cho Nguyên Thiên Hạn ám sát..., "
Sở Dương nhìn trộm sắc mặt Tuyết Lệ Hàn một chút rồi lúc này mới trầm giọng nói: giết Tuyết gia tài phiệt chi chủ, Tuyết Thần Dương,..."
Thân thể Tuyết Lệ Hàn run rẩy một chút, sắc mặt trong khoảnh khắc đó đột nhiên trở nên trắng như tuyết, toàn bộ không còn chút máu nào.
Hắn sừng sững như núi ngồi ở trên mặt ghế, không chút cử động. Ngón tay vẫn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, điểm rơi như một không lệch đi chút nào, chỉ là ngay cả chính hắn cũng không cảm giác được hiện tại ngón tay gõ lên mặt bàn tuy điểm rơi vẫn như một, gắng sức giữ cố định, tuy nhiên trên mặt bàn đã vô thanh vô tức xuất hiện một cái động nhỏ, về sau mỗi một cái gõ đều có một đạo kình lực đi vào.
Mà ngay cả dưới lòng bàn chân, trên mặt đất đã xuất hiện ngàn lỗ hổng.
Một màn này làm cho Sở Dương kinh hồn táng đảm không dám tùy tiện quấy nhiễu.
Trước mắt một màn này có ý vị như thế nào? Text được lấy tại Truyện FULL
Loại dấu hiệu này có ý nghĩa là lực đạo của Tuyết Lệ Hàn đã mất đi sự định hướng, lực đạo sau khi rời tay lập tức lại là hoàn toàn mất đi sự khống chế.
Chiêu thức ấy nếu là cao thủ tầm thường mà nói vẫn là có thể xảy ra thế nhưng mà đối với Tuyết Lệ Hàn, tuyệt đỉnh đại cao thủ, Siêu cấp cường giả bực này mà nói, chuyện như vậy lại vốn không có thể xuất hiện nhưng Tuyết Lệ Hàn lại thủy chung không nhận ra?
Sau nứa ngày đi qua, Tuyết Lệ Hàn vẫn buông thông ánh mắt, lại tự hít một hơi.
Trong cái chóp mắt này, trong phạm vi hon mười dặm mọi người đồng thời cảm giác được sự khó thở!
Bởi vì một khắc này không khí rõ ràng thiếu đi nhiều!
Dứt khoát cũng chỉ có ngắn ngủn trong một cái chớp mắt, rất nhiều người có thể đã bị chết oan uổng!
"Sau đó thì sao?" Tuyết Lệ Hàn hít vào khí, thanh âm cố tự bình tĩnh mà hỏi.
Sở Dương gượng cười hai tiếng nói: "Ta nói lão Tuyết, ngươi không có chuyện gì chứ? Mọi người là người một nhà, nếu..."
Tuyết Lệ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn vào mặt Sở Dương, sắc mặt đờ đẫn không biểu lộ nhẹ nhàng mà nhả ra từng chữ nói: "Ta nói, về sau như thế nào?
Sở Diêm Vương xưa nay to gan lớn mật đột nhiên cảm giác không khí bây giờ phi thường nghiêm trọng nên miễn cưỡng cười khan hai tiếng, lại châm chước chốc lát rồi mới nói: "Được, ta đem tài liệu của Nguyên Thiên Hạn đưa cho ngươi, tự ngươi xem đi. Ta cũng không biết nên nói cái gì nữa... Ngươi bộ dạng như vậy, ta sợ, thứ lỗi a."
Những lời này vốn là vui đùa, muốn giảm bớt không khí nặng nề nhưng Tuyết Lệ Hàn đúng là hoàn toàn bất vi sở động, chỉ là rất bình thản đưa tay ra.
Vô thanh vô tức giơ ra trước mặt Sở Dương nhưng Sở Dương trên trán lại thấm ra mồ hôi lạnh, rõ ràng có thể rõ ràng thấy được chỗ xương tay Tuyết Lệ Hàn xiết lại cũng đã trắng bệch!
Sở Dương rất hoài nghi, chính mình nếu như đem cái bản chép tay kia phóng tới tay Tuyết Lệ Hàn thì nó tức thì bị lực lượng cường đại đến cực điểm kia hủy diệt ngay lạp tức?
Bản chép tay bị hủy diệt cũng không có gì, dù sao nội dung đã bị Sở Dương nhớ kỹ trong nội tâm rồi, hoàn toàn đều biết rồi, vấn đề là chính mình liệu có thể trở thành mục tiêu không được thổ lộ hay không đây!
Nghĩ như vậy nên nứa ngày sau Sở Dương vẫn không có động tĩnh gì.
Tuyết Lệ Hàn lại trầm giọng nói: "Bản chép tay đâu? Ngươi gặp quỷ rồi sao?"
Sở Dương lúc này sắc mặt cũng thật không tốt, thầm nghĩ ta chẳng phải gặp quỷ rồi sao, ngươi bây giờ cái đức hạnh này quả thực so quỷ còn hơn, lại lề mề chốc lát rồi lúc này mới bất đắc dĩ đem bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn lấy ra nói: "ừ, tất cả nội dung trong này, tự ngươi xem đi: Chỉ cần ngươi có kiên nhẫn..., "
Lời nói còn chưa dứt, cái bản chép tay kia đã đến tay Tuyết Lệ Hàn.
Sau đó Sở Dương như phát hiện ra Tuyết Lệ Hàn đã biến mất rồi. Không đúng, cũng không phải đã đi, cả người hắn rõ ràng vẫn ngồi ở tại chỗ nhưng Sở Dương lại cảm giác được hắn kỳ thật đã không ở nơi này rồi. Cả người đã dung tiến vào trong trời đất, ẩn thân ở trong tự nhiên!
Hắn dùng Tinh Thần lực tinh thuần đã đến nghe rợn cả người em chính mình toàn bộ phong cấm lại.
Tự mình từng tờ từng tờ lật xem tài liệu của Nguyên Thiên Hạn. Hắn rất chân thành, rất chuyên chú, nhưng lại rất chậm.
Đến tu vi như hắn cơ bản có thể đọc nhanh như gió nhưng hắn vẫn dị thường chậm rãi. Sở Dương thở dài, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, đi ra đình viện.
Sở Dương chính mình kỳ thật cũng không biết, Tuyết Lệ Hàn tại sao có thể có phản ứng lớn như vậy.
Những thứ do Nguyên Thiên Hạn ghi lại này, nhóm người mình xem ra có lẽ chỉ hiểu được ỷ tứ mặt ngoài, có chút sâu xa chính mình cùng Mạc Thiên Cơ thủy chung không phải người trong cuộc, tự nhiên cũng không cách nào nắm được chuẩn xác.
Nhưng, Tuyết Lệ Hàn bất đồng! Hắn cùng Nguyên Thiên Hạn ở một thời đại, thậm chí so Nguyên Thiên Hạn còn muốn sớm hơn một ít. Nguyên Thiên Hạn kinh qua bất cứ chuyện gì, Tuyết Lệ Hàn đều có thể từ trong trí nhớ tìm được mà xác minh nên tự nhiên có thể hoàn toàn bị được sự thật.