Nếu nói cơ duyên, bất kỳ một chuyện một vật gì cũng tồn tại cơ duyên đốn ngộ, mà cơ duyên của võ giả thường thấy nhất đúng là trong chiến đấu, du tẩu cùng thời khắc sinh tử trong chiến đấu, tỷ như Sở Dương và đám người Cửu Kiếp huynh đệ. Bọn họ tuổi trẻ đã lại có thể đạt đến tầng thứ mà thường nhân mấy trăm năm mấy ngàn năm hay vài ngàn năm, trăm vạn năm mới có thể đạt được. Ngoại trừ bởi vì bọn họ lợi dụng rất nhiều thiên tài địa bảo ra, còn bởi vì bọn họ trải qua rất nhiều sinh tử chiến dịch, chính là qua vô số lần du tẩu bên bờ sinh tử này mới có thể làm cho bọn họ nhiều lần đột phá tự thân cực hạn, đạt đến tầng thứ cao hơn.
Song thể sự có lợi thỉ có hại, chính là bởi vì sinh tử đối với bọn họ mà nói đã không hề tạo thành "Uy hiếp." nữa. Loại cơ duyên "Đốn ngộ" này cũng khó có được nữa, tỷ như Sở Dương trước mắt, bản thân hắn tu vi cùng tự thân cảnh giới không tương xứng nên cũng khó có thể phát huy ra được tất cả uy năng của mình.
Lấy trạng huống của Sở Dương mà nói, hắn trước mắt cảnh giới là cao cấp Thánh Nhân, còn có chín đại linh anh làm phụ, bình thường uy năng của hắn hẳn là hơn cao cấp Thánh Nhân bình thường chín lần trở lên. Tuy nhiên thực lực Sở Dương có thể phát huy ra cũng chỉ hơn cao cấp Thánh Nhân bình thường ba đến bốn lần mà thôi, mặc dù uy năng như vậy đã đáng quý nhưng kì thực cũng là khuyết thiếu không ít.
Lúc trước cùng hai Đại Thiên Ma Vương đối chiến, Sở Dương tập hợp toàn bộ chiến lực của mấy đời Cửu Kiếp huynh đệ, còn có Cửu Kiếp Kiếm, Cửu Kiếp Kiếm chiêu, Cửu Kiếp chiến trận làm phụ, cuối cùng chiến quả nhưng cũng bất quá là may mắn thoát thân mà thôi, cái chiến quả này nhìn như rất kinh người, kì thực cũng là không chịu nổi.
Mà sở dĩ là như thể cũng là bởi vì Sở Dương trước mắt tu vi mặc dù đã áp đảo cao cấp Thánh Nhân bình thường nhưng trên tâm cảnh lại thua xa, so sánh với cao cấp Thánh Nhân bình thường còn có một đoạn chênh lệch.
Mà sau khi cùng Sở lão gia tử nói chuyên, Sở Dương đà được dẫn phát ra trạng huống "Đốn ngộ"!
Cho nên, Sở Dương tự giác tự thân tu vi có tiến bộ kinh người, trong cơ thể tiểu nhân màu vàng cũng có sự tăng trưởng, cũng là hợp tình lý!
Mà cơ duyên thường thường không có gì không có, một cái hình ảnh, một cái cảnh sắc, một câu nói vô tâm, thậm chí một chữ, một cái tiếng động chỉ cần có cơ hội tâm linh là có thể sinh ra đốn ngộ, cực kỳ điển hình nên đây là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
Sở Tiểu Tâm Sở lão gia tử nói với Sở Dương hôm đó thật ra thì nhiều hơn là tự nói chuyên với mình.
"Tình đến chỗ sâu, cũng không phải là hữu tình đạo."
"Không oán trách đổ lỗi, mới thật sự là hữu tình đạo!"
Những lời này làm cho Sở Dương xúc động, quả thật đạt tới cực điểm, ý nghĩa sâu xa hơn hỉnh dạng.
Sở Dương tựa hồ có thể mơ hồ cảm giác được, bản thân bởi vì vô số giết chóc mà bị tâm cảnh ô uể nay từ từ khôi phục 1 sự thanh minh; từ tò khôi phục lại sự tinh khiết vô cùng tựa hồ là trẻ mới vừa mới ra đời vậy... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lúc trước một ít đạo bỉnh chướng không phá được nay từ từ tan rã, hoàn toàn nghiền nát chỉ ở trong sớm tối.
Mà rất nhiều chân khí bình thường chỉ súc tích tồn tại trong kinh mạch, khó có thể điều động lên nay cũng tự phát chậm rãi chảy ra.
Vốn là những thứ trở ngại tồn tại biết rõ nhưng không thể làm gì, hôm nay cũng đã không còn sót lại chút gì.
Hiện tại trong thân thể Sở Dương là cực hạn thích ý.
Tựa hồ cả đan điền cũng đã thành một cái đại hồ, mà mấy trăm đạo kinh mạch thì biển thành hà đạo không trở ngại.
Mà trong hà đạo không trở ngại đó có rất nhiều nước chảy đang mãnh liệt mà vào, không có dừng lại, vô tận. Cuồn cuộn không dứt.
Mà trong thiên địa, tinh khiết linh khí đã hướng vào trong cơ thể mình, qua vô số trong kinh mạch cuồng rót vào, theo linh khí và nguyên khí tiến vào đan điền, chín trong đan điền, đồng thời từ từ phát sáng lên.
Chín vốn bé con màu vàng nhạt đều dần dần cường đại, cường tráng lên.
Cái làm cho Sở Dương kinh ngạc đến tột đỉnh chính là, tổng cộng chỉ mấy ngày thời gian, hắn rõ ràng cảm giác được, thực lực của mình so với khi ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cả thảy tăng trưởng gấp đôi! Thậm chí nhiều hơn!
Hơn nữa, loại tiến bộ này còn đang kéo dài nhanh chóng tăng trưởng!
Lần tu vi tăng trưởng này so với dĩ vãng hoàn toàn bất đồng. Dĩ vãng căn bản cũng là bởi vì vậy mà hưng phấn, chiến đấu nhiệt tình, còn lần này tăng trưởng lại ẩn hàm hạnh phúc!
Bình an!
Bình thản.
Hiện tại, Sở Dương bản thân tu vi đà xứng đáng với cái tên, thật chân chính là Thánh Nhân đỉnh!
Nếu như trước đó Sở Dương làm cho người ta có cảm giác là một tòa núi cao vòi vọi, mặc dù cao sơn ngưỡng chỉ, nhưng thủy chung có cực hạn, có thể thấy cuối.
Hiện tại Sở Dương làm cho người ta có cảm giác chính là mịt mờ biển cả, vô biên vô hạn, sâu không lường được.
"Sở huynh đệ so với thời điểm ở Cửu Trọng Thiên thời chân chính đà thay đổi rất nhiều. Càng thêm trầm ổn, càng thêm lạnh nhạt, nếu như nói dĩ vãng là có mấy phần cố ý hành động, hiện tại chính là từ tâm dựng lên, vô ý làm, thật không thể so sánh nổi." Nguyệt Linh Tuyết nhìn Sở Dương tự đáy lòng nói.
Phong Vũ Nhu ở bên đồng ý gật đầu.
Ở trong lòng của nàng còn có 1 tiểu nữ oa trắng ngần từng hai ba tuổi, đang mở to đôi mắt hắc bạch phân minh tò mò nhìn Sở Dương, hai bàn tay nhỏ mập mạp cầm 2 món đồ chơi.
Chạy tới nhanh nhất vẫn là Phong Nguyệt hai người. Mà tiểu nữ oa nhi này chính là con gái duy nhất của Phong Nguyệt phu phụ, Nguyệt Tiểu Điệp.
Tiểu nữ oa nhi này có lẽ đại khái có thể không sai biệt lắm chính là vợ tương lai của Sở Dương... Không đúng, là con dâu mới đúng!
"Thật ra thì..." Sở Dương mỉm cười nói: "ba năm trước, ta còn chưa
phải như vậy. Loại biến hóa này chân chính là sau khi trở lại Cửu Trọng Thiên đại lục mấy ngày qua mới phát sinh."
Phong Nguyệt phu phụ nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng hỏi cặn kẽ nguyên nhân.
Đám người Mạc Khinh Vũ ở một bên ngồi tương bồi, một lát sau Nguyệt Tiểu Điệp đã bò lên trên đầu gối Ô Thiến Thiến, tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất dũng mãnh, tuyệt không sợ người lạ.
Trong đại sảnh, cả phòng đều là một mảnh tiếng cười.
"vẫn là Pháp Tôn đại nhân tới nhanh hơn." Một cái thanh âm ôn văn nhĩ nhã vang lên, Đệ Ngũ Khinh Nhu một bước bước đi vào.
Vị tuyệt đại trí giả năm đó cùng Sở Dương giằng co mấy năm, vẫn phong thái lạnh nhạt như vậy.
Đệ Ngũ Khinh Nhu gia nhập cuộc nói chuyện, cũng không có làm cho người ta có cảm giác đột ngột.
Tới sau, Sở Dương nói đến thời điểm quyết chiến Thiên Ma.
"Đệ Ngũ huynh, thân là đại hảo nam nhi, thân là cái thế quân sư, nếu không thể ở trên vực ngoại chiến trường đại khai thân thủ, thật sự là nhân sinh tiếc nuối." Sở Dương nghiêm túc nói: "Không biết Đệ Ngũ huynh có muốn tham dự đại sự quyết chiến Thiên Ma hay không đây?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc hồi lâu, một hồi lâu sau, giống như trước nghiêm túc nói: "Không muốn. Không muốn! Thứ nhất, người giống ta là Mạc Thiên Cơ cùng tồn tại hậu thế cũng không phải là cái gì may mắn, làm bàng hữu không có ý nghĩa. Chỉ khi làm đối thủ mới có thể cảm thấy sống tuyệt không sống uổng niềm vui thú. Mà Cửu Trọng Thiên Khuyết đã có quân sư, đã có Mạc Thiên Cơ cũng đã đủ rồi, nhiều thêm một người cùng mấy phe chưa chắc đã là một chuyện may mắn."
Sở Dương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẩu khí tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo; hết lần này tới lần này khác Sở Dương biết, hắn có sức mạnh như vậy.
Lại qua thời gian không dài. úy Công Tử cùng Quân Lộ Lộ hai vợ chồng dắt tay nhau mà đến. Hai người cùng nhà Sở Dương lại càng quen thuộc, vừa thấy mặt đã cùng Sở Dương nháo thành nhất đoàn.
úy Công Tử không chút khách khí, bàn tay đại trương nói: "Thống khoái đi, mau vàng cho ta bảo bối của Cửu Trọng Thiên Khuyết, món đồ chơi, ăn ngon, cái gì đáng giá, đáng giá làm kỷ niệm, thiên tài địa bảo, tất cả đều lưu lại cho ta... Đúng rồi, còn Cửu Trọng Đan nữa, cũng cho ta chút ít..."
Nếu như không phải là trong tay không có đề đao, trong miệng không có la câu "Núi này là do ta mở." thì cơ hồ làm cho người ta nghĩ là cường đạo đánh cướp.
"Tham lam!" Vài người khác đồng thời cười mắng nói.
"Cái gì tham lam!" úy Công Tử lẽ thẳng khí hùng nói: "Hôm nay rốt cục gặp được thổ tài chủ, không xẻo thịt hắn làm sao có thể được đây? không có nhìn tiểu tử kia so với trước mập hơn nhiều sao?"
"Phi, người ta mập lúc nào, phải gọi là cường tráng, cái gọi là bền chắc, tất cả đều là da thịt có được hay không? Ngươi biết cái gì!" Sở Dương bị mỗ công tử nói xong có chút hổn hển, sợ không thông suốt vội giải thích, lời nói có chút không mạch lạc.
"Ha ha ha..."
Ngày buổi sáng hôm đó, Sở gia mở tiệc, Sở Dương cùng lão bàng hữu đoàn tụ một đường, tất cả mọi người trịnh trọng hứa hẹn, bất luận kẻ nào cũng tuyệt đối không dụng tu vi bức bách rượu ra, nhất định lấy tửu lượng chân thật đánh chén.
xể chiều đang ở chung một chỗ nói chuyện phiếm tâm sự, mà đến buổi tối gần tới lúc ăn cơm thì đột nhiên có người báo lại nói: "Tiểu thiểu gia đến."
Dương Nhược Lan vui vẻ ra mặt đi ra ngoài đi đón cháu trai, Thiết Bổ Thiên cũng kích động vạn phần theo sát xông ra ngoài.
Quả nhiên, chỉ một hồi sau, thấy Dương Nhược Lan cùng Thiết Bổ Thiên hai người mỗi người một tay nắm tay một bé trai trắng ngần đi đến, đứa bé trai này nhìn qua nhiều lắm là cũng là sáu bảy tuổi, vẻ mặt tinh linh cổ quái, hai con ngươi cô lỗ lỗ chuyển động.
Mọi người cùng nhau cười to, người này chính là con trai bảo bối của Sở Dương, Thiết Dương. Nhưng so với bé trai bình thường cao lớn hơn rất nhiều.
Chỉ có Phong Nguyệt hai người cười đến có chút phát khổ.
Tiểu ma tinh tới rồi.
Đang khi náo nhiệt chỉ nghe thấy một cái thanh âm thanh thúy, mang theo chút ít miệng còn hơi sữa kêu lên nói: "Lão công, ngươi đã đến rồi!"
Một tiếng nói này làm cho đám người Sở Dương như bị sét đánh ngây ngốc theo tiếng nhìn lại.
Phong Nguyệt hai người sắc mặt đau khổ, dường như muốn khóc lên, ai, gia môn bất hạnh a.
Câu nói này dĩ nhiên không phải là hai người nói, là do tiểu la lỵ trong lòng Phong Vũ Nhu gọi, chỉ thấy nàng vẻ mặt hưng phấn, cố gắng vung 2 tay 2 chân ngắn ngủn, lao xuống mặt đất chạy đến nghênh đón.
Tất cả đang ở trong trạng thái hóa đá lại nghe thấy tiểu nam hài sáu bảy tuổi hoan hô nói: "Wow, lão bà, ngươi cũng ở nơi đây, ta cũng nhớ ngươi muốn chết..."
Nữ oa ba tuổi gọi lão công, thằng bé trai năm tuổi gọi lão bà...
Trước ánh mắt rụng đầy đất của mọi người hai tiểu tử này lại đã không có chút nào hoa giả nào ôm chầm lấy nhau, tiểu nam hài chụt một cái thơm lên má tiểu la lỵ béo mập cười hì hì nói: "Lão bà, ta nhớ ngươi như vậy, ngươi có nhớ ta không a? Tiểu la lỵ vươn hai tay ôm lấy cổ thằng bé trai cực kỳ biết điều gật đầu nói: " ta rất nhớ ngươi nha..."
Chụt chụt, liên tiếp thanh âm thơm môi vang lên...
Mọi người trong phút chốc đồng thời hỏng mất...
Nếu nói cơ duyên, bất kỳ một chuyện một vật gì cũng tồn tại cơ duyên đốn ngộ, mà cơ duyên của võ giả thường thấy nhất đúng là trong chiến đấu, du tẩu cùng thời khắc sinh tử trong chiến đấu, tỷ như Sở Dương và đám người Cửu Kiếp huynh đệ. Bọn họ tuổi trẻ đã lại có thể đạt đến tầng thứ mà thường nhân mấy trăm năm mấy ngàn năm hay vài ngàn năm, trăm vạn năm mới có thể đạt được. Ngoại trừ bởi vì bọn họ lợi dụng rất nhiều thiên tài địa bảo ra, còn bởi vì bọn họ trải qua rất nhiều sinh tử chiến dịch, chính là qua vô số lần du tẩu bên bờ sinh tử này mới có thể làm cho bọn họ nhiều lần đột phá tự thân cực hạn, đạt đến tầng thứ cao hơn.
Song thể sự có lợi thỉ có hại, chính là bởi vì sinh tử đối với bọn họ mà nói đã không hề tạo thành "Uy hiếp." nữa. Loại cơ duyên "Đốn ngộ" này cũng khó có được nữa, tỷ như Sở Dương trước mắt, bản thân hắn tu vi cùng tự thân cảnh giới không tương xứng nên cũng khó có thể phát huy ra được tất cả uy năng của mình.
Lấy trạng huống của Sở Dương mà nói, hắn trước mắt cảnh giới là cao cấp Thánh Nhân, còn có chín đại linh anh làm phụ, bình thường uy năng của hắn hẳn là hơn cao cấp Thánh Nhân bình thường chín lần trở lên. Tuy nhiên thực lực Sở Dương có thể phát huy ra cũng chỉ hơn cao cấp Thánh Nhân bình thường ba đến bốn lần mà thôi, mặc dù uy năng như vậy đã đáng quý nhưng kì thực cũng là khuyết thiếu không ít.
Lúc trước cùng hai Đại Thiên Ma Vương đối chiến, Sở Dương tập hợp toàn bộ chiến lực của mấy đời Cửu Kiếp huynh đệ, còn có Cửu Kiếp Kiếm, Cửu Kiếp Kiếm chiêu, Cửu Kiếp chiến trận làm phụ, cuối cùng chiến quả nhưng cũng bất quá là may mắn thoát thân mà thôi, cái chiến quả này nhìn như rất kinh người, kì thực cũng là không chịu nổi.
Mà sở dĩ là như thể cũng là bởi vì Sở Dương trước mắt tu vi mặc dù đã áp đảo cao cấp Thánh Nhân bình thường nhưng trên tâm cảnh lại thua xa, so sánh với cao cấp Thánh Nhân bình thường còn có một đoạn chênh lệch.
Mà sau khi cùng Sở lão gia tử nói chuyên, Sở Dương đà được dẫn phát ra trạng huống "Đốn ngộ"!
Cho nên, Sở Dương tự giác tự thân tu vi có tiến bộ kinh người, trong cơ thể tiểu nhân màu vàng cũng có sự tăng trưởng, cũng là hợp tình lý!
Mà cơ duyên thường thường không có gì không có, một cái hình ảnh, một cái cảnh sắc, một câu nói vô tâm, thậm chí một chữ, một cái tiếng động chỉ cần có cơ hội tâm linh là có thể sinh ra đốn ngộ, cực kỳ điển hình nên đây là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
Sở Tiểu Tâm Sở lão gia tử nói với Sở Dương hôm đó thật ra thì nhiều hơn là tự nói chuyên với mình.
"Tình đến chỗ sâu, cũng không phải là hữu tình đạo."
"Không oán trách đổ lỗi, mới thật sự là hữu tình đạo!"
Những lời này làm cho Sở Dương xúc động, quả thật đạt tới cực điểm, ý nghĩa sâu xa hơn hỉnh dạng.
Sở Dương tựa hồ có thể mơ hồ cảm giác được, bản thân bởi vì vô số giết chóc mà bị tâm cảnh ô uể nay từ từ khôi phục 1 sự thanh minh; từ tò khôi phục lại sự tinh khiết vô cùng tựa hồ là trẻ mới vừa mới ra đời vậy... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lúc trước một ít đạo bỉnh chướng không phá được nay từ từ tan rã, hoàn toàn nghiền nát chỉ ở trong sớm tối.
Mà rất nhiều chân khí bình thường chỉ súc tích tồn tại trong kinh mạch, khó có thể điều động lên nay cũng tự phát chậm rãi chảy ra.
Vốn là những thứ trở ngại tồn tại biết rõ nhưng không thể làm gì, hôm nay cũng đã không còn sót lại chút gì.
Hiện tại trong thân thể Sở Dương là cực hạn thích ý.
Tựa hồ cả đan điền cũng đã thành một cái đại hồ, mà mấy trăm đạo kinh mạch thì biển thành hà đạo không trở ngại.Mà trong hà đạo không trở ngại đó có rất nhiều nước chảy đang mãnh liệt mà vào, không có dừng lại, vô tận. Cuồn cuộn không dứt.
Mà trong thiên địa, tinh khiết linh khí đã hướng vào trong cơ thể mình, qua vô số trong kinh mạch cuồng rót vào, theo linh khí và nguyên khí tiến vào đan điền, chín trong đan điền, đồng thời từ từ phát sáng lên.
Chín vốn bé con màu vàng nhạt đều dần dần cường đại, cường tráng lên.
Cái làm cho Sở Dương kinh ngạc đến tột đỉnh chính là, tổng cộng chỉ mấy ngày thời gian, hắn rõ ràng cảm giác được, thực lực của mình so với khi ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cả thảy tăng trưởng gấp đôi! Thậm chí nhiều hơn!
Hơn nữa, loại tiến bộ này còn đang kéo dài nhanh chóng tăng trưởng!
Lần tu vi tăng trưởng này so với dĩ vãng hoàn toàn bất đồng. Dĩ vãng căn bản cũng là bởi vì vậy mà hưng phấn, chiến đấu nhiệt tình, còn lần này tăng trưởng lại ẩn hàm hạnh phúc!
Bình an!
Bình thản.
Hiện tại, Sở Dương bản thân tu vi đà xứng đáng với cái tên, thật chân chính là Thánh Nhân đỉnh!
Nếu như trước đó Sở Dương làm cho người ta có cảm giác là một tòa núi cao vòi vọi, mặc dù cao sơn ngưỡng chỉ, nhưng thủy chung có cực hạn, có thể thấy cuối.
Hiện tại Sở Dương làm cho người ta có cảm giác chính là mịt mờ biển cả, vô biên vô hạn, sâu không lường được.
"Sở huynh đệ so với thời điểm ở Cửu Trọng Thiên thời chân chính đà thay đổi rất nhiều. Càng thêm trầm ổn, càng thêm lạnh nhạt, nếu như nói dĩ vãng là có mấy phần cố ý hành động, hiện tại chính là từ tâm dựng lên, vô ý làm, thật không thể so sánh nổi." Nguyệt Linh Tuyết nhìn Sở Dương tự đáy lòng nói.
Phong Vũ Nhu ở bên đồng ý gật đầu.
Ở trong lòng của nàng còn có 1 tiểu nữ oa trắng ngần từng hai ba tuổi, đang mở to đôi mắt hắc bạch phân minh tò mò nhìn Sở Dương, hai bàn tay nhỏ mập mạp cầm 2 món đồ chơi.
Chạy tới nhanh nhất vẫn là Phong Nguyệt hai người. Mà tiểu nữ oa nhi này chính là con gái duy nhất của Phong Nguyệt phu phụ, Nguyệt Tiểu Điệp.
Tiểu nữ oa nhi này có lẽ đại khái có thể không sai biệt lắm chính là vợ tương lai của Sở Dương... Không đúng, là con dâu mới đúng!
"Thật ra thì..." Sở Dương mỉm cười nói: "ba năm trước, ta còn chưa
phải như vậy. Loại biến hóa này chân chính là sau khi trở lại Cửu Trọng Thiên đại lục mấy ngày qua mới phát sinh."
Phong Nguyệt phu phụ nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng hỏi cặn kẽ nguyên nhân.
Đám người Mạc Khinh Vũ ở một bên ngồi tương bồi, một lát sau Nguyệt Tiểu Điệp đã bò lên trên đầu gối Ô Thiến Thiến, tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất dũng mãnh, tuyệt không sợ người lạ.
Trong đại sảnh, cả phòng đều là một mảnh tiếng cười.
"vẫn là Pháp Tôn đại nhân tới nhanh hơn." Một cái thanh âm ôn văn nhĩ nhã vang lên, Đệ Ngũ Khinh Nhu một bước bước đi vào.
Vị tuyệt đại trí giả năm đó cùng Sở Dương giằng co mấy năm, vẫn phong thái lạnh nhạt như vậy.
Đệ Ngũ Khinh Nhu gia nhập cuộc nói chuyện, cũng không có làm cho người ta có cảm giác đột ngột.
Tới sau, Sở Dương nói đến thời điểm quyết chiến Thiên Ma.
"Đệ Ngũ huynh, thân là đại hảo nam nhi, thân là cái thế quân sư, nếu không thể ở trên vực ngoại chiến trường đại khai thân thủ, thật sự là nhân sinh tiếc nuối." Sở Dương nghiêm túc nói: "Không biết Đệ Ngũ huynh có muốn tham dự đại sự quyết chiến Thiên Ma hay không đây?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc hồi lâu, một hồi lâu sau, giống như trước nghiêm túc nói: "Không muốn. Không muốn! Thứ nhất, người giống ta là Mạc Thiên Cơ cùng tồn tại hậu thế cũng không phải là cái gì may mắn, làm bàng hữu không có ý nghĩa. Chỉ khi làm đối thủ mới có thể cảm thấy sống tuyệt không sống uổng niềm vui thú. Mà Cửu Trọng Thiên Khuyết đã có quân sư, đã có Mạc Thiên Cơ cũng đã đủ rồi, nhiều thêm một người cùng mấy phe chưa chắc đã là một chuyện may mắn."
Sở Dương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẩu khí tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo; hết lần này tới lần này khác Sở Dương biết, hắn có sức mạnh như vậy.
Lại qua thời gian không dài. úy Công Tử cùng Quân Lộ Lộ hai vợ chồng dắt tay nhau mà đến. Hai người cùng nhà Sở Dương lại càng quen thuộc, vừa thấy mặt đã cùng Sở Dương nháo thành nhất đoàn.
úy Công Tử không chút khách khí, bàn tay đại trương nói: "Thống khoái đi, mau vàng cho ta bảo bối của Cửu Trọng Thiên Khuyết, món đồ chơi, ăn ngon, cái gì đáng giá, đáng giá làm kỷ niệm, thiên tài địa bảo, tất cả đều lưu lại cho ta... Đúng rồi, còn Cửu Trọng Đan nữa, cũng cho ta chút ít..."
Nếu như không phải là trong tay không có đề đao, trong miệng không có la câu "Núi này là do ta mở." thì cơ hồ làm cho người ta nghĩ là cường đạo đánh cướp.
"Tham lam!" Vài người khác đồng thời cười mắng nói.
"Cái gì tham lam!" úy Công Tử lẽ thẳng khí hùng nói: "Hôm nay rốt cục gặp được thổ tài chủ, không xẻo thịt hắn làm sao có thể được đây? không có nhìn tiểu tử kia so với trước mập hơn nhiều sao?"
"Phi, người ta mập lúc nào, phải gọi là cường tráng, cái gọi là bền chắc, tất cả đều là da thịt có được hay không? Ngươi biết cái gì!" Sở Dương bị mỗ công tử nói xong có chút hổn hển, sợ không thông suốt vội giải thích, lời nói có chút không mạch lạc.
"Ha ha ha..."
Ngày buổi sáng hôm đó, Sở gia mở tiệc, Sở Dương cùng lão bàng hữu đoàn tụ một đường, tất cả mọi người trịnh trọng hứa hẹn, bất luận kẻ nào cũng tuyệt đối không dụng tu vi bức bách rượu ra, nhất định lấy tửu lượng chân thật đánh chén.
xể chiều đang ở chung một chỗ nói chuyện phiếm tâm sự, mà đến buổi tối gần tới lúc ăn cơm thì đột nhiên có người báo lại nói: "Tiểu thiểu gia đến."
Dương Nhược Lan vui vẻ ra mặt đi ra ngoài đi đón cháu trai, Thiết Bổ Thiên cũng kích động vạn phần theo sát xông ra ngoài.
Quả nhiên, chỉ một hồi sau, thấy Dương Nhược Lan cùng Thiết Bổ Thiên hai người mỗi người một tay nắm tay một bé trai trắng ngần đi đến, đứa bé trai này nhìn qua nhiều lắm là cũng là sáu bảy tuổi, vẻ mặt tinh linh cổ quái, hai con ngươi cô lỗ lỗ chuyển động.
Mọi người cùng nhau cười to, người này chính là con trai bảo bối của Sở Dương, Thiết Dương. Nhưng so với bé trai bình thường cao lớn hơn rất nhiều.
Chỉ có Phong Nguyệt hai người cười đến có chút phát khổ.
Tiểu ma tinh tới rồi.
Đang khi náo nhiệt chỉ nghe thấy một cái thanh âm thanh thúy, mang theo chút ít miệng còn hơi sữa kêu lên nói: "Lão công, ngươi đã đến rồi!"
Một tiếng nói này làm cho đám người Sở Dương như bị sét đánh ngây ngốc theo tiếng nhìn lại.
Phong Nguyệt hai người sắc mặt đau khổ, dường như muốn khóc lên, ai, gia môn bất hạnh a.
Câu nói này dĩ nhiên không phải là hai người nói, là do tiểu la lỵ trong lòng Phong Vũ Nhu gọi, chỉ thấy nàng vẻ mặt hưng phấn, cố gắng vung 2 tay 2 chân ngắn ngủn, lao xuống mặt đất chạy đến nghênh đón.
Tất cả đang ở trong trạng thái hóa đá lại nghe thấy tiểu nam hài sáu bảy tuổi hoan hô nói: "Wow, lão bà, ngươi cũng ở nơi đây, ta cũng nhớ ngươi muốn chết..."
Nữ oa ba tuổi gọi lão công, thằng bé trai năm tuổi gọi lão bà...
Trước ánh mắt rụng đầy đất của mọi người hai tiểu tử này lại đã không có chút nào hoa giả nào ôm chầm lấy nhau, tiểu nam hài chụt một cái thơm lên má tiểu la lỵ béo mập cười hì hì nói: "Lão bà, ta nhớ ngươi như vậy, ngươi có nhớ ta không a? Tiểu la lỵ vươn hai tay ôm lấy cổ thằng bé trai cực kỳ biết điều gật đầu nói: " ta rất nhớ ngươi nha..."
Chụt chụt, liên tiếp thanh âm thơm môi vang lên...
Mọi người trong phút chốc đồng thời hỏng mất...