Mấy ngày nay, thương thế của mọi người đã khôi phục phi thường không tệ. Hai ngày trước, vẫn dựa vào lương khô của Sở Dương mà chống đỡ. Đến ngày thứ ba, Cố Độc Hành phải ra ngoài săn một con hươu, năm người trú trong sơn động, làm một bữa linh đình.
Đối với tình huống Thiên Ngoại lâu hiện giờ, vị chưởng môn Ô Vân Lương này tuyệt không lo lắng.
Đối với điều này, Cố Độc Hành cũng rất kinh ngạc. Thiên Ngoại lâu các ngươi bị người ta dọn cả hang ổ rồi, vị chưởng môn nhà ngươi không ngờ vẫn còn cười hơn hớn, vững như Thái sơn?
Đối với điều này, Ô Vân Lương chỉ ra vẻ thâm ý, nói một câu: "Tổn thất nhất định phải có, nhưng ta rất có lòng tin đối với nhị sư đệ...."
Cố Độc Hành chỗ hiểu chỗ không. Mãi cho đến khi Sở Dương giải thích, mới biết được Lý Kính Tùng chính là nội gian của Đệ Ngũ Khinh Nhu, không khỏi lắc đầu cười khổ.
"Bất quá, tập kích như vậy, đệ tử bình thường của Thiên Ngoại lâu, cũng phải tổn thất thảm trọng rồi?" Cố Độc Hành nói.
"Đây là giang hô." Ô Vân Lương thở dài một hơi: "Hi vọng chuyện này có thể khiến đám đệ tử nhớ kỹ, tông môn không phải là bến bờ tránh gió của bọn hắn. Thân ở tông môn, thì phải gắn liền với nó đến chết. Tông môn không còn, bọn hắn chỉ là một lũ du hồn."
"Trong cực khổ, mới có thể luyện thành tấm lưng sắt thép! Tuy cái giá rất nặng nề, nhưng nếu không trả giá, không thừa nhận, thì cả đời này đừng hòng đứng dậy được!" Khi nói những lời này, Ô Vân Lương lại thở ra một hơi thật dài.
Cố Độc Hành như có điều suy ngẫm.
Ô Vân Lương nói như vậy, khiến Cố Độc Hành nghĩ tới mình và Cố Diệu Linh. Những gian khổ mà hai người đang phải chịu đựng, phải chăng cũng là một loại tôi luyện?
Sau khi điều tức một lát, Ô Vân Lương đi lòng vòng quanh người Sở Dương, hỏi: "Có ý trung nhân chưa?"
"Có rồi!" Sở Dương trả lời không chút do dự, khóe miệng không khỏi lộ ra một ý cười cưng chiều.
Ô Vân Lương lòng giả đại khoái, vuốt râu mỉm cười, tỏ vẻ thấu hiểu.
Theo hắn nghĩ, Sở Dương hợp tác với nữ nhi của mình ở Thiết Vân, nếu có ý trung nhân, ngoại trừ nữ nhi mình ra, còn có thể là ai? Không thể tưởng được, hai tiểu tử này đã lén lút vụng trộm với nhau rồi..
Vì thế, Ô Vân Lương liền không hỏi thêm nữa.
Khóe miệng Mạnh Siêu Nhiên lộ ra một nụ cười khổ, theo hắn biết, ý trung nhân của Sở Dương, chỉ sợ tuyệt đối không phải là Ô Thiến Thiến. Điểm này, Mạnh Siêu Nhiên đã quá hiểu rõ tên đồ đệ này của mình rồi.
Nếu thật sự là Ô Thiến Thiến, thái độ của Sở Dương đối với Ô Vân Lương lẽ ra phải thân thiết hơn mấy phần mới đúng...
Trong mấy ngày chữa thương này, vui vẻ nhất chính là Mạnh Siêu Nhiên, còn vui sướng nhất, đương nhiên chính là Đàm Đàm. Tên gia hỏa này gần như chưa bao giờ ngậm miệng lại, Cố Độc Hành cũng cảm thấy hắn nói không khó nghe lắm.
Hơn nữa, một tấm lòng son của Đàm Đàm, chỉ cần ở chung lâu thì rất khó sinh lòng ác ý với hắn.
Lại qua thêm sáu ngày nữa, xác định ba người Ô Vân Lương đã khôi phục thương thế, Sở Dương cùng Cố Độc Hành lại chuẩn bị động thân.
Đối với lựa chọn của đồ đệ, Mạnh Siêu Nhiên căn bản không hỏi tới, chỉ hài lòng, thân thiết nói một câu: Cẩn trọng!
Trong ánh mắt ươn ướt của Đàm Đàm, Sở Dương cùng Cố Độc Hành ra khỏi sơn động, tiếp tục lên đường, trong lòng chỉ vang vọng câu nói của Sở Dương: "Ta ở Thiết Vân đợi ngươi!"
Đối với vấn đề an toàn của Mạnh Siêu Nhiên và Đàm Đàm, mọi người sau khi thương nghị đã quyết định để hai người bọnhọ tàm thời chuyển ra khỏi Tử Trúc viên. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu đã hành động một lần, thì khó đảm sẽ sẽ không hành động lần thứ hai, tạm thời tránh đi mới là kế lâu dài.
"Sở Dương biến hóa quá lớn, tiến bộ tới mức khủng bố. vì sao ngươi lại không kinh ngạc? Cái gì cũng không hỏi." Sau khi hai người Sở Dương đi rồi, Ô Vân Lương mới hỏi Mạnh Siêu Nhiên.
"Hỏi thì sao? Mà không hỏi thì sao?" Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Đó là phúc duyên của hắn. Chỉ cần đồ đệ của ta chiếm được, ta sẽ không hỏi hắn làm thế nào mà đoạt được."
Hắn cười cười, quay đầu nhìn Ô Vân Lương: "Nhưng nếu có người muốn cướp của đồ đệ ta, ta đây sẽ liều mạng với hắn."
Ô Vân Lương cười khổ một tiếng.
"Ngươi chuẩn bị trốn tới nơi nào?" Ô Vân Lương hỏi.
"Ta muốn mang theo Đàm Đàm tới Trung Tam Thiên." Mạnh Siêu Nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ quái: "Nếu như chúng ta vẫn ở lại Hạ Tam Thiên, thì sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất của Sở Dương. Hơn nữa, ở Trung Tam Thiên, linh khí mà Hấp Linh thánh ngư ngưng tụ được sẽ hơn xa Hạ Tam Thiên, đối với thực lực Đàm Đàm cũng rất có ích."
"Ngươi lại muốn đi thử một lần?" Ô Vân Lương im lặng một hồi lâu, hỏi.
"Không." Mạnh Siêu Nhiên lắc đầu, thần thái cô đơn: "Nếu chỉ có một mình ta, ta sẽ đi. Nhưng dẫn theo Đàm Đàm, ta không thể. Cho tới khi nào giao Đàm Đàm cho Sở Dương rồi, hoặc tìm được cha mẹ ruột của hắn...."
Ô Vân Lương thở dài một tiếng, nói: "Ngươi đi như vậy, ta lại mất đi một trợ giúp đắc lực...."
"'Trong tình huống thế này, ta rời đi... mới là trợ giúp lớn nhất đối với ngươi!" Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng.
"Khi nào xuất phát?"
"Ngay bây giờ."
Sư huynh đệ hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lộ ra tình cảm thân thiết, sau một hồi lâu, Ô Vân Lương mới quay lưng đi, nhẹ nhàng nói: "Nếu phải đi, thì mau đi đi. Ta sẽ không nhìn ngươi đi đâu."
Mạnh Siêu Nhiên thở dài một hơit hật sâu, nói: "Bảo trọng."
"Bảo trọng." Ô Vân Lương trong lòng thầm nói.
Hắn đứng thật lâu, nghe tiếng bước chân đi xa, biến mất, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Sau đó rất lâu, hắn mới khẽ cười lẩm bẩm: "Tiểu sư đệ, sư huynh kỳ thật vẫn hi vọng ngươi đi thực hiện giấc mộng. Ngươi thủ hộ Thiên Ngoại lâu nhiều năm như vậy, trong lòng đau khổ bao nhiêu, vi huynh biết. Hiện giờ, ngươi rốt cuộc cũng có quyết định cho riêng mình, con đường của mình, hãy đi cho tốt...."
Hắn thoải mái cười, trong mắt hiện lên vẻ chúc phúc thân thiết: "Chỉ hi vọng, nếu tương lai có một ngày ngươi còn sống, ta còn sống, hai huynh đệ chúng ta còn có thể ngồi đối diện, chè chén một phen. Chắc chắn khi đó... ta đã gần đất xa trời..."
Hắn muốn quay đầu lại, muốn nhìn sư đệ đi xa, nhưng lưỡng lự một hồi lâu, rôt cuộc vẫn nhịn được, cứ như vậy duy trì một tư thế quái dị, rời khỏi thạch động này như bay.
Cứ để một mình ta, đối diện với đống đổ nát Thiên Ngoại lâu đi!
Ô Vân Lương thầm nghĩ, thân như thiểm điện, tà tà lướt đi.
Tử trúc trong Tử Trúc viên vẫn rì rào như trước, nhưg người ở đó, đã không còn.
Ô Vân Lương mờ mịt đi trong biển tử trước, trong lòng tràn đầy một cảm giác không nói nên lời.
Tử Trúc viên đã mất, vậy, cửu phong nhất viên của Thiên Ngoại lâu, rốt cuộc cũng tới thời khắc tan rã. Ngày mai bắt đầu, đi tới Thiết Vân...
Sư đệ, mạnh khỏe!
Sở Dương cùng Cố Độc Hành một đường đi bộ, rời khỏi Tử Trúc viên, rời khỏi Thiên Ngoại lâu.
Dưới chân núi, Sở Dương quay đầu nhìn ra xa, nhìn đỉnh núi ẩn hiện xa xa, tựa hồ vẫn còn một chút tử sắc, lay động phía cuối chân trời, tựa hồ đang không nỡ vẫy tay.
Sở Dương bất động thật lâu.
Hắn tựa hồ có một loại cảm giác, chuyện đi này, có lẽ mình sẽ đi lâu lắm, sẽ không thể về nơi đây! Chờ đến khi mình trở lại, nơi này... vẫn còn là Thiên Ngoại lâu sao?
"Sư phụ ngươi thật không đơn giản." Trong mấy ngày này, ấn tượng sâu sắc nhất của Cố Độc Hành chính là vẻ lạnh nhạt của Mạnh Siêu Nhiên. Giống như một loại nhìn thấu thế gian, mọi sự đều không thể đả động tới tâm cảnh, nhưng cũng có một chút lạnh nhạt của bướng bỉnh, cố chấp!
Đây là một loại cảm giác không nói nên lời.
"Sư phụ ta sẽ mang theo Đàm Đàm, rời khỏi nơi này...." Sở Dương buồn bã nói: "Sư phụ thích nhất, chính tử sắc, chính là tử trúc. nếu như rời đi, chỉ sợ trong lòng sẽ rất không nỡ."
"Vậy ngươi có biết, nếu sư phụ ngươi rời đi... sẽ đi nơi nào?" Cố Độc Hành hỏi.
"Sư phụ ta công lực không cao lắm. Tại Hạ Tam Thiên này tuy cũng đủ bảo vệ mình, nhưng nếu là đi Trung Tam Thiên, lại là nguy cơ khắp chốn." Sở Dương chậm rãi thở ra một hơi: "Nhưng ta ẩn ước cảm thấy, cơ hội đột phá của sư phụ, hẳn là ở Trung Tam Thiên."
"Hắn vẫn chăm sóc chúng ta. Tuy thoạt nhìn cái gì cũng không được hắn để vào lòng, nhưng hai người huynh đệ chúng ta vẫn luôn ở trong lòng sư phụ, chỉ cần chúng ta sinh sống hạnh phúc ở Hạ Tam Thiên, hắn sẽ bồi tiếp chúng ta, chăm sóc chúng ta, mãi mãi là như vậy."
"Nhưng hiện tại, khi sư phụ phát hiện, sự hiện hữu của hắn không ngờ lại ảnh hưởng tới vận mệnh Thiên Ngoại lâu, ảnh hưởng tới bản tâm ta. Cho nên, người mới dứt khoát rời đi, nhưng chỉ cần đi, thì hcính là rời khỏi thế giới này."
Sở Dương khẽ thở dài: "Cố Độc Hành, từ nay về sau, ở Hạ Tam Thiên, không ai có thể gặp lại sư phụ ta!"
"Trung Tam thiên?" Cố Độc Hành khẽ nói.
"Đúng."
Sở Dương nói: "Sư phụ tuyệt đối sẽ không cho phép Đệ Ngũ Khinh Nhu lợi dụng hắn để ảnh hưởng tới ta. Cho nên một hắn rời đi, sẽ rời đi triệt để như vậy."
Cố Độc Hành."
"Hả?" Cố Độc Hành đáp.
"Ngươi có biết đại gia tộc này có họ Dạ không?" Sở Dương nhẹ giọng hỏi, trong mắt lóe lên một tia hào quang khó hiểu.
"Họ Dạ." Cố Độc Hành nghĩ một lát, nói: "Theo ta được biết, gia tộc Trung Tam thiên không có họ Dạ. Bất quá, điều này này cũng có thể là do ta cô lậu quả vặn."
"Ừm...." Sở Dương có chút xuất thần...
"Bất quá, ở Thượng Tam Thiên, có họ Dạ." Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên thần sắc tự hỏi.
"Thượng Tam Thiên?" Sở Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cố Độc Hành.
"Thượng Tam Thiên Dạ gia, chính là một trong cửu đại hào môn, thống trị Cửu Trọng Thiên từ xưa tới nay!" trong mắt Cố Độc Hành hiện lên vẻ kính sợ. giống như kính sợ một ngọn núi cao nhất không thể chạm tới.
Sở Dương trong lòng chấn động. Với tính cách của Cố Độc Hành, mà lộ ra ánh mắt như thế, vậy Thượng Tam Thiên Da gia lợi hại thế nào không cần nghĩ cũng biết.
"Từ xưa tới nay, một trong cửu đại hào môn thống trị Cửu Trọng Thiên!" Sở Dương khẽ lặp lại một lần, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hắn nhớ tới tần sắc tuyệt vọng, đau lòng, bất dĩ trong mắt Mạnh Siêu Nhiên....
"Thượng Tam Thiên sao?" Sở Dương lầm bẩm: "Thượng Tam Thiên cửu đại hào môn? Hắc hắc...."
"Ngươi muốn làm gì?" Cố Độc Hành mẫn cảm ngửi thấy mùi vị không bình thường, không khỏi lộ vẻ sợ hãi nói.
"Không có gì." Thân hình Sở Dương bay lên, lao về phía trước, thanh âm ẩn ước từ phía trước truyền tới: "Độc Hành, ngươi có muốn trở thành gia chủ một trong cửu đại hào môn?"
"Sở Dương, đùa gì vậy, không hề vui chút nào đâu."
"....."
Phương xa, Mạnh Siêu Nhiên thần thái bình tĩnh, mang theo Đàm Đàm, từng bước từng bước tiến tới một biển mây sấm động.
"Sư phụ, chúng đi đâu?" Đàm Đàm cứ đi vài bước lại ngoái đầu lại nhìn.
"Đi tìm cha mẹ ruột của ngươi." Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Cũng là một hơi thần kỳ."
"Khi nào ta có thể trở về?" Thanh âm Đàm Đàm có chút nghẹn ngào: "Sở Dương còn đang chờ ta ở Thiết Vân thành, ta phải đi giúp hắn...."
"Ngươi cũng có thể ở thế giới thần kỳ đó, đợi hắn tới giúp ngươi." Mạnh Siêu Nhiên khẽ nói. hắn quay đầu nhìn lại, lặng lẽ nói: "Đại sư huynh, bảo trọng. Sở Dương, ngươi phải tự giữ gìn bản thân."
Sau đó hắn kéo tay đồ đệ, thét dài một tiếng, hai đạo thân ảnh, bốc lên như bay, tiến vào biển mây...
Mấy ngày nay, thương thế của mọi người đã khôi phục phi thường không tệ. Hai ngày trước, vẫn dựa vào lương khô của Sở Dương mà chống đỡ. Đến ngày thứ ba, Cố Độc Hành phải ra ngoài săn một con hươu, năm người trú trong sơn động, làm một bữa linh đình.
Đối với tình huống Thiên Ngoại lâu hiện giờ, vị chưởng môn Ô Vân Lương này tuyệt không lo lắng.
Đối với điều này, Cố Độc Hành cũng rất kinh ngạc. Thiên Ngoại lâu các ngươi bị người ta dọn cả hang ổ rồi, vị chưởng môn nhà ngươi không ngờ vẫn còn cười hơn hớn, vững như Thái sơn?
Đối với điều này, Ô Vân Lương chỉ ra vẻ thâm ý, nói một câu: "Tổn thất nhất định phải có, nhưng ta rất có lòng tin đối với nhị sư đệ...."
Cố Độc Hành chỗ hiểu chỗ không. Mãi cho đến khi Sở Dương giải thích, mới biết được Lý Kính Tùng chính là nội gian của Đệ Ngũ Khinh Nhu, không khỏi lắc đầu cười khổ.
"Bất quá, tập kích như vậy, đệ tử bình thường của Thiên Ngoại lâu, cũng phải tổn thất thảm trọng rồi?" Cố Độc Hành nói.
"Đây là giang hô." Ô Vân Lương thở dài một hơi: "Hi vọng chuyện này có thể khiến đám đệ tử nhớ kỹ, tông môn không phải là bến bờ tránh gió của bọn hắn. Thân ở tông môn, thì phải gắn liền với nó đến chết. Tông môn không còn, bọn hắn chỉ là một lũ du hồn."
"Trong cực khổ, mới có thể luyện thành tấm lưng sắt thép! Tuy cái giá rất nặng nề, nhưng nếu không trả giá, không thừa nhận, thì cả đời này đừng hòng đứng dậy được!" Khi nói những lời này, Ô Vân Lương lại thở ra một hơi thật dài.
Cố Độc Hành như có điều suy ngẫm.
Ô Vân Lương nói như vậy, khiến Cố Độc Hành nghĩ tới mình và Cố Diệu Linh. Những gian khổ mà hai người đang phải chịu đựng, phải chăng cũng là một loại tôi luyện?
Sau khi điều tức một lát, Ô Vân Lương đi lòng vòng quanh người Sở Dương, hỏi: "Có ý trung nhân chưa?"
"Có rồi!" Sở Dương trả lời không chút do dự, khóe miệng không khỏi lộ ra một ý cười cưng chiều.
Ô Vân Lương lòng giả đại khoái, vuốt râu mỉm cười, tỏ vẻ thấu hiểu.
Theo hắn nghĩ, Sở Dương hợp tác với nữ nhi của mình ở Thiết Vân, nếu có ý trung nhân, ngoại trừ nữ nhi mình ra, còn có thể là ai? Không thể tưởng được, hai tiểu tử này đã lén lút vụng trộm với nhau rồi..
Vì thế, Ô Vân Lương liền không hỏi thêm nữa.
Khóe miệng Mạnh Siêu Nhiên lộ ra một nụ cười khổ, theo hắn biết, ý trung nhân của Sở Dương, chỉ sợ tuyệt đối không phải là Ô Thiến Thiến. Điểm này, Mạnh Siêu Nhiên đã quá hiểu rõ tên đồ đệ này của mình rồi.
Nếu thật sự là Ô Thiến Thiến, thái độ của Sở Dương đối với Ô Vân Lương lẽ ra phải thân thiết hơn mấy phần mới đúng...
Trong mấy ngày chữa thương này, vui vẻ nhất chính là Mạnh Siêu Nhiên, còn vui sướng nhất, đương nhiên chính là Đàm Đàm. Tên gia hỏa này gần như chưa bao giờ ngậm miệng lại, Cố Độc Hành cũng cảm thấy hắn nói không khó nghe lắm.
Hơn nữa, một tấm lòng son của Đàm Đàm, chỉ cần ở chung lâu thì rất khó sinh lòng ác ý với hắn.
Lại qua thêm sáu ngày nữa, xác định ba người Ô Vân Lương đã khôi phục thương thế, Sở Dương cùng Cố Độc Hành lại chuẩn bị động thân.
Đối với lựa chọn của đồ đệ, Mạnh Siêu Nhiên căn bản không hỏi tới, chỉ hài lòng, thân thiết nói một câu: Cẩn trọng!
Trong ánh mắt ươn ướt của Đàm Đàm, Sở Dương cùng Cố Độc Hành ra khỏi sơn động, tiếp tục lên đường, trong lòng chỉ vang vọng câu nói của Sở Dương: "Ta ở Thiết Vân đợi ngươi!"
Đối với vấn đề an toàn của Mạnh Siêu Nhiên và Đàm Đàm, mọi người sau khi thương nghị đã quyết định để hai người bọnhọ tàm thời chuyển ra khỏi Tử Trúc viên. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu đã hành động một lần, thì khó đảm sẽ sẽ không hành động lần thứ hai, tạm thời tránh đi mới là kế lâu dài.
"Sở Dương biến hóa quá lớn, tiến bộ tới mức khủng bố. vì sao ngươi lại không kinh ngạc? Cái gì cũng không hỏi." Sau khi hai người Sở Dương đi rồi, Ô Vân Lương mới hỏi Mạnh Siêu Nhiên.
"Hỏi thì sao? Mà không hỏi thì sao?" Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Đó là phúc duyên của hắn. Chỉ cần đồ đệ của ta chiếm được, ta sẽ không hỏi hắn làm thế nào mà đoạt được."
Hắn cười cười, quay đầu nhìn Ô Vân Lương: "Nhưng nếu có người muốn cướp của đồ đệ ta, ta đây sẽ liều mạng với hắn."
Ô Vân Lương cười khổ một tiếng.
"Ngươi chuẩn bị trốn tới nơi nào?" Ô Vân Lương hỏi.
"Ta muốn mang theo Đàm Đàm tới Trung Tam Thiên." Mạnh Siêu Nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ quái: "Nếu như chúng ta vẫn ở lại Hạ Tam Thiên, thì sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất của Sở Dương. Hơn nữa, ở Trung Tam Thiên, linh khí mà Hấp Linh thánh ngư ngưng tụ được sẽ hơn xa Hạ Tam Thiên, đối với thực lực Đàm Đàm cũng rất có ích."
"Ngươi lại muốn đi thử một lần?" Ô Vân Lương im lặng một hồi lâu, hỏi.
"Không." Mạnh Siêu Nhiên lắc đầu, thần thái cô đơn: "Nếu chỉ có một mình ta, ta sẽ đi. Nhưng dẫn theo Đàm Đàm, ta không thể. Cho tới khi nào giao Đàm Đàm cho Sở Dương rồi, hoặc tìm được cha mẹ ruột của hắn...."
Ô Vân Lương thở dài một tiếng, nói: "Ngươi đi như vậy, ta lại mất đi một trợ giúp đắc lực...."
"'Trong tình huống thế này, ta rời đi... mới là trợ giúp lớn nhất đối với ngươi!" Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng.
"Khi nào xuất phát?"
"Ngay bây giờ."
Sư huynh đệ hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lộ ra tình cảm thân thiết, sau một hồi lâu, Ô Vân Lương mới quay lưng đi, nhẹ nhàng nói: "Nếu phải đi, thì mau đi đi. Ta sẽ không nhìn ngươi đi đâu."
Mạnh Siêu Nhiên thở dài một hơit hật sâu, nói: "Bảo trọng."
"Bảo trọng." Ô Vân Lương trong lòng thầm nói.
Hắn đứng thật lâu, nghe tiếng bước chân đi xa, biến mất, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Sau đó rất lâu, hắn mới khẽ cười lẩm bẩm: "Tiểu sư đệ, sư huynh kỳ thật vẫn hi vọng ngươi đi thực hiện giấc mộng. Ngươi thủ hộ Thiên Ngoại lâu nhiều năm như vậy, trong lòng đau khổ bao nhiêu, vi huynh biết. Hiện giờ, ngươi rốt cuộc cũng có quyết định cho riêng mình, con đường của mình, hãy đi cho tốt...."
Hắn thoải mái cười, trong mắt hiện lên vẻ chúc phúc thân thiết: "Chỉ hi vọng, nếu tương lai có một ngày ngươi còn sống, ta còn sống, hai huynh đệ chúng ta còn có thể ngồi đối diện, chè chén một phen. Chắc chắn khi đó... ta đã gần đất xa trời..."
Hắn muốn quay đầu lại, muốn nhìn sư đệ đi xa, nhưng lưỡng lự một hồi lâu, rôt cuộc vẫn nhịn được, cứ như vậy duy trì một tư thế quái dị, rời khỏi thạch động này như bay.
Cứ để một mình ta, đối diện với đống đổ nát Thiên Ngoại lâu đi!
Ô Vân Lương thầm nghĩ, thân như thiểm điện, tà tà lướt đi.
Tử trúc trong Tử Trúc viên vẫn rì rào như trước, nhưg người ở đó, đã không còn.
Ô Vân Lương mờ mịt đi trong biển tử trước, trong lòng tràn đầy một cảm giác không nói nên lời.
Tử Trúc viên đã mất, vậy, cửu phong nhất viên của Thiên Ngoại lâu, rốt cuộc cũng tới thời khắc tan rã. Ngày mai bắt đầu, đi tới Thiết Vân...
Sư đệ, mạnh khỏe!
Sở Dương cùng Cố Độc Hành một đường đi bộ, rời khỏi Tử Trúc viên, rời khỏi Thiên Ngoại lâu.
Dưới chân núi, Sở Dương quay đầu nhìn ra xa, nhìn đỉnh núi ẩn hiện xa xa, tựa hồ vẫn còn một chút tử sắc, lay động phía cuối chân trời, tựa hồ đang không nỡ vẫy tay.
Sở Dương bất động thật lâu.
Hắn tựa hồ có một loại cảm giác, chuyện đi này, có lẽ mình sẽ đi lâu lắm, sẽ không thể về nơi đây! Chờ đến khi mình trở lại, nơi này... vẫn còn là Thiên Ngoại lâu sao?
"Sư phụ ngươi thật không đơn giản." Trong mấy ngày này, ấn tượng sâu sắc nhất của Cố Độc Hành chính là vẻ lạnh nhạt của Mạnh Siêu Nhiên. Giống như một loại nhìn thấu thế gian, mọi sự đều không thể đả động tới tâm cảnh, nhưng cũng có một chút lạnh nhạt của bướng bỉnh, cố chấp!
Đây là một loại cảm giác không nói nên lời.
"Sư phụ ta sẽ mang theo Đàm Đàm, rời khỏi nơi này...." Sở Dương buồn bã nói: "Sư phụ thích nhất, chính tử sắc, chính là tử trúc. nếu như rời đi, chỉ sợ trong lòng sẽ rất không nỡ."
"Vậy ngươi có biết, nếu sư phụ ngươi rời đi... sẽ đi nơi nào?" Cố Độc Hành hỏi.
"Sư phụ ta công lực không cao lắm. Tại Hạ Tam Thiên này tuy cũng đủ bảo vệ mình, nhưng nếu là đi Trung Tam Thiên, lại là nguy cơ khắp chốn." Sở Dương chậm rãi thở ra một hơi: "Nhưng ta ẩn ước cảm thấy, cơ hội đột phá của sư phụ, hẳn là ở Trung Tam Thiên."
"Hắn vẫn chăm sóc chúng ta. Tuy thoạt nhìn cái gì cũng không được hắn để vào lòng, nhưng hai người huynh đệ chúng ta vẫn luôn ở trong lòng sư phụ, chỉ cần chúng ta sinh sống hạnh phúc ở Hạ Tam Thiên, hắn sẽ bồi tiếp chúng ta, chăm sóc chúng ta, mãi mãi là như vậy."
"Nhưng hiện tại, khi sư phụ phát hiện, sự hiện hữu của hắn không ngờ lại ảnh hưởng tới vận mệnh Thiên Ngoại lâu, ảnh hưởng tới bản tâm ta. Cho nên, người mới dứt khoát rời đi, nhưng chỉ cần đi, thì hcính là rời khỏi thế giới này."
Sở Dương khẽ thở dài: "Cố Độc Hành, từ nay về sau, ở Hạ Tam Thiên, không ai có thể gặp lại sư phụ ta!"
"Trung Tam thiên?" Cố Độc Hành khẽ nói.
"Đúng."
Sở Dương nói: "Sư phụ tuyệt đối sẽ không cho phép Đệ Ngũ Khinh Nhu lợi dụng hắn để ảnh hưởng tới ta. Cho nên một hắn rời đi, sẽ rời đi triệt để như vậy."
Cố Độc Hành."
"Hả?" Cố Độc Hành đáp.
"Ngươi có biết đại gia tộc này có họ Dạ không?" Sở Dương nhẹ giọng hỏi, trong mắt lóe lên một tia hào quang khó hiểu.
"Họ Dạ." Cố Độc Hành nghĩ một lát, nói: "Theo ta được biết, gia tộc Trung Tam thiên không có họ Dạ. Bất quá, điều này này cũng có thể là do ta cô lậu quả vặn."
"Ừm...." Sở Dương có chút xuất thần...
"Bất quá, ở Thượng Tam Thiên, có họ Dạ." Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên thần sắc tự hỏi.
"Thượng Tam Thiên?" Sở Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cố Độc Hành.
"Thượng Tam Thiên Dạ gia, chính là một trong cửu đại hào môn, thống trị Cửu Trọng Thiên từ xưa tới nay!" trong mắt Cố Độc Hành hiện lên vẻ kính sợ. giống như kính sợ một ngọn núi cao nhất không thể chạm tới.
Sở Dương trong lòng chấn động. Với tính cách của Cố Độc Hành, mà lộ ra ánh mắt như thế, vậy Thượng Tam Thiên Da gia lợi hại thế nào không cần nghĩ cũng biết.
"Từ xưa tới nay, một trong cửu đại hào môn thống trị Cửu Trọng Thiên!" Sở Dương khẽ lặp lại một lần, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hắn nhớ tới tần sắc tuyệt vọng, đau lòng, bất dĩ trong mắt Mạnh Siêu Nhiên....
"Thượng Tam Thiên sao?" Sở Dương lầm bẩm: "Thượng Tam Thiên cửu đại hào môn? Hắc hắc...."
"Ngươi muốn làm gì?" Cố Độc Hành mẫn cảm ngửi thấy mùi vị không bình thường, không khỏi lộ vẻ sợ hãi nói.
"Không có gì." Thân hình Sở Dương bay lên, lao về phía trước, thanh âm ẩn ước từ phía trước truyền tới: "Độc Hành, ngươi có muốn trở thành gia chủ một trong cửu đại hào môn?"
"Sở Dương, đùa gì vậy, không hề vui chút nào đâu."
"....."
Phương xa, Mạnh Siêu Nhiên thần thái bình tĩnh, mang theo Đàm Đàm, từng bước từng bước tiến tới một biển mây sấm động.
"Sư phụ, chúng đi đâu?" Đàm Đàm cứ đi vài bước lại ngoái đầu lại nhìn.
"Đi tìm cha mẹ ruột của ngươi." Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Cũng là một hơi thần kỳ."
"Khi nào ta có thể trở về?" Thanh âm Đàm Đàm có chút nghẹn ngào: "Sở Dương còn đang chờ ta ở Thiết Vân thành, ta phải đi giúp hắn...."
"Ngươi cũng có thể ở thế giới thần kỳ đó, đợi hắn tới giúp ngươi." Mạnh Siêu Nhiên khẽ nói. hắn quay đầu nhìn lại, lặng lẽ nói: "Đại sư huynh, bảo trọng. Sở Dương, ngươi phải tự giữ gìn bản thân."
Sau đó hắn kéo tay đồ đệ, thét dài một tiếng, hai đạo thân ảnh, bốc lên như bay, tiến vào biển mây...