"Quả thật, trong những năm này, Đại Triệu không có tổn thất một tấc thổ địa nào. Nhưng cũng không hề gia tăng. Trong khi đó, đối thủ lại phát triển theo từng năm. Trước đây bọn hắn không dám động tới Đại Triệu, bởi vì Đại Triệu đối với bọn họ mà nói, chính là một con quái vật khổng lồ, chọc không nổi, cho nên không dám động. Nhưng từ mười mấy năm trước, Thiết Thế Thành ngang nhiên động binh, lại phá tan cái thiết luật này!"
"Đại Triệu hiện giờ, đã suy nhước rồi." Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên quang mang phức tạp: "Lúc ấy ta mới nắm quyền, liền định ra độc kế, ám toán Thiết Thế Thành! Văn võ toàn triều không ngờ lại hợp nhau tấn công, nói ta thiếu quang minh... ha ha...."
"Mà tiếp đó, bắt đầu chính sách giết sạch thợ rèn Thiết Vân, lại lập tức bị bọn hắn lấy ngòi bút làm vũ khí, nói ta là kẻ ác tội lớn tày trời!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, nói: "Nhưng bọn hắn có từng nghĩ tới... Đây là chiến tranh! Chiến tranh vốn đã tàn khốc. Năm đó, nếu không ám toán Thiết Thế Thành, Thiết Vân nhuệ khí hưng thịnh, cho dù là ta, cũng không thể đối phó huynh đệ Thiết Thế Thành và Thiết Long Thành liên thủ...."
"Năm đó, nếu không giết sạch mấy vạn thợ rèn, quân sĩ ngã xuống dưới quân tiên phong Thiết Vân, ít nhất cũng phải tăng hơn trăm vạn...." Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi: "Mỗi một sự kiện năm đó, đều thương tới nhân đạo, Đệ Ngũ Khinh Nhu ta há lại không biết? Nhưng những binh sĩ trong quân đội Đại Triệu, chẳng lẽ không phải là do cha sinh mẹ dưỡng ư?"
"Nếu không có âm mưu ám toán Thiết Thế Thành, đợi cho kỳ tài ngút trời giống như Thiết Bổ Thiên lớn lên, phụ tử liên thủ, phụ tử thúc cháu, đều là hùng bá chi quân, anh minh thần võ! Vậy Đại Triệu sẽ xong rồi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng: "Đệ Ngũ Khinh Nhu ta cho dù lưng đeo ác danh vạn cổ, nhưng cũng không thể không làm. Đại Triệu chính là mười vạn vạn thần dân a!"
"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!" Hàn Bố Sở nói: "Tướng gia cần gì để ý tới bọn hủ nho đó. Tướng gia kỳ tài ngút trời, hùng tài vĩ lược, lấy sức một người để giữ gìn ngàn vạn non sông Đại Triệu, công tích khoáng thế này, đều ở trong mắt thế nhân, hậu nhân nhất định sẽ có công luận!"
"Hậu nhân công luận... ha ha ha!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Hậu nhân công luận thì có liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, còn cần hậu nhân công luận sao? Cho dù ác luận như triều, vạn người phỉ nhổ, thì làm sao chứ?"
Hắn chậm rãi, thong thả bước đi vài bước, cuối cùng dừng lại, chậm rãi nói: "Trung Châu loạn rồi, nhưng vẫn có thể xây dựng lại. Đô thành không còn, cũng có thể rời đô. Nhưng nếu lòng người loạn rồi thì xong rồi, ngay cả thần tiên cũng không có cách nào."
"Tướng gia nói đúng lắm." Hàn Bố Sở tâm phục khẩu phục, nói.
"Còn một điều, chính là, Bố Sở, ngươi chỉ thấy chỗ độc ác của một kế này, nhưng lại không nhìn ra, bên trong đó lại ẩn chứa thiên đại cơ hội!"
"Đối với Sở diêm vương mà nói, lần này đương nhiên là một âm mưu thành công,nhưng đối với chúng ta mà nói, vị tất không phải là thiên đại cơ hội!" trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên quang mang sắc bén, nói ra từng chữ một: "Chúng ta phải nắm chặt lấy cơ hội này, Sở diêm vương hiện giờ tuy rất đắc ý, nhưng sau này tất phải hối hận đau đớn!"
"Thiên đại cơ hội?" Hàn Bố Sở ngẩn ngơ.
HIện giờ nhìn xem, thật sự trăm cái hại mà không có một cái lợi, thiên đại cơ hội ở chỗ nào?
"Mật thám của Đại Triệu hầu hết đều tập trung ở Thiết Vân, chứng có mấy vạn người đang ở Thiết Vân. Riêng Thiết Vân thành,cũng có mấy ngàn người." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Sở diêm vương lần đầu lập uy bất quá là giết mấy trăm người. Có thể nói, tuyệt đại bộ phận vẫn còn an toàn. Nhưng chính là bởi vì xuất thủ, mới để cho Sở diêm vương thuận thế đi theo, bắt sạch bọn họ. Khiến cho mạng lưới tình báo ở Thiết Vân tê liệt."
"Địch không động, ta động, dùng mọi loại thủ đoạn bức địch động. Nhưng địch vừa động,ta liền lợi dụng, thuận đà hậu phát chế nhân, lật tay định càn không! Đây chính là chiến lược của Sở diêm vương." Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Một chiêu này của Sở diêm vương lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, ta vẫn luôn luôn nghiền ngẫm, học tập."
"Nghiền ngẫm học tập...." Ngay cả Cao Thăng, trong mắt cũng lộ ra kính ý.
Đệ Ngũ Khinh Nhu là ai? Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là một chính trị gia kiệt xuất, nhà quân sự, âm mưu giả! Có thể nói, trong toàn bộ toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục này, Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là đối tượng được nghiên cứu, học tập. Có ai dám nói, giữa thiên hạ này còn có người nào đáng để Đệ Ngũ Khinh Nhu học hỏi?
Nhưng hôm nay, ngay chính trước mặt những trợ thủ đắc lực của mình, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại nói, mình đang học tâm địch nhân - Sở diêm vương! Với thân phận và địa vị của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nói ra những lời như vậy, cần có bao nhiêu độ lượng, bao nhiêo nhiêu bụng dạ rộng rãi, khí độ lớn đến thế nào?
Hắn nói ra như vậy, không những không tổn hại uy vọng của hắn, mà ngược lại còn càng khiến mọi người nghiêm nghị kính cẩn!
"Thủ pháp của Sở diêm vương, ta có thể không học được, nhưng phương pháp, lại có thể tham khảo." Đệ Ngũ Khinh Nhu khe khẽ than thở: "Rất nhiều chuyện, cho dù nói là phải khiến cho lợi ích đạt tới mức độ lớn nhất. Nhưng có một số thủ đoạn, Sở diêm vương làm được, ta lại không được."
Hàn Bố Sở ngoan ngoãn gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Nguồn truyện:
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói như vậy, đã trực tiếp chỉ ra khác biệt căn bản giữa hắn và Sở diêm vương.
Đó chính là tuổi tác, kinh nghiệm, uy vọng. Ở trên một số việc, Sở diêm vương có thể mặt dày thực hiện, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể. Ít nhất là bề ngoài không thể.
Nhưng Sở diêm vương, trong sáng ngoài tối đều làm được.
Bởi vì hắn còn trẻ, lại bị con quái vật lớn như Đệ Ngũ Khinh Nhu áp chế. Bất kể làm như thế nào, chỉ cần cầu sinh là được. Không quan tâm tới biện pháp gì, chỉ cần thắng Đệ Ngũ Khinh Nhu một lần, thì sẽ có người vỗ tay tán dương!
Nhưng nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu bại một lần, lại sẽ bị vô số người bỏ đá xuống giếng.
Nhưng hiện tại, nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu thua không gướng dậy nổi, thì Đại Triệu cũng phải diệt vong.
Độ cao khởi điểm của hai người là bất đồng!
"Cơ hội mà tướng gia nói?" Hàn Bố Sở tôn kính nói.
"Cơ hội chính là hỗn loạn mà Sở diêm vương tạo ra. Sở diêm vương có thể lợi dụng chúng ta tấn công để loại người của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng có thể lợi dụng hắn tấn công, để làm Gia tăng lực lượng bản thân!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
"Gia tăng lực lượng bản thân?" Hai mắt Hàn Bố Sở sáng ngời, lập tức có chút minh bạch ý tứ Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Không sai, Sở diêm vương lần này là mượn một đao một kiếm, gây hỗn loạn, tạo tổn thất cực lớn đối với Đại Triệu chúng ta. Bất quá, hắn lại làm điều mà ta vẫn muốn làm, nhưng lại làm không được." Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên quang mang sắc bén như chim ưng, chậm rãi nói: "Đó chính là, khiến người giang hồ trong thiên hạ, đều tụ hội tới đây!"
"Thì ra là thế." Hàn Bố Sở khẽ thở ra một hơi.
"Trước đây chúng ta thành lập Kim Mã Kỵ Sỹ đường, dù saongười biết rất ít. Hơn nữa, cũng có nhiều người tự xưng ngoại thế cao nhân, không tranh quyền thế, cho nên cự tuyệt chúng chiêu dụ. Những người này phân tán khắp nơi, nếu bọn hắn cứ một mực tránh né chúng ta, thì cho dù có tìm thấy, chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để thuyết phục bọn hắn."
"Cho tới sau này, dưới sự nỗ lực của bốn vị vương tọa, Kim Mã Kỵ Sỹ đường rốt cuộc cũng thành hình. Hơn nữa quy mô càng lúc càng lớn. Lời mời chào đối với người giang hồ, cũng dần dần không được coi trọng như trước kia. Nhưng không thể phủ nhận một điều, bên trong giang hồ, lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố!"
"Trong một số tình huống, chiến lực mà người giang hồ có thể bạo phát, cho dù là quân đội cũng không thể so sánh!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nếu có thể chỉnh hợp cỗ lực lượng này, tuyệt đối là trợ lực lớn nhất!"
"Cho nên không sợ bọn hắn đến, chỉ sợ bọn họ không đến! Cứ để bọn họ làm loạn! Càng loạn lớn càng tốt!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nói cho Thu Phong Dương, bảo hắn cứ xem thời cơ mà bắt người, quân đóng ngoài thành không thể động!"
"Vì Hoàng Tuyền đao và Vấn Thiên kiếm mà tới, phần lớn đều có dục vọng. Vô dục vô cầu mới là người đáng sợ nhất, nhưng chỉ cần là có dục vọng, thì lại không đáng sợ. Mà một khi bọn họ tới đây, thì nhất định phải chém giết. Chém giết trong Trung Châu thành, liền xúc phạm tới luật pháp quốc gia! Chúng ta lại danh chính ngôn thuận, không cần lo lắng sẽ gây ra đại loạn!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nói: "Càng về sau tranh đoạt, cao thủ lại càng xuất hiện. Cao thủ hiện, đương nhiên sẽ không chỉ có một hai tên. Tình huống lưỡng bại câu thương, thường thường chỗ nào cũng có. Đến lúc đó, Cảnh vương tọa phải theo sát chuyện này, có thể bắt thì bắt hết. Có thể mời chào thì mời chào. Lần này, nếu như kế hoạch thuận lợi, thì Kim Mã Kỵ Sỹ đường bổ sung một vạn người cũng không thành vấn đề."
"Sở diêm vương muốn quấy phá, chúng ta không chỉ không ngăn cản, mà ngược lại còn phải toàn lực phối hợp!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ta muốn, chính là cỗ lực lượng này. Mà Sở diêm vương muốn, chính là thời gian. Nếu như có thể giết chết Sở diêm vương là tốt nhất. Nhưng nếu làm không được, thì cứ chơi với hắn, chưa chắc đã không thể."
"Tất cả những người bị bắt, phải nghiêm cẩn canh giữ. Chờ đợt phong ba này qua đi, người chịu phục tùng chúng ta, sắp xếp giao cho Cảnh vương tọa và Kim Mã Kỵ Sỹ đường xử lý, còn không chịu cúi đầu, thì giết không tha!"Đệ Ngũ Khinh Nhu dứt khoát quyết định, mỉm cười nió: "Nếu Sở diêm vương đã tặng thiên đại cơ hội cho chúng ta, hơn nữa còn có thể mượn cừu hận để đối phó hắn và Thiết Vân, chúng ta cớ sao không làm?"
Đám người Hàn Bố Sở bừng tỉnh đại ngộ.
Thu nạp lực lượng, là một phương diện. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, để cho mọi người biết được đây mà âm mưu của Sở diêm vương, khiến bọn họ đần độn u mê, rồi đẩy bọn họ vào nước sôi lửa bỏng. Như vậy, cho dù là người không muốn ra sức cho triều dinh, thì cũng không nuốt nổi cục tức này, từ đó gia nhập trận doanh Kim Mã Kỵ Sỹ đường.
Từ chối là chết, hơn nữa còn bị chém đầu danh chính ngôn thuận vì xúc phạm tới phát luật quốc gia. Nhưng nếu đồng ý, lại có thể được trọng dụng, hơn nữa còn có thể báo thù... Cho dù là kẻ ngốc cũng nên biết lựa chọn thế nào.
Tại thời khắc này, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã tính toán tới tất cả những nhân tố lòng người, phản ứng, cừu hận.... chuyện này, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chờ tới khi Sở diêm vương tự cho là đắc kế, chỉ sợ tất cả đã kết thúc rồi!
Kim Mã Kỵ Sỹ đường Đại Triệu có thêm một vạn nhân thủ, hơn nữa còn là cao thủ từ võ sư trở lên.
Lực lượng như vậy, sau khi huấn luyện qua một chút, tuyệt đối là ác mộng trên chiến trường, cũng là lực lượng quyết định thắng bại!
Sở diêm vương chính là tới làm loạn, nhưng lại không dao động được nền tảng Đại Triệu. Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu sau khi tổng hợp được cỗ lực lượng này, lại có thể giết chết Thiết Vân.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, người sáng suốt vừa thấy đều biết.
Mọi người thương nhị một hồi, phân công nhau đi hành động. Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi trong thư phòng, rồi lại nhíu mày trầm tư, hắn đang cố gắng nghĩ tới bất cứ sơ hở nào có thể có.
Sở diêm vương... liệu có ý thức được điểm này hay không?
Cho dù hắn ý thức được rồi... thì có thể làm gì chứ?
Cho dù Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao có biến mất ngay lập tức, thì người cũng tới rồi, việc này đại cục đã định!
Đệ Ngũ Khinh Nhu suy nghĩ một lượt, cuối cùng yên tâm.
Cũng chính trong buổi chiều hôm đó, thí luyện thế gia Trung Tam Thiên, có ba nhà lần lượt từ ba cửa thành, tiến vào Thiết Vân thành. Một nhà trong đó, chính là mạc thị gia tộc mà Sở Dương mong ngóng từ lâu.
Mạc Thiên Vân tới rồi!