Hai đám người, giống như là trâu điên, xông thẳng về phía trước! Chiến ý của hai bên, hình như đều dâng cao như nhau.
Nhưng một màn này, ở trong mắt mọi người trên đài cao, lại hoàn toàn không giống nhau!
Bên phía Sở Dương, mỗi người đều mang theo nụ cười dữ tợn, đầy nhiệt huyết, mang theo sự khinh thường cùng trào phúng, nhào tới mãnh liệt. Mà bên phía Điền Bất Hối đều trầm lặng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm, lặng lẽ xông lại!
Một bên là nụ cười chắc thắng, một bên là phẫn nộ trầm mặc, trong đó, sẽ có cách phân ra cao thấp!
Tin tưởng!
Cười lúc đối chiến, chỉ thuộc về người có tự tin!
Mặt khác, chiến sĩ bên phía Sở Dương căn bản là bước tiến không loạn, hai người một tổ, mười người một đội, trăm người thành hình tam giác, đâm mạnh về phía trước.
Còn đối phương cũng là hò hét loạn lên, đồng thời xông lên.
Thắng bại, hầu như đã được quyết định ngay lúc này rồi!
"Bên này làm chuẩn bị rất tốt, chỉ nhìn riêng sự phối hợp trong trận doanh, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều!" Lão giả râu bạc trắng tán thán nói.
Những người khác yên lặng gật đầu.
"Bất quá, thực lực hai bên khác nhau không nhiều, thắng, cũng chỉ là thắng thảm!" Lão giả râu bạc trắng nhàn nhạt hạ kết luận.
"Không sai, bên thắng, có thể còn hai trăm người sống sót, cũng có thể nói là đại thắng huy hoàng." Lão giả khô gầy nói.
Dưới đài, Mạc Thiên Cơ nhìn trận chiến ở giữa sân từ xa xa, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười.
Cố Độc Hành nói: "Trận chiến này, như thế nào?"
Mạc Thiên Cơ yên tâm cười một tiếng: "Mười phần nắm chắc, có thể thắng!"
"Mười phần nắm chắc?" Cố Độc Hành lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới sự tự tin của Mạc Thiên Cơ lại mạnh như vậy.
"Vốn thắng bại, chỉ là năm năm, thậm chí phần thắng của phe ta, còn lớn hơn một chút. Sau khi ta sắp sếp, bài binh bố trận, phối hợp với nhau, trận chiến này có phần thắng tăng lên tới bảy phần! Sau đó trải qua một phen khích lệ tinh thần của Sở Dương, tinh thần đối phương uể oải, lòng người không đồng nhất, phần thắng liền tăng lên tới chín phần! Sau đó lại thêm đám người Sở Dương, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Đàm Đàm thì phần thắng chính là mười phần!"
"Huống chi, bên trong trận doanh của đối phương, còn có một nhân tố không ổn định." Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Hắc Ma!"
Hắn dừng một chút, âm hiểm cười nói: "Hắc Ma làm một người cha, ta không tin hắn cứ thờ ơ như vậy."
Cố Độc Hành chợt hiểu ra.
Lúc hai người đang nói chuyện, Sở Dương đã đẩy nhanh tốc độ!
Lập tức, đám người Kỷ Mặc La Khắc Địch, cũng đồng thời gia tốc, thoát khỏi đại đội.
Chiến trận bên này, giống như một cái hình tam giác khổng lồ! Mà đám người Sở Dương, chính là mũi nhọn phái trước của nó. Lần này gia tốc đi tới, liền giống như là một tam giác cung khổng lồ, bắn ra mủi tên sắc bén! Trận hình như vậy, lợi cho tiến công khẩu nhưng lúc ban đầu tiếp xúc thời điểm, cũng là lối vào nhân mã áp lực nặng nhất, thương vong lớn nhất thời điểm!
Trận hình như vậy, lợi cho tiến công. Nhưng thời điểm lúc tiếp xúc ban đầu, thì những người ở phía trước nhất phải chịu áp lực lớn nhất, thương vong lớn nhất! Mà đám người Sở Dương thoát ra khỏi đội ngũ, chẳng khác gì là dùng lực lượng của mấy người, thừa nhận áp lực cường đại nhất khi vừa bắt đầu, đánh nát đợt tiến công thứ nhất của kẻ địch! Xông loạn trận doanh của đối phương. Đợi cho đến khi bộ đội phía sau đi lên, cũng không cần phải chịu áp lực như vậy nữa, hơn nữa có thể dùng ưu thế tuyệt đối trực tiếp triển khai chiến đấu!
Nhưng cứ như vậy, áp lực liền đặt hết lên trên người của bọn hắn!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, Sở Dương đã cầm trường kiếm ở trong tay. Một cột sáng tròn xoe màu sáng ngọc mạnh mẽ bắn ra, thân thể của hắn phi lên, liền nhập vào một cổ kiếm quang oai nghiêm này!
Một tiếng thét dài từ trong kiếm quang phát ra: "Trong lòng bàn tay, hài cốt như núi cao..."Người ở bên ngoài nhìn vào, cảm thấy thiếu niên này vừa mới bắt đầu, đã sử dụng chung cực đại chiêu của hắn! Một chiêu có uy lực lớn nhất!
Bắt đầu liều mạng!
Cho nên Sở Dương mới kêu ra tiếng, không những kêu, còn phải kêu lớn tiếng, uy mãnh bá đạo!
Bởi vì... Mấy chiêu này, mặc dù là phát triển từ Cửu Kiếp Kiếm, cũng không phải là Cửu Kiếp Kiếm pháp. Nhưng đều do Sở Dương tự nghĩ ra. Hơn nữa, uy lực to lớn, không thua kém gì Cửu Kiếp Kiếm pháp!
Các ngươi tới xem cuộc chiến, tìm Cửu Kiếp Kiếm Chủ, được rồi.. Ta liền đứng ở trước mặt các ngươi, cho các ngươi thấy rõ ràng, rồi còn kêu lên đinh tai nhức óc... Nhưng mà lão tử lại không cần dùng Cửu Kiếp Kiếm pháp!
Nếu như vậy mà các ngươi còn có thể tìm ra, thì giống như thấy mà giữa ban ngày...
Kiếm quang giống như vòng tròn khuếch tán ra ngoài.
Cả người Sở Dương mang kiếm, giống như hổ điên xông vào quân địch!
Oanh một tiếng, giống như một viên đạn rơi vào trong đám người.
Vừa tiếp xúc, thì xuất hiện một mảnh tiếng kêu thảm thiết!
Bảo kiếm sắc bén, không có gì có thể chống đỡ: chiêu thức như ma quỷ, sắc bén không thể đỡ!
Một chiêu, đã đem trận doanh của đám Vương Tọa từ đối diện xông tới xé ra một lổ hổng lớn!
Sở Dương cười ha ha, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét:" Kiếm hạ huyết bạc lãng phiên đào!"
Kiếm quang run lên, bắn ra một mảng ngân quang phập phồng, từ xa tới gần, một lớp sóng rồi lại một lớp sóng, sóng sau cao hơn sóng trước, mênh mông mãnh liệt phóng tới đây!
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc....Gần hai mươi người đồng thời trúng kiếm ngay ngực, Sở Dương nhanh nhẹn bay ra, giẫm mạnh lên đầu người, vọt qua.
"Hồng trần bổn thị vô tình đạo!"
Sở Dương lướt qua mười bảy trượng, nơi đi qua, kiếm quang mở ra một cái Vô Tình Đại Đạo, huyết lãng cuồn cuộn!
"Trảm tẫn thiên hạ bất thu đao"
Quát to một tiếng!
"Ô ~" một tiếng, kiếm quang giống như điên cuồng, trực tiếp liên kết thành võng kiếm thực chất như một mảnh thiên địa ở ngay trong đám kẻ địch, kiếm quang đột nhiên bắn ra như gió bão! Ngay khi Sở Dương hét lớn phát chiêu, mọi người đều chú ý tới hắn uy mãnh, hơn nữa người của chín đại gia tộc, mỗi người đều cảm thấy trong lòng sáng ngời.
Nhưng ngay sau đó đã đem toàn bộ sự chú ý đặt ở trên người Sở Dương.
Nhưng, sau khi nhìn hai chiêu, mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng: kiếm chiêu của thiếu niên này mặc dù cường đại, hơn nữa rõ ràng cũng ẩn giấu tuyệt chiêu, nhưng, không phải là Cửu Kiếp Kiếm pháp.
Thiếu niên này là một nhân tài! Nhưng không phải là Cửu Kiếp Kiếm Chủ!
Nếu không phải, mọi người đều đem sự chú ý, chuyển sang chỗ khác...",
Lúc Sở Dương phát ra chiêu thứ ba Hồng trần vốn là Vô Tình Đạo, đám người Kỷ Mặc cũng điên cuồng kêu to, từ các phương hướng khác nhau, chạy ào vào đám người!
Đây là một hồi tai nạn!
Liên minh bên phía Điền Bất Hối, vốn cũng không có Vương Tọa cao thủ lợi hại nào cả, bị mấy huynh đệ nhào vào như vậy, lại càng tan tác!
Nhưng ngay sau đó, đội ngũ hơn chín trăm người xông lại giống như núi lớn rớt xuống!
Hung hăng va chạm vào!
Lổ hổng đã mở ra! Hơn chín trăm người giống như sóng nước tràn vào trong đội ngũ của đối phương, không cần tốn nhiều sức liền tách riêng ra, đều tự bản thân hỗn chiến!
Chỉ qua mấy lần hô hấp thì trong cả chiến trường, liền biến thành địa ngục giữa trần gian!
Đầu người bay vù vù ra bên ngoài, chân tay bị đứt gãy bay lên liên tục, sau đó rớt xuống bịch bịch, máu tươi giống như không cần tiền vẩy ra, bay vụt, tất cả mọi người đều điên cuồng, đỏ mắt, giống như điên cuồng chém giết lung tung!
Tại hoàn cảnh chiến đấu như vậy, thì an bài của Mạc Thiên Cơ, liền phát huy ra tác dụng quyết định!
Chỉ thấy cứ hai người làm một tổ, đồng thời xuất kích, một người phòng thủ, một người tấn công: phòng thủ giọt nước không lọt, tấn công không gì không thể phá.
Phối hợp giữa các tiểu tổ lại càng làm cho người ta vỗ tay tán dương, mỗi khi có một tiểu tổ lâm vào nguy cơ, một tiếng kêu lên, địch nhân sẽ phát hiện, địch nhân trước mặt đã thay đổi, đổi thành mấy người khác.
Đám người Kỷ Mặc, Hô Duyên Ngạo Ba, La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Tạ Đan Phượng Đàm Đàm Nhuế Bất Thông làm theo kế sách, không ngừng điều hành an bài. Chỗ nào gặp nguy hiểm, chỗ nào có người mình tràn đầy nguy cơ, liền chạy tới nơi đó.
Đây là 'Chiến trường cứu hoả đội doMạc Thiên Cơ an bài!
Lúc hắn an bài, mọi người cảm thấy không chắc sẽ hữu dụng: mấy ngàn người hỗn chiến..., Ngươi an bài bảy tám người cứu hoả như vậy, thì làm quái gì được?
Nhưng giờ phút này, một khi tại thời điểm cực kì hỗn loạn này, mới phát hiện, uy lực của đội chiến trường cứu hoả này, thực sự làm cho người ta khiếp sợ!
Vô số chiến hữu sắp chết ở dưới đao kiếm của đối phương, bị bọn họ cứu ra! Bao nhiêu địch nhân đang chiếm ưu thế, bỗng dưng bại vong....
Mà Sở Dương hóa thành kiếm quang thật lớn tạo thành người điên cuồng quấy rối, qua lại xen kẽ ở bên trong trận doanh của đối phương, từ đông sang tây, từ nam sang bắc, cố gắng hết sức, làm cho trận doanh vốn đã hỗn loạn của quân địch, càng loạn thêm như một nồi cháo, không có cách nào tạo thành lực tiến công!
"Sở Diêm Vương!" Một tiếng rống to, truyền vào trong lổ tai Sở Dương.
Sở Dương ngước ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ nhìn nhìn.
Chỉ thấy một Hắc Ma sát thủ mặc đồ đen, đang chạy về phía bản thân.
Trong lòng Sở Dương vừa động, một kiếm quét ngang, dọn ra một mảnh địa bàn, liền nghênh đón.
Hắc Ma sát thủ này bi phẫn xông lại, trong miệng hét lên điên cuồng, một thanh trường kiếm tinh tế chém giết địch nhân chặn ở trước mặt không chút lưu tình, làm thành một đường toàn máu tươi vọt tới trước mặt Sở Dương.
Làm một tiếng, hai kiếm chém vào nhau, trường kiếm của Hắc Ma sát thủ gãy đôi, ngay sau đó, Sở Dương thuận tay đâm một kiếm vào ngực của hắn.!
Thuận lợi để Sở Dương cũng có chút không dám tin. Nhìn người này trên đường đến đây, đã giết ba bốn Vương Tọa bên phía mình, sao lại không chiêuh nổi một chiêu như thế?
Thân thể người này đang phóng tới chưa dừng, cả người dính trên trường kiếm của Sở Dương rồi trượt tới, mũi kiếm lộ ra từ sau lưng của hắn, mắt hắn lộ ra nụ cười an tĩnh, thời điểm đến gần sát Sở Dương, dùng âm thanh cực thấp, cực kỳ nhanh chóng nói: "Sở Diêm Vương, nói cho Đổng Vô Thương, nếu hắn dám khi dễ sư muội của ta, ta thành quỷ, cũng sẽ không tha cho hắn!"
Trong lòng Sở Dương chấn động, chăm chú nhìn lại.
Trong mắt người nọ lộ ra nụ cười khuây khoả mà thỏa mãn, nói: "Đây là cái giá..."Nói xong, thần sắc trong mắt từ từ ảm đạm đi xuống, đột nhiên giãy dụa nói: "Ta gọi là Tần Chí... Ta vẫn rất thích..., đối với ngươi vẫn..., không dám... Hôm nay thật là vui vẻ!"
Hắn vừa mới nói xong, sẽ không có hơi thở.
Màu đen mặt nạ từ trên mặt hắn rớt xuống, lộ ra một khuôn mặt của thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, giờ phút này, hắn mỉm cười nhắm mắt, trên mặt hiện ra một mảnh điềm tĩnh.
Trong lòng Sở Dương chấn động mãnh liệt, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía hướng Hắc Ma bên trong trận doanh của đối phương, thậm chí trong lòng cảm thấy một chút phẫn nộ: Hắc Ma, ngươi muốn làm gì?!
Từ trong mấy câu nói đó, hắn nghe ra được rất nhiều điều.
Trận chiến này, trong đám Vương Tọa của Hắc Ma, có rất nhiều người biết rõ tình hình!
Người này tự xưng là Tần Chí, là thân truyền đệ tử của Hắc Ma.
Tần Chí thích Mặc Lệ Nhi, nhưng vẫn không dám nói.
Hôm nay chính là đi tìm cái chết! Nhưng sau khi nói ra những lời này, trong lòng hắn rất sung sướng.
Tại sao sung sướng.
Nói cho Đổng Vô Thương, nếu dám khi dễ sư muội của ta, ta thành quỷ, cũng sẽ không tha cho hắn! Hắn yêu tuyệt vọng, yêu vô vọng, yêu thống khổ! Cho nên hôm nay, hắn chết điềm tĩnh!
Bởi vì tất cả đều đã được giải thoát.
Hơn nữa có đại giới!
Không trách được hôm nay khai chiến, thì tất cả đều rất thuận lợi. Vốn Sở Dương đang hoài nghi, Hắc Ma đối mặt cục diện hôm nay như thế nào, bây giờ mới biết được, Hắc Ma, thật không ngờ kịch liệt như thế!
Làm ra an bài dứt khoát như vậy!
Hai đám người, giống như là trâu điên, xông thẳng về phía trước! Chiến ý của hai bên, hình như đều dâng cao như nhau.
Nhưng một màn này, ở trong mắt mọi người trên đài cao, lại hoàn toàn không giống nhau!
Bên phía Sở Dương, mỗi người đều mang theo nụ cười dữ tợn, đầy nhiệt huyết, mang theo sự khinh thường cùng trào phúng, nhào tới mãnh liệt. Mà bên phía Điền Bất Hối đều trầm lặng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm, lặng lẽ xông lại!
Một bên là nụ cười chắc thắng, một bên là phẫn nộ trầm mặc, trong đó, sẽ có cách phân ra cao thấp!
Tin tưởng!
Cười lúc đối chiến, chỉ thuộc về người có tự tin!
Mặt khác, chiến sĩ bên phía Sở Dương căn bản là bước tiến không loạn, hai người một tổ, mười người một đội, trăm người thành hình tam giác, đâm mạnh về phía trước.
Còn đối phương cũng là hò hét loạn lên, đồng thời xông lên.
Thắng bại, hầu như đã được quyết định ngay lúc này rồi!
"Bên này làm chuẩn bị rất tốt, chỉ nhìn riêng sự phối hợp trong trận doanh, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều!" Lão giả râu bạc trắng tán thán nói.
Những người khác yên lặng gật đầu.
"Bất quá, thực lực hai bên khác nhau không nhiều, thắng, cũng chỉ là thắng thảm!" Lão giả râu bạc trắng nhàn nhạt hạ kết luận.
"Không sai, bên thắng, có thể còn hai trăm người sống sót, cũng có thể nói là đại thắng huy hoàng." Lão giả khô gầy nói.
Dưới đài, Mạc Thiên Cơ nhìn trận chiến ở giữa sân từ xa xa, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười.
Cố Độc Hành nói: "Trận chiến này, như thế nào?"
Mạc Thiên Cơ yên tâm cười một tiếng: "Mười phần nắm chắc, có thể thắng!"
"Mười phần nắm chắc?" Cố Độc Hành lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới sự tự tin của Mạc Thiên Cơ lại mạnh như vậy.
"Vốn thắng bại, chỉ là năm năm, thậm chí phần thắng của phe ta, còn lớn hơn một chút. Sau khi ta sắp sếp, bài binh bố trận, phối hợp với nhau, trận chiến này có phần thắng tăng lên tới bảy phần! Sau đó trải qua một phen khích lệ tinh thần của Sở Dương, tinh thần đối phương uể oải, lòng người không đồng nhất, phần thắng liền tăng lên tới chín phần! Sau đó lại thêm đám người Sở Dương, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Đàm Đàm thì phần thắng chính là mười phần!"
"Huống chi, bên trong trận doanh của đối phương, còn có một nhân tố không ổn định." Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Hắc Ma!"
Hắn dừng một chút, âm hiểm cười nói: "Hắc Ma làm một người cha, ta không tin hắn cứ thờ ơ như vậy."
Cố Độc Hành chợt hiểu ra.
Lúc hai người đang nói chuyện, Sở Dương đã đẩy nhanh tốc độ!
Lập tức, đám người Kỷ Mặc La Khắc Địch, cũng đồng thời gia tốc, thoát khỏi đại đội.
Chiến trận bên này, giống như một cái hình tam giác khổng lồ! Mà đám người Sở Dương, chính là mũi nhọn phái trước của nó. Lần này gia tốc đi tới, liền giống như là một tam giác cung khổng lồ, bắn ra mủi tên sắc bén! Trận hình như vậy, lợi cho tiến công khẩu nhưng lúc ban đầu tiếp xúc thời điểm, cũng là lối vào nhân mã áp lực nặng nhất, thương vong lớn nhất thời điểm!
Trận hình như vậy, lợi cho tiến công. Nhưng thời điểm lúc tiếp xúc ban đầu, thì những người ở phía trước nhất phải chịu áp lực lớn nhất, thương vong lớn nhất! Mà đám người Sở Dương thoát ra khỏi đội ngũ, chẳng khác gì là dùng lực lượng của mấy người, thừa nhận áp lực cường đại nhất khi vừa bắt đầu, đánh nát đợt tiến công thứ nhất của kẻ địch! Xông loạn trận doanh của đối phương. Đợi cho đến khi bộ đội phía sau đi lên, cũng không cần phải chịu áp lực như vậy nữa, hơn nữa có thể dùng ưu thế tuyệt đối trực tiếp triển khai chiến đấu!
Nhưng cứ như vậy, áp lực liền đặt hết lên trên người của bọn hắn!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, Sở Dương đã cầm trường kiếm ở trong tay. Một cột sáng tròn xoe màu sáng ngọc mạnh mẽ bắn ra, thân thể của hắn phi lên, liền nhập vào một cổ kiếm quang oai nghiêm này!
Một tiếng thét dài từ trong kiếm quang phát ra: "Trong lòng bàn tay, hài cốt như núi cao..."Người ở bên ngoài nhìn vào, cảm thấy thiếu niên này vừa mới bắt đầu, đã sử dụng chung cực đại chiêu của hắn! Một chiêu có uy lực lớn nhất!
Bắt đầu liều mạng!
Cho nên Sở Dương mới kêu ra tiếng, không những kêu, còn phải kêu lớn tiếng, uy mãnh bá đạo!
Bởi vì... Mấy chiêu này, mặc dù là phát triển từ Cửu Kiếp Kiếm, cũng không phải là Cửu Kiếp Kiếm pháp. Nhưng đều do Sở Dương tự nghĩ ra. Hơn nữa, uy lực to lớn, không thua kém gì Cửu Kiếp Kiếm pháp!
Các ngươi tới xem cuộc chiến, tìm Cửu Kiếp Kiếm Chủ, được rồi.. Ta liền đứng ở trước mặt các ngươi, cho các ngươi thấy rõ ràng, rồi còn kêu lên đinh tai nhức óc... Nhưng mà lão tử lại không cần dùng Cửu Kiếp Kiếm pháp!
Nếu như vậy mà các ngươi còn có thể tìm ra, thì giống như thấy mà giữa ban ngày...
Kiếm quang giống như vòng tròn khuếch tán ra ngoài.
Cả người Sở Dương mang kiếm, giống như hổ điên xông vào quân địch!
Oanh một tiếng, giống như một viên đạn rơi vào trong đám người.
Vừa tiếp xúc, thì xuất hiện một mảnh tiếng kêu thảm thiết!
Bảo kiếm sắc bén, không có gì có thể chống đỡ: chiêu thức như ma quỷ, sắc bén không thể đỡ!
Một chiêu, đã đem trận doanh của đám Vương Tọa từ đối diện xông tới xé ra một lổ hổng lớn!
Sở Dương cười ha ha, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét:" Kiếm hạ huyết bạc lãng phiên đào!"
Kiếm quang run lên, bắn ra một mảng ngân quang phập phồng, từ xa tới gần, một lớp sóng rồi lại một lớp sóng, sóng sau cao hơn sóng trước, mênh mông mãnh liệt phóng tới đây!
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc....Gần hai mươi người đồng thời trúng kiếm ngay ngực, Sở Dương nhanh nhẹn bay ra, giẫm mạnh lên đầu người, vọt qua.
"Hồng trần bổn thị vô tình đạo!"
Sở Dương lướt qua mười bảy trượng, nơi đi qua, kiếm quang mở ra một cái Vô Tình Đại Đạo, huyết lãng cuồn cuộn!
"Trảm tẫn thiên hạ bất thu đao"
Quát to một tiếng!
"Ô ~" một tiếng, kiếm quang giống như điên cuồng, trực tiếp liên kết thành võng kiếm thực chất như một mảnh thiên địa ở ngay trong đám kẻ địch, kiếm quang đột nhiên bắn ra như gió bão! Ngay khi Sở Dương hét lớn phát chiêu, mọi người đều chú ý tới hắn uy mãnh, hơn nữa người của chín đại gia tộc, mỗi người đều cảm thấy trong lòng sáng ngời.
Nhưng ngay sau đó đã đem toàn bộ sự chú ý đặt ở trên người Sở Dương.
Nhưng, sau khi nhìn hai chiêu, mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng: kiếm chiêu của thiếu niên này mặc dù cường đại, hơn nữa rõ ràng cũng ẩn giấu tuyệt chiêu, nhưng, không phải là Cửu Kiếp Kiếm pháp.
Thiếu niên này là một nhân tài! Nhưng không phải là Cửu Kiếp Kiếm Chủ!
Nếu không phải, mọi người đều đem sự chú ý, chuyển sang chỗ khác...",
Lúc Sở Dương phát ra chiêu thứ ba Hồng trần vốn là Vô Tình Đạo, đám người Kỷ Mặc cũng điên cuồng kêu to, từ các phương hướng khác nhau, chạy ào vào đám người!
Đây là một hồi tai nạn!
Liên minh bên phía Điền Bất Hối, vốn cũng không có Vương Tọa cao thủ lợi hại nào cả, bị mấy huynh đệ nhào vào như vậy, lại càng tan tác!
Nhưng ngay sau đó, đội ngũ hơn chín trăm người xông lại giống như núi lớn rớt xuống!
Hung hăng va chạm vào!
Lổ hổng đã mở ra! Hơn chín trăm người giống như sóng nước tràn vào trong đội ngũ của đối phương, không cần tốn nhiều sức liền tách riêng ra, đều tự bản thân hỗn chiến!
Chỉ qua mấy lần hô hấp thì trong cả chiến trường, liền biến thành địa ngục giữa trần gian!
Đầu người bay vù vù ra bên ngoài, chân tay bị đứt gãy bay lên liên tục, sau đó rớt xuống bịch bịch, máu tươi giống như không cần tiền vẩy ra, bay vụt, tất cả mọi người đều điên cuồng, đỏ mắt, giống như điên cuồng chém giết lung tung!
Tại hoàn cảnh chiến đấu như vậy, thì an bài của Mạc Thiên Cơ, liền phát huy ra tác dụng quyết định!
Chỉ thấy cứ hai người làm một tổ, đồng thời xuất kích, một người phòng thủ, một người tấn công: phòng thủ giọt nước không lọt, tấn công không gì không thể phá.
Phối hợp giữa các tiểu tổ lại càng làm cho người ta vỗ tay tán dương, mỗi khi có một tiểu tổ lâm vào nguy cơ, một tiếng kêu lên, địch nhân sẽ phát hiện, địch nhân trước mặt đã thay đổi, đổi thành mấy người khác.
Đám người Kỷ Mặc, Hô Duyên Ngạo Ba, La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Tạ Đan Phượng Đàm Đàm Nhuế Bất Thông làm theo kế sách, không ngừng điều hành an bài. Chỗ nào gặp nguy hiểm, chỗ nào có người mình tràn đầy nguy cơ, liền chạy tới nơi đó.
Đây là 'Chiến trường cứu hoả đội doMạc Thiên Cơ an bài!
Lúc hắn an bài, mọi người cảm thấy không chắc sẽ hữu dụng: mấy ngàn người hỗn chiến..., Ngươi an bài bảy tám người cứu hoả như vậy, thì làm quái gì được?
Nhưng giờ phút này, một khi tại thời điểm cực kì hỗn loạn này, mới phát hiện, uy lực của đội chiến trường cứu hoả này, thực sự làm cho người ta khiếp sợ!
Vô số chiến hữu sắp chết ở dưới đao kiếm của đối phương, bị bọn họ cứu ra! Bao nhiêu địch nhân đang chiếm ưu thế, bỗng dưng bại vong....
Mà Sở Dương hóa thành kiếm quang thật lớn tạo thành người điên cuồng quấy rối, qua lại xen kẽ ở bên trong trận doanh của đối phương, từ đông sang tây, từ nam sang bắc, cố gắng hết sức, làm cho trận doanh vốn đã hỗn loạn của quân địch, càng loạn thêm như một nồi cháo, không có cách nào tạo thành lực tiến công!
"Sở Diêm Vương!" Một tiếng rống to, truyền vào trong lổ tai Sở Dương.
Sở Dương ngước ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ nhìn nhìn.
Chỉ thấy một Hắc Ma sát thủ mặc đồ đen, đang chạy về phía bản thân.
Trong lòng Sở Dương vừa động, một kiếm quét ngang, dọn ra một mảnh địa bàn, liền nghênh đón.
Hắc Ma sát thủ này bi phẫn xông lại, trong miệng hét lên điên cuồng, một thanh trường kiếm tinh tế chém giết địch nhân chặn ở trước mặt không chút lưu tình, làm thành một đường toàn máu tươi vọt tới trước mặt Sở Dương.
Làm một tiếng, hai kiếm chém vào nhau, trường kiếm của Hắc Ma sát thủ gãy đôi, ngay sau đó, Sở Dương thuận tay đâm một kiếm vào ngực của hắn.!
Thuận lợi để Sở Dương cũng có chút không dám tin. Nhìn người này trên đường đến đây, đã giết ba bốn Vương Tọa bên phía mình, sao lại không chiêuh nổi một chiêu như thế?
Thân thể người này đang phóng tới chưa dừng, cả người dính trên trường kiếm của Sở Dương rồi trượt tới, mũi kiếm lộ ra từ sau lưng của hắn, mắt hắn lộ ra nụ cười an tĩnh, thời điểm đến gần sát Sở Dương, dùng âm thanh cực thấp, cực kỳ nhanh chóng nói: "Sở Diêm Vương, nói cho Đổng Vô Thương, nếu hắn dám khi dễ sư muội của ta, ta thành quỷ, cũng sẽ không tha cho hắn!"
Trong lòng Sở Dương chấn động, chăm chú nhìn lại.
Trong mắt người nọ lộ ra nụ cười khuây khoả mà thỏa mãn, nói: "Đây là cái giá..."Nói xong, thần sắc trong mắt từ từ ảm đạm đi xuống, đột nhiên giãy dụa nói: "Ta gọi là Tần Chí... Ta vẫn rất thích..., đối với ngươi vẫn..., không dám... Hôm nay thật là vui vẻ!"
Hắn vừa mới nói xong, sẽ không có hơi thở.
Màu đen mặt nạ từ trên mặt hắn rớt xuống, lộ ra một khuôn mặt của thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, giờ phút này, hắn mỉm cười nhắm mắt, trên mặt hiện ra một mảnh điềm tĩnh.
Trong lòng Sở Dương chấn động mãnh liệt, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía hướng Hắc Ma bên trong trận doanh của đối phương, thậm chí trong lòng cảm thấy một chút phẫn nộ: Hắc Ma, ngươi muốn làm gì?!
Từ trong mấy câu nói đó, hắn nghe ra được rất nhiều điều.
Trận chiến này, trong đám Vương Tọa của Hắc Ma, có rất nhiều người biết rõ tình hình!
Người này tự xưng là Tần Chí, là thân truyền đệ tử của Hắc Ma.
Tần Chí thích Mặc Lệ Nhi, nhưng vẫn không dám nói.
Hôm nay chính là đi tìm cái chết! Nhưng sau khi nói ra những lời này, trong lòng hắn rất sung sướng.
Tại sao sung sướng.
Nói cho Đổng Vô Thương, nếu dám khi dễ sư muội của ta, ta thành quỷ, cũng sẽ không tha cho hắn! Hắn yêu tuyệt vọng, yêu vô vọng, yêu thống khổ! Cho nên hôm nay, hắn chết điềm tĩnh!
Bởi vì tất cả đều đã được giải thoát.
Hơn nữa có đại giới!
Không trách được hôm nay khai chiến, thì tất cả đều rất thuận lợi. Vốn Sở Dương đang hoài nghi, Hắc Ma đối mặt cục diện hôm nay như thế nào, bây giờ mới biết được, Hắc Ma, thật không ngờ kịch liệt như thế!
Làm ra an bài dứt khoát như vậy!