Sở đại lão bản áo choàng đỏ thẫm như chú rể, ra đứng ở cửa đón khách. Trong cặp mắt, lóe ra quang thải tử tinh. Đúng là một bộ dáng tham tiền đúng chuẩn...
Thật oanh động!
Con đường này vốn là nơi phồn hoa nhất, tam giáo cửu lưu không chỗ nào không có. Đối diện là hai đại tửu lâu, cách mười trượng là Huyết Thù đường khẩu của Chấp Pháp Giả.
Tiêu gia đấu giá hội, tổng bộ đại thương hội đều nằm trên con đường này.
Pháo hoa vừa vang lên, mọi người liền rối rít chạy tới xem náo nhiệt, ngay cả người của mấy đại gia tộc cũng rối rít chạy tới, chưởng quỹ các cửa hàng cũng tự mình chạy qua. Bởi vì mọi người đều biết... y quán này là của Sở gia.
Xem ra, Sở gia có cử động mới.
Nhưng mọi người vừa đến nơi này, đã trợn mắt hốc mồm! Mở to hai mắt nhìn tê tê hít khí lạnh có, lắc đầu thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép có, thần sắc không thể tin cũng có, mà người phát ra tiếng cười lại càng nhiều…
Đây là Sở gia sao? Sao đột nhiên lại chui ra y quán như thế này?
Đây... quả thực so với cờ hiệu của lang trung giang hồ còn muốn ghê tởm hơn. Coi như là ở trong thanh lâu hô to 'kim thương - không ngã'... dường như cũng tốt hơn cái này mấy phần…
Nhìn kĩ hơn nữa lại càng kỳ quái, trừ Sở tứ gia Sở Phi Yên ở đây, những người khác của Sở gia đều không thấy bóng dáng!
Cho nên mọi người rối rít nói thầm: Đây thật là Sở gia sao?
Hoặc là: Sở gia, đang làm cái trò quỷ gì? Người tuổi trẻ kia là ai?
Vợ chồng Sở Phi Lăng vừa tới hỗ trợ Sở Dương, vừa nhìn thấy quảng cáo của Sở Dương viết ra liền lập tức đỏ mặt đi về. Vừa đi vừa cắn răng: Sở Dương cái tiểu súc sinh này, sau khi trở về, cần phải hung hăng dạy dỗ... Mắc cỡ chết người...
Sở tứ gia không có nơi trốn, cũng mặc y phục màu đỏ đứng ở cửa, xấu hổ đến mức khuôn mặt biến thành mông khỉ...
Sau khi tiếng pháo chấm dứt, các vị lão bản tỉnh tỉnh mê mê tiến vào trong điếm, sau đó chúc mừng, đưa hồng bao rồi dùng tốc độ như tên bắn chạy trối chết…
Ở đây lâu, thật là không tốt a. Mẹ kiếp, nán lại lâu một phút đồng hồ, nói không chừng sẽ phải truyền đi tin tức 'ta không được'... Lúc đó phải sống thế nào...
Sở Dương nhìn hồng bao đầy bàn, mặt mày hớn hở. Xem ra cái này tiền tới rất mau. Có nên lập tức đóng của, rồi ngày mai lại khai trương một lần nữa?
Vừa nghiêng đầu nhìn, đã thấy Sở Phi Yên hấp hối ngã trên ghế, vù vù thở dốc.
" Ngươi bị sao thế?" Sở Dương cả kinh.
"Lão tử... Lão tử cả đời cũng chưa có mất thể diện lớn như vậy..." Sở Phi Yên khóc nói: "Con mẹ nó ngươi giống như đang bán thuốc tráng dương…
"Cái gì gọi là giống như bán thuốc tráng dương?" Sở Dương bất mãn nói: "Ta vốn là đang bán thuốc tráng dương!"
Sở tứ gia cổ nghiêng một cái, hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất liền cảm thấy thanh danh cả đời mình đã như nước chảy. Không trách tiểu tử này nói mình đi theo hắn sẽ vang danh cả Cửu Trọng Thiên, lời này thật đúng là không sai. Chắc hiện tại tên mình đã vang tới tận mây xanh: Sở thị gia tộc Sở lão tứ Sở Phi Yên chuyên bán thuốc tráng dương...
Sở Phi Yên khóc không ra nước mắt.
Sở đại lão bản khai trương suốt một ngày, giăng lưới bắt chim trước cửa!
Sở Dương hướng về Sở Phi Yên chớp mắt: "Tứ thúc, khuya hôm nay, bắt đầu hành động!"
"Hành động cái gì?" Sở Phi Yên buồn bực hỏi.
"Tìm mấy địa phương đốt vài mồi lửa?" Sở Dương cười thân thiện, nháy mắt mấy cái.
Sở Phi Yên đầu đầy mê hoặc: "Phóng hỏa?"
"Việc buôn bán của chúng ta rất khó khăn... Phải cạnh tranh nhiều hơn a..." Sở Dương sầu lo nói.
Sở Phi Yên gật đầu chấp nhận.
Nhưng Sở Phi Yên rất nhanh liền chân chính hiểu, cạnh tranh nhiều hơn trong miệng đại chất tửcủa mình, rốt cục là cái ý tứ gì...
...
Ngày đêm đó, Bình Sa Lĩnh Ngũ Tân Trấn một đại thương khố của một nhà đột nhiên toát ra hồng quang, ngay sau đó, lửa từ khắp nơi bùng lên...
Cả Bình Sa Lĩnh Ngũ Tân Trấn, bốn phương tám hướng phát sinh không dưới ba mươi trận hỏa hoạn.
Nhất thời người hô ngựa hý, loạn thành một đoàn, tiếng khua chiêng gõ trống vang tận mây xanh, tiếng thét dài liên tục vang lên quanh quẩn thật lâu. Đó là các nhà triệu tập nhân thủ của mình.
Cơ hồ bao phủ cả thiên địa tiếng chửi rủa, cứ như vậy liên tiếp sôi sùng sục.
Nha, tất cả mọi người đang ngủ ngon giấc, ngươi phóng hỏa? Đây không phải là khốn kiếp sao...
Sở Phi Yên châm lửa xong, quỷ quỷ túy túy trở về Tử Tinh Hồi Xuân Đường, vào cửa mới phát hiện Đại lão bản không ở bên trong. Không khỏi buồn bực: Sở Dương đi nơi nào? Binh hoang mã loạn như thế, tu vi của hắn chưa khôi phục, có thể đi nơi nào?
Nhớ tới lúc gần đi Sở Dương thông báo: Đốt xong cũng không cần đi đâu nữa, quay lại giữ nhà.
Tựa hồ là đã sớm dự liệu được?
Sở tứ gia không hiểu ra sao: Du côn cắc ké này đánh ra cái chủ ý gì?
...
Sở đại lão bản đi nơi nào?
Hiện tại Sở đại lão bản, đã thay đổi hình thể, thành một tên vừa mập vừa lùn, mặc hắc y che mặt, ở trong bóng đêm phóng đi.
Kiếm Linh Phụ Thể, tốc độ quả nhiên là nhanh như lưu quang!
Chuyện thứ nhất chính là tới một cửa hàng ngoài mặt tiền của Sở gia. Sở Ngự Tọa đã thăm dò được người chịu trách nhiệm của cửa hàng này, chính là tâm phúc Sở Phi Long!
Nếu cả Ngũ Tân Trấn gặp phải tai ương, Sở gia lại không gặp sao?
Cho nên, cửa hàng này của Sở Phi Long, liền trở thành mục tiêu để Sở Dương hạ thủ.
Sở Ngự Tọa dùng một loại tư thế bài sơn đảo hải, trực tiếp vọt vào, đánh ngã hai thủ vệ, bùm bùm mười mấy đại bạt tai đánh qua, liền hỏi ra tung tích thương khố. Xẹt qua như một trận gió, một cước bay ra, hai miếng đại môn tinh đồng bay đi như hai đôi cánh…
Sau đó Sở Ngự Tọa đĩnh đạc tiến vào thương khố, thủ vệ bên trong kinh hồn thất đản, vừa mới nhào lên đã bị Sở Dương quét chân một cái, tám người vạm vỡ liền biến thành người bay.
Sở Dương đánh ra một mồi lửa, nhất thời một cổ khói dày đặc toát ra. Sưu một tiếng, rất nhanh đã thấy bốn cái bóng người nhanh chóng chạy tới.
Sở Dương hắc một tiếng, cũng không nói lời nào, từ giữa không trung phi xuống, xoáy như gió xẹt qua bốn người, bành bạch ba, bốn vị vương tọa cao thủ vừa rồi phóng đi cực kỳ khí thế, nhưng ngay sau đó liền lập tức kêu thảm thiết như heo bị giết, té quay cuồng trên mặt đất.
Mà Sở Dương đã một đường hung tàn tiến vào bên trong cửa hàng, vị tâm phúc của Sở Phi Long đang mang theo một cái rương nhỏ hướng của sổ chui ra, vừa mới vươn ra một cái đầu.
Sở Dương cười lạnh một tiếng, một phát bắt được một cái mông mập mạp, kéo ngược trở lại.
"Ngao a…" Một tiếng kêu thảm thiết quái dị vang lên, vị cửu phẩm vương tọa này liều mạng kêu lên. Sở Dương vung ra một trảo, trên mông hắn đã trực tiếp mất đi một cân thịt!
Sau đó Sở Ngự Tọa lập tức chụp lấy cái rương, bay ra ngoài như một trận gió.
Người trong cửa hàng nhanh chóng đuổi theo, nhưng thấy gió thổi lặng lẽ, trăng sáng treo ở trên trời, bốn phương tám hướng người hô ngựa hý, uyển nhược tận thế, nhưng người bịt mặt mới cướp rương nhỏ đã không thấy bóng dáng...
Chỉ có đại chưởng quỹ cùng bốn vị đại chấp sự gào khóc thảm thiết quay cuồng trên mặt đất, hình như đang chịu hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian...
Chiêu thức ấy của Sở Dương, chính là đến từ trí nhớ của đời thứ nhất chín kiếp Kiếm Chủ, công phu cực kỳ tà môn: Âm Dương Tán Hồn Thủ!
Đây là một công phu âm độc, cả người co rút, khớp xương sai vị. Đây là giai đoạn thứ nhất, nếu trong vòng một ngày không thể trị lành, hậu quả lại càng nặng. Nói một cách khác: Loại công phu ác độc này, có thể đem xương sống cùng xương chậu làm lệch ra, sau đó hung hăng công kích…
Có thể tưởng tượng đây là cái loại tư vị gì...
Nhưng đây vẫn không phải là duy nhất, cùng lúc, khớp xương trọng yếu trên bả vai, cánh tay, cẳng chân cũng sẽ tách rời, sau đó công kích...
Đây vốn là một môn dùng để tra tấn bức cung, bị đời thứ nhất chín kiếp Kiếm Chủ học xong, liền lập tức biến thành một môn công phu ác độc như vậy.
Hôm nay, Kiếm Linh khống chế thân thể Sở Dương, Kiếm Linh dùng lĩnh ngộ của mình biến hóa đi. Đừng nói là công phu chín vạn năm trước có thể bị nhận ra hay không, cho dù đời thứ nhất chín kiếp Kiếm Chủ đích thân tới đây, cũng đã nhận không ra...
Hơn nữa loại thủ pháp này, ở hiện tại Cửu Trọng Thiên đại lục, trừ Kiếm Linh cùng Sở Dương, không người nào có thể giải!
...
Sở Ngự Tọa vừa ra khỏi của liền biến mất, rương nhỏ kia trực tiếp rơi vào trong Cửu Kiếp Không Gian trong, ba một tiếng mở ra, Sở Dương thất vọng: Bên trong chỉ có mười mấy đồng hồng tinh, trên dưới một trăm đồng Lam Tinh, thuỷ tinh chỉ có hai khối, tử tinh một khối không có!
"Kháo!" Sở đại lão bản tức giận mắng một câu: "Lão tử mất sức lực lớn như vậy, chỉ thu được một ít này? Thật con mẹ nó xui!"
Hắn cũng không nghĩ, tài sản ở cửa hàng của các đại gia tộc, trên căn bản đều là ba ngày thu về gia tộc một lần, những tài phú này đã là thu nhập ba ngày của một của hàng. Nó đã là một lượng tài phú rất kinh người rồi!
Đây vẫn chỉ là một cửa hàng!
Sở Dương thân ảnh như yêu ma đánh về phía những nơi đang cháy khác…
Một đường dễ như trở bàn tay!
Kiếm Linh thậm chí không cần dùng sức, những cao thủ ở thương khố cũng đã người ngã ngựa đổ...
Một đường bão táp, Sở Dương trong lòng tính toán, đã làm rớt hơn ba mươi vị cửu phẩm Vương tọa, chừng mười vị tam, tứ phẩm Hoàng tọa... Căn bản mỗi nhà đều có mấy cái...
Sở Dương càng ngày càng là hưng phấn, to gan lớn mật, thậm chí ngay cả cửa hàng Tiêu gia cũng cướp sạch một phen, rầm rầm rầm mấy tiếng đi qua, một vị Quân cấp nhất phẩm cao thủ Tiêu gia, chín vị Hoàng tọa, mười tám vị cửu phẩm Vương tọa đồng thời gặp tai ương.
Sở đại lão bản vơ vét chừng ba mươi cửa hàng, điều buồn bực chính là, một khối tử tinh cũng không có, thuỷ tinh chỉ lấy được gần một trăm, Lam Tinh hồng tinh lại chồng chất như núi...
Sở đại lão bản đỏ mắt xem xét, xem xét một lần chính là mắng to một lần, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức. Hạ công phu lớn như vậy, chỉ thu được chút ít, quả thực là vũ nhục sự thông minh của Sở Ngự Tọa!
Sở đại lão bản rất bất mãn, dứt khoát hùng hùng hổ hổ giết về phía đấu giá đường của Chấp Pháp Giả.
Con mẹ nó, nếu đã nháo, lão tử liền nháo một cái lớn nhất!
Dù sao... Con mẹ nó ai biết là ta làm?
Sở đại lão bản áo choàng đỏ thẫm như chú rể, ra đứng ở cửa đón khách. Trong cặp mắt, lóe ra quang thải tử tinh. Đúng là một bộ dáng tham tiền đúng chuẩn...
Thật oanh động!
Con đường này vốn là nơi phồn hoa nhất, tam giáo cửu lưu không chỗ nào không có. Đối diện là hai đại tửu lâu, cách mười trượng là Huyết Thù đường khẩu của Chấp Pháp Giả.
Tiêu gia đấu giá hội, tổng bộ đại thương hội đều nằm trên con đường này.
Pháo hoa vừa vang lên, mọi người liền rối rít chạy tới xem náo nhiệt, ngay cả người của mấy đại gia tộc cũng rối rít chạy tới, chưởng quỹ các cửa hàng cũng tự mình chạy qua. Bởi vì mọi người đều biết... y quán này là của Sở gia.
Xem ra, Sở gia có cử động mới.
Nhưng mọi người vừa đến nơi này, đã trợn mắt hốc mồm! Mở to hai mắt nhìn tê tê hít khí lạnh có, lắc đầu thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép có, thần sắc không thể tin cũng có, mà người phát ra tiếng cười lại càng nhiều…
Đây là Sở gia sao? Sao đột nhiên lại chui ra y quán như thế này?
Đây... quả thực so với cờ hiệu của lang trung giang hồ còn muốn ghê tởm hơn. Coi như là ở trong thanh lâu hô to 'kim thương - không ngã'... dường như cũng tốt hơn cái này mấy phần…
Nhìn kĩ hơn nữa lại càng kỳ quái, trừ Sở tứ gia Sở Phi Yên ở đây, những người khác của Sở gia đều không thấy bóng dáng!
Cho nên mọi người rối rít nói thầm: Đây thật là Sở gia sao?
Hoặc là: Sở gia, đang làm cái trò quỷ gì? Người tuổi trẻ kia là ai?
Vợ chồng Sở Phi Lăng vừa tới hỗ trợ Sở Dương, vừa nhìn thấy quảng cáo của Sở Dương viết ra liền lập tức đỏ mặt đi về. Vừa đi vừa cắn răng: Sở Dương cái tiểu súc sinh này, sau khi trở về, cần phải hung hăng dạy dỗ... Mắc cỡ chết người...
Sở tứ gia không có nơi trốn, cũng mặc y phục màu đỏ đứng ở cửa, xấu hổ đến mức khuôn mặt biến thành mông khỉ...
Sau khi tiếng pháo chấm dứt, các vị lão bản tỉnh tỉnh mê mê tiến vào trong điếm, sau đó chúc mừng, đưa hồng bao rồi dùng tốc độ như tên bắn chạy trối chết…
Ở đây lâu, thật là không tốt a. Mẹ kiếp, nán lại lâu một phút đồng hồ, nói không chừng sẽ phải truyền đi tin tức 'ta không được'... Lúc đó phải sống thế nào...
Sở Dương nhìn hồng bao đầy bàn, mặt mày hớn hở. Xem ra cái này tiền tới rất mau. Có nên lập tức đóng của, rồi ngày mai lại khai trương một lần nữa?
Vừa nghiêng đầu nhìn, đã thấy Sở Phi Yên hấp hối ngã trên ghế, vù vù thở dốc.
" Ngươi bị sao thế?" Sở Dương cả kinh.
"Lão tử... Lão tử cả đời cũng chưa có mất thể diện lớn như vậy..." Sở Phi Yên khóc nói: "Con mẹ nó ngươi giống như đang bán thuốc tráng dương…
"Cái gì gọi là giống như bán thuốc tráng dương?" Sở Dương bất mãn nói: "Ta vốn là đang bán thuốc tráng dương!"
Sở tứ gia cổ nghiêng một cái, hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất liền cảm thấy thanh danh cả đời mình đã như nước chảy. Không trách tiểu tử này nói mình đi theo hắn sẽ vang danh cả Cửu Trọng Thiên, lời này thật đúng là không sai. Chắc hiện tại tên mình đã vang tới tận mây xanh: Sở thị gia tộc Sở lão tứ Sở Phi Yên chuyên bán thuốc tráng dương...
Sở Phi Yên khóc không ra nước mắt.
Sở đại lão bản khai trương suốt một ngày, giăng lưới bắt chim trước cửa!
Sở Dương hướng về Sở Phi Yên chớp mắt: "Tứ thúc, khuya hôm nay, bắt đầu hành động!"
"Hành động cái gì?" Sở Phi Yên buồn bực hỏi.
"Tìm mấy địa phương đốt vài mồi lửa?" Sở Dương cười thân thiện, nháy mắt mấy cái.
Sở Phi Yên đầu đầy mê hoặc: "Phóng hỏa?"
"Việc buôn bán của chúng ta rất khó khăn... Phải cạnh tranh nhiều hơn a..." Sở Dương sầu lo nói.
Sở Phi Yên gật đầu chấp nhận.
Nhưng Sở Phi Yên rất nhanh liền chân chính hiểu, cạnh tranh nhiều hơn trong miệng đại chất tửcủa mình, rốt cục là cái ý tứ gì...
...
Ngày đêm đó, Bình Sa Lĩnh Ngũ Tân Trấn một đại thương khố của một nhà đột nhiên toát ra hồng quang, ngay sau đó, lửa từ khắp nơi bùng lên...
Cả Bình Sa Lĩnh Ngũ Tân Trấn, bốn phương tám hướng phát sinh không dưới ba mươi trận hỏa hoạn.
Nhất thời người hô ngựa hý, loạn thành một đoàn, tiếng khua chiêng gõ trống vang tận mây xanh, tiếng thét dài liên tục vang lên quanh quẩn thật lâu. Đó là các nhà triệu tập nhân thủ của mình.
Cơ hồ bao phủ cả thiên địa tiếng chửi rủa, cứ như vậy liên tiếp sôi sùng sục.
Nha, tất cả mọi người đang ngủ ngon giấc, ngươi phóng hỏa? Đây không phải là khốn kiếp sao...
Sở Phi Yên châm lửa xong, quỷ quỷ túy túy trở về Tử Tinh Hồi Xuân Đường, vào cửa mới phát hiện Đại lão bản không ở bên trong. Không khỏi buồn bực: Sở Dương đi nơi nào? Binh hoang mã loạn như thế, tu vi của hắn chưa khôi phục, có thể đi nơi nào?
Nhớ tới lúc gần đi Sở Dương thông báo: Đốt xong cũng không cần đi đâu nữa, quay lại giữ nhà.
Tựa hồ là đã sớm dự liệu được?
Sở tứ gia không hiểu ra sao: Du côn cắc ké này đánh ra cái chủ ý gì?
...
Sở đại lão bản đi nơi nào?
Hiện tại Sở đại lão bản, đã thay đổi hình thể, thành một tên vừa mập vừa lùn, mặc hắc y che mặt, ở trong bóng đêm phóng đi.
Kiếm Linh Phụ Thể, tốc độ quả nhiên là nhanh như lưu quang!
Chuyện thứ nhất chính là tới một cửa hàng ngoài mặt tiền của Sở gia. Sở Ngự Tọa đã thăm dò được người chịu trách nhiệm của cửa hàng này, chính là tâm phúc Sở Phi Long!
Nếu cả Ngũ Tân Trấn gặp phải tai ương, Sở gia lại không gặp sao?
Cho nên, cửa hàng này của Sở Phi Long, liền trở thành mục tiêu để Sở Dương hạ thủ.
Sở Ngự Tọa dùng một loại tư thế bài sơn đảo hải, trực tiếp vọt vào, đánh ngã hai thủ vệ, bùm bùm mười mấy đại bạt tai đánh qua, liền hỏi ra tung tích thương khố. Xẹt qua như một trận gió, một cước bay ra, hai miếng đại môn tinh đồng bay đi như hai đôi cánh…
Sau đó Sở Ngự Tọa đĩnh đạc tiến vào thương khố, thủ vệ bên trong kinh hồn thất đản, vừa mới nhào lên đã bị Sở Dương quét chân một cái, tám người vạm vỡ liền biến thành người bay.
Sở Dương đánh ra một mồi lửa, nhất thời một cổ khói dày đặc toát ra. Sưu một tiếng, rất nhanh đã thấy bốn cái bóng người nhanh chóng chạy tới.
Sở Dương hắc một tiếng, cũng không nói lời nào, từ giữa không trung phi xuống, xoáy như gió xẹt qua bốn người, bành bạch ba, bốn vị vương tọa cao thủ vừa rồi phóng đi cực kỳ khí thế, nhưng ngay sau đó liền lập tức kêu thảm thiết như heo bị giết, té quay cuồng trên mặt đất.
Mà Sở Dương đã một đường hung tàn tiến vào bên trong cửa hàng, vị tâm phúc của Sở Phi Long đang mang theo một cái rương nhỏ hướng của sổ chui ra, vừa mới vươn ra một cái đầu.
Sở Dương cười lạnh một tiếng, một phát bắt được một cái mông mập mạp, kéo ngược trở lại.
"Ngao a…" Một tiếng kêu thảm thiết quái dị vang lên, vị cửu phẩm vương tọa này liều mạng kêu lên. Sở Dương vung ra một trảo, trên mông hắn đã trực tiếp mất đi một cân thịt!
Sau đó Sở Ngự Tọa lập tức chụp lấy cái rương, bay ra ngoài như một trận gió.
Người trong cửa hàng nhanh chóng đuổi theo, nhưng thấy gió thổi lặng lẽ, trăng sáng treo ở trên trời, bốn phương tám hướng người hô ngựa hý, uyển nhược tận thế, nhưng người bịt mặt mới cướp rương nhỏ đã không thấy bóng dáng...
Chỉ có đại chưởng quỹ cùng bốn vị đại chấp sự gào khóc thảm thiết quay cuồng trên mặt đất, hình như đang chịu hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian...
Chiêu thức ấy của Sở Dương, chính là đến từ trí nhớ của đời thứ nhất chín kiếp Kiếm Chủ, công phu cực kỳ tà môn: Âm Dương Tán Hồn Thủ!
Đây là một công phu âm độc, cả người co rút, khớp xương sai vị. Đây là giai đoạn thứ nhất, nếu trong vòng một ngày không thể trị lành, hậu quả lại càng nặng. Nói một cách khác: Loại công phu ác độc này, có thể đem xương sống cùng xương chậu làm lệch ra, sau đó hung hăng công kích…
Có thể tưởng tượng đây là cái loại tư vị gì...
Nhưng đây vẫn không phải là duy nhất, cùng lúc, khớp xương trọng yếu trên bả vai, cánh tay, cẳng chân cũng sẽ tách rời, sau đó công kích...
Đây vốn là một môn dùng để tra tấn bức cung, bị đời thứ nhất chín kiếp Kiếm Chủ học xong, liền lập tức biến thành một môn công phu ác độc như vậy.
Hôm nay, Kiếm Linh khống chế thân thể Sở Dương, Kiếm Linh dùng lĩnh ngộ của mình biến hóa đi. Đừng nói là công phu chín vạn năm trước có thể bị nhận ra hay không, cho dù đời thứ nhất chín kiếp Kiếm Chủ đích thân tới đây, cũng đã nhận không ra...
Hơn nữa loại thủ pháp này, ở hiện tại Cửu Trọng Thiên đại lục, trừ Kiếm Linh cùng Sở Dương, không người nào có thể giải!
...
Sở Ngự Tọa vừa ra khỏi của liền biến mất, rương nhỏ kia trực tiếp rơi vào trong Cửu Kiếp Không Gian trong, ba một tiếng mở ra, Sở Dương thất vọng: Bên trong chỉ có mười mấy đồng hồng tinh, trên dưới một trăm đồng Lam Tinh, thuỷ tinh chỉ có hai khối, tử tinh một khối không có!
"Kháo!" Sở đại lão bản tức giận mắng một câu: "Lão tử mất sức lực lớn như vậy, chỉ thu được một ít này? Thật con mẹ nó xui!"
Hắn cũng không nghĩ, tài sản ở cửa hàng của các đại gia tộc, trên căn bản đều là ba ngày thu về gia tộc một lần, những tài phú này đã là thu nhập ba ngày của một của hàng. Nó đã là một lượng tài phú rất kinh người rồi!
Đây vẫn chỉ là một cửa hàng!
Sở Dương thân ảnh như yêu ma đánh về phía những nơi đang cháy khác…
Một đường dễ như trở bàn tay!
Kiếm Linh thậm chí không cần dùng sức, những cao thủ ở thương khố cũng đã người ngã ngựa đổ...
Một đường bão táp, Sở Dương trong lòng tính toán, đã làm rớt hơn ba mươi vị cửu phẩm Vương tọa, chừng mười vị tam, tứ phẩm Hoàng tọa... Căn bản mỗi nhà đều có mấy cái...
Sở Dương càng ngày càng là hưng phấn, to gan lớn mật, thậm chí ngay cả cửa hàng Tiêu gia cũng cướp sạch một phen, rầm rầm rầm mấy tiếng đi qua, một vị Quân cấp nhất phẩm cao thủ Tiêu gia, chín vị Hoàng tọa, mười tám vị cửu phẩm Vương tọa đồng thời gặp tai ương.
Sở đại lão bản vơ vét chừng ba mươi cửa hàng, điều buồn bực chính là, một khối tử tinh cũng không có, thuỷ tinh chỉ lấy được gần một trăm, Lam Tinh hồng tinh lại chồng chất như núi...
Sở đại lão bản đỏ mắt xem xét, xem xét một lần chính là mắng to một lần, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức. Hạ công phu lớn như vậy, chỉ thu được chút ít, quả thực là vũ nhục sự thông minh của Sở Ngự Tọa!
Sở đại lão bản rất bất mãn, dứt khoát hùng hùng hổ hổ giết về phía đấu giá đường của Chấp Pháp Giả.
Con mẹ nó, nếu đã nháo, lão tử liền nháo một cái lớn nhất!
Dù sao... Con mẹ nó ai biết là ta làm?