Lão nhân khẽ nói, ánh mắt ôn hòa nhìn lưu luyến, vào giờ khắc này, không ngờ lại có mấy phần cảm giác khí phách hào hùng. Tựa hồ vào giờ khắc này, huynh đệ năm xưa vẫn đang tụ hội ở đây, cười nói ở đây, đoàn tụ với nhau.
Ánh mắt nhìn Sở Dương, cũng giống như nhìn một người khác.
Sở Dương biết, lão tổ tông hiện tại căn bản không phải nhìn hắn, mà là vị nhị đệ kia.
Sở Dương im lặng lắng nghe, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.
Nếu có một ngày, Mạc Khinh Vũ rời đi, đám người Cố Độc Hành Kỷ Mặc cũng lần lượt rời đi, trên đời này chỉ còn lại cô độc một mình mình, mình cũng có thể giống như lão nhân này hay không?
Năm tháng đằng đẵng, một mình vượt qua, cô độc tịch mịch, lạnh lẽo một mình, làm bạn bản thân, chỉ có thời gian và những hồi ức khắc vào trong tim.
Nếu như vậy, làm sao mình chịu nổi?
"Vị tổ nãi nãi này của ngươi năm đó, mười năm trước khi nhắm mắt, đã tự mình trồng một vườn trà, tự mình ngắt lấy rồi chế biến ba ngàn cân trà! Nàng biết, người khác hái trà, sấy trà, ta uống không quen. Cho nên nàng mới tự tay chế biến cho ta."
Lão nhân cười ha hả, nói: "Yêu cầu cuối cùng trong đời nàng chính là... Nếu như ta muốn chết, thì cũng phải uống hết số trà này. Mỗi ngày chỉ được uống một tiền, nếu như ta chưa uống xong mà đã chết, thì ở dưới mắt đất nàng cũng tuyệt không để ý tới ta."
Lão nhân chỉ chỉ chén trà trong tay Sở Dương: "Hôm nay ta đã uống hết một bình, ngươi tới, ta lại pha một bình, vượt quá hạn định rồi. Cho nên, ngày mai sẽ không được uống, uống nhiều hơn nàng sẽ tức giận."
Mỉm cười, ngón tay lại chỉ lên bức họa trên tường: "Nàng đang nhìn đó."
Yết hầu Sở Dương khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn chén trà trước mắt, đột nhiên cảm giác, chén trà này chính là tình yêu, không ngờ không nỡ uống.
Hắn không biết vị lão tổ tông này gọi mình tới đây là có mục đích gì.
Hiện giờ, hắn chỉ muốn làm một thính giả hợp cách.
Chứng kiến tình yêu, tình huynh đệ phân sinh tử mà không thay đổi, trải qua ngàn năm mà vẫn còn như mới.
Hai người đều trầm mặc, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
"Làm sao ngươi không uống." Thật lâu sau lão nhân mới lên tiếng hỏi.
"Trà cũng như tình, không nỡ uống." Sở Dương ngẩng đầu, nhẹ giọng nói.
"Trà như tình, mới phải uống!" Lão nhân nghiêm trúc nhìn hắn: "Lúc này không uống, không phải là nhẫn, mà là tàn nhẫn! Chính là khinh nhờn!"
"Vâng!" Cả người Sở Dương run lên, sợ hãi tỉnh ngộ.
"Trà như nhân sinh." Lão nhân khẽ nói: "Khi nên uống, thì uống! Chờ đến khi nước trà lạnh rồi, có uống, cũng không phải là mùi vị vốn có nữa. Khi đó... cũng chỉ có thể hối hận."
Hắn nhìn thật sâu vào trong mắt Sở Dương, hỏi: "Ngươi hiểu chứ?"
Sở Dương ngưng thần trầm tư, thật lâu sau, ánh mắt mới lộ ra một tia tỉnh ngộ nói: "Ta hiểu rồi!" Hắn lập tức tỉnh ngộ, lão nhân dùng một chén trà này, truyền thụ cho hắn nhân sinh chí lý, thiên đạo cảm ngộ cùng võ đạo cảnh giới!
Đưa mình vào trong loại cảnh giới này, tiến vào trong câu chuyện xưa, lay động cảm xúc. Sau đó, ở thời khác tối hậu, lại dùng một phương thức bất thình lình, tuyệt đối không lường được, cảnh tỉnh!
Khiến cho mình tiến vào một lần ngộ đạo, giống như lập địa thành phật!
Trong lòng Sở Dương không khỏi dâng lên ý khâm phục và kính trọng. Tu vi lão nhân cũng không phải cao thâm cỡ nào, nhưng hết thảy đều như tiểu kiều lưu thủy, nước đến kênh thành, trong bất tri bất giác đã dẫn dắt mình ngộ đạo, không cần tốn nhiều công sức!
Loại cảnh giới và thủ pháp này, vô cùng kì diệu!
Thấy Sở Dương hiểu được, ánh mắt lão nhân lộ ý vui mừng.
Sở Dương nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm. Nước trà còn ấm, vào miệng cực ngon. Sở Dương chỉ cảm thấy một luồng thanh lưu mang theo hương thơm, từ trong miệng tiền vào cổ họng, rồi lại chảy xuống dạ này của mình. Nơi nào nó đi qua, đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
Không khỏi thầm khen từ đáy lòng: "Trà ngon! Tổ nãi nãi quả nhiên không hổ là thánh thủ trà đạo!"
Lão nhân lập tức cao hứng trở lại, không ngờ có chút kiêu ngạo, nói: "Tổ nãi nãi của ngươi được xưng là trà thánh!" Trong thanh âm, tràn đầy mãn nguyện, người khác khen trà thê tử một câu, tựa hồ cũng là thành tựu lớn nhất cả đời hắn! Tự hào tới cực điểm!
"Danh đúng như thực!" Sở Dương nói ra từ đáy lòng: "Nếu như lão tổ tông bỏ được, tiểu tử thật muốn...."
"Không cần nhắc tới nữa!" Lão nhân bất mãn nói. Tuy rằng làm ra vẻ bất mãn, nhưng một vẻ hài lòng và kiêu ngạo vẫn không thể nào che giấu được.
"Đáng tiếc!" Sở Dương dậm chân thở dài.
Lão nhân cười ha hả, nói: "Hôm nay ngươi tới đây, thứ nhất, ngươi trẻ tuổi, thứ hai, tu vi ngươi coi như tạm được, thứ ba, ngươi chính là người có phúc, thứ tư, đó là nhìn ngươi thuận mắt, thứ năm, đó là thành toàn ngươi một lần!"
Sở Dương nói: "Ồ?"
"Ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi hoàng tọa nhất phẩm. Nếu như thần hồn chi lực làm khốn nhiễu thần hồn ngươi bị ngươi thu phục, tu vi của ngươi rất có thể sẽ đột tăng!"
Lão nhân híp mắt, nói: "Loại truyền thừa thần hồn chi lực này, mấy chục vạn năm cũng chưa chắc đã có một. Mà cho dù có, cũng sẽ bị thần hồn khổng lồ phá tan ý thức, biến thành ngu ngốc... Loại viễn cổ thần hồn này có thể truyền lưu tới nay, há lại bình thường? Nhưng ngươi lại có thể tiếp nhận được!"
"Một khi tiêu hóa xong, thần hồn của ngươi, chính là thiên hạ đệ nhất nhân! Đây không phải là đại phúc duyên thì là cái gì?" Lão nhân nói.
Sở Dương trong lòng cười khổ, nếu như ngài biết ta vì nó mà chịu bao nhiêu đau khổ... ngài sẽ không nói nó là phúc duyên nữa đâu....
"Ngươi tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là mười chín tuổi, hoàng tọa nhất phẩm. Đương nhiên, nếu chỉ là hoàng tọa nhất phẩm mười chín tuổi, thật ra cũng chẳng chính là gì. Vị huynh đệ Sở Đằng Hổ kia của ngươi, hiện giờ đã là hoàng tọa tam phẩm, hắn so với ngươi còn nhỏ hơn."
Lão nhân nói: "Bất quá, hắn chính là hoa được nuôi trong nhà ấm, không thấy mưa gió, mặc dù có tâm cơ, nhưng lại ích kỷ, tính cách độc đoán, không phải anh hùng! Còn ngươi, thành tựu hoàng tọa tại Hạ Tam Thiên, hai bàn tay trắng, đơn thương độc mã, không chỗ nương tựa! Điều này đã biểu lộ tâm trí vững vàng cùng trí tuệ thông minh của ngươi. Điểm này, mấy tên tiểu bối khác trong Sở gia, có thúc ngựa cả đời cũng không theo kịp!"
Trong khẩu khí của hắn lộ ra ý khinh thường.
Sở Dương mỉm cười, trầm mặc.
Nói như vậy, mình tựa hồ còn cái gì đó không thích hợp.
Ngay lập tức, lão nhân lão nhân đã không buông tha hắn, híp mắt lại, nhẹ giọng nói: "Sở diêm vương, Sở ngự tọa, Sở các chủ, ta nói có đúng không?"
Sở Dương gần như muốn nhảy dựng lên!
Lão nhân một câu đã vạch trần ba thân phận của mình. Sở diêm vương là biệt danh của mình, Sở ngự tọa chính là chức vụ của mình ở Hạ Tam Thiên, Sở các chủ là mình làm các chủ Thiên Binh các ở Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên!
Việc này hắn làm sao lại biết được? Việc này, trừ phu phụ Sở Phi Lăng biết một nửa, Sở Phi Yên biết một nửa ra, những người khác ngay cả Sở Hùng Thành cũng không biết.
Mà Sở Phi Lăng cùng Sở Phi Yên, cũng tuyệt đối không thể đối chất nhau!
Lão nhân híp mắt, mỉm cười: "Ngươi nói chuyện với Sở Phi Yên, ta đã nghe được rồi. Nên biết, trong cái nhà này, ta muốn nghe cái gì, thì nghe cái đó! Không có bất cứ trở ngại nào. Mà ngươi lại vừa mới trở về, cho nên ngươi chính là người khiến ta cảm thấy hứng thú nhất.
Sở Dương xanh mặt.
Lão nhân nói tiếp: "Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi, ta cũng nghe được một ít."
Sở Dương ngạc nhiên.
Lão nhân ha hả, cười: "Trung Tam Thiên cực bắc hoang nguyên, ta đã từng thấy qua ngươi, cũng từng bái kiến Ninh lão tiền bối một lần." Hắn mỉm cười: "Nói tới đây chắc ngươi cũng minh bạch rồi. Năm đó ta giết người của Lăng gia, đoạt đồ của Lăng gia, người bảo vệ ta chính là Ninh Thiên Nhai, Ninh lão tiền bối."
Sở Dương bừng tỉnh.
Thì ra là thế, khi ở cực bắc hoang nguyên, vô số cao thủ, có rất nhiều người mình không gặp được, thì ra vị lão tổ tông này của mình khi đó cũng ở dấy.
Không khỏi khẽ thở phào, thầm nghĩ: "May mà ngài chỉ nói ta là Sở diêm vương, Sở ngự tọa, Sở các chủ mà không có bảo ta là Sở kiếm chủ. Bằng không ta thật đã sợ tới ngất xỉu rồi...."
Lão nhân lẳng lặng nhìn hắn: "Ngươi không cần lo lắng ta tiết lộ chuyện của ngươi. Ngươi muốn thu mình, ngươi muốn ẩn nhẫn, ngươi muốn tích lũy rồi bạo phát, đó là chuyện của ngươi. Nhưng kể từ khi lão phu biết chuyện này, tương lai của Sở gia, đã nằm trên người ngươi rồi."
Sở Dương mặt toát mồ hôi, nói: "Lão tổ tông quá lời rồi."
"Không hề quá lời." Lão nhân vẻ mặt lạnh lùng, cười: "Cho nên, người của Sở gia, nếu đáng giết, thì không cần nương tay!"
Sở Dương cả kinh, ngẩng phắt đầu lên, đối diện với hai con mắt nhìn thấu thế gian của lão nhân.
"Nhớ kỹ!" Lão nhân nặng nề nói: "Gia tộc là hậu thuẫn, nhưng... lại càng có nhiều lúc, gia tộc là vật cản! Nếu ngươi không thể khiến gia tộc trở nên bền chắc như thép, thì làm việc, cũng đừng có dựa vào gia tộc! Bí mật gì, cũng đừng nói cho gia tộc! Nó sẽ khiến người sắp thành lại bại! Ngươi hiểu không?"
Mấy câu nói đó, lão nhân mặc dù là nói về gia tộc của mình, nhưng giọng nói lại lạnh lùng lãnh khốc, sát khí lẫm liệt!
"Ta hiểu rồi! Nhưng...." Trên mặt Sở Dương có chút do dự.
"Không có nhưng nhị gì hết!" Lão nhân cắt ngang lời hắn: "Có một số người, thành sự không có bại sự có thừa! Giết có gì đáng tiếc?" Hắn lạnh lùng nói: "Có lẽ, ngươi lo lắng nếu ngươi giết bọn hắn rồi, phụ thân mẫu thân ngươi sẽ thương tâm, gia gia nãi nãi ngươi sẽ đau lòng... Nhưng ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không muốn khiến bọn họ thương tâm, thì ngươi sẽ bồi cả tính mạng của ngươi và tiền đồ toàn bộ Sở gia. Thậm chí, tính mạng cả gia tộc!"
Sở Dương rùng mình: "Ta hiểu rồi!"
"Chờ tới khi ngươi rời khỏi nơi này, ta sẽ giao cho ngươi một thứ. Sau đó, ngươi giao cho Sở Hùng Thành, hắn sẽ minh bạch ý ta." Lão nhân khẽ nhắm mắt lại.
"Vâng." Sở Dương nói, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Xin hỏi lão tổ tông, từ khi ngài và tổ nãi nãi... cách đây bao nhiêu năm rồi?"
"Bảy trăm lẻ ba năm." Lão nhân khẽ nói.
"Xin hỏi lão tổ tông, bảy trăm lẻ ba năm trước, có tu vi gì?" Sở Dương hỏi.
"Khi lão phu tuổi còn trẻ, từng có kỳ ngộ, ăn được một cây kim sâm thành hình." Lão nhân mỉm cười: "Bảy trăm lẻ ba năm trước, đã là thánh cấp tứ phẩm đỉnh phong!"
Sở Dương giật mình: "Ngài....."
Lão nhân cười nói: "Ngươi muốn hỏi phẩm cấp hiện tại của ta? Ha ha... ta hiện giờ là thánh cấp ngũ phẩm đỉnh phong."
Sở Dương im lặng.
Hắn muốn hỏi không phải cái này, mà là: Vì sao bao nhiêu năm như vậy, ngài lại chỉ đột phá một phẩm? Hiện giờ nói tới đây rồi, cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp hỏi ra.
Lão nhân lộ ra vẻ buồn bã: "Nếu ta muốn đột phá, thì đã sớm đột phá lên chí tôn rồi! Chí tôn tam phẩm chưa chắc đã tới, nhưng chí tôn nhị phẩm, là chắc chắn. Bất quá, ta liều mạng áp chế tu vi, không thể đột phá. Mà cho dù đột phá một bậc này, cũng là vì ta muốn kéo dài tuổi thọ, hoàn thành nhiệm vụ uống hết ba ngàn cân trà. Nếu như cứ đột phá... chỉ sợ... sau này ta chẳng còn trà để uống nữa rồi.... chỉ là hiện giờ, bình cảnh ta áp chế bốn trăm năm mươi năm, không ngờ lại muốn đột phá... thật là khiến người ta đau đầu."
Sở Dương hoảng sợ, rầu rĩ.
Rốt cuộc tỉnh ngộ: "Lão nhân gia ngài tu luyện, chẳng lẽ là hữu tình đạo?"
Lão nhân ngưng thần nhìn hắn, đột nhiên cười: "Ngươi cho rằng, hôm nay ta gọi ngươi tới là vì cái gì?"
Lão nhân khẽ nói, ánh mắt ôn hòa nhìn lưu luyến, vào giờ khắc này, không ngờ lại có mấy phần cảm giác khí phách hào hùng. Tựa hồ vào giờ khắc này, huynh đệ năm xưa vẫn đang tụ hội ở đây, cười nói ở đây, đoàn tụ với nhau.
Ánh mắt nhìn Sở Dương, cũng giống như nhìn một người khác.
Sở Dương biết, lão tổ tông hiện tại căn bản không phải nhìn hắn, mà là vị nhị đệ kia.
Sở Dương im lặng lắng nghe, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.
Nếu có một ngày, Mạc Khinh Vũ rời đi, đám người Cố Độc Hành Kỷ Mặc cũng lần lượt rời đi, trên đời này chỉ còn lại cô độc một mình mình, mình cũng có thể giống như lão nhân này hay không?
Năm tháng đằng đẵng, một mình vượt qua, cô độc tịch mịch, lạnh lẽo một mình, làm bạn bản thân, chỉ có thời gian và những hồi ức khắc vào trong tim.
Nếu như vậy, làm sao mình chịu nổi?
"Vị tổ nãi nãi này của ngươi năm đó, mười năm trước khi nhắm mắt, đã tự mình trồng một vườn trà, tự mình ngắt lấy rồi chế biến ba ngàn cân trà! Nàng biết, người khác hái trà, sấy trà, ta uống không quen. Cho nên nàng mới tự tay chế biến cho ta."
Lão nhân cười ha hả, nói: "Yêu cầu cuối cùng trong đời nàng chính là... Nếu như ta muốn chết, thì cũng phải uống hết số trà này. Mỗi ngày chỉ được uống một tiền, nếu như ta chưa uống xong mà đã chết, thì ở dưới mắt đất nàng cũng tuyệt không để ý tới ta."
Lão nhân chỉ chỉ chén trà trong tay Sở Dương: "Hôm nay ta đã uống hết một bình, ngươi tới, ta lại pha một bình, vượt quá hạn định rồi. Cho nên, ngày mai sẽ không được uống, uống nhiều hơn nàng sẽ tức giận."
Mỉm cười, ngón tay lại chỉ lên bức họa trên tường: "Nàng đang nhìn đó."
Yết hầu Sở Dương khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn chén trà trước mắt, đột nhiên cảm giác, chén trà này chính là tình yêu, không ngờ không nỡ uống.
Hắn không biết vị lão tổ tông này gọi mình tới đây là có mục đích gì.
Hiện giờ, hắn chỉ muốn làm một thính giả hợp cách.
Chứng kiến tình yêu, tình huynh đệ phân sinh tử mà không thay đổi, trải qua ngàn năm mà vẫn còn như mới.
Hai người đều trầm mặc, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
"Làm sao ngươi không uống." Thật lâu sau lão nhân mới lên tiếng hỏi.
"Trà cũng như tình, không nỡ uống." Sở Dương ngẩng đầu, nhẹ giọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Trà như tình, mới phải uống!" Lão nhân nghiêm trúc nhìn hắn: "Lúc này không uống, không phải là nhẫn, mà là tàn nhẫn! Chính là khinh nhờn!"
"Vâng!" Cả người Sở Dương run lên, sợ hãi tỉnh ngộ.
"Trà như nhân sinh." Lão nhân khẽ nói: "Khi nên uống, thì uống! Chờ đến khi nước trà lạnh rồi, có uống, cũng không phải là mùi vị vốn có nữa. Khi đó... cũng chỉ có thể hối hận."
Hắn nhìn thật sâu vào trong mắt Sở Dương, hỏi: "Ngươi hiểu chứ?"
Sở Dương ngưng thần trầm tư, thật lâu sau, ánh mắt mới lộ ra một tia tỉnh ngộ nói: "Ta hiểu rồi!" Hắn lập tức tỉnh ngộ, lão nhân dùng một chén trà này, truyền thụ cho hắn nhân sinh chí lý, thiên đạo cảm ngộ cùng võ đạo cảnh giới!
Đưa mình vào trong loại cảnh giới này, tiến vào trong câu chuyện xưa, lay động cảm xúc. Sau đó, ở thời khác tối hậu, lại dùng một phương thức bất thình lình, tuyệt đối không lường được, cảnh tỉnh!
Khiến cho mình tiến vào một lần ngộ đạo, giống như lập địa thành phật!
Trong lòng Sở Dương không khỏi dâng lên ý khâm phục và kính trọng. Tu vi lão nhân cũng không phải cao thâm cỡ nào, nhưng hết thảy đều như tiểu kiều lưu thủy, nước đến kênh thành, trong bất tri bất giác đã dẫn dắt mình ngộ đạo, không cần tốn nhiều công sức!
Loại cảnh giới và thủ pháp này, vô cùng kì diệu!
Thấy Sở Dương hiểu được, ánh mắt lão nhân lộ ý vui mừng.
Sở Dương nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm. Nước trà còn ấm, vào miệng cực ngon. Sở Dương chỉ cảm thấy một luồng thanh lưu mang theo hương thơm, từ trong miệng tiền vào cổ họng, rồi lại chảy xuống dạ này của mình. Nơi nào nó đi qua, đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
Không khỏi thầm khen từ đáy lòng: "Trà ngon! Tổ nãi nãi quả nhiên không hổ là thánh thủ trà đạo!"
Lão nhân lập tức cao hứng trở lại, không ngờ có chút kiêu ngạo, nói: "Tổ nãi nãi của ngươi được xưng là trà thánh!" Trong thanh âm, tràn đầy mãn nguyện, người khác khen trà thê tử một câu, tựa hồ cũng là thành tựu lớn nhất cả đời hắn! Tự hào tới cực điểm!
"Danh đúng như thực!" Sở Dương nói ra từ đáy lòng: "Nếu như lão tổ tông bỏ được, tiểu tử thật muốn...."
"Không cần nhắc tới nữa!" Lão nhân bất mãn nói. Tuy rằng làm ra vẻ bất mãn, nhưng một vẻ hài lòng và kiêu ngạo vẫn không thể nào che giấu được.
"Đáng tiếc!" Sở Dương dậm chân thở dài.
Lão nhân cười ha hả, nói: "Hôm nay ngươi tới đây, thứ nhất, ngươi trẻ tuổi, thứ hai, tu vi ngươi coi như tạm được, thứ ba, ngươi chính là người có phúc, thứ tư, đó là nhìn ngươi thuận mắt, thứ năm, đó là thành toàn ngươi một lần!"
Sở Dương nói: "Ồ?"
"Ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi hoàng tọa nhất phẩm. Nếu như thần hồn chi lực làm khốn nhiễu thần hồn ngươi bị ngươi thu phục, tu vi của ngươi rất có thể sẽ đột tăng!"
Lão nhân híp mắt, nói: "Loại truyền thừa thần hồn chi lực này, mấy chục vạn năm cũng chưa chắc đã có một. Mà cho dù có, cũng sẽ bị thần hồn khổng lồ phá tan ý thức, biến thành ngu ngốc... Loại viễn cổ thần hồn này có thể truyền lưu tới nay, há lại bình thường? Nhưng ngươi lại có thể tiếp nhận được!"
"Một khi tiêu hóa xong, thần hồn của ngươi, chính là thiên hạ đệ nhất nhân! Đây không phải là đại phúc duyên thì là cái gì?" Lão nhân nói.
Sở Dương trong lòng cười khổ, nếu như ngài biết ta vì nó mà chịu bao nhiêu đau khổ... ngài sẽ không nói nó là phúc duyên nữa đâu....
"Ngươi tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là mười chín tuổi, hoàng tọa nhất phẩm. Đương nhiên, nếu chỉ là hoàng tọa nhất phẩm mười chín tuổi, thật ra cũng chẳng chính là gì. Vị huynh đệ Sở Đằng Hổ kia của ngươi, hiện giờ đã là hoàng tọa tam phẩm, hắn so với ngươi còn nhỏ hơn."
Lão nhân nói: "Bất quá, hắn chính là hoa được nuôi trong nhà ấm, không thấy mưa gió, mặc dù có tâm cơ, nhưng lại ích kỷ, tính cách độc đoán, không phải anh hùng! Còn ngươi, thành tựu hoàng tọa tại Hạ Tam Thiên, hai bàn tay trắng, đơn thương độc mã, không chỗ nương tựa! Điều này đã biểu lộ tâm trí vững vàng cùng trí tuệ thông minh của ngươi. Điểm này, mấy tên tiểu bối khác trong Sở gia, có thúc ngựa cả đời cũng không theo kịp!"
Trong khẩu khí của hắn lộ ra ý khinh thường.
Sở Dương mỉm cười, trầm mặc.
Nói như vậy, mình tựa hồ còn cái gì đó không thích hợp.
Ngay lập tức, lão nhân lão nhân đã không buông tha hắn, híp mắt lại, nhẹ giọng nói: "Sở diêm vương, Sở ngự tọa, Sở các chủ, ta nói có đúng không?"
Sở Dương gần như muốn nhảy dựng lên!
Lão nhân một câu đã vạch trần ba thân phận của mình. Sở diêm vương là biệt danh của mình, Sở ngự tọa chính là chức vụ của mình ở Hạ Tam Thiên, Sở các chủ là mình làm các chủ Thiên Binh các ở Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên!
Việc này hắn làm sao lại biết được? Việc này, trừ phu phụ Sở Phi Lăng biết một nửa, Sở Phi Yên biết một nửa ra, những người khác ngay cả Sở Hùng Thành cũng không biết.
Mà Sở Phi Lăng cùng Sở Phi Yên, cũng tuyệt đối không thể đối chất nhau!
Lão nhân híp mắt, mỉm cười: "Ngươi nói chuyện với Sở Phi Yên, ta đã nghe được rồi. Nên biết, trong cái nhà này, ta muốn nghe cái gì, thì nghe cái đó! Không có bất cứ trở ngại nào. Mà ngươi lại vừa mới trở về, cho nên ngươi chính là người khiến ta cảm thấy hứng thú nhất.
Sở Dương xanh mặt.
Lão nhân nói tiếp: "Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi, ta cũng nghe được một ít."
Sở Dương ngạc nhiên.
Lão nhân ha hả, cười: "Trung Tam Thiên cực bắc hoang nguyên, ta đã từng thấy qua ngươi, cũng từng bái kiến Ninh lão tiền bối một lần." Hắn mỉm cười: "Nói tới đây chắc ngươi cũng minh bạch rồi. Năm đó ta giết người của Lăng gia, đoạt đồ của Lăng gia, người bảo vệ ta chính là Ninh Thiên Nhai, Ninh lão tiền bối."
Sở Dương bừng tỉnh.
Thì ra là thế, khi ở cực bắc hoang nguyên, vô số cao thủ, có rất nhiều người mình không gặp được, thì ra vị lão tổ tông này của mình khi đó cũng ở dấy.
Không khỏi khẽ thở phào, thầm nghĩ: "May mà ngài chỉ nói ta là Sở diêm vương, Sở ngự tọa, Sở các chủ mà không có bảo ta là Sở kiếm chủ. Bằng không ta thật đã sợ tới ngất xỉu rồi...."
Lão nhân lẳng lặng nhìn hắn: "Ngươi không cần lo lắng ta tiết lộ chuyện của ngươi. Ngươi muốn thu mình, ngươi muốn ẩn nhẫn, ngươi muốn tích lũy rồi bạo phát, đó là chuyện của ngươi. Nhưng kể từ khi lão phu biết chuyện này, tương lai của Sở gia, đã nằm trên người ngươi rồi."
Sở Dương mặt toát mồ hôi, nói: "Lão tổ tông quá lời rồi."
"Không hề quá lời." Lão nhân vẻ mặt lạnh lùng, cười: "Cho nên, người của Sở gia, nếu đáng giết, thì không cần nương tay!"
Sở Dương cả kinh, ngẩng phắt đầu lên, đối diện với hai con mắt nhìn thấu thế gian của lão nhân.
"Nhớ kỹ!" Lão nhân nặng nề nói: "Gia tộc là hậu thuẫn, nhưng... lại càng có nhiều lúc, gia tộc là vật cản! Nếu ngươi không thể khiến gia tộc trở nên bền chắc như thép, thì làm việc, cũng đừng có dựa vào gia tộc! Bí mật gì, cũng đừng nói cho gia tộc! Nó sẽ khiến người sắp thành lại bại! Ngươi hiểu không?"
Mấy câu nói đó, lão nhân mặc dù là nói về gia tộc của mình, nhưng giọng nói lại lạnh lùng lãnh khốc, sát khí lẫm liệt!
"Ta hiểu rồi! Nhưng...." Trên mặt Sở Dương có chút do dự.
"Không có nhưng nhị gì hết!" Lão nhân cắt ngang lời hắn: "Có một số người, thành sự không có bại sự có thừa! Giết có gì đáng tiếc?" Hắn lạnh lùng nói: "Có lẽ, ngươi lo lắng nếu ngươi giết bọn hắn rồi, phụ thân mẫu thân ngươi sẽ thương tâm, gia gia nãi nãi ngươi sẽ đau lòng... Nhưng ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không muốn khiến bọn họ thương tâm, thì ngươi sẽ bồi cả tính mạng của ngươi và tiền đồ toàn bộ Sở gia. Thậm chí, tính mạng cả gia tộc!"
Sở Dương rùng mình: "Ta hiểu rồi!"
"Chờ tới khi ngươi rời khỏi nơi này, ta sẽ giao cho ngươi một thứ. Sau đó, ngươi giao cho Sở Hùng Thành, hắn sẽ minh bạch ý ta." Lão nhân khẽ nhắm mắt lại.
"Vâng." Sở Dương nói, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Xin hỏi lão tổ tông, từ khi ngài và tổ nãi nãi... cách đây bao nhiêu năm rồi?"
"Bảy trăm lẻ ba năm." Lão nhân khẽ nói.
"Xin hỏi lão tổ tông, bảy trăm lẻ ba năm trước, có tu vi gì?" Sở Dương hỏi.
"Khi lão phu tuổi còn trẻ, từng có kỳ ngộ, ăn được một cây kim sâm thành hình." Lão nhân mỉm cười: "Bảy trăm lẻ ba năm trước, đã là thánh cấp tứ phẩm đỉnh phong!"
Sở Dương giật mình: "Ngài....."
Lão nhân cười nói: "Ngươi muốn hỏi phẩm cấp hiện tại của ta? Ha ha... ta hiện giờ là thánh cấp ngũ phẩm đỉnh phong."
Sở Dương im lặng.
Hắn muốn hỏi không phải cái này, mà là: Vì sao bao nhiêu năm như vậy, ngài lại chỉ đột phá một phẩm? Hiện giờ nói tới đây rồi, cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp hỏi ra.
Lão nhân lộ ra vẻ buồn bã: "Nếu ta muốn đột phá, thì đã sớm đột phá lên chí tôn rồi! Chí tôn tam phẩm chưa chắc đã tới, nhưng chí tôn nhị phẩm, là chắc chắn. Bất quá, ta liều mạng áp chế tu vi, không thể đột phá. Mà cho dù đột phá một bậc này, cũng là vì ta muốn kéo dài tuổi thọ, hoàn thành nhiệm vụ uống hết ba ngàn cân trà. Nếu như cứ đột phá... chỉ sợ... sau này ta chẳng còn trà để uống nữa rồi.... chỉ là hiện giờ, bình cảnh ta áp chế bốn trăm năm mươi năm, không ngờ lại muốn đột phá... thật là khiến người ta đau đầu."
Sở Dương hoảng sợ, rầu rĩ.
Rốt cuộc tỉnh ngộ: "Lão nhân gia ngài tu luyện, chẳng lẽ là hữu tình đạo?"
Lão nhân ngưng thần nhìn hắn, đột nhiên cười: "Ngươi cho rằng, hôm nay ta gọi ngươi tới là vì cái gì?"