Hai mắt lão giả đầu hói lập tức sáng lên, thanh âm dồn dập hỏi: "Là ai dạy cho ngươi?"
Sở Dương mâu thuẫn, gian nan nói: "Đây là chuyện riêng của ta... ta... ta có thể... không nói không?"
Ánh mắt lão giả đầu hói chợt lạnh, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Không nói thì giết!"
Oanh một tiếng, một cỗ khí thế cường đại không gì so sánh được ập xuống, tựa như thiên địa đột nhiên đổ sụp. Uy thế giờ khắc này, thật sự là không gì sánh kịp.
Hơn nữa, còn ẩn chứa lực lượng mê hoặc thần trí cường đại! Đây chính là thủ đoạn thẩm vấn tội phạm hữu hiệu nhất của chấp pháp đường, từ trước tới giờ đều chưa từng thất thủ!
Sở Dương phốc một tiếng đã ngồi phệt xuống đất, thần trí tựa hồ đột nhiên sụp đổ, bị phá hủy hoàn toàn... Hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tay chân co giật, cả người run rẩy, nói năng lộn xộn, hét lên: "Ta nói... ta nói... ta nói hết... nói hết."
"Vây ngươi còn không mau nói!"Lão giả đầu hói lại quát lớn một tiếng, giống như hung thần ác sát, lại tăng mạnh lực lượng mê hoặc thần trí.
"Đó là một buổi sáng, cảnh xuân tươi đẹp, ta xuất môn ra ngoài, đi tới một ngọn núi...." Sở Dương hai mắt vô thần, vô thức bắt đầu kể lại.....
Lão giả đầu hói vẫn dùng tinh thần tập trung ý thức, nhịp tim mạch đập toàn thân Sở Dương... Trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn có mười phần nắm chắc thần trí Sở Dương đã bị mình khống chế. Ở trong loại tráng thái này, cho dù là thần tiên... cũng không thể nói dối!
Nhưng nghe Sở Dương kể lại, lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều dần dần mở to hai mắt ra, lộ ra thần sắc không thể tin tưởng nổi....
Bởi vì, lời Sở Dương nói, cùng với những lời bọn hắn nghe được, quả thực là khác nhau một trời một vực, môi lừa lắp lưỡi ngựa, một cái là thiên một cái là địa.
"... Ta phát hiện ra một cái sơn động, liền đi vào. Sau đó hoa một cái đã ngã xuống. Thì ra bên dưới có một cái thạch thất... Hai mắt Sở Dương vẫn mờ mịt, vô thần nói: "... Đó là nơi ở của một vị tiền bối. Ta vừa đi vào liền nhìn thấy mấy chữ: Tới nơi này, chính là có duyên, truyền y bát của ta, tế thế cứu dân...."
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều há hốc miệng, ngây ngẩn lắng nghe.
"... Tất cả đều là phương pháp trị liệu một số công phu đã thất truyền... Có Ngũ Tuyệt Âm Sát công, Thất Độc Tuyệt Mạch thủ... Âm Dương Hồn Thiên cước, Địa Ngục chưởng, Diêm Vương Tòa Hồn độc công...."
Sở Dương kể liên thanh không ngừng, phun ra một đống công pháp, khiến lão giả đầu hói và Tần Bảo Thiện trước mặt nghe mà đầu lớn như cái đấu.
Con mẹ nó, đây là chuyện gì?
"Dừng lại!" Lão giả đầu hói thở hồn hển quát lớn: "Ngươi làm thế nào mà tới được Trung Tam Thiên? Trước kia ngươi đã làm những chuyện gì? Nói một lần xem nào."
Từ sư môn không tìm được manh mối, vậy thì hỏi lí lịch. Nhất định luôn có dấu vết lưu lại...
Đây mới là pháp môn rút củi đáy nồi. Tần Bảo Thiện ở bên cạnh, gật đầu liên tục.
"Ta ở dưới Hạ Tam Thiên... Ta khổ lắm... chịu hết mọi khi dễ...." Sở Dương nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, bắt đầu kể khổ: "Thân thế cơ cực....."
"Hôm nay bị Lý lưu manh đánh một trận, ngày mai bị Trương du côn lừa bịp tống tiền. Ngày kia bị Tôn hỗn đản đánh đập... Đoạn thời gian niên thiếu thật sự là khổ. Gần như từ nhỏ đã bị người ta đánh mà lớn lên..."
Loằng ngoằng hơn nửa canh giờ rồi, tên người nhắc tới cũng không ít, khoảng chừng trên dưới một trăm, nhưng đều là tiểu nhân vật dưới Hạ Tam Thiên, không đáng nhắc tới, trâu bò nhất, cũng chỉ là một lão đại xã hội đen hùng cứ một con đường...
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện xanh cả mặt, nhưng lúc này cũng không thể cắt ngang lời Sở Dương, đành phải nghiến răng nghe tiếp...
"... Ta gặp sư phụ. Sư phụ...." Tuy hai mắt Sở Dương vô thần, nhưng miệng lưỡi vẫn lưu loát: "Thế là ta xuất sư, đi du lịch khắp nơi... Rốt cuộc tới một ngày!"
Thanh âm đột nhiên trở nên bi phẫn, trầm thống.
"Làm sao vậy?" Lão giả đầu hói nhịn không được trái tim đánh thót một cái, cảm nhận được một bước ngoặt thật lớn.
"... Ta trị bệnh cho nữ nhi vị Lưu viên ngoại kia. Hắn lúc đó còn hứa gả nữ nhi cho ta. Sau này, lại trở mặt, không chỉ như vậy... còn đánh ta, đuổi ta, mắng ta... Thậm chí còn đánh ta tới ngất xỉu, ném vào trong rừng. Ta trở về, lại bị đánh một lần nữa... ô ô ô....."
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện quay sang nhìn nhau, có thể nhận ra, chuyện này rõ ràng kích thích Sở Dương quá lớn, cho nên lúc này nói tới, cảm xúc của hắn không ngờ lại trở nên kích động, nước mắt nước mũi giàn dụa.
Sau đó, cảm xúc Sở Dương lại càng kích động, thì thào chửi rủa, không ngừng kể lại những bất công mà hắn gặp phải. Càng về sau càng nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ phừng phừng, mắt lộ hung quang, thanh âm vao vút, mở miệng là lão vương bát đản, ngậm miệng lại là lão bất tử... Mà còn là hai lão bất tử, hơn nữa khi nói ra còn hung hăng nhìn lão giả đầu nói cùng Tần Bảo Thiện, há mồm mắng: "Hai lão vương bát đản các ngươi! Các ngươi là hai lão bất tử...."
Hai người cùng buồn bực.
Người trong cuộc thì đương nhiên biết tên tiểu tử này đang mắng Lưu viên ngoại cùng lão bà Lưu viên ngoại, chứ người ngoài nghe còn tưởng hai người chúng ta bị mắng thối đầu... Mẹ nó!
Nói đến chuyện phẫn nộ, Sở Dương lại càng kích động, đột nhiên nhảy dựng lên, túm chặt lấy áo lão giả đầu hói, vẻ mặt co quắp cực kỳ kích động, chửi ầm lên: "Ta fuk cái con mẹ nhà ngươi! Lão bất tử nhà ngươi, trên đầu ngươi bị vương bát đản cắm cả ngàn cái sừng! Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Lão vương bát đản nhà ngươi, ta chửi mười tám đời nhà ngươi, ta nguyền rủa ngươi đời đời con cháu...."
Vừa rít gào vừa chửi mắng, vừa điên cuồng phun nước miếng. Thật sự là khổ đại thù sâu, phẫn nộ tới cực điểm, nhìn cứ như chỉ muốn sống chết một phen.
Cái đầu hói của lão giả kia lập tức được tưới một cơn mưa xuân. Bị nước miếng của Sở Dương phun đầy mặt, đầy cổ, chật vật không chịu nổi, vội vàng gỡ tay Sở Dương ra khỏi áo mình, luống cuống tay chân lau mặt, khuôn mặt già nua thì biến thành màu cà pháo, thì thào mắng: "Cái con mẹ nó! Cái con mẹ nó! Thật sự là tai bay vạ gió... Lão tử chấp chưởng tra tấn hai trăm năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này... Mẹ nó, thật sự là xui...."
Tuy tức giận gần như muốn hủy diệt thế giới, nhưng lại biết đối phương tuyệt đối không cố ý chửi mình: Người ta đến thần trí cũng bị mình khống chế rồi, làm sao có thể?
Chỉ có thể ngầm bồ hòn làm ngọt.
Mẹ nó, lão tử khống chế thần trí xong còn bị hắn mắng cho te tua... Con mẹ nó, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng lão tử coi như xong hết rồi...
Lão giả đầu hói buồn bực vô hạn, quay đầu sang nhìn Tần Bảo Thiện.
Bả vai Tần Bảo Thiện tuy vẫn đau đến chết đi sống lại, nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được vừa hít hơi lạnh vừa ôm bụng cười lớn. Con mẹ nó, thật sự là quá đã nghiền rồi...
Tên tiểu tử này trong vô ý thức lại coi tên hỗn đản kia thành tối đại cừu nhân, không ngờ còn chửi mắng thống khoái như thế, thật sự là khiến lão phu sảng khoái gần chết...
Lão giả đầu hói hai mắt bắn ra hung quang mãnh liệt, nhìn Tần Bảo Thiện, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Không được nói ra!
Tần Bảo Thiện vừa đau vừa buồn cười, vất vả lắm mới gật đầu được, đợi lau xong nước mắt, đột nhiên lại phốc một tiếng, cười như điên....
Lão giả đầu hói nổi giận lôi đình..
Bên kia, Sở Dương nào quản hắn cười hay không cười, hai mắt vẫn vô thần như cũ, tiếp tục cằn nhằn liên tục, chốc chốc lại nổi giận chửi mắng, chốc chốc lại cầu xin...Sau đó rốt cuộc mới kể làm thế nào mà tiến vào cái sơn động kia... Sau đó một thời gian ngắn, lại nói tới cha mẹ đi tìm mình... sau đó... đi Thượng Tam Thiên....
Sau đó lại nói, tới Sở gia mà không tài nghệ gì, cho nên đành phải cầu khẩn một phen, đi mở y quán, nào biết... lại vừa vặn gặp phải nhiều người bị thương như thế....
Sau đó, Sở Dương thực hưng phấn đổ hết bô *** lên đầu Sở Phi Yên: Tứ thúc nói, chuyến này phải kiếm một khoản tử tinh thật lớn..
Lão nhân gia ông ta nói rất đúng, những kẻ này đều là người có tiền, kiếm chút tử tinh, còn trợ giúp ta tu luyện sau này...
Sau đó lại nói tới sau khi trị liệu, hắn còn hưng phấn gào rống: "Phát tài rồi! Thật sự là phát tài rồi... Oa ha ha ha.... Nhiều tử tinh lóng lánh như vậy, một đống một đống.... oa... ha ha ha... Thật sự không biết là vị cao nhân phương nào..... Nếu cứ một khoảng thời gian hắn lại tới một lần, ta đây thật sự hạnh phúc tới chết mất.... ha ha ha... Khoản tử tinh kiếm thật dễ ha ha ha ha....."
Sở Dương hoa chân múa tay sung sướng, hưng phấn tột đỉnh, nước miếng văng tứ phía, rõ ràng tinh thần đang tiến vào một trạng thái cực kỳ hưng phấn.... tên nhà quê đột nhiên biến thành nhà giàu trên cơ bản đều có tính tình này...
Đợi đến khi Sở Dương thao thao bất tuyệt xong, không ngờ đã tới giữa trưa rồi.
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện quay sang nhìn nhau, mặt nổi đầy gân xanh.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, kết quả lại là như vậy
Lão giả đầu hói cực kỳ buồn bực: Lão tử tiêu hao bao nhiêu tình thần lực như vậy, khống chế thần trí tên tiểu tử này, kết quả lại nghe chuyện vớ vẩn tới tận giữa trưa.
Thơ ấu khổ cực, mạnh bắt nạt yếu, chịu đủ khi dễ,.... còn có chuyện một tên nhà giàu mới nổi...
Nghe tên người địa điểm thời gian là biết ngay, tạm thời không nói bị khống chế thần trí, cho dù là một người bình thường, dưới tình huống không chuẩn bị, biên diễn ra một câu chuyện thiên y vô phùng như vậy, cũng tuyệt đối không có khả năng! Mặc dù những câu chuyện này thực bình thường...
Tuyệt đối không phải nói bừa.
Nhưng chính bởi vì rất chân thật, cho nên lão giả đầu hói lại cực kỳ buồn bực.
Con mẹ nó, đây là chuyện gì?
Đánh cũng không đánh được, mắng chửi không được, cứ như vậy ngầm bồ hòn làm ngọt? Bị người ta chỉ thẳng mũi chửi cho một trận, còn bị lôi mười tám đời tổ tông, nguyền rủa con cháu đời đời... cứ như vậy bỏ qua?
Lão phu.... lão phụ thật sự là quá oan uổng rồi...
"Làm sao giờ?" Lão giả đầu hói thở hồng hộc nhìn Sở Dương, hận không thể nuốt sống hắn, đành quay lại Tần Bảo Thiện, hỏi.
"Còn có thể làm sao?" Tần Bảo Thiện đến rắm cũng không đánh: "Ngươi mau cứu tỉnh hắn, để hắn trị thương cho lão phu. Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết hắn hay sao? Lão phu cùng ở đây cả buổi sáng, có mấy lần muốn chết đi sống lại, ngươi không biết à?"
"Chẳng lẽ, ta bị chửi mắng như vậy, cứ bỏ qua luôn hay sao?" Lão giả đầu hói rít gào, chỉ thẳng vào cái đầu bóng loáng của mình: "Ngươi xem xem! Trên đầy ta vẫn còn ướt nước bọt này!"
"Nếu không quên đi thì người muốn làm gì bây giờ?" Tần Bảo Thiện cả giận nói: "Tiểu tử này thân mang phương pháp cứu trị các loại pháp môn âm độc, hơn nữa vừa rồi còn không có hiềm nghi gì. Người này đối với Thượng Tam Thiên mà nói, tới đâu cũng là bảo bối! Lại nói... người ta cũng đâu có mắng ngươi!"
Lão giả đầu hói gần như muốn nghẹn chết, bi phẫn vô cùng: "Ta fuck! Lão tử quá oan uổng rồi!"
Hai mắt lão giả đầu hói lập tức sáng lên, thanh âm dồn dập hỏi: "Là ai dạy cho ngươi?"
Sở Dương mâu thuẫn, gian nan nói: "Đây là chuyện riêng của ta... ta... ta có thể... không nói không?"
Ánh mắt lão giả đầu hói chợt lạnh, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Không nói thì giết!"
Oanh một tiếng, một cỗ khí thế cường đại không gì so sánh được ập xuống, tựa như thiên địa đột nhiên đổ sụp. Uy thế giờ khắc này, thật sự là không gì sánh kịp.
Hơn nữa, còn ẩn chứa lực lượng mê hoặc thần trí cường đại! Đây chính là thủ đoạn thẩm vấn tội phạm hữu hiệu nhất của chấp pháp đường, từ trước tới giờ đều chưa từng thất thủ!
Sở Dương phốc một tiếng đã ngồi phệt xuống đất, thần trí tựa hồ đột nhiên sụp đổ, bị phá hủy hoàn toàn... Hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tay chân co giật, cả người run rẩy, nói năng lộn xộn, hét lên: "Ta nói... ta nói... ta nói hết... nói hết."
"Vây ngươi còn không mau nói!"Lão giả đầu hói lại quát lớn một tiếng, giống như hung thần ác sát, lại tăng mạnh lực lượng mê hoặc thần trí. Đọc Truyện Online Tại
"Đó là một buổi sáng, cảnh xuân tươi đẹp, ta xuất môn ra ngoài, đi tới một ngọn núi...." Sở Dương hai mắt vô thần, vô thức bắt đầu kể lại.....
Lão giả đầu hói vẫn dùng tinh thần tập trung ý thức, nhịp tim mạch đập toàn thân Sở Dương... Trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn có mười phần nắm chắc thần trí Sở Dương đã bị mình khống chế. Ở trong loại tráng thái này, cho dù là thần tiên... cũng không thể nói dối!
Nhưng nghe Sở Dương kể lại, lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều dần dần mở to hai mắt ra, lộ ra thần sắc không thể tin tưởng nổi....
Bởi vì, lời Sở Dương nói, cùng với những lời bọn hắn nghe được, quả thực là khác nhau một trời một vực, môi lừa lắp lưỡi ngựa, một cái là thiên một cái là địa.
"... Ta phát hiện ra một cái sơn động, liền đi vào. Sau đó hoa một cái đã ngã xuống. Thì ra bên dưới có một cái thạch thất... Hai mắt Sở Dương vẫn mờ mịt, vô thần nói: "... Đó là nơi ở của một vị tiền bối. Ta vừa đi vào liền nhìn thấy mấy chữ: Tới nơi này, chính là có duyên, truyền y bát của ta, tế thế cứu dân...."
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều há hốc miệng, ngây ngẩn lắng nghe.
"... Tất cả đều là phương pháp trị liệu một số công phu đã thất truyền... Có Ngũ Tuyệt Âm Sát công, Thất Độc Tuyệt Mạch thủ... Âm Dương Hồn Thiên cước, Địa Ngục chưởng, Diêm Vương Tòa Hồn độc công...."
Sở Dương kể liên thanh không ngừng, phun ra một đống công pháp, khiến lão giả đầu hói và Tần Bảo Thiện trước mặt nghe mà đầu lớn như cái đấu.
Con mẹ nó, đây là chuyện gì?
"Dừng lại!" Lão giả đầu hói thở hồn hển quát lớn: "Ngươi làm thế nào mà tới được Trung Tam Thiên? Trước kia ngươi đã làm những chuyện gì? Nói một lần xem nào."
Từ sư môn không tìm được manh mối, vậy thì hỏi lí lịch. Nhất định luôn có dấu vết lưu lại...
Đây mới là pháp môn rút củi đáy nồi. Tần Bảo Thiện ở bên cạnh, gật đầu liên tục.
"Ta ở dưới Hạ Tam Thiên... Ta khổ lắm... chịu hết mọi khi dễ...." Sở Dương nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, bắt đầu kể khổ: "Thân thế cơ cực....."
"Hôm nay bị Lý lưu manh đánh một trận, ngày mai bị Trương du côn lừa bịp tống tiền. Ngày kia bị Tôn hỗn đản đánh đập... Đoạn thời gian niên thiếu thật sự là khổ. Gần như từ nhỏ đã bị người ta đánh mà lớn lên..."
Loằng ngoằng hơn nửa canh giờ rồi, tên người nhắc tới cũng không ít, khoảng chừng trên dưới một trăm, nhưng đều là tiểu nhân vật dưới Hạ Tam Thiên, không đáng nhắc tới, trâu bò nhất, cũng chỉ là một lão đại xã hội đen hùng cứ một con đường...
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện xanh cả mặt, nhưng lúc này cũng không thể cắt ngang lời Sở Dương, đành phải nghiến răng nghe tiếp...
"... Ta gặp sư phụ. Sư phụ...." Tuy hai mắt Sở Dương vô thần, nhưng miệng lưỡi vẫn lưu loát: "Thế là ta xuất sư, đi du lịch khắp nơi... Rốt cuộc tới một ngày!"
Thanh âm đột nhiên trở nên bi phẫn, trầm thống.
"Làm sao vậy?" Lão giả đầu hói nhịn không được trái tim đánh thót một cái, cảm nhận được một bước ngoặt thật lớn.
"... Ta trị bệnh cho nữ nhi vị Lưu viên ngoại kia. Hắn lúc đó còn hứa gả nữ nhi cho ta. Sau này, lại trở mặt, không chỉ như vậy... còn đánh ta, đuổi ta, mắng ta... Thậm chí còn đánh ta tới ngất xỉu, ném vào trong rừng. Ta trở về, lại bị đánh một lần nữa... ô ô ô....."
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện quay sang nhìn nhau, có thể nhận ra, chuyện này rõ ràng kích thích Sở Dương quá lớn, cho nên lúc này nói tới, cảm xúc của hắn không ngờ lại trở nên kích động, nước mắt nước mũi giàn dụa.
Sau đó, cảm xúc Sở Dương lại càng kích động, thì thào chửi rủa, không ngừng kể lại những bất công mà hắn gặp phải. Càng về sau càng nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ phừng phừng, mắt lộ hung quang, thanh âm vao vút, mở miệng là lão vương bát đản, ngậm miệng lại là lão bất tử... Mà còn là hai lão bất tử, hơn nữa khi nói ra còn hung hăng nhìn lão giả đầu nói cùng Tần Bảo Thiện, há mồm mắng: "Hai lão vương bát đản các ngươi! Các ngươi là hai lão bất tử...."
Hai người cùng buồn bực.
Người trong cuộc thì đương nhiên biết tên tiểu tử này đang mắng Lưu viên ngoại cùng lão bà Lưu viên ngoại, chứ người ngoài nghe còn tưởng hai người chúng ta bị mắng thối đầu... Mẹ nó!
Nói đến chuyện phẫn nộ, Sở Dương lại càng kích động, đột nhiên nhảy dựng lên, túm chặt lấy áo lão giả đầu hói, vẻ mặt co quắp cực kỳ kích động, chửi ầm lên: "Ta fuk cái con mẹ nhà ngươi! Lão bất tử nhà ngươi, trên đầu ngươi bị vương bát đản cắm cả ngàn cái sừng! Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Lão vương bát đản nhà ngươi, ta chửi mười tám đời nhà ngươi, ta nguyền rủa ngươi đời đời con cháu...."
Vừa rít gào vừa chửi mắng, vừa điên cuồng phun nước miếng. Thật sự là khổ đại thù sâu, phẫn nộ tới cực điểm, nhìn cứ như chỉ muốn sống chết một phen.
Cái đầu hói của lão giả kia lập tức được tưới một cơn mưa xuân. Bị nước miếng của Sở Dương phun đầy mặt, đầy cổ, chật vật không chịu nổi, vội vàng gỡ tay Sở Dương ra khỏi áo mình, luống cuống tay chân lau mặt, khuôn mặt già nua thì biến thành màu cà pháo, thì thào mắng: "Cái con mẹ nó! Cái con mẹ nó! Thật sự là tai bay vạ gió... Lão tử chấp chưởng tra tấn hai trăm năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này... Mẹ nó, thật sự là xui...."
Tuy tức giận gần như muốn hủy diệt thế giới, nhưng lại biết đối phương tuyệt đối không cố ý chửi mình: Người ta đến thần trí cũng bị mình khống chế rồi, làm sao có thể?
Chỉ có thể ngầm bồ hòn làm ngọt.
Mẹ nó, lão tử khống chế thần trí xong còn bị hắn mắng cho te tua... Con mẹ nó, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng lão tử coi như xong hết rồi...
Lão giả đầu hói buồn bực vô hạn, quay đầu sang nhìn Tần Bảo Thiện.
Bả vai Tần Bảo Thiện tuy vẫn đau đến chết đi sống lại, nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được vừa hít hơi lạnh vừa ôm bụng cười lớn. Con mẹ nó, thật sự là quá đã nghiền rồi...
Tên tiểu tử này trong vô ý thức lại coi tên hỗn đản kia thành tối đại cừu nhân, không ngờ còn chửi mắng thống khoái như thế, thật sự là khiến lão phu sảng khoái gần chết...
Lão giả đầu hói hai mắt bắn ra hung quang mãnh liệt, nhìn Tần Bảo Thiện, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Không được nói ra!
Tần Bảo Thiện vừa đau vừa buồn cười, vất vả lắm mới gật đầu được, đợi lau xong nước mắt, đột nhiên lại phốc một tiếng, cười như điên....
Lão giả đầu hói nổi giận lôi đình..
Bên kia, Sở Dương nào quản hắn cười hay không cười, hai mắt vẫn vô thần như cũ, tiếp tục cằn nhằn liên tục, chốc chốc lại nổi giận chửi mắng, chốc chốc lại cầu xin...Sau đó rốt cuộc mới kể làm thế nào mà tiến vào cái sơn động kia... Sau đó một thời gian ngắn, lại nói tới cha mẹ đi tìm mình... sau đó... đi Thượng Tam Thiên....
Sau đó lại nói, tới Sở gia mà không tài nghệ gì, cho nên đành phải cầu khẩn một phen, đi mở y quán, nào biết... lại vừa vặn gặp phải nhiều người bị thương như thế....
Sau đó, Sở Dương thực hưng phấn đổ hết bô *** lên đầu Sở Phi Yên: Tứ thúc nói, chuyến này phải kiếm một khoản tử tinh thật lớn..
Lão nhân gia ông ta nói rất đúng, những kẻ này đều là người có tiền, kiếm chút tử tinh, còn trợ giúp ta tu luyện sau này...
Sau đó lại nói tới sau khi trị liệu, hắn còn hưng phấn gào rống: "Phát tài rồi! Thật sự là phát tài rồi... Oa ha ha ha.... Nhiều tử tinh lóng lánh như vậy, một đống một đống.... oa... ha ha ha... Thật sự không biết là vị cao nhân phương nào..... Nếu cứ một khoảng thời gian hắn lại tới một lần, ta đây thật sự hạnh phúc tới chết mất.... ha ha ha... Khoản tử tinh kiếm thật dễ ha ha ha ha....."
Sở Dương hoa chân múa tay sung sướng, hưng phấn tột đỉnh, nước miếng văng tứ phía, rõ ràng tinh thần đang tiến vào một trạng thái cực kỳ hưng phấn.... tên nhà quê đột nhiên biến thành nhà giàu trên cơ bản đều có tính tình này...
Đợi đến khi Sở Dương thao thao bất tuyệt xong, không ngờ đã tới giữa trưa rồi.
Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện quay sang nhìn nhau, mặt nổi đầy gân xanh.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, kết quả lại là như vậy
Lão giả đầu hói cực kỳ buồn bực: Lão tử tiêu hao bao nhiêu tình thần lực như vậy, khống chế thần trí tên tiểu tử này, kết quả lại nghe chuyện vớ vẩn tới tận giữa trưa.
Thơ ấu khổ cực, mạnh bắt nạt yếu, chịu đủ khi dễ,.... còn có chuyện một tên nhà giàu mới nổi...
Nghe tên người địa điểm thời gian là biết ngay, tạm thời không nói bị khống chế thần trí, cho dù là một người bình thường, dưới tình huống không chuẩn bị, biên diễn ra một câu chuyện thiên y vô phùng như vậy, cũng tuyệt đối không có khả năng! Mặc dù những câu chuyện này thực bình thường...
Tuyệt đối không phải nói bừa.
Nhưng chính bởi vì rất chân thật, cho nên lão giả đầu hói lại cực kỳ buồn bực.
Con mẹ nó, đây là chuyện gì?
Đánh cũng không đánh được, mắng chửi không được, cứ như vậy ngầm bồ hòn làm ngọt? Bị người ta chỉ thẳng mũi chửi cho một trận, còn bị lôi mười tám đời tổ tông, nguyền rủa con cháu đời đời... cứ như vậy bỏ qua?
Lão phu.... lão phụ thật sự là quá oan uổng rồi...
"Làm sao giờ?" Lão giả đầu hói thở hồng hộc nhìn Sở Dương, hận không thể nuốt sống hắn, đành quay lại Tần Bảo Thiện, hỏi.
"Còn có thể làm sao?" Tần Bảo Thiện đến rắm cũng không đánh: "Ngươi mau cứu tỉnh hắn, để hắn trị thương cho lão phu. Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết hắn hay sao? Lão phu cùng ở đây cả buổi sáng, có mấy lần muốn chết đi sống lại, ngươi không biết à?"
"Chẳng lẽ, ta bị chửi mắng như vậy, cứ bỏ qua luôn hay sao?" Lão giả đầu hói rít gào, chỉ thẳng vào cái đầu bóng loáng của mình: "Ngươi xem xem! Trên đầy ta vẫn còn ướt nước bọt này!"
"Nếu không quên đi thì người muốn làm gì bây giờ?" Tần Bảo Thiện cả giận nói: "Tiểu tử này thân mang phương pháp cứu trị các loại pháp môn âm độc, hơn nữa vừa rồi còn không có hiềm nghi gì. Người này đối với Thượng Tam Thiên mà nói, tới đâu cũng là bảo bối! Lại nói... người ta cũng đâu có mắng ngươi!"
Lão giả đầu hói gần như muốn nghẹn chết, bi phẫn vô cùng: "Ta fuck! Lão tử quá oan uổng rồi!"