Sở Dương mỉm cười, nói: "Tần lão ca, ngươi nhìn kỹ đi. Ở trong này có ba mươi bảy vị dược liệu, đại bộ phận đều là cần dùng gấp! Mà cửu biện ngọc linh chi... hẳn là khó kiếm hơn...."
Hắn nhíu mày, nhắc nhở: "Cửu biện ngọc linh chi này khá quý hiếm, kỳ thật cũng không liên quan quá lớn tới thương thế của ngươi. Chỉ là ta nghĩ.. xem tu vi của ngươi, cũng đạt tới bình cảnh rồi. Nếu như có thể cùng kiếm được, dựa vào tác dụng hỗn hợp của các loại dược liệu, vừa vặn trùng kích kinh mạch, phá vỡ bình cảnh của ngươi... Bất quá nếu phiền toái thì bỏ đi cũng được."
Phá vỡ bình cảnh?!
Hai tròng mắt Tần Bảo Thiện lập tức trợn tròn lên, cũng chẳng để ý tới cánh tay trái đang đau thấu tim nữa, hai tay cùng vươn ra, gần như là cướp lấy, ôm phương thuốc vào trong lòng, cứ như là gà mẹ ấp trứng, lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, không phiền toái, một chút cũng không phiền...."
Trời đất, lão phu bị vây khốn ở bình cảnh đã ba mươi năm, vốn tưởng đời này vô vọng rồi. Hiện giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy cơ hội, nếu như buông thả, chẳng phải lão phu sẽ hối hận cả đời sao?
Vạn lần không thể bỏ qua!
"Nếu như Tần lão cả kiên trì, vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Bất quá... nếu không tìm thấy trong vòng hai tháng, nhất định phải bỏ qua tiến cấp, trước tiên cứ giữ tính mạng cái đã." Sở Dương nghiêm mặt nói: "Tần lão ca, đây không phài chuyện đùa! Hy vọng đến lúc đó, ngươi ngàn vạn lần không nên vì tìm không được cửu biện ngọc linh chi mà...."
"Ừ ừ, lão cả hiểu được." Tần Bảo Thiện sống chết cũng không bỏ phương thuốc này, liên thanh đáp ứng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, cho dù có phải liều cái mạng già này, cũng phải tìm được cửu biện ngọc linh chi trong hai tháng, không tiếc bất cứ giá nào!
Sở Dương bất đắc dĩ gật đầu, cười cười, quay đầu đối diện với ánh mắt như lửa nóng của Sa Tâm Lượng.
"Sa lão ca. ta vừa mới chỉ xem qua, bây giờ sẽ chẩn mạch cho ngươi." Sở Dương vươn tay. Hiện tại quan hệ ba người đột nhiên tăng mạnh. Đã biến thành lão ca ca tiểu huynh đệ thân thiết lắm rồi!
Sa Tâm Lượng cực kỳ phối hợp, đưa tay ra, cảm kích nói: "Đều phải nhờ tiểu huynh đệ rồi...."
Sở Dương sờ mạch môn Sa Tâm Lượng...kiếm linh nhân cơ hội này tiến vào thân thể Sa Tâm Lượng, tra xét một lượt. Bệnh tình Sa Tâm Lượng, không ngờ trong bất tri bất giác, đã hoàn toàn biến thành lời Sở Dương nói rồi... là thật...
"So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút...." Sở thần y nhíu mày, lắc đầu thở dài: "Không thể tưởng được, lang băm hại người lại giống nhau như vậy...."
Sa Tâm Lượng nghiến răng nghiến lợi, nghiến răng ken két.
Tức chết ta, uổng lão phu vẫn mang ơn hắn. coi hắn là tri kỷ nhiều năm như vậy. Tên gia hỏa này lại coi lão phu như kẻ ngu ngốc, bỡn cợt bao nhiêu băm như vậy.
Thù này hận này, không đội trời chung!
Cái này không riêng là cừu hận, là sinh mệnh, mà mỗi khi nhớ tới còn xấu hổ vô cùng... Thật là buồn cười a! Lão phu vậy mà lại nhận giặc làm cha, cung cấp nuôi dưỡng tên hỗn đản này bao nhiêu năm như vậy.
"Sa lão ca, ngươi hiện tại tìm góc phải dưới đan điền, dùng sức ấn, còn có trên tâm mạch một tấc, dùng sức ấn, còn có chỗ phía trước huyệt bách hội trên đỉnh đầu một lóng tay, dùng sức ấn...."
Sa Tâm Lượng y lời mà làm, ấn vào đan điền, chỉ cảm thấy giống như đột nhiên bị người ta đâm một đao, lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết. Mồ hôi lạnh trên mặt thi nhau chảy ròng ròng.
Một nửa là đau, một nửa lã bị dọa, quả thực là như thế a!
Tiếp đó sờ tới trên tâm mạch một tấc, chỉ cảm thấy như có ngàn vạn cương châm cùng đâm vào, không khỏi thống khổ kêu thảm một tiếng, hai con mắt gần như muốn lồi hẳn ra.
Tiếp đó sờ tới trước huyệt bách hội, dùng sức ấn xuống.
"A a aa....." Sa Tâm Lượng gào lên một tiếng tê lâm liệt phế rồi trợn trắng mắt, ngã thẳng cẳng, hôn mê bất tỉnh. Cái gáy đập bịch cái xuống đất, không còn động đậy nữa.
Tần Bảo Thiện hoảng sợ: "Cái này... Lão Sa, làm sao vậy??"
"Thương thế trong người hắn đã bị lang băm trị thành ung tật rồi...." Sở Dương thương hại nói: "Không sao đâu, ngươi niết nhân trung hắn một chút là tỉnh ngay. Đây chỉ là quá đau đớn mà tạm thời hôn mê, không tính là đại sự gì."
Tần Bảo Thiện theo lời hắn mà làm, rờ tới nhân trung Sa Tâm Lượng, hung hăng ấn mấy cái.
"A! Oa!" Sa Tâm Lượng rống lớn một tiếng, tỉnh lại.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, vẫn ngồi ngây ngẩn tại chỗ, ánh mắt dại ra, tinh khí cả người giống như bị người ta rút sạch, thoạt nhìn cũng tựa hồ đột nhiên già đi rất nhiều, ngay cả cái đầu hói bóng loáng cũng ảm đạm đi không ít.
Thật lâu sau, đột nhiên kinh ngạc giống như nằm mơ, nói: "Là... thật sao...."
"Lão Sa... ngươi phải đối diện với sự thật... chúng ta còn có Sở tiểu huynh đệ mà...." Tần Bảo Thiện lo lắng khuyên giải.
Ngay lập tức, Sa Tâm Lượng liền nhảy dựng lên, giống như một con cự hùng bị hãm hại, nhốt trong lồng, trung khí mười phần: "Đồng Vô Tâm... Ngươi đúng là vô tâm a. Ta fuk.... ta fuk lão nương ngươi, ta nguyền rủa....."
Vô số tam tự kinh từ trong miệng phắn phun ra, cuồn cuộn mãnh liệt giống như hoàng hà tuôn chảy vậy. Nếu như tổ tông vị thần y Đồng Vô Tâm kia mà có linh, giờ phút này chắc cũng bị chửi bật ra khỏi quan tài mất thôi.
Sở Dương ho khan một tiếng.
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện lập tức như nghe thấy chỉ dụ luân âm, vội vàng ngậm miệng, bu lại, vô cùng thân thiết nói: "Sở huynh đệ... tiểu huynh đệ...."
"Sa lão ca, việc này không thể chậm trễ, ta trước tiên cứ viết phương thuốc cho ngươi đã." Sở Dương lại bày ra bộ dáng thần y chân chính, thương cảm nói: "Thương thế của ngươi,,, Xem như vô cùng phiền phức đó. Haiz...."
Sa Tâm Lượng kinh hãi, vội vàng nhô đều lên nhìn qua bả vai Sở Dương. Nhìn thấy chữ hắn viết, toàn bộ cái đầu hói bóng loáng đều ướt dẫm mồ hôi.
Sở Dương viết chữ như rồng bay phượng múa, nhấc bút, dùng miệng thổi thổi: "Sa lão ca thương thế của ngươi chính là vết thương cũ năm xưa, lại bị người ta hãm hại. Cho nên khá phiền phức. Chú ý, hai mươi sáu loại dược liệu này, so với Tần lão ca thì trân quý và hiếm thấy hơn một chút, cho nên ngươi càng phải tranh thủ thời gian, bởi vì ngươi chỉ còn lại nửa năm thời gian! Qua tiếp nửa năm, độc vào xương tủy, nguy hại tới kinh mạch, lúc đó thì đúng là hết đường xoay chuyển rồi."
Dược liệu mà Sở Dương viết cho hai người, tất cả đều là dược liệu để Sở Dương khôi phục tu vi và ngưng động thần hồn. Còn cửu biện ngọc linh chi cùng cửu thiên ngọc linh dịch, chính là dược liệu Nhạc Nhi cần!
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu. Sở Dương đương nhiên không dám trộn lẫn độc dược vào phương thúc này... Cho nên đành phải đem hai vị thuốc bổ này bù vào...
Tay Sa Tâm Lượng run run, cầm lấy phương thuốc, thần tình cảm kích, giống như không nói thành lời: "Cám ơn, cám ơn, thật sự cám ơn...."
Lúc này mới cẩn thận coi dược liệu trên mặt.
Nhìn thấy vị thứ nhất, trong lòng không khỏi thả lỏng. Thầm nghĩ, tuy khó tìm, nhưng cũng không phải quá khó khăn. Nhìn thấy vị thứ hai, vẫn như thế. Vị thứ ba, còn có thể tìm được... Liên tục nhìn hơn hai mươi loại dược liệu, thả lỏng được hơn phân nửa: Tuy trân quý hi hữu, nhưng... đối với mình mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi nhìn tới vị cuối cùng, Sa Tâm Lượng rốt cuộc cũng sợ run cả người, bật thốt lên nói: "Cửu thiên ngọc linh dịch?"
"Đúng là cửu thiên ngọc linh dịch!" Sở Dương nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Nó dùng để trị liệu thương thế căn bản của ngươi. Căn bản của ngươi bị hao tổn, trừ lấy cửu đại kỳ dược ra, cũng chỉ có cửu thiên ngọc linh dịch mới có thể khiến ngươi khôi phục toàn bộ. Tìm không thấy nó, cho dù tìm được toàn bộ hai mươi lăm vị thuốc trước, cũng là uổng công!"
Sa Tâm Lượng khẽ cắn môi, kiên định nói: "Tiểu lão đệ yên tâm, lão ca ca ta nhất định tìm được cửu thiên ngọc linh dịch trong vòng nửa năm!"
Sở Dương cầm lấy tay hắn thật chặt: "Lão ca, tiểu đệ cũng không biết nói gì nữa. Bệnh của mình thì bản thân phải chú ý. Trong khoảng thời gian này, nghĩ nhiều một chút tới chuyện cao hứng, tận lực khiến mình vui vẻ, sau đó bảo trì loại tâm tình này,... như vậy mới có lợi cho bệnh tình."
Sa Tâm Lượng gần như muốn góc, gật đầu: Lão tử mắt thấy sắp chết rồi. làm sao còn có thể... vui vẻ cho được?
"Trước tiên ta sẽ trị liệu sơ qua cho hai vị lão ca, giảm nhẹ một chút thống khổ." Sở Dương thở dài thật sâu: "Còn dược liệu... các ngươi phải tranh thủ thời gian đi! Nhất định phải tranh thủ!"
Hắn lau mắt: "Ba người chúng ta hôm nay gặp mặt, không ngờ lại tâm đầu ý hợp như thế... Tuy ta tới Trung Tam Thiên, trở về gia tộc rồi... nhưng, trong cả đời này, thân thiết với tiểu đệ như thế... thật sự không nhiều lắm... Hai vị lão ca, ta không muốn mất các ngươi a...."
Hai người rất là cảm động, nắm chặt lấy tay Sở Dương, trịnh trọng nói: "Tiểu huynh đệ! Hảo huynh đệ! Ngươi yên tâm, có hai huynh đệ chúng ta ở đây, trong Thượng Tam Thiên này, cho dù ngươi bị sét đánh thì cũng không sao hết!"
"Lời này khó nói a...." Sở Dương thở dài: "Tỷ như hôm nay. Haiz...."
Hai lão cười ha ha, nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, chuyện như vậy, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh!" Sa Tâm Lượng nháy nháy mắt: "Không chỉ như vậy, tiểu huynh đệ ở Bình Sa Lĩnh này, muốn trị ai... Lão ca nhất định sẽ cúc cung tận tụy, sinh tử không từ."
"Thật sao?" Sở Dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cảm động hỏi.
"Lão phu thề với trời! Nếu trái lời thề, thiên lôi đánh xuống, vạn tiễn xuyên tâm, sau khi hình thần câu diệt, vạn kiếp không được siêu sinh!" Sa Tâm Lượng vẻ mặt trịnh trọng, vừa há miệng cái đã phun ra một câu thề độc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sở Dương tựa hồ cảm động tới ngây người, nước mắt trào ra, không ngờ còn quên ngăn cản hắn thề, rốt cuộc kịp phản ứng, cả người khẽ run lên một cái, lúc này mới vội vàng giữ lấy tay Sa Tâm Lượng: "Sa lão ca! Sa lão ca! Tuyệt đối không nên như thế, tuyệt đối không nên như thế... Tiểu đệ... tiểu đệ làm sao đáng để lão ca phát trọng thệ như vậy. Tiểu đệ.... tiểu đệ thật...."
"Đây có là cái gì!" Sa Tâm Lượng hảo sảng nói: "Ta và ngươi tâm đầu ý hợp. Lão phu chiếu cố tiểu huynh đệ của mình, cũng là đương nhiên! Chodù là tổng tọa chấp pháp giả, cùng pháp tôn đại nhân tới dây, cũng không nói được gì!"
Sở Dương cực kỳ cảm động, kéo tay hắn, liên tục lay động, nói: "Sa lão ca, ngày mau ngồi. Tiểu đệ giảm bớt thống khổ cho ngươi...."
Sau khi được Sở Dương trị liệu, trên người Sa Tâm Lượng quả nhiên không còn chút đau đớn nào. Thương thế Tần Bảo Thiện cũng được khống chế. Tuy ẩn ước còn hơi đau, nhưng so với vừa rồi, đã là trên trời dưới đất rồi.
Hai người lập tức lại càng tin phục thủ đoạn của Sở Dương, lôi kéo tay Sở Dương lại càng thêm thân thiết.
Sở Dương mỉm cười, nói: "Tần lão ca, ngươi nhìn kỹ đi. Ở trong này có ba mươi bảy vị dược liệu, đại bộ phận đều là cần dùng gấp! Mà cửu biện ngọc linh chi... hẳn là khó kiếm hơn...."
Hắn nhíu mày, nhắc nhở: "Cửu biện ngọc linh chi này khá quý hiếm, kỳ thật cũng không liên quan quá lớn tới thương thế của ngươi. Chỉ là ta nghĩ.. xem tu vi của ngươi, cũng đạt tới bình cảnh rồi. Nếu như có thể cùng kiếm được, dựa vào tác dụng hỗn hợp của các loại dược liệu, vừa vặn trùng kích kinh mạch, phá vỡ bình cảnh của ngươi... Bất quá nếu phiền toái thì bỏ đi cũng được."
Phá vỡ bình cảnh?!
Hai tròng mắt Tần Bảo Thiện lập tức trợn tròn lên, cũng chẳng để ý tới cánh tay trái đang đau thấu tim nữa, hai tay cùng vươn ra, gần như là cướp lấy, ôm phương thuốc vào trong lòng, cứ như là gà mẹ ấp trứng, lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, không phiền toái, một chút cũng không phiền...."
Trời đất, lão phu bị vây khốn ở bình cảnh đã ba mươi năm, vốn tưởng đời này vô vọng rồi. Hiện giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy cơ hội, nếu như buông thả, chẳng phải lão phu sẽ hối hận cả đời sao?
Vạn lần không thể bỏ qua!
"Nếu như Tần lão cả kiên trì, vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Bất quá... nếu không tìm thấy trong vòng hai tháng, nhất định phải bỏ qua tiến cấp, trước tiên cứ giữ tính mạng cái đã." Sở Dương nghiêm mặt nói: "Tần lão ca, đây không phài chuyện đùa! Hy vọng đến lúc đó, ngươi ngàn vạn lần không nên vì tìm không được cửu biện ngọc linh chi mà...."
"Ừ ừ, lão cả hiểu được." Tần Bảo Thiện sống chết cũng không bỏ phương thuốc này, liên thanh đáp ứng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, cho dù có phải liều cái mạng già này, cũng phải tìm được cửu biện ngọc linh chi trong hai tháng, không tiếc bất cứ giá nào!
Sở Dương bất đắc dĩ gật đầu, cười cười, quay đầu đối diện với ánh mắt như lửa nóng của Sa Tâm Lượng.
"Sa lão ca. ta vừa mới chỉ xem qua, bây giờ sẽ chẩn mạch cho ngươi." Sở Dương vươn tay. Hiện tại quan hệ ba người đột nhiên tăng mạnh. Đã biến thành lão ca ca tiểu huynh đệ thân thiết lắm rồi!
Sa Tâm Lượng cực kỳ phối hợp, đưa tay ra, cảm kích nói: "Đều phải nhờ tiểu huynh đệ rồi...."
Sở Dương sờ mạch môn Sa Tâm Lượng...kiếm linh nhân cơ hội này tiến vào thân thể Sa Tâm Lượng, tra xét một lượt. Bệnh tình Sa Tâm Lượng, không ngờ trong bất tri bất giác, đã hoàn toàn biến thành lời Sở Dương nói rồi... là thật...
"So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút...." Sở thần y nhíu mày, lắc đầu thở dài: "Không thể tưởng được, lang băm hại người lại giống nhau như vậy...."
Sa Tâm Lượng nghiến răng nghiến lợi, nghiến răng ken két.
Tức chết ta, uổng lão phu vẫn mang ơn hắn. coi hắn là tri kỷ nhiều năm như vậy. Tên gia hỏa này lại coi lão phu như kẻ ngu ngốc, bỡn cợt bao nhiêu băm như vậy.Thù này hận này, không đội trời chung!
Cái này không riêng là cừu hận, là sinh mệnh, mà mỗi khi nhớ tới còn xấu hổ vô cùng... Thật là buồn cười a! Lão phu vậy mà lại nhận giặc làm cha, cung cấp nuôi dưỡng tên hỗn đản này bao nhiêu năm như vậy.
"Sa lão ca, ngươi hiện tại tìm góc phải dưới đan điền, dùng sức ấn, còn có trên tâm mạch một tấc, dùng sức ấn, còn có chỗ phía trước huyệt bách hội trên đỉnh đầu một lóng tay, dùng sức ấn...."
Sa Tâm Lượng y lời mà làm, ấn vào đan điền, chỉ cảm thấy giống như đột nhiên bị người ta đâm một đao, lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết. Mồ hôi lạnh trên mặt thi nhau chảy ròng ròng.
Một nửa là đau, một nửa lã bị dọa, quả thực là như thế a!
Tiếp đó sờ tới trên tâm mạch một tấc, chỉ cảm thấy như có ngàn vạn cương châm cùng đâm vào, không khỏi thống khổ kêu thảm một tiếng, hai con mắt gần như muốn lồi hẳn ra.
Tiếp đó sờ tới trước huyệt bách hội, dùng sức ấn xuống.
"A a aa....." Sa Tâm Lượng gào lên một tiếng tê lâm liệt phế rồi trợn trắng mắt, ngã thẳng cẳng, hôn mê bất tỉnh. Cái gáy đập bịch cái xuống đất, không còn động đậy nữa.
Tần Bảo Thiện hoảng sợ: "Cái này... Lão Sa, làm sao vậy??"
"Thương thế trong người hắn đã bị lang băm trị thành ung tật rồi...." Sở Dương thương hại nói: "Không sao đâu, ngươi niết nhân trung hắn một chút là tỉnh ngay. Đây chỉ là quá đau đớn mà tạm thời hôn mê, không tính là đại sự gì."
Tần Bảo Thiện theo lời hắn mà làm, rờ tới nhân trung Sa Tâm Lượng, hung hăng ấn mấy cái.
"A! Oa!" Sa Tâm Lượng rống lớn một tiếng, tỉnh lại.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, vẫn ngồi ngây ngẩn tại chỗ, ánh mắt dại ra, tinh khí cả người giống như bị người ta rút sạch, thoạt nhìn cũng tựa hồ đột nhiên già đi rất nhiều, ngay cả cái đầu hói bóng loáng cũng ảm đạm đi không ít.
Thật lâu sau, đột nhiên kinh ngạc giống như nằm mơ, nói: "Là... thật sao...."
"Lão Sa... ngươi phải đối diện với sự thật... chúng ta còn có Sở tiểu huynh đệ mà...." Tần Bảo Thiện lo lắng khuyên giải.
Ngay lập tức, Sa Tâm Lượng liền nhảy dựng lên, giống như một con cự hùng bị hãm hại, nhốt trong lồng, trung khí mười phần: "Đồng Vô Tâm... Ngươi đúng là vô tâm a. Ta fuk.... ta fuk lão nương ngươi, ta nguyền rủa....."
Vô số tam tự kinh từ trong miệng phắn phun ra, cuồn cuộn mãnh liệt giống như hoàng hà tuôn chảy vậy. Nếu như tổ tông vị thần y Đồng Vô Tâm kia mà có linh, giờ phút này chắc cũng bị chửi bật ra khỏi quan tài mất thôi.
Sở Dương ho khan một tiếng.
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện lập tức như nghe thấy chỉ dụ luân âm, vội vàng ngậm miệng, bu lại, vô cùng thân thiết nói: "Sở huynh đệ... tiểu huynh đệ...."
"Sa lão ca, việc này không thể chậm trễ, ta trước tiên cứ viết phương thuốc cho ngươi đã." Sở Dương lại bày ra bộ dáng thần y chân chính, thương cảm nói: "Thương thế của ngươi,,, Xem như vô cùng phiền phức đó. Haiz...."
Sa Tâm Lượng kinh hãi, vội vàng nhô đều lên nhìn qua bả vai Sở Dương. Nhìn thấy chữ hắn viết, toàn bộ cái đầu hói bóng loáng đều ướt dẫm mồ hôi.
Sở Dương viết chữ như rồng bay phượng múa, nhấc bút, dùng miệng thổi thổi: "Sa lão ca thương thế của ngươi chính là vết thương cũ năm xưa, lại bị người ta hãm hại. Cho nên khá phiền phức. Chú ý, hai mươi sáu loại dược liệu này, so với Tần lão ca thì trân quý và hiếm thấy hơn một chút, cho nên ngươi càng phải tranh thủ thời gian, bởi vì ngươi chỉ còn lại nửa năm thời gian! Qua tiếp nửa năm, độc vào xương tủy, nguy hại tới kinh mạch, lúc đó thì đúng là hết đường xoay chuyển rồi."
Dược liệu mà Sở Dương viết cho hai người, tất cả đều là dược liệu để Sở Dương khôi phục tu vi và ngưng động thần hồn. Còn cửu biện ngọc linh chi cùng cửu thiên ngọc linh dịch, chính là dược liệu Nhạc Nhi cần!
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu. Sở Dương đương nhiên không dám trộn lẫn độc dược vào phương thúc này... Cho nên đành phải đem hai vị thuốc bổ này bù vào...
Tay Sa Tâm Lượng run run, cầm lấy phương thuốc, thần tình cảm kích, giống như không nói thành lời: "Cám ơn, cám ơn, thật sự cám ơn...."
Lúc này mới cẩn thận coi dược liệu trên mặt.
Nhìn thấy vị thứ nhất, trong lòng không khỏi thả lỏng. Thầm nghĩ, tuy khó tìm, nhưng cũng không phải quá khó khăn. Nhìn thấy vị thứ hai, vẫn như thế. Vị thứ ba, còn có thể tìm được... Liên tục nhìn hơn hai mươi loại dược liệu, thả lỏng được hơn phân nửa: Tuy trân quý hi hữu, nhưng... đối với mình mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi nhìn tới vị cuối cùng, Sa Tâm Lượng rốt cuộc cũng sợ run cả người, bật thốt lên nói: "Cửu thiên ngọc linh dịch?"
"Đúng là cửu thiên ngọc linh dịch!" Sở Dương nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Nó dùng để trị liệu thương thế căn bản của ngươi. Căn bản của ngươi bị hao tổn, trừ lấy cửu đại kỳ dược ra, cũng chỉ có cửu thiên ngọc linh dịch mới có thể khiến ngươi khôi phục toàn bộ. Tìm không thấy nó, cho dù tìm được toàn bộ hai mươi lăm vị thuốc trước, cũng là uổng công!"
Sa Tâm Lượng khẽ cắn môi, kiên định nói: "Tiểu lão đệ yên tâm, lão ca ca ta nhất định tìm được cửu thiên ngọc linh dịch trong vòng nửa năm!"
Sở Dương cầm lấy tay hắn thật chặt: "Lão ca, tiểu đệ cũng không biết nói gì nữa. Bệnh của mình thì bản thân phải chú ý. Trong khoảng thời gian này, nghĩ nhiều một chút tới chuyện cao hứng, tận lực khiến mình vui vẻ, sau đó bảo trì loại tâm tình này,... như vậy mới có lợi cho bệnh tình."
Sa Tâm Lượng gần như muốn góc, gật đầu: Lão tử mắt thấy sắp chết rồi. làm sao còn có thể... vui vẻ cho được?
"Trước tiên ta sẽ trị liệu sơ qua cho hai vị lão ca, giảm nhẹ một chút thống khổ." Sở Dương thở dài thật sâu: "Còn dược liệu... các ngươi phải tranh thủ thời gian đi! Nhất định phải tranh thủ!"
Hắn lau mắt: "Ba người chúng ta hôm nay gặp mặt, không ngờ lại tâm đầu ý hợp như thế... Tuy ta tới Trung Tam Thiên, trở về gia tộc rồi... nhưng, trong cả đời này, thân thiết với tiểu đệ như thế... thật sự không nhiều lắm... Hai vị lão ca, ta không muốn mất các ngươi a...."
Hai người rất là cảm động, nắm chặt lấy tay Sở Dương, trịnh trọng nói: "Tiểu huynh đệ! Hảo huynh đệ! Ngươi yên tâm, có hai huynh đệ chúng ta ở đây, trong Thượng Tam Thiên này, cho dù ngươi bị sét đánh thì cũng không sao hết!"
"Lời này khó nói a...." Sở Dương thở dài: "Tỷ như hôm nay. Haiz...."
Hai lão cười ha ha, nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, chuyện như vậy, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh!" Sa Tâm Lượng nháy nháy mắt: "Không chỉ như vậy, tiểu huynh đệ ở Bình Sa Lĩnh này, muốn trị ai... Lão ca nhất định sẽ cúc cung tận tụy, sinh tử không từ."
"Thật sao?" Sở Dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cảm động hỏi.
"Lão phu thề với trời! Nếu trái lời thề, thiên lôi đánh xuống, vạn tiễn xuyên tâm, sau khi hình thần câu diệt, vạn kiếp không được siêu sinh!" Sa Tâm Lượng vẻ mặt trịnh trọng, vừa há miệng cái đã phun ra một câu thề độc. Bạn đang đọc truyện tại -
Sở Dương tựa hồ cảm động tới ngây người, nước mắt trào ra, không ngờ còn quên ngăn cản hắn thề, rốt cuộc kịp phản ứng, cả người khẽ run lên một cái, lúc này mới vội vàng giữ lấy tay Sa Tâm Lượng: "Sa lão ca! Sa lão ca! Tuyệt đối không nên như thế, tuyệt đối không nên như thế... Tiểu đệ... tiểu đệ làm sao đáng để lão ca phát trọng thệ như vậy. Tiểu đệ.... tiểu đệ thật...."
"Đây có là cái gì!" Sa Tâm Lượng hảo sảng nói: "Ta và ngươi tâm đầu ý hợp. Lão phu chiếu cố tiểu huynh đệ của mình, cũng là đương nhiên! Chodù là tổng tọa chấp pháp giả, cùng pháp tôn đại nhân tới dây, cũng không nói được gì!"
Sở Dương cực kỳ cảm động, kéo tay hắn, liên tục lay động, nói: "Sa lão ca, ngày mau ngồi. Tiểu đệ giảm bớt thống khổ cho ngươi...."
Sau khi được Sở Dương trị liệu, trên người Sa Tâm Lượng quả nhiên không còn chút đau đớn nào. Thương thế Tần Bảo Thiện cũng được khống chế. Tuy ẩn ước còn hơi đau, nhưng so với vừa rồi, đã là trên trời dưới đất rồi.
Hai người lập tức lại càng tin phục thủ đoạn của Sở Dương, lôi kéo tay Sở Dương lại càng thêm thân thiết.