Tổng Chấp Pháp đại nhân thản nhiên nói: "Tiếp tục nói."
Sở Dương ha ha cười: "Vậy ta sẽ nói một số dấu hiệu nữa, Tổng Chấp Pháp đại nhân sắc mặt có chút đen, thoạt nhìn giống như màu da bình thường, bất quá, xin hỏi Tổng Chấp Pháp đại nhân, hơn mười năm phía trước, sắc mặt ngài cũng không phải là như vậy đi?"
Ánh mắt Tổng Chấp Pháp nhìn Sở Dương vẫn lợi hại như trước, nhưng không có nói chuyện.
"Thông thường, trong quá trình tu luyện của võ giả, có mấy lần tẩy cân phạt tủy. Sau khi đạt tới thánh cấp, có thể bảo trì dung nhan không lão, là vì tạp chất trong cơ thể đã không còn tồn tại. Một hơi quán thông thiên địa chi kiều. Nếu nguyện ý thì thậm chí có thể bảo trì dung nhan ba bốn mười tuổi, cho đến khi sinh mệnh kết thúc."
"Thậm chí sau Thánh cấp, cải tạo của Chí Tôn có thể phản lão hoàn đồng."
Sở Dương mỉm cười: "Đương nhiên, cái này cũng là tự nguyện. Bình thường những người vượt qua Thánh cấp cũng không có nhiều yêu cầu với dung mạo."
"Nhưng sắc mặt của Tổng Chấp Pháp đại nhân, cũng không phải bình thường. Mà hẳn là sau khi thánh cấp tẩy cân phạt tủy, biến thành trắng noãn. Thẳng đến khi bị một loại thương thế ảnh hưởng, mới trở thành màu đen."
Sở Dương chậm rãi mà nói: "Mà loại thương bệnh này, tuy biểu hiện ra ngoài chỉ là làm đổi màu sắc mặt, nhưng kinh mạch trong cơ thể Tổng Chấp Pháp giả đại nhân chắc chắn có chỗ bị bế tắc!"
Tổng Chấp Pháp bất động, ánh mắt bất động, bình tĩnh nhìn hắn.
Nhưng sát khí trong không khí, đã tiêu tán vô tung vô ảnh. Chỉ có một cỗ áp lực vẫn còn tồn tại.
Sở Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ cửa thứ nhất rốt cuộc độ đi qua, nhưng cửa thứ hai, cũng là thực khảo chứng chân thật trình độ.
Quả nhiên, Tổng Chấp Pháp đại nhân nặng nề nói: "Quả nhiên là có bản sự, bằng ánh mắt này của ngươi, tuy nói độc bộ Cửu trùng thiên còn cóđiểm quá mức, nhưng đã có thể gọi bằng hai chữ thần y. Bất quá, bao nhiêu đó còn chưa đủ!"
"Ta biết điểm bản sự này đối với Tổng Chấp Pháp đại nhân còn chưa đủ. Nhưng đối với ta mà nói, sống yên Cửu trùng thiên, hoặc là kiếm cơm ăn ở Bình Sa Lĩnh, thậm chí toàn bộ Đông Nam thì đã đủ." Sở Dương cười nhẹ.
Tổng Chấp Pháp đại nhân chớp mắt, nói: "Nhưng vẫn còn chưa đủ."
Sở Dương nho nhã cười, nói: "Nếu không đủ, thì xin Tổng Chấp Pháp đại nhân vươn tay, để ta vì Tổng Chấp Pháp đại nhân bắt mạch."
Tổng Chấp Pháp đại nhân nhìn hắn một lúc lâu, nặng nề nói: "Ngươi cũng biết, hậu quả khi bắt mạch?"
Sở Dương ngang nhiên nói: "Nếu Tổng Chấp Pháp đại nhân không đi lên liền chụp mũ để giết ta. Thì ta cũng không có hứng thú bắt mạch cho đại nhân."
Tổng Chấp Pháp ánh mắt ngưng lại: "Ồ?"
Sở Dương cười, nói: "Chấp Pháp Giả tất nhiên là chúa tể Cửu trùng thiên, quản những chuyện bất bình của nhân gian! Bất quá... tại hạ có bản lĩnh phòng thân, đủ để tự mình tồn tại! Mọi chuyện với ta hoàn toàn không có quan hệ."
Hắn cười hắc hắc: "Nhưng tội danh ly gián chấp pháp giả, ta cũng không đảm đương nổi, cho nên cũng chỉ đành không trâu bắt chó đi cày. Đem tội danh này làm sáng tỏ. Về phần chân tướng sự thật, tại hạ không dám vọng ngôn."
Tổng Chấp Pháp đại nhân trong mắt khẽ cười, nói: "Ồ? Ý ngươi là?"
Sở Dương dứt khoát nói: "Chỉ cần y thuật của ta được công nhận... Thì đừng nói là chấp pháp giả các ngươi có mâu thuẫn, ngay cả toàn bộ chết sạch đi nữa. Có quan hệ gì với ta sao?!"
Nghe một câu khó nghe tới cực điểm như thế, Tổng Chấp Pháp lại có thể ngẩn ra, tiếp theo lại cười ha ha.
Tiếng cười bất thình lình, đem Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đang lo lắng cho Sở Dương dọa cho nhảy dựng lên, lông tóc gần như dựng ngược!
Tổng Chấp Pháp đại nhân thản nhiên cất bước, đi tới trước mặt Sở Dương, nói: "Đi theo ta."
Ba người đi theo phía sau hắn, đi vào sau sảnh nhỏ. Tổng Chấp Pháp mỉm cười, nói: "Ngồi, đều ngồi đi. Tâm Lượng, ngươi đi pha trà."
Cười một cái như trời quang mây tạnh.
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện nhất thời mừng rỡ.
Nhưng Sở Dương biết, nguy cơ của mình vẫn còn chưa vượt qua.
Thái độ biểu hiện ra ngoài của Tổng Chấp Pháp hiện tại, tuy rằng thân thiết, nhưng chuyển đổ bất ngờ, vẫn cực kỳ mờ ám.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chỗ dựa vào. Đó chính là mấy câu nói mà Sở Dương đã từng nghe Sa Tâm Lượng nói qua: Mười hai năm trước, Tổng Chấp Pháp đại nhân đuổi bắt một vị đạo tặc tu vi thánh cấp, trải qua nhiều lần gian khổ, tuy rằng cuối cùng thành công đánh chết đạo tặc, nhưng chính mình cũng thương tích đầy mình, suýt nữa đi đời nhà ma!
Chuyện này nghe qua có vẻ không to tát gì!
Thánh cấp cao thủ, khả năng khôi phục rất mạnh. Thương thế thông thường, chỉ cần vài ngày là tốt rồi. Cho dù là thương cân động cốt thì cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Có thể bị thương tích đầy mình suýt nữa đi đời nhà ma... Thì có là tu vi thánh cấp cũng không thể tạo nên thương thế như vậy.
Một khi đã nghiêm trọng như vậy, thì phải là thương thế đụng tới gốc rễ. Nếu đã vậy thì sao có thể không có hậu hoạn?
Càng là người khó bị thương, thì khi gặp phải thương thế không thể tự điều trị sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Không bao lâu, Sa Tâm Lượng pha trà đem lên, một người một ly, hương trà lượn lờ dâng lên, nhất thời có vẻ hài hòa hẳn lên.
Tổng Chấp Pháp đại nhân một tay nâng chung trà lên, trên mặt có vẻ nhu hòa lên, nói: "Sở thần y, thỉnh."
Sở Dương nói: "Đại nhân không cần khách khí." Cũng bưng lên một ly.
Tổng Chấp Pháp có chút cảm khái ngửi ngửi một chút, nói: "Trà ngon."
Uống một ngụm, nói: "Sở thần y chắc còn không biết tên của ta, ta gọi là Hàn Tiêu Nhiên. Tên này có chút mềm yếu, cho nên ta sẽ không dễ dàng nhắc tới. Nhưng cũng tuyệt đối không thay đổi, bởi vì đây là tên mà năm đó mẫu thân đặt cho ta."
Trước mặt hắn hơi nước bốc lên, tựa như có chút mơ hồ.
Sở Dương nhẹ giọng nói: "Mẫu thân đại nhân, chắc hẳn là một thế hệ tài nữ."
Tổng Chấp Pháp Hàn Tiêu Nhiên có chút hoài niệm, thở ra một hơi, buồn bã nói: "Ân phụ mẫu như trời cao đất rộng... Gia mẫu đã rời khỏi ta... hơn một ngàn ba trăm năm, mỗi lần viết tên mình lên giấy, là nhớ tới năm đó mẫu thân nắm tay ta, dạy ta viết tên. Trong lòng đột nhiên mềm yếu."
"Cho nên ta nhiều năm chấp pháp, tuy rằng thiết công vô tư. Nhưng đối với một số người vì tận hiếu với phụ mẫu mà phạm tội thì cũng luôn nương tay."
"Luật pháp vô tình, nhưng... Người, hữu tình!"
Hàn Tiêu Nhiên bùi ngùi thở dài: "Ai không có phụ mẫu vợ con? Chấp pháp giả chúng ta không sợ nợ máu chồng chất,nhưng lương tâm thì nhất định phải đường hoàng! Nếu có một ngày hồn về Cửu trùng Thiên, thì cũng không phải thẹn với thế gian."
Hắn nói xong, ánh mắt như vô tình nhìn Sa Tâm Lượng. Hiển nhiên, trong những lời này có ý cảnh báo.
Sở Dương trong lòng có chút kính trọng. Những lời của Hàn Tiêu Nhiên, Sở Dương có thể nhận ra chúng đều phát ra từ đáy lòng. Khó trách tại Đông Nam, uy tín hắn cao như thế.
Lương tâm nhất định phải chính trực! Nếu có một ngày hồn về Cửu Trùng Thiên, thì cũng không phải thẹn với thế gian.
Những lời này, cũng là lời trong lòng Sở Dương.
Sa Tâm Lượng sợ hãi chấn động, đứng dậy trang nghiêm, nói: "Ty chức nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của Tổng Chấp Pháp đại nhân!"
Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên gật đầu, bàn tay ép xuống, ý bảo hắn ngồi xuống, có chút buồn bã nói: "Chỉ tiếc, Chấp Pháp Giả mấy ngàn năm, thanh thếcàng ngày càng lớn, nhưng hiện tại, có thể nghe theo lương tâm làm việc, lại có mấy người? Phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ toàn một mảng chướng khí mù mịt..."
Hắn thở dài một tiếng thật sâu, nói: "Bổn tọa chấp chưởng Đông Nam, cũng chỉ có thể tận tâm tận lực xây dựng Đông Nam. Về những cái khác thì… ha ha."
Hắn cười cười, nói: "Đề tài có chút xa xôi, ừm, Đồng Vô Tâm... Năm đó là Thạch gia tam gia Thạch Phá Thiên đề cử cho ta. Đồng vô tâm thuở nhỏ mất phụ, mẹ hắn đưa hắn dưỡng dục thành người, mà bản thân hắn, tuy rằng không hề nhân từ, cũng từng có ác danh "độc tâm thủ", nhưng hắn đối với mẫu thân là tận tâm hết sức, hiếu thuận tột đỉnh. Bổn tọa, là vì hiếu tâm của hắn, hơn nữa cũng có y thuật cao cường, mới đưa hắn vào Đông Nam."
Ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn Sở Dương: "Sở thần y, ngươi hiểu rõ ý ta chứ?"
Sở Dương nghĩ một chút, nói: "Tại hạ ngu dốt, chưa thể hiểu hoàn toàn."
Hàn Tiêu Nhiên đối với sự thẳng thắn của hắn rất là thưởng thức, cười cười nói: "Chấp pháp giả có y sư của riêng mình, hơn nữa, toàn bộ là gia quyến chấp pháp giả. Trải qua sự chọn lọc của tổng bộ, đưa vào Dược cốc học y, sau khi thành tài được phân công vào các nơi. Cho nên, bên trong chấp pháp đường, sẽ không cho phép có ngoại lai y sư tồn tại."
Sở Dương ngạc nhiên: "Vậy vì sao?..."
Hàn Tiêu Nhiên cười: "Năm đó y sư thiếu thốn, Đông Nam xảy ra họa loạn, chấp pháp giả thương vong thảm trọng. Bổn tọa đồng thời đối trận với hai vị thánh cấp cao thủ, Thạch Phá Thiên đề cử cho ta, ta cũng đáp ứng. Đến khi ta trọng thương trở về, cũng là Đồng Vô Tâm cực lực cứu chữa... Hơn nữa... Ha ha, vì thế nên giữ hắn lại."
Thứ nhất là bổn tọa cũng nghĩ qua, có thể hay không... Cho nên đợi xem kỳ biến, thứ hai, cũng là cố ý thiếu Thạch Phá Thiên một cái nhân tình... Ừm, bất quá nhiều năm như vậy, có chút tâm tư ấy cũng đã muốn phai nhạt." Hàn Tiêu Nhiên nhìn Sở Dương: "Hiện tại ngươi rõ chứ?"
Hắn nói rất là mịt mờ, nhưng Sở Dương cũng đã hiểu rõ.
Hắn đối với Đồng Vô Tâm, không phải là không có hoài nghi. Nói cách khác, hắn đối với Thạch gia, không phải không có phòng bị.
Mà hiện tại hắn nói mấy chuyện này, cũng không phải đối xử chân thành với mình, mà là tiến thêm một bước, gây thêm áp lực cho mình gây. Nhưng Sở Dương tuy hiểu rõ, nhưng vẫn không đoán được áp lực xuất phát từ phương nào.
Chỉ là mơ hồ nghe ra, Đồng Vô Tâm này, cũng không đơn giản như vậy.
Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nhìn Sở Dương, sau một lúc lâu, vươn cổ tay, nói: "Thỉnh thần y bắt mạch."
Không biết vì sao, Sở Dương nhìn cánh tay Hàn Tiêu Nhiên trước mặt, lại cảm thấy tâm tình trầm trọng hẳn lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Một khi đã như vậy, tại hạ đành nỗ lực tra xét một phen."
Vươn ngón tay đặt lên uyển mạch của Hàn Tiêu Nhiên, nhắm mắt lại, thần sắc nghiêm nghị.
Lực lượng Kiếm linh, trong nháy mắt tiến hành tra xét thân thể Hàn Tiêu Nhiên một cách toàn diện.
Sở Dương sắc mặt chậm rãi trở nên trầm trọng khó coi.
Ngay cả chính hắn cũng không có nghĩ đến, lúc này bắt mạch, lại cho ra một cái kết quả như thế!
Hàn Tiêu Nhiên nhìn sắc mặt của hắn, mỉm cười nói: "Sở thần y?"
Sở Dương phun ra một hơi, nói: "Thủ đoạn thật xảo diệu."
Hàn Tiêu Nhiên ha ha cười: "Bổn tọa cùng Dược cốc đại trưởng lão, chính là bằng hữu chi giao."
Nghe huyền ca hiểu nhã ý, Sở Dương trầm mặc một lát, nói: "Thì ra Tổng Chấp Pháp đại nhân, cũng biết những thứ đó."