Tiêu Chấn liền biết không ổn, lập tức trở lại.
Nhưng phóng thẳng tới là một mảng tối om mang theo tiếng gió rít, đâm thẳng về phía mặt hắn, Tiêu Chấn dùng tay kéo lấy, tiếp vật kia vào trong tay. Hắn liếc mắt một cái thì nhận ra, đây là thi thể của Tiêu Lạc Vũ.
Người đã chết, nếu mình lại đem xác chết của hắn đánh nát, thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng Dạ Võng Nhiên đã muốn gào thét điên cuồng, hóa thân thành một trận gió lớn màu đen, điên cuồng phóng vào đám người Tiêu gia, bang bang hai tiếng, hai vị quân cấp cao thủ của Tiêu gia đã muốn bay lên giữa không trung, liền nổ tung thành từng mảnh ngay giữa không trung!
Tiêu Chấn xoay tròn một cái, đã đứng đối diện với Dạ Võng Nhiên, liền đấm ra một quyền!
Một quyền này, nặng như núi!
Vào giây phút này trời đất giống như đồng thời đọng lại, không gian bốn phía, ngưng trệ bất động trong một quyền này, không khí không hề lưu thông!
"Dạ Võng Nhiên! Ngươi muốn tất cả mọi người chết hết sao?" Tiêu Chấn hét lớn một tiếng.
Dạ Võng Nhiên điên cuồng gào thét, điên cuồng gào thét một cách bén nhọn lên, đột nhiên toàn bộ bầu trời đêm có sự thay đổi lớn!
"Đời này đừng gặp Dạ Võng Nhiên, vừa thấy thì hồn phách cũng tàn!" Dạ Võng Nhiên thét dài, mây gió biến đổi, trong lời nói của hắn tràn đầy sát cơ, mang theo vô hạn quyết liệt cùng điên cuồng: "Vậy hãy để cho bọn họ cùng chết đi!"
Theo tiếng của hắn, khắp mặt đất đột nhiên bắt đầu sụp đổ, văng tung tóe! Một cột khói dài hẹp bay thẳng lên trời, cao hơn trăm trượng, trên mặt đất có một cái khe nứt vỡ dài hẹp dữ tợn.
"Dĩ nhiên là Thiên phiên địa phúc của Dạ gia! Điên rồi!" Tiêu Chấn nhanh chóng di động, quát: "Mau lui lại!" Lập tức hét lớn một tiếng: "Dạ Võng Nhiên, tiếp ta một chiêu Sơn hà tụ!"
Hắn bước mạnh lên trên mặt đất một bước, oanh một tiếng, một cổ kình khí liền xông ra ngoài, đem mặt đất đã muốn tan nát tụ lại trong nháy mắt, tụ tập ở dưới chân hắn, cả người đột nhiên theo mặt đất ngưng tụ mà cao lên, hai tay hé ra, hướng trung gian khép lại!
Hô một tiếng, không trung đồng thời xuất hiện hai bàn tay cực lớn, phân phải trái cuồng chụp Dạ Võng Nhiên!
Dạ Võng Nhiên cười điên cuồng như cú vọ: "Khặc khặ-x-xxxxx khặc, đến thật tốt! Xem Phong vân phá của ta đây...!" Hai tay hợp lại, chia ra, một đạo kình khí tối đen phóng ra.
Hai đạo kình khí đột nhiên đụng vào nhau, mặt đất giữa hai người đột nhiên nứt ra rồi một vực sâu không thấy đáy có chiều rộng ba mươi bốn mươi trượng!
"Tiêu Ngũ! Dạ Võng Nhiên ta muốn giết người, ngươi ngăn không được!" Cùng lúc đó, trong tiếng cười quái dị, Dạ Võng Nhiên nhanh chóng bay ra ngoài, thân hình lóe lên vài cái, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của những người thuộc Tiêu gia liên tiếp vang lên.
Tiêu Chấn tức giận đến cực điểm, quát: "Vậy chúng ta liền đua một lần, xem ai giết nhanh hơn! Xem người của Tiêu gia ta chết sạch trước, hay là người của Dạ gia cách ngươi chết sạch trước!"
Thân hình liền biến thành cầu vồng, bắn vào trong đám người tàn binh bại tướng của Tiêu gia, hai tay chia ra, đại khai sát giới!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp!
Mảnh rừng tùng đen sẫm, vào giờ phút này, biến thành nơi hai vị chí tôn thi nhau chém giết!
Tình hình này, mặc kệ là Dạ gia, hay là Tiêu gia, trước đó đều tuyệt đối không nghĩ tới!
Chỉ mới trải qua hai cái hô hấp, hai người đã giết không ít người, giờ phút này đang phóng qua lại ở trong rừng cây, tìm kiếm cá lọt lưới. Ngươi giết người của ta, ta cứu không được, ta chỉ có thể giết người của ngươi!
Hai người có tu vi lực lượng ngang nhau, cả hai đều biết việc này.
Nhìn thấy đám Dạ gia cao thủ cùng Tiêu gia cao thủ đáng thương hầu như sắp chết sạch không còn một ai.
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên: "Dừng tay!" Thanh âm này rất thanh thúy, thậm chí có chút mềm mại, chỉ nghe thanh âm này, cũng đã cảm thấyđược vài phần ôn nhu.
Là thanh âm của một cô gái.
Thanh âm này cũng không lớn.
Nhưng bất kể là Dạ Võng Nhiên đang trong cơn cuồng nộ, hay là Tiêu Chấn vẫn đang nổi giận, đều dừng lại giống như bị chạm điện.
Năm ngón tay của Dạ Võng Nhiên, đã muốn vỗ lên trên đầu một vị thánh cấp của Tiêu gia, nhưng còn chưa kịp phát lực nhưng sau khi nghe tiếng quát bảo dừng lại này, hắn lại đem nguyên khí sắp trào ra khỏi lòng bàn tay thu về, cứ đứng bất động như vậy.
Một bàn tay của Tiêu Chấn cũng đã bắt được Dạ Vô Thiên, ba ngón tay nắm lấy cổ họng của hắn đang muốn hạ sát thủ, nghe thấy thanh âm này, lạiđột nhiên dừng lại như vậy.
Trong không khí, một mảnh tĩnh lặng.
Thậm chí, trong không khí tràn đầy mùi máu này, lại có thể có nhiều thêm vài phần an lành cùng ôn nhu.
Thanh âm kia êm ái nói: "Hai người các ngươi, đều điên rồi sao?"
Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đồng thời làm một động tác: Bay thẳng đến một mảnh đất trống, đứng cung kính trang nghiêm, lập tức vận công, đem huyết nhục cùng sát khí, lệ khí dính ở trên người mình lập tức tán đi.
Sau đó hai người mới cúi người, mở miệng nói: Là Phong Tôn Giả sao?"
Một tiếng trầm thấp thở dài, ở trước mặt hai người, đột nhiên xuất hiện một cô gái áo trắng hơn tuyết, dáng người nhỏ bé và yếu ớt, tuyệt sắc tỏa hương.
Cô gái này có vẻ như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mái tóc như mây, dáng người cao gầy, mềm mại như lá liễu, khuôn mặt như vẽ.
Nàng chỉ đứng ở nơi này, thì chiến trường giống như biến đổi, biến thành tràn đầy ôn nhu cùng thương hại, tựa như tại nơi đang ở đầu thu như nơiđây, đột nhiên xuất hiện gió xuân thổi khắp mặt đất.
Từ trên trời cuống, mênh mông rộng khắp, tất cả đều là sự ôn nhu làm lòng người say đắm.
Nàng cứ đứng lẳng lặng ở nơi đó như vậy, nhưng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn cũng không dám thở mạnh một chút nào. Mới vừa rồi còn là hai vịthiên hạ cái thế sát thần, giờ phút này lại đột nhiên lại nghe lời hơn cả cừu.
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín, lông mày kẻ đen của nàng kia nhíu lại, nhẹ nhàng nói: "Đây là vì cái gì?" Hai người cúi đầu, không dám nói một câu.
Thậm chí, ở thời điểm đối mặt cô gái mặc bạch y này, ngay cả tinh thần dò xét, thần hồn tràn ngập cũng không dám.
"Các ngươi ngẩng đầu lên." Bạch y nữ tử nói nhẹ nhàng.
Người đồng thời đáp ứng, thân hình vẫn cúi xuống, ngẩng đầu lên.
Thế này mới phát hiện, ở bên người của bạch y nữ tử kia, vẫn còn có một cô gái. Cũng là mái tóc như mây, cũng là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại.
Chính là, trên mặt cô gái này mang vài phần tính khí của trẻ con, trong con ngươi, cũng là một mảnh bình tĩnh cùng trầm tĩnh, mơ hồ còn mang có vài phần nắm quyền, quản lí sinh linh.
Cô gái này, mặc một bộ đồ màu đen. Vẻ mặt là một mảnh lạnh như băng.
Giống như là một khối băng không muốn tan chảy, bất cứ nam nhân nào muốn dựa vào, đều sẽ bị tổn thương do giá rét.
"Không ngờ các ngươi còn nhận ra ta, ta là Phong Vũ Nhu." Ánh mắt bạch y nữ tử giống như mặt nước, lẳng lặng nhìn hai người, thanh âm của nàng vẫn ôn nhu như cũ, cúi đầu nhìn.
"Uy danh của Phong Tôn Giả có một không hai thiên hạ, đám tiểu tử không dám không biết." Trên mặt Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đồng thời toát ra mồ hôi lạnh.
"Ừm các ngươi có nguyện ý nghe ta nói sao?" Lông mi thon dài của Phong Vũ Nhu hơi hơi nhíu một chút, nói: "Ta đã không ở Chấp pháp giả nữa rồi.".
"Phong Tôn Giả nói, bất cứ lúc nào, chúng ta đều nguyện ý, chăm chú lắng nghe!" Hai người cùng trả lời.
"Ừm, vậy, các ngươi không cần đánh." Phong Vũ Nhu nhẹ giọng nói: "Chết rất nhiều người, rất khó chịu… Đều tự đi về nhà đi." Nàng nói với Tiêu Chấn: "Ngươi trở về nói cho Tiêu Sắt một tiếng." Tiêu Chấn cung kính vâng lời, Vũ Nhu nhìn về phía Dạ Võng Nhiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói cho DạĐế."
Dạ Võng Nhiên cúi đầu, cung kính nói: "Vâng.".
"Ừm còn có một việc, phải dùng miệng của hai người các ngươi truyền ra bên ngoài một chút." Phong Vũ Nhu day day trán, thế nhưng hơi cười cười,đem cô gái áo đen ở bên cạnh kéo qua, làm cho nàng đứng ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: "Đây là đệ tử ta mới thu, họ Ô, Ô Vân Ô." Hai người chấn động, đồng thời lớn tiếng nói: "Chúc mừng Phong Tôn Giả, chúc mừng Phong Tôn Giả, rốt cuộc tìm được y bát truyền nhân! Thật đáng mừng! Nếu giang hồ trong thiên hạ biết được việc này, chắc Cửu Trọng Thiên sẽ cùng chúc mừng!" Tiếp theo chuyển hướng cô gái áo đen: "Chúc mừng Ô cô nương, chúc mừng Ô cô nương: Hôm nay gặp được danh sư, danh tiếng uy chấn khắp thiên hạ, đã sắp tới!".
Cô gái áo đen trầm tĩnh thi lễ, nói một cách khéo léo: "Đa tạ hai vị chúc mừng.
Liền lui về phía sau từng bước, đứng ở phía sau sườn Phong Vũ Nhu một bước.
Phong Vũ Nhu cười cười tỏ ra vừa lòng, yên lặng nói: "Nghe nói bên này không yên ổn, ta cố ý sang đây xem xem, thuận tiện, cũng nhìn xem sơn thủy ở đông nam. Hắn, vốn định cũng tới đây, chẳng qua ở bên kia gặp hai người, hai người kia ta không thích, cho nên ta đi trước một chút." Lúc nàng nóiđến hắn rõ ràng còn như là một cô gái nói đến người yêu, có chút không được tự nhiên, trên khuôn mặt trắng như ngọc, cũng nổi lên một ít đỏ ửng.
"Thì ra là Nguyệt tôn giả cũng muốn đến…" Tiêu Chấn cùng Dạ Võng Nhiên đồng thời chấn động, trán chảy đầy mồ hôi, cả người như nhũn ra.
Trong lòng đã ở bắt đầu cảm kích đầy trời thần phật.
May mắn hôm nay là vợ tới, không phải là chồng. Nếu là Nguyệt Linh Tuyết đã đến, nhìn thấy hai người giết người vô tội thì cả đời hai người cũng liền thật sự: Chân tẩu đáo đầu liễu túy Nguyệt Linh Tuyết nhược, y phong thính vũ nhu.
Hai câu thơ này tràn đầy tình thơ ý hoạ, nhưng ai từng nghĩ đến nó chính là đại biểu cho hai nhân vật đáng sợ cỡ nào!
"Tư chất của Thiến Thiến không tệ, hai người chúng ta đều thật thích." Phong Vũ Nhu nói đến đệ tử mới thu, vẻ mặt vui mừng, nói: "Cho nên, Linh Tuyết cũng không tiếp tục thu đệ tử nữa, nói cách khác, Thiến Thiến chính là y bát truyền nhân của hai chúng ta.".
Cả người Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đều chấn động, ngẩng đầu lên, cứng họng!
Nhìn lại ánh mắt của Hắc y thiếu nữ này, lại có thể có chút giống như núi cao phải nhìn lên! Thế nhưng mơ hồ đã có chút kính sợ!
Lai lịch của người thiếu nữ này như thế nào? Thế nhưng lại được Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đồng thời thu làm đệ tử!
Đây đúng là việc không thê tưởng tượng được.
"Thời điểm hai người các ngươi trở về, nói cho đại nhân hai nhà các ngươi biết, về sau hành tẩu giang hồ, nếu gặp được đồ đệ của ta, tốt nhất nên chiếu cố một chút. Nếu có người đui mù bị đồ đệ của ta giết chết, như vậy chúng ta sẽ rất tức giận." Phong Vũ Nhu nơi một cách chân thành.
Người khác bị đồ đệ của nàng giết chết, nàng lại có thể rất tức giận! Đây là cách nói gì?
Nhưng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn cũng là cảm thấy đó là đương nhiên, gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng, đúng!" "Thuận tiện nói cho một ít tên háo hắc trong gia tộc của các ngươi biết, không nên suy nghĩ đến đệ tử của ta. Bộ dạng đệ tử của ta thật sự rất xinh đẹp, ta thật lo lắng." Phong Vũ Nhu có chút sầu lo nói: "Gia tộc người nào xuất hiện một cái như vậy, liền chuẩn bị kêu Tiêu Sắt hoặc là Dạ Đế đến tạ tội tốt lắm. Hoặc là, hai chúng ta cùng tới thăm hỏi ân cần quý gia tộc."
Hai người toát hết mồ hôi lạnh.
Chuyện này chính là chuyện quan trọng nhất! Hiện tại hai người đã không thể ở trong này.
Chuyện này không thể không đề phòng!
Gia tộc nào không có một nửa là đồ háo sắc.
Tiêu Chấn liền biết không ổn, lập tức trở lại.
Nhưng phóng thẳng tới là một mảng tối om mang theo tiếng gió rít, đâm thẳng về phía mặt hắn, Tiêu Chấn dùng tay kéo lấy, tiếp vật kia vào trong tay. Hắn liếc mắt một cái thì nhận ra, đây là thi thể của Tiêu Lạc Vũ.
Người đã chết, nếu mình lại đem xác chết của hắn đánh nát, thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng Dạ Võng Nhiên đã muốn gào thét điên cuồng, hóa thân thành một trận gió lớn màu đen, điên cuồng phóng vào đám người Tiêu gia, bang bang hai tiếng, hai vị quân cấp cao thủ của Tiêu gia đã muốn bay lên giữa không trung, liền nổ tung thành từng mảnh ngay giữa không trung!
Tiêu Chấn xoay tròn một cái, đã đứng đối diện với Dạ Võng Nhiên, liền đấm ra một quyền!
Một quyền này, nặng như núi!
Vào giây phút này trời đất giống như đồng thời đọng lại, không gian bốn phía, ngưng trệ bất động trong một quyền này, không khí không hề lưu thông!
"Dạ Võng Nhiên! Ngươi muốn tất cả mọi người chết hết sao?" Tiêu Chấn hét lớn một tiếng.
Dạ Võng Nhiên điên cuồng gào thét, điên cuồng gào thét một cách bén nhọn lên, đột nhiên toàn bộ bầu trời đêm có sự thay đổi lớn!
"Đời này đừng gặp Dạ Võng Nhiên, vừa thấy thì hồn phách cũng tàn!" Dạ Võng Nhiên thét dài, mây gió biến đổi, trong lời nói của hắn tràn đầy sát cơ, mang theo vô hạn quyết liệt cùng điên cuồng: "Vậy hãy để cho bọn họ cùng chết đi!"
Theo tiếng của hắn, khắp mặt đất đột nhiên bắt đầu sụp đổ, văng tung tóe! Một cột khói dài hẹp bay thẳng lên trời, cao hơn trăm trượng, trên mặt đất có một cái khe nứt vỡ dài hẹp dữ tợn.
"Dĩ nhiên là Thiên phiên địa phúc của Dạ gia! Điên rồi!" Tiêu Chấn nhanh chóng di động, quát: "Mau lui lại!" Lập tức hét lớn một tiếng: "Dạ Võng Nhiên, tiếp ta một chiêu Sơn hà tụ!"
Hắn bước mạnh lên trên mặt đất một bước, oanh một tiếng, một cổ kình khí liền xông ra ngoài, đem mặt đất đã muốn tan nát tụ lại trong nháy mắt, tụ tập ở dưới chân hắn, cả người đột nhiên theo mặt đất ngưng tụ mà cao lên, hai tay hé ra, hướng trung gian khép lại!
Hô một tiếng, không trung đồng thời xuất hiện hai bàn tay cực lớn, phân phải trái cuồng chụp Dạ Võng Nhiên!
Dạ Võng Nhiên cười điên cuồng như cú vọ: "Khặc khặ-x-xxxxx khặc, đến thật tốt! Xem Phong vân phá của ta đây...!" Hai tay hợp lại, chia ra, một đạo kình khí tối đen phóng ra.
Hai đạo kình khí đột nhiên đụng vào nhau, mặt đất giữa hai người đột nhiên nứt ra rồi một vực sâu không thấy đáy có chiều rộng ba mươi bốn mươi trượng!
"Tiêu Ngũ! Dạ Võng Nhiên ta muốn giết người, ngươi ngăn không được!" Cùng lúc đó, trong tiếng cười quái dị, Dạ Võng Nhiên nhanh chóng bay ra ngoài, thân hình lóe lên vài cái, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của những người thuộc Tiêu gia liên tiếp vang lên.
Tiêu Chấn tức giận đến cực điểm, quát: "Vậy chúng ta liền đua một lần, xem ai giết nhanh hơn! Xem người của Tiêu gia ta chết sạch trước, hay là người của Dạ gia cách ngươi chết sạch trước!"
Thân hình liền biến thành cầu vồng, bắn vào trong đám người tàn binh bại tướng của Tiêu gia, hai tay chia ra, đại khai sát giới!Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp!
Mảnh rừng tùng đen sẫm, vào giờ phút này, biến thành nơi hai vị chí tôn thi nhau chém giết!
Tình hình này, mặc kệ là Dạ gia, hay là Tiêu gia, trước đó đều tuyệt đối không nghĩ tới!
Chỉ mới trải qua hai cái hô hấp, hai người đã giết không ít người, giờ phút này đang phóng qua lại ở trong rừng cây, tìm kiếm cá lọt lưới. Ngươi giết người của ta, ta cứu không được, ta chỉ có thể giết người của ngươi!
Hai người có tu vi lực lượng ngang nhau, cả hai đều biết việc này.
Nhìn thấy đám Dạ gia cao thủ cùng Tiêu gia cao thủ đáng thương hầu như sắp chết sạch không còn một ai.
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên: "Dừng tay!" Thanh âm này rất thanh thúy, thậm chí có chút mềm mại, chỉ nghe thanh âm này, cũng đã cảm thấyđược vài phần ôn nhu.
Là thanh âm của một cô gái.
Thanh âm này cũng không lớn.
Nhưng bất kể là Dạ Võng Nhiên đang trong cơn cuồng nộ, hay là Tiêu Chấn vẫn đang nổi giận, đều dừng lại giống như bị chạm điện.
Năm ngón tay của Dạ Võng Nhiên, đã muốn vỗ lên trên đầu một vị thánh cấp của Tiêu gia, nhưng còn chưa kịp phát lực nhưng sau khi nghe tiếng quát bảo dừng lại này, hắn lại đem nguyên khí sắp trào ra khỏi lòng bàn tay thu về, cứ đứng bất động như vậy.
Một bàn tay của Tiêu Chấn cũng đã bắt được Dạ Vô Thiên, ba ngón tay nắm lấy cổ họng của hắn đang muốn hạ sát thủ, nghe thấy thanh âm này, lạiđột nhiên dừng lại như vậy.
Trong không khí, một mảnh tĩnh lặng.
Thậm chí, trong không khí tràn đầy mùi máu này, lại có thể có nhiều thêm vài phần an lành cùng ôn nhu.
Thanh âm kia êm ái nói: "Hai người các ngươi, đều điên rồi sao?"
Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đồng thời làm một động tác: Bay thẳng đến một mảnh đất trống, đứng cung kính trang nghiêm, lập tức vận công, đem huyết nhục cùng sát khí, lệ khí dính ở trên người mình lập tức tán đi.
Sau đó hai người mới cúi người, mở miệng nói: Là Phong Tôn Giả sao?"
Một tiếng trầm thấp thở dài, ở trước mặt hai người, đột nhiên xuất hiện một cô gái áo trắng hơn tuyết, dáng người nhỏ bé và yếu ớt, tuyệt sắc tỏa hương.
Cô gái này có vẻ như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mái tóc như mây, dáng người cao gầy, mềm mại như lá liễu, khuôn mặt như vẽ.
Nàng chỉ đứng ở nơi này, thì chiến trường giống như biến đổi, biến thành tràn đầy ôn nhu cùng thương hại, tựa như tại nơi đang ở đầu thu như nơiđây, đột nhiên xuất hiện gió xuân thổi khắp mặt đất.
Từ trên trời cuống, mênh mông rộng khắp, tất cả đều là sự ôn nhu làm lòng người say đắm.
Nàng cứ đứng lẳng lặng ở nơi đó như vậy, nhưng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn cũng không dám thở mạnh một chút nào. Mới vừa rồi còn là hai vịthiên hạ cái thế sát thần, giờ phút này lại đột nhiên lại nghe lời hơn cả cừu.
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín, lông mày kẻ đen của nàng kia nhíu lại, nhẹ nhàng nói: "Đây là vì cái gì?" Hai người cúi đầu, không dám nói một câu.
Thậm chí, ở thời điểm đối mặt cô gái mặc bạch y này, ngay cả tinh thần dò xét, thần hồn tràn ngập cũng không dám.
"Các ngươi ngẩng đầu lên." Bạch y nữ tử nói nhẹ nhàng.
Người đồng thời đáp ứng, thân hình vẫn cúi xuống, ngẩng đầu lên.
Thế này mới phát hiện, ở bên người của bạch y nữ tử kia, vẫn còn có một cô gái. Cũng là mái tóc như mây, cũng là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại.
Chính là, trên mặt cô gái này mang vài phần tính khí của trẻ con, trong con ngươi, cũng là một mảnh bình tĩnh cùng trầm tĩnh, mơ hồ còn mang có vài phần nắm quyền, quản lí sinh linh.
Cô gái này, mặc một bộ đồ màu đen. Vẻ mặt là một mảnh lạnh như băng.
Giống như là một khối băng không muốn tan chảy, bất cứ nam nhân nào muốn dựa vào, đều sẽ bị tổn thương do giá rét.
"Không ngờ các ngươi còn nhận ra ta, ta là Phong Vũ Nhu." Ánh mắt bạch y nữ tử giống như mặt nước, lẳng lặng nhìn hai người, thanh âm của nàng vẫn ôn nhu như cũ, cúi đầu nhìn.
"Uy danh của Phong Tôn Giả có một không hai thiên hạ, đám tiểu tử không dám không biết." Trên mặt Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đồng thời toát ra mồ hôi lạnh.
"Ừm các ngươi có nguyện ý nghe ta nói sao?" Lông mi thon dài của Phong Vũ Nhu hơi hơi nhíu một chút, nói: "Ta đã không ở Chấp pháp giả nữa rồi.".
"Phong Tôn Giả nói, bất cứ lúc nào, chúng ta đều nguyện ý, chăm chú lắng nghe!" Hai người cùng trả lời.
"Ừm, vậy, các ngươi không cần đánh." Phong Vũ Nhu nhẹ giọng nói: "Chết rất nhiều người, rất khó chịu… Đều tự đi về nhà đi." Nàng nói với Tiêu Chấn: "Ngươi trở về nói cho Tiêu Sắt một tiếng." Tiêu Chấn cung kính vâng lời, Vũ Nhu nhìn về phía Dạ Võng Nhiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói cho DạĐế."
Dạ Võng Nhiên cúi đầu, cung kính nói: "Vâng.".
"Ừm còn có một việc, phải dùng miệng của hai người các ngươi truyền ra bên ngoài một chút." Phong Vũ Nhu day day trán, thế nhưng hơi cười cười,đem cô gái áo đen ở bên cạnh kéo qua, làm cho nàng đứng ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: "Đây là đệ tử ta mới thu, họ Ô, Ô Vân Ô." Hai người chấn động, đồng thời lớn tiếng nói: "Chúc mừng Phong Tôn Giả, chúc mừng Phong Tôn Giả, rốt cuộc tìm được y bát truyền nhân! Thật đáng mừng! Nếu giang hồ trong thiên hạ biết được việc này, chắc Cửu Trọng Thiên sẽ cùng chúc mừng!" Tiếp theo chuyển hướng cô gái áo đen: "Chúc mừng Ô cô nương, chúc mừng Ô cô nương: Hôm nay gặp được danh sư, danh tiếng uy chấn khắp thiên hạ, đã sắp tới!".
Cô gái áo đen trầm tĩnh thi lễ, nói một cách khéo léo: "Đa tạ hai vị chúc mừng.
Liền lui về phía sau từng bước, đứng ở phía sau sườn Phong Vũ Nhu một bước.
Phong Vũ Nhu cười cười tỏ ra vừa lòng, yên lặng nói: "Nghe nói bên này không yên ổn, ta cố ý sang đây xem xem, thuận tiện, cũng nhìn xem sơn thủy ở đông nam. Hắn, vốn định cũng tới đây, chẳng qua ở bên kia gặp hai người, hai người kia ta không thích, cho nên ta đi trước một chút." Lúc nàng nóiđến hắn rõ ràng còn như là một cô gái nói đến người yêu, có chút không được tự nhiên, trên khuôn mặt trắng như ngọc, cũng nổi lên một ít đỏ ửng.
"Thì ra là Nguyệt tôn giả cũng muốn đến…" Tiêu Chấn cùng Dạ Võng Nhiên đồng thời chấn động, trán chảy đầy mồ hôi, cả người như nhũn ra.
Trong lòng đã ở bắt đầu cảm kích đầy trời thần phật.
May mắn hôm nay là vợ tới, không phải là chồng. Nếu là Nguyệt Linh Tuyết đã đến, nhìn thấy hai người giết người vô tội thì cả đời hai người cũng liền thật sự: Chân tẩu đáo đầu liễu túy Nguyệt Linh Tuyết nhược, y phong thính vũ nhu.
Hai câu thơ này tràn đầy tình thơ ý hoạ, nhưng ai từng nghĩ đến nó chính là đại biểu cho hai nhân vật đáng sợ cỡ nào!
"Tư chất của Thiến Thiến không tệ, hai người chúng ta đều thật thích." Phong Vũ Nhu nói đến đệ tử mới thu, vẻ mặt vui mừng, nói: "Cho nên, Linh Tuyết cũng không tiếp tục thu đệ tử nữa, nói cách khác, Thiến Thiến chính là y bát truyền nhân của hai chúng ta.".
Cả người Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đều chấn động, ngẩng đầu lên, cứng họng!
Nhìn lại ánh mắt của Hắc y thiếu nữ này, lại có thể có chút giống như núi cao phải nhìn lên! Thế nhưng mơ hồ đã có chút kính sợ!
Lai lịch của người thiếu nữ này như thế nào? Thế nhưng lại được Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đồng thời thu làm đệ tử!
Đây đúng là việc không thê tưởng tượng được.
"Thời điểm hai người các ngươi trở về, nói cho đại nhân hai nhà các ngươi biết, về sau hành tẩu giang hồ, nếu gặp được đồ đệ của ta, tốt nhất nên chiếu cố một chút. Nếu có người đui mù bị đồ đệ của ta giết chết, như vậy chúng ta sẽ rất tức giận." Phong Vũ Nhu nơi một cách chân thành.
Người khác bị đồ đệ của nàng giết chết, nàng lại có thể rất tức giận! Đây là cách nói gì?
Nhưng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn cũng là cảm thấy đó là đương nhiên, gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng, đúng!" "Thuận tiện nói cho một ít tên háo hắc trong gia tộc của các ngươi biết, không nên suy nghĩ đến đệ tử của ta. Bộ dạng đệ tử của ta thật sự rất xinh đẹp, ta thật lo lắng." Phong Vũ Nhu có chút sầu lo nói: "Gia tộc người nào xuất hiện một cái như vậy, liền chuẩn bị kêu Tiêu Sắt hoặc là Dạ Đế đến tạ tội tốt lắm. Hoặc là, hai chúng ta cùng tới thăm hỏi ân cần quý gia tộc."
Hai người toát hết mồ hôi lạnh.
Chuyện này chính là chuyện quan trọng nhất! Hiện tại hai người đã không thể ở trong này.
Chuyện này không thể không đề phòng!
Gia tộc nào không có một nửa là đồ háo sắc.