Hạ Lão Tam hai cánh tay run lên, binh khí của hắn là hai cái vòng tròn có răng cưa, vừa ra tay đã là một tiếng nổ lớn. Trên không trung hóa làm hai đạo hắc quang.
Sở Dương nhãn tình sáng lên.
Mới vừa rồi tiếp xúc, Sở Dương liền phát hiện, tu vi Hạ Lão Tam này cực kỳ pha tạp, hơi thở lung tung. Xem ra, đây chính là chỗ xấu do cắn nuốt máu huyết người khác...
Hơn nữa, Hạ Lão Tam này, rõ ràng chỉ là Hoàng cấp bốn năm phẩm. Bằng tu vi của mình, hoàn toàn có thể đè chết hắn.
Nói vậy đây chỉ là phía ngoài Hắc Huyết Tùng Lâm, cũng không có mấy cao thủ. Sở Dương trong lòng đại định.
Nhưng binh khí của Hạ Lão Tam, cũng cực kỳ hiếm thấy, phương pháp vận dụng binh khí bực này, cũng rất là tà môn, hơn nữa lực sát thương rất mạnh.
Cho nên Sở Dương đè lại sát ý trong lòng, cùng hắn triền đấu.
Đao kiếm chính là binh trung chi tổ. Bất kỳ binh khí nào, vô luận biến hóa như thế nào, cùng Kiếm Đạo đều có chung nguồn gốc. Hai cái vòng tròn răng cưa của Hạ Lão Tam, sau khí xuất thủ đều cắt ngang chém thẳng vào, hơn nữa mỗi một lần xuất thủ, đều có biến hóa quay trở về.
Bất kể là đánh trúng binh khí địch nhân hay là không, nó đều xoáy tròn trên không trung.
Điều này làm cho Sở Dương nhớ lại một loại sát chiêu đặc biệt trong Kim Đạo: Ngự Kim Thuật!
Dưới chân hắn triển khai Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ cùng U Minh Huyễn Ảnh Bộ đến từ đời thứ nhất Cửu Kiếp Kiếm Chủ, thân hình phiêu hốt mê ly, cùng Hạ Lão Tam triển khai ác chiến, vừa nhìn vào thì tựa hồ là không phân biệt được trên dưới, càng đấu càng khó phân thắng bại.
Nhưng Ngụy Vô Nhan ở một bên nhìn vào, trong mắt cũng đã lộ ra nụ cười yên tâm.
Giao chiến cho tới bây giờ, kim Sở Dương như vui sướng, như nhảy múa, biến ảo vạn phần, căn bản không cần sử dụng Cửu Kiếp Kiếm Pháp, ngay cả mình kiếm chiêu tự nghĩ ra cũng không dùng, chẳng qua là dùng kiếm pháp rất bình thường: điểm, thiêu, thứ, tước, liêu... Dùng hết thảy thủ đoạn, quấy nhiễu đối phương ra chiêu, thuận tiện tính toán, ở tình huống bất đồng thì nguyên khí của đối phương vận chuyển biến hóa như thế nào, sau đó vận dụng vào trong kiếm đạo của mình...
Hạ Lão Tam càng đấu thần sắc trên mặt càng dữ tợn, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai vòng tròn ném khỏi tay. Nhưng ngay sau đó hai tay run lên, lại là hai vòng tròn răng cưa ô ô bay ra.
Ngay khi hắn run tay lên, Sở Dương đột nhiên hiểu một chuyện: Thì ra là, trừ nguyên khí vận hành bên trong cơ thể, còn cần rung động kỳ diệu ở cổ tay. Khi ra tay, trong ngoài đồng thời tác dụng làm thành một loại lực lượng tuần hoàn, ở quanh thân tạo thành một loại hấp dẫn tuần hoàn. Vòng tròn răng cưa tự nhiên sẽ xoáy tròn, quay ngược về, vòng đi vòng lại, vô cùng vô tận.
Sở Dương cười dài một tiếng: "Chết!"
Ánh mắt lạnh như băng, trường kim đột nhiên phát ra quang hoa chói mắt. Bành bạch mấy tiếng vang, bốn vòng tròn tứ tán bay ra, thậm chí không trở về!
Hạ Lão Tam hoảng sợ kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, hét lớn: "Làm sao ngươi biết của ta..."
Sở Dương nếu hiểu rõ lực lượng tuần hoàn huyền bí của hắn, dĩ nhiên là một kiếm chặt đứt, nào cho hắn cơ hội tung hoành?
Kiếm quang chợt lóe, so với vừa rồi đâu chỉ nhanh gấp đôi.
Hạ Lão Tam lời còn chưa dứt, đã cảm giác bộ ngực mát lạnh, một cổ kiếm khí chạy ào thân thể, đâm thẳng trái tim, ba một tiếng, ngũ tạng lục phủ vào giờ khắc này đồng thời vỡ vụn. Trước ngực của hắn, xuất hiện một cái lỗ máu thật to!
Hạ Lão Tam thân thể vẫn không ngã, quỷ dị nhìn Sở Dương, lại kiệt kiệt cười nói: "Ngươi dám giết ta... Hắc hắc... Sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
Sở Dương khinh thường hừ một tiếng, một cước đá ra, đem thân thể chán ghét cực điểm này đá bay lên không trung, chia năm xẻ bảy. Chỉ có một cái đầu, vẫn mang theo tiếng gió rít bay đi, vút vào rừng rậm, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả khi trở thành một cỗ thi thể, Sở Dương cũng không muốn gặp lại khuôn mặt chán ghét này, cho nên một cước đá bay!
Nhưng loại thủ đoạn này của Sở Dương, không thể nghi ngờ là phi thường hung tàn.
Nhất là một cước cuối cùng, đá bay đầu, càng làm cho người ta có một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Phốc phốc thanh âm thi thể rơi xuống đất vang lên, hiện trường một mảnh tĩnh lặng, thậm chí không có người nào nói chuyện.
Sở Nhạc Nhi kêu một tiếng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Ngụy Vô Nhan bước tới một bước, che lại ánh mắt của nàng.
"Không cần che dấu! Để nàng nhìn đi!" Giữa sân, truyền đến Sở Dương quát lạnh một tiếng.
Ngụy Vô Nhan nhất thời dừng bước.
Sở Nhạc Nhi hai mắt to nhìn phần thân thể rơi đầy đất, tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy.
Sở Dương cũng không xoay người: "Nhạc Nhi, chớ quên con đường của ngươi! Nếu ngươi lựa chọn con đường kia, tình cảnh như thế này ở trong đời ngươi gần như là không ngừng lại! Nếu ngươi sợ, thì sớm thay đổi chủ ý! Nếu không hối hận, như vậy, bắt đầu từ bây giờ, sẽ phải một mình đối mặt tánh mạng vẫn lạc! Đối mặt nhân sinh tuyệt vọng, cảm thụ loại hơi thở tử vong này!"
"Bởi vì sau này ngươi, sẽ tự mình làm việc này!" Sở Dương lạnh lùng nói: "Nếu không dám nhìn, thì nói với ta: Ngươi hối hận!"
Ngụy Vô Nhan dậm chân một cái, có chút thương tiếc: "Nàng vẫn còn con nít, hơn nữa là nữ hài tử..."
Sở Dương sắc mặt bất động, lạnh lùng nói: "Nhưng địch nhân của nàng, cũng sẽ không vì nàng là hài tử hoặc là nữ hài tử mà bỏ qua cho nàng. Ngược lại, nàng hiện tại không chịu không được, thì tương lai sẽ tiếp thu tàn khốc nặng hơn!"
Ngụy Vô Nhan á khẩu không trả lời được.
"Ta không hối hận!" Sở Nhạc Nhi thanh âm run rẩy nói, cố gắng trợn to hai mắt, nhìn thân thể nát bét ở giữa, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.
Sở Dương sắc mặt nguội lạnh, tựa hồ đối với muội muội của mình cũng không có nửa điểm thương tiếc.
Ngụy Vô Nhan trong lòng thở dài, Sở Dương bây giờ nhìn như vô tình, nhưng đối với muội muội mình chịu trách nhiệm hết lòng!Đúng như Sở Dương nói, Sở Nhạc Nhi... đã lựa chọn con đường của mình, như vậy, những thứ này sớm muộn cũng phải đối mặt!
Khiếp đảm, chính là một loại khuyết điểm trí mạng!
Nếu Sở Nhạc Nhi quyết định con đường của mình, như vậy Sở Dương bắt đầu từ giờ khắc này, dùng hết thảy phương pháp cùng thủ đoạn, phá nát nhu nhược trong tính cách của muội muội mình, khiếp đảm, do dự, sợ hãi. .v.v, hết thảy những thứ có thể làm cho nàng bị thương tổn sau này!
"Ngươi... ngươi dám giết Hạ Lão Tam!" Người còm nhom giống như đại mã hầu kêu lên, thanh âm vừa ra, Sở Dương liền nhận ra được, người này, đúng là kẻ phát ra tiếng cười lúc ba người mới tiến vào.
"Không chỉ có giết Hạ Lão Tam, mấy người các ngươi, ta cũng không định bỏ qua!" Sở Dương lạnh lùng nói:"Đem đầu của các ngươi, trình lên!"
Người còm nhom kia ánh mắt lóe ra một trận, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Mọi người cùng nhau tiến lên!"
Bốn người đồng thời tung người dựng lên.
Sở Dương đưa mắt nhìn, trong lòng không khỏi xác định. Trong bốn người, có hai người dùng kiếm, một cái dùng song câu; mang theo độ cong kỳ dị, hàn quang lóe ra.
Để cho Sở Dương kinh ngạc, cũng là cái hán tử béo nhất kia, người nầy hình thể khổng lồ, nhưng sử dụng binh khí, lại là hai cây trường châm.
Dài khoảng nửa thước, lớn bằng chiếc đũa, hai đầu bén nhọn, ở giữa tròn căng. Quay tròn trong tay, thậm chí tạo ra hai vòng sáng ở giữa không trung.
Sở Dương cảm thấy rất là hứng thú.
Nhưng bốn người đã đánh tới, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, bốn người ba loại binh khí cộng lại thành sáu chuôi, đồng thời hung hăng chào hỏi Sở Dương.
Sở Nhạc Nhi thét kinh hãi một tiếng.
Ngụy Vô Nhan an ủi: "Không có chuyện gì, ngươi cứ nhìn."
Hắn dừng một chút, nói: "Sau này, chờ ngươi bắt đầu tu luyện, loại tràng diện này, ngươi sẽ thấy thường xuyên. Thân nhân bằng hữu của mình ở trước mặt mình chém giết, lâm vào hiểm cảnh hoặc là lâm vào tuyệt cảnh... Chuyện như vậy, thật sự là rất bình thường... Ngươi phải tiếp thu, bằng không, ngươi cuối cùng cũng không thể đi lên con đường kia."
Sở Nhạc Nhi mím môi, lo lắng, run giọng nói: "Có thể... đây là đại ca ta..."
Ngụy Vô Nhan thở dài, thầm nghĩ, ngay cả đại ca của mình cũng không lo lắng... Đây thật sự có chút nói không nên lời.
Quay đầu nhìn v phía giữa sân, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
Chỉ thấy kiếm trong tay Sở Dương trở nên mềm mại như nước, đông một kiếm, tây một kiếm, giống như là chém ra ở dưới nước, có một loại cảm giác trì trệ do nước cản lại vậy.
Nhưng chính là loại chiêu pháp này, đem công kích của bốn địch nhân ngăn trở ở ngoài! Hơn nữa, cái loại kiếm thế kỳ lạ này, tựa hồ như đang gia tăng cái gì đó, công kích của bốn địch nhân, cũng có chút chịu ảnh hưởng, hơn nữa loại lực ảnh hưởng này giống như càng lúc càng lớn...
Tựa hồ là dòng chảy ngầm trong nước, từ từ bắt đầu khởi động, từ từ nhấc lên nước xoáy, kéo cả dòng chảy thay đổi phương hướng, thay đổi lực lượng...
Loại kiếm pháp này, Ngụy Vô Nhan cũng chưa từng thấy. Không khỏi nhìn chằm chằm vào. Hắn theo bản năng cảm giác được, trong bộ kiếm pháp kia của Sở Dương, hàm chứa một loại lĩnh ngộ kỳ lạ. Mà loại lĩnh ngộ này đối với mình, có tác dụng rất lớn!
Ngụy Vô Nhan sắc mặt trịnh trọng, hắn càng ngày càng cảm thấy, ở trên người thiếu niên Sở Dương này, thật sự là tồn tại vô cùng vô tận bí mật!
Ngày đó, thời điểm hắn chém giết ba người kia, sở dụng kiếm chiêu bén nhọn bá đạo, vượt cấp giết người, thậm chí chút khó khăn nào. Hơn nữa, mấy chiêu kia, mình cũng chưa từng gặp qua kiếm pháp như vậy.
Nhưng có một loại cảm giác: Dưới kiếm chiêu bén nhọn như vậy, chỉ cần tu vi đủ thì ngay cả thanh thiên, cũng có thể bổ thành hai nửa!
Ngụy Vô Nhan cũng không phải là hậu nhân Cửu Đại Gia tộc, mà là một đồ đệ tán tu, mặc dù biết truyền thuyết Cửu Kiếp Kiếm Chủ, nhưng tuyệt không biết Cửu Kiếp Kiếm Pháp!
Đó cũng là nguyên nhân ngày đó Sở Dương biết hắn ở một bên nhìn, lại dám dùng Cửu Kiếp Kiếm Pháp.
Hôm nay, kiếm pháp Sở Dương dùng để đối phó vây công, thật ra cũng không phải là kiếm pháp, mà là Kiếm Ý.
Nhu thủy lực!
Thời điểm Sở Dương ở Hạ Tam Thiên, ngộ ra kiếm đạo lực lượng, trong đoạn thời gian này, hắn vẫn không buông tha nghiên cứu, rốt cục ở hôm nay, sau khi Kiếm Đạo đột phá ngũ phẩm Kiếm, có thể dễ dàng như ý, đem này một bộ Nhu Thủy Kiếm ý này dùng đến!
Sở Dương lần này là lịch lãm bổ sung kiếm ý của mình. Mà trước mắt, có hai loại binh khí, hắn có thể tham khảo.
Song câu! Châm!
Song câu, cùng cách sử dụng kiếm tuyệt không giống nhau, thậm chí, là hoàn toàn ngược lại. Châm múa ở trên lòng bàn tay, lực đạo trong đó cực kỳ khéo léo, thì không cần phải nói, mà cái móc, gần như đao, nhưng phương pháp dùng sức, hoàn toàn ngược lại. Song câu, chính là từ trong hướng ra ngoài, hướng xuống rồi kéo.
Lực lượng so với việc dùng kiếm và đao, căn bản không phải một dạng!
Nhưng Sở Dương lại từ trên hai loại binh khí kỳ lạ này phát hiện ra, kiếm ý của mình không đầy đủ!
Cái móc có thể sử dụng, vì sao kiếm không thể dùng? Cái móc vốn là từ đao diễn biến mà ra, mà đao và kiếm, cũng là một nhà. Nếu cái móc có thể dùng, như vậy là kiếm cũng có thể dùng!
Sở Dương nhạy cảm ý thức được, mặc dù đối với việc đề thăng thực lực không cao lắm, nhưng chỉ cần mình tìm hiểu thấu tầng kiếm ý này, tu vi kiếm đạo của mình, tuyệt đối có thể đề thăng một tầng!
Hạ Lão Tam hai cánh tay run lên, binh khí của hắn là hai cái vòng tròn có răng cưa, vừa ra tay đã là một tiếng nổ lớn. Trên không trung hóa làm hai đạo hắc quang.
Sở Dương nhãn tình sáng lên.
Mới vừa rồi tiếp xúc, Sở Dương liền phát hiện, tu vi Hạ Lão Tam này cực kỳ pha tạp, hơi thở lung tung. Xem ra, đây chính là chỗ xấu do cắn nuốt máu huyết người khác...
Hơn nữa, Hạ Lão Tam này, rõ ràng chỉ là Hoàng cấp bốn năm phẩm. Bằng tu vi của mình, hoàn toàn có thể đè chết hắn.
Nói vậy đây chỉ là phía ngoài Hắc Huyết Tùng Lâm, cũng không có mấy cao thủ. Sở Dương trong lòng đại định.
Nhưng binh khí của Hạ Lão Tam, cũng cực kỳ hiếm thấy, phương pháp vận dụng binh khí bực này, cũng rất là tà môn, hơn nữa lực sát thương rất mạnh.
Cho nên Sở Dương đè lại sát ý trong lòng, cùng hắn triền đấu.
Đao kiếm chính là binh trung chi tổ. Bất kỳ binh khí nào, vô luận biến hóa như thế nào, cùng Kiếm Đạo đều có chung nguồn gốc. Hai cái vòng tròn răng cưa của Hạ Lão Tam, sau khí xuất thủ đều cắt ngang chém thẳng vào, hơn nữa mỗi một lần xuất thủ, đều có biến hóa quay trở về.
Bất kể là đánh trúng binh khí địch nhân hay là không, nó đều xoáy tròn trên không trung.
Điều này làm cho Sở Dương nhớ lại một loại sát chiêu đặc biệt trong Kim Đạo: Ngự Kim Thuật!
Dưới chân hắn triển khai Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ cùng U Minh Huyễn Ảnh Bộ đến từ đời thứ nhất Cửu Kiếp Kiếm Chủ, thân hình phiêu hốt mê ly, cùng Hạ Lão Tam triển khai ác chiến, vừa nhìn vào thì tựa hồ là không phân biệt được trên dưới, càng đấu càng khó phân thắng bại.
Nhưng Ngụy Vô Nhan ở một bên nhìn vào, trong mắt cũng đã lộ ra nụ cười yên tâm.
Giao chiến cho tới bây giờ, kim Sở Dương như vui sướng, như nhảy múa, biến ảo vạn phần, căn bản không cần sử dụng Cửu Kiếp Kiếm Pháp, ngay cả mình kiếm chiêu tự nghĩ ra cũng không dùng, chẳng qua là dùng kiếm pháp rất bình thường: điểm, thiêu, thứ, tước, liêu... Dùng hết thảy thủ đoạn, quấy nhiễu đối phương ra chiêu, thuận tiện tính toán, ở tình huống bất đồng thì nguyên khí của đối phương vận chuyển biến hóa như thế nào, sau đó vận dụng vào trong kiếm đạo của mình...
Hạ Lão Tam càng đấu thần sắc trên mặt càng dữ tợn, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai vòng tròn ném khỏi tay. Nhưng ngay sau đó hai tay run lên, lại là hai vòng tròn răng cưa ô ô bay ra.
Ngay khi hắn run tay lên, Sở Dương đột nhiên hiểu một chuyện: Thì ra là, trừ nguyên khí vận hành bên trong cơ thể, còn cần rung động kỳ diệu ở cổ tay. Khi ra tay, trong ngoài đồng thời tác dụng làm thành một loại lực lượng tuần hoàn, ở quanh thân tạo thành một loại hấp dẫn tuần hoàn. Vòng tròn răng cưa tự nhiên sẽ xoáy tròn, quay ngược về, vòng đi vòng lại, vô cùng vô tận.
Sở Dương cười dài một tiếng: "Chết!"
Ánh mắt lạnh như băng, trường kim đột nhiên phát ra quang hoa chói mắt. Bành bạch mấy tiếng vang, bốn vòng tròn tứ tán bay ra, thậm chí không trở về!
Hạ Lão Tam hoảng sợ kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, hét lớn: "Làm sao ngươi biết của ta..."
Sở Dương nếu hiểu rõ lực lượng tuần hoàn huyền bí của hắn, dĩ nhiên là một kiếm chặt đứt, nào cho hắn cơ hội tung hoành?
Kiếm quang chợt lóe, so với vừa rồi đâu chỉ nhanh gấp đôi.
Hạ Lão Tam lời còn chưa dứt, đã cảm giác bộ ngực mát lạnh, một cổ kiếm khí chạy ào thân thể, đâm thẳng trái tim, ba một tiếng, ngũ tạng lục phủ vào giờ khắc này đồng thời vỡ vụn. Trước ngực của hắn, xuất hiện một cái lỗ máu thật to!
Hạ Lão Tam thân thể vẫn không ngã, quỷ dị nhìn Sở Dương, lại kiệt kiệt cười nói: "Ngươi dám giết ta... Hắc hắc... Sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
Sở Dương khinh thường hừ một tiếng, một cước đá ra, đem thân thể chán ghét cực điểm này đá bay lên không trung, chia năm xẻ bảy. Chỉ có một cái đầu, vẫn mang theo tiếng gió rít bay đi, vút vào rừng rậm, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả khi trở thành một cỗ thi thể, Sở Dương cũng không muốn gặp lại khuôn mặt chán ghét này, cho nên một cước đá bay!
Nhưng loại thủ đoạn này của Sở Dương, không thể nghi ngờ là phi thường hung tàn.
Nhất là một cước cuối cùng, đá bay đầu, càng làm cho người ta có một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên.
Phốc phốc thanh âm thi thể rơi xuống đất vang lên, hiện trường một mảnh tĩnh lặng, thậm chí không có người nào nói chuyện.
Sở Nhạc Nhi kêu một tiếng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Ngụy Vô Nhan bước tới một bước, che lại ánh mắt của nàng.
"Không cần che dấu! Để nàng nhìn đi!" Giữa sân, truyền đến Sở Dương quát lạnh một tiếng.
Ngụy Vô Nhan nhất thời dừng bước.
Sở Nhạc Nhi hai mắt to nhìn phần thân thể rơi đầy đất, tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy.
Sở Dương cũng không xoay người: "Nhạc Nhi, chớ quên con đường của ngươi! Nếu ngươi lựa chọn con đường kia, tình cảnh như thế này ở trong đời ngươi gần như là không ngừng lại! Nếu ngươi sợ, thì sớm thay đổi chủ ý! Nếu không hối hận, như vậy, bắt đầu từ bây giờ, sẽ phải một mình đối mặt tánh mạng vẫn lạc! Đối mặt nhân sinh tuyệt vọng, cảm thụ loại hơi thở tử vong này!"
"Bởi vì sau này ngươi, sẽ tự mình làm việc này!" Sở Dương lạnh lùng nói: "Nếu không dám nhìn, thì nói với ta: Ngươi hối hận!"
Ngụy Vô Nhan dậm chân một cái, có chút thương tiếc: "Nàng vẫn còn con nít, hơn nữa là nữ hài tử..."
Sở Dương sắc mặt bất động, lạnh lùng nói: "Nhưng địch nhân của nàng, cũng sẽ không vì nàng là hài tử hoặc là nữ hài tử mà bỏ qua cho nàng. Ngược lại, nàng hiện tại không chịu không được, thì tương lai sẽ tiếp thu tàn khốc nặng hơn!"
Ngụy Vô Nhan á khẩu không trả lời được.
"Ta không hối hận!" Sở Nhạc Nhi thanh âm run rẩy nói, cố gắng trợn to hai mắt, nhìn thân thể nát bét ở giữa, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.
Sở Dương sắc mặt nguội lạnh, tựa hồ đối với muội muội của mình cũng không có nửa điểm thương tiếc.
Ngụy Vô Nhan trong lòng thở dài, Sở Dương bây giờ nhìn như vô tình, nhưng đối với muội muội mình chịu trách nhiệm hết lòng!Đúng như Sở Dương nói, Sở Nhạc Nhi... đã lựa chọn con đường của mình, như vậy, những thứ này sớm muộn cũng phải đối mặt!
Khiếp đảm, chính là một loại khuyết điểm trí mạng!
Nếu Sở Nhạc Nhi quyết định con đường của mình, như vậy Sở Dương bắt đầu từ giờ khắc này, dùng hết thảy phương pháp cùng thủ đoạn, phá nát nhu nhược trong tính cách của muội muội mình, khiếp đảm, do dự, sợ hãi. .v.v, hết thảy những thứ có thể làm cho nàng bị thương tổn sau này!
"Ngươi... ngươi dám giết Hạ Lão Tam!" Người còm nhom giống như đại mã hầu kêu lên, thanh âm vừa ra, Sở Dương liền nhận ra được, người này, đúng là kẻ phát ra tiếng cười lúc ba người mới tiến vào.
"Không chỉ có giết Hạ Lão Tam, mấy người các ngươi, ta cũng không định bỏ qua!" Sở Dương lạnh lùng nói:"Đem đầu của các ngươi, trình lên!"
Người còm nhom kia ánh mắt lóe ra một trận, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Mọi người cùng nhau tiến lên!"
Bốn người đồng thời tung người dựng lên.
Sở Dương đưa mắt nhìn, trong lòng không khỏi xác định. Trong bốn người, có hai người dùng kiếm, một cái dùng song câu; mang theo độ cong kỳ dị, hàn quang lóe ra.
Để cho Sở Dương kinh ngạc, cũng là cái hán tử béo nhất kia, người nầy hình thể khổng lồ, nhưng sử dụng binh khí, lại là hai cây trường châm.
Dài khoảng nửa thước, lớn bằng chiếc đũa, hai đầu bén nhọn, ở giữa tròn căng. Quay tròn trong tay, thậm chí tạo ra hai vòng sáng ở giữa không trung.
Sở Dương cảm thấy rất là hứng thú.
Nhưng bốn người đã đánh tới, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, bốn người ba loại binh khí cộng lại thành sáu chuôi, đồng thời hung hăng chào hỏi Sở Dương.
Sở Nhạc Nhi thét kinh hãi một tiếng.
Ngụy Vô Nhan an ủi: "Không có chuyện gì, ngươi cứ nhìn."
Hắn dừng một chút, nói: "Sau này, chờ ngươi bắt đầu tu luyện, loại tràng diện này, ngươi sẽ thấy thường xuyên. Thân nhân bằng hữu của mình ở trước mặt mình chém giết, lâm vào hiểm cảnh hoặc là lâm vào tuyệt cảnh... Chuyện như vậy, thật sự là rất bình thường... Ngươi phải tiếp thu, bằng không, ngươi cuối cùng cũng không thể đi lên con đường kia."
Sở Nhạc Nhi mím môi, lo lắng, run giọng nói: "Có thể... đây là đại ca ta..."
Ngụy Vô Nhan thở dài, thầm nghĩ, ngay cả đại ca của mình cũng không lo lắng... Đây thật sự có chút nói không nên lời.
Quay đầu nhìn v phía giữa sân, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
Chỉ thấy kiếm trong tay Sở Dương trở nên mềm mại như nước, đông một kiếm, tây một kiếm, giống như là chém ra ở dưới nước, có một loại cảm giác trì trệ do nước cản lại vậy.
Nhưng chính là loại chiêu pháp này, đem công kích của bốn địch nhân ngăn trở ở ngoài! Hơn nữa, cái loại kiếm thế kỳ lạ này, tựa hồ như đang gia tăng cái gì đó, công kích của bốn địch nhân, cũng có chút chịu ảnh hưởng, hơn nữa loại lực ảnh hưởng này giống như càng lúc càng lớn...
Tựa hồ là dòng chảy ngầm trong nước, từ từ bắt đầu khởi động, từ từ nhấc lên nước xoáy, kéo cả dòng chảy thay đổi phương hướng, thay đổi lực lượng...
Loại kiếm pháp này, Ngụy Vô Nhan cũng chưa từng thấy. Không khỏi nhìn chằm chằm vào. Hắn theo bản năng cảm giác được, trong bộ kiếm pháp kia của Sở Dương, hàm chứa một loại lĩnh ngộ kỳ lạ. Mà loại lĩnh ngộ này đối với mình, có tác dụng rất lớn!
Ngụy Vô Nhan sắc mặt trịnh trọng, hắn càng ngày càng cảm thấy, ở trên người thiếu niên Sở Dương này, thật sự là tồn tại vô cùng vô tận bí mật!
Ngày đó, thời điểm hắn chém giết ba người kia, sở dụng kiếm chiêu bén nhọn bá đạo, vượt cấp giết người, thậm chí chút khó khăn nào. Hơn nữa, mấy chiêu kia, mình cũng chưa từng gặp qua kiếm pháp như vậy.
Nhưng có một loại cảm giác: Dưới kiếm chiêu bén nhọn như vậy, chỉ cần tu vi đủ thì ngay cả thanh thiên, cũng có thể bổ thành hai nửa!
Ngụy Vô Nhan cũng không phải là hậu nhân Cửu Đại Gia tộc, mà là một đồ đệ tán tu, mặc dù biết truyền thuyết Cửu Kiếp Kiếm Chủ, nhưng tuyệt không biết Cửu Kiếp Kiếm Pháp!
Đó cũng là nguyên nhân ngày đó Sở Dương biết hắn ở một bên nhìn, lại dám dùng Cửu Kiếp Kiếm Pháp.
Hôm nay, kiếm pháp Sở Dương dùng để đối phó vây công, thật ra cũng không phải là kiếm pháp, mà là Kiếm Ý.
Nhu thủy lực!
Thời điểm Sở Dương ở Hạ Tam Thiên, ngộ ra kiếm đạo lực lượng, trong đoạn thời gian này, hắn vẫn không buông tha nghiên cứu, rốt cục ở hôm nay, sau khi Kiếm Đạo đột phá ngũ phẩm Kiếm, có thể dễ dàng như ý, đem này một bộ Nhu Thủy Kiếm ý này dùng đến!
Sở Dương lần này là lịch lãm bổ sung kiếm ý của mình. Mà trước mắt, có hai loại binh khí, hắn có thể tham khảo.
Song câu! Châm!
Song câu, cùng cách sử dụng kiếm tuyệt không giống nhau, thậm chí, là hoàn toàn ngược lại. Châm múa ở trên lòng bàn tay, lực đạo trong đó cực kỳ khéo léo, thì không cần phải nói, mà cái móc, gần như đao, nhưng phương pháp dùng sức, hoàn toàn ngược lại. Song câu, chính là từ trong hướng ra ngoài, hướng xuống rồi kéo.
Lực lượng so với việc dùng kiếm và đao, căn bản không phải một dạng!
Nhưng Sở Dương lại từ trên hai loại binh khí kỳ lạ này phát hiện ra, kiếm ý của mình không đầy đủ!
Cái móc có thể sử dụng, vì sao kiếm không thể dùng? Cái móc vốn là từ đao diễn biến mà ra, mà đao và kiếm, cũng là một nhà. Nếu cái móc có thể dùng, như vậy là kiếm cũng có thể dùng!
Sở Dương nhạy cảm ý thức được, mặc dù đối với việc đề thăng thực lực không cao lắm, nhưng chỉ cần mình tìm hiểu thấu tầng kiếm ý này, tu vi kiếm đạo của mình, tuyệt đối có thể đề thăng một tầng!