Sở Dương hít một hơi, nói: “Không dám xác định.”
Tử Tà Tình thản nhiên nói: “Thật ra ngươi đã xác định, lại còn cần ta phải nói ra sao.” Nàng ngẩng đầu, nhìn Sở Dương: “Thật ra là không cần thiết, ngươi xác định, thì chính là xác định.”
Sở Dương ngẩng đầu lên, mưa to từ trên trời ào ào rơi lên mặt, nhẹ nhàng nói: “Thật tưởng niệm.”
Tử Tà Tình thản nhiên gật gật đầu, cũng không hỏi cái gì, chỉ là thay đổi một vấn đề hỏi: “Sở Dương, ở trong lòng ngươi, người ngươi yêu quan trọng, hay là huynh đệ của ngươi quan trọng?”
Sở Dương ngạc nhiên nói: “Cái này phải đánh giá như thế nào?”
Tử Tà Tình thản nhiên nói: “Nếu trong một lần chiến đấu, người ngươi yêu, và huynh đệ của ngươi đồng thời gặp phải cục diện chắc chắn phải chết, mà ngươi chỉ có thể cứu một người. Ngươi sẽ cứu người nào?”
Sở Dương không cần nghĩ ngợi nói: “Nhìn thấy người nào trước, thì ta cứu người đó.”
“Đồng thời nhìn thấy thì sao?” Tử Tà Tình đuổi theo không bỏ.
“Ai gần ta hơn, ta cứu người đó.” Sở Dương cảm thấy buồn cười: “Loại vấn đề này, cũng cần phải hỏi sao?”
“Nếu là cho ngươi thời gian lựa chọn thì sao?” Tử Tà Tình hỏi: “Trong lòng ngươi sẽ có sự cân nhắc, ngươi cứu ai?”
Sở Dương nhíu mày: “Đây thuần túy là cố tình gây sự! Ta nếu có thời gian cân nhắc, thì nhất định có thời gian cứu cả hai người, còn phải cân nhắc cái gì nữa?!”
“Chỉ được cứu một người, phải bỏ một người thì sao?” Tử Tà Tình hỏi.
“Đi con mẹ nó lấy hay bỏ!” Sở Dương mãnh liệt nói: “Không có lấy hay bỏ! Không có! Thật chẳng biết trong đầu nữ nhân các ngươi nghĩ cái gì? Mỗi ngày đều đi lo lắng mấy vấn đề nhàm chán này, các ngươi có mệt hay không?”
“Y hệt như nữ nhân hỏi nam nhân, ta với mẹ ngươi chỉ có thể cứu một, ngươi cứu ai? Quả thực là cực kì nhàm chán!” Sở Dương cả giận nói.
Tử Tà Tình thản nhiên nói: “Thật ra nữ nhân thích hỏi loại vấn đề này, là để chứng minh địa vị của mình trong lòng nam nhân.”
Sở Dương cười hắc hắc: "Buộc nam nhân lấy hay bỏ, hừ! Nữ nhân buộc nam nhân lấy hay bỏ, cũng đều là đồ vứt đi! Cái vấn đề này, nên trả lời như thế này: Ngươi cứ kiên nhẫn chờ, chờ ngươi có nhi tử, lão bà của con ngươi hỏi hắn cái vấn đề này, khi đó, ngươi sẽ nghe được đáp án chuẩn xác."
Tử Tà Tình nở nụ cười.
“Vậy ngươi hiện tại đã xác định chưa?” Tử Tà Tình nhẹ giọng hỏi.
Sở Dương ngẩn ra, cười ha ha.
Có một số việc, trong lòng mình đã xác định, nhưng lại bán tín bán nghi. Cho nên cần có người khác khẳng định. Người khác khẳng định, có thể đem một nửa nắm chắc của ngươi biến thành mười phần nắm chắc!
Nhưng, người khác khẳng định dù là chính xác đi nữa, thì ngươi cũng đã bị người khác ảnh hưởng. Ngươi không phải tự chiến thắng chính mình. Mà là bị người khác đánh bại!
Cho nên, ngươi chỉ cần nói với chính mình: Ta khẳng định, chính là quyết định!
Như vậy là được rồi.
Cái này, cũng là một tâm ma! Hơn nữa, là tâm ma mỗi người đều có. Mặc kệ là người thường hay là Chí Tôn cao thủ. Phụ thân quan trọng hay là mẫu thân quan trọng? Lão bà quan trọng hay là con cái quan trọng? Huynh đệ quan trọng hay là lão bà quan trọng?
Đây đều là chuyện vĩnh viễn không có đáp án chính xác. Mạnh mẽ lựa chọn, thì sẽ đưa mọi chuyện đến bên bờ vực.
Không có ai nguyện ý lựa chọn như vậy cả!
Tử Tà Tình dùng một tình huống không thể lựa chọn đáp án chu toàn, đem Sở Dương bức đến đường cùng, sau đó ở thời khắc mấu chốt, bài trừ! Một câu, đánh tan tâm ma của Sở Dương!
Sở Dương có chút tự giễu cười nói: “Thì ra, tính cách của ta, vẫn có chút không quả quyết.”
“Tất cả mọi người đều sẽ do dự!” Tử Tà Tình nói: “Chỉ là xem tốc độ quyết định mà thôi.”
Sở Dương chậm rãi gật đầu.
Hai người ở trong mưa đứng một hồi, liền chậm rãi trở về.
Khác với vừa rồi, hiện tại trong lòng Sở Dương, tràn ngập lửa nóng. Đó nhất định là huynh đệ của ta! Tuy rằng ta không chứng cớ, nhưng, trừ bọn họ ra thì tuyệt đối không có một người nào khác cho ta cảm giác quen thuộc như thế.
Ta đang chờ các ngươi!
Ta đang ngóng trông các ngươi!
Huynh đệ, mau lên đây đi! Cửu Trùng Thiên, là của chúng ta!
Mặt Sở Dương đỏ lên một chút, có vẻ kích động.
Đi vào trong phòng, đám người Lăng Hàn Tuyết đồng thời ngạc nhiên. Ở trong mắt bọn họ, Sở Dương tương đối cường đại lại ướt như chuột lột, mà Tử Tà Tình lại không dính một giọt nước.
Cái này có điểm không thích hợp.
Cho dù Sở Dương có che chở Tử Tà Tình như thế nào, thì hắn cũng không thể ướt đẫm, mà Tử Tà Tình lại không có việc gì. Nếu Sở Dương vận khởi huyền công, tự nhiên có thể, nhưng tình huống trước mắt này, lại rõ ràng không có!
Loại phát hiện này, làm cho Lăng Hàn vũ cùng ba vị Chí Tôn trưởng lão trong lòng đều nhảy dựng.
Tất cả bọn họ, đều chỉ coi Tử Tà Tình là một nữ tử bình, thậm chí không có tu vi gì! Nhưng, sự thật trước mắt, lại chứng minh một chuyện: Bọn họ đều nhìn lầm rồi!
Nữ tử phong hoa tuyệt đại này, tuyệt đối là một đại cao thủ sâu không lường được!
Bởi vì bọn hắn đều nhìn không ra tu vi của nàng!
Khó trách Sở Dương dám một mình mang theo hai nữ tử di chuyển mấy vạn dặm! Có một vị cao thủ khủng bố như vậy hộ giá bên người, còn có cái gì đáng sợ nữa?
Tử Tà Tình thản nhiên cười cười, thủ thế một cái rồi quay về phóng với Sở Nhạc Nhi.
Sở Dương có chút khó hiểu.
Gãi gãi đầu, Tử Tà Tình rõ ràng là cố ý. Cố ý dùng loại phương pháp không dấu vết này, làm kinh sợ người Lăng gia một chút!
Vì sao?
Ánh mắt Sở Dương nhìn thoáng qua Lăng Hàn Vũ.
Lăng Hàn vũ cũng nhíu nhíu mày, tự hỏi.
Ánh mắt chậm rãi chuyển động, xẹt qua người một cái thiếu niên gầy yếu ở tận trong cùng.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, rồi lại cúi thấp xuống. Sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút gầy yếu, có bộ dáng chút đáng thương, nhưng... Sở Dương biết, người này tuyệt đối là do công pháp ảnh hưởng, chứ không phải thân thể suy nhược.
Mà thiếu niên này, cũng là người yếu nhất trong đội ngũ của Lăng gia. Thậm chí, còn không đến hoàng cấp! Lăng Hàn vũ và Lăng Hàn tuyết, cũng chưa bao giờ giới thiệu hắn với Sở Dương.
Lăng Hàn vũ nhíu mày, dời ánh mắt khỏi người hắn, sau đó nhìn về phía vài vị Thánh cấp, Chí Tôn cao thủ, ánh mắt như điện.
Ở dưới ánh mắt chăm chú sắc bén của hắn, có ba người hơi hơi thay đổi sắc mặt, tránh né ánh mắt này.
Lăng Hàn vũ hừ một tiếng thật mạnh, lẩm bẩm: “Súc sinh! Thể diện đều quăng đi hết rồi!”
Sở Dương thản nhiên cười cười nói: “Vị công tử này là?”
“Đây là một chất nhi của ta, lần này ta dẫn hắn đến kiến thức một chút.” Lăng Hàn Vũ có chút ngượng ngùng nói.
“Làm chất thật sự là hùng... Tư anh phát, niên thiểu hữu vi! Phong lưu... Lỗi lạc, tuấn tú lịch sự.” Sở Dương bao hàm thâm ý cười nói.
Sở Dương đem chữ ‘Hùng’ tự, cùng hai chữ ‘Phong lưu’ cố ý tăng thêm khẩu khí, kéo dài ngữ điệu.
Lăng Hàn Vũ đỏ mặt lên nói: “Ngươi thật sự là nhạy bén. Bất quá, có một số việc, tuyệt đối sẽ không phát sinh!”
Sở Dương ôn nhu cười cười nói: “Ta tin.”
“Trời mưa, ta đi ngủ một giấc.” Nói xong liền xoay người mà đi.
Ở thời khắc hắn ra khỏi cửa, thiếu niên gầy yếu nọ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng của Sở Dương, trong mắt lộ ra một loại thần sắc ghen ghét.