Hạ Thiên bị bà làm cho tức giận đến nói không ra lời: "Tại sao vẫn là lỗi do cháu sai."
"Tại sao lại không phải, ở trong cái nhà này, vị trí của bố mày, em trai mày là cao nhất, mày với mẹ mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi, em mày có làm cái gì cũng đều đúng hết, còn mày làm gì cũng là sai."
"Bà cũng là phụ nữ mà." Hạ Thiên cắn răng, trừng mắt với bà cụ, "Lại có thể nói ra lời như vậy!"
"Đó là đạo lý từ xưa đến giờ."
Hạ Hạo Hiên cười hì hì nhìn Hạ Thiên, đắc ý dào dạt, giống như là đặc biệt thích thưởng thức vẻ mặt ấm ức của cô sau khi bị người lớn phê bình.
"Hạ Hạo Hiên, xin lỗi chị." Hạ Thiên căn bản là lười tốn nhiều nước miếng với bà nội đầy cổ hủ này, giơ xe Lego của cậu lên, làm bộ muốn đập.
"Đừng!" Hạ Hạo Hiên thu lại vẻ đắc ý, gấp gáp nói, "Đừng chạm vào xe của em, chị muốn em làm cái gì cũng được."
"Em mau xin lỗi chị."
Hạ Hạo Hiên tạm dừng thật lâu, rốt cuộc không cam lòng mà bĩu môi: "Xin lỗi."
Vừa nghe thấy cháu nội bảo bối vậy mà lại xin lỗi Hạ Thiên, bà nội không chịu được, nháy mắt liền mắng: "Mày cái đứa ăn cháo đá bát không biết xấu hổ này! Năm đó nên ném mày vào trong bồn cầu, con nhóc thối không biết xấu hổ vậy mà còn muốn em trai mình xin lỗi, cũng thật biết xem mình như cọng hành, đắc ý nhỉ!"
Hạ Thiên thở hổn hển dồn dập, nhìn bà lão trước mắt đầy mặt nhăn nheo, đầu tóc hoa râm nhưng mặt mũi lại đáng ghét này.
"Cháu... cháu đã làm sai cái gì, mà các người lại đối xử với cháu như vậy, cũng không phải tự cháu muốn sinh ra."
"Ai bảo mày không phải con trai, đây là lỗi của mình, là lỗi của cả cuộc đời mày."
Trong nháy mắt kia, trái tim Hạ Thiên siết lại.
Tay cô cầm xe Lego run rẩy, vài giây sau, hung hăng ném một cú lên mặt đất, bùng nổ hét lớn: "Tôi là con gái không phải là lỗi của tôi! Là lỗi của các người!"
Kế tiếp chính là tiếng thét của Hạ Hạo Hiên điên cuồng và chói tai, cậu nhóc tan nát cõi lòng nhìn xe Lego trên mặt đất đã bị đập đến nát, hung tợn trừng Hạ Thiên.
Biểu tình Hạ Thiên càng dữ tợn hơn so với Hạ Hạo Hiên, việc này đã làm cho tên nhóc bắt nạt kẻ yếu này chùn bước, không dám tìm cô làm phiền, chỉ có thể chọn quả hồng mềm mà nắm, xoay người dùng sức đẩy bà nội một cái ——
"A a a! Đều tại bà! Đều tại bà đấy!"
Hạ Hạo Hiên được bà cậu cho ăn mỗi ngày hai cái trứng gà, nuôi đến mỡ phì thể tráng, sức lực của cú đẩy này thật sự kinh người.
Bà cụ bị cậu đẩy đến nỗi đập vào ngăn tủ, lảo đảo, té ngã trên đất, "Ui da", "Ai da" kêu to lên.
Tuổi tác bà ta đã cao, xương già cả người làm gì có chỗ nào chịu được va chạm như vậy, thoạt nhìn rất không ổn.
Bố đang đi làm, mẹ thì ở quán trà chơi mạt chược, trong nhà không có người nào khác, Hạ Thiên thấy tình hình như vậy, chạy nhanh vào trong nhà lấy máy dự phòng cho người già, gọi .
Rất nhanh, xe cứu thương rầm rập chạy vào tiểu khu, mấy người bác sĩ hộ sĩ đưa bà nội cô lên xe cứu thương, Hạ Thiên với Hạ Hạo Hiên cũng chạy nhanh theo đi lên cùng.
Ở bệnh viện, bác sĩ nói với cô bà cụ bị gãy xương, tuổi này rồi, không thể để bị ngã.
Hạ Hạo Hiên cũng tự biết chính mình gây ra đại họa, người xấu cáo trạng trước, cậu nhóc dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho bố mẹ, lên án Hạ Thiên "bạo hành", còn nói cô làm hại bà nội té ngã nằm viện.
Dù sao... Dù sao đến lúc đó đi truy cứu, bà nội chắc chắn cũng sẽ giúp cậu nói chuyện bênh vực cậu, cuối cùng người chịu trận vẫn là chị cậu.
Hạ Thiên nhìn Hạ Hạo Hiên ở trong hành lang bệnh viện gọi điện thoại, thêm mắm thêm muối cáo trạng.
Toàn thân lạnh băng.
Đúng, cho dù nói dối thì chân tướng là gì... cũng đều không quan trọng, bố mẹ cô căn bản không thèm để ý.
Mặc kệ Hạ Hạo Hiên phạm phải tội lỗi tày trời gì, thì người bị trừng phạt... vẫn đều là cô.
Hoang đường không?
Chính là hoang đường như vậy, cô sinh ra chính là sai lầm.
Một khắc trước khi bố mẹ đuổi tới bệnh viện, Hạ Thiên đã chạy, không thể ở lại, nếu không bố sẽ đánh chết cô.
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên đèn, đầu thu gió mát thoải mái thổi quét, nhưng đối với cô mà nói, lại rét lạnh thấu xương.
Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên.
Trốn, chỉ có thể nhanh chạy trốn, thoát khỏi cái gia đình khiến người ta thở không nổi kia.
Hạ Thiên không biết chính mình đã chạy bao lâu, đi tới con hẻm nhỏ hẹp trên sườn núi gần nhà, trái phải ngõ nhỏ đều đã mở tiệm lẩu, quán mì nhỏ náo nhiệt, còn có những hàng quán ăn vặt,...
Nhân gian ồn ào náo nhiệt, cô lại chỉ muốn rời đi.
Cô lê từng bước lên trên cầu thang, mệt mỏi ngồi ở thềm bậc thang, ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào giữa đầu gối.
Ở nơi xa, sông Gia Lăng mãnh liệt tuôn chảy, đổ vào Trường Giang.
Lúc này, Hạ Thiên cảm giác có vật gì đó lông xù xù cọ tới cọ lui bên cạnh cô, cô cúi đầu, nhìn thấy "Bà Sói" không biết từ chỗ nào chui ra, đang thân thiết cọ bên người cô...
Cô nhất thời đã quên đi nỗi khổ sở, duỗi tay sờ sờ đầu nó.
Mèo nhỏ vội vàng ngửa đầu cọ cô.
"Bà Sói, mấy ngày nay em đã đi đâu vậy?"
"Tại sao lại ở chỗ này."
"Lần trước có lẽ đã làm em sợ rồi, khó trách em lại chạy..."
Cô cũng muốn chạy, nếu cô được sống một cách tự do tự tại giống như Bà Sói, cô nhất định sẽ trốn khỏi cái gia đình này.
Đột nhiên, Hạ Thiên chú ý tới, chân sau bà Sói giống như đang bị thương, lúc đi đường đều sẽ cà nhắc nhấc chân sau lên.
Cô nhanh chóng bế mèo lên, phát hiện đuôi mèo nhỏ giống như cũng bị đốt trụi mất một mảng, bụng cũng có vết ngấn của dao rất rõ ràng.
Rất hiển nhiên, khoảng thời gian mà Bbà Sói biến mất này... Đã gặp phải nhiều chuyện đáng sợ.
"Có người ngược đãi em sao?"
"Sau đó em đã chạy trốn ư?"
"Sao em lại ngốc như thế, không chạy sớm một chút, để người xấu bắt lấy."
Hạ Thiên nói một lúc, nước mắt lại tuôn ra, cô không chỉ đau lòng chú mèo này, mà càng bởi vì nó và cô cũng hơi vận mệnh nào đó đồng bệnh tương liên.