"Đó là một phi công bị rơi máy bay."
"Nếu có thể có được một giây tự do, thì giây tiếp theo dù phải chết cũng có sao đâu."
Từ Bất Châu trầm mặc, cậu nhìn cô gái trước mắt thật kỹ.
Đây là lần đầu tiên cậu... nghiêm túc, cẩn thận mà đánh giá cô.
Cô không phải là người con gái khiến người khác vừa liếc nhìn đã không thể quên. Nhưng ánh mắt đen nhánh của cô giống như có một thứ gì đó vô cùng cuốn hút.
Ôn nhu, vô hại lại cứng cỏi...
Tim Từ Bất Châu như bị cái gì đó nhéo nhéo, cậu liếc mắt qua chỗ khác, đập nhẹ bóng rổ: "Làm nữ tiếp viên hàng không cũng chẳng dễ gì."
"Là người thì phải có ước mơ chứ."
"Vậy cậu phải cố gắng nâng cao thể lực mới được. Vóc dáng cũng phải cao hơn một chút." Cậu đem bóng rổ ném cho cô nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tan học đều phải tới đây luyện tập. Chỉ có chơi bóng rổ mới cao lên được."
Hạ Thiên kinh ngạc nhìn cậu, tim cô muốn bay lên trời.
"Đầu tiên luyện bắt bóng. Bắt lần không được rơi. Luyện tốt rồi thì tôi dạy cậu ném bóng."
Trái tim cô đập thình thịch. Hạ Thiên dựa theo lời cậu cẩn thận mà tập bóng.
Nhưng đối với người mới chơi như cô mà nói thì bắt quả không hề dễ dàng. Hơn nữa Từ Bất Châu lại quan sát không ngừng khiến Hạ Thiên khẩn trương đến luống cuống. Vậy nên không chụp được mấy quả mà bóng đã lăn đi mất
Từ Bất Châu kiên nhẫn mà nhặt bóng lên, ném cho cô: "Không được ngừng. Mau tiếp tục!"
Cô tiếp tục đập bóng, không được mấy cái lại rơi mất. Liên tục lặp lại vài lần, Hạ Thiên nhụt chí nói: "Không được, Từ Bất Châu... quả khó quá."
Từ Bất Châu khẽ cười nói: "Xem ra, phải có hình phạt mới được."
"Hả?"
Từ Bất Châu đứng cạnh người cô nhìn động tác chụp bóng khẽ cười nói: "Nếu gián đoạn thì phạt cậu... Đi mua thuốc lá cho tôi."
Hạ Thiên thế mà lại ngoan ngoãn đi mua thuốc lá cho Từ Bất Châu.
Cô gái này...
Cậu chỉ tuỳ tiện nói đùa một câu, không ngờ rằng cô lại thành thật như thế, như vậy nếu anh không dạy cô cẩn thận thì hình như hơi ngại rồi.
Từ Bất Châu một tay mở nắp kẹo bạc hà, ngửa đầu gõ một cái.
Lúc này, Trần Lâm âm thầm quan sát một hồi lâu đi đến bên cạnh Từ Bất Châu, nhân lúc cậu không để ý liền cướp lấy quả bóng rổ trong tay cậu— —
"Không phải cậu luôn không thích kiểu đàn em học bá vừa nghiêm túc vừa cố chấp sao?"
Từ Bất Châu lấy lại quả bóng rổ từ tay Trần Lâm, xoay người nhảy lên ném bóng: "Không liên quan đến cậu."
"Cậu cũng không thích mẫu người như cô ấy, không thích thì đừng dây dưa vào, ngộ nhỡ người ta thật lòng, cậu muốn bỏ cũng không bỏ được."
"Trần Lâm, bình thường không thấy cậu nhiều lời như vậy."
Trần Lâm nghĩ một hồi rồi lại nói: "Không phải cậu muốn quả bóng rổ có chữ ký của ngôi sao bóng rổ NBA của tôi sao, như này đi, cược một ván, nếu như cậu có thể ở bên cô ấy trong ba tháng không chia tay thì tôi sẽ cho cậu quả bóng đó."
"Vô vị." Từ Bất Châu đảo mắt: "Tôi đây không muốn lãng phí ba tháng đi lấy lòng một nữ sinh chỉ vì một quả bóng rổ."
"Thế như này đi, một tháng, thế nào?"
Trần Lâm chỉ muốn khiến cho Hạ Thiên nhanh chóng chết tâm, bởi vì không có được thì sẽ mãi mãi không cam tâm.
Cô chưa từng ở bên Từ Bất Châu, căn bản không biết người đàn ông này có bao nhiêu tật xấu, đợi khi cô biết rồi sẽ hiểu ra rằng cậu căn bản không hợp với cô.
Tuy nhiên, Từ Bất Châu vẫn một mực từ chối: "Không có hứng thú."
Lúc này, Hạ Thiên một lần nữa quay trở lại sân bóng rổ, lén lút lấy thuốc lá từ trong túi ra giấu vào trong ống tay áo đồng phục.
Từ Bất Châu đi đến trước mặt cô, cô như một tên trộm kéo cậu vào một góc, nhét bao thuốc lá vào túi quần cậu.
Trong thời khắc bọn họ tiếp xúc với nhau, Từ Bất Châu đưa tay qua, ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
Tim Hạ Thiên giống như một cái trống đập liên hồi, toàn thân khô khốc tê dại.
"Cảm ơn."
Ngón tay Từ Bất Châu sờ theo đường viền bao thuốc lá trong túi, thuận tay lấy điện thoại ra, thản nhiên nói: "Kết bạn đi, tôi chuyển tiền cho cô."
Hạ Thiên cầm túi vải ở bên cạnh ghế, lắc đầu: "Tớ không có điện thoại."
"Ồ." Từ Bất Châu trước nay đều không mang theo tiền lẻ bên người, cậu dừng một chút nói: "Ngày mai tôi trả cô."
"Không sao."
"Không sao?" Đôi mắt đào hoa của cậu thiếu niên sáng lên: "Vậy không trả nữa."
Hạ Thiên rất thành thật nói: "Cậu dạy tớ đánh bóng rổ mà, tiền này coi như tiền học phí."
Từ Bất Châu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Cô căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, quay sang một bên, ngay cả khi nhìn cậu một cái cô vẫn cảnh giác như một con vật nhỏ.
Những nữ sinh thích Từ Bất Châu rất nhiều nhưng Từ Bất Châu đối với họ không có cảm giác gì.
Cậu chưa từng tiếp xúc với mẫu người như Hạ Thiên, ngược lại cũng... không đáng ghét.
Có điều đúng như những gì Trần Lâm nói, loại người như cô vừa nhìn đã biết là một cô gái nghiêm túc và cố chấp, kiểu con gái như này... sức chịu đựng quá lớn, cậu không dám gây phiền phức.
Từ Bất Châu cũng không nói gì nhiều, cầm bóng trở lại sân bóng rổ, cùng với một bạn nam chơi solo.
Hạ Thiên đeo cặp sách ra khỏi phòng thể chất, làn gió mát mùa thu thổi qua khuôn mặt đỏ ửng của cô.
Hôm nay cô với Từ Bất Châu nói chuyện rất nhiều.
Giống như... đang nằm mơ.