" Hạ Thiên , xuống lầu mua bao thuốc lá cho bố ."
" Con vừa tắm rửa xong ." Hạ Thiên dùng khăn lau khô tóc dài ướt, quét mắt nhìn Hạ Hạo Hiên đang chơi đồ chơi Lego trên thảm: "Để em trai đi đi."
"Không ngờ con nhóc mày tâm địa xấu xa thật." Bà nội đeo kính lão đan áo len, mắng: "Em trai mày nhỏ như vậy, đi lạc thì làm sao bây giờ! Tao thấy mày không có lòng tốt!"
"Cửa tiệm đó ở cạnh khu nhà dưới tầng, bình thường mọi người để nó xuống tầng chơi với bạn nó, cũng không có ai trông coi."
Hạ Nhân thuận tay cầm gạt tàn lên, nhưng không đập, làm một động tác hù dọa: "Mày còn cãi nhau với bà nội!"
Hạ Thiên đành phải về phòng thay quần áo, ngay cả tóc cũng chưa kịp sấy khô, nhận tiền xuống lầu mua thuốc lá cho ba.
Cửa hàng đó của chú Xa nhà hàng xóm mở, là một người đàn ông hói khoảng bốn mươi tuổi, bình thường nhìn thấy Hạ Thiên đều gọi cô, Hạ Thiên đối với chú Xa nói chuyện hiền lành có ấn tượng rất tốt.
"Chú Xa, bán cháu một bao Hồng Tháp Sơn."
Xa Lãng đang đứng xem mấy người phụ nữ ở quán trà bên cạnh dưới cây chơi mạt chược, thấy cô tới, lê dép xỏ ngón quay về cửa hàng, ném cho cô một bao Hồng Tháp Sơn: "Lại tới mua thuốc lá cho bố cháu à?"
"Dạ."
Xa Lãng nhìn lướt qua Hạ Thiên một cái, cô mặc một chiếc quần lửng thường thấy trong mùa hè, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng trẻo, mái tóc ướt buông xuống vai, mang theo vài phần du͙ vọиɠ thuần khiết.
"Nóng như vậy còn mặc áo dài tay, không nóng sao." Xa Lãng lấy ra một chai CoCa lạnh từ trong tủ đông đưa cho Hạ Thiên: "Cầm uống đi, chú mời cháu."
"Hả, cháu không cần, cảm ơn chú."
"Cầm lấy đi." Xa Lãng đi tới bên cạnh Hạ Thiên, đưa lon CoCa cho cô, "Thuốc lá của bố cháu đều mua ở chỗ chú, mời cháu uống một lon coca không đáng là gì."
"Vậy cám ơn chú Xa." Hạ Thiên nhận chai CoCa lạnh, nở một nụ cười đầy cảm ơn với gã.
Xa Lãng nhìn cô, cảm thán nói: "Hạ Thiên, cháu nói bố mẹ cháu cũng thật là quá đáng, đây là thời đại gì rồi, chú chưa từng thấy trọng nam khinh nữ đến mức này."
"Cháu nhìn khắp đường này đi, có mấy gia đình trọng nam khinh nữ đâu, haiz, cháu cũng là đầu thai sai người, gặp phải đôi vợ chồng kỳ quái này, nếu cháu làm con gái chú, chú chắc chắn yêu thương cháu, con gái ngoan ngoãn như vậy."
Trong lòng Hạ Thiên âm ỷ buồn, cảm kích nhìn Xa Lãng: "Cảm ơn chú, cháu về trước."
"Được rồi, đi chậm thôi, có nhu cầu gì thì tới tìm chú."
Xa Lãng nhìn bóng lưng cô đi xa, đáy mắt gã hiện lên một chút hứng thú, xung quanh có người phụ nữ đánh ra một bộ giang thượng hoa, nói với Xa Lãng: "Con gái của người ta liên quan đến ông, không có việc gì cũng xum xoe."
"Lại liên quan cái gì đến bà, bà ăn dưa, bà đánh mạt chược của bà đi."
Khoảng thời gian đó, trong ngõ nhỏ không còn thấy bóng dáng con mèo gọi là "Bà Sói", mặc kệ Hạ Thiên dùng thức ăn cho mèo hay giăm bông gọi nó, đều không thấy xuất hiện nữa.
Có lẽ lần đó bị điện giật hoảng sợ bỏ chạy, nó không dám quay lại nữa.
Trong lòng cô thoáng buồn: "Bà Sói" là con mèo hoang cô thích nhất, vô cùng hiền lành vô hại, mỗi lần ăn no một bữa, những con mèo khác đều đi rồi, chỉ có Bà Sói ở lại, lật ngửa bụng để cho cô sờ.
Hy vọng nó có thể được một người chủ tốt bụng nhận nuôi, sống tốt hơn một chút, không đi lang thang xung quanh nữa.
Nhưng nghĩ lại không có khả năng này, Bà Sói thật sự rất xấu, khắp người là bộ lông màu xám, giá trị nhan sắc so với những con mèo bình thường đều xấu hơn rất nhiều.
Rất nhiều con mèo hoang trong khu dân cư này đã bị "bắt cóc" và có được chủ sở hữu mới.
Chỉ có Bà Sói vẫn không ai muốn.
Ngoại trừ Hạ Thiên, có lẽ không ai muốn cho con mèo xấu xí này ăn cả.
Cô đã có một số loại cảm giác đồng bệnh tương liên nên thương cảm nó.
Sau khi tiêm mũi vắc-xin dại thứ hai, cuối cùng Hạ Thiên cũng trở lại trường học, vừa đến lớp đã nghe các bạn trong lớp thảo luận, nói Từ Bất Châu chuyển đến khoa xã hội lớp một của bọn họ ——
"Tại sao cậu ấy lại chuyển lớp! Cậu ấy không phải ở lớp hỏa tiễn bên khoa tự nhiên sao?"
"Hơn nữa giải thưởng trong cuộc thi vật lý đều sắp giành được rồi thiên tài khoa học lại dừng."
"Ai biết được, học tự nhiên đỉnh như vậy, không biết tại sao lại muốn chuyển đến khoa xã hội."
Kiều Dược Dược kích động túm lấy bạn học nữ hàng đầu hỏi: "Xác định là lớp chúng ta sao?"
"Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy đăng ký tài liệu bên cạnh bàn làm việc của thầy Chu, tuyệt đối đúng!"
"Nam trong lớp văn vốn đã ít, vị đại thần này chuyển qua đây, đội bóng rổ lớp chúng ta có hy vọng rồi!"
Bạn nữ liếc Kiều Dược Dược một cái: "Dược Dược, cậu thật không hổ là đội trưởng đội bóng rổ, nghe được trai đẹp chuyển qua đây, trong đầu thế nhưng nghĩ đến việc này."
"Vậy thì không phải!" Kiều Dược Dược hất tay áo lên: "Tôi đối với vị kia... Cũng không dám có tâm tư mơ mộng gì, cũng không biết chết như thế nào."
"Ha ha ha, tôi và cậu khác nhau, chờ cậu ấy chia tay, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy."
Kiều Dược Dược thần bí nói: "Vậy cậu theo đuổi đi, tôi nói cho các cậu biết, cậu ấy và Lương Gia Di đã chia tay rồi."
"Cái gì! Chia tay rồi sao?!" Một đám nữ sinh bát quái chạy tới: "Sao có thể chứ?"
"Ngay trong kỳ nghỉ hè này, chia tay ngay trên xe buýt, tôi đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này đó!"
"Woa, Lương Gia Di thật đúng là... Theo đuổi người ta một năm rưỡi, chia tay một tháng rưỡi trước, không phải là cuối học kỳ trước mới xác nhận quan hệ sao?"
Kiều Dược Dược cười hì hì nói: "Từ Bất Châu hoàn toàn không thích cô ta, chia tay cũng rất quyết đoán."
Hạ Thiên nghiêm túc ghi nhớ kiến thức địa lý, cũng không gia nhập đội ngũ thảo luận cùng Kiều Dược Dược.
Bỗng nhiên, phòng học im lặng lại, chủ nhiệm lớp Chu Bình An dẫn chàng trai đi vào phòng học ——
"Học kỳ này lớp chúng ta có bạn học mới từ lớp hỏa tiễn bên tự nhiên chuyển tới, thành tích của em ấy tôi cũng không cần phải nói nhiều, các em có vấn đề gì ở phương diện học tập cứ việc xin em ấy chỉ bảo."
"Nhất là môn toán của các em, tôi vừa mới không nhìn một lát, nát thành một đống cặn bã, còn là một ổ cặn bã. Thành tích môn toán của em ấy mỗi lần đều được điểm tối đa, phải khiêm tốn hướng người ta xin chỉ bảo thật tốt!"
Các bạn nữ nói ra từng trận tiếng hô "Woa", đương nhiên ít nhiều cũng mang theo ý trêu chọc.
Các bạn nam thậm chí còn phấn khích hơn.
Nói đùa gì chứ, Từ Bất Châu đấy! Bóng rổ của người này... Đỉnh của chóp.
"Khụ." Chu lão sư bảo mọi người yên tĩnh lại, quay đầu lại nói với cậu: "Em giới thiệu bản thân mình đi, để cho các bạn cùng lớp biết em."
Chàng trai đi lên bục giảng, dùng sức mạnh viết trên bảng đen ba chữ ——
Từ Bất Châu.
"Tôi không có gì để giới thiệu cả, các cậu có cái gì cần hỏi không." Giọng nói của cậu mang theo vài phần giấy Tuyên Thành đánh bóng.
Hạ Thiên không kìm lòng được dời tầm mắt khỏi sách địa lý, nhìn về phía chàng trai trên bục giảng.
Khuôn mặt của cậu cực kỳ có sắc nét, góc cạnh rõ ràng. Làn da trắng rất sạch sẽ, mắt một mí hẹp và đôi môi mỏng, mang lại cảm giác lạnh lẽo của tuyết tùng.
Đồng tử sâu như giếng cổ, nhìn không thấy đáy.
Kiều Dược Dược dẫn đầu giơ tay lên ——
"Cậu có muốn tham gia vào đội bóng rổ của lớp không!"
Từ Bất Châu: "Đương nhiên có."
"Hả?"