Lại thấy Từ Bất Châu đã bị Lương Gia Di kéo đến cầu thang ở cuối hành lang.
Ánh nắng hoàng hôn sặc sỡ xuyên qua cửa sổ, dát lên chiếc cổ nổi gân rõ ràng của cậu một vệt màu đỏ cam, mang theo vài phần gợi cảm.
Sườn mặt cậu góc cạnh rõ ràng, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt đen bình tĩnh mà nhìn cô gái đang thút thít trước mặt.
Lương Gia Di nắm góc áo cậu, cắn cắ n môi dưới dáng vẻ rất uất ức, tựa như đang kìm nén để không bật khóc nức nở...
Cuối cùng, một lát sau, Từ Bất Châu dùng đôi tay thon dài trắng nõn của mình lấy ra một bịch khăn giấy từ trong túi, đưa cho Lương Gia Di, sau đó kéo cô ta đi xuống lầu.
Trong nháy mắt kia, Hạ Thiên cảm giác tim sắp bay ra ngoài.
Y như ngồi tàu lượn siêu tốc, thong thả mà leo lêи đỉиɦ, giây tiếp theo, vèo một cái bay thẳng xuống vực sâu, có vài giây gần như hít thở không thông thiếu oxy...
Hạ Thiên thu tầm nhìn lại, về lớp học đeo cặp xách lên, cùng Kiều Dược Dược ra khỏi khu dạy học.
Tàu lượn siêu tốc cũng chậm rãi vào trạm, chuyện xưa tựa như chưa từng xảy ra, mọi thứ đều quay lại như bình thường.
......
Trong số nhiều cô gái thích Từ Bất Châu, Lương Gia Di may mắn hơn.
Trên đường tan học về, Hạ Thiên ăn một cây kem, cùng Kiều Dược Dược đi xuống một con dốc, nghe nữ hoàng nhiều chuyện - Kiều Dược Dược lải nhải chuyện đời sống sinh hoạt của Từ Bất Châu.
"Lương Gia Di theo đuổi cậu ta năm, chỉ cần trận bóng có cậu ta, thì đều đi theo cổ vũ."
"Cậu ấy hoàn toàn không có giới hạn với Từ Bất Châu, thậm chí nếu cậu ta nói thích cái gì đó, cậu ấy cũng có thể làm cùng cậu ta."
Hạ Thiên nghe cô nàng nói, nét mặt luôn bình bình, chắc vẫn còn đang tiêu hoá cảm xúc.
Cho đến khi cô nghe câu cuối cùng, cô mới giật mình ngẩng đầu lên: "Cùng cậu ấy làm cái gì?"
Kiều Dược Dược nhướng mày, trán hơi nhăn lại, ghé sát vào cô, ý tứ sâu xa nói: "Từ Bất Châu không phải có vết nhơ là ngược đãi chó sao, vậy mà cậu ấy thậm chí còn nói sẽ bên cạnh cậu ta... Cái này không phải không có giới hạn thì là gì, kẻ điên đúng là có thể hấp dẫn lẫn nhau."
Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên đã đánh gãy lời cô nàng: "Từ Bất Châu không phải kẻ điên..."
Kiều Dược Dược nhìn nhìn cô, đáy mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
Hạ Thiên vội vàng che giấu gấp rút bổ sung: "Cậu có thấy kẻ điên nào có thể giành huy chương vàng quốc tế trong cuộc thi vật lý chưa."
"Ha ha ha."
Kiều Dược Dược nắm lấy cổ áo của Hạ Thiên, kích động nhìn cô: "Mới nãy tớ còn không chắc, hiện tại xem ra chắc chắn rồi nha! Một con ngoan trò giỏi không quan tâm chuyện bên ngoài như cậu, từ bao giờ lại biết bao che giải thích giùm người khác thế?"
Hạ Thiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lẩm bẩm nói: "Bọn họ lại quay lại."
Kiều Dược Dược thở dài: "Dù cho quay lại, tớ lập flag trước, không quá hai tuần."
Một trận gió thổi qua, mang theo nhiệt độ còn sót lại ngày hè, thổi qua gương mặt đỏ ửng của Hạ Thiên.
"Sao bọn họ lại ở bên nhau?"
"Cậu hỏi đúng người rồi đấy." Thấy Hạ Thiên trước giờ chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác vậy mà lại có hứng thú với chuyện này, cô nàng nói như thuộc trong lòng bàn tay——
"Trong trận mưa xối xả vào cuối tháng Sáu, hôm đó là sinh nhật của Từ Bất Châu, Lương Gia Di dầm mưa đợi dưới chung cư cậu ta hai tiếng đồng hồ để đưa cho cậu ta một phần bánh quế trứng."
"Cuối cùng Từ Bất Châu xuống lầu, sau hôm đó thì nghe nói đã xác lập quan hệ."
Hạ Thiên liếc mắt nhìn cô nàng một cái: "Chuyện xảy ra dưới chung cư người ta mà cậu cũng biết, cậu nghe được ở đâu vậy?"
"Cậu ta không sống chung với gia đình, cậu ta thuê chung cư ở chung với mấy người bạn, nghe nói là cảm thấy điều kiện ký túc xá ở trường quá kém, vị Thái Tử gia kia, chi phí ăn mặc cái gì mà không mắc nhất chứ."
Hạ Thiên không hề lên tiếng.
......