Chén trà đập thẳng vào vai Thẩm Trí Hằng, khiến hắn đau đớn cau mày, nhưng lại không dám ậm ừ một lời.
"Thẩm Trí Hằng, ngươi đã nuôi dạy được một đứa con gái ngoan!" Thái hậu truyền đến một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị, tràn đầy trách cứ.
Còn Thẩm Ngữ Yên vẫn quỳ sang một bên không dám nói một lời. Vết cắt trên trán rõ ràng khiến cô đau đầu như búa bổ, nhưng cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng, không dám phàn nàn với Thẩm Trí Hằng.
Thẩm Trí Hằng thấy vậy hít một hơi thật sâu, đau lòng mà trách móc nhìn Thẩm Ngữ Yên, đi về phía Thái hậu: "Thái hậu nói đúng, lão thần không dạy dỗ được con gái, sau này lão thần sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó."
"Đi theo ai gia, ta có chuyện muốn cùng ngươi bàn bạc." Thái hậu lại trừng mắt nhìn Thẩm Trí Hằng, lạnh lùng nói.
Sau đó bà ta quay lại nhìn Giang Như Uyển đang đứng bên cạnh, vỗ nhẹ vào tay cô và nói nhẹ nhàng: "Đi thỉnh an Giang Quý phi đi. Ai gia sẽ lại gọi ngươi tiến cung."
Giang Uyển Như nghe vậy thì rất vui. Cô cung kính nói: "Vâng. Thần nữ cáo lui."
Lúc này Thẩm Trí Hằng mới nhận ra rằng ngoài con gái mình, trong Nhất Khôn cung còn có nữ nhi của Giang gia.
Lông mày hắn tối sầm không dấu vết, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, Thái hậu vậy là có ý gì?
"Thẩm Trí Hằng! Có phải lời nói của ai gia không còn tác dụng với ngươi nữa không?" Đang suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng của Thái hậu lại vang lên.
Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng lập tức tỉnh táo lại, bước tới theo kịp Thái hậu.
Giang Như Uyển bước những bước tao nhã đến trước mặt Thẩm Ngữ Yên, cúi xuống đỡ cô dậy, "Thẩm tiểu thư, nhanh đứng dậy đi, ở đây rất lạnh. Hơn nữa, vết thương trên trán của cô có vẻ nghiêm trọng, nếu không nhanh được thái y chữa trị, có thể sẽ để lại sẹo."
Cô nói rất thân thiện, mỉm cười nhìn Thẩm Ngữ Yên, như thể nói "Ta muốn làm bạn với cô, cô đừng từ chối".
Nhưng, Thẩm Ngữ Yên trực tiếp đẩy bàn tay đang nắm cổ tay cô ra. Cô cũng khách sáo cười nói: "Lòng tốt của Giang tiểu thư, ta xin nhận, không phiển Giang tiểu thư lo lắng. Giang tiểu thư, cô còn không mau đi thỉnh an Giang Quý phi nương nương đi? Không sợ Quý phi không vui sao?"Giang Như Uyển cười nói: "Nương nương thông tình đạt lý, sẽ không trách Như Uyển đến thỉnh an Thái hậu trước. Hay là, Thẩm tiểu thư cũng đi cùng với ta a. Dù sao thì, Huệ Lan cung của Huệ phi cũng ở ngay cạnh Giang Khê cung của Quý phi."
Những lời này nghe như không hề có ý gì.
Vừa rồi Thẩm Nhược Kiều trước mặt mọi người nói: "Huệ phi nương nương tận mắt nhìn thấy, thấy bọn họ tằng tịu, quan hệ bất chính. Bây giờ cô mời Thẩm Ngữ Yên đến Huệ Lan cung thỉnh an Huệ phi.
Đây mà là ý tốt sao? Đương nhiên là cô đang chế nhạo Thẩm Ngữ Yên.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Ngữ Yên tối sầm, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào cô, gằn từng chữ:" Giang tiểu thư, khi nào đến lượt cô can thiệp vào chuyện của Thẩm gia? Đây là cung của Thái hậu, ngươi muốn gây chuyện với ta? "
Giang Như Uyển nhếch môi mỉm cười, chậm rãi nói:" Thẩm nhị tiểu thư hiểu lầm, Như Uyển không dám. Nhị tiểu thư đừng tức giận. Cô đang bị thương, tức giận sẽ càng hại thân. Ta sẽ không nói nữa, ta phải đi thỉnh an Quý phi nương nương a. Nếu Nhị tiểu thư không muốn đi thỉnh an Huệ phi, vậy Như Uyển không làm khó cô nữa. "
Nói xong, cô lịch sự chào Thẩm Ngữ Yên, rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Giang Như Uyển, Thẩm Ngọc Yên tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.
Cái gì mà không muốn đi thỉnh an Huệ phi nương nương? Cô không muốn đi sao? Nếu bây giờ cô đến thỉnh an Huệ phi nương nương, chẳng phải là có ý tra hỏi Huệ phi sao?
Tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đã ép cô vào tình huống như vậy!
Thái hậu và Thẩm Trí Hằng không biết bên trong nói gì, nhưng khi Thẩm Trí Hằng đi ra, sắc mặt không tốt lắm, trong mắt tràn đầy tức giận.
Thẩm Ngữ Yến thấy vậy vội vàng tiến lên, thận trọng gọi:" Phụ thân.. "
Lời chưa kịp nói xong, Thẩm Trí Hằng đã ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng nham hiểm, dọa cô lập tức im bặt, không dám lên tiếng..
Thái hậu cũng đi về phía bên này, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Ngữ Yên.
Thẩm Ngữ Yên nhìn thấy, sợ hãi đến mềm nhũn hai chân, quỳ xuống một tiếng:" Thái hậu tha tội, Ngữ Yên biết sai rồi. "
" Chuyện lần này ai gia nể tình phụ mẫu và phụ thân của ngươi, không truy cứu nữa. Ngươi trở về tự mình đóng cửa suy nghĩ, nếu có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không nương tay! "Thái hậu mặt không biểu tình nói.
Nghe vậy, Thẩm Ngữ Yên liên tục đáp lại:" Vâng, vâng! Ngữ Yên ghi nhớ lời Thái hậu dạy. Thần nữ sẽ tự đóng cửa suy nghĩ, không khiến Thái hậu thất vọng nữa. "
" Ân. "Thái hậu phẩy tay nói" Đều lui ra đi, ai gia mệt rồi. "
Thẩm Trí Hằng kéo Thẩm Ngữ Yên rời đi, hai người đều có vẻ thận trọng và nghiêm túc.
Hai người rời đi không bao lâu, trong cung có người tới báo, Huệ phi đến chào thỉnh an.
Thái hậu nghe nói Huệ phi tới, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng tối tăm.
Bà lạnh giọng nói với Khang Bảo:" Ngươi nói với nàng, ai gia lần đây không được khỏe, trong khoảng thời gian này nàng không cần phải đến thỉnh an, bảo nàng ở lại Huệ Lan cung, không cần phải đi đâu nữa. Để nàng nghiêm túc suy nghĩ xem, vì sao hoàng thượng vẫn chưa tới gặp nàng. "
Khang Bảo cung kính vâng lệnh," Vâng, nô tài lập tức chuyển lời. "
" Chờ một chút! "Đang định quay người, Khang Bảo lại thì bị Thái hậu chặn lại," Hãy nói với nàng, sau này không có chuyện gì thì đừng đến Thẩm phủ. Nàng hiện tại là phi tần của hoàng thượng, không phải là nữ nhi của Thẩm phủ. Nếu nàng muốn trở thành nữ nhi của Thẩm phủ, ai gia có thể thành toàn cho nàng. "
Bên ngoài Nhất Khôn Cung.
Khang Bảo đem những lời Thái hậu vừa nói truyền lại cho Huệ phi, nàng nghe xong thì lùi lại vài bước.
Nếu cung nữ không đỡ kịp thời, có lẽ nàng đã ngã xuống đất.
Nàng dùng hết sức lực đối mặt với Khang Bảo, vẻ mặt chân thành nói:" Tạ ơn Khang công công, bản cung sẽ ghi nhớ. Cũng xin Khang công công hồi bẩm Thái hậu, bản cung nhất định tuân chỉ! Thái hậu không triệu kiến, vậy bản cung về trước. Mấy ngày nữa lại tới thỉnh an Thái hậu. "
Thân thể nàng gần như lắc lư, được cung nữ giúp đỡ, đi từng bước một về phía Huệ Lan cung.
Nhưng lòng nàng đã chìm thẳng xuống đáy vực.
Thái hậu đang trách móc nàng và cảnh cáo nàng!
Mọi người đều cho rằng nàng đã lan truyền chuyện của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Văn Dương trong cung. Có điều, rõ ràng nàng không nói gì cả.
Nàng nghĩ không ra, nàng không hề nói chuyện này với Hoàng thượng và Thái hậu, làm sao Hoàng thượng và Thái hậu biết được chuyện của Thẩm gia?
Sáng sớm như vậy đã hạ thánh chỉ ban hoon? Nhưng lại là làm thiếp.
Điều này khiến nàng hoàn toàn không nói nên lời!
Hiện tại ý đồ của Thái hậu rõ ràng là muốn trừng phạt nàng miệng dài.
Nhưng nàng rõ ràng không làm gì cả.
* * *
Thẩm phủ
Thẩm Nhược Kiều vừa trở về Kiều Viện, liền nhìn thấy Đình Lan vội vàng chạy tới chào hỏi, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:" Tiểu thư, sao người lại hồi phủ nhanh như vậy? Người không phải tiến cung để gặp Bách Lý thiếu gia sao?"