Nghe vậy, Mộ Dung Vũ vội vàng đặt sách xuống, đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Theo ta đến Bách Lý phủ." Sau đó nhanh chóng đi về phía cửa.
"Vương gia!" Lãnh Lăng vội vàng gọi hắn, "Ngài bị thương. Thẩm tiểu thư đã nói với ti chức. Ít nhất phải mười ngày.."
"Ngươi là của bản vương hay là người của Thẩm Nhược Kiều!" Mộ Dung Vũ xoay người, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lãnh Lăng nuốt khan, theo bản năng lùi lại hai bước, vừa sợ hãi vừa kính cẩn nhìn hắn, nói: "Ti chức là thuộc hạ của Vương gia. Nhưng, Vương gia, ngài đã hạ lệnh, lời Thẩm tiểu thư nói cũng như lời ngài nói. Nếu ti chức không nghe lời Thẩm tiểu thư, là làm trái với lời tiểu thư, ti chức.. ti chức.."
Nói tới đây, nhận ra Mộ Dung Vũ đã tới gần, mặt tối sầm lại, ánh mắt chết chóc nhìn hắn, hắn liền im lặng.
"Cho nên, ngươi không dám làm trái lời Thẩm Nhược Kiều, lại dám làm trái bản vương lời?" Mộ Dung Vũ lại hỏi Lãnh Lăng.
Lãnh Linh không chút do dự lắc đầu, "Ti chức không dám. Chỉ là.. chỉ là.."
Hắn vẻ mặt khó xử nhìn Mộ Dung Vũ, tựa hồ muốn nói nhưng lại do dự.
"Nói!" Mộ Dung Vũ lạnh lùng nói.
Lãnh Linh hít một hơi thật sâu, bộ dáng không sợ chết nói "Hôm nay Thẩm tiểu thư vừa nói với ti chức một câu, nói.. nói.. nếu Vương gia không chịu nghỉ ngơi mười ngày, để nàng biết được ngài lại ra ngoài.. làm.. làm.."
Làm cái gì? Ba từ đó, hắn không dám nặn ra khỏi miệng a!
Chỉ có Thẩm tiểu thư mới dám nói như vậy với Vương gia.Vương gia lớn như thế này, cũng không có ai dám nói những lời như thế với ngài ấy. Ngay cả Thái hậu cũng phải kiêng dè Vương gia vài phần.
Nhưng Thẩm tiểu thư dám nói Vương gia là.. cái gì..
"Nói!" Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Vũ lại vang lên, lần này là ra lệnh.
Nghe vậy, Lãnh Lăng lại hít một hơi thật sâu, dáng vẻ như chuẩn bị đón nhận cái chết, "Thẩm tiểu thư nói, Lãnh Lăng, nói với Mộ Dung Vũ, nếu ngài ấy không chịu ở trong phủ dưỡng thương mười ngày, để ta biết ngài ấy lại chạy ra ngoài làm thiên hầu, ta sẽ bắt ngài ấy nằm trên giường cả đời! Ta nói được làm được, nếu không tin thì bảo ngài ấy thử xem!"
Hắn học theo Thẩm Nhược Kiều nói một hơi, đem tất cả lời nàng đã nói tường thuật lại không sai một chữ. Nói xong, hắn đột nhiên quỳ xuống, chắp tay nói: "Vương gia, thi chức gọi ngài bằng tên, xin Vương gia trách phạt."
Có điều, Mộ Dung Vũ không tức giận mà có vẻ suy tư.
Bàn tay phải của hắn vuốt cằm, khóe môi hiện nên một đường cong hấp dẫn.
Không thấy hắn nói gì, Lãnh Lăng không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ quỳ xuống chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
"Ai theo nàng đến Bách Lý phủ?" Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Vũ vang lên.
"Thẩm tiểu thư mang theo Xuân Bạch và Đình Lan, còn có, Thẩm Ngữ Yên cũng mang theo hai nha hoàn, Thẩm Trí Hằng đem quản gia đi cùng." Lãnh Lăng cung kính nói.
"Thẩm Trí Hằng, Thẩm Ngữ Yên?" Mộ Dung Vũ thấp giọng nói ra hai cái tên này, ánh mắt lạnh lùng như Diêm Vương trong ngục tối, khiến người ta rùng mình, "Bách Lý phủ sao lại mời nàng tới?"
"Nghe bảo đó là ý của Thẩm lão thái thái." Lãnh Lăng đáp: "Mười ngày trước, Thẩm lão thái thái và phu nhân của Bách Lý phủ đã cùng nhau tới miếu Thành Hoàng cầu an. Cũng không biết có chuyện gì, lão thái thái đột nhiên cảm thấy thân thể không được khỏe. Vì miếu Thành Hoàng gần Bách Lý phủ nên Tiên An Hầu phi nhân đã chủ động mời lão thái thái tới Bách Lý phủ. Sau đó Thẩm lão phu nhân sai người tới Thẩm phủ chuyển lời, nói muốn gặp Thẩm đại tiểu thư và Thẩm Ngữ Yên."
"Chu Quân Nguyệt?" Mộ Dung Vũ lại nói một cái tên, vẻ mặt thâm trầm: "Lúc này, bà ta cũng muốn góp vào một chân? Sao, là do biết được tâm tư bẩn thỉu của Bách Lý Văn Dương với nữ nhi của bà ta rồi?"
Hắn không thể đoán được ý định của Thẩm Nhược Kiều hôm nay sao? Công khai tới Học viện Trùng Sơn đón Thẩm Nhược Thần hồi phủ, lại công khai đưa Thẩm Nhược Thần tới tiệm y phục mua y phục mới, sau đó tình cờ gặp được Bách Lý Tử Loan?
Chỉ sợ tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng ấy? Điều duy nhất khiến hắn không hiểu được là thái độ của Thẩm Nhược Kiều đối với Bách Lý Văn Dương. Nàng còn tình cảm với hắn không? Còn có, nàng đem chuyện bẩn thỉu của Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Loan nói ra là có ý gì?
Sau đó, Chu Quân Nguyệt mời Thẩm lão phu nhân tới Bách Lý phủ, còn mời Thẩm Nhược Kiều cùng Thẩm Ngọc Yến, ngoại trừ việc bà ta muốn tẩy rửa cho con gái, chắc chắn không còn ý đồ thứ hai.
"Sắp xếp người bảo vệ nàng." Mộ Dung Vũ trầm giọng nói: "Truyền lời của bản vương tới đám mật thám (暗桩: Cái này này mọi người ơi, có từ nào hay hơn từ này khônggg để dịch giả thay lại á) ở Bách Lý phủ. Nếu Thẩm Nhược Kiều gặp chuyện, bọn họ không cần phải đến gặp bản vương nữa!"
Lãnh Lăng liên tục đáp lại: "Vâng, thưa Vương gia! Ti chức sẽ chuyển lời ngay. Vương gia, vậy.. ngài không đi Bách Lý phủ nữa sao? Là.. ở lại phủ dưỡng thương?"
Hắn nhìn Mộ Dung Vũ, thận trọng hỏi. Mộ Dung Vũ cũng không trả lời hắn, chỉ dùng ánh mắt âm hiểm quái dị nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Bản vương sẽ cân nhắc đổi ngươi với Lãnh Liệt."
Nói xong, hắn ngồi trở lại ghế, tựa lưng vào ghế, nhấc chân lên, cầm lấy cuốn sách nhàn nhã đọc tiếp.
Lãnh Lăng sửng sốt một lát, sờ sờ mũi mình, nở nụ cười ngu ngốc rồi lui ra ngoài.
"Nói Yên Hoa ngày mai đi cùng Thẩm Nhược Kiều." Lãnh Lăng vừa bước tới ngưỡng cửa, giọng nói của Mộ Dung Vũ từ phía sau vang lên
"Vâng, Vương gia!"
Thẩm Nhược Kiều, hy vọng nàng đừng làm bản vương thất vọng. Nếu nàng dám cùng Bách Lý Văn Dương nối lại tình xưa, bản vương giết nàng! Nếu Bách Lý phủ dám để Bách Lý Phủ làm tổn thương nàng, bản vương sẽ xử lý Bách Lý phủ, thay nàng tính sổ với bọn chúng. "
* * *
Bách Lý phủ
Ba chiếc xe ngựa của Thẩm phủ dừng lại trước cửa Bạch Lý phủ. Thẩm Nhược Kiều vừa xuống xe, liền nhìn thấy Thẩm Ngữ Yên từ chiếc xe ngựa thứ hai bước xuống.
Yo, dáng vẻ cô yếu đuối, như thể gió thổi ngang cũng có thể ngã, trông thật đáng thương a!
Đặc biệt trên trán nàng ta vẫn quấn miếng vải trắng, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt rưng rưng lệ..
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc! Bách Lý phủ hôm nay không có nam nhân cô muốn gặp, ai sẽ thương cảm đau lòng cho cô ta a!
Ngược lại, Thẩm Nhược Kiều một thân tiêu sái thoát tục, khuôn mặt hồng hào, thần thái phi dương, mặc một với chiếc váy lụa gấm màu hồng nhạt, ngay lập tức khiến ánh mắt mọi người đổ dồn vào nàng, đám người xung quanh đều không muốn rời mắt.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt bệnh tật của Thẩm Ngữ Yên
Thẩm Ngữ Yên một mặt giận dữ nhìn Thẩm Nhược Kiều, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn đám người đang vây quanh, cô đành nén cơn giận, thậm chí còn quay lại, bước tới chỗ Thẩm Nhược Kiều, nở nụ cười đậm tình tỷ muội" Tỷ tỷ.. a!"