Thẩm Ngữ Yên hét lên một tiếng, sau đó cô nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ sợ hãi như một con chuột thấy mèo, "Tỷ tỷ, tỷ.."
"Muội muội, sao muội lại đối xử với ta như vậy?" Cô còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Nhược Kiều cắt ngang.
Chỉ thấy Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt đau đớn và hoảng loạn nhìn cô, thấp giọng kêu lên: "Muội muội, đây là Bách Lý phủ, Tiên An Hầu phủ, không phải Thẩm phủ của chúng ta. Dù cho muội có bao nhiêu oán hận đối với ta, cũng chỉ nên trút giận với ta trong Thẩm phủ là được. Muội thế này.. sẽ làm khó phụ thân, khiến người khác cười nói phụ thân dạy con không tốt."
"Tỷ.. tỷ đang nói cái gì vậy?" Thẩm Ngữ Yên một mặt ngơ ngác nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu Thẩm Nhược Kiều nói như vậy là có ý gì. Sau đó..
"Thẩm Trí Hằng, ta cuối cùng cũng đã nhìn ra a! Chỉ là một thứ nữ mà dám đứng trước phủ đệ của ta, động thủ với đích nữ là Nhược Kiều! Đây là quy củ của Thẩm phủ ngươi sao? Là do Thẩm Thượng thư ngươi dạy dỗ?"
Giọng nói khiển trách cùng giận dữ vang lên một cách mạnh mẽ.
Thẩm Trí Hằng vừa xuống xe đã bị mắng. Ông ta thậm chí còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra.
Chu Quân Nguyệt mặt mày xám xịt đi về phía này, đám nha hoàn vây quanh bà ta, không đợi Thẩm Ngữ Yên kịp phản ứng đã đã tát vào mặt cô: "Nếu Thẩm Trí Hằng không biết dạy dỗ con gái, vậy để bản phu nhân giúp hắn một tay. Một thứ nữ như ngươi, sao dám cưỡi lên đầu lên cổ đích nữ?"
"Bách Lý phu nhân, ta.."
"Chát!" Thẩm Ngữ Yên đang định giải thích, nhưng Chu Quân Nguyệt lại tặng cho cô thêm một bạt tai, nói: "Vô lễ với trưởng bối! Đích thứ bất phân! Dù mẫu thân của Nhược Kiều không còn nữa, nhưng nàng vẫn còn di mẫu là ta! Còn có Tiên An Hầu phủ là chỗ dựa. Khi nào đến lượt ngươi, một thứ nữ cỏn con dám đứng ở đây bắt nạt nàng!"
Vô duyên vô cớ bị hai cái tát, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy vô cùng tủi thân. Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt hung dữ và tàn nhẫn của Chu Quân Nguyệt, cô không dám lên tiếng."Dì, con không sao." Giọng nói nhu nhược của Thẩm Nhược Kiều vang lên, "Dì bớt giận, muội muội chắc chắn là vô ý. Dù sao đây không phải là Thẩm phủ, đây là Tiên An Hầu phủ của dì. Con tin muội muội chỉ là vô tình thôi."
Thẩm Ngữ Yên lúc này mới nhận ra trong tay mình có một con dao nhỏ, mà con dao này không biết từ lúc nào đã cứa vào mu bàn tay của Thẩm Nhược Kiều.
Lúc này, trên mu bàn tay Thẩm Nhược Kiều vẫn còn có vết máu đỏ tươi, con dao cô cầm trên tay vẫn còn dính máu.
"..."
Thẩm Ngữ Yên sợ hãi ném đi hung khí trong tay, kinh hãi nhìn Thẩm Nhược Kiều. Nhưng cô nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều đang nở nụ cười méo mó với cô.
"Không, không, không!" Thẩm Ngữ Yên lắc đầu, hét lên: "Ta không có, ta không có!"
Sau đó cô vội vàng trốn ở bên cạnh Thẩm Trí Hằng, "Cha, người tin con, con không làm. Con thật sự không làm."
"Nhị tiểu thư, tiểu thư của chúng ta rốt cuộc đã đắc tội gì với người? Người đối với nàng như thế thật nhẫn tâm a! Trước mặt Tiên An Hầu phu nhân, người còn dám làm như thế với tiểu thư, vậy.." Xuân Bạch vẻ mặt đau đớn ủy khuất nhìn Thẩm Nhược Kiều, nước mắt cũng đã chảy xuống,
Sau đó cô quỳ xuống trước mặt Chu Quân Nguyệt, "Phu nhân, cầu xin người, xin người làm chủ cho tiểu thư a!"
"Xuân Bạch, không được nói nhảm!" Thẩm Nhược Nguyệt cắt ngang lời nàng, vẻ mặt thương cảm nói: "Ngữ Yên chắc chắn không cố ý đâu, cho dù nàng có tức giận đi chăng nữa, cũng không thể nào làm chuyện đó trước mặt dì và phụ thân ta! Muội muội, ta tin muội, muội nhất định không phải cố ý. Có điều, sao trên người muội lại có hung khí a?"
"Chuyện của muội và Bách Lý biểu ca, ta đã không giúp muội che giấu tốt, làm ngươi xấu hổ trước mặt Huệ phi, hại muội chỉ có thể gả cho Bách Lý biểu ca làm thiếp, nhưng muội cũng không thể vì chuyện này mà oán hận Bách Lý biểu ca, dùng cách này để uy hiếp huynh ấy a!"
"Muội muội, sao muội lại ngốc như thế? Có chuyện gì, không thể ngồi xuống cùng thương lượng sao? Nếu muốn trở thành trưởng thê của Bách Lý biểu ca, muội có thể nói với phụ thân, mời ông ta đến thương lượng với di phụ, di mẫu, sau đó cùng nghĩ biện pháp, cũng không phải là không có khả năng. Tại sao muội lại phải làm ra chuyện nguy hiểm như vậy?"
Nào, phản bác đi!
Ngươi mau phản bác lại đi!
Thẩm Nhược Kiều nhìn Thẩm Ngữ Yên với ánh mắt đau lòng, bất lực, vô tội, đầy ủy khuất, sau đó lại kiêng dè, hoảng sợ nhìn Thẩm Trí Hằng, nhưng trong lòng không khỏi cười nhạo.
Nàng trong giây lát không thể hiểu rõ tâm ý của di mẫu Chu Quân Nguyệt, nhưng nàng biết rõ tính cách và lòng dạ của Bách Lý Tử Loan.
Hai mẹ con bọn họ, Thẩm Nhược Kiều không tin Chu Quân Nguyệt không biết tâm ý của Bách Lý Tử Loan, không biết chuyện bẩn thỉu giữa con gái và Bách Lý Văn Dương.
Rất có thể nguyên nhân hôm nay bọn họ mời nàng đến Bách Lý phủ có liên quan đến chuyện bẩn thỉu của hai người đó. Không chừng bọn họ còn đào một cái hố lớn cho nàng nhảy vào.
Vậy thì nàng sẽ không để bọn họ thành công. Nếu nàng đã chủ động tới, đương nhiên sẽ không để bản thân mình rơi vào tay kẻ khác. Thẩm Ngữ Yên, ngươi muốn diễn trò bắt nạt với ta, ta không cùng ngươi diễn, có phải sẽ khiến ngươi thất vọng?
Được, vậy ta liền diễn kịch, khiến ngươi tự rước nhục nhã. Để chuyện giữa ngươi và Bách Lý Văn Dương không thể xoay chuyển được nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ tới cơ hội được tới gần Mộ Dung Vũ.
Về phần nữ nhân Tô Như Ca đó, Thẩm Nhược Kiều quá hiểu rõ bà ta rồi. Nữ nhân đó tâm tư thầm lạnh, lòng dạ tính toán, sẽ không bao giờ chấp nhận việc gả nữ nhi bảo bối của mình cho Bách Lí Văn Dương làm thiếp. Cho nên, đây chắc chắn là kế hoãn binh của bọn họ.
Thẩm Ngữ Yên này, nhất định trong lòng vẫn muốn có cơ hội với Mộ Dung Vũ, sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận hắn, không từ thủ đoạn để trở thành nữ nhân của hắn. Mà thời điểm thành công cao nhất, chính là mười ngày nữa, vào sinh nhật của Thái hậu.
Hôm nay, Thẩm Nhược Kiều không quan tâm đây là Bách Lý phủ, ai là người, ai là quỷ, chỉ cần nàng không biết chắc chắn, thì toàn bộ đều là quỷ. Vậy thì nàng đã tìm được một ổ quỷ.
Dù sao nàng cũng có biện pháp khiến vết thương này không để lại sẹo.
Nàng nói ra những lời này, không chỉ Thẩm Ngữ Yên sửng sốt, mà ngay cả Thẩm Trí Hằng ôm đầu không biết đỡ thế nào.
Không phải, Thẩm Nhược Kiều như thế này so với Thẩm Nhược Kiều ở Thẩm phủ trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau. Theo ông ta thấy, dáng vẻ của Thẩm Nhược Kiều bây giờ mới chính là Thẩm Nhược Kiều.
Một câu nói thôi không chỉ đóng đinh Thẩm Ngữ Yên, còn tiện tay kéo hắn xuống nước.
"Ngươi, cái thứ.."
"Phụ thân, con biết người đối với thánh chỉ ban hôn của Thánh thượng về việc gả muội muội cho Bách Lý biểu ca có thập phần bất mãn", Thẩm Nhược Kiều trực tiếp cắt lời ông ta, dùng vẻ mặt ủy khuất, vô tội vùng đáng thương, mắt cũng ngập nước nhìn Chu Quân Nguyệt, nói: "Dì, hay là con cùng dì tiến cung, cầu xin Thái hậu. Xin Thái hậu gặp Hoàng thượng nói rõ sự tình, không để Ngữ Yên làm thiếp nữa?"
"Thánh chỉ của Hoàng thương, đâu có phải trò đùa của trẻ con! Nó không muốn làm thiếp, vậy thì trực tiếp xuống tóc làm ni, đừng làm tổn hại tới Thẩm gia ta!"
Một giọng nói lạnh lùng âm hiểm vang lên.