mà duy nhất một mối quan hệ nguy hiểm có thể gây ra.
CHODERLOS DE LACLOS
Vừa đến đại lộ, Romuald đã nhìn thấy chiếc xe tải. Cậu nghe thấy vang lên từ túi áo tiếng lạo xạo những câu gào thét của Emma, vẫn giữ liên lạc nãy giờ. Cậu lại áp điện thoại lên tai.
- Cậu cho xe dừng lại rồi quay về khách sạn ngay! Emma quát.
Cô đang rảo bước, xô đẩy khách bộ hành qua lại trên phố Boylston để về khách sạn.
- Cậu hiểu tôi nói gì không?
- Đây là hướng điều tra cụ thể duy nhất của chúng ta!
- Cậu đang lái một chiếc xe ăn cắp, và cậu còn chẳng biết lái xe nữa kìa!
- Có chứ, tôi biết!
- Cậu sẽ gây ra tai nạn rồi bị bỏ tù đấy!
- Không thể bỏ qua cơ hội này được.
Lần này thì chính Romuald ngắt máy mà không để cô kịp nói thêm điều gì.
Lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, Emma thực sự ý thức được những hiểm nguy mà cô bắt cậu nhóc phải đối mặt. Cô chỉ nghĩ đến bản thân mình khi kéo cậu nhóc vào cuộc điều tra này. Lúc này, cô mới thấy hoảng với sự vô ý thức của mình, nhưng đã quá muộn: cô đã hoàn toàn mất kiểm soát với cậu nhóc người Pháp.
Cô bước vào đại sảnh khách sạn Bốn Mùa rồi tiến về phía dãy thang máy. Cô cần bình tĩnh lại. Cần trấn tĩnh. Cần nối lại liên lạc với cậu nhóc. Cô bấm số cậu nhóc lần nữa. Cậu nhóc bắt máy.
- Cậu đấy hả đầu đất? Tốt rồi, nghe này, tôi đồng ý. Cậu cứ bám theo lão già. Nhưng tôi ra lệnh cho cậu lái xe cẩn thận và không để mình bị phát hiện, kể cả lão già lẫn cảnh sát. Cậu đừng mạo hiểm gì và trong bất cứ tình huống nào cũng không được ra khỏi xe, hiểu chứ?
Vâng, thưa má.
- Mà không bao giờ được ngắt máy đột ngột khi đang nói chuyện với tôi nữa đâu đấy!
Điện thoại của Romuald phát ra một tín hiệu âm thanh chói tai. Cậu nhóc nhìn màn hình: biểu tượng chỉ tình trạng pin hiển thị chỉ còn 7%.
Cậu nhóc muốn vò đầu bứt tóc. Làm sao chính cậu, người sống trên đời chỉ biết đến có điện thoại và máy tính, lại có thể bất cẩn đến vậy?
- Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, cậu xin lỗi. Tôi sẽ gọi lại cho chị ngay khi có tin mới.
***
Emma lập tức thấy giận bản thân phát điên, bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi và bất lực. Ngoại trừ cầu nguyện, cô không thể làm gì khác để giúp đỡ Romuald.
Cô đấu tranh để không bị cảm xúc nhấn chìm. Cậu nhóc mê tin học đã vội vã rời khỏi phòng, vẫn để các màn hình bật sáng với các ứng dụng đang hoạt động. Cô ngồi vào ghế của cậu nhóc và nhìn màn hình trước mặt. Trước lúc rời khỏi phòng, Romuald đang lục tìm trong dữ liệu lưu trữ của tờ Wall Street Journal. Trên một cửa sổ, cậu nhóc đã mở một trong vô số các bài viết mà tờ nhật báo kinh tế này dành để nói về Nick Fitch. Bài báo không phải mới được đăng tải gần đây: xuất hiện từ năm 2001, bài báo có độ dài không khác gì một mẩu tin, nhưng nội dung thì thú vị.
Vụ Nick Fitch
Trong khi sản phẩm nổi tiếng của mình, Unicorn, đạt được hết thành công này đến thành công khác, công ty Fitch Inc. liệu có còn một người thuyền trưởng lèo lái con thuyền?
“Nick Fitch đang gặp phải chuyện gì?” Câu hỏi này đang trở thành đề tài bàn tán khắp thung lũng silicon. Quả thật sự vắng mặt kéo dài của người đồng sáng lập và cổ đông đầu tiên tại trụ sở của công ty này bắt đầu gây tò mò.
Tệ hơn nữa: từ hai tháng nay, như một cậu học trò lười, Fitch quả là đã “cúp cua” ở các buổi họp hội đồng quản trị cũng như những buổi giới thiệu sản phẩm mới với các lập trình viên.
Một sự vắng mặt bất thường đối với nhân vật ham công tiếc việc này đã làm dấy lên nỗi lo ngại ở các nhà đầu tư và khiến giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán giảm sút.
Khi được hỏi về chủ đề này, tùy viên báo chí của tập đoàn đã khẳng định trong một thông cáo ngắn gọn rằng “mọi chuyện đều ổn” trong cuộc sống của Nick Fitch, rằng nhân vật này chỉ đang bị viêm phế quản nặng và chỉ nay mai anh sẽ quay trở lại với công việc.
Emma nhấp chuột vào những đường link khác của trang web. Có vẻ như đúng là chỉ vài ngày sau, Fitch đã quay trở lại với công việc thật. Giá cổ phiếu của công ty trên thị trường chứng khoán lại tăng chóng mặt và thông tin này dần phai nhòa trong ký ức của mọi người cũng như trong các ngóc ngách của thế giới mạng.
Emma đọc lại đoạn cuối bài báo.
Bị viêm phế quản nặng ư? Nói thế nào ấy chứ…
Cô lắc đầu rồi nhắm mắt lại để tập trung.
Thế nếu đúng là Nick bị bệnh thật thì sao?
Dần dần, một vài khoảng trắng được tự điền.
Bệnh tật, máu y học, sức khỏe…
Chừng ấy yếu tố, như những viên ngọc quý, từ đây thêm vào sợi dây dẫn hướng dần dần đưa cô tới giải pháp cho cuộc điều tra của mình.
Emma mở mắt rồi nhìn những màn hình khác.
Mạng nội bộ của bệnh viện…
Cô lại gần bàn phím và chụp lấy con chuột. Cô mất chừng năm phút cùng nhiều thao tác mới hiểu được cách truy cập vào các hồ sơ bệnh án rồi bắt đầu tiến hành một tìm kiếm thông qua từ khóa.
Thoạt tiên cô gõ “Nick Fitch”.
Không có kết quả nào.
Mày đang mơ hay sao, cô gái…
Thế nên cô thử một cụm từ khóa khác: “Nhóm + Helsinki”.
Hồ sơ của một bệnh nhân nam hiển thị lên màn hình.
Cô cảm thấy tim mình đập dồn. Cô chưa bao giờ tới gần sự thật như lúc này.
Đó là một gã P. Drake nào đó, hiện tại đang nhập viện tại khoa Tim ở chi nhánh của Jamaica Plain.
Cô nhấp chuột để mở file. Ngay khi đọc tên của bệnh nhân, những mảnh ghép hình bắt đầu vào vị trí trong tâm trí cô. Người đàn ông này tên là Prince Drake.
Prince Dark, Dark Prince: Hoàng tử Đen…
Đó là Nick Fitch. Doanh nhân này hiện đang nằm viện tại Boston trong khoa Tim mạch nơi Kate làm việc!
Bàng hoàng trước phát hiện này, vừa phấn khích vừa bồn chồn, Emma bắt đầu chăm chú đọc lướt bệnh án. Cô mất thời gian vào việc đó, nhưng đã hiểu ra điều chính yếu. Và điều suy luận được khiến cô sững sờ.
Fitch được sinh ra với duy nhất một buồng tim: một dị tật tim bẩm sinh nghiêm trọng ngăn không cho máu của anh ta tiếp nhận đủ ôxy, biến anh ta lúc chào đời thành một “trẻ sơ sinh xanh lơ”: một đứa trẻ mắc chứng xanh tím không bao giờ sống sót được đến tuổi trưởng thành.
Năm lên tám, anh ta đã trải qua một cuộc phẫu thuật can thiệp tạm thời để cải thiện lượng ôxy trong máu, tiếp theo đó là hai cuộc phẫu thuật mở tim lần nữa lần lượt bảy năm và mười năm sau.
Những cuộc phẫu thuật này giữ lại mạng sống cho anh ta, nhưng chúng cũng chỉ có thể trì hoãn thời hạn cuối cùng: sớm hay muộn, để tiếp tục sống, anh ta vẫn cần được ghép một quả tim mới. Một ca ghép tạng hầu như bất khả nếu xét đến nhóm máu đặc biệt hiếm của anh ta, nhóm Helsinki. Sống được đến tuổi bốn mươi hai, Nick Fitch đúng là đã được hưởng phép mầu. Trong nhiều năm liền, trong mức độ bảo mật cao nhất, anh ta được chăm sóc y tế kỹ lưỡng. Dĩ nhiên là anh ta đã bấu víu được vào sự sống với một ý chí thép và rất nhiều may mắn. Nhưng hôm nay, trái tim anh ta đang dần buông lơi.
Emma nhấp chuột cảm ứng để đọc lướt tới cuối. Những ghi chú cuối cùng chỉ ra rằng Fitch đã được nhập viện từ hai mươi tư giờ qua để chờ ghép tim.
Lần này thì vị doanh nhân đã chơi bài ngửa: hoặc là ghép tim hoặc là cái chết.
***
Romuald tập trung lái xe. Cậu nhóc được một phen chết khiếp khi chiếc SUV “của cậu” đột ngột dừng lại trước đèn đỏ trên phố Beacon. Cậu mất thời gian khởi động lại xe và, trong một lúc, cậu ngỡ đã mất dấu tay diễn viên đóng thế. Nhưng cậu đã tìm ra chiếc xe tải đỏ chói trên đường cao tốc đang rẽ sang hướng Tây Bắc vào trung tâm thành phố.
Dòng xe cộ bỗng dưng di chuyển chậm lại vì một nút thắt cổ chai ở đoạn đường gom dẫn ra quốc lộ 93. Lần này, trong khi các ô tô đang chạy san sát nối đuôi nhau, cậu nhóc chú ý để không nhầm lẫn trong việc điều khiển hộp số. Ở Pháp, cậu đã bắt đầu một khóa học lái kèm cùng bố, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc mình lại sớm tự cầm lái đến thế này.
Dòng xe cộ nhanh chóng lưu thông trở lại. Cậu giữ chiếc xe tải màu đỏ đun trong tầm ngắm, cố gắng để không bị phát hiện. Hiện tại, chiếc Dodge đang chạy nhanh về phía Bắc. Trong khoảng mười lăm phút, họ băng qua khu bảo tồn Middlesex Fells, bao quanh là những rặng sồi, thông trắng và hồ đào, rồi chiếc xe tải rẽ về hướng Đông khoảng chục cây số trước khi lại nhằm hướng Bắc theo các đường nhánh.
Trong lúc ngược về phía Lowell – một thành phố công nghiệp xưa kia từng phồn thịnh, cậu nhóc cố gắng chạy xe ở khoảng cách hợp lý so với “mục tiêu”. Cảnh vật đẹp đến ngạt thở. Mặt trời là là nơi đường chân trời, rạch bầu trời thành những dải vàng và cam hợp nhất trong một đường diềm viền quanh một quầng sáng chói lọi. Những bề mặt rộng lớn không tì vết và trắng như sữa trải dài ngút tầm mắt điểm ánh lấp lánh của một hồ hoặc dòng chảy ánh bạc của một con sông.
Đúng lúc Romuald ít ngờ nhất, chiếc xe tải đột ngột rẽ phải tiến vào con đường hẹp của một vạt rừng thông.
Nhưng lão ta đi đâu vậy nhỉ?
Cậu nhóc đỗ xe bên vệ đường rồi gọi cho Emma để thông báo vị trí của mình.
***
Tại Boston, mặt trời vừa biến mất sau những đám mây. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, Emma ngồi yên lặng hồi lâu. Xung quanh cô, thời gian đã ngưng đọng. Bất chấp những bằng chứng rõ ràng, tâm trí cô vẫn khó lòng chấp nhận sự thật kinh khủng mà cô vừa phát hiện: Kate lên kế hoạch giết chồng để lấy quả tim ghép cho người tình.
Tâm trí cô sôi sục, nhưng dần dà, mọi thứ trở nên sáng rõ một cách khủng khiếp. Những thông tin thu nhập được từ một tuần nay móc nối vào nhau tạo thành màng lưới của một cái bẫy đáng sợ. Chân dung một phụ nữ hiện lên trong hình dung của cô. Một người phụ nữ, yêu đến điên cuồng, đã dùng trí thông minh của mình để vạch ra một kế hoạch quái gở.
Một bộ phim tái hiện trong đầu Emma. Những hình ảnh, những cảnh tượng mà cô chưa từng chứng kiến, cô có thể dựng lại, không mấy chi tiết, nhưng chân thực.
Giữa những năm 1990. Kate và Nick đang cơn yêu đương nồng thắm. Hai con người đó sinh ra là để dành cho nhau và yêu thương nhau. Vẻ đẹp hấp dẫn kỳ lạ, tuổi trẻ, trí tuệ sắc bén. Người này lóa mắt trước người kia. Câu chuyện tình của họ mãnh kiệt và đặc biệt. Nó nảy sinh trong cuộc gặp gỡ đầu tiên mà Joyce Wilkinson đã kể cô nghe, một ngày tuyết rơi, trong phòng ăn của một trạm phục vụ ven đường. Một câu chuyện tình mà Kate hẳn phải đề cao hơn tất thảy: cái ngày cuộc đời cô chuyển hướng, cái ngày họ gặp nhau, cái ngày Nick đã ra tay cứu vớt cô…
Nhưng Nick có một bí mật: căn bệnh tim mà anh ta biết là trí mạng và giấu diếm từ thời trẻ. Có lẽ bởi anh ta không muốn bị thương hại, chắc chắn bởi anh ta không muốn mất quyền kiểm soát công ty. Anh ta biết mình có thể chết bất cứ lúc nào và không muốn bắt Kate phải chịu đựng gánh nặng cũng như nỗi đau này. Thế nên anh ta giữ khoảng cách, khiến cô đau khổ để buộc cô phải rời xa anh. Kate tuyệt vọng. Cô mất tự tin vì không hiểu nổi tại sao Nick lại cự tuyệt mình, tới mức tiến hành một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ với hy vọng chinh phục lại anh ta.
Bấy giờ xảy ra chuyện gì? Hẳn là Nick hiểu ra rằng mình đã lầm, mình nên tiết lộ sự thật với người yêu. Một tiết lộ mà cô gái kia đón nhận và cảm thấy có phần nhẹ nhõm. Không chỉ là Nick vẫn yêu cô, mà từ nay cô còn có cơ hội đến lượt mình cứu mạng anh. Một tiết lộ đẩy cô tới chỗ đột ngột bỏ ngang kỳ nội trú chuyên khoa thần kinh để chuyển sang chuyên khoa phẫu thuật tim. Khởi đầu của một cuộc sống mới, toàn tâm toàn ý chuyên chú học hành, nghiên cứu y khoa và theo dõi sức khỏe của Nick. Những nghiên cứu của cô đều xuất sắc và khai thác nhiều hướng – điều trị ức chế miễn dịch, thay đổi chủng loại của các nhóm máu…, nhưng không tìm ra điều gì có thể giúp Nick trong ngắn hạn. Bởi cô luôn vấp phải cùng một chướng ngại vật: chỉ một ca ghép tim mới có thể cứu mạng người đàn ông mà cô yêu, thế nhưng cô biết nhóm máu đặc biệt của Nick sẽ dẫn đến sự đào thải tất cả những nội tạng đến từ một người hiến không thuộc nhóm Helsinki.
***
Tình yêu có thể đưa con người đi đến đâu?
Xa.
Rất xa.
Nhưng có một giới hạn mà ít người sẵn sàng mạo hiểm vượt qua.
Kate đã vượt qua giới hạn đó.
Cô ta đã lật đổ giới hạn đó bằng cách nào nhỉ? Đâu là thời điểm ra quyết định? Lại một lần nữa, nhờ một khả năng bắt chước kỳ lạ, Emma hầu như có thể “chứng kiến” cảnh tượng như đang ngồi trước màn hình chiếu phim.
Mùa thu năm 2006. Giữa một ca trực dài dằng dặc, một bệnh nhân nam quyến rũ hơn các bệnh nhân khác có mặt tại phòng cấp cứu của bệnh viện. Anh vừa sử dụng kéo làm vườn và cắt phải tay mình. Đó là một thầy giáo dạy Triết trẻ tuổi. Một anh chàng thực sự dễ thương, thông minh và vui tính. Kate phụ trách việc cấp cứu và khâu cho anh ta vài mũi. Cô cảm thấy anh ta thích mình, nhưng anh chàng có vẻ đứng đắn. Tuy nhiên, anh ta không thể ngăn mình bước vào trò chơi quyến rũ. Với cô, tất cả đàn ông đều xử sự như vậy. Mặc dù không cảm thấy vẻ vang gì, cô biết mình có sức hấp dẫm mà người khác không có. Cô không vui tính gì, cũng không yên tâm với chuyện đó. Bấy lâu nay, cô đang theo đuổi một trận đấu khác. Một cuộc chiến khác.
Tuy thế, buổi chiều nay, điều gì đó trong cô chùng xuống. Thực sự đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Có lẽ ngày vừa qua đã khó khăn và Matthew đã khiến cô bật cười, có lẽ cô cảm nhân được con người nho nhã trong anh, có lẽ chỉ vì anh không tìm cách quyến rũ cô và cô không cảm thấy mình rơi vào vòng nguy hiểm. Thế nên cô nhận lời đi uống một lon Coca cùng anh.
Bấy giờ là đầu tháng Mười. Đang độ cuối thu. Một vầng mặt trời vàng rực soi chiếu bãi đỗ xe của bệnh viện nơi đậu chiếc xe tải quyên máu của hội Chữ thập Đỏ. Cả hai người họ đang ngồi đó uống soda. Vì đã quen làm vậy với tất cả mọi người, Kate cố gắng thuyết phục bệnh nhân của mình hiến máu. Cô tuyên truyền, giải thích với anh rằng chính cô đang quản lý hoạt động này, sẽ rất tuyệt nếu anh đồng ý tham gia. Anh lắng nghe cô mà chẳng để tâm. Anh nhìn cô vén gọn một lọn tóc vàng ra sau tai. Anh nghĩ tới Grace Kelly trong những bộ phim kinh điển của Hitchcock. Anh tự hỏi liệu có gã đàn ông nào đã may mắn sáng nào cũng được thức dậy bên người phụ nữ này. Rồi anh lập tức thấy ghen. Chưa gì anh đã tìm cách để có cơ hội gặp lại cô. Anh thấy chuyện cô nài nỉ để anh hiến máu thật thú vị. Anh đáp anh không kiêng rượu bia thuốc lá gì. Cô bảo điều đó không quan trọng. Anh đáp lại rằng anh sợ kim tiêm. Cô đề nghị đi cùng anh. Anh hân hoan nhượng bộ.
Rồi mỗi người lại quay trở về với cuộc sống thường nhật của mình. Có lẽ họ đã cho nhau số điện thoại, nhưng cũng không chắc chắn có chuyện đó. Trong tâm trí Kate, ký ức này sẽ không lưu trữ lâu. Nó đã bắt đầu tan biến thì bỗng, hai ngày sau, cô nhận được kết quả phân tích máu.
Thoạt tiên, cô không tin vào mắt mình và đề nghị phòng thí nghiệm tiến hành phân tích lại trên một mẫu thử khác. Kết quả được khẳng định: Matthew đúng là thuộc nhóm Helsinki! Matthew sinh cùng năm với Nick. Anh có cùng hình thái. Anh là “người hiến tạng lý tưởng”.
Khó mà phủ nhận rằng đó không phải một điềm báo? Một cơ may khó tin sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.
Điều gì đã diễn ra trong đầu Kate tại thời khắc đó? Cô cảm thấy gì khi hiểu ra rằng cách duy nhất để cứu mạng người mình yêu là trở thành một kẻ sát nhân?
Làm thế nào người ta vượt qua ranh giới giữa tình yêu và sự điên cuồng?
***
Điện thoại đổ chuông trong thinh không nhiều giây trước khi Emma bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
- Ừ, Romuald. Cậu đang ở đâu thế?
- Cách phía Nam Lowell chừng chục cây số. Chiếc xe tải của lão diễn viên đóng thế vừa tiến vào một con đường rừng.
- Nhất trí. Hẳn là lão có một túp lều hoặc một dạng hầm trú ẩn trong đó. Giờ thì chúng ta biết lão ẩn náu ở đâu rồi, cậu mau về khách sạn đi.
Cậu nhóc ngập ngừng. Emma nghe thấy tiếng động cơ chiếc SUV tiếp tục chạy.
- Quay về thôi, Romuald. Tôi có rất nhiều chuyện để kể cậu nghe. Chúng ta cần phải ra quyết định.
Nhưng cậu nhóc không lắng nghe cô.
- Romuald, xin cậu đấy!
Cậu nhóc lau kính. Lúc này cậu không thể dừng lại giữa chừng được. Không biết điều gì ở cuối con đường đối với cậu sẽ là dũng khí, một thất bại cá nhân.
Cậu cho xe tiến về phía trước.
- Tôi sẽ đi xem sao, cậu nói với Emma. Tôi sẽ giữ liên lạc.
Cậu liếc nhìn vạch pin - “3%” - rồi tiến thẳng vào rừng. Con đường mòn phủ một lớp tuyết dày, nhưng những bánh xe to của chiếc Dodge san tuyết mở lối rất hiệu quả.
Xe càng tiến sâu vào rừng, trời càng tối. Mặt trời đã biến mất, ẩn mình sau những tán lá kim ken dày. Cậu lái xe ngoằn ngoèo như vậy trong ánh sáng lờ mờ suốt nửa cây số đường.
Ở đầu dây bên kia, Emma đang vô cùng lo lắng.
- Cậu vẫn ở đó chứ, đầu đất?
- Ừ, nhưng tôi đang đi vào ngõ cụt rồi.
Cậu nhóc co quắp hai bàn tay trên vô lăng. Cuối đường mòn, chiếc Dodge đã quay đầu và đối diện với cậu.
- Chiếc xe tải đỗ ở đây, nhưng…
Cậu nhóc nheo mắt.
- Nhưng sao?
- Tôi nghĩ chẳng còn ai ngồi sau tay lái.
- Romuald, quay lại đi, khốn thật!
- Phải đấy, như thế cẩn trọng hơn, cậu thừa nhận.
Hiện tại, cậu thực sự thấy sợ. Trong vài giây, khu rừng trở nên mờ đục và dường như khép lại xung quanh cậu. Cậu sẽ điều khiển cho xe lùi lại, nhưng con đường mòn rất hẹp và chiếc xe lại đang sa lầy trong tuyết.
Mẹ kiếp…
Mồ hôi lấm tấm khắp trán cậu. Cậu đạp phanh rồi cho xe lùi lại trong giá lạnh. Một lớp vỏ thinh lặng bao bọc lấy khu rừng. Vài bông tuyết rời khỏi cành cây và xoay tít trong không trung.
- Có ai đó không? Cậu hỏi, giọng run rẩy.
Không ai đáp lời.
Cậu tiến vài bước để lại gần chiếc xe tải rồi nhìn qua cửa kính xe. Không có ai.
Cậu nhận thấy cửa xe không khóa. Cậu đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân lạo xao trên tuyết. Cậu quay phắt lại và trong chớp mắt đã nhìn thấy một bóng đen nhảy xổ vào mình.
Cậu mở miệng để thét lên, nhưng báng một khẩu súng đã phang thẳng vào đầu cậu.
Rồi cậu bất tỉnh.
Emma nghe thấy một loạt những âm thanh trầm đục bèn phát hoảng.
- Đầu đất? Cậu nghe tôi nói chứ? cô hỏi, giọng đầy lo lắng. Nói tôi biết vừa xảy ra chuyện gì đi, Romuald! Tôi van cậu đấy!
Mắt ầng ậc nước, cô không thể tiếp tục thỉnh cầu. Chỉ còn vang lên tiếng tút tút kéo dài.
Liên lạc đã gián đoạn.