Editor: Méo
Thư Trinh cảm thấy tên Hoắc Trầm này dường như đang sống trong một thế giới của riêng cậu.
Ngồi cạnh thì tiện thể mời ăn cơm hộp mà thôi, còn bày đặt muốn cô đưa thiệp mời, có cần long trọng quá không?
Đúng là không nói lý lẽ.
Hoắc Trầm không nhận được phản ứng gì từ Thư Trinh, trong lòng đương nhiên rất khó chịu. Tay cậu vẫn giơ lên, không chịu rút về.
Nếu rút tay lại thì quá mất mặt rồi, chuyện này truyền ra ngoài, đại ca trường Mẫn Đức bị từ chối có khác nào đang sỉ nhục cậu không?
Vì vậy, hai người không ai nói gì, vẫn tiếp tục giằng co. Cuối cùng Thư Trinh sắp đói không chịu nổi, bèn giơ tay lên giống như đang đập tay với Hoắc Trầm, vỗ nhẹ xuống.
Cái đập vừa rồi cô không hề dùng lực, vậy mà lại nghe thấy tiếng "Chát" giòn tan.
Thư Trinh phát ngốc, rõ ràng cô không có dùng sức mà!
Cô thật sự không dùng sức!!!
Tay của tên Hoắc Trầm này, sao mà dễ đánh như vậy chứ.
Tùy tiện vỗ một cái, người không biết còn tưởng cô đang sử dụng bạo lực với Hoắc Trầm.
Thư Trinh chột dạ, không dám động tay động chân nữa. Cô sợ Hoắc Trầm đột nhiên bùng phát, lập tức đánh chết cô ở đây.
Hai con ngươi của Hoắc Trầm trừng lớn, cau mày nhìn Thư Trinh. Mất bình tĩnh nên giọng cũng cao hơn: "Cậu đánh tôi?"
Giống như không tin Thư Trinh lại lạnh lùng vô tình như vậy, đột nhiên vô cớ đi gây rối. Cậu lặp lại câu hỏi vừa rồi, lần này còn cao giọng hơn lần trước, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu, đánh, tôi?"
Hoắc Trầm thật sự không chấp nhận được. Tuy rằng mười mấy năm nay Phương Thư dạy dỗ cậu rất nghiêm khắc, cách nuôi cũng không giống con nhà có tiền. Nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một đại thiếu gia, chủ động giúp đỡ người khác còn không có mấy đâu.
Hoắc Trầm cậu khó có được lòng tốt dậy sớm giúp người ta thu dọn hành lý, kết quả cô gái này! Vậy mà dám đánh cậu!
Nghĩ như thế, Hoắc Trầm càng thấy oan ức.
Cậu định rút tay về, nhưng lại nghĩ nếu rút tay trước thì là kẻ thua cuộc!
Vì vậy, Hoắc Trầm ngồi lù lù ở đấy, tay vẫn còn đang giơ lên.
Địch không động, ta không động.
Thư Trinh cũng rụt tay lại.
Cô trộm nhìn thần sắc của Hoăc Trầm, gương mặt âm trầm, hàng mi dài cụp xuống che đậy cảm xúc trong mắt. Nhưng cũng chẳng cần phải nhìn, từ cái hơi thở từ trên người cậu toát ra "ông đây đang rất không vui" cũng đủ để Thư Trinh cảm nhận được rồi.
Thư Trinh hít một hơi thật sâu, bắt đầu giả vờ.
"Hoắc Trầm, không phải tôi muốn đánh cậu, mà là..."
Là gì đây...
Thư Trinh bị kẹt không nghĩ ra.
Vốn không phải định đánh cậu, nhưng với bộ dạng này của Hoắc Trầm, cô đột nhiên lại muốn đánh cậu thật.
Loại ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
Thư Trinh kịp thời ngăn chặn cái suy nghĩ đáng sợ này của cô.
Cô khẽ chớp mắt, cố gắng làm ra hình tượng yếu đuối oan ức, mềm mại nói: "Tôi chỉ muốn chạm vào cậu để chúng ta gần gũi hơn thôi."
"Muốn gần gũi...nên chạm vào tôi một chút?" Hoắc Trầm dùng ngữ điệu nghi ngờ lặp lại lời của Thư Trinh, nói xong lập tức nóng nảy bật dậy, "Cậu, cậu, cậu! Sờ tôi!"
Thư Trinh: "..."
Thư Trinh không biết tại sao Hoắc Trầm có trí tưởng tượng phong phú như vậy. Cô bạnh môi, đang muốn tìm cách giải thích, lại phát hiện chính mình không tìm ra từ để nói.
Một nhà văn mà lại nghèo từ ngữ, không chấp nhận được sự thật này, cô đành phải nhận thua.
"Cậu nói thế nào thì là thế đấy." Thư Trinh nằm im không nhúc nhích, dáng vẻ tùy ý mà nhận tội.
Hoắc Trầm chớp mắt, nhìn Thư Trinh đang nằm kia. Cô gái nhỏ tức giận, khuôn mặt trắng nõn cũng vì vậy mà đỏ bừng, sự tức giận trong lòng cậu đều tiêu tan, thậm chí còn rất ăn năn.
Cô gái nhỏ vì muốn sờ cậu, chuyện gì cũng dám làm.
Thôi không làm khó cô ấy nữa.
Ai bảo cậu lớn lên đẹp trai quá làm gì.
Hoắc Trầm tự tưởng tượng về nhan sắc của mình, không chút xấu hổ mà nghĩ rằng, chuyện Thư Trinh không cầm lòng được, một phần cũng do cậu.
Bụng Thư Trinh đột nhiên kêu một tiếng, cô bèn mỉm cười che giấu sự xấu hổ. Tay giơ điện thoại lên lắc lắc, lại hỏi Hoắc Trầm lần nữa: "Cậu có muốn đặt cơm chung không?"
Thật ra Hoắc Trầm cũng rất đói, từ lúc rời giường đến giờ cậu còn chưa được ăn cái gì. Thậm chí ngay cả nước cũng chưa kịp uống.
Cậu hơi gật đầu nhìn Thư Trinh, bộ dạng có phần miễn cưỡng nói: "Đặt đi."
Thư Trinh nghe thấy sự miễn cưỡng trong đó, quyết tâm hoàn thành tâm nguyện của Hoắc Trầm.
Cô ngồi thẳng người rồi đứng dậy, sau đó chạy như bay lên lầu.
Hoắc Trầm không biết Thư Trinh định làm gì, mãi năm phút sau cô mới vui vẻ nhảy nhót đi xuống.bg-ssp-{height:px}
Trong tay cô cầm một cái tờ ghi chú màu hồng nhạt, vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Trầm. Tay duỗi về phía trước, đặt tờ giấy kia ở trước mặt cậu.
Ngón tay trắng nõn thon dài, lúc trước thấy qua đã cảm thấy rất đẹp, bây giờ đến gần, cậu vẫn cảm thấy như vậy.
Cậu dời mắt, nhìn cái tờ giấy ghi chú hồng nhạt kia.
Trên đó có viết mấy dòng chữ, mang theo vài phần phong cách viết thư pháp, không ngờ lại rất xinh đẹp, cùng chữ viết như giun bò kia của cậu thì không dám so sánh.
Hoắc Trầm đột nhiên dâng lên một tia tự ti.
Cũng may, cậu lớn lên thật sự không tồi, có thể đền bù loại tiếc nuối này.
Hoắc Trầm nháy mắt trở lại sự tự tin cao ngất.
Trên tờ giấy ghi chú kia viết:
Kính gửi Hoắc Trầm,
Hôm nay Thư Trinh chân thành mời Hoắc Trầm cùng nhau ăn cơm trưa, rất hân hạnh được nhận sự đồng ý của ngài.
Thư Trinh kính dâng.
Hoắc Trầm hài lòng gật đầu, nhìn qua cứ như đang bàn chuyện công việc.
Cậu liếc mắt nhìn Thư Trinh một cái, thản nhiên nhét tờ ghi chú kia vào túi quần, rất miễn cưỡng nói: "Vậy cố mà làm đi, coi như cho cậu thể diện vậy."
Mắt Thư Trinh lúc này đang trợn trắng, ha ha, đúng là cho thể diện thật!
Lười quan tâm chuyện này, Thư Trinh nhanh chóng đặt cơm. Trong lúc đợi, Hoắc Trầm chán không chịu nổi, hỏi Thư Trinh: "Muốn đánh nhau không?"
Thư Trinh:???
Cái gì? Thư Trinh kinh hãi đến mức chấn động, tên Hoắc Trầm này rốt cuộc tính cách có vấn đề gì vậy, lại đi nói cái câu "Đánh nhau không?" với một cô gái mềm mại xinh đẹp như cô? Nói ra được câu này, đầu óc chắc có vấn đề hả?
Hoắc Trầm nhìn vẻ hoảng sợ cộng thêm ghét bỏ trên mặt Thư Trinh, cô gái nhỏ nắm chặt tay, giống như đang chịu một cú sốc lớn.
Cậu khom lưng, hơi nghiêng người lẳng lặng lấy trong ngăn kéo một cái gamepad đưa cho Thư Trinh, "Dùng cái này đánh."
"Cậu nghĩ đánh như thế nào?"
"Tôi, Hoắc Trầm, sao có thể đánh con gái?"
Thư Trinh cúi đầu nhìn cái máy để chơi game trong tay, đột nhiên cảm thấy, đời người sống thật là khó.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Thư Trinh quyết định chơi với Hoắc Trầm một ván. Cô cân nhắc, bên ngoài Hoắc Trầm đã là loại người vô pháp vô thiên, chỉ sợ trong trò chơi khẳng định hành hạ cô đến chết.
Trước kia lúc còn ở nhà họ Thư, mấy tên nhóc trong nhà vốn thích gây rắc rối, đặc biệt là Thư Dạng.
Thư Trinh từ nhỏ đã không quan tâm nam nữ khác biệt, chơi game còn bình thường, ngay cả đánh nhau cô cũng có phần.
Cho nên, cô cũng rất am hiểu mấy trò chơi điện tử này.
Cô lập tức chọn nhân vật Kagurakuian, chuẩn bị chiến đấu với Hoắc Trầm.
() Cái này tôi chém các bạn ạ, dịch mãi không xong cái tên =))
Hoắc Trầm nhìn nhân vật của cô, khẽ nhếch mày, nhàn nhạt nói: "Đổi con khác."
Thư Trinh liếc mắt, mờ mịt nhìn cậu, giống như không nghe rõ, hỏi lại Hoắc Trầm: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, cậu đổi sang nhân vật khác." Hoắc Trầm nhấc ngón tay, chọn một nhân vật.
Thư Trinh hơi nâng cằm, vẻ mặt không chịu thua nói: "Vì sao chứ?"
Hoắc Trầm: "Không phải đã nói, ông đây không đánh con gái?"
Thư Trinh: "Đây là nhân vật trong trò chơi? Cũng tính à?"
Hoắc Trầm: "Sao lại không tính?"
Thư Trinh cảm thấy không cách nào tiếp nhận được chuyện này, đành nghe theo lời Hoắc Trầm, phối hợp diễn với cậu.
Thư Trinh đổi sang nhân vật nam, nhưng cô không quen chơi nhân vật này lắm.
Quả nhiên, Thư Trinh bị Hoắc Trầm giết mấy chục lần.
Chơi game xong thì cơm hộp cũng được mang tới, Thư Trinh ném cái tay cầm đi, chạy ra lấy cơm hộp.
Hoắc Trầm nhếch mày, đầu gối đặt lên sofa, nhìn bóng dáng thoăn thoắt của Thư Trinh, khẽ cong môi cười.
Đúng là đứa ngốc.
Lúc ăn cơm, Thư Trinh dường như nhớ ra cái gì, cắn cắn đôi đũa hỏi: "Tôi nói này, lúc cậu chơi vương giả vinh diệu mà bị nhân vật nữ đánh, cậu cũng đứng im à?"
"Sao có thể?" Hoắc Trầm cười nhạo một tiếng, động tác gắp đồ ăn ngừng lại, không dám tin nhìn Thư Trinh. Cậu cười rộ lên nói: "Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à?"
Thư Trinh: "Nhưng vừa rồi cậu bảo tôi đổi nhân vật mà."
"À." Hoắc Trầm bình tĩnh, thản nhiên gắp miếng thịt bò vào miệng, cẩn thận nhai xong mới chậm rãi nói: "Đó là bởi vì, nhân vật kia của cậu, khắc tôi."
Thư Trinh: "..."