Thư Trinh cầm lấy chậu tỏi, lông mi cong dài run run giống như cánh bướm.
Mái tóc dài được vén lên lộ ra vành tai gần như trong suốt. Chiếc cổ thiên nga trắng nõn mảnh khảnh.
Hoắc Trầm nhìn đến sững sờ, hồi lâu không nhúc nhích.
Qua một lát, cô gái nhỏ trước mặt ngẩng đầu lên, bộ dạng thập phần nghiêm túc, nói: "Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Cậu có thể yên tâm."
Hoắc Trầm mỉm cười, gật đầu: "Tôi đau lòng nhất chính là đứa con trai này."
"Cô nhất định phải đối xử tử tế với nó."
Dừng một chút, Hoắc Trầm nói thêm: "Tôi sẽ luôn quan sát cô."
"Đúng giờ tôi sẽ tới kiểm tra, xem cô có ngược đãi trẻ em không."
Thư Trinh: "..." Cứ như chậu tỏi này là cậu ta hoài sinh 9 tháng 10 ngày không bằng.
Suy xét đến việc mình còn phải ở nhờ nhà người ta, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Thư Trinh quyết định diễn trò cùng cậu.
Sống lưng cô thẳng tắp, vòng eo thon thả đến mức một tay có thể ôm hết. Thư Trinh nghiêm túc nói: "Trinh Bảo chấp nhận sự giám sát từ tổ chức."
Hoắc Trầm rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ bộ dạng nói lời thề son sắt trước mặt. Có chút buồn cười, khóe môi hơi cong, không tự chủ được giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Thư Trinh.
Mang theo ý sủng nịch.
Ngay cả Hoắc Trầm cũng không ý thức được mình sẽ làm ra hành động này. Cậu thấy cô gái nhỏ trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn mình, lúc này mới phản ứng lại.
Có chỗ nào không đúng lắm thì phải.
Thư Trinh hơi giật giật môi, hỏi Hoắc Trầm: "Cậu rửa tay chưa?"
Hoắc Trầm mỉa mai đáp lại: "Cô gội đầu chưa?"
Thư Trinh chỉ chỉ hướng nhà vệ sinh, thẳng thắn nói: "Đang chuẩn bị gội."
Hoắc Trầm im lặng, vươn tay tới trước mặt Thư Trinh nói: "Say sorry với tay của tôi."
Thư Trinh: "..."
Cô thực sự cảm thấy Hoắc Trầm người này...rất có vấn đề.
Nhưng cô chịu đựng, còn rất nghe lời mà cúi đầu xin lỗi tay Hoắc Trầm: "Sorry."
Hoắc Trầm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng của cô, cảm thấy vừa lòng, nhìn tay mình rồi nói một cách khoan dung với Thư Trinh: "Nó đồng ý tha thứ cho cô."
Thư Trinh: "..."
Thật đúng là một con gà tiểu học!!!
A a a!! Phải ở cùng cái người này ít nhất một tháng sao!!!
Thư Trinh cảm thấy không thở được.
Cô ôm chậu tỏi kia đặt ở trên cửa sổ, tìm một chỗ ánh nắng dễ chiếu tới nhất mà đặt xuống.
Hoắc Trầm không đi ngay, chăm chú nhìn Thư Trinh chăm sóc con trai thân yêu của cậu như thế nào. Cậu dựa vào khung cửa, hai chân dài đặt lên nhau, bộ dạng lười biếng lộ ra khí thế tự phụ.
Có lẽ là rất vừa lòng với sự dụng tâm của Thư Trinh, khóe môi cậu không tự chủ cong lên.
Khi Thư Trinh xoay người, thấy được bộ dạng nhàn nhã của thiếu niên.
Cậu ta còn đang cười.
Cũng không biết cười cái gì.
Thư Trinh sắp xếp cho con trai Hoắc Trầm ổn định, mới cầm váy ngủ của mình lên, quay trở lại cửa nói chuyện với Hoắc Trầm: "Tôi chuẩn bị đi tắm rửa."
Hoắc Trầm hơi thu chân, lông mày rũ xuống. Nghe xong lời của Thư Trinh, cậu tỏ vẻ không sao cả nói: "Cô đi đi."
Nghĩ lại hình như lời này còn có ý khác, cậu bổ sung thêm một câu: "Cô muốn tôi đi cùng?"
Thư Trinh cảm thấy Hoắc Trầm quả thực lưu manh, mới quen biết ngày đầu tiên mà lại nói loại lời vô sỉ như vậy với một cô gái.
Đê tiện vô sỉ.
Hoắc Trầm cũng cảm thấy cô gái này không được bình thường, mới quen biết ngày đầu tiên lại mời cậu tắm rửa.
Không thể hiểu được.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đánh giá đối phương thấp hết mức có thể.
Trừng mắt với Hoắc Trầm xong Thư Trinh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô lắc đầu, nói: "Không phải."
"Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng."
Hoắc Trầm không chút để ý gật đầu, nói: "À, tôi đã biết."
Dứt lời, hai người quay lưng, mỗi người về một phía.
-
Thư Trinh vào toilet nhanh nhẹn khóa trái cửa. Khi Hoắc Trầm đi ngang qua nghe thấy tiếng khóa "lạch cạch" vang lên, không khỏi cười nhạt một tiếng.
Coi Hoắc Trầm tôi là loại người nào? Canh phòng nghiêm ngặt như vậy.
Cậu là loại người sẽ nhìn lén một cô gái tắm rửa sao!!!
Đương nhiên không phải.
Hoắc Trầm khẽ hừ một tiếng, trở về phòng nặng nề đóng cửa lại, đối với việc Thư Trinh tích cực khóa cửa giống như một loại tuyên chiến.
Thư Trinh thật ra cũng không nghe được động tĩnh bên ngoài. Cô mở vòi hoa sen, đợi cho nước lạnh chảy hết mới bắt đầu tắm rửa.
Dòng nước chảy ào ạt, Thư Trinh tìm thấy ở trên giá một loại sữa tắm và dầu gội, xoa xoa thành bong bóng thoa lên người.
Tắm rửa cũng gần một giờ, sau đó Thư Trinh đi tìm máy sấy tóc. Cô chỉ sấy một nửa, nửa còn lại cô thích để nó tự khô hơn.
Nghĩ đến việc mình sẽ ở chung với một nam sinh, Thư Trinh cố tình mang một chiếc váy ngủ màu trắng dài. Cả người gần như che kín, chỉ lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh và cổ tay trắng sáng.
Mới vừa ra khỏi cửa đã thấy Hoắc Trầm ngồi xổm bên cửa phòng cô, bên người là một cái bình nhỏ, cánh tay chống ở đầu gối chơi game.
Cậu chơi nhập tâm đến mức Thư Trinh đóng mở cửa cũng không bị ảnh hưởng.
Thư Trinh nhìn xuống, thấy mười ngón tay cậu thon dài đẹp đẽ, ở trên màn hình di động thao tác nhanh nhẹn sắc bén.
Thư Trinh không hiểu vì sao Hoắc Trầm chơi trò chơi còn ngồi xổm ở cửa phòng của cô, không hiểu được cậu rốt cuộc muốn gì, hỏi: "Hoắc Trầm, sao cậu lại ngồi đây?"
Hoắc Trầm chơi xong một ván, khẽ liếc mắt, đập vào mắt là đôi chân non mềm của Thư Trinh. Ngón chân mượt mà, trắng trẻo mập mạp, còn rất đáng yêu.
Mắt cá chân tinh tế, làn váy màu trắng như sóng nước, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thư Trinh đang rũ mắt nhìn cậu.
Tóc cô còn chưa khô hết, có vài giọt nước rơi xuống trên váy ngủ, thấm tảng lớn gần như trong suốt. Trên người cô là hương thơm sữa tắm quen thuộc, thái dương Hoắc Trầm giật giật.
Vô cùng chính nhân quân tử mà rời mắt.
Hoắc Trầm có chút sững sờ, nhận ra Thư Trinh còn đang nhìn mình, cậu mới giật mình nhớ ra lý do đến đây.
Hoắc Trầm cất điện thoại, giơ bình nước bên cạnh lên nói với Thư Trinh: "Đưa đồ cho cô."
Thư Trinh nháy mắt đã hiểu, đây là đồ dành cho con trai Hoắc Trầm, mỗi lần tưới nước đều dùng cái bình này.
Thư Trinh gật đầu, duỗi tay nhận lấy bình nước, nói: "Tôi đã biết, sẽ tưới nước đúng giờ."
Dừng một chút, cô lại hỏi, "Không có việc gì nữa đúng không?"
Hoắc Trầm gật đầu, nói: "Không có."
Thư Trinh: "Tôi muốn đi ngủ."
Hoắc Trầm gật đầu lần hai, nói: "Ồ, được thôi."
Hoắc Trầm thật ra đang định về phòng, nhiệm vụ đưa bình nước cũng đã hoàn thành, ngồi xổm ở cửa phòng người khác có vẻ khá ngốc nghếch.
Nhưng...Có gì đó không đúng lắm.
Cậu đang định đứng lên, chân đột nhiên lại tê rần.
Mẹ, do ngồi lâu quá.
Không thể để Thư Trinh phát hiện ra, bằng không hình tượng đẹp trai lạnh lùng của cậu có thể bị hủy hoại.
Cánh tay thon dài của Thư Trinh đặt ở then cửa, nhìn Hoắc Trầm một cái thật sâu, không nhịn được lại hỏi: "Cậu vẫn muốn ngồi đây à?"
Hoắc Trầm khẽ nhướn lông mày, khóe môi hơi cong, cười nhẹ nói: "Ừ."
"Bình thường không có việc gì tôi hay ngồi ở đây." Dừng một chút, cậu nói thêm: "Tín hiệu Wifi ở đây khá tốt."
Thư Trinh: "..."
- ----------
Huhu tương tác kém quá:( editor sad:(