Trên 1 chiếc lá, có 2 chú muỗi
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Đứa nhỏ tội nghiệp đã đếm từ tận hoàng hôn cho tới lúc sắc trời tối đen như mực, rồi cứ thế đếm mãi tới khi trời hửng sáng, Dưa Hấu vẫn chưa chịu trở về.
Lần đầu tiên Nãi Quái thấy khó chịu như vậy nha, so với lúc cậu trầy trật để được ra đời, hay khi buồn chán trong kén nhộng, thậm chí là lúc bị mưa táp phải thì lần này còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần cơ.
Dưa Hấu đi đâu rồi chứ?
Vì sao, vì sao cậu ấy bỏ mình lại?
Vào buổi trưa, Dưa Hấu bay trở về.
Nãi Quái ôm chầm lấy Dưa Hấu mà xoay vòng vòng, huyên thuyên nào là mình rất xin lỗi cậu, rằng là mình nhớ cậu biết bao nhiêu.
Dưa Hấu không để ý đến chuyện đó, đút nhựa cây cho Nãi Quái xong, cậu kể lể: “Cậu quá nhỏ đi, muỗi ngốc à. Làm mình tìm cậu muốn bở hơi tai, thiếu chút nữa là không thấy luôn rồi.”
“Thì mình là chú muỗi nho nhỏ đáng yêu nà…”
Nãi Quái từ trước tới này đều cho rằng, muỗi là loài sinh vật nhỏ nhất trên thế giới, còn cậu, lại chính là con muỗi nhỏ nhất trong số mọi con muỗi nha…
Đầu giờ chiều tiết trời mát mẻ, hai chú muỗi nằm vắt vẻo trên một chiếc lá ngô đồng xanh thẫm.
“Dưa Hấu.”
“Muốn gì?”
“Thích ấy… Rốt cuộc là thứ gì vậy? Mình…”
“Dù sao cũng không thể ăn được đâu.”
“À há…”
“Thích… Là một loại cảm giác.”
“Ế?”
“Chính là… lúc nào cũng thấy nhớ một con muỗi khác.”
“Ờ hớ…”
“Sao nào?”
“Không biết nữa.”
Đoạn đối thoại được kết thúc bằng một chuỗi im lặng nặng nề.
“Thích ai không thích lại đi thích con muỗi ngốc này.” Dưa Hấu bỗng nhiên thốt lên: “Lúc nào cũng phải lo cho nó ăn no ngủ kĩ, lúc nào cũng e sợ nó bị gió thổi bay mất, thời khắc nào cũng nhớ nó quay quắt, xa nó một tí là không ngủ được, tự dưng thấy yêu ông mặt trời kinh khủng, khi không lại cho rằng trời mưa đáng ghét vô cùng, bỗng nhiên lại thích đắm mình trong làn gió hiu hiu.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn muốn ôm nó bay đến Bắc Cực nữa.” Dưa Hấu nghĩ rất mông lung, cậu cúi đầu, nói: “Bay đến hết đời.”
“Hì hì, thật tốt quá, mình cũng rất thích cậu á.” Nãi Quái cười khì khì, “Mình thích cậu nhất trên đời luôn.”
“Muỗi ngốc.”
“Í…”
Những tia nắng ban chiều thật dịu êm quá, hoàng hôn vẫn còn chưa đến đâu.
“Dưa Hấu?”
“Lại gì nữa?”
“Thích hơn cả thích thì gọi là gì hở?”
“Thích hơn cả thích?”
“Ừ.”
“Có lẽ… là yêu chăng.”
“Vậy cậu có yêu mình không?”
“Chắc là…” Dưa Hấu còn chưa nói xong, Nãi Quái đã vội cướp lời: “Mình là mình yêu cậu rồi á”
Dứt lời liền vèo một tiếng chạy mất tiêu.
Cái ảnh ở đầu bài không phải là lá ngô đồng đâu nha, mình thấy đẹp nên hốt đại á ^^! Còn này mới là ngô đồng nè:
Lá ngô đồng
Bonus cho cái rừng ngô đồng lúc mùa thu (trước giờ mình cứ tưởng nó giống cây bắp chớ, tồ thiệt =.=):
Cây ngô đồng
Chậc, tỏ tình hổng lãng mạn giề hết:)) (cơ mà yêu quá!)
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Đứa nhỏ tội nghiệp đã đếm từ tận hoàng hôn cho tới lúc sắc trời tối đen như mực, rồi cứ thế đếm mãi tới khi trời hửng sáng, Dưa Hấu vẫn chưa chịu trở về.
Lần đầu tiên Nãi Quái thấy khó chịu như vậy nha, so với lúc cậu trầy trật để được ra đời, hay khi buồn chán trong kén nhộng, thậm chí là lúc bị mưa táp phải thì lần này còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần cơ.
Dưa Hấu đi đâu rồi chứ?
Vì sao, vì sao cậu ấy bỏ mình lại?
Vào buổi trưa, Dưa Hấu bay trở về.
Nãi Quái ôm chầm lấy Dưa Hấu mà xoay vòng vòng, huyên thuyên nào là mình rất xin lỗi cậu, rằng là mình nhớ cậu biết bao nhiêu.
Dưa Hấu không để ý đến chuyện đó, đút nhựa cây cho Nãi Quái xong, cậu kể lể: “Cậu quá nhỏ đi, muỗi ngốc à. Làm mình tìm cậu muốn bở hơi tai, thiếu chút nữa là không thấy luôn rồi.”
“Thì mình là chú muỗi nho nhỏ đáng yêu nà…”
Nãi Quái từ trước tới này đều cho rằng, muỗi là loài sinh vật nhỏ nhất trên thế giới, còn cậu, lại chính là con muỗi nhỏ nhất trong số mọi con muỗi nha…
Đầu giờ chiều tiết trời mát mẻ, hai chú muỗi nằm vắt vẻo trên một chiếc lá ngô đồng xanh thẫm.
“Dưa Hấu.”
“Muốn gì?”
“Thích ấy… Rốt cuộc là thứ gì vậy? Mình…”
“Dù sao cũng không thể ăn được đâu.”
“À há…”
“Thích… Là một loại cảm giác.”
“Ế?”
“Chính là… lúc nào cũng thấy nhớ một con muỗi khác.”
“Ờ hớ…”
“Sao nào?”
“Không biết nữa.”
Đoạn đối thoại được kết thúc bằng một chuỗi im lặng nặng nề.
“Thích ai không thích lại đi thích con muỗi ngốc này.” Dưa Hấu bỗng nhiên thốt lên: “Lúc nào cũng phải lo cho nó ăn no ngủ kĩ, lúc nào cũng e sợ nó bị gió thổi bay mất, thời khắc nào cũng nhớ nó quay quắt, xa nó một tí là không ngủ được, tự dưng thấy yêu ông mặt trời kinh khủng, khi không lại cho rằng trời mưa đáng ghét vô cùng, bỗng nhiên lại thích đắm mình trong làn gió hiu hiu.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn muốn ôm nó bay đến Bắc Cực nữa.” Dưa Hấu nghĩ rất mông lung, cậu cúi đầu, nói: “Bay đến hết đời.”
“Hì hì, thật tốt quá, mình cũng rất thích cậu á.” Nãi Quái cười khì khì, “Mình thích cậu nhất trên đời luôn.”
“Muỗi ngốc.”
“Í…”
Những tia nắng ban chiều thật dịu êm quá, hoàng hôn vẫn còn chưa đến đâu.
“Dưa Hấu?”
“Lại gì nữa?”
“Thích hơn cả thích thì gọi là gì hở?”
“Thích hơn cả thích?”
“Ừ.”
“Có lẽ… là yêu chăng.”
“Vậy cậu có yêu mình không?”
“Chắc là…” Dưa Hấu còn chưa nói xong, Nãi Quái đã vội cướp lời: “Mình là mình yêu cậu rồi á”
Dứt lời liền vèo một tiếng chạy mất tiêu.
Cái ảnh ở đầu bài không phải là lá ngô đồng đâu nha, mình thấy đẹp nên hốt đại á ^^! Còn này mới là ngô đồng nè:
Lá ngô đồng
Bonus cho cái rừng ngô đồng lúc mùa thu (trước giờ mình cứ tưởng nó giống cây bắp chớ, tồ thiệt =.=):
Cây ngô đồng
Chậc, tỏ tình hổng lãng mạn giề hết:)) (cơ mà yêu quá!)