Chỉ hai chúng ta thôi, trốn khỏi đây đi nào!
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Trời vừa tảng sáng, không khí khá là ẩm ướt, song vẫn chưa thoát khỏi cái oi bức của ngày hè.
Nãi Quái quan sát thấy rất nhiều loài vật khác lớn hơn cả bướm đêm nữa, lượn lờ trên mặt nước. Bọn họ thường dùng bộ phận thấp nhất của cơ thể để lướt trên mặt nước.
Em liền lay tỉnh Dưa Hấu: “Dưa Hấu, Dưa Hấu, mau dậy đi!”
Dưa Hấu dụi dụi mắt, thời điểm em ghét nhất, quả nhiên là sau cơn mưa mà.
“Cậu nhìn xem, bọn họ đang làm gì kìa?”
“Sinh con.”
“Họ sinh con ở đây à?”
“Ừ.”
“Vậy mình đến chơi với họ đi?”
“Đợi con của họ lớn một chút, sẽ ăn thịt chúng ta đó.”
“Cái gì?! Vì sao chứ…”
“Vậy sao cậu không hỏi xem mẹ sinh cậu ra để làm gì?”
“…”
“Mấy bữa trước có một bọn chuồn chuồn đến đây đẻ trứng, hiện tại chúng nó hẳn là đã thành ấu trùng dưới nước rồi.”
“Ấu trùng?”
“Là loại chuyên ăn bọ gậy ấy.”
Dưa Hấu bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt Nãi Quái cũng theo đó mà dại ra.
“Như vậy… Tụi mình phải trốn sao?”
“Trốn à? Chúng ta là bọ gậy, vẫn chưa biến thành muỗi.”
Nãi Quái lại cuống lên: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
“Cậu sợ chết lắm à?”
“Đúng vậy! Rất sợ, chúng ta còn chưa đi Bắc Cực mà.”
Rõ là ấu trĩ, Dưa Hấu nghĩ.
“Được rồi được rồi, không cần lo lắng, mình đưa cậu đi trốn.
Và đây chính là lời hứa đầu tiên giữa hai đứa, còn cái ước định đầu tiên kia, đã sớm bị hoà tan vào ngọn gió bỏng rát của mùa hè từ lâu rồi.
Nói là làm, hai chú bọ gậy, nhất định là hai chú bọ gậy kỳ quặc nhất trên đời, liền cùng nhau rời khỏi nơi mình đã sinh ra.
Bơi cả ngày, rốt cục cũng thoát khỏi cái ao nhỏ kia. Nãi Quái mệt đến nỗi đã mấy lần muốn bỏ cuộc. Em thều thào: “Dưa Hấu?”
“Hửm?”
“Chỉ có hai đứa mình thôi sao?”
“Ừ.”
“Sau này cũng sẽ chỉ có hai đứa mình thôi sao?”
“Đâu nào, chúng ta vẫn còn rất nhiều anh chị em khác nữa, ráng đợi đến lúc ta biết bay, tự nhiên sẽ gặp được họ thôi.”
Không hiểu sao, bé con Nãi Quái lần đầu tiên có cảm giác cực kì chán nản.
Tuy gọi là bỏ trốn, là hai người bọn họ cùng bỏ trốn, nhưng nhìn đến bầu trời tối đen như mực kia, cùng khung cảnh bốn bề vắng lặng đầy xa lạ này, đối với Nãi Quái mà nói, cũng chỉ có Dưa Hấu là em quen biết. Vì vậy em so với mọi khi càng ra sức bám chặt lấy Dưa Hấu hơn.
Đột nhiên em cảm thấy, cả người Dưa Hấu đang nóng dần lên.
Nãi Quái sờ sờ Dưa Hấu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Mình hình như… Sắp lột xác rồi…” Dưa Hấu có vẻ đã mệt nhoài.
Sợ Nãi Quái bị doạ cho khiếp vía, Dưa Hấu vẫn ráng giải thích: “Chúng ta đều phải trải qua bốn lần lột xác nha, sau đó sẽ biến thành lăng quăng.”
“Lăng quăng?”
“Ừ, đó là lúc mà cánh của chúng ta sẽ từ từ mọc dài ra.”
Dưa Hấu rốt cục cũng không buồn giải thích thêm gì nữa về tính chất của giai đoạn này.
“Wa, thật tuyệt. Mà sao mình vẫn chưa lột xác nhỉ?”
“Cũng sắp rồi.”
Dưa Hấu nói đoạn, quay sang lột bỏ một bên vỏ ngoài của mình đi.
Nãi Quái hiếu kỳ muốn xem cảnh lột xác của Dưa Hấu, rốt cục lại bị cậu bạn mắng cho một tiếng rồi xoay người qua bên kia không cho nhìn.
Bé con Nãi Quái tội nghiệp sợ hãi trốn ra chỗ khác, tự an ủi bản thân: đợi bữa khác sẽ xem của chính mình vậy.
Nhưng không cần phải đợi sang tới hôm sau, ngay trong đêm đó Nãi Quái còn nhỏ xíu cũng đã lột xác luôn rồi. Cảm giác khủng khiếp y như bị bong da vậy á, em có cảm tưởng bản thân đã thăng hoa mất rồi.
Mà thật ra thì em có biết thăng hoa là cái gì đâu chớ.
[Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học]
(Kì 5)
Người ta thường nuôi 1 số động vật như là thiên địch để diệt muỗi:
Cá, lươn và ấu trùng chuồn chuồn trong nước ăn bọ gậy.
Thằn lằn, dơi cùng chuồn chuồn trưởng thành bắt muỗi trong không trung.
Trong quá trình phát triển, bọ gậy sẽ lột xác khoảng 4 lần, với kích thước tăng dần: Ở tuổi I là vào khoảng 1,5 mm và ở tuổi IV đạt đến khoảng từ 8 đến 10 mm.
Tám nhảm: ‘ước định đầu tiên’ đó, có ai nhớ không? Cái trò đánh nhau ‘vì mình ghét cậu’ ấy XD Còn cái màn lột xác nữa, cứ làm như em Dưa thay quần áo cấm bé Sữa nhìn trộm vậy =)))
Lại nói 2 câu cuối, chỗ ‘khủng khiếp’ là mình thay của 2 chữ 囧囧 đó, còn cái ‘thăng hoa’, để là ‘bốc hơi’ cũng được thôi, nhưng ‘thăng hoa’ cho nó đa nghĩa ấy mà =)))
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Trời vừa tảng sáng, không khí khá là ẩm ướt, song vẫn chưa thoát khỏi cái oi bức của ngày hè.
Nãi Quái quan sát thấy rất nhiều loài vật khác lớn hơn cả bướm đêm nữa, lượn lờ trên mặt nước. Bọn họ thường dùng bộ phận thấp nhất của cơ thể để lướt trên mặt nước.
Em liền lay tỉnh Dưa Hấu: “Dưa Hấu, Dưa Hấu, mau dậy đi!”
Dưa Hấu dụi dụi mắt, thời điểm em ghét nhất, quả nhiên là sau cơn mưa mà.
“Cậu nhìn xem, bọn họ đang làm gì kìa?”
“Sinh con.”
“Họ sinh con ở đây à?”
“Ừ.”
“Vậy mình đến chơi với họ đi?”
“Đợi con của họ lớn một chút, sẽ ăn thịt chúng ta đó.”
“Cái gì?! Vì sao chứ…”
“Vậy sao cậu không hỏi xem mẹ sinh cậu ra để làm gì?”
“…”
“Mấy bữa trước có một bọn chuồn chuồn đến đây đẻ trứng, hiện tại chúng nó hẳn là đã thành ấu trùng dưới nước rồi.”
“Ấu trùng?”
“Là loại chuyên ăn bọ gậy ấy.”
Dưa Hấu bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt Nãi Quái cũng theo đó mà dại ra.
“Như vậy… Tụi mình phải trốn sao?”
“Trốn à? Chúng ta là bọ gậy, vẫn chưa biến thành muỗi.”
Nãi Quái lại cuống lên: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
“Cậu sợ chết lắm à?”
“Đúng vậy! Rất sợ, chúng ta còn chưa đi Bắc Cực mà.”
Rõ là ấu trĩ, Dưa Hấu nghĩ.
“Được rồi được rồi, không cần lo lắng, mình đưa cậu đi trốn.
Và đây chính là lời hứa đầu tiên giữa hai đứa, còn cái ước định đầu tiên kia, đã sớm bị hoà tan vào ngọn gió bỏng rát của mùa hè từ lâu rồi.
Nói là làm, hai chú bọ gậy, nhất định là hai chú bọ gậy kỳ quặc nhất trên đời, liền cùng nhau rời khỏi nơi mình đã sinh ra.
Bơi cả ngày, rốt cục cũng thoát khỏi cái ao nhỏ kia. Nãi Quái mệt đến nỗi đã mấy lần muốn bỏ cuộc. Em thều thào: “Dưa Hấu?”
“Hửm?”
“Chỉ có hai đứa mình thôi sao?”
“Ừ.”
“Sau này cũng sẽ chỉ có hai đứa mình thôi sao?”
“Đâu nào, chúng ta vẫn còn rất nhiều anh chị em khác nữa, ráng đợi đến lúc ta biết bay, tự nhiên sẽ gặp được họ thôi.”
Không hiểu sao, bé con Nãi Quái lần đầu tiên có cảm giác cực kì chán nản.
Tuy gọi là bỏ trốn, là hai người bọn họ cùng bỏ trốn, nhưng nhìn đến bầu trời tối đen như mực kia, cùng khung cảnh bốn bề vắng lặng đầy xa lạ này, đối với Nãi Quái mà nói, cũng chỉ có Dưa Hấu là em quen biết. Vì vậy em so với mọi khi càng ra sức bám chặt lấy Dưa Hấu hơn.
Đột nhiên em cảm thấy, cả người Dưa Hấu đang nóng dần lên.
Nãi Quái sờ sờ Dưa Hấu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Mình hình như… Sắp lột xác rồi…” Dưa Hấu có vẻ đã mệt nhoài.
Sợ Nãi Quái bị doạ cho khiếp vía, Dưa Hấu vẫn ráng giải thích: “Chúng ta đều phải trải qua bốn lần lột xác nha, sau đó sẽ biến thành lăng quăng.”
“Lăng quăng?”
“Ừ, đó là lúc mà cánh của chúng ta sẽ từ từ mọc dài ra.”
Dưa Hấu rốt cục cũng không buồn giải thích thêm gì nữa về tính chất của giai đoạn này.
“Wa, thật tuyệt. Mà sao mình vẫn chưa lột xác nhỉ?”
“Cũng sắp rồi.”
Dưa Hấu nói đoạn, quay sang lột bỏ một bên vỏ ngoài của mình đi.
Nãi Quái hiếu kỳ muốn xem cảnh lột xác của Dưa Hấu, rốt cục lại bị cậu bạn mắng cho một tiếng rồi xoay người qua bên kia không cho nhìn.
Bé con Nãi Quái tội nghiệp sợ hãi trốn ra chỗ khác, tự an ủi bản thân: đợi bữa khác sẽ xem của chính mình vậy.
Nhưng không cần phải đợi sang tới hôm sau, ngay trong đêm đó Nãi Quái còn nhỏ xíu cũng đã lột xác luôn rồi. Cảm giác khủng khiếp y như bị bong da vậy á, em có cảm tưởng bản thân đã thăng hoa mất rồi.
Mà thật ra thì em có biết thăng hoa là cái gì đâu chớ.
[Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học]
(Kì 5)
Người ta thường nuôi 1 số động vật như là thiên địch để diệt muỗi:
Cá, lươn và ấu trùng chuồn chuồn trong nước ăn bọ gậy.
Thằn lằn, dơi cùng chuồn chuồn trưởng thành bắt muỗi trong không trung.
Trong quá trình phát triển, bọ gậy sẽ lột xác khoảng 4 lần, với kích thước tăng dần: Ở tuổi I là vào khoảng 1,5 mm và ở tuổi IV đạt đến khoảng từ 8 đến 10 mm.
Tám nhảm: ‘ước định đầu tiên’ đó, có ai nhớ không? Cái trò đánh nhau ‘vì mình ghét cậu’ ấy XD Còn cái màn lột xác nữa, cứ làm như em Dưa thay quần áo cấm bé Sữa nhìn trộm vậy =)))
Lại nói 2 câu cuối, chỗ ‘khủng khiếp’ là mình thay của 2 chữ 囧囧 đó, còn cái ‘thăng hoa’, để là ‘bốc hơi’ cũng được thôi, nhưng ‘thăng hoa’ cho nó đa nghĩa ấy mà =)))