Papa tôi chạy theo nhưng không kịp, hai đứa đã nhảy lên xe chạy từ bao giờ. Tôi đến nhà Đặng Minh, ba mẹ anh rất vui vẻ chào đón, lại khen tôi hết lời, ngượng quá. Nhưng mà vui!
Tôi vào bếp, tuy tài nấu nướng có giới hạn, giúp bác Đoàn làm mấy công việc lặt vặt. Một bữa cơm thật hoàn hảo. Có lẽ tôi đã có được kỷ niệm cuối cùng đáng nhớ nhất.
Ba tôi nháy máy, lần này là lần thứ mấy rồi. Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Vừa mở máy, giọng ba tôi sang sảng.
"Trốn ngoạn mục nhỉ, còn chưa chịu về à?"
"Ba, xíu nữa con về ngay mà."
"Về nhanh đi, Thiên Thiên nó đang kêu chết đói đây này."
Tôi vào giục Đặng Minh, tôi vội chào hai bác rồi ra về. Ba tôi đứng ngay ngoài cổng mai phục, cầm roi trên tay chỉ chờ tôi về đến cổng là xử một trận nhớ đời.
"Anh mau về đi, ba em đánh đau lắm đấy", tôi nhắc.
"Không được! Thế này đi, em dắt xe, anh đi trước, có đánh thì cũng đánh anh đầu tiên mà"
"Anh chịu bị đánh có được không đấy?", tôi nghi ngại hỏi.
Đi gần tới cổng, ba tôi nhìn thấy, chạy ngay ra thì Đặng Minh đang hai tay nói: "Bác ơi, bác hạ phi đao xuống đi mà, ta từ từ nói chuyện."
Ba tôi đương nhiên không nghe, đuổi đánh, thét mắng Đặng Minh hết lượt. Tôi bỏ xe, chạy đến giải vây cho anh. Dùng karate né một lúc là ba sẽ mệt thôi. Khi cả hai đã mệt rã rời, tôi cũng vào được nhà, ngồi bịch xuống sofa. Bây giờ là chiêu "võ mồm".
"Ba à, còn mệt lắm rồi, không còn sức chơi mèo vờn chuột nữa đâu"
"Ba cũng đâu có dỗi hơi"
"Con đến nhà Đặng Minh ăn cơm cũng như ra ngoài ăn cơm thôi, ba nghiêm trọng quá rồi"
"Lại còn không sao, ba với Thiên Thiên phải ăn mì gói kia kìa"
"Con không nói nữa", tức chết rồi mà.
Vé máy bay cũng đặt rồi, tôi sẽ qua Mỹ vào chuyến sáng mai, mọi chuyện sẽ êm xuôi cả thôi, chỉ cần Đặng Minh không biết. Tôi cũng tự mình cảm thấy chuyện này xảy đến thực sự rất đột ngột nên gọi điện nói trước với Khánh Tôn một tiếng, có khi cậu ấy giúp được gì.
"Alo, Khánh Tôn à, mình Như Liên đây"
" Hả, Như Liên, cậu gọi có chuyện gì?"
"À, chuyện nhỏ thôi, cậu giúp mình được không?"
Thứ nhất, tôi chỉ muốn Đặng Minh không biết. Thứ hai, nếu anh ấy có biết thì hình ảnh tôi trong anh ấy cũng đã lên máy bay qua Mỹ rồi. Thứ ba, nếu vì tình yêu mà anh nghĩ quẩn thì phải luôn có người bên cạnh nói thật nhiều điều xấu về tôi để anh quên đi tất cả mọi thứ, mọi kỷ niệm. Cứ để anh sống trong thù hận, có khi lại tốt.
Khánh Tôn có giúp nhưng cậu ấy giúp theo cách khác. Nói thật với Đặng Minh về chuyện đi du học của tôi và nói rằng anh ấy đã quá muộn để tìm được tôi. Nhưng thật sự, "Hoá ra em vẫn ở đây". Phản ứng của Đặng Minh không có gì khác lạ, lấy tiếng quát Khánh Tôn một trận ra hồn.
"Cậu biết Như Liên đi du học mà không nói với mình, cậu muốn giết mình hả?"
"Mình không muốn giết cậu, cũng chẳng có ý định gì cả, chỉ là Như Liên lo cho cậu, không muốn cậu khổ sở níu kéo cô ấy lại thôi"
"Cậu nghĩ mình sẽ níu kéo cô ấy à, mình luôn ủng hộ cô ấy kia mà"
Khánh Tôn thú nhận rằng tôi vẫn ở nhà rồi còn rất long trọng báo cho tôi biết cả câu chuyện như trên. Nghe xong, tôi cũng rất buồn, không muốn rời xa anh một chút nào cả nhưng người ta nói rồi: trớ trêu như đời, hiển nhiên như đời. Tôi chạy vội xuống nhà, dặn trước ba tôi: "Ba, lát nữa Đặng Minh có đến tìm thì ba nói con đi du học rồi nhá".
Ba mẹ tôi nghe xong chẳng hiểu gì, cứ một mạch đinh ninh tôi và anh đã chia tay. Còn người khiến chúng tôi chia tay thì đang yên ổn rồi. Tôi không có ý định sẽ kể cho Mạc Trinh nghe lịch trình của tôi vì chính tôi cũng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, trở nên ích kỷ hơn bao giờ hết. Tôi đã chia sẻ nhiều thứ rồi và không muốn chia sẻ thêm nữa. Bây giờ Mạc Trinh không chỉ là rào cản giữa tôi và Đặng Minh mà còn là một bức tường rắn chắc ngăn cách tôi và cậu ấy.
Đặng Minh đúng thật tới nhà tìm tôi và những lời tàn ác tôi dặn ba vừa rồi đã được thốt ra cứa sâu vào tim anh.
"Cháu không tin, chuyến bay của cô ấy vào ngày mai cơ mà. Xin bác cho cháu gặp Như Liên một chút thôi. Cháu xin bác!"
Ba tôi kiên quyết lắm, để mặc anh đứng ngoài. Cơn mưa xối. Tôi đứng trên sân thượng nhìn anh đứng chôn chân dưới mưa, thất thểu đi trong mưa. Trái tim tôi quặn lên đau không ngớt và tôi tin cảm giác của anh bây giờ cũng không khác tôi là mấy.
Tôi nhìn theo bóng anh vật vờ đến quán rượu đầu ngõ, tôi lập tức gọi cho Khánh Tôn. Một lúc sau, Khánh Tôn có mặt ở bar, nhìn thấy Đặng Minh dốc vào miệng một chai rượu, cổ họng cứ ừng ực không ngừng.
"Cậu mau về nhà đi, mang rượu ra không giúp cậu quên đời đâu"
"Mặc kệ! Muốn quên đời, chỉ cần chết đi là xong", Đặng Minh giọng lè nhè, người đầy mùi rượu, vung tay ra khoảng không trung trước mặt.
"Cậu chết cũng được, nhưng không phải ở đây", Khánh Tôn vừa nói vừa kéo Đặng Minh ra khỏi, đưa anh về nhà.
Đời như thế vốn là phải quên, quên không được thì phải cố mà chịu, chịu không được thì đem ra mà khóc, mà nhớ, mà thương. Đến khi chết rồi, không còn nhớ gì được nữa, lúc ấy mới biết thế nào là tiếc.
"Cho dù anh không phải là mối tình đầu nhưng anh là tình yêu thực sự, là tình yêu đẹp nhất, là tình yêu vĩ đại mà em có muốn cũng không quên được. Một khi em đã hứa rằng sẽ mãi yêu anh thì em nhất định sẽ mãi yêu anh"
Sáng hôm sau trở nên thanh tĩnh mà trong sáng lạ thường. Tôi ra xe chuẩn bị đến sân bay. Đến một nơi không có anh, không có tình yêu của anh, cảm giác sẽ khó chịu tới nhường nào. Có những lúc tôi nghĩ có phải tôi đã quá yếu đuối mà sướt mướt quá không? Hay là tôi si tình đến mức điên mất rồi? Chắc là tôi điên rồi, điên tình, điên vì tình.
Khánh Tôn rất có trách nhiệm, biết tôi còn lo lắng cho Đặng Minh rất nhiều nên đã báo cáo hết mọi thứ, để tôi luôn ở trong tình trạng cập nhật thông tin (update information - lâu lâu muốn nói tiếng anh một xíu, hi hi). Cuối cùng Khánh Tôn cũng thành công trong việc thuyết phục Đặng Minh đi học trở lại rồi. Nhưng cậu ấy làm đúng ý tôi quá, nói xấu tôi không còn mặt mũi gì nữa, lại còn nói lại với tôi rằng: "Mặt mũi của cậu dù sao cũng không ở đây nên không cần lo".
Cuộc sống mới bây giờ thực sự rất tốt tuy tôi thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng nhưng như thế cũng tốt rồi. Tôi không cần gì nhiều, chỉ cần học xong mấy năm nữa rồi về nước, tìm lại anh. Nếu anh đã yêu và lấy Mạc Trinh làm vợ rồi thì OK, ta làm bạn. Nhưng ngược lại, anh vẫn đứng một góc định mệnh chờ tôi thì bản thân tôi sẽ không kìm lại được. Chạy tới ôm anh, yêu anh thêm lần nữa, chạy tới hôn anh, trọn bên anh cả đời.
Thấm thoát đã mấy năm, bây giờ nhìn lại mới thấy thời gian trôi qua nhanh quá, không đợi một ai. Tôi ra trường rồi, đặt vé máy bay về nước rồi, gặp lại ba mẹ rồi. Nơi này khác quá. Tôi tình cờ gặp Khánh Tôn ngay trước cổng công viên. Có nhiều điều để nói lắm.
"Cậu dạo này sao rồi?", tôi bắt lời.
"Khoẻ, cậu cũng thế phải không?"
"Ừm, Mạc Trinh và Đặng Minh sao rồi?"
"Khoẻ, Đặng Minh và mình mở một công ty được hơn năm nay rồi, còn phải kiếm tiền cho Mạc Trinh chữa bệnh nữa chứ"
"Vậy sao rồi?"
Khánh Tôn dẫn tôi đến bệnh viện, nơi Mạc Trinh đang nằm dưỡng bệnh. Tôi chỉ dám ghé vào qua khe cửa, Mạc Trinh đang cười đùa vui vẻ lắm, bên cạnh là Đặng Minh đang cười rất tươi.
"Anh mau đưa sữa cho em", tiếng Mạc Trinh vọng ra.
"Không đưa đấy, em làm gì được"
Tôi ngoảnh qua Khánh Tôn: "Thôi, mình không vào nữa đâu, để khi khác cũng được"
"Như Liên!", Khánh Tôn cố tình gọi tôi thật to.
Đặng Minh nghe tiếng chạy ra ngoài, Mạc Trinh cũng theo phản xạ quay ra. Anh nhìn tôi, tôi chỉ nhìn anh được mấy giây rồi cúi gằm mặt nhưng miệng bất giác nói.
"Lâu rồi không gặp"
Tôi không thích không khí yên tĩnh mà, nó khiến con người ta cảm thấy lạc lõng, hai năm bên Mỹ đã dạy cho tôi điều đó.
"Ừm, lâu quá rồi, em không thay đổi gì cả"
"Anh cũng thế... thật ra là có rất nhiều thay đổi đấy"
"Khánh Tôn, cậu giúp mình coi sóc Mạc Trinh một chút, mình cần đi nói chuyện"
Anh tiến đến nắm lấy bàn tay tôi đang run run, kéo tôi ra ngoài.
"Anh có chuyện gì?"
"Làm hoà đi, anh rất nhớ em!"
Câu chuyện chỉ đến thế là kết thúc được rồi, chỉ cần anh nhớ tôi, muốn tôi quay lại thì sao cũng được, tôi sẽ ngay lập tức đồng ý. Tôi cười, anh cười, chúng ta cùng nắm tay nhau.
"Anh đừng bao giờ buông tay em ra nữa nhé"
"Chỉ cần em không chạy, anh sẽ không để em trốn thoát"
Câu chuyện tôi kể có thể không đi về đâu, có thể chỉ chốc lát mà nhanh chóng kết thúc. Trong truyện, hai năm trôi qua rất nhanh, gặp lại cũng chỉ vài phút, nói được vài câu, nắm tay một cái là làm hòa. Vốn cuộc đời không thể như vậy nhưng đối với tôi, trải qua thời gian lâu như thế, tôi cũng chỉ muốn kể trong vài phút, để cảm giác tôi cùng anh đến thật nhanh. Chỉ cần là kết thúc có hậu, không cần tâm trạng phải dày vò tới rối bời, tôi vẫn sẽ chỉ kể nhiêu đó thôi. Chỉ cần mọi người biết chắc chắn sẽ có một ngày mà tôi và anh cùng gọi là "Ngày ta thuộc về nhau".
Tôi vào bếp, tuy tài nấu nướng có giới hạn, giúp bác Đoàn làm mấy công việc lặt vặt. Một bữa cơm thật hoàn hảo. Có lẽ tôi đã có được kỷ niệm cuối cùng đáng nhớ nhất.
Ba tôi nháy máy, lần này là lần thứ mấy rồi. Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Vừa mở máy, giọng ba tôi sang sảng.
"Trốn ngoạn mục nhỉ, còn chưa chịu về à?"
"Ba, xíu nữa con về ngay mà."
"Về nhanh đi, Thiên Thiên nó đang kêu chết đói đây này."
Tôi vào giục Đặng Minh, tôi vội chào hai bác rồi ra về. Ba tôi đứng ngay ngoài cổng mai phục, cầm roi trên tay chỉ chờ tôi về đến cổng là xử một trận nhớ đời.
"Anh mau về đi, ba em đánh đau lắm đấy", tôi nhắc.
"Không được! Thế này đi, em dắt xe, anh đi trước, có đánh thì cũng đánh anh đầu tiên mà"
"Anh chịu bị đánh có được không đấy?", tôi nghi ngại hỏi.
Đi gần tới cổng, ba tôi nhìn thấy, chạy ngay ra thì Đặng Minh đang hai tay nói: "Bác ơi, bác hạ phi đao xuống đi mà, ta từ từ nói chuyện."
Ba tôi đương nhiên không nghe, đuổi đánh, thét mắng Đặng Minh hết lượt. Tôi bỏ xe, chạy đến giải vây cho anh. Dùng karate né một lúc là ba sẽ mệt thôi. Khi cả hai đã mệt rã rời, tôi cũng vào được nhà, ngồi bịch xuống sofa. Bây giờ là chiêu "võ mồm".
"Ba à, còn mệt lắm rồi, không còn sức chơi mèo vờn chuột nữa đâu"
"Ba cũng đâu có dỗi hơi"
"Con đến nhà Đặng Minh ăn cơm cũng như ra ngoài ăn cơm thôi, ba nghiêm trọng quá rồi"
"Lại còn không sao, ba với Thiên Thiên phải ăn mì gói kia kìa"
"Con không nói nữa", tức chết rồi mà.
Vé máy bay cũng đặt rồi, tôi sẽ qua Mỹ vào chuyến sáng mai, mọi chuyện sẽ êm xuôi cả thôi, chỉ cần Đặng Minh không biết. Tôi cũng tự mình cảm thấy chuyện này xảy đến thực sự rất đột ngột nên gọi điện nói trước với Khánh Tôn một tiếng, có khi cậu ấy giúp được gì.
"Alo, Khánh Tôn à, mình Như Liên đây"
" Hả, Như Liên, cậu gọi có chuyện gì?"
"À, chuyện nhỏ thôi, cậu giúp mình được không?"
Thứ nhất, tôi chỉ muốn Đặng Minh không biết. Thứ hai, nếu anh ấy có biết thì hình ảnh tôi trong anh ấy cũng đã lên máy bay qua Mỹ rồi. Thứ ba, nếu vì tình yêu mà anh nghĩ quẩn thì phải luôn có người bên cạnh nói thật nhiều điều xấu về tôi để anh quên đi tất cả mọi thứ, mọi kỷ niệm. Cứ để anh sống trong thù hận, có khi lại tốt.
Khánh Tôn có giúp nhưng cậu ấy giúp theo cách khác. Nói thật với Đặng Minh về chuyện đi du học của tôi và nói rằng anh ấy đã quá muộn để tìm được tôi. Nhưng thật sự, "Hoá ra em vẫn ở đây". Phản ứng của Đặng Minh không có gì khác lạ, lấy tiếng quát Khánh Tôn một trận ra hồn.
"Cậu biết Như Liên đi du học mà không nói với mình, cậu muốn giết mình hả?"
"Mình không muốn giết cậu, cũng chẳng có ý định gì cả, chỉ là Như Liên lo cho cậu, không muốn cậu khổ sở níu kéo cô ấy lại thôi"
"Cậu nghĩ mình sẽ níu kéo cô ấy à, mình luôn ủng hộ cô ấy kia mà"
Khánh Tôn thú nhận rằng tôi vẫn ở nhà rồi còn rất long trọng báo cho tôi biết cả câu chuyện như trên. Nghe xong, tôi cũng rất buồn, không muốn rời xa anh một chút nào cả nhưng người ta nói rồi: trớ trêu như đời, hiển nhiên như đời. Tôi chạy vội xuống nhà, dặn trước ba tôi: "Ba, lát nữa Đặng Minh có đến tìm thì ba nói con đi du học rồi nhá".
Ba mẹ tôi nghe xong chẳng hiểu gì, cứ một mạch đinh ninh tôi và anh đã chia tay. Còn người khiến chúng tôi chia tay thì đang yên ổn rồi. Tôi không có ý định sẽ kể cho Mạc Trinh nghe lịch trình của tôi vì chính tôi cũng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, trở nên ích kỷ hơn bao giờ hết. Tôi đã chia sẻ nhiều thứ rồi và không muốn chia sẻ thêm nữa. Bây giờ Mạc Trinh không chỉ là rào cản giữa tôi và Đặng Minh mà còn là một bức tường rắn chắc ngăn cách tôi và cậu ấy.
Đặng Minh đúng thật tới nhà tìm tôi và những lời tàn ác tôi dặn ba vừa rồi đã được thốt ra cứa sâu vào tim anh.
"Cháu không tin, chuyến bay của cô ấy vào ngày mai cơ mà. Xin bác cho cháu gặp Như Liên một chút thôi. Cháu xin bác!"
Ba tôi kiên quyết lắm, để mặc anh đứng ngoài. Cơn mưa xối. Tôi đứng trên sân thượng nhìn anh đứng chôn chân dưới mưa, thất thểu đi trong mưa. Trái tim tôi quặn lên đau không ngớt và tôi tin cảm giác của anh bây giờ cũng không khác tôi là mấy.
Tôi nhìn theo bóng anh vật vờ đến quán rượu đầu ngõ, tôi lập tức gọi cho Khánh Tôn. Một lúc sau, Khánh Tôn có mặt ở bar, nhìn thấy Đặng Minh dốc vào miệng một chai rượu, cổ họng cứ ừng ực không ngừng.
"Cậu mau về nhà đi, mang rượu ra không giúp cậu quên đời đâu"
"Mặc kệ! Muốn quên đời, chỉ cần chết đi là xong", Đặng Minh giọng lè nhè, người đầy mùi rượu, vung tay ra khoảng không trung trước mặt.
"Cậu chết cũng được, nhưng không phải ở đây", Khánh Tôn vừa nói vừa kéo Đặng Minh ra khỏi, đưa anh về nhà.
Đời như thế vốn là phải quên, quên không được thì phải cố mà chịu, chịu không được thì đem ra mà khóc, mà nhớ, mà thương. Đến khi chết rồi, không còn nhớ gì được nữa, lúc ấy mới biết thế nào là tiếc.
"Cho dù anh không phải là mối tình đầu nhưng anh là tình yêu thực sự, là tình yêu đẹp nhất, là tình yêu vĩ đại mà em có muốn cũng không quên được. Một khi em đã hứa rằng sẽ mãi yêu anh thì em nhất định sẽ mãi yêu anh"
Sáng hôm sau trở nên thanh tĩnh mà trong sáng lạ thường. Tôi ra xe chuẩn bị đến sân bay. Đến một nơi không có anh, không có tình yêu của anh, cảm giác sẽ khó chịu tới nhường nào. Có những lúc tôi nghĩ có phải tôi đã quá yếu đuối mà sướt mướt quá không? Hay là tôi si tình đến mức điên mất rồi? Chắc là tôi điên rồi, điên tình, điên vì tình.
Khánh Tôn rất có trách nhiệm, biết tôi còn lo lắng cho Đặng Minh rất nhiều nên đã báo cáo hết mọi thứ, để tôi luôn ở trong tình trạng cập nhật thông tin (update information - lâu lâu muốn nói tiếng anh một xíu, hi hi). Cuối cùng Khánh Tôn cũng thành công trong việc thuyết phục Đặng Minh đi học trở lại rồi. Nhưng cậu ấy làm đúng ý tôi quá, nói xấu tôi không còn mặt mũi gì nữa, lại còn nói lại với tôi rằng: "Mặt mũi của cậu dù sao cũng không ở đây nên không cần lo".
Cuộc sống mới bây giờ thực sự rất tốt tuy tôi thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng nhưng như thế cũng tốt rồi. Tôi không cần gì nhiều, chỉ cần học xong mấy năm nữa rồi về nước, tìm lại anh. Nếu anh đã yêu và lấy Mạc Trinh làm vợ rồi thì OK, ta làm bạn. Nhưng ngược lại, anh vẫn đứng một góc định mệnh chờ tôi thì bản thân tôi sẽ không kìm lại được. Chạy tới ôm anh, yêu anh thêm lần nữa, chạy tới hôn anh, trọn bên anh cả đời.
Thấm thoát đã mấy năm, bây giờ nhìn lại mới thấy thời gian trôi qua nhanh quá, không đợi một ai. Tôi ra trường rồi, đặt vé máy bay về nước rồi, gặp lại ba mẹ rồi. Nơi này khác quá. Tôi tình cờ gặp Khánh Tôn ngay trước cổng công viên. Có nhiều điều để nói lắm.
"Cậu dạo này sao rồi?", tôi bắt lời.
"Khoẻ, cậu cũng thế phải không?"
"Ừm, Mạc Trinh và Đặng Minh sao rồi?"
"Khoẻ, Đặng Minh và mình mở một công ty được hơn năm nay rồi, còn phải kiếm tiền cho Mạc Trinh chữa bệnh nữa chứ"
"Vậy sao rồi?"
Khánh Tôn dẫn tôi đến bệnh viện, nơi Mạc Trinh đang nằm dưỡng bệnh. Tôi chỉ dám ghé vào qua khe cửa, Mạc Trinh đang cười đùa vui vẻ lắm, bên cạnh là Đặng Minh đang cười rất tươi.
"Anh mau đưa sữa cho em", tiếng Mạc Trinh vọng ra.
"Không đưa đấy, em làm gì được"
Tôi ngoảnh qua Khánh Tôn: "Thôi, mình không vào nữa đâu, để khi khác cũng được"
"Như Liên!", Khánh Tôn cố tình gọi tôi thật to.
Đặng Minh nghe tiếng chạy ra ngoài, Mạc Trinh cũng theo phản xạ quay ra. Anh nhìn tôi, tôi chỉ nhìn anh được mấy giây rồi cúi gằm mặt nhưng miệng bất giác nói.
"Lâu rồi không gặp"
Tôi không thích không khí yên tĩnh mà, nó khiến con người ta cảm thấy lạc lõng, hai năm bên Mỹ đã dạy cho tôi điều đó.
"Ừm, lâu quá rồi, em không thay đổi gì cả"
"Anh cũng thế... thật ra là có rất nhiều thay đổi đấy"
"Khánh Tôn, cậu giúp mình coi sóc Mạc Trinh một chút, mình cần đi nói chuyện"
Anh tiến đến nắm lấy bàn tay tôi đang run run, kéo tôi ra ngoài.
"Anh có chuyện gì?"
"Làm hoà đi, anh rất nhớ em!"
Câu chuyện chỉ đến thế là kết thúc được rồi, chỉ cần anh nhớ tôi, muốn tôi quay lại thì sao cũng được, tôi sẽ ngay lập tức đồng ý. Tôi cười, anh cười, chúng ta cùng nắm tay nhau.
"Anh đừng bao giờ buông tay em ra nữa nhé"
"Chỉ cần em không chạy, anh sẽ không để em trốn thoát"
Câu chuyện tôi kể có thể không đi về đâu, có thể chỉ chốc lát mà nhanh chóng kết thúc. Trong truyện, hai năm trôi qua rất nhanh, gặp lại cũng chỉ vài phút, nói được vài câu, nắm tay một cái là làm hòa. Vốn cuộc đời không thể như vậy nhưng đối với tôi, trải qua thời gian lâu như thế, tôi cũng chỉ muốn kể trong vài phút, để cảm giác tôi cùng anh đến thật nhanh. Chỉ cần là kết thúc có hậu, không cần tâm trạng phải dày vò tới rối bời, tôi vẫn sẽ chỉ kể nhiêu đó thôi. Chỉ cần mọi người biết chắc chắn sẽ có một ngày mà tôi và anh cùng gọi là "Ngày ta thuộc về nhau".