Chỉ còn vài ngày nữa, Đoàn Dương sẽ được cử đi thi Toán Quốc tế nên cậu ấy đã hẹn tôi nói chuyện, tôi cũng không hiểu cậu ấy muốn nói gì nữa nhưng điều này thì tôi không thể đồng ý ngay được.
- Mình thích cậu! – Câu nói của Đoàn Dương khiến tôi giật bắn cả mình.
Tôi chẳng thể hiểu được gì nếu Đoàn Dương chỉ buông ra một câu như vậy, tôi cần một lời giải thích.
- Mình biết cậu đang rất ngạc nhiên nhưng mình thật sự muốn cậu hãy đồng ý làm bạn gái của mình.
Nói đến đây thì tôi chính thức dừng hình, tôi luôn tự đính chính với bản thân rằng tôi và Đoàn Dương chỉ là bạn nhưng tôi không chắc chắn cậu ấy có cùng suy nghĩ với tôi hay không. Tôi lúng túng lắm nhưng không nói không được. Tôi vốn là người mạnh mẽ, gặp chuyện này thì càng phải tỏ ra đanh thép cho dù trong lòng đang bối rối.
- Không!
Tôi trả lời một cách thẳng thừng như không toan tính nhưng thật ra, tôi đang cảm thấy rất rối. Tôi quay mặt đồng nghĩa với việc thay đổi sắc thái ngay lập tức.
Tôi, gương mặt đơ đơ, tâm hồn đang treo ngược cành cây thì "Au!", tôi đâm sầm vào Đặng Minh.
- Ôi trời ơi, chết tôi rồi!
- Cô á? Bao giờ chết, chết ở đâu, để tôi còn mở tiệc ăn mừng.
Đã không có cảm xúc gì lại gặp cái tên này, thật là tức lộn ruột luôn mà. Cãi nhau một hồi, tôi kể hết chuyện cho Đặng Minh, có vẻ anh ta ngạc nhiên lắm, kêu lên đúng một câu: “Cái gì?”
Từ đằng xa, nhìn thấy tôi và Đặng Minh đang đi cùng nhau, Mạc Trinh hơi buồn, nhìn chiếc chocolate đang cầm trên tay và nhớ về câu nói sáng nay của Đặng Minh: “Loại chocolate rẻ tiền này, tôi không ăn đâu!”. Mạc Trinh khóc, cô chỉ tình cờ tới tìm tôi và nhìn thấy nhưng cô đã khóc. Cô cảm thấy bản thân mình thấp hèn để so với anh. Cô buồn lắm!
- Cô đồng ý chưa?
Sẽ chẳng ai đồng ý khi trong lòng chỉ coi là bạn. Tôi vừa đến trước cổng nhà, bỗng nhiên một chiếc xe ô tô màu đen sáng loáng đậu ngay phía trước. Một tiểu thư chân dài, ăn mặc sexy bước ra, làm dáng đứng trước mặt Đặng Minh mà nói:
- Chia tay em rồi, anh đã tìm được ai hơn em chưa?
Đặng Minh tự tin lắm, cười một cái rồi trả lời:
- Không thấy ai đây à? - Đặng Minh vừa nói vừa nắm lấy tay của tôi.
Nghe xong, tôi giật bắn cả mình, định phản kháng thì cậu ta cứ chen ngang vào. Cô tiểu thư kia vẻ tức giận lên xe và đi thẳng. Trong tình huống này thì còn làm gì được nữa. Chỉ đợi cô ta đi khỏi, tôi quay sang nhìn Đặng Minh với hai con mắt dao găm. Đặng Minh thì cười ra vẻ tội nghiệp.
- Cậu có làm sao không thế? Chẳng may cô ta tới đây đánh ghen thì sao?
- Không cần lo! Loại như cậu, ai rảnh đâu mà đi đánh ghen.
Sáng hôm sau...
Khi tôi vừa bước ra khỏi cổng thì một chiếc xe màu trắng sang trọng đỗ ngay trước cổng. Bước ra cô tiểu thư ngày hôm qua. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai anh chàng vệ sĩ từ đằng sau cô ta nhảy bổ lên đánh. Cũng may là tôi có chút võ công nên chỉ bị xây xát nhẹ còn hai anh kia, một anh chật tay, một anh chật chân.
Hình như tôi hơi mạnh tay thì phải. Hi hi!
Tôi vừa đến lớp đã mắng cho Đặng Minh một trận:
- Sao lại nói không ai tới đánh ghen? Tôi vừa ra khỏi cổng đã gặp hai anh chàng to con rồi còn đánh nhau đây này.
Đặng Minh rối rít xin lỗi khiến cho vài bạn đứng quanh ngơ ngác nhìn: “Đánh ghen?”
Tôi quay sang, miệng nói thầm: “Tôi sẽ xử cậu sau.”
Tôi đã cảnh báo Đặng Minh rằng không được để cô tiểu thư đó tới tìm tôi nữa nhưng nhưng cô ta vẫn tìm tôi mỗi sáng. Chiêu cũ: đánh nhau. Là hai chàng trai mới, thảo nào khoẻ thế. Tôi thì chỉ xây xát thêm một chút còn hai anh chàng kia, một anh suýt gãy tay, một anh suýt gãy chân.
Tôi loạng choạng bước vào lớp nhìn thấy Đặng Minh đang núp núp sau ghế, tôi liền chạy tới, kéo cậu ta ra ngoài.
- Cậu nói năng kiểu gì mà cô ta vẫn tới thế hả?
- Tôi nói cái gì mà được chứ? Tại sao cậu không biện minh, hay là cậu thích tôi thật rồi.
- Thôi đi, ông tướng. Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên thì cô ta đã cho người xông vào đánh, tôi chỉ kịp né với đỡ chứ làm sao nói được gì.
Chết rồi! Cô ta có tận hơn 1000 người, thế thì tôi phải chịu đánh bao nhiêu ngày nữa đây. Sáng hôm nay, tôi quyết định phải chuẩn bị thật tốt để có thể tự mình giải quyết vấn đề “đánh ghen” này nọ.
Đúng như tôi nghĩ, vẫn chiếc xe đó, vẫn con người đó, chỉ có điều hai cậu vệ sĩ đã thay đổi rồi. Nhưng tôi đã chuẩn bị những lời cần nói hết hai trang giấy rồi cuối cùng chỉ nói đúng một câu:
- Tôi không có thời gian!
Cô tiểu thư này cũng biết điều, không đến đây để đánh nhau, chỉ muốn hẹn tôi nói chuyện thôi:
- Ngày mai, ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cô.
Tôi vừa bước vào cửa lớp, Đặng Minh phóng như bay hỏi tôi có xây xát gì không và đã làm cho bao nhiêu anh vệ sĩ gãy tay, chật chân rồi.
- Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ta.
- Cô đúng là nữ hán tử, lúc đánh thì ra vài chiêu là xong, lúc cần nói thì nói vài câu là được.
Giờ nghỉ, tôi và Mạc Trinh cùng xuống can-teen ăn chút gì đó, tiện thể nói chuyện luôn. Bình thường, tôi và Mạc Trinh chỉ hay nói vu vơ những chuyện linh tinh nhưng hôm nay, cậu ấy lại nói những chuyện rất lạ.
- Cậu, cậu và Đặng Minh là quan hệ gì?
- Sao cậu lại thắc mắc chuyện đó?
- Chắc cậu cũng biết mình thích Đặng Minh mà. - Nói rồi, Mạc Trinh đứng dậy và vội vàng bỏ đi.
Tôi khá bất ngờ với hành động của cậu ấy. Trời ơi, thật là rắc rối!
Không đợi đến ngày mai, ngay chiều nay tôi nhất định phải giải quyết mọi vấn đề liên quan tới Đặng Minh và cả Mạc Trinh nữa, tôi đã hẹn cô tiểu thư đó nói chuyện ngay lập tức.
Bây giờ tôi mới biết sống trong giới thượng lưu mỏi miệng lắm đây, đi đâu, gặp ai, chỉ cần chưa quen là có thể giới thiệu gia cảnh từ đầu tới cuối, không bỏ sót một chi tiết nào. Mới gặp mà cô ta có thể giới thiệu trôi chảy như vậy, chắc phải thực hành nhiều lần lắm rồi.
Thì ra cô này cũng là con nhà đại gia, họ Triệu, tên Linh, gọi là Triệu Linh, con gái chủ tịch tập đoàn An Linh, một tập đoàn rất nổi tiếng về các chuỗi nhà hàng lớn trên cả nước và cả nước ngoài nữa.
- Tôi mới chính là môn đăng hộ đối với công tử nhà họ Đặng. - Cô ta nói với vẻ rất tự tin.
- Tôi phải giải thích bao nhiêu lần cô mới hiểu đây. Tôi và Đặng Minh chỉ đơn giản là bạn thôi.
- Vậy chuyện hôm đó...
Tôi giải thích vài câu rồi đứng dậy. Coi như là giải quyết xong, tôi thật sự không muốn dính vào mấy thứ tình yêu thượng lưu như vậy nữa.
- Mình thích cậu! – Câu nói của Đoàn Dương khiến tôi giật bắn cả mình.
Tôi chẳng thể hiểu được gì nếu Đoàn Dương chỉ buông ra một câu như vậy, tôi cần một lời giải thích.
- Mình biết cậu đang rất ngạc nhiên nhưng mình thật sự muốn cậu hãy đồng ý làm bạn gái của mình.
Nói đến đây thì tôi chính thức dừng hình, tôi luôn tự đính chính với bản thân rằng tôi và Đoàn Dương chỉ là bạn nhưng tôi không chắc chắn cậu ấy có cùng suy nghĩ với tôi hay không. Tôi lúng túng lắm nhưng không nói không được. Tôi vốn là người mạnh mẽ, gặp chuyện này thì càng phải tỏ ra đanh thép cho dù trong lòng đang bối rối.
- Không!
Tôi trả lời một cách thẳng thừng như không toan tính nhưng thật ra, tôi đang cảm thấy rất rối. Tôi quay mặt đồng nghĩa với việc thay đổi sắc thái ngay lập tức.
Tôi, gương mặt đơ đơ, tâm hồn đang treo ngược cành cây thì "Au!", tôi đâm sầm vào Đặng Minh.
- Ôi trời ơi, chết tôi rồi!
- Cô á? Bao giờ chết, chết ở đâu, để tôi còn mở tiệc ăn mừng.
Đã không có cảm xúc gì lại gặp cái tên này, thật là tức lộn ruột luôn mà. Cãi nhau một hồi, tôi kể hết chuyện cho Đặng Minh, có vẻ anh ta ngạc nhiên lắm, kêu lên đúng một câu: “Cái gì?”
Từ đằng xa, nhìn thấy tôi và Đặng Minh đang đi cùng nhau, Mạc Trinh hơi buồn, nhìn chiếc chocolate đang cầm trên tay và nhớ về câu nói sáng nay của Đặng Minh: “Loại chocolate rẻ tiền này, tôi không ăn đâu!”. Mạc Trinh khóc, cô chỉ tình cờ tới tìm tôi và nhìn thấy nhưng cô đã khóc. Cô cảm thấy bản thân mình thấp hèn để so với anh. Cô buồn lắm!
- Cô đồng ý chưa?
Sẽ chẳng ai đồng ý khi trong lòng chỉ coi là bạn. Tôi vừa đến trước cổng nhà, bỗng nhiên một chiếc xe ô tô màu đen sáng loáng đậu ngay phía trước. Một tiểu thư chân dài, ăn mặc sexy bước ra, làm dáng đứng trước mặt Đặng Minh mà nói:
- Chia tay em rồi, anh đã tìm được ai hơn em chưa?
Đặng Minh tự tin lắm, cười một cái rồi trả lời:
- Không thấy ai đây à? - Đặng Minh vừa nói vừa nắm lấy tay của tôi.
Nghe xong, tôi giật bắn cả mình, định phản kháng thì cậu ta cứ chen ngang vào. Cô tiểu thư kia vẻ tức giận lên xe và đi thẳng. Trong tình huống này thì còn làm gì được nữa. Chỉ đợi cô ta đi khỏi, tôi quay sang nhìn Đặng Minh với hai con mắt dao găm. Đặng Minh thì cười ra vẻ tội nghiệp.
- Cậu có làm sao không thế? Chẳng may cô ta tới đây đánh ghen thì sao?
- Không cần lo! Loại như cậu, ai rảnh đâu mà đi đánh ghen.
Sáng hôm sau...
Khi tôi vừa bước ra khỏi cổng thì một chiếc xe màu trắng sang trọng đỗ ngay trước cổng. Bước ra cô tiểu thư ngày hôm qua. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai anh chàng vệ sĩ từ đằng sau cô ta nhảy bổ lên đánh. Cũng may là tôi có chút võ công nên chỉ bị xây xát nhẹ còn hai anh kia, một anh chật tay, một anh chật chân.
Hình như tôi hơi mạnh tay thì phải. Hi hi!
Tôi vừa đến lớp đã mắng cho Đặng Minh một trận:
- Sao lại nói không ai tới đánh ghen? Tôi vừa ra khỏi cổng đã gặp hai anh chàng to con rồi còn đánh nhau đây này.
Đặng Minh rối rít xin lỗi khiến cho vài bạn đứng quanh ngơ ngác nhìn: “Đánh ghen?”
Tôi quay sang, miệng nói thầm: “Tôi sẽ xử cậu sau.”
Tôi đã cảnh báo Đặng Minh rằng không được để cô tiểu thư đó tới tìm tôi nữa nhưng nhưng cô ta vẫn tìm tôi mỗi sáng. Chiêu cũ: đánh nhau. Là hai chàng trai mới, thảo nào khoẻ thế. Tôi thì chỉ xây xát thêm một chút còn hai anh chàng kia, một anh suýt gãy tay, một anh suýt gãy chân.
Tôi loạng choạng bước vào lớp nhìn thấy Đặng Minh đang núp núp sau ghế, tôi liền chạy tới, kéo cậu ta ra ngoài.
- Cậu nói năng kiểu gì mà cô ta vẫn tới thế hả?
- Tôi nói cái gì mà được chứ? Tại sao cậu không biện minh, hay là cậu thích tôi thật rồi.
- Thôi đi, ông tướng. Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên thì cô ta đã cho người xông vào đánh, tôi chỉ kịp né với đỡ chứ làm sao nói được gì.
Chết rồi! Cô ta có tận hơn 1000 người, thế thì tôi phải chịu đánh bao nhiêu ngày nữa đây. Sáng hôm nay, tôi quyết định phải chuẩn bị thật tốt để có thể tự mình giải quyết vấn đề “đánh ghen” này nọ.
Đúng như tôi nghĩ, vẫn chiếc xe đó, vẫn con người đó, chỉ có điều hai cậu vệ sĩ đã thay đổi rồi. Nhưng tôi đã chuẩn bị những lời cần nói hết hai trang giấy rồi cuối cùng chỉ nói đúng một câu:
- Tôi không có thời gian!
Cô tiểu thư này cũng biết điều, không đến đây để đánh nhau, chỉ muốn hẹn tôi nói chuyện thôi:
- Ngày mai, ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cô.
Tôi vừa bước vào cửa lớp, Đặng Minh phóng như bay hỏi tôi có xây xát gì không và đã làm cho bao nhiêu anh vệ sĩ gãy tay, chật chân rồi.
- Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ta.
- Cô đúng là nữ hán tử, lúc đánh thì ra vài chiêu là xong, lúc cần nói thì nói vài câu là được.
Giờ nghỉ, tôi và Mạc Trinh cùng xuống can-teen ăn chút gì đó, tiện thể nói chuyện luôn. Bình thường, tôi và Mạc Trinh chỉ hay nói vu vơ những chuyện linh tinh nhưng hôm nay, cậu ấy lại nói những chuyện rất lạ.
- Cậu, cậu và Đặng Minh là quan hệ gì?
- Sao cậu lại thắc mắc chuyện đó?
- Chắc cậu cũng biết mình thích Đặng Minh mà. - Nói rồi, Mạc Trinh đứng dậy và vội vàng bỏ đi.
Tôi khá bất ngờ với hành động của cậu ấy. Trời ơi, thật là rắc rối!
Không đợi đến ngày mai, ngay chiều nay tôi nhất định phải giải quyết mọi vấn đề liên quan tới Đặng Minh và cả Mạc Trinh nữa, tôi đã hẹn cô tiểu thư đó nói chuyện ngay lập tức.
Bây giờ tôi mới biết sống trong giới thượng lưu mỏi miệng lắm đây, đi đâu, gặp ai, chỉ cần chưa quen là có thể giới thiệu gia cảnh từ đầu tới cuối, không bỏ sót một chi tiết nào. Mới gặp mà cô ta có thể giới thiệu trôi chảy như vậy, chắc phải thực hành nhiều lần lắm rồi.
Thì ra cô này cũng là con nhà đại gia, họ Triệu, tên Linh, gọi là Triệu Linh, con gái chủ tịch tập đoàn An Linh, một tập đoàn rất nổi tiếng về các chuỗi nhà hàng lớn trên cả nước và cả nước ngoài nữa.
- Tôi mới chính là môn đăng hộ đối với công tử nhà họ Đặng. - Cô ta nói với vẻ rất tự tin.
- Tôi phải giải thích bao nhiêu lần cô mới hiểu đây. Tôi và Đặng Minh chỉ đơn giản là bạn thôi.
- Vậy chuyện hôm đó...
Tôi giải thích vài câu rồi đứng dậy. Coi như là giải quyết xong, tôi thật sự không muốn dính vào mấy thứ tình yêu thượng lưu như vậy nữa.