Sáng nay, khi tôi và Đặng Minh vừa bước tới cổng trường thì một chiếc xe ô tô mui trần màu trắng sáng loáng, trông vô cùng sành điệu và sang trọng. Từ trên xe, bước xuống một phụ nữ cỡ tuổi trung niên ăn mặc thời trang, trông vô cùng xinh đẹp.
Đặng Minh vừa nhìn thấy là vội vàng chạy một mạch vào trường, từ đằng sau, hai cậu thanh niên tướng mạo to con, vạm vỡ đuổi theo. Chưa chạy được vào lớp thì bị bắt lại, đúng là vô ích.
- Không là không, không cho con ra ở riêng thì còn lâu con mới về nhà. - Tiếng Đặng Minh vang một góc quán cafe gần đó.
Đặng Minh nói rồi bỏ đi, người đàn bà đó quay lại nhìn tôi, dúi một tờ giấy nhỏ vào tay tôi, kiêu sa nói: “Chiều nay đến gặp tôi.”
Buổi chiều, đúng như lời hẹn, vừa tan học là tôi vội vã đến địa điểm ghi trên giấy. Đó là một nhà hàng vô cùng sang trọng, đúng là giới thượng lưu, không hề tiếc mấy đồng bạc lẻ. Tôi được dẫn vào một căn phòng bày biện, trang trí như một bữa ăn của Nhật, thật là đẹp mắt.
- Tôi tên Phương Hạ Mĩ, là mẹ của Đặng Minh, không cần rườm rà, kêu con trai tôi về nhà đi.
- Cháu không có quyền kêu cậu ấy làm bất cứ điều gì cả.
Bà Phương cầm chén trà, phong thái chỉn chu, nhấp nhấp ngụm trà đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Nó đến ở nhà cháu, cháu không có quyền gì hay sao?”. Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thâm sâu. Nói rồi, bà ta mỉm cười như muốn hỏi tôi và Đặng Minh chẳng lẽ không có quan hệ gì.
- Chúng cháu chỉ là bạn.
Bà Phương đặt chén trà xuống bàn, lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì và đưa cho tôi một cách rất từ tốn.
- Muốn làm thế nào thì làm, kêu nó về nhà cho tôi.
Đây là một cách ra lệnh cho người hầu của xã hội phú quý hay sao, chỉ đáng tiếc là tôi không phải là hầu nữ của bà ta thôi. Tôi im lặng, đợi bà Phương đứng dậy phủi áo, đeo chiếc kính hàng hiệu, tác phong quý bà chuẩn bị bước đi.
- Xin lỗi bác!
Tôi đứng dậy, trả lại chiếc phong bì và cúi chào theo lệ rồi ra ngoài mà không phản ứng mãnh liệt gì, bởi vì tôi không thuộc dòng thượng lưu nên không muốn có xích mích gì với họ, tôi không muốn càng ngày càng gặp phải nhiều rắc rối hơn nữa.
Tôi vừa về đến nhà mà đã nhận được một tin xấu: Thiên Thiên sắp về.
Tôi vội vã chạy lên phòng, dặn dò Đặng Minh.
- Ngày mai, Thiên Thiên về rồi, cậu nhớ trốn kĩ vào đấy.
- Thiên Thiên? - Đặng Minh ngơ ngác.
- Em trai tôi. Nó về ngoại chơi mấy tháng nay rồi.
Ngày hôm qua, tôi còn không để ý đến chuyện mà Đoàn Dương đã nói với tôi nhưng hôm nay thì thực sự có chuyện rồi. Nhưng cho dù thế nào thì câu trả lời cũng chỉ là “Không!” và“Không!”.
- Câu trả lời cuối cùng của cậu à?
- Nếu cậu biết rồi thì lần sau đừng gọi mình ra đây và hỏi những câu tương tự nữa, ít nhất chúng ta còn có thể là bạn.
Tôi đi thẳng vào lớp, bỗng nhìn thấy Mạc Trinh đi tới cầm cốc trà sữa đưa tôi. Mạc Trinh cầm lấy bàn tay tôi, đặt vào đó mấy đồng tiền, hình như là cậu ấy đã dành dụm từ lâu lắm rồi.
- Tiền gì đây?
- Tiền mua nước cho Đặng Minh lúc tập xe đạp, nói là của mình, nha?
Tôi không có lí do gì để không đồng ý, Mạc Trinh thích Đặng Minh, tôi là bạn, đương nhiên phải tác hợp cho hai người. Tôi chỉ là không hiểu tại sao mình lại có một cảm giác khác lạ như thế. Tôi thừa nhận tôi thích Đặng Minh, bây giờ thì tôi thực sự thích cậu ấy rồi.
- Tầm này, Thiên Thiên về tới nhà rồi đấy, phải làm sao đây? Tốt nhất là cậu về nhà đi. - Tôi phàn nàn với Đặng Minh.
- Không! Cậu cho tôi ở đi, sau này tôi sẽ hậu tạ mà.
Tôi vào nhà, nhìn Thiên Thiên tròn hai con mắt đứng sẵn ngoài cổng. Tôi hạ mình vào chào: “Ô, Thiên Thiên về rồi à?”
- Chị đừng nói gì nữa. Sao trong phòng chị có đồ đàn ông vậy, nước hoa thì đặc xị ra, thơm gì mà thơm quá mức thế không biết.
Đặng Minh nghe thấy thế, chạy vào chống trả: “Nước hoa rất thơm mà, sao em lại nói thế, con lợn con này?”
Sao lại tự động khai ra thế này. Đặng Minh đúng là ngu hết chỗ nói luôn mà, đây chỉ là cái bẫy khôn khéo của Thiên Thiên thôi, từ nãy nó đã nhìn thấy Đặng Minh đang thập thò ngoài cửa rồi.
- Cho anh ta vào ở cùng với em đi.
Thiên Thiên ngay lập tức từ chối khiến Đặng Minh nhận ra phòng của Thiên Thiên không có ai dùng mà cậu ta phải chịu đựng ngủ sofa đau lưng, mỏi người. Lí do là Thiên Thiên không muốn ai nhìn thấy ảnh của bạn mà nó thích.
- Em không cho chứ gì? Chị sẽ lôi hết ảnh xấu của em cho bạn Ngọc Nhi của em xem.
- Em mách ba, em mách mẹ.
Đặng Minh nhân cơ hội hai chị em tôi cãi nhau mà chạy thẳng lên phòng. Tôi và Thiên Thiên nhìn nhau, cuối cùng thì cũng đâu giải quyết được gì.
Buổi tối, Thiên Thiên qua phòng tôi chơi, nó còn khoe mang về một con chuồn chuồn rất chi là xinh nữa chứ. Nghe đến hai chữ “chuồn chuồn” là Đặng Minh giật bắn cả mình, nhảy ngay lên ghế, né né tránh tránh cái gì đó, vẻ mặt sợ sệt. Đặng Minh cứ ấp a ấp úng không nói nên câu khi nghe tôi hỏi cậu ta có sợ hay không.
- Tôi... tôi không sợ, chỉ là... là không thích.
Tôi thầm thì với Thiên Thiên một kế hoạch khá là vui đây. Nói rồi, tôi nhanh chóng chạy ra giữ cửa, không để cậu ta chạy thoát. Thiên Thiên cứ thế mà giơ con chuồn chuồn ra chơi đuổi bắt. Đặng Minh cứ chạy, Thiên Thiên cứ đuổi, như thế lại hay.
Bây giờ, tôi và Thiên Thiên là đồng phạm rồi, cũng may là thuyết phục được nó vào băng nhóm “trốn chạy” này, không thì cũng chẳng biết làm sao.
- May quá!
- May gì mà may, vật lộn với số phận khổ thật đấy. - Đặng Minh nói.
- Bây giờ mới biết à, đầu gà.
Gần đến trường, tôi thấy Đoàn Dương nhìn về phía tôi và Đặng Minh rồi quay mặt đi thẳng vào trường. Bây giờ, khoảng cách giữa tôi và Đoàn Dương đã xa lại càng thêm xa. Nhưng cũng đơn giản thôi, tôi không thích Đoàn Dương, tôi chỉ muốn thay đổi bản tính lạnh lùng của Đoàn Dương, chắc chắn không phải là yêu.
Buổi tối...
Reeng... reeng... reeng...
Tiếng chuông điện thoại của Đặng Minh reo lên, vừa nhìn thấy tên hiển thị là Đặng Minh vứt ngay chiếc điện thoại xuống ghế. À, thì ra là lãnh chúa trong lòng cậu ta.
Tiếng chuông không ngừng reo khiến cả tôi và Đặng Minh vô cùng khó chịu.
- Mẹ, con không rảnh.
- Ra ở riêng đi, mẹ mua nhà rồi.
Đặng Minh vui lắm, nhảy lên ghế, ăn mừng. Những người con trai trước con gái thường thì nước hoa thơm phức, quần áo chỉnh tề, son phấn, chỉn chu chẳng khác gì diễn kịch cũng có lúc vui đến nhảy cẫng lên sao? Nhưng đó chính là lí do tôi thích cậu ấy. Và cũng là lí do mà Đặng Minh thích cô, ở bên cô, anh không cần diễn.
Đặng Minh chẳng hiểu nhảy nhót kiểu gì mà trượt chân nên ngã vào tôi, hai đứa lộn nhào ra đất. Thấy tiếng hò hét, kêu la, mẹ tôi tò mò lên coi. Vừa mở cửa phòng là nhìn thấy tôi và Đặng Minh, hai đứa đang nằm dưới sàn. Có người mẹ nào nhìn thấy cảnh tượng này mà không sốc đâu chứ, đặc biệt con mình lại là con gái.
Tôi giật bắn người khi nghe tiếng mở cửa phòng, ba tôi và Thiên Thiên cũng có mặt, tôi đứng phắt dậy chống chế còn Thiên Thiên thì ụp đầu vào cửa lầm bầm: “Lộ rồi, lộ rồi!” khiến ba tôi thắc mắc.
- Con cũng biết à Thiên Thiên, sao để chị nghịch dại thế hả?
Đặng Minh thì khỏi nói luôn, cạy miệng không nói được một câu. Mặc kệ cho ba mẹ tôi nói thế này thế kia thì Đặng Minh cũng chỉ im lặng mà không hề chống trả, chẳng nói lấy một câu, cứ thế cúi mặt xuống đất, bỗng cậu ta lên tiếng.
- Đáng lẽ ngay từ ban đầu cháu không nên tới đây để rồi phải nhận ra một điều tồi tệ như thế. Cháu sẽ đi ngay.
- Cậu tưởng đi dễ dàng đến thế sao? Đến cũng dễ, đi cũng dễ. - Ba tôi nói.
Chuyện này rồi sẽ chẳng ra làm sao cả, ngay từ ban đầu vốn đã không có gì thay đổi, có thể tôi không biết Đặng Minh có thay đổi gì hay không nhưng tôi nhất định sẽ không làm như thế đâu. Tôi biết Mạc Trinh thích Đặng Minh đến nhường nào và tôi cũng hiểu tôi là bạn của Mạc Trinh.
Đôi khi tôi nghĩ là bạn thì không được yêu người bạn mình đang thích à nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy mình sẽ trở nên thật ích kỉ khi làm như thế.
Đặng Minh vừa nhìn thấy là vội vàng chạy một mạch vào trường, từ đằng sau, hai cậu thanh niên tướng mạo to con, vạm vỡ đuổi theo. Chưa chạy được vào lớp thì bị bắt lại, đúng là vô ích.
- Không là không, không cho con ra ở riêng thì còn lâu con mới về nhà. - Tiếng Đặng Minh vang một góc quán cafe gần đó.
Đặng Minh nói rồi bỏ đi, người đàn bà đó quay lại nhìn tôi, dúi một tờ giấy nhỏ vào tay tôi, kiêu sa nói: “Chiều nay đến gặp tôi.”
Buổi chiều, đúng như lời hẹn, vừa tan học là tôi vội vã đến địa điểm ghi trên giấy. Đó là một nhà hàng vô cùng sang trọng, đúng là giới thượng lưu, không hề tiếc mấy đồng bạc lẻ. Tôi được dẫn vào một căn phòng bày biện, trang trí như một bữa ăn của Nhật, thật là đẹp mắt.
- Tôi tên Phương Hạ Mĩ, là mẹ của Đặng Minh, không cần rườm rà, kêu con trai tôi về nhà đi.
- Cháu không có quyền kêu cậu ấy làm bất cứ điều gì cả.
Bà Phương cầm chén trà, phong thái chỉn chu, nhấp nhấp ngụm trà đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Nó đến ở nhà cháu, cháu không có quyền gì hay sao?”. Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thâm sâu. Nói rồi, bà ta mỉm cười như muốn hỏi tôi và Đặng Minh chẳng lẽ không có quan hệ gì.
- Chúng cháu chỉ là bạn.
Bà Phương đặt chén trà xuống bàn, lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì và đưa cho tôi một cách rất từ tốn.
- Muốn làm thế nào thì làm, kêu nó về nhà cho tôi.
Đây là một cách ra lệnh cho người hầu của xã hội phú quý hay sao, chỉ đáng tiếc là tôi không phải là hầu nữ của bà ta thôi. Tôi im lặng, đợi bà Phương đứng dậy phủi áo, đeo chiếc kính hàng hiệu, tác phong quý bà chuẩn bị bước đi.
- Xin lỗi bác!
Tôi đứng dậy, trả lại chiếc phong bì và cúi chào theo lệ rồi ra ngoài mà không phản ứng mãnh liệt gì, bởi vì tôi không thuộc dòng thượng lưu nên không muốn có xích mích gì với họ, tôi không muốn càng ngày càng gặp phải nhiều rắc rối hơn nữa.
Tôi vừa về đến nhà mà đã nhận được một tin xấu: Thiên Thiên sắp về.
Tôi vội vã chạy lên phòng, dặn dò Đặng Minh.
- Ngày mai, Thiên Thiên về rồi, cậu nhớ trốn kĩ vào đấy.
- Thiên Thiên? - Đặng Minh ngơ ngác.
- Em trai tôi. Nó về ngoại chơi mấy tháng nay rồi.
Ngày hôm qua, tôi còn không để ý đến chuyện mà Đoàn Dương đã nói với tôi nhưng hôm nay thì thực sự có chuyện rồi. Nhưng cho dù thế nào thì câu trả lời cũng chỉ là “Không!” và“Không!”.
- Câu trả lời cuối cùng của cậu à?
- Nếu cậu biết rồi thì lần sau đừng gọi mình ra đây và hỏi những câu tương tự nữa, ít nhất chúng ta còn có thể là bạn.
Tôi đi thẳng vào lớp, bỗng nhìn thấy Mạc Trinh đi tới cầm cốc trà sữa đưa tôi. Mạc Trinh cầm lấy bàn tay tôi, đặt vào đó mấy đồng tiền, hình như là cậu ấy đã dành dụm từ lâu lắm rồi.
- Tiền gì đây?
- Tiền mua nước cho Đặng Minh lúc tập xe đạp, nói là của mình, nha?
Tôi không có lí do gì để không đồng ý, Mạc Trinh thích Đặng Minh, tôi là bạn, đương nhiên phải tác hợp cho hai người. Tôi chỉ là không hiểu tại sao mình lại có một cảm giác khác lạ như thế. Tôi thừa nhận tôi thích Đặng Minh, bây giờ thì tôi thực sự thích cậu ấy rồi.
- Tầm này, Thiên Thiên về tới nhà rồi đấy, phải làm sao đây? Tốt nhất là cậu về nhà đi. - Tôi phàn nàn với Đặng Minh.
- Không! Cậu cho tôi ở đi, sau này tôi sẽ hậu tạ mà.
Tôi vào nhà, nhìn Thiên Thiên tròn hai con mắt đứng sẵn ngoài cổng. Tôi hạ mình vào chào: “Ô, Thiên Thiên về rồi à?”
- Chị đừng nói gì nữa. Sao trong phòng chị có đồ đàn ông vậy, nước hoa thì đặc xị ra, thơm gì mà thơm quá mức thế không biết.
Đặng Minh nghe thấy thế, chạy vào chống trả: “Nước hoa rất thơm mà, sao em lại nói thế, con lợn con này?”
Sao lại tự động khai ra thế này. Đặng Minh đúng là ngu hết chỗ nói luôn mà, đây chỉ là cái bẫy khôn khéo của Thiên Thiên thôi, từ nãy nó đã nhìn thấy Đặng Minh đang thập thò ngoài cửa rồi.
- Cho anh ta vào ở cùng với em đi.
Thiên Thiên ngay lập tức từ chối khiến Đặng Minh nhận ra phòng của Thiên Thiên không có ai dùng mà cậu ta phải chịu đựng ngủ sofa đau lưng, mỏi người. Lí do là Thiên Thiên không muốn ai nhìn thấy ảnh của bạn mà nó thích.
- Em không cho chứ gì? Chị sẽ lôi hết ảnh xấu của em cho bạn Ngọc Nhi của em xem.
- Em mách ba, em mách mẹ.
Đặng Minh nhân cơ hội hai chị em tôi cãi nhau mà chạy thẳng lên phòng. Tôi và Thiên Thiên nhìn nhau, cuối cùng thì cũng đâu giải quyết được gì.
Buổi tối, Thiên Thiên qua phòng tôi chơi, nó còn khoe mang về một con chuồn chuồn rất chi là xinh nữa chứ. Nghe đến hai chữ “chuồn chuồn” là Đặng Minh giật bắn cả mình, nhảy ngay lên ghế, né né tránh tránh cái gì đó, vẻ mặt sợ sệt. Đặng Minh cứ ấp a ấp úng không nói nên câu khi nghe tôi hỏi cậu ta có sợ hay không.
- Tôi... tôi không sợ, chỉ là... là không thích.
Tôi thầm thì với Thiên Thiên một kế hoạch khá là vui đây. Nói rồi, tôi nhanh chóng chạy ra giữ cửa, không để cậu ta chạy thoát. Thiên Thiên cứ thế mà giơ con chuồn chuồn ra chơi đuổi bắt. Đặng Minh cứ chạy, Thiên Thiên cứ đuổi, như thế lại hay.
Bây giờ, tôi và Thiên Thiên là đồng phạm rồi, cũng may là thuyết phục được nó vào băng nhóm “trốn chạy” này, không thì cũng chẳng biết làm sao.
- May quá!
- May gì mà may, vật lộn với số phận khổ thật đấy. - Đặng Minh nói.
- Bây giờ mới biết à, đầu gà.
Gần đến trường, tôi thấy Đoàn Dương nhìn về phía tôi và Đặng Minh rồi quay mặt đi thẳng vào trường. Bây giờ, khoảng cách giữa tôi và Đoàn Dương đã xa lại càng thêm xa. Nhưng cũng đơn giản thôi, tôi không thích Đoàn Dương, tôi chỉ muốn thay đổi bản tính lạnh lùng của Đoàn Dương, chắc chắn không phải là yêu.
Buổi tối...
Reeng... reeng... reeng...
Tiếng chuông điện thoại của Đặng Minh reo lên, vừa nhìn thấy tên hiển thị là Đặng Minh vứt ngay chiếc điện thoại xuống ghế. À, thì ra là lãnh chúa trong lòng cậu ta.
Tiếng chuông không ngừng reo khiến cả tôi và Đặng Minh vô cùng khó chịu.
- Mẹ, con không rảnh.
- Ra ở riêng đi, mẹ mua nhà rồi.
Đặng Minh vui lắm, nhảy lên ghế, ăn mừng. Những người con trai trước con gái thường thì nước hoa thơm phức, quần áo chỉnh tề, son phấn, chỉn chu chẳng khác gì diễn kịch cũng có lúc vui đến nhảy cẫng lên sao? Nhưng đó chính là lí do tôi thích cậu ấy. Và cũng là lí do mà Đặng Minh thích cô, ở bên cô, anh không cần diễn.
Đặng Minh chẳng hiểu nhảy nhót kiểu gì mà trượt chân nên ngã vào tôi, hai đứa lộn nhào ra đất. Thấy tiếng hò hét, kêu la, mẹ tôi tò mò lên coi. Vừa mở cửa phòng là nhìn thấy tôi và Đặng Minh, hai đứa đang nằm dưới sàn. Có người mẹ nào nhìn thấy cảnh tượng này mà không sốc đâu chứ, đặc biệt con mình lại là con gái.
Tôi giật bắn người khi nghe tiếng mở cửa phòng, ba tôi và Thiên Thiên cũng có mặt, tôi đứng phắt dậy chống chế còn Thiên Thiên thì ụp đầu vào cửa lầm bầm: “Lộ rồi, lộ rồi!” khiến ba tôi thắc mắc.
- Con cũng biết à Thiên Thiên, sao để chị nghịch dại thế hả?
Đặng Minh thì khỏi nói luôn, cạy miệng không nói được một câu. Mặc kệ cho ba mẹ tôi nói thế này thế kia thì Đặng Minh cũng chỉ im lặng mà không hề chống trả, chẳng nói lấy một câu, cứ thế cúi mặt xuống đất, bỗng cậu ta lên tiếng.
- Đáng lẽ ngay từ ban đầu cháu không nên tới đây để rồi phải nhận ra một điều tồi tệ như thế. Cháu sẽ đi ngay.
- Cậu tưởng đi dễ dàng đến thế sao? Đến cũng dễ, đi cũng dễ. - Ba tôi nói.
Chuyện này rồi sẽ chẳng ra làm sao cả, ngay từ ban đầu vốn đã không có gì thay đổi, có thể tôi không biết Đặng Minh có thay đổi gì hay không nhưng tôi nhất định sẽ không làm như thế đâu. Tôi biết Mạc Trinh thích Đặng Minh đến nhường nào và tôi cũng hiểu tôi là bạn của Mạc Trinh.
Đôi khi tôi nghĩ là bạn thì không được yêu người bạn mình đang thích à nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy mình sẽ trở nên thật ích kỉ khi làm như thế.