“Ừ, ta cũng thấy vậy, vậy chàng đi nhìn trước xem rồi chúng ta bàn lại, ta cũng giúp đỡ mấy đứa Nhị nha đầu làm nhiều chút đồ để cầm đi bán, tiền cũng sẽ chậm rãi có nhiều lên, mà cái này còn chưa nói đến ruộng mới đổi, cũng so với ngày xưa nhiều hơn không ít, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
Hôm nay mọi người cũng bận rộn mệt mỏi cả ngày, nên nói chuyện không lâu, trong phòng cũng đã vang lên tiếng hít thở đều đều.
Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, Cận Nương và Quỳnh Nương lại thu thập chén đũa đi phòng bếp rửa sạch. Sau đó, cả nhà trừ bỏ hai đứa nhỏ nhất bị ôm đến ngồi trên tháp dài, còn lại hầu như đều cùng nhau làm việc.
“Nhị Lang, đệ phụ trách phân ra vải bông thường và vải tốt từ cái đống này. Tam lang, đệ và Tứ Lang lại từ nguyên liệu Nhị Lang vừa phân, chọn theo màu sắc, tức là đỏ theo đỏ, xanh theo xanh là được. Còn tỉ mỉ hơn nữa thì để tỷ chọn, hiểu không?”
“Dạ hiểu, Nhị tỷ.”
“Dạ hiểu, Nhị tỷ.” Mấy đệ đệ đều cùng nhau nói.
“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu.” Cận Nương nói xong thì cùng Nhị Lang đổ đầy vải vụn lên sàn nhà trống trong nhà chính.
“Đại tỷ, mấy cái này là ngày hôm qua muội đã phân ra được vài màu, muội cũng đã phối màu theo thứ tự cho tỷ luôn rồi. Đây này, chính là cái này, tỷ dựa theo cái này may từ phải qua trái từng tầng từng tầng một là được. Nếu tỷ may xong thì nghỉ ngơi một chút, chờ muội phối cho tỷ xong lại may tiếp.”
“Nương cũng muốn giúp đỡ mấy đứa cùng nhau làm, Nhị nha đầu, nương làm cái gì thì được?” Lệ Nương vừa mới tiễn Tiêu Minh Bách ra cửa, vòng về nhà chính, đã thấy bọn nhỏ bận rộn khắp phòng, hướng về Cận Nương, hỏi.
“Nương, nương nghỉ ngơi là được, mấy đứa con có thể làm xong.”
“Vậy sao được, nương nghĩ nương có thể giúp đỡ Đại a đầu may nè.” Sau đó cẩn thận ôm một đống lớn mảnh vải qua một bên, ngồi ở bàn bát tiên bắt đầu làm cùng Đại tỷ.
Cận Nương vốn là định giúp Đại tỷ phối màu, nhìn mẫu thân cũng đến hỗ trợ, giống như nghĩ đến việc gì đó, dừng việc trong tay, ngẩng đầu nói với Lệ Nương: “Nương, vậy chờ chút nữa may xong cái này, nương giúp đại tỷ phối màu đi. Tú công của nương tốt như vậy, khẳng định phối màu sẽ tốt hơn con, có nương hỗ trợ cũng tốt, con có thể rãnh tay mà chọn lựa loại vải bông dùng làm thảm cho phụ thân dẫm chân, ha ha.” Nói xong cười lấy lòng Lệ Nương, rồi đứng dậy qua bên phía Nhị Lang, bắt đầu phân màu vải bông.
Rốt cuộc là người nhiều làm việc mau, hơn nữa thao tác của mọi người đều nhanh như nước chảy, mỗi người một việc nên tốc độ hiện tại đúng là không chậm, Sau đó ngay cả hai đứa nhỏ nhất cũng xuống giúp đỡ hai ca ca cùng nhau phân màu vải. Đừng thấy chúng còn nhỏ, khi làm việc cũng không chậm, đợi đến giờ ăn cơm trưa, cũng đã phân chia được hơn một nửa.
“Ngũ đệ, Lục đệ, hai đứa có mệt hay không? Buổi chiều phải đi ngủ trưa nha, tỷ tỷ làm là được rồi.” Quỳnh Nương một bên vội vàng thu thập đồ vật trên bàn để chuẩn bị ăn cơm, một bên nói với hai đệ đệ.
“Đại tỷ, bọn đệ không mệt, làm việc này cũng thật vui, bọn đệ không mệt, đúng không Lục đệ.” Tiểu Ngũ vội đáp, còn không quên lôi kéo đệ đệ bên cạnh hát đệm, Lục Lang cũng là vội cười gật đầu.
Một nhà vừa ăn cơm trưa xong, vừa mới dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, đang chuẩn bị làm tiếp công việc dang dở buổi sáng, chợt nghe có người gõ cửa. Đợi Tam Lang đi mở cửa, lúc vào dẫn theo Nhị Ngưu cùng nương của cậu ta, vẻ mặt Tam lang vui mừng hướng về phía nhà chính hô: “Nhị ca, Nhị tỷ, là Nhị Ngưu ôm chó nhỏ đến.”
Nghe cậu bé hô lớn như vậy, Nhị Lang dẫn đầu ra nhà chính, con chó nhỏ? Cận Nương cùng Đại tỷ cũng đi theo sau ra ngoài. Đợi nhìn thấy Nhị Ngưu nương dẫn theo một đứa nhóc có chỏm tóc cây dừa trên đầu tầm bảy tám tuổi đứng ngay ngắn ở một bên, trong ngực của đứa nhóc đó còn ôm một con chó nhỏ xíu. Nó nghe thấy bước chân người đi lại, sợ sệt mà thò đầu từ khuỷu tay của đứa bé ra một chút, đôi mắt tròn tròn đang nhìn chăm chú vào đám người đột nhiên xuất hiện trước mắt nó, đợi sau khi nhìn lướt qua, lại giống như có chút xấu hổ lại vội vã rụt cái đầu nhỏ trở về, vô cùng đáng yêu.
“Nhị Ngưu, đây là con chó nhỏ mà Nhị tỷ của ta đã cứu ở trong bìa rừng dưới chân núi phía tây lúc trước đúng không?” Nhị Lang vội hỏi.
“Đúng, ta và Tiểu Bảo cùng nhau nuôi nó, khoảng thời gian trước, chúng ta vẫn thường xin chút sữa dê từ đại thẩm cách vách nhà thôn trưởng gia gia về đút cho nó ăn, mấy ngày hôm trước nghe thôn trưởng gia gia nói ngưng sữa cho nó thử xem, con này chính là đứa khỏe mạnh nhất trong bọn, nên hôm nay nương của ta mới bảo ta đưa tới đây, nó rất ngoan, cũng sẽ không sủa bậy, còn rất thông minh. Nương củaa ta đã dạy nó qua vài lần, hiện tại nó đã biết không thể ị bậy ở trong phòng.”
Nghe xong lời này, mấy đứa nhỏ đều nở nụ cười, Nhị Ngưu nương nhìn thấy Lệ Nương cũng bước ra nhà chính, tiến lên phía trước, nói: “Tiêu đông gia, chúng ta đến tặng con chó nhỏ lại đây, hiện tại nó đã dứt sữa, có thể ăn thức ăn nấu nhừ.”
Lệ Nương cười với nàng, nói: “Ta đã sớm nghe Nhị lang chúng ta nói qua, nhà các ngươi giúp đỡ đem trở về nuôi, Nhị Ngưu còn tìm sữa cho nó uống mỗi ngày. Nhìn thấy con chó này dáng vẻ rất thông minh là đã biết được nuôi rất tốt. Quỳnh Nương, con đi vào phòng bếp rót chút dầu vừng để Nhị Ngưu nương cầm, lại … lấy cho Nhị Ngưu mấy khối kẹo mạch nha đến ăn.”
“Đông gia, chuyện này sao có thể được, chúng ta còn nhờ Nhị nương tử nhà các ngài mà được đàn chó kia, thật ngượng ngùng, sao còn có thể muốn đồ vật từ ngài? Không được, không được.” Nhị Ngưu nương càng không ngừng lắc đầu, xua tay từ chối.
“Cho ngươi, ngươi cứ lấy. Nếu không có Nhị Ngưu nhà các ngươi mỗi ngày xin sữa cho chúng nó uống, cho tới bây giờ chúng nó còn sống hay không còn chưa biết được kìa. Chút đồ vật này cho dù là Nhị Ngưu nhà các ngươi giúp đỡ nhà của chúng ta nuôi con chó nhỏ, nhà của chúng ta đưa chút tiền công cũng là phải, chớ có từ chối, nếu không sau này ta cũng không dám nhờ các ngươi giúp đỡ.”
Vừa nghe lời này, Nhị Ngưu nương vội gật đầu thật mạnh: “Được, đông gia, ta lấy, ta lấy là được, ngài chớ giận, sau này nhà của chúng ta còn muốn đến nơi này của ngài hỗ trợ làm việc.” Thấy mẫu thân mỉm cười, cuối cùng, nàng mới yên lòng thở một hơi.
Đợi Nhị Lang tiếp nhận con chó nhỏ từ trong tay Nhị Ngưu xong, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục bọn họ liền gấp gáp xông tới xem vật nhỏ này, còn thường thường sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, kéo kéo móng vuốt nhỏ của nó, mấy đứa nhỏ đều cười thật vui vẻ.
Lúc này, đột nhiên Cận Nương lại nghĩ ra một biện pháp có thể dùng mấy miếng vải vụn, cũng không phải là đồ vật gì mới, nhưng cái đó ở nơi này hầu như người phụ nữ nào cũng đều biết làm. Nếu là như vậy thì công việc sẽ càng trôi chảy. Nghĩ vậy, Cận Nương bèn tiến đến nói nhẹ nhàng bên tai mẫu thân, sau khi nghe xong, mẫu thân khẽ gật đầu, rồi quay sang hỏi Nhị Ngưu nương:
“Nhị Ngưu nương, ngươi có biết làm đế giày không?”
“Đó là đương nhiên, việc này ai cũng biết, sao ta lại không chứ.”
“Vậy thì tốt, lúc ngươi trở về, thuận đường nói cho những người trong hợp tác xã một tiếng, ngày mai buổi sáng vẫn là đến nhà của chúng ta như giờ cũ, nói nhà của chúng ta lại có việc cho mọi người làm, ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý, đồng ý, vậy đông gia, ta đi nói ngay đi. Ngài chờ, ngày mai chúng ta nhất định đều tới.” Nói xong vội vàng lấy đồ vật, mang theo Nhị Ngưu cảm ơn mẫu thânrồi lại vôi vàng bước ra cửa viện mà về nhà.
Đợi lúc buổi tối phụ thân về tới nhà, người một nhà ăn xong cơm tối, Cận Nương lấy ra một cái thảm hình trứng, dài hơn hai thước, rộng một thước đưa cho phụ thân nhìn.
Tiêu Minh Bách cẩn thận sờ sờ, sau đó, nói: “Nhìn thấy hình dáng cũng thật là mộc mạc, xúc cảm cũng mềm mại, không nhìn ra cái này là thảm dậm chân, cha nên tự mình cảm nhận một chút xem.”
Nói xong, Tiêu Minh Bách cởi hài, đem thảm lót dưới sàn rồi dậm chân lên mà cảm nhân, vừa dậm chân, vừa nói: “Ừ, đúng là như con nói, còn khá dày nữa, cũng không cấn chân, thích hợp dùng vào mùa đông, hôm nay lúc tắm rửa cha dùng thử, xem hoa văn này cũng thật đẹp, là làm như thế nào?”
“Trước tiên chúng con lấy ra mấy miếng vải có hình dáng như sợi dài, may hai cái mép vải lại với nhau, chừa ra cái lỗ ở giữa, cũng là may thành sợi luôn, đến khi các mảnh vải đều được may như vậy xong, con đưa cho mọi người, phân thành ba tổ, mỗi tổ đều dùng sợi dây gắn các sợi vải thành một sợi dài hơn, sau đó đơn giản rồi, chỉ cần xoắn sợi vải lại thành hình bánh quai chèo là xong. Cuối cùng chính là đem ‘cái bánh quai chèo’ này thắt theo hình dạng mình đã chọn trước đó, vừa thắt vừa may cố định là thành một cái thảm.”
“Ừ, cha thấy không tồi, con làm một cái ….lót chân dùng để lót trước cho thư án nữa.” Phụ thân vừa cầm tấm thảm trong tay, vừa khoa tay múa chân, nói, Cận Nương gật đầu đồng ý.
“Cha con thấy, chúng tacó cần phải đi đến các cửa hàng may quần áo khác trên trấn xin chút vải vụn bọn họ không dùng đến không, con sợ mấy ngày nữa là dùng hết rồi.”
“Cái gì, ta không có nghe lầm chứ? Một bao vải lớn như vậy làm sao mới qua mấy ngày lại có thể dùng hết rồi?” Tiêu Minh Bách nghe xong mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc quay sang thê tử ngồi bên cạnh, hỏi.
“Tướng công, Nhị nha đầu chúng ta nói không sai, bắt đầu ngày mai mỗi ngày chúng ta sẽ dùng rất nhiều. Nhị nha đầu vừa mới cùng ta nói, con bé cũng luôn nghĩ dùng như thế nào để sử dụng các miếng vải vụn này, nhưng lại xém quên dân thường người ta là tận dụng những mảnh vải thừa đó như thế nào …
Hôm nay ta đã nói với Nhị Ngưu nương bọn họ ngày mai đến đây, chúng ta muốn dùng vải bông tương đối tốt làm thành miếng vải lớn hơn, làm đế giày để bán. Tướng công, chàng nói xem việc này cũng là một việc tốt phải không? Chúng ta chưa ai nhớ tới cả, mà hôm nay Nhị Ngưu nương đến nhà tặng cho chúng ta con chó nhỏ, Cận Nương cẩn thận nhìn thấy được trong góc áo của nàng còn có đế hài, mới nghĩ tới việc này.”
“Hả? Con chó nhỏ, con chó nhỏ nào?”
“Cha, cha xem, chính là nó.”
Ngũ Lang lôi kéo đệ đệ đang ngồi ngáp bên cạnh cùng nhau ôm lấy một vật nhỏ tròn tròn từ góc tường bên cạnh bao vải,vừa chạy tới vừa ngẩng đầu nói với phụ thân.
Phụ thân sờ sờ đầu con chó nhỏ, nói: “Sao có chút xíu như vậy? Có thể nuôi sống không? Có phải vừa mới cai sữa hay không?”
Mẫu thân tiếp lời: “Con chó này chính là một trong những con mà lúc trước Nhị nương tử chúng ta cứu ở chân núi phía tây đó, vừa mới cai sữa vài ngày, nhìn thấy rất khỏe mạnh, có lẽ là thích hợp để nuôi. Buổi tối ta cho một chút cơm trộn với nước canh hầm xương, chàng đừng thấy nó còn nhỏ nhưng lại ăn rất nhiều đó. Cho bao nhiêu nó ăn hết luôn, nước canh cũng không dư chút nào, có thể ăn như thế thì nhất định sẽ dễ nuôi sống.”
Hôm nay mọi người cũng bận rộn mệt mỏi cả ngày, nên nói chuyện không lâu, trong phòng cũng đã vang lên tiếng hít thở đều đều.
Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, Cận Nương và Quỳnh Nương lại thu thập chén đũa đi phòng bếp rửa sạch. Sau đó, cả nhà trừ bỏ hai đứa nhỏ nhất bị ôm đến ngồi trên tháp dài, còn lại hầu như đều cùng nhau làm việc.
“Nhị Lang, đệ phụ trách phân ra vải bông thường và vải tốt từ cái đống này. Tam lang, đệ và Tứ Lang lại từ nguyên liệu Nhị Lang vừa phân, chọn theo màu sắc, tức là đỏ theo đỏ, xanh theo xanh là được. Còn tỉ mỉ hơn nữa thì để tỷ chọn, hiểu không?”
“Dạ hiểu, Nhị tỷ.”
“Dạ hiểu, Nhị tỷ.” Mấy đệ đệ đều cùng nhau nói.
“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu.” Cận Nương nói xong thì cùng Nhị Lang đổ đầy vải vụn lên sàn nhà trống trong nhà chính.
“Đại tỷ, mấy cái này là ngày hôm qua muội đã phân ra được vài màu, muội cũng đã phối màu theo thứ tự cho tỷ luôn rồi. Đây này, chính là cái này, tỷ dựa theo cái này may từ phải qua trái từng tầng từng tầng một là được. Nếu tỷ may xong thì nghỉ ngơi một chút, chờ muội phối cho tỷ xong lại may tiếp.”
“Nương cũng muốn giúp đỡ mấy đứa cùng nhau làm, Nhị nha đầu, nương làm cái gì thì được?” Lệ Nương vừa mới tiễn Tiêu Minh Bách ra cửa, vòng về nhà chính, đã thấy bọn nhỏ bận rộn khắp phòng, hướng về Cận Nương, hỏi.
“Nương, nương nghỉ ngơi là được, mấy đứa con có thể làm xong.”
“Vậy sao được, nương nghĩ nương có thể giúp đỡ Đại a đầu may nè.” Sau đó cẩn thận ôm một đống lớn mảnh vải qua một bên, ngồi ở bàn bát tiên bắt đầu làm cùng Đại tỷ.
Cận Nương vốn là định giúp Đại tỷ phối màu, nhìn mẫu thân cũng đến hỗ trợ, giống như nghĩ đến việc gì đó, dừng việc trong tay, ngẩng đầu nói với Lệ Nương: “Nương, vậy chờ chút nữa may xong cái này, nương giúp đại tỷ phối màu đi. Tú công của nương tốt như vậy, khẳng định phối màu sẽ tốt hơn con, có nương hỗ trợ cũng tốt, con có thể rãnh tay mà chọn lựa loại vải bông dùng làm thảm cho phụ thân dẫm chân, ha ha.” Nói xong cười lấy lòng Lệ Nương, rồi đứng dậy qua bên phía Nhị Lang, bắt đầu phân màu vải bông.
Rốt cuộc là người nhiều làm việc mau, hơn nữa thao tác của mọi người đều nhanh như nước chảy, mỗi người một việc nên tốc độ hiện tại đúng là không chậm, Sau đó ngay cả hai đứa nhỏ nhất cũng xuống giúp đỡ hai ca ca cùng nhau phân màu vải. Đừng thấy chúng còn nhỏ, khi làm việc cũng không chậm, đợi đến giờ ăn cơm trưa, cũng đã phân chia được hơn một nửa.
“Ngũ đệ, Lục đệ, hai đứa có mệt hay không? Buổi chiều phải đi ngủ trưa nha, tỷ tỷ làm là được rồi.” Quỳnh Nương một bên vội vàng thu thập đồ vật trên bàn để chuẩn bị ăn cơm, một bên nói với hai đệ đệ.
“Đại tỷ, bọn đệ không mệt, làm việc này cũng thật vui, bọn đệ không mệt, đúng không Lục đệ.” Tiểu Ngũ vội đáp, còn không quên lôi kéo đệ đệ bên cạnh hát đệm, Lục Lang cũng là vội cười gật đầu.
Một nhà vừa ăn cơm trưa xong, vừa mới dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, đang chuẩn bị làm tiếp công việc dang dở buổi sáng, chợt nghe có người gõ cửa. Đợi Tam Lang đi mở cửa, lúc vào dẫn theo Nhị Ngưu cùng nương của cậu ta, vẻ mặt Tam lang vui mừng hướng về phía nhà chính hô: “Nhị ca, Nhị tỷ, là Nhị Ngưu ôm chó nhỏ đến.”
Nghe cậu bé hô lớn như vậy, Nhị Lang dẫn đầu ra nhà chính, con chó nhỏ? Cận Nương cùng Đại tỷ cũng đi theo sau ra ngoài. Đợi nhìn thấy Nhị Ngưu nương dẫn theo một đứa nhóc có chỏm tóc cây dừa trên đầu tầm bảy tám tuổi đứng ngay ngắn ở một bên, trong ngực của đứa nhóc đó còn ôm một con chó nhỏ xíu. Nó nghe thấy bước chân người đi lại, sợ sệt mà thò đầu từ khuỷu tay của đứa bé ra một chút, đôi mắt tròn tròn đang nhìn chăm chú vào đám người đột nhiên xuất hiện trước mắt nó, đợi sau khi nhìn lướt qua, lại giống như có chút xấu hổ lại vội vã rụt cái đầu nhỏ trở về, vô cùng đáng yêu.
“Nhị Ngưu, đây là con chó nhỏ mà Nhị tỷ của ta đã cứu ở trong bìa rừng dưới chân núi phía tây lúc trước đúng không?” Nhị Lang vội hỏi.
“Đúng, ta và Tiểu Bảo cùng nhau nuôi nó, khoảng thời gian trước, chúng ta vẫn thường xin chút sữa dê từ đại thẩm cách vách nhà thôn trưởng gia gia về đút cho nó ăn, mấy ngày hôm trước nghe thôn trưởng gia gia nói ngưng sữa cho nó thử xem, con này chính là đứa khỏe mạnh nhất trong bọn, nên hôm nay nương của ta mới bảo ta đưa tới đây, nó rất ngoan, cũng sẽ không sủa bậy, còn rất thông minh. Nương củaa ta đã dạy nó qua vài lần, hiện tại nó đã biết không thể ị bậy ở trong phòng.”
Nghe xong lời này, mấy đứa nhỏ đều nở nụ cười, Nhị Ngưu nương nhìn thấy Lệ Nương cũng bước ra nhà chính, tiến lên phía trước, nói: “Tiêu đông gia, chúng ta đến tặng con chó nhỏ lại đây, hiện tại nó đã dứt sữa, có thể ăn thức ăn nấu nhừ.”
Lệ Nương cười với nàng, nói: “Ta đã sớm nghe Nhị lang chúng ta nói qua, nhà các ngươi giúp đỡ đem trở về nuôi, Nhị Ngưu còn tìm sữa cho nó uống mỗi ngày. Nhìn thấy con chó này dáng vẻ rất thông minh là đã biết được nuôi rất tốt. Quỳnh Nương, con đi vào phòng bếp rót chút dầu vừng để Nhị Ngưu nương cầm, lại … lấy cho Nhị Ngưu mấy khối kẹo mạch nha đến ăn.”
“Đông gia, chuyện này sao có thể được, chúng ta còn nhờ Nhị nương tử nhà các ngài mà được đàn chó kia, thật ngượng ngùng, sao còn có thể muốn đồ vật từ ngài? Không được, không được.” Nhị Ngưu nương càng không ngừng lắc đầu, xua tay từ chối.
“Cho ngươi, ngươi cứ lấy. Nếu không có Nhị Ngưu nhà các ngươi mỗi ngày xin sữa cho chúng nó uống, cho tới bây giờ chúng nó còn sống hay không còn chưa biết được kìa. Chút đồ vật này cho dù là Nhị Ngưu nhà các ngươi giúp đỡ nhà của chúng ta nuôi con chó nhỏ, nhà của chúng ta đưa chút tiền công cũng là phải, chớ có từ chối, nếu không sau này ta cũng không dám nhờ các ngươi giúp đỡ.”
Vừa nghe lời này, Nhị Ngưu nương vội gật đầu thật mạnh: “Được, đông gia, ta lấy, ta lấy là được, ngài chớ giận, sau này nhà của chúng ta còn muốn đến nơi này của ngài hỗ trợ làm việc.” Thấy mẫu thân mỉm cười, cuối cùng, nàng mới yên lòng thở một hơi.
Đợi Nhị Lang tiếp nhận con chó nhỏ từ trong tay Nhị Ngưu xong, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục bọn họ liền gấp gáp xông tới xem vật nhỏ này, còn thường thường sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, kéo kéo móng vuốt nhỏ của nó, mấy đứa nhỏ đều cười thật vui vẻ.
Lúc này, đột nhiên Cận Nương lại nghĩ ra một biện pháp có thể dùng mấy miếng vải vụn, cũng không phải là đồ vật gì mới, nhưng cái đó ở nơi này hầu như người phụ nữ nào cũng đều biết làm. Nếu là như vậy thì công việc sẽ càng trôi chảy. Nghĩ vậy, Cận Nương bèn tiến đến nói nhẹ nhàng bên tai mẫu thân, sau khi nghe xong, mẫu thân khẽ gật đầu, rồi quay sang hỏi Nhị Ngưu nương:
“Nhị Ngưu nương, ngươi có biết làm đế giày không?”
“Đó là đương nhiên, việc này ai cũng biết, sao ta lại không chứ.”
“Vậy thì tốt, lúc ngươi trở về, thuận đường nói cho những người trong hợp tác xã một tiếng, ngày mai buổi sáng vẫn là đến nhà của chúng ta như giờ cũ, nói nhà của chúng ta lại có việc cho mọi người làm, ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý, đồng ý, vậy đông gia, ta đi nói ngay đi. Ngài chờ, ngày mai chúng ta nhất định đều tới.” Nói xong vội vàng lấy đồ vật, mang theo Nhị Ngưu cảm ơn mẫu thânrồi lại vôi vàng bước ra cửa viện mà về nhà.
Đợi lúc buổi tối phụ thân về tới nhà, người một nhà ăn xong cơm tối, Cận Nương lấy ra một cái thảm hình trứng, dài hơn hai thước, rộng một thước đưa cho phụ thân nhìn.
Tiêu Minh Bách cẩn thận sờ sờ, sau đó, nói: “Nhìn thấy hình dáng cũng thật là mộc mạc, xúc cảm cũng mềm mại, không nhìn ra cái này là thảm dậm chân, cha nên tự mình cảm nhận một chút xem.”
Nói xong, Tiêu Minh Bách cởi hài, đem thảm lót dưới sàn rồi dậm chân lên mà cảm nhân, vừa dậm chân, vừa nói: “Ừ, đúng là như con nói, còn khá dày nữa, cũng không cấn chân, thích hợp dùng vào mùa đông, hôm nay lúc tắm rửa cha dùng thử, xem hoa văn này cũng thật đẹp, là làm như thế nào?”
“Trước tiên chúng con lấy ra mấy miếng vải có hình dáng như sợi dài, may hai cái mép vải lại với nhau, chừa ra cái lỗ ở giữa, cũng là may thành sợi luôn, đến khi các mảnh vải đều được may như vậy xong, con đưa cho mọi người, phân thành ba tổ, mỗi tổ đều dùng sợi dây gắn các sợi vải thành một sợi dài hơn, sau đó đơn giản rồi, chỉ cần xoắn sợi vải lại thành hình bánh quai chèo là xong. Cuối cùng chính là đem ‘cái bánh quai chèo’ này thắt theo hình dạng mình đã chọn trước đó, vừa thắt vừa may cố định là thành một cái thảm.”
“Ừ, cha thấy không tồi, con làm một cái ….lót chân dùng để lót trước cho thư án nữa.” Phụ thân vừa cầm tấm thảm trong tay, vừa khoa tay múa chân, nói, Cận Nương gật đầu đồng ý.
“Cha con thấy, chúng tacó cần phải đi đến các cửa hàng may quần áo khác trên trấn xin chút vải vụn bọn họ không dùng đến không, con sợ mấy ngày nữa là dùng hết rồi.”
“Cái gì, ta không có nghe lầm chứ? Một bao vải lớn như vậy làm sao mới qua mấy ngày lại có thể dùng hết rồi?” Tiêu Minh Bách nghe xong mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc quay sang thê tử ngồi bên cạnh, hỏi.
“Tướng công, Nhị nha đầu chúng ta nói không sai, bắt đầu ngày mai mỗi ngày chúng ta sẽ dùng rất nhiều. Nhị nha đầu vừa mới cùng ta nói, con bé cũng luôn nghĩ dùng như thế nào để sử dụng các miếng vải vụn này, nhưng lại xém quên dân thường người ta là tận dụng những mảnh vải thừa đó như thế nào …
Hôm nay ta đã nói với Nhị Ngưu nương bọn họ ngày mai đến đây, chúng ta muốn dùng vải bông tương đối tốt làm thành miếng vải lớn hơn, làm đế giày để bán. Tướng công, chàng nói xem việc này cũng là một việc tốt phải không? Chúng ta chưa ai nhớ tới cả, mà hôm nay Nhị Ngưu nương đến nhà tặng cho chúng ta con chó nhỏ, Cận Nương cẩn thận nhìn thấy được trong góc áo của nàng còn có đế hài, mới nghĩ tới việc này.”
“Hả? Con chó nhỏ, con chó nhỏ nào?”
“Cha, cha xem, chính là nó.”
Ngũ Lang lôi kéo đệ đệ đang ngồi ngáp bên cạnh cùng nhau ôm lấy một vật nhỏ tròn tròn từ góc tường bên cạnh bao vải,vừa chạy tới vừa ngẩng đầu nói với phụ thân.
Phụ thân sờ sờ đầu con chó nhỏ, nói: “Sao có chút xíu như vậy? Có thể nuôi sống không? Có phải vừa mới cai sữa hay không?”
Mẫu thân tiếp lời: “Con chó này chính là một trong những con mà lúc trước Nhị nương tử chúng ta cứu ở chân núi phía tây đó, vừa mới cai sữa vài ngày, nhìn thấy rất khỏe mạnh, có lẽ là thích hợp để nuôi. Buổi tối ta cho một chút cơm trộn với nước canh hầm xương, chàng đừng thấy nó còn nhỏ nhưng lại ăn rất nhiều đó. Cho bao nhiêu nó ăn hết luôn, nước canh cũng không dư chút nào, có thể ăn như thế thì nhất định sẽ dễ nuôi sống.”