Tình cảm đơn phương tôi dành cho Yuu, tôi đã cất giấu nó suốt 3 năm. Bọn bạn bảo tôi ngu, cứ cố chấp theo đuổi một thứ mà vốn dĩ không bao giờ thuộc về mình làm gì. Nhưng biết làm sao được, tình cảm đâu phải thứ bảo dừng là dừng được. Ngày nào đi làm cũng thấy cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, nhìn cậu ấy cười, đó như một thói quen không thể thay đổi rồi. Và để thay đổi được một thói quen thì khó lắm.
Yuu cũng vậy thôi, mặc dù là bị từ chối nhưng đâu thể vì bị từ chối mà hết tình cảm ngay được.
Bởi vậy người ta bảo yêu đơn phương là khổ, khổ nhưng vẫn cứ yêu. Tình cảm đơn phương giống như con đường một chiều, cứ đi mãi đi mãi và chẳng bao giờ biết ở chiều ngược lại có người chỉ đợi một cái ngoảnh đầu.
Tôi đang ở trên con đường của Yuu, quan sát cậu ấy lựa chọn hướng đi cho mình. Nhìn cậu ấy hạnh phúc khi đi cạnh người mình thích, nhìn cậu ấy quan tâm chăm sóc người ta,... nhìn cậu ấy làm những điều chẳng bao giờ dành cho tôi.
Tối muộn, mưa ngừng rơi. Trời trong hẳn, nhưng vẫn còn đọng lại chút gì đó lành lạnh, ẩm ướt của cơn mưa vừa qua. Tôi đặt chân ra đường, cảm nhận cái sự vắng vẻ của đường phố về khuya, không có dòng người qua lại đông đúc, không có xe cộ qua lại tấp nập. Tôi thấy mình thật nhỏ bé và có chút gì đấy hơi hơi lạc lõng.
- Tự dưng Yuu dắt tôi ra ngoài này làm gì?
Tôi mơ hồ hỏi người đi cạnh mình nãy giờ.
Đưa cho tôi một ly matcha, Yuu bảo:
- Không phải tôi hứa sẽ dẫn Lin đi ăn sao?
- Nhưng giờ thì còn ăn uống gì nữa.
- Tôi biết có một chỗ bán đồ ăn, cậu đi không?
- Cũng được.
Thế là tôi bước dài bước ngắn theo Yuu đến nơi-có-đồ-ăn.
Đèn đường vàng nhạt bao phủ hai con người. Mặt đường hiện rõ hai chiếc bóng, một trước một sau, một bị giẫm lên và một được giẫm lên.
Yuu bước chậm, tôi bước chậm. Yuu bước nhanh, tôi bước nhanh. Yuu đằng trước, tôi đằng sau. Vị trí đó từ trước đến nay đều không có thay đổi, tôi luôn ở đằng sau cậu ấy. Dù cho hôm nay, cậu ấy buồn, tấm lưng gầy gầy ấy cô đơn hơn bao giờ hết thì tôi vẫn không thể chạy lên ngang hàng với cậu ấy. Bời vì tôi biết, có chạy lên đi nữa thì sau đó tôi cũng bị tụt lại phía sau mà thôi.
- Lin này, tại sao cậu lại thích matcha?
- Vì người tôi thích thích nó.
Tôi không do dự trả lời.
Một giọng cười khe khẽ vang lên.
- Vậy ra cậu cũng là kẻ cô đơn à?
- Tại sao cậu lại nói thế?
- Vì tôi nghĩ Lin giống tôi, - Yuu hơi dừng lại, - Đều là những kẻ cô đơn trong cái ngày này! Nếu cậu có bạn trai thì đã không phải bán thời gian làm việc tại quán cũng như lang thang cùng một tên như tôi vào giữa khuya thế này.
- Tôi thích đơn phương một người nhưng chắc người đó không biết đâu. - Tôi cười.
- Cậu không nói thì làm sao người đó biết được.
- Vậy tôi nói được chứ?
Tôi dừng lại. Yuu cũng dừng lại.
Không biết tại sao lúc đó tôi lại đủ dũng khí để nói, một điều mà kẻ cô đơn cất giấu đã lâu.
- Tôi thích, rất thích một tên ngốc!
-----End-----
Đà Nẵng, 13/2/2015.
"Có lẽ mọi sự gặp gỡ trên đời là một mối nhân duyên không bao giờ kết thúc nên một lời cảm ơn chẳng bao giờ là đủ".
Yuu cũng vậy thôi, mặc dù là bị từ chối nhưng đâu thể vì bị từ chối mà hết tình cảm ngay được.
Bởi vậy người ta bảo yêu đơn phương là khổ, khổ nhưng vẫn cứ yêu. Tình cảm đơn phương giống như con đường một chiều, cứ đi mãi đi mãi và chẳng bao giờ biết ở chiều ngược lại có người chỉ đợi một cái ngoảnh đầu.
Tôi đang ở trên con đường của Yuu, quan sát cậu ấy lựa chọn hướng đi cho mình. Nhìn cậu ấy hạnh phúc khi đi cạnh người mình thích, nhìn cậu ấy quan tâm chăm sóc người ta,... nhìn cậu ấy làm những điều chẳng bao giờ dành cho tôi.
Tối muộn, mưa ngừng rơi. Trời trong hẳn, nhưng vẫn còn đọng lại chút gì đó lành lạnh, ẩm ướt của cơn mưa vừa qua. Tôi đặt chân ra đường, cảm nhận cái sự vắng vẻ của đường phố về khuya, không có dòng người qua lại đông đúc, không có xe cộ qua lại tấp nập. Tôi thấy mình thật nhỏ bé và có chút gì đấy hơi hơi lạc lõng.
- Tự dưng Yuu dắt tôi ra ngoài này làm gì?
Tôi mơ hồ hỏi người đi cạnh mình nãy giờ.
Đưa cho tôi một ly matcha, Yuu bảo:
- Không phải tôi hứa sẽ dẫn Lin đi ăn sao?
- Nhưng giờ thì còn ăn uống gì nữa.
- Tôi biết có một chỗ bán đồ ăn, cậu đi không?
- Cũng được.
Thế là tôi bước dài bước ngắn theo Yuu đến nơi-có-đồ-ăn.
Đèn đường vàng nhạt bao phủ hai con người. Mặt đường hiện rõ hai chiếc bóng, một trước một sau, một bị giẫm lên và một được giẫm lên.
Yuu bước chậm, tôi bước chậm. Yuu bước nhanh, tôi bước nhanh. Yuu đằng trước, tôi đằng sau. Vị trí đó từ trước đến nay đều không có thay đổi, tôi luôn ở đằng sau cậu ấy. Dù cho hôm nay, cậu ấy buồn, tấm lưng gầy gầy ấy cô đơn hơn bao giờ hết thì tôi vẫn không thể chạy lên ngang hàng với cậu ấy. Bời vì tôi biết, có chạy lên đi nữa thì sau đó tôi cũng bị tụt lại phía sau mà thôi.
- Lin này, tại sao cậu lại thích matcha?
- Vì người tôi thích thích nó.
Tôi không do dự trả lời.
Một giọng cười khe khẽ vang lên.
- Vậy ra cậu cũng là kẻ cô đơn à?
- Tại sao cậu lại nói thế?
- Vì tôi nghĩ Lin giống tôi, - Yuu hơi dừng lại, - Đều là những kẻ cô đơn trong cái ngày này! Nếu cậu có bạn trai thì đã không phải bán thời gian làm việc tại quán cũng như lang thang cùng một tên như tôi vào giữa khuya thế này.
- Tôi thích đơn phương một người nhưng chắc người đó không biết đâu. - Tôi cười.
- Cậu không nói thì làm sao người đó biết được.
- Vậy tôi nói được chứ?
Tôi dừng lại. Yuu cũng dừng lại.
Không biết tại sao lúc đó tôi lại đủ dũng khí để nói, một điều mà kẻ cô đơn cất giấu đã lâu.
- Tôi thích, rất thích một tên ngốc!
-----End-----
Đà Nẵng, 13/2/2015.
"Có lẽ mọi sự gặp gỡ trên đời là một mối nhân duyên không bao giờ kết thúc nên một lời cảm ơn chẳng bao giờ là đủ".