Lần này Trác Uẩn không hề bị Triệu Tỉnh Quy dọa sợ nữa, ngay cả ánh mắt cũng không hề né tránh, cô cất chiếc cọ vẽ vô hình như đang muốn khoét sâu vào cổ áo của Triệu Tỉnh Quy, nói: “Tại sao cậu phải để ý đến suy nghĩ của người khác? Tương lai của cậu như thế nào không phải do chính bản thân cậu quyết định sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi không có để ý đến suy nghĩ của người khác, tôi chỉ muốn biết suy nghĩ của chị.”
“Suy nghĩ của tôi?” Trác Uẩn khẽ cười: “Tiểu Triệu, tôi với cậu đâu có thân nhau, tôi không có tư cách chỉ tay năm ngón đối với cuộc sống của cậu.”
Nghe thấy câu “đâu có thân nhau” kia, ánh mắt của Triệu Tỉnh Quy lại lạnh thêm vài phần, Trác Uẩn nói tiếp: “Tôi chỉ biết trong nhà cậu rất giàu, ít nhất thì sau này cậu cũng không cần phải âu sầu vì kế sinh nhai.”
Triệu Tỉnh Quy ngồi thẳng người dậy, khóe môi hiện lên một nụ cười tự giễu: “Chị cũng cảm thấy, tương lai của tôi chỉ có thể dựa vào gia đình, làm một con mọt gạo được người ta phục vụ đến từng chân răng kẽ tóc, đúng không?”
“Tôi không có ý này.” Trác Uẩn nói: “Bây giờ cậu mới lên lớp , ba năm sau thi đại học, cậu có thể dựa theo tình trạng sức khỏe để chọn một chuyên ngành thích hợp. Sau khi tốt nghiệp lại lựa chọn một công việc thích hợp. Cậu đừng trách tôi nói không dễ nghe, quả thực cậu không thể muốn làm cái gì thì làm cái đấy được, đây là hạn chế của điều kiện khách quan. Nhưng cũng không phải nói cậu không làm được gì cả, có hàng ngàn ngành nghề, thế nào cũng sẽ có ngành phù hợp với cậu. Hơn nữa, điều kiện kinh tế nhà cậu cũng chính là hậu thuẫn cho cậu, cậu không cần phải lo lắng điều gì. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là làm tốt việc trước mắt, chăm chỉ học hành, chăm chỉ hồi phục chức năng, cứ đặt mục tiêu đến lúc thi đại học, đừng nghĩ quá nhiều chuyện vô ích, cậu cảm thấy sao?”
Rất ít khi Trác Uẩn trò chuyện một cách nghiêm túc như thế này với người khác, bởi vì ngay cả tương lai của bản thân mình cô cũng không nắm bắt được. Tốt nghiệp đại học chính là thời gian đếm ngược, sang năm, có lẽ cô sẽ đính hôn với Thạch Tĩnh Thừa, tương lai rốt cuộc như thế nào, cô không biết, cũng không bận tâm, cho nên rất ít khi nghĩ đến.
Triệu Tỉnh Quy nghe xong thì lãnh đạm nói: “Tôi không muốn nghe chị nói những lời quang minh chính đại này.”
Trác Uẩn nhếch mày: “Quang minh chính đại ở đâu chứ? Tôi nói không đúng sao?”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng của chị.” Triệu Tỉnh Quy chọc chọc ngón trỏ vào lồng ngực mình: “Chị nhìn tôi như thế nào, chị cảm thấy tôi là người như thế nào, ngoại trừ thê thảm ra, tôi còn cứu được không?”
Ánh mắt Trác Uẩn lơ lửng một lát, vẫn là câu nói đó: “Hai chúng ta không thân, tôi không biết cậu là người như thế nào.”
“Thế thì chị xem tôi như một người xa lạ đi.” Triệu Tỉnh Quy nói: “Ví dụ đây là lần đầu tiên chị gặp tôi, chị có cảm nhận gì về tôi?”
Trác Uẩn bị tinh thần bền bỉ của anh thuyết phục, bèn hỏi: “Cậu có chắc là muốn nghe?”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Có.”
Trác Uẩn chớp chớp mắt, nói: “Cảm nhận lớn nhất…của tôi đối với cậu, có lẽ là đáng tiếc.”
Triệu Tỉnh Quy: “Đáng tiếc?”
“Đúng, chính là đáng tiếc.” Trác Uẩn nhìn anh chăm chú: “Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe người khác nói như vậy nhỉ? Đứa trẻ Triệu Tỉnh Quy này, đáng tiếc thật. Chính là ý này.”
“Đáng tiếc.” Triệu Tỉnh Quy nhắc lại một lần nữa, tay phải vô thức xoay bút, giống như đang chìm vào suy nghĩ.
Trác Uẩn nhìn cây bút xoay chuyển linh hoạt trên đầu ngón tay của anh, xoay thế nào cũng không rơi, bất tri bất giác nhìn đến mức nhập tâm, phải mất một lúc sau cô mới định thần lại. Thấy Triệu Tỉnh Quy vẫn còn đang ngây người, cô bèn hỏi: “Hôm nay cậu không có nhiều bài tập à?”
“Nhiều, nhưng tôi không muốn làm.” Triệu Tỉnh Quy có chút giận hờn: “Đau lưng.”
“Đau lưng?” Trác Uẩn căng thẳng, cô hỏi: “Sao lại đau lưng? Cần gọi mẹ cậu đến không?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không cần, bà ấy biết.”
Trác Uẩn cẩn thận quan sát mặt mũi của anh, phát hiện sắc mặt anh thật sự rất khó coi, từ lúc cô bước vào cửa đến giờ gương mặt của anh luôn tái nhợt, dáng vẻ cũng không dễ chịu, thì ra là đang nhẫn nhịn cơn đau.
“Cô giáo Trác.” Đột nhiên Triệu Tỉnh Quy bỏ bút xuống, nói: “Tôi có thể đến giường nằm một lát không? Tôi ngồi không vững được nữa rồi.”
Trác Uẩn nói: “Đương nhiên là được, cậu đi đi, thật sự không cần gọi mẹ cậu sao?”
“Không cần, bà ấy đến rồi cũng không làm được gì.” Triệu Tỉnh Quy nói xong thì xoay xe lăn lùi ra sau một chút, sau đó lại điều chỉnh phương hướng đến bên giường.
Trác Uẩn nhìn anh, không biết mình có nên né đi không. Triệu Tỉnh Quy lại không nói gì cả, sau khi dừng xe lăn ở bên giường, anh tìm một góc tốt, kéo phanh tay lại, trước tiên nắm lấy đầu gối, đặt chân xuống đất, chống một tay lên mặt giường, tay kia đặt trên đệm xe lăn, nhấc mông lên và di chuyển lên giường.
Đây là lần đầu tiên Trác Uẩn nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy di chuyển từ xe lăn sang chỗ khác, mắt cô nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái. Hai chân anh thon dài là thế nhưng lại rất yếu ớt. Sau khi di chuyển, chiếc giày ở bàn chân trái của anh giẫm lên chiếc giày ở bàn chân phải một cách mất kiểm soát, cổ chân của anh bị trẹo, nhưng chỉ có thể cúi đầu xuống nắm lấy chân trái di chuyển ra khỏi chân phải.
Đúng vào lúc này, tình huống mà Trác Uẩn không ngờ đến đã xảy ra. Có lẽ là vì trời mưa, thần kinh yếu ớt trong thân thể của Triệu Tỉnh Quy không chịu nổi một chút áp lực nào, chỉ với một lần di chuyển đơn giản như thế này mà chứng co giật của anh lại phát tác. Hai chân anh còn co giật cùng lúc, run đến mức suýt chút nữa không ngồi vững được. Anh phải chống tay lên mặt giường mới có thể ngồi vững thân trên, đồng thời nghiến chặt răng hàm sau.
Trác Uẩn làm gì đã gặp qua cảnh này, ngay cả tra Baidu cô cũng chưa tra, cô gần như là nhảy cẫng lên, chạy đến trước mặt Triệu Tỉnh Quy, hoảng hốt hỏi: “Cậu sao vậy Tiểu Triệu? Thế này là như thế nào?”
Cô quá sợ hãi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nếu như Triệu Tỉnh Quy xảy ra chuyện gì, cô không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
“Tôi không sao, chị đừng sợ.” Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi li ti, anh lại cúi đầu nhìn đôi chân rắc rối đó, nói: “Chỉ là chứng co giật mà thôi, thường xuyên xuất hiện, một lúc sẽ khỏi.”
Trác Uẩn ngồi xổm xuống trước mặt anh, giơ tay phải ra muốn sờ vào đầu gối đang run rẩy của anh, nhưng cô lại không dám, lắp bắp hỏi: “Có thể, có thể đụng vào không? Ấn giữ có tác dụng không? Cần, cần bao lâu mới dừng lại?”
Đột nhiên Triệu Tỉnh Quy giơ tay trái ra đặt lên mu bàn tay của cô, hai bàn tay chồng lên nhau rồi cùng ấn xuống đầu gối bên trái của anh, làm cho Trác Uẩn sợ đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Lòng bàn tay của cậu thiếu niên rất rộng, năm ngón tay có lực, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay lại rất lạnh, lòng bàn tay của Trác Uẩn bị ép lại, cảm nhận được sự run rẩy ở chân trái của anh, cảm giác đó quá kì lạ, làm cho cô muốn trốn tránh, nhưng Triệu Tỉnh Quy lại không buông tay.
Anh nói: “Có thể chạm, chị đừng sợ.”
Dần dần Trác Uẩn cũng điềm tĩnh lại, và cũng chỉ khoảng một hai phút sau là chân của Triệu Tỉnh Quy không run nữa, yên tĩnh trở lại như bình thường, nhưng tay của Trác Uẩn vẫn bị anh đè lên chân trái.
Cách một lớp vải, cô có thể cảm nhận được da thịt trên đùi anh rất mềm, đó là một sự mềm mại kỳ lạ, không kìm được mà nhéo một cái. Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy, bèn nắm lấy tay cô nhấc ra khỏi đùi trái, rồi lại nhanh chóng thả tay cô ra.
Trác Uẩn ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Thật sự không có cảm giác sao?”
Triệu Tỉnh Quy khẽ lắc đầu, Trác Uẩn đứng dậy: “Thế cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài đợi, có chuyện gì thì cậu gọi tôi.”
Triệu Tỉnh Quy ngước mặt lên: “Chị đừng đi, cô giáo Trác.”
Trác Uẩn hiểu ý của anh: “Được rồi, thế thì tôi ở với cậu.”
Triệu Tỉnh Quy điều chỉnh lại tư thế ngồi, đặt bắp chân phải gác lên đùi chân trái, tháo giày ra, rồi tiếp tục với chiếc giày còn lại bằng cách tương tự, tiếp theo là xoay eo và di chuyển lần lượt hai chân lên giường.
Trác Uẩn đứng bên cạnh nhìn động tác của anh, hai tay Triệu Tỉnh Quy chống sau lưng, nhấc phần mông lên, di chuyển người đến đầu giường, chống một cái, dịch một cái, đôi chân cứ như thế được thân trên kéo qua, ngay cả ga giường bằng phẳng cũng bị làm cho nhăn nhúm.
Cuối cùng anh cũng dịch được đến đầu giường, lấy mấy gối tựa kê sau lưng. Trác Uẩn nhìn thấy hai bàn chân của anh mang tất bông màu trắng, ngón chân yếu ớt ngã sang hai bên. Triệu Tỉnh Quy kéo chăn bông mỏng đắp lên người, điều chỉnh lại tư thế một lần nữa, cuối cùng mới dừng lại động tác, có vẻ như anh đã tìm được tư thế thoải mái nhất, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Trác Uẩn đem cái ghế đến ngồi bên cạnh giường anh, lúc này Triệu Tỉnh Quy mới giải thích với cô một câu: “Khi trời mưa, vết thương trên lưng tôi sẽ đau, không phải chuyện gì lớn, tôi quen rồi.”
Trác Uẩn hỏi: “Chứng co giật thì sao? Cũng là khi trời mưa mới phát tác hay sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không phải, gần như ngày nào cũng phát tác, lúc nào cũng có khả năng, thời gian mỗi lần đều không dài, không có gì đâu.”
Trải qua một tình tiết nhỏ như vậy, cậu thiếu niên vốn dĩ khí thế ngút trời, bây giờ lại hiện ra vài phần yếu ớt, đôi mắt đó cũng trở thành đôi mắt ngấn lệ, anh thấp giọng nói: “Cô giáo Trác, vừa nãy…xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không được tốt.”
“Không sao.” Trác Uẩn đã phát hiện ra rồi, cô không hề để trong lòng. Cô không có quá nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác, lấy tờ khăn giấy đưa cho Triệu Tỉnh Quy: “Cậu đổ mồ hôi rồi, lau sơ qua đi.”
Triệu Tỉnh Quy đón lấy khăn giấy, lau đi mồ hôi trên trán. Trác Uẩn thấy anh không có sức sống lắm, cô do dự một lát rồi đưa tay ra đặt lên trán anh, muốn xem thử có nóng không.
Triệu Tỉnh Quy ngây người, mí mắt giật một cái, có chút căng thẳng nhìn cô, Trác Uẩn rút tay lại và nói: “Không sốt, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, muốn ngủ thì ngủ một giấc, muốn uống nước thì gọi tôi.”
“Được.” Triệu Tỉnh Quy chỉ chỉ trên bàn: “Nếu như chị đói thì có thể ăn điểm tâm trên bàn, bánh đậu đỏ, ngon lắm đấy.”
Trác Uẩn nói: “Tôi biết rồi.”
Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Chị đừng ra ngoài.”
Trác Uẩn cười mỉm với anh: “Tôi không ra, ở đây với cậu, vẫn chưa tan học mà.”
Triệu Tỉnh Quy hài lòng, chống tay lên mặt giường trượt người xuống một chút, hai tay chồng lên đặt trên chăn, nghe lời nhắm mắt lại. Chưa đến vài phút, Trác Uẩn phát hiện anh đã ngủ thật rồi, còn phát ra tiếng hít thở có quy luật, chỉ là lông mày hơi chau lại, tựa như giấc ngủ rất bất an.
Trác Uẩn đợi một lúc rồi đứng dậy lấy cuốn phác họa với bút chì tới ngồi lại bên giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của Triệu Tỉnh Quy, cô lật cuốn vở ra, cầm bút lên.
Quận Tử Liễu là một khu chung cư rất yên tĩnh, khu biệt thự càng cách biệt với thế giới. Trời đang mưa nên rất ít người đi qua cửa tòa nhà C, Trác Uẩn nghe tiếng mưa ào ào, chìm đắm trong tác phẩm của mình.
Thỉnh thoảng, cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tỉnh Quy một cái, lúc anh ngồi thì có thể nhìn ra được một chàng trai cao lớn, khi nằm xuống thì điều đó càng rõ hơn. Trác Uẩn cảm thấy giường của anh không chỉ có hai mét, mà chắc phải là hai mét hai. Mặc dù vóc dáng rất cao, nhưng khuôn mặt của anh vẫn còn trẻ con, mái tóc đen buông xõa nhẹ trước lông mày, dáng vẻ khi ngủ trông rất ngoan ngoãn, không nhìn ra được bình thường là một người lạnh nhạt.
Trác Uẩn nhớ đến Trác Hoành, Trác Hoành chỉ lớn hơn Triệu Tỉnh Quy một tuổi, tính cách lại ngông cuồng và ngạo mạn, lúc cãi nhau với Trác Uẩn, cậu ta giống như một người điên trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Trác Uẩn biết, Trác Hoành được bố nuông chiều mà sinh hư, sau này lớn lên có lẽ chính là Trác Minh Nghị thứ hai, so với cậu ta thì Triệu Tỉnh Quy thật sự đáng yêu hơn nhiều.
Đúng thật là giáo dục gia đình khác nhau sẽ nuôi dạy ra những đứa trẻ khác nhau, Trác Uẩn nghĩ, nếu như đổi lại là Trác Hoành bị thương liệt nửa người, thì đó thật sự là một tai họa, tên đó tuyệt đối sẽ trở nên điên điên khùng khùng, kêu trời kêu đất, đập đầu xuống đất mà khóc, làm gì có kiểu im lặng và chịu đựng được mọi thứ giống như Triệu Tỉnh Quy thế này, còn sẵn lòng quay lại trường học, biết nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai của chính mình.
Triệu Tỉnh Quy ngủ một giấc hơn một tiếng đồng hồ, lúc gần đến chín giờ, Trác Uẩn bỏ cuốn phác họa vào lại trong túi vải, nghĩ có cần phải đánh thức anh dậy không, nhưng chưa đợi cô lên tiếng thì anh đã tự tỉnh dậy.
Việc đầu tiên Triệu Tỉnh Quy làm khi tỉnh dậy chính là thò tay vào trong chăn sờ soạng, vừa sờ một cái, sắc mặt anh liền thay đổi.
Trác Uẩn vẫn chưa nhận ra điều khác thường, cô hỏi: “Cậu tỉnh rồi à? Sắp tan học rồi, hôm nay cậu không làm bài tập gì cả, ngày mai không báo cáo được thì làm sao?”
Triệu Tỉnh Quy làm gì còn quan tâm đến bài tập được nữa, sắc mặt anh xanh trắng lẫn lộn, nói với Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị có thể ra ngoài đợi một lát không.”
Trác Uẩn không hiểu: “Sao thế? Cậu muốn làm gì? Tôi có thể giúp cậu.”
“Không cần, tôi…” Triệu Tỉnh Quy nghiến răng nói: “Chị ra ngoài trước đi, vài phút là được, tôi muốn đi vệ sinh.”
“À, được.” Trác Uẩn đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng được đóng lại, Triệu Tỉnh Quy vén chăn ra. Mấy tháng gần đây anh bị mất kiểm soát, hiện tại chiếc quần dài màu đen mà anh đang mặc đũng quần đã bị ướt một mảng nhỏ, trên ga giường cũng bị thấm một chút, mặc dù không nhiều nhưng vẫn phảng phất mùi. Triệu Tỉnh Quy cực kì chán nản, anh kéo xe lăn lại, chống tay lên mặt giường và chuyển người sang xe lăn, đặt hai chân ngay ngắn rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Trong phòng tiếp khách, Trác Uẩn ngồi ở đây được vài phút thì có người từ dưới lầu đi lên, là Phạm Ngọc Hoa.
Nhìn thấy Trác Uẩn có chút ngạc nhiên, Phạm Ngọc Hoa cười nói: “Dì không có chuyện gì nên lên xem thử, Tiểu Trác, sao cháu lại ở đây? Tan học rồi sao?”
“Vẫn chưa ạ.” Trác Uẩn chỉ chỉ vào cửa phòng: “Tiểu Triệu nói cậu ấy muốn đi vệ sinh.”
“À.” Phạm Ngọc Hoa hiểu rồi, bà ấy bảo Trác Uẩn ngồi xuống sô pha, ngại ngùng nói: “Tiểu Triệu đi vệ sinh hơi chậm, cháu thông cảm nhé, dù sao thằng bé cũng có chút bất tiện.”
Trác Uẩn nói: “Cháu biết, cháu sẽ không giục cậu ấy đâu.”
“Chuyện là…Bài học hôm nay thuận lợi không?” Phạm Ngọc Hoa nhìn Trác Uẩn với ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay trời mưa, dì sợ cơ thể Tiểu Triệu không thoải mái, thằng bé không sao chứ cháu?”
“Cậu ấy đau lưng.” Trác Uẩn có gì nói nấy: “Vừa nãy mới lên giường ngủ được một lúc, cháu nói gọi dì mà cậu ấy không cho.”
Phạm Ngọc Hoa hoảng sợ: “Thằng bé đau nhiều không? Có phải ngồi không vững được?”
Trác Uẩn cúi đầu: “Chắc là rất đau, nhưng mà cậu ấy nói không sao, cháu……”
Cô rơi vào trầm mặc, không biết nên nói như thế nào với Phạm Ngọc Hoa. Kế hoạch ban đầu là nói trực tiếp với Triệu Tỉnh Quy, nhưng mà hôm nay tâm trạng Triệu Tỉnh Quy không tốt, cơ thể cũng không thoải mái, Trác Uẩn đâu dám kích thích anh thêm nữa. Lúc này đối diện với dì Phạm thật ra là một cơ hội tốt để lật bài ngửa, chỉ là không biết dì Phạm có bị cô làm cho khóc không, Trác Uẩn có chút rối loạn stress sau sang chấn.
“Tiểu Trác, chúng ta trò chuyện chút nhé.” Phạm Ngọc Hoa chủ động nói trước: “Dì hỏi cháu, trước kia cháu có tiếp xúc với người bị thương giống Tiểu Quy thế này chưa? Ví dụ như họ hàng trong nhà hay là hàng xóm xung quanh.”
Trác Uẩn lắc đầu: “Không có ạ, trước đến nay cháu chưa từng tiếp xúc qua.”
Phạm Ngọc Hoa: “Thế cháu có hiểu về loại bệnh này không?”
Trác Uẩn nhớ lại trải nghiệm thót tim của mình trên Baidu vào đêm đó, cô nhịn không nói ra, cuối cùng lắc đầu: “Không hiểu ạ.”
“Tiểu Quy là bị thương ngoài ý muốn, không phải bị bệnh, chính là chuyện trong chốc lát.” Phạm Ngọc Hoa thở dài một hơi, nói: “Trong một chốc lát, mọi thứ đều thay đổi. Ngày hôm đó dì làm việc ở công ty, sau khi nhận điện thoại, ban đầu dì còn cảm thấy không có gì, nhưng sau khi đến bệnh viện, bác sĩ bảo dì ký tên, nói Tiểu Quy cần phải phẫu thuật. Dì hỏi bác sĩ có nghiêm trọng không, có nguy hiểm đến tính mạng không, bác sĩ nói, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, còn có nghiêm trọng hay không thì phải đợi phẫu thuật xong rồi mới biết.”
Trái tim Trác Uẩn lại giật thót lên, bởi vì nhìn thấy dì Phạm lại đỏ mắt lần nữa, cô rất sợ: “Dì ơi……”
“Phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, dì luôn đứng đợi bên ngoài.” Phạm Ngọc Hoa không chú ý thấy phản ứng của Trác Uẩn, tiếp tục nói phần mình: “Dì chưa bao giờ nghĩ, kể từ ngày hôm đó Tiểu Quy không còn bước đi được nữa.”
Trong lòng Trác Uẩn đang gào thét điên cuồng: Dì Phạm, dì đừng khóc, đừng khóc! Nhất định phải nhẫn nhịn!
Phạm Ngọc Hoa hít một hơi, hỏi: “Tiểu Trác, Tiểu Quy có nói với cháu thằng bé bị thương như thế nào không?”
Trác Uẩn nói: “Không ạ, cậu ấy chưa từng nhắc đến.”
——Ôi trời, xin dì đừng nói nữa, cháu không muốn nghe cho mấy!
Ông trời nghe lấy tiếng lòng của Trác Uẩn, Phạm Ngọc Hoa gật đầu: “Thằng bé không nói à……Thế dì cũng không nói với cháu nữa, lòng Tiểu Quy rất nặng, có thể không muốn để cháu biết.”
Trác Uẩn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người im lặng một hồi, sau khi Trác Uẩn chuẩn bị tâm lý xong, cô quyết định chủ động ra trận, mở miệng nói: “Dì, cháu hiểu bây giờ Tiểu Triệu sống rất khó khăn, nhưng mà…Cháu không biết dì có thể hiểu cho tâm trạng của cháu không, cháu nói thật với dì vậy, những lời này dì đừng nói với Tiểu Triệu, cháu sợ cậu ấy tức giận. Cháu thật sự…chưa bao giờ tiếp xúc với chàng trai nào như cậu ấy, cháu không hiểu gì cả, ở bên cạnh cậu ấy, cháu rất sợ sẽ nói sai lời, làm sai việc, khiến cậu ấy không vui.”
Phạm Ngọc Hoa nói: “Cháu đừng nghĩ như thế, cháu cứ xem thằng bé như một đứa con trai bình thường là được, đối xử với nó một cách tự nhiên, mấy đứa đều là người trẻ tuổi, có nhiều chủ đề nói chuyện hơn, có những lúc đùa giỡn cũng không sao, thật ra Tiểu Quy không cứng nhắc như thế.”
Trác Uẩn điều động diễn xuất cả người, ánh mắt tràn đầy sự áy náy: “Dì, có lẽ là tố chất tâm lý của cháu không đủ mạnh, cháu thật sự rất áp lực, không phải vấn đề của Tiểu Triệu, cũng không phải vấn đề tiền lương, cháu chỉ là…khi nhìn thấy Tiểu Triệu thì cảm thấy rất thương tiếc, trong lòng cực kì khó chịu, còn có chút…sợ hãi. Cháu không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào, mấy ngày nay cháu buồn rầu đến nỗi không ngủ được, tối qua cháu đã nghĩ rất lâu, cảm thấy…cháu vẫn không có cách nào làm gia sư cho Tiểu Triệu được nữa, dì Phạm, cháu xin lỗi.”
Điều khiến Trác Uẩn bất ngờ chính là Phạm Ngọc Hoa không có biểu hiện kinh ngạc, cũng không thể hiện ra sự thất vọng, chỉ bình tĩnh nhìn cô, khẽ gật đầu nói: “Dì biết, dì hiểu, bố Tiểu Quy cũng nói với dì rồi, những chuyện thế này không thể miễn cưỡng được. Trước kia dì còn ôm hy vọng gặp may, nghe cháu nói như vậy, dì đã hiểu rồi. Tiểu Trác, cháu đừng cảm thấy áp lực, cháu không làm sai gì cả, dì sẽ không trách cháu đâu.”
“Dì, cháu…” Bỗng chốc làm Trác Uẩn cũng muốn khóc luôn, cô cảm thấy mình thật sự rất quá đáng.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Trác Uẩn với Phạm Ngọc Hoa cùng lúc quay đầu về hướng cửa, Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn xuất hiện sau cánh cửa. Anh đã thay bộ đồ khác, mày nhíu thật sâu, hai mắt bừng bừng lửa giận, lồng ngực phập phồng không ngừng, có thể thấy rõ rằng anh đang rất tức giận.
Trác Uẩn ngẩn người, không biết Triệu Tỉnh Quy đã nghe được bao nhiêu rồi, Phạm Ngọc Hoa gọi cậu: “Tiểu Quy…”
Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy tái mét, anh lạnh lùng nói với Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, không ngờ chị lại là người vô trách nhiệm như vậy.”
Nói xong thì “rầm” một tiếng, cánh cửa bị anh đóng sầm lại.