Trác Uẩn không bỏ vợt tennis với túi thể thao vào cốp xe, mang tất cả ngồi vào ghế sau, lúc xe khởi động cô vẫn còn đang cúi đầu sắp xếp cái túi.
Sử Lỗi lái xe, anh ấy với Trác Uẩn gặp nhau không nhiều, không thân quen với cô như là chú Miêu, nên cũng tự giác không mở miệng hỏi thăm.
Trác Uẩn không dám nhìn Triệu Tỉnh Quy, cô đặt vợt và túi từ bên trái sang bên phải, hình như để thế nào cũng không thoải mái, vì thế cô vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Cô nhớ lại ánh mắt của Triệu Tỉnh Quy mà cô bắt gặp lúc lên xe, dường như anh không hề kinh ngạc, thấy cô kéo cửa ra anh còn mím môi cười, nụ cười đó rất xấu xa, khiến Trác Uẩn giật mình, cảm thấy có lẽ mình đã bị anh lừa rồi.
Triệu Tỉnh Quy im lặng nhìn cô cầm cái túi đặt tới đặt lui, anh lấy điện thoại trong túi ra, nhắn cho cô một tin.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, sao chị không đi ăn cơm với họ?
Trác Uẩn nghe thấy chuông điện thoại, lấy ra xem thử, đúng là vừa chán nản vừa khó xử. Cô cũng trả lời lại bằng Wechat, ý đồ muốn cứu vãn lại chút thể diện.
【Zoe】: Xe của cậu mãi vẫn không đi, không phải đang đợi tôi sao?
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi chỉ là đang đợi chị lên xe rồi đi.
【Zoe】: Vậy à? Thế tôi hiểu lầm rồi.
Trác Uẩn mở miệng gọi: “Anh Lỗi, làm phiền anh dừng xe ở ngã tư phía trước……”
“Này này này cô giáo Trác,” Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi đùa thôi.”
Trác Uẩn liếc mắt nhìn anh, cậu thiếu niên cười càng xấu xa hơn: “Chị không hiểu lầm, được rồi chứ gì.”
Sử Lỗi nghe không hiểu, hỏi: “Cô giáo Tiểu Trác, cô đi đâu?”
Trác Uẩn lắp bắp nói: “Trở về trường, anh Lỗi, lát nữa anh để tôi xuống ở cổng phía Nam là được, cảm ơn anh.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chị ăn trưa ở đâu?”
Trác Uẩn hỏi: “Tôi mua đồ ăn ở ngoài rồi về phòng ký túc xá ăn.”
Triệu Tỉnh Quy lại nhập vào điện thoại.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Chị không ăn cơm cùng với họ, Kevin sẽ không giận sao?
【Zoe】: Sẽ không.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Tôi phát hiện ra rồi, anh ta thích chị, nhưng hình như chị không có thích anh ta nhiều như thế.
Trác Uẩn quay đầu qua nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy chỉ chỉ điện thoại, Trác Uẩn cúi đầu, anh lại gửi một tin mới.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Có phải tôi vẫn còn cơ hội không?
Trác Uẩn nghiêm mặt lại.
【Zoe】: Không có.
Nhìn thấy hai chữ này, nụ cười của Triệu Tỉnh Quy không hề phai đi chút nào.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Vậy tôi tiếp tục cố gắng (Cười mỉm)
【Zoe】: ……
Trong xe không có ai lên tiếng, Sử Lỗi chăm chú lái xe, làm sao anh ấy có thể đoán được suy nghĩ của hai người trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau, bọn họ dùng vẻ mặt bình tĩnh che giấu đi những suy nghĩ trong lòng, một người thì vừa lòng thỏa ý, người còn lại thì hối hận vì lúc đầu đã làm vậy.
Triệu Tỉnh Quy cất điện thoại, nói: “Cô giáo Trác, lần trước chị mời tôi ăn cơm tôi vẫn chưa mời chị lại, hôm nay nên để tôi mời chị ăn cơm, nhưng mà người tôi đầy mồ hôi, trên người có mùi, muốn về nhà tắm trước.”
Trác Uẩn cất giọng bình bình: “Cậu không cần mời tôi ăn cơm đâu, tôi về phòng ký túc xá là được, lúc nãy đánh bóng rất mệt, chiều tôi muốn về ngủ một giấc.”
Triệu Tỉnh Quy liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Chị có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”
Trác Uẩn nhìn ra cửa sổ: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Trưa nay nhà tôi ăn cà ri xào bò, là món mà Tiểu Nghi gọi.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Nhưng mà bây giờ chắc họ đã ăn xong rồi, sẽ để lại cơm trưa cho tôi. Cô giáo Trác, chị thích ăn thịt bò không?”
Trác Uẩn: “……”
Cô rất thích ăn thịt bò, lúc gọi đồ ăn ở bên ngoài, cô thích nhất là gọi cơm thịt bò, lúc này nghe thấy bốn chữ “cà ri xào bò”, bụng cô cũng kêu ọc ọc.
Nhưng cô vẫn giữ lại chút lý trí: “Bình thường, thật sự không cần đâu, tôi muốn về ký túc xá.”
Triệu Tỉnh Quy chống bàn tay lên mặt ghế, thân trên hơi nghiêng về phía cô, anh nhỏ tiếng hỏi: “Có phải chị giận rồi không?”
Trác Uẩn không giận, chỉ là rất hối hận, hối hận vì mình quá bốc đồng.
Cô nói: “Không có.”
Triệu Tỉnh Quy lại gửi tin nhắn cho cô.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Anh Lỗi đưa tôi về nhà xong thì tan làm, tôi chỉ có thể ăn cơm một mình, chị đến nhà tôi ăn cùng nhé? Lên phòng ăn, không ai làm phiền đâu.
Trác Uẩn luôn cảm thấy phương hướng của sự việc có chút mất kiểm soát, cô biết mình nên kiên quyết nói “không”, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Triệu Tỉnh Quy, cô không nói nên lời được.
Kể từ giây phút cô chạy đến chỗ anh, đầu óc của cô dường như đã đơ rồi.
Thấy cô không nói gì, Triệu Tỉnh Quy nói với Sử Lỗi: “Anh Lỗi, không cần đến cổng phía Nam đại học A nữa, về thẳng quận Tử Liễu.”
Sử Lỗi: “Ok.”
Trác Uẩn mấp máy môi, vẫn không nói ra được gì.
Cứ như thế cô bị Triệu Tỉnh Quy dẫn về quận Tử Liễu, Sử Lỗi đậu xe xong thì tan làm về nhà, còn Trác Uẩn thì đi với Triệu Tỉnh Quy vào nhà.
Phòng khách lầu một mở máy sưởi ấm, Phạm Ngọc Hoa với Triệu Tương Nghi đã ăn trưa xong, hai mẹ con họ đang ngồi trên sô pha xem tivi, chuẩn bị lát nữa sẽ ra ngoài học môn nhảy Latin.
Nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy vào cùng với Trác Uẩn, Triệu Tương Nghi rất vui, chạy lại gọi cô: “Chị Trác, chị đến rồi!”
“Chào em, Tiểu Nghi.” Trác Uẩn lễ phép chào, “Dì Phạm, thật ngại quá, thứ Bảy mà còn đến làm phiền dì.”
Phạm Ngọc Hoa cũng đi lại: “Không phiền, cháu có thời gian thì có thể đến tìm Tiểu Quy chơi.”
Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn đến kệ giày dép ở lối vào để lấy dép giúp Trác Uẩn, rồi anh lại đến phòng bếp nhờ dì Phan chuẩn bị bữa trưa, nói nửa tiếng sau mang lên lầu ba.
Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Hai đứa vẫn chưa ăn cơm sao? Đã một giờ hơn rồi.”
“Vẫn chưa ạ.” Triệu Tỉnh Quy xoa xoa đầu mình, “Con mới đi đánh bóng, trên người toàn là mồ hôi, con đi tắm rửa trước đây.”
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, chị ở lầu một đợi tôi nửa tiếng nha, tôi sẽ tắm nhanh một chút.”
Trác Uẩn nói: “Tôi không vội đâu, cậu cứ từ từ.”
Triệu Tỉnh Quy đi thang máy lên lầu, Trác Uẩn biết lúc anh tắm cô không thể vào phòng được, nên cô không lên lầu ba, mà lại ngồi ở sô pha cùng với Phạm Ngọc Hoa và Triệu Tương Nghi.
Kể từ lần cô đến quận Tử Liễu phỏng vấn đến nay đã ba tháng trôi qua, Trác Uẩn với Phạm Ngọc cũng thân thuộc hơn nhiều. Dì Phạm là một người rất dễ gần, Trác Uẩn cũng không cần quá thận trọng khi ở trước mặt bà ấy.
Triệu Tương Nghi đẩy hộp đồ ăn vặt cho Trác Uẩn, rồi lại lấy nước uống giúp cô, Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Lúc nãy Tiểu Quy nói mới vừa đánh bóng, thằng bé đánh bóng gì thế cháu?”
Trác Uẩn nói: “Đánh tennis ạ.”
Cô nói sơ qua chuyện cô với Triệu Tỉnh Quy chơi đánh tennis, Triệu Tương Nghi nói: “Chị Trác, lần sau chị với anh trai em đi đánh tennis thì dẫn em theo với nha, em cũng biết đánh tennis!”
Trác Uẩn cười mỉm: “Được thôi.”
Phạm Ngọc Hoa vẫn không hiểu được: “Sao Tiểu Quy lại chịu đánh bóng? Thằng bé ngồi xe lăn, đánh bóng có tiện không?”
Trác Uẩn bóc quả hồ trăn bỏ vào miệng: “Dì, Tiểu Quy đánh bóng rất tốt đấy ạ, nếu không phải vì thời gian thuê sân đã hết thì cháu với cậu ấy sẽ còn đánh tiếp nữa đấy, cháu thấy cậu ấy vẫn chưa chơi đã.”
“Dì thật sự không ngờ.” Phạm Ngọc Hoa nói, “Trước kia Tiểu Quy chơi bóng rổ rất tốt, nhưng mà thằng bé bị thương vì thể thao, sau khi xuất viện về nhà, thằng bé yêu cầu dì với chú thu dọn tất cả mọi thứ liên quan đến bóng rổ ở trong phòng, nói là nó không muốn nhìn thấy, cho nên dì tưởng thằng bé sẽ không muốn chơi các môn thể thao nữa.”
“Vậy sao?” Trác Uẩn nói, “Nhưng bình thường cháu đi với cậu ấy đến sân bóng rổ chơi, có lúc cậu ấy cũng ném bóng vào rổ, hình như không bài xích lắm.”
Phạm Ngọc Hoa gật gật đầu: “Thế thì tốt rồi, bác sĩ từng nói, nếu như thằng bé có thể chơi một vài môn thể thao thích hợp thì rất có lợi đối với việc phục hồi sức khỏe của thằng bé, không chỉ là phục hồi về cơ thể mà cả về tâm lý.”
Trác Uẩn nhớ lại lời của Du Thâm, cô nói: “Lần trước cháu có nghe một cậu con trai trong khu chung cư nói, Tiểu Quy có thể chơi bóng rổ xe lăn.”
“Đúng!” Triệu Tương Nghi xen vào, “Em cũng cảm thấy anh trai em có thể chơi bóng rổ xe lăn, nhất định rất ngầu! Em có nhắc đến với anh ấy rồi, nhưng anh ấy không đồng ý, nói đợi thi đại học xong rồi tính.”
Phạm Ngọc Hoa cưng chiều nhìn con gái: “Con chỉ biết đưa cho anh con mấy chủ ý này, bây giờ anh con làm gì có thời gian đi đánh bóng? Vừa phải đi học, vừa phải phục hồi chức năng, mỗi ngày dậy sớm ngủ muộn, con cũng không nghĩ thử tình hình sức khỏe của anh con, anh con vất vả hơn con nhiều.”
Triệu Tương Nghi bĩu môi: “Con chỉ cảm thấy, anh con chơi bóng rổ nhiều năm như vậy, từ bỏ thì rất đáng tiếc.”
Lúc này Triệu Tỉnh Quy cũng đang nghĩ đến việc này.
Ngồi trên ghế tắm, anh nhớ lại cảnh tượng đánh tennis lúc sáng, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Kể từ khi ngồi xe lăn, hành động của anh chịu phải hạn chế rất lớn, cho dù làm gì cũng trở nên khó khăn nặng nhọc, tắm rửa, thay đồ, đi vệ sinh, tốn thời gian hơn trước rất là nhiều.
Anh đã thích nghi với nhịp sống chậm rãi như bây giờ, tự dặn lòng không được nóng vội, phải bảo vệ thân thể mỏng manh này. Nhưng dù sao anh vẫn là một chàng trai trẻ tuổi, hầu hết con trai ở độ tuổi này đều hoạt bát và năng động.
Trước kia Triệu Tỉnh Quy rất nghiện bóng, nếu không chơi một ngày sẽ cảm thấy khó chịu cả người. NNhững ngày tháng bị xe lăn giam cầm, anh không thể không tránh ra sân bóng, thật ra đối với anh mà nói, ngoại trừ đau khổ thì vẫn còn một phần nhung nhớ.
Trên sân thể thao hôm nay, anh cảm nhận được tốc độ và niềm đam mê đã mất từ lâu. Triệu Tỉnh Quy nhớ lại cảm giác đó, anh thực sự không thể chạy được nữa, nhưng anh có thể xoay xe lăn rất nhanh và dùng sức của cánh tay để di chuyển về phía trước, tốc độ cực nhanh, không có bất cứ sự cản trở nào.
Lúc đó có gió thổi qua mặt, hô hấp của anh cũng trở nên thoải mái hơn, Triệu Tỉnh Quy nghĩ, chơi tennis bằng một tay, xoay xe lăn có phần phiền phức, nếu là bóng rổ xe lăn thì sao? Anh có thể giải phóng hai tay, hơn nữa sân cũng rộng hơn, có phải anh cũng sẽ di chuyển nhanh hơn không?
Nhất định anh có thể nhanh hơn người khác, anh còn có chiều cao và độ sải cánh tay không ai sánh được, khi anh ngồi thẳng người, duỗi cánh tay giơ qua đầu, có phải sẽ dễ dàng giành bóng hơn người khác không? Lúc anh ném bóng vào rổ, có phải có thể ném chuẩn hơn người khác không?
Triệu Tỉnh Quy tắm rửa xong, nhiệt độ trong phòng đã rất cao, anh ngồi trên giường mặc quần áo, lúc ngồi xe lăn ra mở cửa thì phát hiện Trác Uẩn đã đến rồi, đang ngồi đợi trong phòng tiếp khách.
Cô nói: “Mẹ cậu dẫn Tiểu Nghi đi học lớp nhảy Latin rồi.”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu, rồi gọi điện cho dì Phan, dì Phan mang đồ ăn lên lầu ba theo lời dặn, Triệu Tỉnh Quy với Trác Uẩn cùng nhau ăn cơm trên bàn tròn nhỏ.
Rèm cửa được mở ra, ánh nắng chiếu vào trong phòng. Ngồi bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, Trác Uẩn cảm thấy như đang ở trong một căn phòng đầy nắng ấm.
Trên bàn tròn nhỏ có ba món khô và một món canh, món chính là cà ri xào bò, còn lại là các món xào khác và rau, mùi thơm phức, ngon miệng và dễ tiêu.
Trác Uẩn đói muốn xỉu, cô cầm chén cơm ăn từng miếng lớn, Triệu Tỉnh Quy vẫn ăn rất chậm, thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên nhìn cô.
Đây là bữa cơm đầu tiên mà Trác Uẩn ăn ở nhà anh, tâm trạng của Triệu Tỉnh Quy rất tốt, ăn xong anh đặt chén đũa lên mâm, rồi đặt lên đùi, nói: “Tôi đem xuống cho dì Phan, cô giáo Trác, chị ngồi ở đó đợi lát nha.”
Chiếc ghế sô pha cá nhân dùng để xem phim ở trong phòng Triệu Tỉnh Quy vẫn chưa chuyển đi, chỉ là khôi phục lại hình dáng của một chiếc ghế sô pha bình thường, Trác Uẩn ăn uống no nê, ngồi dựa trên ghế, không lâu sau thì Triệu Tỉnh Quy quay lại. Trác Uẩn ngước mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau, cô nhìn anh, anh nhìn cô, nhìn mãi nhìn mãi rồi bỗng cả hai cùng bật cười.
Một trận bóng tennis ngoài dự định và tràn đầy niềm vui đã kết thúc cảm giác khoảng cách giữa hai người họ trong một tháng nay.
Trác Uẩn hỏi: “Buổi chiều cậu làm gì? Cần ngủ trưa không? Chắc tôi phải về ký túc xá rồi.”
Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn đến bên cạnh cô, nói: “Tôi không ngủ trưa, lát nữa phải làm bài tập, bây giờ nghỉ ngơi một lúc trước đã.”
Trác Uẩn biết thời gian học tập và nghỉ ngơi của anh, kể từ khi bắt đầu đi học cả ngày ở trường, tần suất anh đến bệnh viện tập phục hồi chức năng đã giảm đi rất nhiều. Mỗi thứ Hai, Tư, Sáu tan học xong thì cậu đi thẳng đến bệnh viện, thứ Ba với thứ Năm thì ở nhà đợi Trác Uẩn đến “dạy học”, cuối tuần cũng không nhẹ nhàng, bởi vì bài vở của lớp rất nhiều.
Cho dù Trác Uẩn về ký túc xá thì cũng không có gì làm, nghe Triệu Tỉnh Quy nói như vậy, cô dứt khoát bỏ dép ra, cả người cuộn trên sô pha giống như con mèo vậy, nói: “Em gái cậu nói, lần sau tôi với cậu đi đánh tennis nữa thì gọi cô bé đi cùng, cậu……có đi đánh tennis nữa không?”
Triệu Tỉnh Quy nhìn cô, cô không mặc áo khoác, trên người là một chiếc áo len lông xù phối nhiều màu, phơi nắng trong tư thế thoải mái và lười biếng,: “Có, tôi đã mua vợt tennis rồi đấy.”
Anh di chuyển xe lăn lại gần Trác Uẩn hơn chút, rồi lấy điện thoại ra cho cô xem: “Cô giáo Trác, ảnh của chị hôm nay tôi chụp được này.”
“Thật sao?” Trác Uẩn ngồi dậy, đầu cụng đầu với anh xem điện thoại: “Ôi trời! Cậu chụp nhiều như vậy à? Chụp khi nào thế? Tôi không biết gì cả.”
Hàng đầu trong album ảnh của Triệu Tỉnh Quy toàn là Trác Uẩn, có tấm ảnh chụp lúc cô mặc áo khoác xám, còn đa số là ảnh khi cô mặc chiếc váy tennis màu trắng. Ngoại trừ ảnh ra thì còn có cả video, Trác Uẩn mở video ra xem, là video cô với cô gái kia đang đánh tennis, Triệu Tỉnh Quy quay theo bóng người của cô.
Anh đúng là một cameraman cừ khôi, trong đoạn video dài hơn một phút, Trác Uẩn liên tục di chuyển, nhảy cao và nhảy thấp, nhưng vẫn được Triệu Tỉnh Quy bắt trọn mọi khoảnh khắc trong màn hình điện thoại.
Anh nói: “Lúc chị đánh bóng rất ngầu.”
Trác Uẩn nhìn mình chạy tới chạy lui trong màn hình điện thoại, trong lòng nhớ lại lời của dì Phạm nói lúc trước, cô liếc mắt nhìn Triệu Tỉnh Quy, can đảm hỏi: “Triệu Tiểu Quy, lúc trước cậu chơi bóng rổ, có ảnh hay video gì không?”
Video trong điện thoại phát xong rồi, Triệu Tỉnh Quy rũ mắt, không đáp lại.
Trác Uẩn cảm thấy câu hỏi này có chút quá đáng, cô vội vàng nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không có ý muốn xem, cậu không cần……”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu lên, cắt ngang lời của cô: “Chị muốn xem không?”
Trác Uẩn: “Nếu như cậu không muốn……”
Triệu Tỉnh Quy: “Tôi chỉ hỏi chị, chị có muốn xem không?”
Trác Uẩn im lặng vài giây, gật đầu nói: “Muốn xem.”
Triệu Tỉnh Quy: “Có, chị đợi chút, tôi đi lấy cho chị xem.”
Nhịp tim Trác Uẩn đập loạn xạ.
Triệu Tỉnh Quy quay lại bên bàn học, mở máy tính của anh lên rồi lấy một cái usb trong tủ ra, nói với Trác Uẩn: “Đều cất giữ trong này, không nỡ xóa.”
Anh gắn usb vào trong máy tính: “Mẹ tôi chỉnh giúp tôi đấy, tôi cũng chưa xem qua.”
Trác Uẩn đến ngồi xuống bên cạnh anh, thấy Triệu Tỉnh Quy mở một thư mục ra, màn hình máy tính liền xuất hiện vô số hình thu nhỏ của hình ảnh và video, thoạt nhìn phần lớn đều là trên sân bóng rổ.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Nhiều quá, chị lựa xem đi, hay là tôi lựa giúp chị?”
Trác Uẩn nói: “Cậu lựa giúp tôi đi.”
Triệu Tỉnh Quy lướt con chuột, nhìn thấy một đoạn video, anh kích vào: “Đây là lúc tôi bảy tuổi, bố tôi lấy máy ảnh kỹ thuật số quay cho tôi, hình như là màn trình diễn báo cáo kết thúc trại hè bóng rổ, chị đoán thử tôi ở đâu.”
Trác Uẩn không ngờ có thể nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Tỉnh Quy lúc còn nhỏ, cô lập tức mở to mắt tìm kiếm. Trên màn hình là một sân khấu nhỏ, có tám chín đứa trẻ chia thành hai hàng, mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, mỗi đứa ôm một quả bóng rổ và đang luống cuống nhảy bài tập bóng rổ.
Cô nhìn mãi nhìn mãi, bỗng nhiên bật cười, bởi vì Triệu Tỉnh Quy thật sự rất dễ nhận ra: “Ở giữa hàng phía sau, đúng không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Đúng.”
Triệu Tỉnh Quy bảy tuổi cũng ngầu giống như bây giờ, trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai không có một nụ cười, anh dùng đôi tay gầy guộc của mình để điều khiển quả bóng rổ to lớn, động tác dắt bóng điêu luyện hơn những đứa trẻ khác.
Triệu Tỉnh Quy nhìn mình lúc nhỏ, anh giơ tay lên che mặt: “Ngốc thật.”
“Không ngốc, đáng yêu mà.” Trác Uẩn hỏi, “Tại sao cậu không cười? Bạn nhỏ khác đều đang cười.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Lúc đó tôi thay răng, hai cái răng cửa đều bay mất.”
Trác Uẩn buồn cười, cười đến mức cả người run lên.
Triệu Tỉnh Quy tắt video, rồi lại chọn một video khác cho cô xem: “Cái này chắc là……học lớp , mười tuổi nhỉ, giáo viên thể dục quay lúc tôi thi đấu.”
Triệu Tỉnh Quy mười tuổi để tóc húi cua, vóc dáng đã rất cao, anh dắt bóng chạy trên sân bóng rổ, bật nhảy lên ném bóng, nhưng mà bóng không vào rổ.
Trác Uẩn thấy anh lè lè lưỡi, giống như rất mất mặt vậy, tiếp theo anh nhanh chóng quay lại phòng ngự.
Triệu Tỉnh Quy lựa chọn video cho cô theo thứ tự thời gian từ xa đến gần, Trác Uẩn nhìn cậu bé kháu khỉnh trên màn ảnh dần dần lớn lên thành một chàng trai tuấn tú, thân hình càng ngày càng cao, khuôn mặt và đường nét ngày càng giống anh bây giờ.
Cô nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy lúc mười sáu tuổi, thực sự là một chàng trai to cao, vóc dáng cao ráo, anh để tóc ngắn, da không nhợt nhạt như bây giờ, nhưng cũng không đen, anh mặc đồng phục bóng rổ màu xanh da trời, không gầy chút nào, bờ vai rộng, cơ bắp ở cánh tay và cặp đùi rắn chắc.
Trác Uẩn nhìn thấy tư thế anh ném bóng, sau khi dắt bóng anh nhanh chóng ném vào rổ, chỉ với một cái bật nhảy nhẹ nhàng, cả người đu lên trên, dùng hai tay nắm lấy quả bóng rổ rồi ném vào rổ.
Sau khi ném bóng vào rổ, anh vẫn chưa xuống, mà nắm vành bóng rổ làm dáng ngầu một lúc rồi mới tiếp đất.
Có đồng đội đến đập tay với anh, anh vô tình liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang quay phim, Trác Uẩn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, thật non nớt, trẻ trung và tràn đầy sức sống, là Triệu Tỉnh Quy từng có thể chạy có thể nhảy, vô tư vô lo.
Các video na ná như nhau, Triệu Tỉnh Quy lại cho Trác Uẩn xem hình, có ảnh anh với đồng đội chụp chung khi đứng trên bục nhận thường, cũng có ảnh khi anh luyện tập một mình. Anh sẽ tập luyện sức mạnh và rèn luyện sức bền. Triệu Tỉnh Quy trong usb này dường như luôn chạy, nhảy và tiến về phía trước, cũng luôn lạnh lùng và nghiêm nghị.
Trác Uẩn còn nhìn thấy một bức ảnh cuộc sống đời thường, Triệu Tỉnh Quy nói đó là lúc anh mười lăm tuổi, Triệu Tương Nghi chụp cho anh ở sân bóng rổ quận Tử Liễu.
Anh mặc một chiếc áo len dài tay màu xám với quần đùi thể thao màu đen và một đôi giày bóng rổ màu đỏ tươi bên dưới. Anh đội mũ của áo len, vành mũ áp sát vào lông mày và mắt, anh dựa vào lưới bảo vệ của sân bóng rổ, tay phải ôm quả bóng rổ còn tay trái bỏ vào túi quần, hai chân thon dài có lực bắt chéo qua nhau, mũi chân phải chạm đất, mắt nhìn thẳng vào máy ảnh với vẻ mặt tràn đầy sự mất kiên nhẫn.
“Lúc đó mắc hội chứng tuổi dậy thì, không thích chụp ảnh, Tiểu Nghi cứ bắt tôi chụp, nói muốn mang đến trường để khoe với bạn con bé.” Triệu Tỉnh Quy nhớ đến cô em gái cưng đó mà lắc đầu bất lực.
“Tôi muốn tấm hình này, cậu có thể gửi cho tôi không?” Trác Uẩn chỉ chỉ màn hình, “Triệu Tiểu Quy, lúc đó cậu đẹp trai thật.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Bây giờ tôi không đẹp trai sao?”
“Bây giờ cậu gầy quá.” Trác Uẩn nói, “Cậu nên cường tráng hơn chút nữa.”
Triệu Tỉnh Quy nhìn bức ảnh trên màn hình máy tính, rất lâu sau cũng không nói gì.
Tay trái đang đặt dưới gầm bàn lén lút bấu vào đùi trái của mình, anh không có cảm giác gì, điều đó như đang nhắc nhở anh một cách tàn nhẫn, rằng khoảng thời gian kiêu ngạo và bất cần đó đã qua, và trong cuộc đời này anh sẽ không bao giờ có lại nó nữa.
Anh tắt thư mục: “Lát nữa tôi sẽ gửi bức ảnh này cho chị.”
Trác Uẩn nói: “Được.”
“Cô giáo Trác.” Triệu Tỉnh Quy quay sang nhìn cô, “Đã rất lâu rồi tôi chưa xem lại những thứ này, có thể chị không thể tưởng tượng được, tôi đã……quên mất cảm giác đi đường hay chạy nhảy như thế nào, thậm chí tôi đã không còn nhớ cảm giác đứng lên là như thế nào nữa.”
Trác Uẩn hỏi: “Thế cậu còn muốn chơi bóng rổ không?”
Triệu Tỉnh Quy khẽ lắc đầu: “Tôi không biết.”
Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô giáo Trác, nếu như có một ngày tôi thật sự đi đánh bóng rổ xe lăn, chị có cảm thấy rất kì cục không?”
Trác Uẩn nói: “Không đâu, tại sao tôi phải cảm thấy kì cục chứ? Tôi còn mong chờ cậu đi đánh bóng rổ xe lăn nữa đấy, tôi thấy cậu nhất định có thể chơi rất tốt.”
“Chưa chắc đâu.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Bóng rổ xe lăn với bóng rổ bình thường không giống nhau, yêu cầu của nó đối với thể chất cá nhân và khả năng kỹ thuật không quá cao, bởi vì nó không có quá nhiều sự tranh giành và đối kháng. Bóng rổ xe lăn coi trọng khả năng hợp tác của đoàn đội, yêu cầu cao đối với việc truyền và tiếp bóng, kỹ xảo điều khiển xe lăn, trình độ di chuyển xe lăn và dắt bóng, và cả tỷ lệ ném trúng. Bóng rổ xe lăn không có siêu sao, mọi người đều thảm như vậy rồi, tôi cảm thấy có chút giống như tìm vui trong đau khổ, thi đấu cũng không có tính thưởng thức gì.”
“Cho nên thế nào?” Trác Uẩn hỏi, “Thi đấu thì thi đấu, mục đích của thi đấu chính là phải thắng, trước kia cậu chơi bóng rổ, không lẽ là vì để trở thành siêu sao bóng rổ sao?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Thế thì cũng không phải, tôi chỉ là……”
Anh chau mày, nói một cách khó khăn: “Cô giáo Trác, nếu như tôi đi chơi bóng rổ xe lăn, chị có đến cổ vũ cho tôi không?”
Trác Uẩn ra sức gật đầu: “Đi, nhất định sẽ đi.”
“Được.” Lông mày Triệu Tỉnh Quy dãn ra, như đã đưa ra một quyết định, “Thế tôi tìm cơ hội, chơi thử xem.”
——
Trác Uẩn ở trong phòng Triệu Tỉnh Quy đến hơn ba giờ chiều, cô không muốn làm phiền anh làm bài tập, vì thế cô quay về trường.
Lúc đi càng gần ký túc xá, đột nhiên cô có chút lo lắng, bởi vì cô không biết phải đối diện với Tô Mạn Cầm như thế nào.
Trác Uẩn về đến phòng ký túc xá , hai người bạn cùng phòng khác đều không có ở đó, Tô Mạn Cầm đã về rồi, vừa hay đang đợi cô.
Trác Uẩn lặng lẽ đặt đồ đạc lên bàn, Tô Mạn Cầm gọi cô: “Trác Uẩn.”
Cái gì đến thì cũng phải đến, Trác Uẩn biết, Tô Mạn Cầm có lời muốn nói với cô.
Cô cười hỏi: “Sao thế? Có phải Kevin giận rồi không?”
“Cậu ta không có dễ giận như thế đâu.” Tô Mạn Cầm đi đến cạnh Trác Uẩn, hỏi thẳng cô, “Cậu nói thật với tớ, có phải cậu thích Tiểu Triệu rồi không?”
Trác Uẩn thề thốt phủ nhận: “Không có.”
Tô Mạn Cầm: “Thế tại sao hôm nay cậu muốn lên xe cậu ấy?”
“Không tại sao cả.” Trác Uẩn hất cằm, tinh thần quật cường, “Tớ muốn lên thì lên thôi, không được sao?”
Ánh mắt Tô Mạn Cầm dịu lại: “Cậu đừng có xù lông nhím thế, tớ không có ý chỉ trích cậu, chỉ muốn trò chuyện với cậu thôi. Lúc ăn trưa ba người bọn tớ có nhắc đến chuyện này, mọi người đều cho rằng bây giờ không phải vấn đề của một mình Tiểu Triệu nữa, cậu không phát hiện ra sao? Thái độ của cậu rất không bình thường.”
Trác Uẩn vẫn còn cứng miệng: “Mọi người nghĩ nhiều rồi, tớ không thích Tiểu Triệu, sao tớ có thể thích cậu ấy được chứ? Cậu ấy nhỏ hơn tớ, tớ chỉ xem cậu ấy như là em trai thôi.”
Tô Mạn Cầm nói: “Cục cưng, cậu nên biết là, muốn từ chối một người con trai thích cậu, nhưng cậu không thích người ấy, thì cách tốt nhất chính là cách xa người đó ra, cắt đứt liên lạc. Cậu đã không thích cậu ấy, tại sao phải kiên trì làm công việc gia sư này? Tại sao cậu không muốn thôi việc? Cậu có từng nghĩ đến vấn đề này không?”
Trác Uẩn nói: “Bởi vì tớ không muốn làm cậu ấy thất vọng.”
“Sao cậu biết cậu ấy sẽ thất vọng?” Tô Mạn Cầm nói, “Thế bây giờ cậu như thế này tính là gì? Cậu nói cậu không thích cậu ấy, nhưng lại gặp cậu ấy một tuần ba lần, cậu không ngừng cho cậu ấy hy vọng, cuối cùng thì sao? Không lẽ cậu ấy sẽ không thất vọng? Làm không tốt thì sẽ càng tuyệt vọng đấy.”
Mắt Trác Uẩn dần dần đỏ lên: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tớ? Tớ chỉ là không muốn thôi việc, không được sao? Tớ sẽ không yêu đương với cậu ấy! Cậu ấy vẫn còn là trẻ con đấy!”
“Nếu như cậu ấy là một đứa trẻ bình thường, cơ thể khỏe mạnh giống như kiểu Nghê Hàng, tớ hoàn toàn sẽ không quản cậu. Cậu muốn chơi thì chơi, không muốn chơi thì treo đó, liên quan gì đến tớ?” Tô Mạn Cầm cũng trở nên sốt ruột, “Nhưng mà Tiểu Triệu……Cậu ấy như vậy, cậu hiểu ý của tớ không? Dựa vào sự hiểu biết của tớ đối với cậu, cậu không phải là kiểu người chơi trò chơi tình cảm, cậu cũng chưa chơi bao giờ. Cậu nghĩ thử đi, đến cuối cùng cậu với Tiểu Triệu sẽ như thế nào? Không phải tớ sợ cậu ấy sẽ như thế nào, tớ cũng đâu quen biết cậu ấy, mà tớ lo cho cậu đấy cực cưng à, tớ sợ cậu sẽ không rút ra được, cậu không biết ánh mắt cậu nhìn Tiểu Triệu như thế nào đâu, tớ với bọn Kevin đều nhìn thấy rõ, cậu đừng tự mình lừa mình nữa. Bây giờ cậu có dám nhìn vào mắt tớ, sờ vào tim mình và nói một câu cậu không thích Tiểu Triệu không?”
Tay phải Trác Uẩn phút chốc ấn vào lồng ngực, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Tô Mạn Cầm nói từng câu từng chữ: “Tớ không thích Triệu Tỉnh Quy, không thích! Được rồi chứ?”
Tô Mạn Cầm nhìn giọt nước mắt trượt dài nơi khóe mắt của cô, cô ấy thở dài một hơi, nói: “Được, thế tớ muốn hỏi, tại sao cậu lại khóc?”