Trong trí nhớ của Trác Hoành, đây là lần đầu tiên Trác Uẩn nấu cho cậu ta ăn, một bát mì thịt bò dưa chua bỏ thêm trứng gà.
Trác Hoành nhớ tới tháng trước, cậu ta đã quên là ngày nào, Trác Uẩn đăng trên vòng bạn bè, khoe ra hai bát mì rau xanh được bao phủ bởi trứng ốp la, một bát là trứng lòng đào, bát còn lại là trứng chín hoàn toàn.
Xem ra, chủ nhân của bát mì trứng chín hoàn toàn kia chính là Triệu Tỉnh Quy.
Trác Hoành một mình ngồi ở bàn ăn, chết lặng ăn mì ăn liền, nội tâm khó có thể bình tĩnh.
Cậu ta không hiểu vì cái gì mà gia đình này lại biến thành như vậy; không hiểu được người mẹ nhát gan yếu đuối, không phải lo cơm áo gạo tiền, vì sao còn muốn rời khỏi bố; không hiểu vì sao chị gái từ nhỏ đã không vừa mắt cậu ta, vì sao vẫn luôn đối nghịch với bố.
Cậu ta biết bố mình có rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như chủ nghĩa đàn ông, bận rộn với công việc không về nhà, thích uống rượu, thích khoác lác, tính khí nóng nảy, luôn xoi mói mẹ, nói chuyện chanh chua, với chị gái thì châm chọc mỉa mai, khoa tay múa chân … Nhưng Trác Hoành không thể phủ nhận, từ trước đến nay bố cậu ta đều rất tốt với cậu ta.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta muốn cái gì thì có cái đó, muốn đi chỗ nào chơi bố sẽ cho cậu ta đủ tiền đi lại, rồi muốn học cái gì, cho dù chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, bố đều cho cậu ta đi học.
Sinh nhật lần thứ mười tám, cậu ta muốn có một chiếc Maserati, bố không nói hai lời đã mua cho cậu ta, chiếc xe này đắt hơn nhiều so với chiếc xe mà ông ta lái. Bố cũng chủ động mua cho cậu ta một căn nhà, qua hai tháng nữa căn nhà sẽ đến hạn bàn giao.
Vừa rồi nghe nói ông ngoại để lại cho chị gái một căn nhà, lại không có phần của cậu ta, chính xác là trong lòng cậu ta cảm thấy bất công, sinh ra ý ghen tị. Bây giờ ngồi ăn mì sợi, cậu ta mới nhớ ra bố không mua cho chị gái một chiếc xe hơi nào, cũng không mua nhà cửa cho cô, chị gái chỉ muốn học vẽ nhưng luôn bị bố đay nghiến, nói rằng ông ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền.
Lúc còn là học sinh, tiền tiêu vặt của chị gái vẫn ít hơn cậu ta, sau khi học đại học, chi phí sinh hoạt hàng tháng của cô cũng chỉ bằng một nửa của cậu ta, cô giống như, chưa từng phàn nàn hay nói câu gì trước mặt cậu ta.
Bố vẫn luôn nói rằng phụ nữ là một đám lòng dạ hẹp hòi, hư vinh hám giàu, do dự không quyết đoán, ích kỷ ngu ngốc, không thể làm được việc lớn. Học hành chỉ là một bước đệm, kết cục tốt nhất của một người phụ nữ là kết hôn với một người chồng tốt, sau đó sinh ra một đứa con trai tốt, như vậy có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở nhà chồng.
Không biết từ khi nào, Trác Hoành cũng giống như Trác Minh Nghị, từ trong sâu thẳm nội tâm của cậu ta cho rằng, nếu Trác Uẩn có thể gả cho Thạch Tĩnh Thừa là cô có phúc rồi.
Cậu ta từ trong túi móc tờ giấy nhăn nhúm đó ra, phía trên là một dãy số điện thoại.
Triệu Tỉnh Quy – cậu thiếu niên ít hơn cậu ta một tuổi, còn là học sinh trung học, một người khuyết tật phải dựa vào xe lăn để đi lại.
Trác Hoành nhớ tới lúc ở thành phố Ngô, lúc cậu ta cùng Triệu Tỉnh Quy nói chuyện với nhau.
Thiếu niên đẹp trai gầy gò ngồi trên xe lăn, mặc một thân áo đen quần đen, trong tay cầm một ly trà hoa hồng, vẻ mặt tự nhiên thành khẩn, nói chuyện không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Anh nói: “Từ khi còn nhỏ, bố tôi đã dạy tôi là phải tôn trọng người khác, đặc biệt là phải biết tôn trọng phụ nữ.”
Anh còn nói, “Anh Trác, nếu anh thật sự quan tâm đến Trác Uẩn thì nên tôn trọng cô ấy.”
Anh còn nói, “Trong mắt tôi, Trác Uẩn tỏa sáng rực rỡ, không giống như cùng một người mà anh nhắc tới.”
Ăn mì xong, Trác Hoành trở lại phòng, ngồi trên giường nửa tiếng đồng hồ, cắn răng bấm số điện thoại kia.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Triệu Tỉnh Quy: “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Tôi là… Trác Hoành.”
“Trác Hoành?” Giọng điệu Triệu Tỉnh Quy rất gấp, “Là Trác Uẩn bảo anh tìm tôi sao? Cô ấy không sao chứ?”
Trác Hoành nói: “Chị ấy không có việc gì.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Triệu Tỉnh Quy giống như thở phào nhẹ nhõm, “Anh Trác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trác Hoành nói: “Tôi cảm thấy, có khả năng cậu phải đến thành phố Gia một chuyến.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi đã tới rồi, hiện tại đang ở thành phố Gia.”
Triệu Tỉnh Quy đã đến thành phố Gia, hiện anh đang ở khách sạn.
Đến thành phố Gia cùng anh còn có chú Miêu, Tô Mạn Cầm, Bành Khải Văn và anh Mục vệ sĩ, chia làm hai chiếc xe.
Vốn dĩ Triệu Vĩ Luân cũng muốn tới, nhưng bị Triệu Tỉnh Quy ngăn cản, mặc dù Triệu Tỉnh Quy không rõ tình huống của Trác Uẩn ở thành phố Gia, nhưng anh cảm thấy, dựa vào lợi thế trên tay bọn họ, cơ bản không cần Triệu Vĩ Luân ra trận, anh hoàn toàn có thể giải quyết.
Về phương diện an toàn, có bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ là anh Mục, Triệu Tỉnh Quy một chút cũng không hoảng sợ, trong lòng anh chỉ lo lắng cho an nguy của Trác Uẩn.
Một đoàn năm người vừa đến đây vào buổi tối, đã biết địa chỉ của Trác Uẩn ở thành phố Gia, kế hoạch ban đầu là ngày hôm sau anh Mục tới cửa dò xét tin tức, sau khi tìm được Trác Uẩn sẽ đưa cô đi.
Mà hiện tại, Triệu Tỉnh Quy nhận được điện thoại của Trác Hoành, cuối cùng cũng rõ ngọn nguồn sự việc, anh cùng đám người Tô Mạn Cầm bàn bạc đối sách, vấn đề hiện tại là đưa Trác Uẩn đi cũng không khó, cái khó là phải làm thế nào để lấy được giấy tờ thị thực của cô.
Tô Mạn Cầm hỏi qua người môi giới, nếu Trác Uẩn phải bổ sung tất cả tài liệu một lần nữa, thì mỗi một thứ ấy đều rất phiền phức và tốn thời gian. Cô ấy còn muốn giải thích với trường học bên New York, để họ gửi lại tư liệu nhập học qua bưu điện một lần nữa, sau khi làm lại hộ chiếu, muốn có được chữ ký thì lại phải hẹn trước, ký xong phải hơn một tuần mới được cấp hộ chiếu, xác suất rất lớn là Trác Uẩn sẽ không kịp nhập học vào tháng Tám.
Mọi người tụ tập trong phòng Triệu Tỉnh Quy cùng suy nghĩ, có người nói báo cảnh sát, có người phản bác, nói đó chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh, nếu như bố Trác Uẩn tức giận thiêu đốt thì sao? Có người nói đi trộm, lại bị phản bác, nói ngay cả đặt chỗ nào cũng không biết, làm sao đi trộm?
Tô Mạn Cầm suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Tiểu Triệu, cậu đưa số điện thoại của Trác Mười Ba cho tôi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Hả?”
Tô Mạn Cầm xoa xoa mặt: “Tôi… thử xem, người này còn có chút lương tâm, xem xem có thể kêu cậu ta hoàn toàn phản bội bố mình hay không.”
Bành Khải Văn vui vẻ nói: “Ồ, mỹ nhân kế à?”
Lại là một đêm trôi qua, ngày tháng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn vào dịp tết Đoan Ngọ năm nay. Buổi chiều, Trác Uẩn, Trác Hoành đi theo bố mẹ mình đến nhà họ Thạch, thảo luận về quá trình đính hôn vào ngày hôm sau.
Nhìn thấy Trác Uẩn xuất hiện, ngoại trừ Thạch Tĩnh Thừa, người nhà họ Thạch không có ai có sắc mặt tốt, Vu Quyên đã làm tốt chuẩn bị, sẵn sàng thông báo “tạm thời hủy bỏ tiệc đính hôn”, lúc này đang trợn mắt lên trời, ngay cả tỏ thái độ cũng lười, hoàn toàn không muốn phản ứng với bốn người nhà họ Trác.
Trác Uẩn chủ động xin lỗi bọn họ: “Xin lỗi, ông bà nội, chú dì, còn có Tĩnh Thừa, khoảng thời gian này việc học hành của cháu quá mức bận rộn, cho nên không trở về thành phố Gia được, thật sự rất xin lỗi, làm cho mọi người phải lo lắng. Hiện tại cháu trở về, chính là vì tiệc đính hôn…”
Cô nhìn Thạch Tĩnh Thừa, “Nếu như mọi người cảm thấy cháu không coi trọng buổi tiệc đính hôn này, có chút không hài lòng về cháu, không sao, cháu đều hiểu được, cháu…”
“Con đang nói cái gì vậy?” Trác Minh Nghị quát bảo cô dừng lại, “Chú dì con đều là người rộng lượng, thiệp mời cũng đã phát, con cũng đã trở về, tiệc đính hôn nhất định có thể thuận lợi cử hành! Lão Thạch, anh nói có phải không?”
Lão Thạch cười mà không nói, sắc mặt hai ông bà nhà họ Thạch không chút biểu cảm nào, Vu Quyên hừ lạnh một tiếng, vẫn là Thạch Tĩnh Thừa đứng ra hòa giải: “Anh biết việc học hành của sinh viên đại học năm ba rất bận rộn, Tiểu Uẩn, em không cần phải áp lực. Nếu đã trở về, ngày mai chúng ta sẽ hoàn thành mọi nghi thức, bạn bè thân thích đều sẽ đến góp vui, cùng chứng kiến hạnh phúc của chúng ta. Anh nói em hay, anh vẫn luôn chờ mong được đính hôn với em.”
Trác Uẩn cười nhìn anh ta: “Cảm ơn anh đã hiểu cho.”
Vu Quyên sai người lấy ra hai bộ lễ phục của Trác Uẩn, Trác Minh Nghị lập tức trò chuyện với bọn họ về quá trình nghi thức ngày hôm sau, nói đến mức nước miếng bay tứ tung. Biên Lâm và Trác Hoành đều không lên tiếng, Trác Uẩn uống vài ngụm trà rồi nói muốn đi vệ sinh một chút, chờ cô từ phòng vệ sinh cho khách đi ra, Thạch Tĩnh Thừa đang chờ cô ở cửa.
Sau lần ở thành phố Ngô, Trác Uẩn cũng không gặp lại anh ta nữa, Thạch Tĩnh Thừa vẫn là dáng vẻ đó, tóc được chải chuốt cẩn thận không chút cẩu thả, đeo cặp kính viền vàng, mặc áo sơ mi tối màu phối với quần tây màu khói, dáng người cao lớn, điềm đạm, nhẹ nhàng và lịch sự, hai tay đút vào túi quần, dựa vào vách tường cười tủm tỉm nhìn Trác Uẩn.
“Vậy mà em lại thật sự đến, bố em cũng lợi hại đấy, ông ấy đã làm thế nào vậy?” Thạch Tĩnh Thừa dường như cảm thấy rất thú vị, “Anh còn tưởng rằng em và bố em đã cãi nhau rồi chứ.”
Trác Uẩn nói: “Nếu anh không muốn tôi đến, rất đơn giản, sớm từ hôn không phải là xong rồi sao? Anh lại không hủy hôn, còn phát ra nhiều thiệp mời như vậy, muốn tôi làm sao bây giờ?”
Thạch Tĩnh Thừa lắc lắc ngón trỏ: “Không, không, không, thật ra thì trước đây anh đã từng do dự, cuộc hôn nhân này có cần tiếp tục hay không, nhưng bố em vẫn luôn cầu xin bố anh, nói em nhất định sẽ đến, còn có thể ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy nhà anh mới muốn cho em một cơ hội khác. Dù sao thì nhà em gần đây thật sự rất khó khăn, mà anh cũng thật sự rất thích em.”
“Phải không?” Trác Uẩn nở nụ cười, “Thạch Tĩnh Thừa, thật ra anh và tôi đều biết bố anh sẽ không giúp bố tôi, chuyện xảy ra ở thành phố Ngô, cuối cùng là ai đúng ai sai, trong lòng anh biết rõ. Bây giờ vì thể diện mặt mũi, các người tốn nhiều tiền như vậy để làm một bữa tiệc đính hôn, có đáng hay không? “
“Không thể nói như vậy được.” Ánh mắt Thạch Tĩnh Thừa vô tội, “Ai nói bố anh sẽ không giúp bố em? Hiện tại không giúp đỡ là bởi vì quan hệ không đúng chỗ, chờ hai chúng ta đính hôn rồi sẽ trở thành thông gia, bố anh có thể mặc kệ bố em sao? Chuyện ở thành phố Ngô anh đã quên, không có mặt mũi thì không có mặt mũi, anh chỉ là thích em, Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu, chỉ vì khiến hồng nhan cười một tiếng(), em dù sao cũng đã nghe qua rồi chứ?”
() Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu, chỉ vì khiến hồng nhan cười một tiếng: Chu U Vương là vị vua thứ của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc, ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu, được cho là một vị hôn quân, đêm ngày chỉ biết vui chơi hưởng lạc, sủng ái một nữ nhân tên là Bao Tự, vì một nụ cười của nàng ta mà cho đốt các đài lửa để quân chư hầu kéo tới cứu viện, nhưng khi tới nơi chỉ thấy trên núi đang đàn sáo hát ca, Bao Tự thấy dưới chân núi ồn ào binh mã thì cười khanh khách thích thú.
“Chu U Vương phóng lửa hí chư hầu, chỉ vì khiến hồng nhan cười một tiếng, cuối cùng lại chết rất thảm.” Trác Uẩn cười rộ lên, “Anh dùng điển cố này rất không may mắn đấy.”
“Anh không mê tín như vậy, đúng rồi, có phải em vẫn chưa biết ý nghĩa tên anh không?” Thạch Tĩnh Thừa nói, “Nếu có chí thì nhất định sẽ thành công, Thạch Tĩnh Thừa, chính là có ý nghĩa như vậy. Những gì anh muốn làm thì không có gì là không thể.”
“Anh cũng tự tin thật đấy.” Trên mặt Trác Uẩn vẫn duy trì nụ cười lịch sự, “Anh Thạch, vốn dĩ tôi không muốn nói, ngẫm lại vẫn nên nói cho anh biết thì hơn. Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, một cơ hội cuối cùng, bây giờ anh hãy đi nói hủy hôn ước với bố tôi, về phần bố anh có nguyện ý giúp bố tôi hay không, tôi không quan tâm, cũng không muốn quản. Tin tôi đi, tôi là muốn tốt cho anh đấy.”
“Tốt cho anh?” Thạch Tĩnh Thừa cười ha ha, dang tay ra nói, “Đã đến lúc này rồi, anh làm sao có thể hủy hôn ước? Buổi tiệc ngày mai sẽ có ba mươi bàn, có rất nhiều người, mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn được, điển cố này anh không dùng sai chứ?”
Trác Uẩn gật gật đầu: “Cũng đúng, được thôi, vậy thì chỉ có thể như vậy.”
Cô muốn rời đi, nhưng Thạch Tĩnh Thừa cản đường cô lại.
Trác Uẩn nhíu mày nhìn anh ta: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Có một chuyện anh nghĩ mãi không ra.” Thạch Tĩnh Thừa ung dung đẩy mắt kính, “Cái tên bại liệt họ Triệu kia trong nhà có tiền như vậy, sao bố em không đi cầu xin cậu ta hỗ trợ?”
Sắc mặt Trác Uẩn lạnh lùng: “Anh gọi cậu ấy là gì?”
“Tên bại liệt.” Thạch Tĩnh Thừa cười, “Chẳng lẽ gọi sai sao? Có phải bố em vẫn chưa biết em đã yêu một người như vậy không? Trác Uẩn, anh rất tò mò, cậu ta bị liệt thì nơi đó còn dùng được không? Cậu ta tuy trông rất đẹp trai, nhưng có thể thỏa mãn em được không? Hay là nói… Em là người có sở thích đặc biệt về phương diện này.”
Trong lòng Trác Uẩn phẫn nộ, nhưng cô cũng biết lúc này không thể biểu hiện ra ngoài, mấy ngày nay cô nhất định phải bình tĩnh, không thể bị chọc giận, không thể thiếu cảnh giác.
Cô tin tưởng Triệu Tỉnh Quy đã nghĩ ra cách, chuyện du học sớm đã bị lùi lại, nhưng bị ép đến bước đường này rồi, cô nhất định phải tính nợ với loại người cặn bã này, còn có bố cô nữa.
Trác Uẩn nhìn Thạch Tĩnh Thừa: “Tôi cảnh cáo anh, đừng để tôi nghe thấy bất cứ lời nào sỉ nhục nào về cậu ấy nữa.”
Thạch Tĩnh Thừa vẫn không biết dừng lại: “Anh nào dám sỉ nhục cậu ta? Người ta chính là Triệu công công…Ây da, nói sai nói sai rồi, là Triệu công tử, Triệu đại công tử.”
Trác Uẩn hai tay nắm thành quyền, móng tay nặng nề cắm và da thịt, lách người tránh anh ta, đi về phía trước, để lại một câu: “Nhớ kỹ những gì anh vừa nói, chúc anh may mắn, anh Thạch”.
Thạch Tĩnh Thừa nói: “Cũng chúc em may mắn, cô Trác.”
–
Ngày tháng , tết Đoan Ngọ, là ngày hoàng đạo thích hợp cưới gả.
Trác Uẩn dậy từ rất sớm, không có điện thoại di động ba ngày, mỗi ngày cô đều đi ngủ sớm rồi dậy sớm, đọc sách luyện vẽ tranh, cũng không cảm thấy khó chịu.
Nghi thức đính hôn ở thành phố Gia có quy trình cố định, tiệc đính hôn thông thường là vào giữa trưa, tiệc cưới thì buổi tối. Lúc đính hôn chú rể tới cửa không phải để đón cô dâu, mà nhiệm vụ chủ yếu là mang theo lễ vật đến làm sính lễ.
Hơn sáu giờ, chuyên gia trang điểm đã tới cửa làm tóc cho Trác Uẩn, lại thay cho cô một bộ trang phục màu đỏ thẫm kiểu Trung Quốc. Toàn thân Trác Uẩn đeo đầy vàng, vàng càng nhiều càng thể hiện sự coi trọng của gia đình nhà trai đối với nhà gái.
“Cô thật xinh đẹp, có thể đi làm minh tinh được luôn đấy.” Chuyên gia trang điểm là một cô gái trẻ, miệng rất ngọt ngào, vừa sửa sang lại lớp trang điểm cho Trác Uẩn vừa nói, “Cô cười một chút đi, hôm nay là ngày vui lớn mà.”
Trác Uẩn không hề cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy bản thân trong gương, một thân quần áo đỏ, vàng lấp lánh, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại được chuyên gia trang điểm làm cho càng thêm rực rỡ, chỉ là thần sắc vẫn lạnh như băng, khoé miệng chưa bao giờ lộ ra má lúm đồng tiền.
Biên Lâm mặt mày ủ rũ ngồi bên cạnh cô, Trác Uẩn trang điểm xong, bảo chuyên gia trang điểm rời khỏi phòng, nói muốn nói mấy câu với mẹ mình.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Trác Uẩn ôm mẹ mình, bảo bà đừng lo lắng: “Mẹ, qua hôm nay mọi việc sẽ kết thúc, mẹ có thể dọn ra khỏi căn nhà này, về sau không cần quản chuyện của ông ta nữa.”
“Có đơn giản như vậy không?” Biên Lâm rất sợ hãi, “Nếu như con đính hôn rồi mà lão Thạch vẫn không chịu giúp bố con thì làm sao bây giờ?”
Trác Uẩn nói: “Mẹ đã ly hôn với ông ta rồi, còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa?”
Biên Lâm hoảng hốt không thôi, có thể do mấy hôm nay mọi người vẫn ở cùng một chỗ, bà ấy cảm thấy giống như đang nằm mơ, hoàn toàn không có cảm giác giải thoát sau khi ly hôn.
Trác Uẩn nói: “Nghe con đi, mọi chuyện xong xuôi thì mẹ hãy dọn ra ngoài, hành lý không lấy cũng không sao, đến Tiền Đường ở cùng con. Bây giờ mẹ chỉ đơn giản là chưa thích ứng được thôi, chờ qua một thời gian là mẹ hoàn toàn thoát khỏi ông ta, mẹ sẽ biết rằng nếu không có ông ta, cuộc sống của mẹ sẽ trở nên vui vẻ hạnh phúc hơn.”
Ngoài cửa sổ tầng , vừa vặn có một đàn chim bay qua, Biên Lâm nhìn những con chim vỗ cánh bay lượn, lại nhìn Trác Uẩn, cô gái trẻ mỉm cười nói với bà: “Tin con đi, mẹ, chúng ta sắp được tự do.”
Hơn tám giờ, lục tục có khách khứa tới cửa, đại đa số là bạn nhậu của Trác Minh Nghị, là ông ta mời tới cho có mặt mũi.
Lương Nguyệt cùng mấy cô gái trẻ cũng tới, là bạn chơi từ nhỏ tới lớn của Trác Uẩn, ríu rít trò chuyện khen Trác Uẩn xinh đẹp, gả đến nơi tốt về sau nhất định sẽ được hưởng phúc.
Vẻ mặt Trác Uẩn nhàn nhạt, trong lòng luôn suy nghĩ, Triệu Tỉnh Quy lúc này đang làm gì?
Chín giờ mười tám phút, dưới lầu vang lên tiếng pháo nổ, chú rể đến tặng sính lễ.
Sính lễ là một đống tiền mặt đỏ rực, hơn mười vạn, lúc được người khiêng vào nhà, ánh mắt Trác Minh Nghị đều sáng lên.
Kết quả, sau khi vào cửa Thạch Tĩnh Thừa nói với Trác Minh Nghị: “Chú Trác, những thứ này lát nữa con vẫn phải mang về, nếu thuận lợi đêm nay có thể cho chú.”
Trác Minh Nghị trong lòng mắng “súc sinh”, trên mặt lại gật đầu khom lưng: “Chú biết chú biết, yên tâm đi, đính hôn rồi động phòng là chuyện tất nhiên trong trời đất rồi!”
Trong nhà rất náo nhiệt, Trác Hoành trước sau vẫn trốn ở trong góc, không tiếp đón mọi người, cũng không hỗ trợ làm việc. Biên Lâm nhát gan, không có chỗ đi nên đến bên cạnh cậu ta, Trác Hoành vỗ vỗ lưng mẹ, nói: “Mẹ, đừng lo lắng.”
Giờ lành đã đến, Trác Uẩn cùng mấy cô gái bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Thạch Tĩnh Thừa mặc âu phục thắt cà vạt, ngực đeo hoa, đang nói chuyện vui vẻ với mọi người, thật đúng là dáng vẻ hạnh phúc của chú rể.
Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt Thạch Tĩnh Thừa sáng ngời, Trác Uẩn vóc dáng mảnh mai cao ráo, xinh đẹp không gì sánh bằng, nói về ngoại hình, trong số con gái nhà giàu ở thành phố Gia thì tuyệt đối có thể xem là đẹp nhất.
Thạch Tĩnh Thừa nghĩ, đáng tiếc, nếu cô có thể nghe lời một chút thì tốt rồi.
Nghi thức đem sính lễ đến nhà gái kết thúc, Trác Minh Nghị mặt mày hớn hở uống trà ngọt, cho Thạch Tĩnh Thừa một cái bao lì xì lớn, sau đó đoàn người rời khỏi nhà gái, đi đến hội trường tiệc đính hôn, đa số khách khứa đều đã ở đó, bao gồm tất cả trưởng bối và thân thích của nhà họ Thạch.
Tiệc đính hôn diễn ra ở nhà hàng hải sản tươi sống Thạch Cực, sử dụng đại sảnh ở tầng hai, có hơn ba mươi bàn, công ty tổ chức đám cưới sắp xếp hội trường rất lãng mạn ấm áp, khắp nơi đều là hoa tươi và bóng bay. Nhà họ Thạch rất chú ý phô trương, còn mời một số ca sĩ cùng ảo thuật gia lên sân khấu thay phiên nhau biểu diễn.
Trác Uẩn và Thạch Tĩnh Thừa chưa từng chụp ảnh cưới, cũng không có bất kỳ ảnh chụp chung hàng ngày nào, cho nên, vì để phát sóng trên màn hình LED siêu lớn, chỉ có thể phát sóng những đoạn quảng cáo về các khách sạn nhà hàng tuyệt mỹ của nhà họ Thạch, thật chẳng ra làm sao, xem đến Trác Uẩn còn cảm thấy xấu hổ thay cho Thạch Tĩnh Thừa.
Cô mặc hỉ phục đỏ thẫm, chụp mấy tấm ảnh chung đơn giản với Thạch Tĩnh Thừa, rồi đi theo chuyên gia trang điểm đến phòng nghỉ thay lễ phục, phía sau còn có hai người đàn ông Trác Minh Nghị phái tới, thấy Trác Uẩn vào phòng nghỉ, bọn họ canh giữ ngoài cửa.
Phòng nghỉ rất rộng rãi, bên trong có bàn trang điểm và phòng thay đồ, còn có một bàn trà sô pha, lúc các cô đi vào, vừa vặn có một nam nhân viên phục vụ bày hoa quả và đồ ăn nhẹ ở đó, anh ta mặc quần áo làm việc, khom lưng quay lưng về phía Trác Uẩn.
Trác Uẩn không chút để ý, bởi vì cả một buổi sáng không uống nước nên cô mở một chai nước khoáng uống, chuyên gia trang điểm chờ một lát, thấy nam nhân viên phục vụ kia không có ý rời đi thì nói với anh ta: “Xin chào, chúng tôi phải dùng nơi này, cám ơn.”
Người phục vụ kia xoay người lại: “Được, tôi sẽ ra ngoài ngay lập tức.”
Trác Uẩn nhìn thấy khuôn mặt kia của đối phương, một ngụm nước vừa mới uống vào trực tiếp phun ra ngoài: “Phốc!”
“Ôi trời, cô bị sao vậy?” Chuyên gia trang điểm giúp cô vỗ lưng, Trác Uẩn ho khan một lúc lâu, xua xua tay nói, “Tôi không sao, sặc thôi.”
Cô nhìn lại người phục vụ kia, trong lòng dở khóc dở cười, người nọ đã mở cửa đi ra ngoài.
Bành Khải Văn bưng khay lên lầu ba, đi vào một gian phòng riêng.
Triệu Tỉnh Quy ở trong phòng riêng, trên bàn bày một đống thức ăn, không ai động qua.
“Hehe, tôi nhìn thấy Trác Uẩn rồi!” Bành Khải Văn buông khay xuống, cầm lấy chân gà từ trên bàn gặm, “Có vẻ cậu ấy không sao, còn rất xinh đẹp.”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Trong phòng còn có chú Miêu và anh Mục, Tô Mạn Cầm không có ở đây, Bành Khải Văn hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Khi nào dẫn cậu ấy đi? Chỉ có hai người đàn ông trông coi cậu ấy, rất dễ dàng để giải quyết.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi hỏi tình huống bên chỗ chị Mạn trước đã.”
Anh gọi điện thoại cho Tô Mạn Cầm, Tô Mạn Cầm nói: “Chỗ này của tôi cũng ổn rồi, chờ thông báo của cậu nữa thôi.”
Triệu Tỉnh quy hỏi: “Chỗ Trác Hoành nói như thế nào? “
“Cậu ta còn đang tìm cơ hội.” Tô Mạn Cầm nói, “Cậu ta nói cho cậu ta một chút thời gian.”
Bọn họ trà trộn vào nhà hàng Thạch Cực không tốn quá nhiều thời gian, Triệu Tỉnh Quy là tới ăn cơm, chỉ có Bành Khải Văn muốn giả dạng làm phục vụ, tốn chút tiền nhỏ lấy được quần áo, Tô Mạn Cầm đến địa điểm thứ ba khác, lúc này cũng đã vào vị trí.
Hiện tại việc phải làm chính là chờ tin tức của Trác Hoành.
Trác Hoành đi theo Trác Minh Nghị từ lúc ở nhà đến hội trường tiệc đính hôn.
Trác Minh Nghị vẫn luôn mang cậu ta theo, bảo Trác Hoành chào hỏi những người bạn bè làm ăn của ông ta, còn giới thiệu Trác Hoành cho một số đối tác làm ăn của nhà họ Thạch, cũng mặc kệ đối phương có nhận ra bọn họ hay không, có biết nhà họ Trác đã trở thành một cái vỏ rỗng hay không, Trác Minh Nghị hoàn toàn coi mình là chủ nhà, ỷ vào thân phận bố của cô dâu tương lai mà đi khắp nơi lôi kéo quan hệ, để lại danh thiếp, hút thuốc, bảo Trác Hoành gọi từng người một là ‘Chú, dì”.
Trác Minh Nghị vỗ lưng Trác Hoành, nói với người khác: “Đây là con trai tôi! Trác Hoành, học đại học ở Thượng Hải, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn một chút. Thằng nhóc này ấy à, rất là tranh đua, là một đứa con trai ưu tú, thông minh lại hiểu chuyện, ngoại hình cũng rất đẹp trai đúng không? Giống như tôi? Ha ha ha ha ha… Không không, Trác Hoành xuất sắc hơn tôi nhiều, tôi làm bố, vất vả như vậy chính là vì thằng bé.”
Trác Hoành liếc nhìn Trác Minh Nghị, mí mắt rũ xuống.
Sắp đến mười một giờ, Trác Uẩn đã đi thay lễ phục, tiệc đính hôn sắp bắt đầu.
Trác Hoành tìm một cơ hội, ôm bụng nói với Trác Minh Nghị: “Bố, con hơi đau bụng, muốn đi nhà vệ sinh.”
Trác Minh Nghị quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, buổi sáng ăn phải cái gì ôi hỏng rồi hả?”
Trác Hoành nói: “Con không biết, bố đi bận trước đi, con không nhịn được nữa.”
Cậu ta vội vàng nói lời tạm biệt với bố mình rồi chạy vào phòng vệ sinh, chạy được một đoạn lại thay đổi phương hướng, cởi bỏ áo vest, chỉ mặc áo sơ mi vội vã ra khỏi nhà hàng, lên xe của mình.
Cậu ta lái xe về nhà, đi thẳng lên tầng mười bảy, trong nhà không có một bóng người, vẫn còn giữ lại các loại vật phẩm sau lễ đính hôn, kẹo mừng, thuốc lá, bánh kẹo, giấy đỏ… Trên thủy tinh dán hai chữ song hỉ, lễ vật đều bị nhà họ Thạch lấy đi, một sợi lông cũng không còn lại, Trác Hoành đứng ở phòng khách một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vào phòng sách của bố mình.
Trác Minh Nghị có một cái két sắt giấu trong phòng sách, còn làm một cái cửa ngầm, lúc Trác Hoành học cấp có đến phòng sách tìm sách đọc, ngẫu nhiên phát hiện két sắt này, cảm thấy rất mới mẻ, giống như bản thân phát hiện ra kho báu.
Lúc đó cậu ta có thử mở két sắt, nhưng cần nhập mật mã, lần đầu tiên nhập bị sai, Tiểu Trác Hoành gãi gãi đầu, không muốn nhận thua, lại nhập một chuỗi mật mã, “Phanh” một tiếng, vậy mà két sắt thật sự mở ra. Trác Hoành lúc đó rất đắc ý, cảm thấy mình trí dũng song toàn, cũng không nhìn đồ vật trong két sắt, lặng lẽ đóng két sắt lại.
Lúc này, Trác Hoành hai mươi tuổi ngồi xổm trước két sắt, chậm rãi chớp chớp mắt.
Cậu ta vươn ngón tay, nhịn xuống chua xót, nhập từng số từng số vào, như cậu ta dự đoán, cửa két sắt mở ra.
Hộ chiếu visa của Trác Uẩn nằm ngay trong đó, còn có điện thoại di động của cô và Biên Lâm, cùng với sổ hộ khẩu trong nhà.
Trác Hoành lấy hết đồ ra, đóng cửa két sắt lại.
Cậu ta không thể nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Trác Minh Nghị chưa từng đổi mật mã, vẫn luôn dùng sinh nhật của cậu ta làm mật mã.