Gà quay... không... sao lại khét thế này. Ta còn chưa kịp gặm... không...không!".
"Mận, mau tỉnh dậy", nó mở mắt ra, bàng hoàng, cộng sửng sốt, khắp nơi đều là lửa.
Nó hét toáng lên: "Ối cha mẹ ơi! Cháy mẹ con mất rồi!"
Phương Tri bị tiếng hét của Mận làm ong nửa cái đầu, nàng thực muốn dùng phép hoá câm nhỏ này. Nàng tỏ bộ hổn hển dúi vào tay Mận tấm bài vị dát vàng của dòng họ Đỗ, một lòng vì tổ tông căn dặn: "Em mau cầm bài vị rời khỏi đây. Nhớ kĩ tìm người có "quyền lực" tới cứu ta."
Mận tay chân bủn rủn, khóc mếu máo: "Không đâu, tiểu thơ. Người cùng em chạy ra chứ em sợ lửa lắm...huhu"
Phương Tri chẹp miệng, trong mưa lửa bão bùng nhẹ nhàng cầm tay nó từ tốn: "Ta bị thương rồi. Nào ta giúp em thoát..."
Nói rồi nàng dịu dàng đỡ cái Mận lên, nhanh như cắt xoay ra sau nó, dùng sức lực của người bị thương, đá bay nó ra khỏi cửa. Lúc nó xoay người rưng rưng nhìn lại, liền thấy tiểu thư đứng ở cửa ló đầu ra ngoài lưu luyến vẫy tay, còn dặn dò nó: "Nhớ tìm người có quyền thế mạnh nhất tới cứu ta", nói xong tiểu thư liền đóng cửa đi vào.
Trong đầu nó hoang mang tột độ, nhìn bốn bề xung quanh chỉ toàn bọn thái dám cung nữ đến xem náo nhiệt, đâu đó có một vài phi tử rảnh rỗi vừa đứng ăn hạt dưa vừa âm thầm làm thầy phán. Làm sao đây?
"Hoàng thượng tới!", nó ngẩn người, "quyền lực", "quyền thế mạnh nhất", Mận theo tiếng gọi lao tới.
"Hoàng thượng, cứu mạng", chân trượt dài trên nền đất ẩm, tấm bài vị dát vàng trên tay theo quán tính bay lên xaoy một vòng rồi đập thẳng vào long nhan quý giá.
Dưới ánh lửa vàng rực rỡ, anh hoàng một tay bịt máu mũi đang chảy, một tay cầm tấm bài vị lên chăm chú quan sát. Dung mạo tuấn tú lúc này hiện rõ nét trầm tư đặc biệt, mày kiếm khẽ giật giật, hắn thở dài tự nhủ: "Cảm tạ trời đất vì trước đây bị mẹ ngày đêm đánh đòn bắt luyện chữ."
Hắn nghiêm trang, ngắn gọn hỏi: "Cái này là..."
Mận một hơi rưng rưng, súc tích kể: "Đây là bài vị trước đây Tiên đế ban tặng cho dòng họ Đỗ của chủ nhân. Ngày ấy..."
Phương Tri ngồi ở góc này nhà, ăn đã xơ nửa chùm nho mà vẫn không thấy người tới cứu, trong lòng có chút buồn bực.
"Cô cô, mau qua chỗ này.", lão thổ địa già từ dưới đất lò nửa cái đầu hói lên, răng vàng khè, toe toét nói: "Không biết cô cô giá đáo thật thất lễ quá. Tiểu thần có chút cây nhà lá vườn đem tới hiếu kính người."
Trong bọc lá sen non là một con gà quay vàng ươm như mật, nàng nhận quà xong theo thường lệ sẽ khen hắn vài câu, doạ dẫm vài câu, tiếp đó thì bảy phần đồng cảm ra sức dặn dò. Bài vở xong xuôi, vẫy vẫy bảo hắn: "Ngươi mau ra xem tên hoàng đế kia đã đến chưa. Nếu thấy hắn thì quẳng gã vào đây cho ta."
Lão thổ địa mặt hơi tái, ngại ngùng thưa: "Cô cô việc này...Hắn có Long Mệnh hộ thân, thần đắc tội với hắn về sau sẽ bị trời phạt."
Nàng hơi nhướn mày, ung dung bẻ gãy cái đùi gà, cắn một miếng rồi hỏi: "Xem ra những gì ta dạy bảo vừa rồi ngươi liền không hiểu. Ngươi cảm thấy Long Mệnh so với ta hệ quả vừa mạnh, vừa sớm hơn."
Lão lau mồ hôi, lập tức cáo từ.
"Mận, mau tỉnh dậy", nó mở mắt ra, bàng hoàng, cộng sửng sốt, khắp nơi đều là lửa.
Nó hét toáng lên: "Ối cha mẹ ơi! Cháy mẹ con mất rồi!"
Phương Tri bị tiếng hét của Mận làm ong nửa cái đầu, nàng thực muốn dùng phép hoá câm nhỏ này. Nàng tỏ bộ hổn hển dúi vào tay Mận tấm bài vị dát vàng của dòng họ Đỗ, một lòng vì tổ tông căn dặn: "Em mau cầm bài vị rời khỏi đây. Nhớ kĩ tìm người có "quyền lực" tới cứu ta."
Mận tay chân bủn rủn, khóc mếu máo: "Không đâu, tiểu thơ. Người cùng em chạy ra chứ em sợ lửa lắm...huhu"
Phương Tri chẹp miệng, trong mưa lửa bão bùng nhẹ nhàng cầm tay nó từ tốn: "Ta bị thương rồi. Nào ta giúp em thoát..."
Nói rồi nàng dịu dàng đỡ cái Mận lên, nhanh như cắt xoay ra sau nó, dùng sức lực của người bị thương, đá bay nó ra khỏi cửa. Lúc nó xoay người rưng rưng nhìn lại, liền thấy tiểu thư đứng ở cửa ló đầu ra ngoài lưu luyến vẫy tay, còn dặn dò nó: "Nhớ tìm người có quyền thế mạnh nhất tới cứu ta", nói xong tiểu thư liền đóng cửa đi vào.
Trong đầu nó hoang mang tột độ, nhìn bốn bề xung quanh chỉ toàn bọn thái dám cung nữ đến xem náo nhiệt, đâu đó có một vài phi tử rảnh rỗi vừa đứng ăn hạt dưa vừa âm thầm làm thầy phán. Làm sao đây?
"Hoàng thượng tới!", nó ngẩn người, "quyền lực", "quyền thế mạnh nhất", Mận theo tiếng gọi lao tới.
"Hoàng thượng, cứu mạng", chân trượt dài trên nền đất ẩm, tấm bài vị dát vàng trên tay theo quán tính bay lên xaoy một vòng rồi đập thẳng vào long nhan quý giá.
Dưới ánh lửa vàng rực rỡ, anh hoàng một tay bịt máu mũi đang chảy, một tay cầm tấm bài vị lên chăm chú quan sát. Dung mạo tuấn tú lúc này hiện rõ nét trầm tư đặc biệt, mày kiếm khẽ giật giật, hắn thở dài tự nhủ: "Cảm tạ trời đất vì trước đây bị mẹ ngày đêm đánh đòn bắt luyện chữ."
Hắn nghiêm trang, ngắn gọn hỏi: "Cái này là..."
Mận một hơi rưng rưng, súc tích kể: "Đây là bài vị trước đây Tiên đế ban tặng cho dòng họ Đỗ của chủ nhân. Ngày ấy..."
Phương Tri ngồi ở góc này nhà, ăn đã xơ nửa chùm nho mà vẫn không thấy người tới cứu, trong lòng có chút buồn bực.
"Cô cô, mau qua chỗ này.", lão thổ địa già từ dưới đất lò nửa cái đầu hói lên, răng vàng khè, toe toét nói: "Không biết cô cô giá đáo thật thất lễ quá. Tiểu thần có chút cây nhà lá vườn đem tới hiếu kính người."
Trong bọc lá sen non là một con gà quay vàng ươm như mật, nàng nhận quà xong theo thường lệ sẽ khen hắn vài câu, doạ dẫm vài câu, tiếp đó thì bảy phần đồng cảm ra sức dặn dò. Bài vở xong xuôi, vẫy vẫy bảo hắn: "Ngươi mau ra xem tên hoàng đế kia đã đến chưa. Nếu thấy hắn thì quẳng gã vào đây cho ta."
Lão thổ địa mặt hơi tái, ngại ngùng thưa: "Cô cô việc này...Hắn có Long Mệnh hộ thân, thần đắc tội với hắn về sau sẽ bị trời phạt."
Nàng hơi nhướn mày, ung dung bẻ gãy cái đùi gà, cắn một miếng rồi hỏi: "Xem ra những gì ta dạy bảo vừa rồi ngươi liền không hiểu. Ngươi cảm thấy Long Mệnh so với ta hệ quả vừa mạnh, vừa sớm hơn."
Lão lau mồ hôi, lập tức cáo từ.