Ngọn lửa vốn đang theo điều phối của đèn Tam Muội bỗng nhiên lại bị cạn bấc. Đạo Đức Thiên Sư lúc này còn bận lục lọi gì đó trong Bảo Tàng của hoàng gia khi sực nhớ chạy ra đã thấy một vùng lửa xanh quỷ dị đu bám từng tầng, từng lớp tẩm điện.
“Thiên Sư”, Bé Lớn nhảy úp ngược lên đám mây thất thanh.
“Là Hoả Ngục của Âm Ty, phải làm sao đây?”
Hắn nheo mày, dùng thuật truyền thanh gắt lên: “Là kẻ nào to gan thả lửa Âm Ty mau ra đây cho bổn thượng thần.”
Trong cung điện bấy giờ Phương Tri đã cùng với tên sứ đồ kia đánh nhau hơn trăm hiệp, nàng nhếch mép liếc mắt bảo hắn: “Đã bảo bổn tiểu thơ được đại gia chống lưng, ngươi lại không tin. Thiên Lý Truyền Thanh, thuật pháp nhập môn này hẳn ngươi biết chứ?”
“Trò ma quỷ của các ngươi há ta lại mắc lừa”, một tay nắm chắc Tử Đào Kiếm tay kia nâng Hắc Phật Châu lên miệng lẩm bẩm ấn chú. Tứ phía bất ngờ bùng lên gió giữ Hoả Ngục từng đốm từng đốm kết thành một tấm lưới lớn lơ lửng trên không.
Phương Tri tặc lưỡi, trong lòng có chút lo lắng, vốn bản thể của thân xác này đã chết một khi động vào Hoả Ngục ắt sẽ thối rữa.
“Này, Triệu cái gì… cái gì Thanh Lương, dẫu sao đều là ngươi tu đạo, không đồng đạo cũng cùng chung mảnh đất. Ngươi đến lý đến tình cũng không chịu xem xét đã đòi giết ta. Đây là cái đạo gì? Sát Đạo sao?”
Triệu Thanh Lương nét mặt càng cứng cỏi, miệng niệm chú một lúc một nhanh, lưới Hoả Ngục càng lúc càng hiện hình rõ rệt.
Nàng lùi về sau, thấy không ổn lắm lại lùi thêm vài bước nữa, gót chân vô tình giẫm lên cái gì mềm mềm, gồ ghề, đương nhìn xuống xác định bỗng một quả cầu lửa lao tới khiến cả người chao nghiêng, ngồi đè lên thứ đó.
“Á… á, tuyệt tôn trẫm rồi!”
Cái quỷ dị gì thế này, nàng cư nhiên đang đè lên cậu ấm của thằng nhóc bên dưới. Vuốt mặt một cái cho tỉnh táo, nàng dùng tay vỗ nhè nhẹ vào má hắn cưng chiều bảo: “Ngoan, ngủ đi! Ngủ đi! Không có việc cần chớ dậy.”
Lời vừa dứt nam nhân lại lăn ra ngủ như cún.
Trong đáy mắt ẩn hiện một tia sắc quỷ dị, Phương Tri nhoẻn cười, hai tay nhanh chóng tháo thắt lưng của hoàng đế xuống.
Triệu Thanh Lương đối diện biểu hiện kì quái của nàng, vội vã quát: “Ngươi muốn làm gì? Mau buông hoàng thượng ra?”
Nàng hất cằm, ngón tay di chuyển từ cổ xuống bả vai rồi luồn vào trong lớp hoàng bào, bộ dạng phong tình giễu cợt: “Bổn tiểu thơ lúc hoá quỷ vẫn còn là một ma nữ trinh trắng. Ngươi nói xem đối diện với một nam nhân, ưu tú, non nớt thế này ta sẽ phát sinh cái tình thú gì?”
“Vô liêm sỉ”, hắn tức thời quăng lưới về phía nàng.
Địa chấn rung chuyển làm mấy cây trụ bén lửa lung lay như sắp đổ, lưới Hoả Ngục tung ra uy lực vô cùng, quét một đường liền cào nát gạch đá, bay toán loạn. Tuy mạnh vậy nhưng xét cho cùng việc điều hoá pháp thuật từ cõi Âm để phát huy trong Dương giới vốn đâu phải là chuyện dễ. Hơn nữa điểm trí mạng còn phụ thuộc vào mệnh cách.
Khói bụi loãng ra thành một khoảng trống rỗng, Triệu Thanh Lương cảnh giác cầm kiếm thủ thế, bất ngờ từ sau lưng có thứ gì đó chạm vào. Tiếp đó là giọng cười mang chút gian ngoan.
“Thanh Lương ngươi lại cho rằng ta trị không nổi ngươi sao?”
Từ trên cao luồng ánh sáng bạc toả ra chói mắt, một bàn tay thon nhọn lao tới túm lấy cổ áo hắn lôi vào trong.
Luồng khí dịu lạnh phủ lên mặt hắn ẩm ướt, lúc mở được mắt nhìn rõ, giữa không gian âm u, Bát Nhã Kim Quang Thập Sắc phủ lên trên người nữ nhân thập phần uy vũ, nàng lơ lửng giữa tầng không, người khoác hoàng bào, diễm lệ vô song, kéo hắn mũi chạm mũi, khí tiên áp người nhẹ nhàng cười: “Ta đã nói, ta và ngươi cùng đạo.”
Tiếng gió lộng ào một cái, Triệu Thanh Lương lảo đảo, mắt cũng không dám mở ra lập tực ngục xuống bịt mũi. Một bộ xương khô tay cầm mỏ vừa gõ vừa hô: “Giờ lành đã điểm, tội vong nghe lệnh tự nhảy vào đầm Hối Không Tưởng đừng để các ông đây phải ra tay.”
Bộ xương đi qua chỗ Triệu Thanh Lương đang nằm, cảm thấy tên này có da, có thịt lại trắng trẻo thật tình không vừa mắt, liền tiện chân đá hắn một cái xuống hồ. Hai hàm va vào nhau côm cốp cười lộp cộp: “Không hiếp dâm cũng thuộc dạng cướp sắc ban ngày. Xuống tầng ngục thứ 49 này chỉ có chết thối thôi con ạ!”
Về phần Phương Tri sau khi ném tay sứ đồ đáng ghét kia mất dạng ở chốn nào đó cũng tự mình thu lại ảo cảnh, phong bế thuật pháp. Nói chung cơ thể phàm nhân này của nàng quá là yếu đi, đụng một chút đã thiếu lực đến thở không thành hơi.
Nàng tập tễnh bước lại chỗ hoàng đế đang ngủ say, lấy người hắn làm điểm tựa mà ngã lưng ngồi xuống. Ngắm kĩ một chút thì tên này cũng không tệ, mày kiếm sắc nét, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan hiền hoà nghiêm chỉnh mà không cao ngạo, ôn nhu mà không cứng nhắc lại có chút đáng yêu. Xét về mặt riêng tư, nàng trước nay đối với những vật dễ thương luôn cưng chiều hết mực, xem ra phúc phận của người này không tệ lắm đâu.
Phương Tri ngẩn ngơ ngắm nhìn hồi lâu, khoé môi hơi cong lên than thở: “Ta phải làm thế nào với thân xác to lớn của ngươi đây?”
Còn chưa lòi ra cái biện pháp hiệu quả gì, từ lỗ thủng chẳng rõ nguyên nhân trên nóc điện một dòng thuỷ lưu lạnh như nước hồ tháng chạp ào ào đổ xuống.
“Bà nội!”, nàng khẽ gằn lên. Ôm lấy hoàng đế lăn lộn mấy vòng đến cuối cùng bị trôi ra ngoài như thế nào, ai tới, ai khóc, ai bế đi cũng chẳng còn rõ nữa.
P/S:
Chuyện xưa miên man, trong mộng mị tới tới, lui lui chẳng có hồi kết.
Chướng khí tích tụ thành từng dòng lưu chuyển phút chốc đã bao vây tứ phía Bích Phù Sơn, từ trên cao nhìn xuống không khác nào chiếc bình cổ lọ, càng xuống càng sâu, càng tối tăm mờ mịt.
“Hung Thần, ngươi không được…”, Đạo Đức Thiên Sư hốt hoảng.
Hắn vội quá loạng choạng vơ trên không, không trúng gì chỉ nắm được mớ đuôi tóc lộn xộn, đành vậy, hắn nghiến răng dùng sức giật mạnh lại. Ngọc Điêu Linh, ngã ngửa ra sau, nằm trên mây trắng, hai tay nắm thành vòng gắt lên: “Bà nội ngươi! Muốn đánh nhau phải không?”
Hắn đỡ nàng dậy vẫn nắm lấy đuôi tóc nhẫn nại nói: “Đây là nội chiến của tộc Hoả Lang. Chúng ta không được phép can thiệp.”
Nàng nhìn xuống làn chướng khí hỗn độn, ánh mắt hơi trùng, răng nghiến ken két: “Nếu đã là thiên ý vậy thì ta tuyệt nhiên sẽ chấp hành. Nhưng ngươi nên nhớ giờ đang là lúc đăng cơ của Thiên Quân mới. Đế vị trống lấy đâu ra thiên ý mà tuân”.
Nói rồi nàng dùng kiếm cắt ngang đuôi tóc, một mạch tiến thẳng vào vùng chướng khi tối tăm.
…
Từng bước lại từng bước lạnh lẽo vô cùng.
“Cô cô.”
Nàng nắm lấy tay thằng bé.
“Bé Đẹp, ta đến rồi! Đến đưa ngươi về nhà!”
Một bên má thằng bé còn nổi lên Xích Hoa đỏ rực, từng vệt, từng vệt nóng như than, ăn vào tận xương, lộ mùi mỡ khét, hôi tanh.
“Cô Cô. Rất bẩn, người mau đi đi.”
Nàng siết chặt vai nó, ôm vào lòng: “Không sao? Cô cô, không sợ bẩn.”
Từ trên người toả ra linh khí xanh dương nhè nhẹ, từng đốm từng đốm đậu trên người cậu. Kì lạ thay, một chút linh lực cũng không chịu tiếp nhận. Cậu thở dốc, vất vả nói: “Cô cô, Bé Đẹp rất muốn lớn lên thật nhanh. Muốn dùng hình hài trưởng thành gặp người, nói với người, nói…. Khụ khụ”
Nàng hốt hoảng, bịt miệng nó lại dùng ấn chú bịt vết nứt trên nguyên đan đang trực vỡ vụn: “Để sau nói. Đợi ngươi khỏi rồi cô cô không đi đâu cả, ngồi cả ngày nghe ngươi nói được không?”
Thằng nhỏ liếm tay nàng vẫn như mọi lần nghịch ngợm, liếm lòng tay tiếp đó cắn ngón tay, sau mỗi lần liền cười khì rồi bỏ chạy mất duy chỉ có lần này không bao giờ chạy đi nữa.
“Tan rồi, nguyên đan vỡ mất rồi!”, nàng cắn môi đến bật máu, chậm chạp thở ra.
“Thiên Sư”, Bé Lớn nhảy úp ngược lên đám mây thất thanh.
“Là Hoả Ngục của Âm Ty, phải làm sao đây?”
Hắn nheo mày, dùng thuật truyền thanh gắt lên: “Là kẻ nào to gan thả lửa Âm Ty mau ra đây cho bổn thượng thần.”
Trong cung điện bấy giờ Phương Tri đã cùng với tên sứ đồ kia đánh nhau hơn trăm hiệp, nàng nhếch mép liếc mắt bảo hắn: “Đã bảo bổn tiểu thơ được đại gia chống lưng, ngươi lại không tin. Thiên Lý Truyền Thanh, thuật pháp nhập môn này hẳn ngươi biết chứ?”
“Trò ma quỷ của các ngươi há ta lại mắc lừa”, một tay nắm chắc Tử Đào Kiếm tay kia nâng Hắc Phật Châu lên miệng lẩm bẩm ấn chú. Tứ phía bất ngờ bùng lên gió giữ Hoả Ngục từng đốm từng đốm kết thành một tấm lưới lớn lơ lửng trên không.
Phương Tri tặc lưỡi, trong lòng có chút lo lắng, vốn bản thể của thân xác này đã chết một khi động vào Hoả Ngục ắt sẽ thối rữa.
“Này, Triệu cái gì… cái gì Thanh Lương, dẫu sao đều là ngươi tu đạo, không đồng đạo cũng cùng chung mảnh đất. Ngươi đến lý đến tình cũng không chịu xem xét đã đòi giết ta. Đây là cái đạo gì? Sát Đạo sao?”
Triệu Thanh Lương nét mặt càng cứng cỏi, miệng niệm chú một lúc một nhanh, lưới Hoả Ngục càng lúc càng hiện hình rõ rệt.
Nàng lùi về sau, thấy không ổn lắm lại lùi thêm vài bước nữa, gót chân vô tình giẫm lên cái gì mềm mềm, gồ ghề, đương nhìn xuống xác định bỗng một quả cầu lửa lao tới khiến cả người chao nghiêng, ngồi đè lên thứ đó.
“Á… á, tuyệt tôn trẫm rồi!”
Cái quỷ dị gì thế này, nàng cư nhiên đang đè lên cậu ấm của thằng nhóc bên dưới. Vuốt mặt một cái cho tỉnh táo, nàng dùng tay vỗ nhè nhẹ vào má hắn cưng chiều bảo: “Ngoan, ngủ đi! Ngủ đi! Không có việc cần chớ dậy.”
Lời vừa dứt nam nhân lại lăn ra ngủ như cún.
Trong đáy mắt ẩn hiện một tia sắc quỷ dị, Phương Tri nhoẻn cười, hai tay nhanh chóng tháo thắt lưng của hoàng đế xuống.
Triệu Thanh Lương đối diện biểu hiện kì quái của nàng, vội vã quát: “Ngươi muốn làm gì? Mau buông hoàng thượng ra?”
Nàng hất cằm, ngón tay di chuyển từ cổ xuống bả vai rồi luồn vào trong lớp hoàng bào, bộ dạng phong tình giễu cợt: “Bổn tiểu thơ lúc hoá quỷ vẫn còn là một ma nữ trinh trắng. Ngươi nói xem đối diện với một nam nhân, ưu tú, non nớt thế này ta sẽ phát sinh cái tình thú gì?”
“Vô liêm sỉ”, hắn tức thời quăng lưới về phía nàng.
Địa chấn rung chuyển làm mấy cây trụ bén lửa lung lay như sắp đổ, lưới Hoả Ngục tung ra uy lực vô cùng, quét một đường liền cào nát gạch đá, bay toán loạn. Tuy mạnh vậy nhưng xét cho cùng việc điều hoá pháp thuật từ cõi Âm để phát huy trong Dương giới vốn đâu phải là chuyện dễ. Hơn nữa điểm trí mạng còn phụ thuộc vào mệnh cách.
Khói bụi loãng ra thành một khoảng trống rỗng, Triệu Thanh Lương cảnh giác cầm kiếm thủ thế, bất ngờ từ sau lưng có thứ gì đó chạm vào. Tiếp đó là giọng cười mang chút gian ngoan.
“Thanh Lương ngươi lại cho rằng ta trị không nổi ngươi sao?”
Từ trên cao luồng ánh sáng bạc toả ra chói mắt, một bàn tay thon nhọn lao tới túm lấy cổ áo hắn lôi vào trong.
Luồng khí dịu lạnh phủ lên mặt hắn ẩm ướt, lúc mở được mắt nhìn rõ, giữa không gian âm u, Bát Nhã Kim Quang Thập Sắc phủ lên trên người nữ nhân thập phần uy vũ, nàng lơ lửng giữa tầng không, người khoác hoàng bào, diễm lệ vô song, kéo hắn mũi chạm mũi, khí tiên áp người nhẹ nhàng cười: “Ta đã nói, ta và ngươi cùng đạo.”
Tiếng gió lộng ào một cái, Triệu Thanh Lương lảo đảo, mắt cũng không dám mở ra lập tực ngục xuống bịt mũi. Một bộ xương khô tay cầm mỏ vừa gõ vừa hô: “Giờ lành đã điểm, tội vong nghe lệnh tự nhảy vào đầm Hối Không Tưởng đừng để các ông đây phải ra tay.”
Bộ xương đi qua chỗ Triệu Thanh Lương đang nằm, cảm thấy tên này có da, có thịt lại trắng trẻo thật tình không vừa mắt, liền tiện chân đá hắn một cái xuống hồ. Hai hàm va vào nhau côm cốp cười lộp cộp: “Không hiếp dâm cũng thuộc dạng cướp sắc ban ngày. Xuống tầng ngục thứ 49 này chỉ có chết thối thôi con ạ!”
Về phần Phương Tri sau khi ném tay sứ đồ đáng ghét kia mất dạng ở chốn nào đó cũng tự mình thu lại ảo cảnh, phong bế thuật pháp. Nói chung cơ thể phàm nhân này của nàng quá là yếu đi, đụng một chút đã thiếu lực đến thở không thành hơi.
Nàng tập tễnh bước lại chỗ hoàng đế đang ngủ say, lấy người hắn làm điểm tựa mà ngã lưng ngồi xuống. Ngắm kĩ một chút thì tên này cũng không tệ, mày kiếm sắc nét, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan hiền hoà nghiêm chỉnh mà không cao ngạo, ôn nhu mà không cứng nhắc lại có chút đáng yêu. Xét về mặt riêng tư, nàng trước nay đối với những vật dễ thương luôn cưng chiều hết mực, xem ra phúc phận của người này không tệ lắm đâu.
Phương Tri ngẩn ngơ ngắm nhìn hồi lâu, khoé môi hơi cong lên than thở: “Ta phải làm thế nào với thân xác to lớn của ngươi đây?”
Còn chưa lòi ra cái biện pháp hiệu quả gì, từ lỗ thủng chẳng rõ nguyên nhân trên nóc điện một dòng thuỷ lưu lạnh như nước hồ tháng chạp ào ào đổ xuống.
“Bà nội!”, nàng khẽ gằn lên. Ôm lấy hoàng đế lăn lộn mấy vòng đến cuối cùng bị trôi ra ngoài như thế nào, ai tới, ai khóc, ai bế đi cũng chẳng còn rõ nữa.
P/S:
Chuyện xưa miên man, trong mộng mị tới tới, lui lui chẳng có hồi kết.
Chướng khí tích tụ thành từng dòng lưu chuyển phút chốc đã bao vây tứ phía Bích Phù Sơn, từ trên cao nhìn xuống không khác nào chiếc bình cổ lọ, càng xuống càng sâu, càng tối tăm mờ mịt.
“Hung Thần, ngươi không được…”, Đạo Đức Thiên Sư hốt hoảng.
Hắn vội quá loạng choạng vơ trên không, không trúng gì chỉ nắm được mớ đuôi tóc lộn xộn, đành vậy, hắn nghiến răng dùng sức giật mạnh lại. Ngọc Điêu Linh, ngã ngửa ra sau, nằm trên mây trắng, hai tay nắm thành vòng gắt lên: “Bà nội ngươi! Muốn đánh nhau phải không?”
Hắn đỡ nàng dậy vẫn nắm lấy đuôi tóc nhẫn nại nói: “Đây là nội chiến của tộc Hoả Lang. Chúng ta không được phép can thiệp.”
Nàng nhìn xuống làn chướng khí hỗn độn, ánh mắt hơi trùng, răng nghiến ken két: “Nếu đã là thiên ý vậy thì ta tuyệt nhiên sẽ chấp hành. Nhưng ngươi nên nhớ giờ đang là lúc đăng cơ của Thiên Quân mới. Đế vị trống lấy đâu ra thiên ý mà tuân”.
Nói rồi nàng dùng kiếm cắt ngang đuôi tóc, một mạch tiến thẳng vào vùng chướng khi tối tăm.
…
Từng bước lại từng bước lạnh lẽo vô cùng.
“Cô cô.”
Nàng nắm lấy tay thằng bé.
“Bé Đẹp, ta đến rồi! Đến đưa ngươi về nhà!”
Một bên má thằng bé còn nổi lên Xích Hoa đỏ rực, từng vệt, từng vệt nóng như than, ăn vào tận xương, lộ mùi mỡ khét, hôi tanh.
“Cô Cô. Rất bẩn, người mau đi đi.”
Nàng siết chặt vai nó, ôm vào lòng: “Không sao? Cô cô, không sợ bẩn.”
Từ trên người toả ra linh khí xanh dương nhè nhẹ, từng đốm từng đốm đậu trên người cậu. Kì lạ thay, một chút linh lực cũng không chịu tiếp nhận. Cậu thở dốc, vất vả nói: “Cô cô, Bé Đẹp rất muốn lớn lên thật nhanh. Muốn dùng hình hài trưởng thành gặp người, nói với người, nói…. Khụ khụ”
Nàng hốt hoảng, bịt miệng nó lại dùng ấn chú bịt vết nứt trên nguyên đan đang trực vỡ vụn: “Để sau nói. Đợi ngươi khỏi rồi cô cô không đi đâu cả, ngồi cả ngày nghe ngươi nói được không?”
Thằng nhỏ liếm tay nàng vẫn như mọi lần nghịch ngợm, liếm lòng tay tiếp đó cắn ngón tay, sau mỗi lần liền cười khì rồi bỏ chạy mất duy chỉ có lần này không bao giờ chạy đi nữa.
“Tan rồi, nguyên đan vỡ mất rồi!”, nàng cắn môi đến bật máu, chậm chạp thở ra.