Ngày rời khỏi thôn Tiểu Quy, Kha Minh lên núi bái biệt di mẫu, lúc ra khỏi viện mà di mẫu sống, cậu nghe tiếng kêu của Hạ Nguyên____
- Này! Ngươi chắc chắn là cố ý! Nếu không phải ta nhanh như chớp thì bóng đã nện vào mặt ta rồi!
- Bóng hình tròn, ta nào biết nó sẽ lăn đi đâu?
Giọng điệu vô tội.
- Hừ! Đừng có giả bộ, xem bóng!
Muốn đánh thì mọi người cùng đánh! Xem công phu chân của ta đây!
Hạ Nguyên lúc này không khỏi oán hận sự linh hoạt bẩm sinh của Tiểu Vân, tên kia cứ như hễ bóng chạm vào chân cậu là biết ngay bóng sẽ bay đi đâu vậy, đoán được chỗ bóng bay đến, trước tiên là né ra, sau đó vững vàng nhấc chân đón bóng, thật tức chết người mà!
- Các ngươi sao tự mình chơi thế. Đá qua đây với!
Hạ Minh thấy trận đấu xúc cúc đang yên đang lành lại trở thành trò đùa của hai người kia, điều này khiến người bị vứt sang một bên sao mà chịu nổi?
- Lấy thêm một quả bóng tới!
Triệu Nguyệt thấy Hạ Minh chạy tới chạy lui quanh quả bóng mà hai người kia đá qua đá lại thì cất giọng gọi người hầu đi lấy thêm bóng tới. Bóng vừa đến tay, cậu liền nhắm chuẩn ngay gáy Tiểu Vân mà đá!
Kha Minh nhíu mày, kêu lên:
- Bạch Vân! Phía sau____
Không cần Kha Minh nhắc nhở, Tiểu Vân sớm đã cảm nhận được tiếng gió phía sau, cô nghiêng đầu, quả bóng kia sượt qua tai trái cô, cuối cùng đập trúng vai Hạ Minh.
- Này! Ngươi tránh cái gì? Ai bảo ngươi tránh?!
Triệu Nguyệt giậm chân trách mắng.
Tiểu Vân không để ý tới Triệu Nguyệt, tập trung tinh thần đá quả bóng mà Hạ Nguyên đá qua trở lại; còn Hạ Minh sau khi phủi phủi vai thì nhặt bóng lên, lớn tiếng nói với Tiểu Vân:
- Bạch Vân, ngươi thử đồng thời đá hai quả bóng xem. Nếu ngươi làm được, ta cũng tặng ngươi một quyển sách!
Cô có thể nói, kỳ thực một quyển cô cũng không muốn không? Có thể đừng kéo cô đá bóng không? Cô còn muốn đi chép sách luyện chữ nữa đây này.
Hôm nay Kha Minh lên núi để cáo biệt với di mẫu, dẫn cô theo cũng là điều hiển nhiên, nhưng nào ngờ Hạ Nguyên nhảy ra nói muốn cùng đi; nếu Hạ Nguyên đã muốn đi thì Hạ Minh và Triệu Nguyệt sao chịu bị bỏ lại? Thế là cả đám người lại lên núi. Đương nhiên vì quá nhiều người mà họ lại bị ngăn ngoài cổng viện.
Hạ Nguyên kỳ thực cũng chỉ muốn túm Tiểu Vân lại đá bóng cho đỡ nhàm chán mà thôi, cậu móc từ trong ngực ra một quyển “Thần đồng thi”, nói cô đá bóng tốt sẽ tặng cô, mặc kệ cô muốn hay không muốn đều bị ép buộc đá bóng.
Sau đó thì diễn biến thành thế này, ba quý công tử tạo thành hình tam giác vây quanh Tiểu Vân, dùng cước pháp tự cho rằng rất lợi hại của bản thân đá bóng theo đủ cách xảo quyệt nhưng Tiểu Vân hầu như không hề làm rớt____trừ phi đá lệch quá mức mới đành phải bó tay.
Vì để cho những quý công tử nhàn rỗi sắp chết này có thể yên tĩnh một chút, đường bóng mà Tiểu Vân đáp trả vô cùng xảo quyệt, không đón được là lẽ đương nhiên. Có mấy lần Triệu Nguyệt nhịn không được mà dùng tay đón bóng, đón rồi còn chửi ầm lên, còn Tiểu Vân thì lợi dụng thời gian mấy quý công tử này mắng người và thở dốc đi nhặt bóng để nghỉ ngơi.
Sau khi Kha Minh phát hiện Tiểu Vân không hề chịu thiệt chút nào, cậu nhìn nhìn sắc trời, quyết định để bọn trẻ này chơi thêm một lát. Co rụt ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này cũng thực thiệt thòi cho những quý công tử này. Mà, cước pháp của Tiểu Vân quả thực đẹp mắt, đúng như lời Hạ Nguyên nói, là một hạt giống xúc cúc tốt, không chịu lên kinh học xúc cúc có hơi đáng tiếc.
Kha Minh cho rằng, so với việc thi trạng nguyên không có niềm tin kia, Bạch Vân nếu phát triển theo hướng xúc cúc thì có lẽ có thể thật sự leo đến đỉnh cao.
Nhưng, cậu nghĩ đến tình hình của di mẫu……..đứa trẻ Bạch Vân này vẫn nên ở lại quê tiếp tục nuôi giấc mộng trạng nguyên thì hơn.
Những quý công tử gọn gàng rực rỡ kia sau khi ở lại thôn Tiểu Quy gần nửa tháng, cuối cùng khí thế rầm rộ rời đi.
Họ để lại cho nhà thôn trưởng chút tiền bạc tá túc, khiến thôn trưởng được phát tài nho nhỏ.
Họ nhắc nhở Vương Thi Thư không ít điều cần chú ý trong khoa cử, khiến Vương Thi Thư thu hoạch được rất nhiều.
Họ để lại cho Tiểu Vân bốn bộ sách, chút lương thực tinh tế, mà sách và lương thực về sau sẽ tiếp tục đưa tới.
Sau đó, họ mang Tiểu Phương đi, cũng tìm được nơi cho Tiểu Phương gửi gắm_____bán thân làm người hầu cho Kha lão gia đệ nhất đại địa chủ huyện Vĩnh Định. Nghe nói học hỏi khoảng ba bốn năm thì có thể có cơ hội được điều đến kinh thành hầu hạ các chủ tử kinh thành.
Mãi đến khi dõi mắt nhìn theo đoàn xe thật dài biến mất nơi khúc quanh sơn đạo, không còn nghe tiếng xe ngựa nữa, thôn trưởng mới nói với tất cả mọi người đi đưa tiễn:
- Được rồi, về thôi. Những quý nhân ấy có để lại một xe lương thực và vải vóc, nói là mấy ngày nay quấy rầy sự thanh tịnh của thôn dân, đồng thời cảm tạ mọi người chiếu cố nên chia cho mọi người một ít, chúng ta xem như được ăn một cái Tết no đủ rồi.
Thôn trưởng hét to như vậy xong, các thôn dân đều hoan hô, nhanh bước theo thôn trưởng chạy vào trong thôn.
Người lớn chạy phía trước, bọn trẻ khoa tay múa chân chạy theo sau, người ở lại sau cùng từ từ đi chỉ còn lại Vương Thi Thư và Tiểu Vân.
Kỳ thực Vương Thi Thư không hề biết Tiểu Vân, chủ yếu vì họ hơn kém nhau gần mười tuổi, không chơi cùng nhau; lúc Tiểu Vân sinh ra, cậu đã sớm đến huyện thành đi học, mãi đến khi Kha Minh vì một lý do không rõ mà xem trọng Tiểu Vân, Vương Thi Thư mới từ chỗ phụ thân biết được tình hình nhà Tiểu Vân.
- Họ……sao lại tặng sách cho muội?
Vương Thi Thư thật rất hâm mộ bốn quyển sách trên tay Tiểu Vân đang cầm.
“Thần đồng thi” và “Xúc cúc du nghệ” cũng thôi, “Luận ngữ” và “Kinh thi” không phải cậu không có, nhưng không có bản quý như vậy, quan trọng chính là bên trong còn có chú giải của đại nho.
- Họ muốn muội thi trạng nguyên.
Tiểu Vân bĩu môi, nhớ đến biểu cảm của Hạ Nguyên khi nói cô phải đọc nhiều sách hơn, thật khiến người ta muốn nện bóng vào mặt cậu ta.
Thi, thi trạng nguyên?! Vương Thi Thư nghe vậy, lảo đảo.
- Nhưng, muội là nữ nhi mà?
Tuy bề ngoài nhìn không ra.
- Ừ, họ mắt kém, không nhìn ra được muội là nữ nhi.
- …….
Vương Thi Thư ngập ngừng, cuối cùng vẫn không phát biểu quan điểm về điều này, chỉ nói:
- Dù muội có là nam đi nữa thì sao họ lại cho rằng loại địa phương như chúng ta sẽ cho ra được trạng nguyên? Còn nữa, sao muội biết chữ?
- Loại địa phương như chúng ta sao không cho ra được trạng nguyên?
Tiểu Vân không cho là đúng. Cô nghĩ nghĩ rồi nói:
- Sư phụ của Thận Nghiêm Am dạy muội biết chữ.
Tiểu Vân biết mẫu thân không hi vọng người ngoài biết cô biết chữ.
Chỉ học chữ mấy ngày với các ni cô Thận Nghiêm Am mà có ý nghĩ viển vông muốn thi trạng nguyên sao? Vương Thi Thư thở dài, nói lời thấm thía:
- Bạch Vân, muội chưa từng ra khỏi thôn nên không biết thế giới này lớn cỡ nào, người tài giỏi nhiều đến mức muội khó mà tưởng tượng. Huynh cũng từng tràn đầy chí khí, cho rằng chỉ cần hạ quyết tâm liều mình đi học, dùng thời gian cả đời thì thi được cử nhân sẽ là chuyện trong tầm tay, dù không chắc thi được tiến sĩ nhưng không phải không có hi vọng; nhưng……..
Cậu lắc đầu. Học càng nhiều càng thấy mình nhỏ bé, càng thấy mình bất lực. Tâm, cũng trở nên nhút nhát.
- Sau Tết huynh sẽ đi huyện thành thi tú tài, huynh đang sợ à?
Vương Thi Thư nhìn Tiểu Vân, cười có chút nhợt nhạt. Phải, cậu đang sợ…….mấy ngày nay mặt dày mày dạn quấn lấy Kha Minh công tử tính tình tốt nhất để thỉnh giáo học vấn, chỉ là chỉ điểm sơ sơ nhưng cậu lại thu hoạch được rất nhiều. Song, Vương Thi Thư cũng không phải ngu ngốc, cậu nhìn ra được, với những công tử tôn quý không cần đi học đọc sách để làm con đường tiến thân kia mà nói, những điều trước mắt cậu học được còn không đáng để nhắc tới; vậy với những sĩ tử chú tâm vào học hành, cậu lại kém bao xa?
Đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ……
- Thi tú tài thì huynh có chút nắm chắc. Nhưng nếu muốn thi lên nữa, e là khó.
Không biết tại sao, Vương Thi Thư lại đem những lời tận đáy lòng nói với một đứa trẻ kém cậu gần mười tuổi này.
- Nếu huynh thi đậu tú tài thì chính là tú tài đầu tiên của thôn Tiểu Quy chúng ta suốt mấy trăm năm qua đấy.
Tiểu Vân cảm thấy danh tiếng của tú tài cũng lóng lánh như trạng nguyên. Nhìn thôn Đại Thụ đi, chỉ vì mấy chục năm trước cho ra một tú tài mà khiến cả thôn bày ra dáng vẻ canh độc thế gia (đời đời vừa làm ruộng vừa đọc sách), cho nên, Tiểu Vân cảm thấy bất kể công danh lớn hay công danh nhỏ đều rất lợi hại.
Vương Thi Thư cười cười, chỉ vào sách trên tay Tiểu Vân nói:
- Có thể cho huynh mượn sao chép lại sách của muội không?
Tiểu Vân gật đầu, lập tức đưa sách cho cậu, nói:
- Huynh cầm đi.
Nghĩ đến việc sau này Kha Minh còn gửi sách nữa, có lẽ đều là sách hữu ích cho khoa cử. Cô bèn nói:
- Sau này sẽ còn nhiều sách nữa, huynh đều có thể sao chép lại. Nếu những quyển sách này có thể khiến thôn chúng ta cho ra một trạng nguyên thì tốt quá.
Vương Thi Thư trân trọng nhận sách, cười có chút gượng gạo, trầm giọng nói:
- Đây cũng là nguyện vọng của huynh.
Song, tháng ba hai năm sau, thôn Tiểu Quy vẫn chưa cho ra một tú tài. Bởi vì người gánh vác hi vọng của cả thôn - Vương Thi Thư vào hai ngày trước khi thi bị nhiễm phong hàn, toàn thân sốt cao, tay chân bủn rủn không nhấc nổi người dậy. Ngày đến trường thi, cậu gắng gượng được hai bạn học đỡ vào, cuối cùng ngất xỉu trong trường thi.
Thôn Tiểu Quy muốn cho ra một tú tài, chỉ có thể đợi thêm ba năm nữa; trong khi thôn Đại Thụ trong năm này lại cho ra vị tú tài thứ hai. Vì thôn Đại Thụ vui mừng quá độ, hầu như ăn mừng suốt nửa năm, tháng nào cũng kêu gánh hát đến hát bài “Kim bảng đề danh”, ầm ĩ đến gà mái thôn Tiểu Quy cũng không đẻ trứng được. Cho nên người thôn Tiểu Quy giận điên lên, cùng chung mối thù, thề rằng lần thi tú tài sau, thôn Tiểu Quy phải thi đậu hai tú tài.
Lời nói hùng hồn này thoáng chốc truyền khắp ba thôn kia, khiến vô số người cười rớt răng.
Nhưng, hai năm rưỡi sau, những người từng cười rớt răng nọ lại kinh sợ trợn to mắt. Bởi vì, cái thôn thổ phỉ Tiểu Quy ấy, cái thôn nghèo hầu như toàn bộ thôn dân một chữ to cũng không biết ấy lại thật sự cho ra được hai tú tài.
Tú tài thứ nhất: Vương Thi Thư.
Người này không có gì bất ngờ, dù sao tất cả mọi người đều biết, nếu không phải ba năm trước lúc gần thi bị bệnh nặng thì vị tú tài đầu tiên của thôn Tiểu Quy suốt mấy trăm năm qua đã xuất hiện từ lâu. Cái mà Vương Thi Thư thiếu không phải là học vấn, mà là vận may. Lần này, không có vận rủi quấn thân, cậu đương nhiên thi đậu tú tài.
Tú tài thứ hai: Bạch Vân.
Bạch Vân là ai? Người của những thôn khác đều chưa từng nghe nói, chỉ biết đó là một đứa trẻ mười tuổi. Một tú tài mười tuổi, quả thực là thần đồng! Thôn Tiểu Quy từ khi nào lại có một nhân vật kỳ tài như thế? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói?
Tất cả mọi người nghe ngóng về thôn Tiểu Quy đều không nghe ra nguyên cớ. Thôn Tiểu Quy chỉ đưa ra tin tức, thần đồng này chưa từng đến học đường ngày nào, mọi kiến thức đều do các ni cô Thận Nghiêm Am trên núi truyền dạy; mà đứa trẻ ấy lại chỉ là một tiểu tử làm thuê cho Thận Nghiêm Am, bình thường bận bịu chẻ củi làm việc, không có thời gian rảnh đọc sách, lần này chỉ tùy tiện đi thi lại thi đậu, hết thảy đều là ngoài ý muốn…
- Ê.
Cùng với tiếng kêu là một trái cây được thảy nhẹ vào người Tiểu Vân. Trái cây đó va vào thắt lưng cô, đủ để đôi mắt nhạy bén của cô nhìn rõ là trái cây thì lập tức sử dụng tứ chi linh hoạt, trước khi nó rơi xuống đất, cô dùng chân phải đá lên, trước tiên là dùng mu bàn chân hứng lấy, sau đó dùng sức khéo léo tung lên, trái cây bay một vòng tròn, vững vàng rơi vào tay phải của cô.
Đây là quả gì? Vỏ bóng láng, màu đỏ hơi xanh, lớn hơn quả hồng, còn tỏa ra hương thơm dễ chịu.
- Đó là táo.
- Táo trong câu “Quả trân lý nại, thái trọng giới khương” (trích “Thiên tự văn”, nghĩa: “Quả quý là mận và táo, rau được xem trọng là cải và gừng”) là chỉ quả này nhỉ.
Tiểu Vân chợt hiểu, càng yêu thích nhìn quả trong tay, không nỡ dời mắt, trong lòng lại càng tưởng tượng về mùi vị của nó.
- Ngươi nói ngươi không đi học đường, sao lại biết “Thiên tự văn”?
Hạ Nguyên còn đang chìm đắm trong thân thủ linh hoạt của thôn đồng này, nghĩ tên này có lẽ là một hạt giống xúc cúc tốt (xúc cúc: trò bóng đá của người Trung Quốc cổ), ít nhất huấn luyện sẽ không thành vấn đề; tiếp theo lại bị những câu văn chương thôn đồng này thuận miệng nói ra làm kinh ngạc. Một người không đi học đường sao lại biết xuất khẩu thành chương? Điều này không hợp lý, nhưng thôn đồng này không lý nào lại lừa cậu.
- Ta ngay cả kinh Phật cũng biết, sao không thể biết “Thiên tự văn”?
Nể mặt trái cây, Tiểu Vân trả lời cậu ta.
- Nếu ngươi quả thực không đi học đường, vậy chính là trong nhà có người đọc sách. Có từng có công danh không?
Kỳ thực dựa vào y phục trên người thôn đồng này, rất dễ đoán được gia cảnh cậu ta sợ là càng túng quẫn càng khốn khó hơn nhà bình thường của thôn Tiểu Quy.
- Công danh?
Tiểu Vân suy nghĩ, rất xác định tổ tông nhà mình trước giờ chỉ có ba thân phận____nông dân, thợ săn, sơn tặc. Đừng nói là chưa từng đọc sách, sợ rằng ngay cả sách có hình dáng ra sao cũng chưa từng thấy.
- Thông qua khoa cử, đạt được xuất thân tú tài, cử nhân, tiến sĩ, thì gọi là công danh.
- Nhà ta không có người có công danh. Cái đó rất giỏi à?
Tiểu Vân biết thôn trưởng vô cùng hi vọng trong con cháu có một người có công danh nên luôn liều mạng đốt tiền cho đi học, chưa từng chùn tay. Dân chúng bình thường mong được phú quý giàu sang nên coi trọng công danh cũng là điều có thể lý giải, không ngờ người trước mặt này trông cực kỳ có tiền, hóa ra cũng coi trọng công danh khoa cử.
Cũng có nghĩa là…….bất kể xuất thân nghèo hèn hay phú quý, thứ gọi là công danh, đối với người đời luôn là chuyện rất tài giỏi, đúng không?
- Ngươi từng nghe “Vạn bàn giai hạ phẩm, Duy hữu độc thư cao” chưa? (trích “Thần đồng thi” của Uông Thù thời Bắc Tống, nghĩa: “mọi ngành nghề đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý”)
Chưa từng nghe. Lắc đầu. Nhưng cô biết nó nhất định xuất xứ từ người đọc sách.
- Hai câu này do người đọc sách viết?
- Đương nhiên.
Người không đọc sách, làm được thơ sao?
- Ngươi từng nghe “Lão Vương bán dưa, tự bán tự khen” chưa?
Hạ Nguyên nghe vậy sững người, suýt không kiềm được bật cười ra tiếng, may mà định lực cậu rất tốt, sắc mặt chỉ hơi co rút một chút, có thể duy trì phong thái bình tĩnh thong dong.
- Những lời thế này, tuyệt đối đừng nói trước mặt người đọc sách, sẽ bị công kích hội đồng đấy.
- Người đọc sách trên thế gian này nhiều không?
- Không tính là quá nhiều, nhưng những người nắm giữ quyền thế và tài phú trong thiên hạ đa số là người đọc sách.
- Ừ, vậy không nói nữa.
Tiểu Vân gật đầu. Cô từ trước tới nay luôn là một người rất thức thời.
Đúng là người thú vị. Hạ Nguyên nghĩ, khó trách mình sẵn lòng tìm cậu ta giết thời gian lần nữa.
- Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây? Hai ngày trước không phải ngươi nói ngươi không phải người của Thận Nghiêm Am sao? Sao lại từ bên đó đi ra?
Hạ Nguyên chỉ về phía cổng sau Thận Nghiêm Am.
- Ta không phải người của Thận Nghiêm Am. Mẹ ta làm việc ở đây, ta đi theo giúp làm ít việc vặt.
Cô nhấc một túi đồ lớn trên tay, trong đó là giấy bút và kinh văn, Tĩnh Mặc sư phụ bảo cô đem qua giao cho bà hầu quản lý hậu viện.
- Sao ngươi lại tới nữa? Nếu tới, sao chỉ có mấy người thế này?
Cô vừa nãy đã nhìn rõ, ngoại trừ công tử nhà giàu này, phía sau cậu ta chỉ có hai tôi tớ to khỏe, không có nhiều người rầm rộ như dọn nhà giống lần trước.
Nói đến đây, Hạ Nguyên liền bực mình.
- Ni cô trong Thận Nghiêm Am này đúng là cực kỳ quá đáng. Hôm trước đoàn người chúng ta đến thăm hỏi cố nhân, họ mượn cớ chúng ta ầm ĩ ồn ào, quấy rầy Phật môn thanh tịnh, với lại nói chúng ta không tính là thân thiết với người trong viện nên từ chối chúng ta, bỏ chúng ta đợi ở bên ngoài. Hôm nay ta đã giảm số lượng, chỉ tới có hai người, không ồn ào, mà ta cũng xem như người quen cũ của người trong viện, vậy mà họ vẫn từ chối, để ta ngoài cửa, chỉ cho một mình Kha Minh vào. Lẽ nào lại vậy!
- Thận Nghiêm Am là một am ni cô, cửa ngõ sâm nghiêm không cho các ngươi vào cũng hợp tình hợp lý.
Để cả đám nam nhân lớn nhỏ dễ dàng ra vào am ni cô mới gọi là “lẽ nào lại vậy” chứ?
- Là lão ni cô Định Hằng không thức thời, không biết tốt xấu, mới bị “Trấn Ninh Am” đày đến nơi này.
Hạ Nguyên không nhịn được oán trách.
Định Hằng? Là Định Hằng sư thái trụ trì Thận Nghiêm Am sao? Tiểu Vân từng theo Tĩnh Mặc sư phụ đưa kinh văn đã sao chép xong đến thiền phòng của Định Hằng sư thái, dù chỉ thấy một bên mặt của bà nhưng Tiểu Vân đã khắc sâu ấn tượng.
Đó là một lão nhân kỷ luật rất nghiêm khắc! Dù không có quá nhiều bằng chứng chứng minh Định Hằng sư thái tu con đường khổ hạnh, nhưng ba ngày nay dựa trên sự chênh lệch thức ăn cho thấy hoàn toàn là một trời một vực. Thức ăn của trụ trì am ni cô là thức ăn chay nhạt nhẽo vô vị; vị khách thần bí ở hậu viện cũng ăn thức ăn chay, nhưng với Tiểu Vân mà nói, đó thực sự là sơn hào hải vị trong các thức ăn chay!
- Đến đây sao lại gọi là đày? Đồ ăn đồ dùng của các sư phụ đều tốt hơn của nhà thôn trưởng chúng tôi, hưởng phúc lắm.
Ít nhất y phục của họ phần lớn không bị vá. Y phục vá chỉ khi làm việc mới thay vào, còn y phục thường ngày đều sạch sẽ chỉnh tề.
Hạ Nguyên liếc cậu ta, vốn định nói gì đó nhưng rồi lại nghĩ cậu ta chẳng qua là một thôn đồng cả đời sợ rằng cũng không ra khỏi sơn thôn để thấy được sự phồn hoa bên ngoài, nói với cậu ta nhiều hơn nữa thì có ích gì? Nếu cậu ta nghe không hiểu thì chẳng phải là phí công cậu nói sao; còn nếu cậu ta nghe hiểu, nhưng lại có dã tâm không nên có, cuộc đời về sau loạn cả lên, không chịu làm việc đàng hoàng thì cũng không phải chuyện tốt.
- ……..Thôi.
- Tại sao thôi?
Tiểu Vân nhìn ra được cậu ta vốn định nói một tràng thao thao bất tuyệt.
- “Hạ trùng bất khả ngữ băng” (Trích “Thu thủy” của Trang Tử, nghĩa: “Không thể nói về băng với côn trùng mùa hạ”, cũng cùng ý nghĩa như “không thể nói về bầu trời bao la với con ếch cả đời ngồi đáy giếng”). Có nói ngươi cũng không hiểu.
- Câu này lại của người đọc sách nào nói?
- Trang Chu. (còn gọi là Trang Tử, người thời Tống, một trong những nhân vật tiêu biểu phái Đạo gia)
- Tại sao ngươi không thể dùng lời của ngươi diễn đạt ý của ngươi mà cứ phải dùng lời người khác để trả lời ta?
Tiểu Vân không rõ phải hình dung cảm giác này thế nào, dù sao chính là không quá hiểu cũng không quá thoải mái.
Hạ Nguyên suy nghĩ, hếch cằm giống như là vạn bất đắc dĩ nói:
- Hết cách, đọc sách quá nhiều, kiến thức đều khắc ở trong đầu, cứ quen dùng điển cố. Dùng điển cố tức là trích dẫn câu nói hoặc sự tích của cổ nhân để làm cho nội dung mình muốn diễn đạt càng chuẩn xác hơn.
Tiểu Vân cảm thấy dáng vẻ hếch mũi lên trời của cậu bé này thật giống với lão tú tài kia của thôn Đại Thụ.
- Quả này ngươi có cần không?
Tiểu Vân chưa bao giờ thích bị người khác dùng mũi nguýt, bèn quyết định đi làm việc, không để ý cậu ta nữa, để cậu ta ở đây tiếp tục nhàm chán. Đương nhiên, trước khi đi, cô vẫn nên hỏi chủ nhân trái cây này để khẳng định là cậu ta muốn cho cô.
- Thưởng cho ngươi.
Hạ Nguyên khoát khoát tay.
Tiểu Vân gật đầu với mũi cậu ta, sau đó, vòng qua cậu ta, đi về phía cổng viện.
- Ê, ngươi vào đưa đồ à?
Hạ Nguyên chợt nghĩ cậu ta có lẽ có thể giúp cậu lén lút đi vào.
Nhưng Tiểu Vân nhanh chóng khiến cậu bỏ đi ý nghĩ ngây thơ này.
- Ta giao cho bà gác cổng, chứ không vào.
Nói xong, cô gõ cổng, cổng mở ra một khe nhỏ, sau khi nhận đồ Tiểu Vân đưa thì lập tức đóng chặt, ngay cả cơ hội để người ngoài nhìn trộm cảnh vật bên trong một chút cũng không có.
Thế là, Hạ Nguyên đại thiếu gia bị gạt sang một bên lần thứ hai vô cùng buồn bực và nhàm chán nhưng tính tình bướng bỉnh không chịu mang hộ vệ xuống núi trước mà cứ muốn đợi đến khi Kha Minh ra ngoài.
- Này, bây giờ ngươi định làm gì?
Thấy thôn đồng lại vòng qua cậu, lặng lẽ đi xa, cậu cuối cùng cũng không nhịn được, đuổi theo hỏi.
- Ta còn có công việc.
- Một thằng nhóc nhỏ xíu xiu như ngươi có thể làm việc gì? Mấy ni cô này cũng quá không biết tình người rồi. Ngươi đừng về, ta dạy ngươi chơi xúc cúc.
Thằng nhóc? Thì ra những người này thật sự tưởng cô là nam? Hỏng mắt tới vậy, thật tội nghiệp. Tiểu Vân ở trong lòng khó chịu bĩu môi.
- Ta bận lắm, không rảnh chơi.
Cô không xoay người, bàn tay cầm quả vẫy vẫy với cậu ta ở phía sau.
- Đây không chỉ là chơi đâu! Tiểu tử, nghe ta nói này, nếu ngươi có kỹ thuật xúc cúc tốt, ngươi sẽ có cơ hội trở thành người đứng trên người khác……..Ừ, ít nhất có thể trở thành người giàu có hơn mạnh mẽ hơn danh vọng hơn thôn trưởng của các ngươi.
Nói là người đứng trên người khác thật có hơi khoa trương, ít nhất với hoàng thân quốc thích như cậu mà nói, một cao thủ xúc cúc thượng đẳng không có gì đáng kể; nói khó nghe hơn thì chỉ là một thứ tiêu khiển. Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, đó lại là thứ cao chót vót.
Những từ ngữ mạnh mẽ như vậy, Tiểu Vân căn bản không hề nghe lọt, cô nhắm thẳng vào trọng điểm:
- Ta thật sự không rảnh chơi với ngươi. Bên kia có hai người đi theo ngươi đang rảnh rỗi đứng đấy, ngươi sao không tìm họ chơi?
- Họ chỉ là tôi tớ.
Hạ Nguyên nói rất hiển nhiên.
Tiểu Vân đi tới cổng sau Thận Nghiêm Am, tay còn chưa chạm vào khuyên gõ cửa thì Hạ Nguyên đã kéo cô lại, đồng thời căn dặn một người hầu cách đó không xa:
- Ngươi đi vào nói với mấy ni cô kia, ta bảo đứa trẻ này chơi với ta, không cho cậu ta về làm việc.
- Dạ.
Người hầu nọ lập tức lĩnh mệnh rời đi.
- Ta chưa đồng ý____
Tiểu Vân sững sờ nhìn người hầu nọ nhanh chóng đi vào cổng sau, thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
- Đi! Chơi xúc cúc, để xem ta có nhìn nhầm hay không.
Hạ Nguyên quá quen ra lệnh, người khác phục tùng, cho nên đương nhiên không cho rằng cậu nhóc này sẽ phản đối, nhất thời cũng quên mất việc ghét bỏ y phục xám tro vá chằng vá đụp của cậu ta, kéo ống tay áo cậu ta chạy tới chỗ đất bằng phẳng rộng rãi.
Gia đinh còn lại sớm đã nhanh nhạy chạy vào trong xe ngựa cách đó không xa lấy ra hai quả bóng bằng da trâu dày may thành, yên lặng đợi chủ tử lấy dùng bất cứ lúc nào.
- Nhìn động tác của ta này, lát nữa ngươi dựa theo mà làm.
Thời gian hơn nửa buổi chiều tiếp đó cứ thế mà bị chơi xa xỉ.
Họ chơi nhập tâm ngoài ý muốn, hoàn toàn không có cảm giác nhàm chán hay phiền phức.
Cả hai đều cảm thấy không thể tin được.
Họ chơi rất vui, nhưng không ai hỏi tên đối phương.
Có bản lĩnh chơi thì phải có bản lĩnh làm xong chuyện nên làm ngày hôm đó____lời Tĩnh Mặc sư phụ.
Thế là, Tiểu Vân sau khi chơi hơn nửa ngày, vô cớ bị lãng phí vô số thể lực, vẫn bị nhét một xấp giấy bỏ, một cây bút cùn, nửa khối mực, một cái nghiên mực mẻ một góc, một bình dầu thắp nhỏ, cô đón gió tuyết về nhà, dù lạnh run cầm cập, mệt mỏi kiệt sức vẫn không thể lao vào giường để ngủ mà chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm xong phần bài tập đáng lẽ làm buổi chiều.
- Mẹ, hôm nay đứa chơi xúc cúc với con nói, trò xúc cúc mà chơi tốt thì có thể trở thành người đứng trên người khác.
- Ừ, quả thật có không ít người nhờ giỏi chơi xúc cúc mà vinh hiển.
Bạch nương tử ngồi cạnh khâu vá y phục cho Tiểu Vân; Tiểu Vân hôm nay va quẹt làm rách không ít lỗ, mà bản thân bộ y phục này đã dùng từ thời tổ tông mấy chục năm nay, chất vải trở nên rất giòn, va quẹt nhẹ cũng sẽ bị rách, đã vá lại càng thêm vá.
- Cậu ấy còn nói có một Hoàng đế thậm chí phong quan cho một cao thủ xúc cúc.
- Đó là trường hợp cá biệt. Lão Hoàng đế kia lúc trẻ rất nghiện xúc cúc, đặc biệt cất nhắc cao thủ xúc cúc ấy làm một chức quan nhàn, chỉ mang danh hão chứ không vào triều, cũng không thực sự làm công việc gì.
- Không cần thi khoa cử mà được làm quan cũng xem như rạng rỡ tổ tông nhỉ?
Tiểu Vân không hề để ý việc kiến thức mẫu thân dường như vượt quá mức một thôn phụ bình thường____hoặc cũng có thể nói, từ nhỏ cô đã mơ hồ hiểu, mẫu thân khác với những người khác trong thôn.
- Với người như chúng ta mà nói, quả thực rất phú quý.
- Nhưng với đứa trẻ đó mà nói thì không thấm vào đâu đúng không?
Tiểu Vân từ trong giọng điệu của công tử phú quý kia mơ hồ phân tích ra điều này.
“Đứa trẻ” mà nữ nhi nói đại khái có lai lịch gì, Bạch nương tử đương nhiên biết. Dẫu sao thì các ma ma trong phòng bếp đều là người hầu của các chủ tử trong hậu viện, dù chỉ là vú già làm việc nặng cũng có thể dễ dàng biết ba tiểu công tử bị xem như khách không mời mà đến, bỏ lại ngoài am kia đều là người cực kỳ phú quý từ kinh thành tới, người thân phận thấp nhất cũng là trong nhà có tước vị; còn người thân phận cao nhất còn là một hoàng thân chính thống đấy! Nghe nói là ấu tử của công chúa, tùy tiện ra vào hoàng cung như đi hậu viện nhà mình, rất được đương kim Hoàng thượng và thái hậu sủng ái, thỉnh thoảng còn gọi vào cung ở mấy ngày.
Bất kể hôm nay Tiểu Vân chơi với vị tiểu công tử nào, cũng là người hai mẹ con họ chọc không nổi.
- Họ và chúng ta là những người khác nhau, dù hôm nay con chơi với vị tiểu công tử kia rất vui cũng không cần nhớ, biết không?
- Con không có nhớ, chỉ là người cho con một trái cây mà thôi.
Nói đến trái cây, Tiểu Vân gác bút qua một bên, nhảy lên, chạy đến cái gùi nhỏ hôm nay cô cõng về, moi móc bên trong, cuối cùng tìm ra một trái cây bị nhét ở dưới đáy.
- Mẹ, chính là quả này. Đây là táo, chúng ta ăn nha, nếm thử xem nó có vị gì, con thèm cả ngày rồi.
- A, đúng, là táo, còn gọi là táo bà.
Bạch nương tử nhìn trái cây nữ nhi nhét vào tay bà, ngớ người một lúc lâu.
- Quả này ăn thế nào? Có gọt vỏ không?
- Nhà giàu ăn đương nhiên sẽ gọt vỏ xắt thành miếng, nhưng nhà như chúng ta ngay cả hạt cũng ăn sạch, đâu nỡ gọt vỏ.
- Hạt? Bên trong có hạt à? Chúng ta có thể trồng nó thành cây không?
Tiểu Vân tò mò hỏi.
- Khí hậu nơi đây hẳn có thể trồng, nhưng đất thật sự quá cằn cỗi, e là không sống được.
- Dù sao thì trồng thử cũng không thiệt gì.
Tiểu Vân cảm thấy có thể thử một lần.
- Mẹ, chúng ta đừng ăn hạt nha.
- Ừ, không ăn. Theo ý con.
Bạch nương tử cười đồng ý, dưới ánh mắt của nữ nhi, bà lấy con dao trên bếp xắt quả táo thành hai nửa, một lớn, một nhỏ. Bà đưa nửa lớn cho nữ nhi, nói:
- Nếu cắt rồi thì phải ăn hết, để lâu sẽ hỏng.
Hai mẹ con rất quý thứ trái cây hiếm có để ăn này, ngon ngon, ngọt ngọt, mềm mềm, Tiểu Vân so sánh với quả sơn tra, táo ta, quả hồng cô từng ăn thì thấy trái cây lấy được từ nhà phú quý này dường như ăn ngon hơn, ngọt hơn.
Gặm trái cây đến khi chỉ còn lại hạt chút xíu, cô không dám cắn tiếp nữa, sợ cắn hư mầm giống bên trong. Cô lưu luyến không rời đặt hạt xuống, thở dài nói:
- Ngon quá…….
- Tiểu Vân, quả này nếu trồng được thì tiếp tục mong chờ, nếu không được thì quên đi.
- Biết mà biết mà.
Mẹ bất cứ lúc nào cũng dạy cô phải an phận thủ thường, không thể nảy lòng tham với những thứ không thuộc về mình, cô đã thuộc làu rồi.
Bạch nương tử tuy có niềm tin nhất định về tính cách nữ nhi nhà mình nhưng vẫn luôn ân cần dạy dỗ bất cứ lúc nào. Đặc biệt là hôm nay Tiểu Vân gặp những người này, dù không rõ thân phận cao không với tới của họ nhưng nó sẽ vì trang phục rực rỡ phú quý cũng như những món đồ chơi, đồ ăn quý hiếm của họ mà sinh lòng hứng thú và yêu thích, ngưỡng mộ.
Cùng là người nhưng không cùng số mệnh, thực tế này, muốn một đứa trẻ sáu tuổi từ khi ra đời đến nay luôn ở trong sơn thôn nghèo khó hoang vu hiểu được, thật sự là quá khó.
- Còn nữa, mấy ngày này, con đừng đi Thận Nghiêm Am. Dù sao Tĩnh Mặc sư phụ cho con nhiều giấy như vậy, đủ cho con viết bảy tám ngày. Đợi sau khi những người đó rời đi, con lại tiếp tục vào am làm việc.
- Các sư phụ cũng nghĩ vậy sao?
- Ừ. Nhiều người ầm ĩ, sợ con không định tâm luyện chữ. Với lại các sư phụ cũng phải tiếp đãi các quý nhân kia, không thể cứ lơ họ ở bên ngoài mãi được.
- Dạ. Con biết rồi.
Không thể đi Thận Nghiêm Am thì không thể ăn bữa trưa sơn hào hải vị miễn phí……..
Quá thảm. Tiểu Vân nhăn mũi, khó chịu hỏi:
- Những người đó khi nào đi?
- Nhanh thôi. Định Hằng sư thái quyết định ra mặt tiếp đãi, chính là có ý muốn đuổi người.
Tiểu Vân thở dài, sau khi rửa tay xong, bèn ngồi lại trước bàn ngoan ngoãn luyện chữ.