- Chữ trên tấm bia đá kia hơn ở thể chữ chứ không phải chữ của chính Thái Tổ; chữ của Thái Tổ không đẹp nhưng lại có khí thế bá vương mà không ai sánh được.
Hạ Nguyên nói đúng trọng tâm.
Đương kim Hoàng thượng và đại ca nhà mình đều là người hâm mộ trung thành của Thái Tổ, đối với họ mà nói, mọi thứ về Thái Tổ đều hoàn mỹ. Nếu có gì không hoàn mỹ, mời lặp lại xem…..
- Còn không phải sao.
Hoàng đế rất tiếc nuối, rất tuân lệnh Thái Tổ nên không thể mang bản thư thiếp kia ra ngoài. Hắn hỏi:
- Tại sao đột nhiên đệ lại nhắc chuyện này?
- Đương nhiên là vì chỗ đệ có một bản mô phỏng “thiên hạ quán quân thiếp”.
Thiên Thịnh đế nghe vậy vốn định lên tiếng chế nhạo, nói với cậu là đầy đường đều có bản mô phỏng thư thiếp của Thái Tổ, kiểu nào cũng có, đồng thời đều tuyên bố là bản do mình viết mới là bản giống với bút tích thực của Thái Tổ nhất; có điều lời đến bên miệng Thiên Thịnh đế lại dừng lại. Bởi vì hắn nhớ người biểu đệ này của mình chưa bao giờ là người ăn không nói có. Đệ ấy không nói những lời đao to búa lớn, không dễ dàng đồng ý chuyện bản thân không làm được, nhưng lời đệ ấy đã nói thì chắc chắn sẽ nói được làm được.
- Mô phỏng thực sự?
Thiên Thịnh đế nửa nghi ngờ nửa kinh ngạc mừng rỡ hỏi.
- Biểu ca, huynh và đệ đều là người chân chính được thấy bút tích thực, đệ đâu qua mắt được huynh.
Hạ Nguyên chậm rãi bước đến bên bàn nhỏ để cái hộp, thong thả mở khóa, lấy ra một trục cuốn được dán kĩ lưỡng, nói:
- Huynh xem bản này trước đi.
Không đợi Hạ Nguyên mở dây lụa trên trục cuốn, Thiên Thịnh đế đã tự lấy, cẩn thận từng li từng tí kéo dây lụa, mở trục cuốn ra, sau đó, ngừng thở____
- ……..Giống, thật giống, ngay cả chữ sai cũng giống. Hình dáng và nét mực to nhỏ của khối tô lên cũng giống y như đúc……
Thiên Thịnh đế nhìn như si như say:
- Hiển nhiên, trong con chữ này thiếu khí thế sát phạt sắc bén, cái đó cũng hết cách. Năm xưa Thái Tổ từng định viết lại “thiên hạ quán quân thiếp” nhưng không được, suy cho cùng thì tâm trạng đã khác. Năm năm qua trẫm cũng thử viết, nhưng không viết được…..
- Biểu ca, huynh lại xem tiếp bản này đi.
Hạ Nguyên mỉm cười, trên tay mở ra một cuốn trục khác.
- Đừng quấy rầy trẫm thưởng thức____ô! Đây là cái gì?!
Hoàng đế vốn chỉ là không kiên nhẫn liếc qua, nào ngờ lại bị nhuệ khí lẫm liệt trong những con chữ kia hoàn toàn hấp dẫn, ngay cả bản thư thiếp mô phỏng trên tay vốn xem như trân bảo, âm thầm quyết định sẽ quý nó cả đời rơi xuống đất cũng không hay biết.
Thiên Thịnh đế sải bước lớn qua, đoạt lấy thư thiếp, lần này lại càng cẩn thận hơn, đồng thời xem kỹ từng chữ từng chữ, thử tìm ra chỗ khác biệt…..được rồi, quả thực đúng là có “một chỗ” khác biệt.
- Bản thư thiếp này không có chữ sai?
- Người nọ viết một mạch ra bản thư thiếp này, quên mất chữ sai. Sau đó cô ấy muốn viết lại một bản khác có chữ sai nhưng không viết được ý cảnh như thế nữa.
Hạ Nguyên vừa nói vừa chỉ vào cuốn trục dưới đất:
- Dù cô ấy có viết lại thế nào, cùng lắm chỉ được đến thế kia thôi.
- Hai bản này là cùng một người viết?
- Dạ phải.
- Là ai? Người luyện võ ư? Trẫm muốn triệu kiến hắn! Ngay lập tức!
Thiên Thịnh đế vội vã nói.
- Sợ là không được. Huynh không thể triệu kiến một mình cô ấy.
- Tại sao?
- Bởi vì, cô ấy í mà, có tên trong những bài thi kia, đang chờ huynh đề tên lên bảng vàng đấy! Đến lúc đó trên điện Kim Loan cũng đâu phải chỉ gặp một mình cô ấy, đúng không? Còn nữa, triệu kiến cô ấy trước lại càng không thỏa đáng.
- Là thí sinh khoa thi này?! Chỉ là một thư sinh sao?
Thiên Thịnh đế không khỏi hơi thất vọng, bởi hắn cho rằng người có thể mô phỏng bản thư thiếp khí thế hào hùng như vậy hẳn là người học võ mới phải.
- Không phải chỉ là một thư sinh đâu, Hoàng thượng.
Hạ Nguyên nói ý tứ sâu xa.
- Có ý gì?
- Người thư sinh này bảy năm trước sau khi thi tú tài không có ý định theo đường công danh, sở dĩ lên kinh ứng thí hoàn toàn là bất đắc dĩ_____vì muốn vạch trần một bí mật trước Hoàng thượng: về chuyện mật thám của tộc Bắc man ở phe ta cấu kết cùng con cháu thế gia.
- Cái gì?!
Trên đời lại có lý do đi thi kỳ lạ như vậy sao? Hắn ta xem khoa cử là gì?! Còn nữa, một thí sinh sao lại biết bí mật cỡ này?
- Người thư sinh này khổ nỗi không cách nào tố cáo việc ấy nên đành phải lên kinh ứng thí, nếu không thì, có thể cô ấy sẽ trở thành cao thủ xúc cúc đứng đầu suốt hai mươi năm tới của Đại Ung triều ta, ngay cả đệ cũng thua xa; cũng có thể cô ấy sẽ trở thành phú hộ giàu nhất Đại Ung triều trong tương lai___bởi cô ấy vốn định đi buôn bán, vị phu nhân phạm tội của Trương gia kinh thành luôn muốn nhận cô ấy làm đồ đệ, truyền thụ hết mọi tài nghệ. Đương nhiên, nếu cô ấy muốn sống thoải mái hơn thì chỉ dựa vào việc mô phỏng thư thiếp danh gia cũng đủ để cô ấy an nhàn cả đời.
Thiên Thịnh đế nghe mà trố mắt, ánh mắt không kiềm được dời về phía đống bài thi được xác định là đỗ đạt trên bàn, cùng với ba bài thi nhất giáp đang bày ra giữa bàn, chỉ là vẫn chưa phân thứ hạng một hai ba.
Người thư sinh kỳ lạ trong lời Hạ Nguyên kia thật sự có tên trong đống bài thi đó sao? Hắn nhớ lại kiểu chữ trong tất cả bài thi, rất khẳng định là không có bài nào có kiểu chữ từa tựa như bản thư thiếp này.
- A Nguyên, làm sao đệ chắc chắn người thư sinh đó có thể đề tên bảng vàng?
- Nếu cô ấy không thể đề tên bảng vàng thì nhất định là tổn thất lớn nhất trong khoa thi này của huynh.
Hạ Nguyên nhàn nhạt nói:
- Người này đã đọc qua là không quên, đầu óc nhanh nhạy linh hoạt, có thể mô phỏng tất cả thư thiếp của danh gia trong thiên hạ, nhưng không hề khoe khoang tài nghệ, bề ngoài luôn kiên trì giữ vững tác phong chuẩn mực nhất. Người vừa giỏi ứng biến vừa trầm ổn như vậy, huynh không thu về làm đại thần đắc lực, chẳng lẽ muốn thả cô ấy đi chiếm núi làm vua trở thành sơn tặc?
- Thế này là….thế nào? Sao không làm đại thần đắc lực thì chỉ có thể làm sơn tặc? Đệ đang khen hay đang mắng thư sinh đó?
Không thể phủ nhận, lòng hiếu kỳ của Thiên Thịnh đế chưa bao giờ được khơi lên nhiều đến thế. Hắn chưa từng thấy biểu đệ đánh giá ai cao như vậy, nhưng bây giờ đệ ấy lại vô cùng tự tin và cực kỳ sùng bái với mỗi mình thư sinh đó, sao có thể không khiến người khác hiếu kỳ cơ chứ.
- Đệ không phải khen cũng không phải mắng mà chỉ là bày ra sự thật thôi.
Hạ Nguyên không cảm thấy mình có nói lời nào hay ho.
Thiên Thịnh đế cho rằng mình nên lập tức quyết định thứ hạng trạng nguyên bảng nhãn thám hoa, sau đó niêm phong hộp giao cho thái giám đưa tất cả bài thi đỗ đạt đến Lễ bộ, để họ viết tên lên bảng vàng, sáng sớm ngày mai đúng giờ yết bảng; còn hắn thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian túm lấy biểu đệ, bảo đệ ấy nói nhiều hơn về chuyện của thư sinh đó; dĩ nhiên, quan trọng nhất là hiểu rõ chuyện Bắc man cấu kết với người Đại Ung bồi dưỡng mật thám là thế nào.
- A Nguyên, đệ ở đây chờ, trẫm quyết định thứ tự nhất giáp xong ngay. Sau khi đưa danh sách đỗ đạt đi, đệ lại nói cho trẫm biết người thư sinh đó là ai.
Hạ Nguyên thản nhiên nói:
- Lúc Hoàng thượng chưa quyết định xong thứ hạng, thần cũng không muốn nói với ngài họ tên của cô ấy, như vậy sẽ khiến ngài mất đi tính công bằng khi phán quyết, điều đó không phải ý nguyện của thần.
Nói xong, cậu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không liếc về phía bàn dài bên kia nữa, kỳ thực trong lòng cậu sớm đã xác định___cậu đã thấy trong ba bài nhất giáp xếp thành hàng kia, có một bài với thể chữ Đài Các nhìn vô cùng quen mắt. Bạch Vân dù không phải trạng nguyên, ít nhất cũng là thám hoa.
Thiên Thịnh đế gật đầu, đứng trước bàn, cầm bút son, xem lại ba bài thi một lượt, nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa, hắn nhanh chóng viết xuống trên ba bài thi lần lượt là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, sau đó đích thân cuộn ba bài thi cho vào trong hộp màu đỏ thẫm khóa lại, kế đó thì gộp chung với hai hộp khác chứa các bài thi còn lại đi đến cửa thư phòng, gọi thái giám thân cận, nói:
- Lập tức đưa đến Lễ bộ, đích thân giao cho Triệu thượng thư.
- Tiểu nhân tuân lệnh.
Thái giám nhận lấy ba cái hộp, nhanh chóng rời đi.
Thiên Thịnh đế quay đầu nhìn Hạ Nguyên, nói:
- Bây giờ đệ có thể nói cho trẫm biết thư sinh kia là ai, lai lịch gì, quen biết với đệ thế nào rồi chứ?
Thế là, Hạ Nguyên bắt đầu nói với Thiên Thịnh đế rằng ở huyện Vĩnh Định của Thường Châu có một thôn Tiểu Quy, thôn Tiểu Quy này có lịch sử ra sao. Cậu nói sơ qua một cách đơn giản để Thiên Thịnh đế hiểu rõ người thư sinh xuất thân từ thôn Tiểu Quy thông thường sẽ có tính tình thế nào.
Kế đó____
Hạ Nguyên nói với Thiên Thịnh đế rằng người thư sinh kia tên Bạch Vân, mười tuổi thi đậu tú tài, mười sáu tuổi đậu cử nhân, hiện nay chỉ mới mười bảy tuổi (Hạ Nguyên không hề bất ngờ khi thấy chân mày Thiên Thịnh đế hơi nhướn lên, nhưng cậu vờ như không biết).
Hạ Nguyên nói với Thiên Thịnh đế rằng: Bạch Vân xuất thân nhà nghèo, trừ đọc sách giỏi ra còn tay chân nhanh nhẹn, săn thú, đốn củi, trèo cây, chơi xúc cúc, món nào cũng là cao thủ. Năm mười sáu tuổi, cô ấy giương cung bắn chim để thêm bữa ăn cho gia đình lại bắn được bồ câu đưa thư. Ban đầu cô ấy không chú ý, tùy tiện ném ống thư, ăn thịt bồ câu; sau đó thịt bồ câu ăn được nhiều hơn, vô tình phát hiện trong ống thư có kế hoạch hãm hại trung thần, lại còn là chuyện lớn thông đồng với địch, thế là cô ấy không ăn thịt bồ câu nữa, nhưng vẫn bắt sống tất cả bồ câu đưa thư, sau khi sao chép lại y hệt thư bỏ lại vào ống thư thì thả cho chim bồ câu bay đi, còn cô ấy giữ lại bút tích thực để làm chứng cứ.
Lúc này, Thiên Thịnh đế nghe đến mê mẩn, không kiềm được hỏi___
- Một thiếu niên thôn quê sao có thể nhận ra tin tức trong bồ câu đưa thư? Sao biết được nhân mã hai phe đang hợp mưu muốn hãm hại trung thần? Sao hắn biết ai là trung thần?
- Một thư sinh thôn quê đương nhiên không biết ai là trung thần, dù sao vị quan lớn nhất cô ấy từng gặp trong đời chẳng qua là thôn trưởng. Nhưng cô ấy lại biết người sắp bị hãm hại kia nên bất kể thế nào cũng phải cứu người đó.
- Chuyện này lại là sao nữa?
Thiên Thịnh đế kinh ngạc.
- Bởi vì, người đó là Triệu Tư Ẩn; mà Triệu Tư Ẩn lại là huynh trưởng cùng mẹ khác cha của cô ấy.
Do cô quan sát quá chú tâm nên không nhận ra Hạ Nguyên đến.
- Đang nhìn gì vậy?
Cậu hỏi bên tai cô.
- A! Ngươi cũng tới rồi.
Bạch Vân bị cậu làm cho hơi giật mình. Không phải giật mình vì hai người đứng quá gần mà giật mình vì cậu đến gần cô như vậy nhưng cô không hề phát hiện. Điều này đối với cô mà nói, quả thực rất khó tưởng tượng. Cho nên, cô nhìn cậu nhiều hơn mấy cái.
Hạ Nguyên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, khẽ nhướng mày, hỏi không ra tiếng: Sao thế?
Cô lắc đầu.
- Không có gì.
Tạm thời nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, trước tiên nên chú tâm vào chuyện trước mắt thì hơn.
- Bà ta chính là Quế Hoa.
Hạ Nguyên nhìn theo cô, cũng nhận ra bà ta.
- Bà ta hình như rất có địa vị ở Chiêu Dũng hầu phủ.
Điều này thật sự không có đạo lý. Hạ nhân mua từ bên ngoài vào phủ bình thường không thể nào có địa vị cao, dù sao thì chủ nhân từ trước đến giờ luôn ưu tiên trọng dụng người có xuất thân từ gia nô trong nhà để làm những công việc hầu hạ thân cận, dù có thay phiên tám trăm bận cũng không tới lượt người mua từ bên ngoài. Cũng như Tiểu Phương vậy, sau này muốn có thể xưng bá ở phòng bếp đã xem như thành tựu lớn lắm rồi, có thể áo gấm về làng.
Hạ Nguyên nhẹ giọng nói rõ một cách đơn giản bên tai cô:
- Bà ta trước năm mười bảy tuổi chỉ là một nha đầu nhóm lửa, quan hệ rất tốt với Lý Thuận Nhi được mua vào cùng lúc, xưng nhau tỷ muội, nhưng vì bà ta không dung mạo không tài cán không lanh lợi, cho nên cuộc sống kém xa Lý Thuận Nhi. Sau đó Lý Thuận Nhi bệnh chết sau khi sinh, bà ta được cất nhắc làm nha hoàn làm việc nặng trong phòng phu nhân, sau đó thì làm ma ma của Chiêu Dũng hầu bây giờ. Theo địa vị ngày càng cao của Chiêu Dũng hầu trong phủ, địa vị bà ta cũng cao theo. Hiện nay, bà ta được xem như nửa nhạc mẫu của Chiêu Dũng hầu.
- Nửa nhạc mẫu?
Bạch Vân suy nghĩ, nói:
- Bà ta đưa nữ nhi làm thiếp Chiêu Dũng hầu?
- Nữ nhi của hạ nhân thì đâu được làm thiếp? Chỉ là thông phòng thôi.
Triều Đại Ung xác định vị trí của thê thiếp rất nghiêm khắc. Gia nô thông thường hầu hạ chủ nhân, dù mọi người ngoài miệng gọi di nương, nhưng vẫn chỉ là thông phòng không có thể diện, vĩnh viễn không có hi vọng tiến thân; dù sinh con cũng có thể tùy tiện đem bán. Còn thiếp, chỉ có nữ nhi gia đình thanh bạch mới được làm, có dạm hỏi, có quan phủ lập hồ sơ, không thể tùy tiện đánh giết hay đem bán, bằng không quan phủ sẽ truy cứu.
Bạch Vân không bày tỏ ý kiến về đề tài này, cô lặp lại những điều Hạ Nguyên vừa nói trong đầu một lần, cười khẽ nói:
- Ngươi kể về vị Quế Hoa này rất có suy nghĩ chủ quan.
- Ngươi biết ta nghĩ thế nào mà.
Qua tin tức mà Xuân Minh thăm dò được, Hạ Nguyên không cần quá động não là có thể tưởng tượng được vị Quế Hoa này đóng vai gì trong cuộc đời ngắn ngủi của Lý Thuận Nhi.
- Đúng, ta biết.
Bạch Vân gật đầu, dùng bả vai huých cậu:
- Bởi vì ngươi đã bày tỏ quan điểm của ngươi rất rõ ràng, ta chỉ thuận theo những gì ngươi nói là bị ngộ nhận ngay.
- Ta cho rằng……
Hạ Nguyên chậm rãi nói:
- Điều mà ta phân tích ra chính là sự thực, không hề ngộ nhận.
Nói xong, cậu cũng không cam lòng yếu thế dùng bả vai huých trở lại.
Bạch Vân liếc mắt xem thường, không để ý đến cậu, tiếp tục xem tình hình bên Tiểu Phương. Tiểu Phương chưa bao giờ là người dễ bắt nạt, bởi cô ấy gây ồn ào nên mấy nha hoàn có quan hệ tốt với cô ấy ở Minh Tuyên hầu phủ cũng sang làm gia tăng khí thế, mấy nữ tử đanh đá chống nạnh cất cao giọng, bày ra dáng vẻ chúng ta tới gây lộn khiến sắc mặt Quế Hoa ma ma xanh mét, ánh mắt nhìn Tiểu Phương như muốn cắn xé cô ấy.
Có điều người của thôn Tiểu Quy mà sợ loại ánh mắt này à? Xét nhà hay tụ tập đánh hội đồng còn không sợ mà sợ loại “đấu văn vẻ” kém cỏi này à? Tiểu Phương đặc biệt phiền chán những người rõ ràng cũng là nô tỳ mà cứ cố làm ra vẻ, tưởng như mình là quý phu nhân. Đương nhiên cô không thèm cho bà ta chút sắc mặt hòa nhã nào.
Đúng lúc nha hoàn của hai hầu phủ sắp ầm ĩ to chuyện thì một giọng nam trầm thấp mà uy nghiêm vang lên. Hắn không hề lớn tiếng cũng không hề quở trách, nhưng hắn vừa mở miệng đã áp chế khí thế của cả hai phe_____
- Ta bảo các ngươi đi mời người, không ngờ lại mời thành thế này.
- Hầu gia___
Quế ma ma thấy chủ tử đích thân đến thì cả kinh thất sắc, vội vàng tiến lên hành lễ, đồng thời nói:
- Sao ngài lại tới đây? Ngài đường đường là một hầu gia đại tướng quân, tự hạ thân phận như vậy quả thực là lỗi của lão nô. Lão nô làm việc không hiệu quả, khiến ngài mất thể diện.
- Hiếm khi lần này được ở gần, ngươi ráng nhìn cho rõ.
Hạ Nguyên nói nhỏ với Bạch Vân.
Bạch Vân quả thực rất nắm chắc cơ hội cẩn thận nhìn kỹ vị Chiêu Dũng hầu tiếng tăm lừng lẫy này. Từ đôi mắt, chân mày, mũi, miệng, rồi lại đến vóc dáng cao lớn cường tráng, sau đó thì thấy___
- Ơ! Không phải mới hai mươi tám tuổi ư, sao lại có tóc bạc rồi?
Cô kinh ngạc khẽ lẩm bẩm.
- Một đứa con do nô tỳ sinh ra, bất ngờ trở thành thứ tử đầu tiên thừa kế tước vị từ thời khai quốc đến nay, ngươi cho rằng những điều này dễ lắm à? Ngoại trừ liều mạng trên chiến trường, còn phải chịu được đủ loại chèn ép của bá quan, quý tộc; bây giờ đang ở biên cương lạnh khủng khiếp làm hầu gia đại tướng quân nghèo khó nhất, cuộc sống trôi qua không tốt mấy. Nhưng Đại Ung không có thứ tử nào có thể có được thành tựu như hắn, điều này cũng đủ cho hắn tự hào rồi.
Việc thừa kế tước vị như hắn sau này khó mà lặp lại, nên hắn là thiên hạ độc nhất.
- Đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên, hơn nữa chỉ có một trạng nguyên…….
Bạch Vân lẩm bẩm nói.
- …….Đầu óc ngươi nghĩ đi đâu vậy? Sao lại cảm khái ra câu này?
Hạ Nguyên dở khóc dở cười.
- Cầu phú quý trong nguy hiểm…….
Bạch Vân nhìn đám người trước mặt đang tuân theo sự sắp xếp của Chiêu Dũng hầu Triệu Tư Ẩn, vài nha hoàn lặng lẽ rời đi; Tiểu Phương không cách nào chạy thoát, dưới lời mời vừa lịch sự vừa ép buộc của Chiêu Dũng hầu, cô ấy đành phải ngoan ngoãn đi theo, hai tay cô ấy vẫn không quên ra dấu sau lưng cho Bạch Vân, ý là: các ngươi cứ từ từ nói chuyện.
- Bất kể ngươi và nha đầu kia có kế hoạch gì, mọi thứ phải chờ ngươi thi xong rồi hẵng nói. Chuyện của Chiêu Dũng hầu, chắc chắn cô ta biết còn ít hơn ta.
Hạ Nguyên thực không thích cô chú ý đến ai khác ngoài cậu.
- Ta phải biết huynh ấy hỏi Tiểu Phương cái gì.
- Còn có thể hỏi cái gì? Chẳng qua là hỏi về người nhà của Lý Thuận Nhi cùng với tung tích của một nha hoàn lần trước tự xưng là “Bạch Muội” thôi.
Nói đến đây, cậu hừ nhẹ một tiếng. Người này lần đầu tiên mặc nữ trang lại đi mặc thành nha hoàn___còn là nha hoàn của Minh Tuyên hầu phủ nữa chứ. Thật là kỳ cục.
Một nữ nhân như cô ta sao có thể bán mình làm nô bộc cho người khác? Sao có thể cúi đầu vâng dạ, khom lưng uốn gối? Cho nên cô ta giả trang thành tỳ nữ là thất bại ngay____thân là người từng tận mắt chứng kiến, cậu cảm thấy lời nhận xét của mình rất có uy tín, hơn nữa đó chính là sự thật.
Hạ Nguyên không có hứng thú nói nhiều về nhóm người Tiểu Phương và Chiêu Dũng hầu, bèn kéo tay Bạch Vân nói:
- Đi, chúng ta đến cửa đông. Hôm nay là ngày tốt Trần phu nhân rời khỏi Trấn Ninh Am, bọn Kha Minh đều đang đợi bên kia, trận thế rất lớn, đủ náo nhiệt để xem, thú vị hơn bên đây nhiều.
- Không cần ngươi nhắc ta cũng muốn qua. Hôm nay ta tới chính là để đón Trần phu nhân, đương nhiên, cũng tiện thể trò chuyện một chút với nhóm Lý phu nhân.
Bốn sư đồ Định Hằng sư thái vừa tiếp quản Trấn Ninh Am, mọi thứ còn rối ren, dễ dàng cho cô thừa cơ hội thăm hai vị phu nhân khác vẫn đang bị “giam cầm” mà không sợ bị phát hiện và xua đuổi….
Hai người hăng hái bừng bừng tay nắm tay vui vẻ chạy đến cửa đông của Trấn Ninh Am hoàn toàn không phát hiện, vào lúc họ đang vây xem Chiêu Dũng hầu thì có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng cách đó không xa đang nhìn họ. Sau khi họ chạy đi, người trong xe ngựa mới mở miệng nói:
- Nuôi nó hai mươi năm, ta luôn tiếc nuối vì cái bộ dạng ông cụ non không chút sức sống của nó, không ngờ sau khi nó trưởng thành ta mới may mắn được thấy nó trong dáng vẻ thiếu niên hoạt bát, đúng là khó mà tưởng tượng.
Giọng nói từ tốn mang theo uy nghiêm bẩm sinh của giới quý tộc vào lúc này tràn đầy hứng thú và mới mẻ.
- Còn không phải sao? Lão nô nhìn cũng thấy rất mới mẻ. Nhị gia luôn cao ngạo lãnh đạm, chưa bao giờ to tiếng với ai; dù lúc chơi chung với Kha thế tử và Minh thiếu gia, ngài ấy cũng không thể hiện thần sắc vui vẻ như thế, xem ra vị thư sinh kia nhất định có chỗ hơn người, có thể khiến nhị gia đối xử đặc biệt.
Một ma ma trung niên lên tiếng phụ họa.
- Công chúa, vị thư sinh kia trông rất lạ mặt, đại khái không phải sĩ tử kinh thành. Y phục mộc mạc như vậy, hẳn là gia cảnh cũng bình thường, không biết nhị gia làm thế nào mà quen biết.
Vĩnh Gia công chúa_____đồng thời cũng là mẫu thân của Hạ Nguyên, nghe hai ma ma tâm phúc nói thì khẽ cười:
- A Nguyên trước nay luôn có ngạo khí của một công tử tôn quý, đừng nói là không dễ kết giao với người không cùng giai cấp, dù là trong giới tôn thất quý tộc cũng khó có mấy ai vừa mắt nó, khiến nó sẵn lòng qua lại như bằng hữu. Cho nên, người thư sinh này nhất định rất đặc biệt…….Nói về người này, ta đoán……có lẽ là đứa trẻ nông thôn mà mười năm nay A Nguyên chưa từng thư từ đứt đoạn kia nhỉ.
Nghe Vĩnh Gia công chúa nói vậy, hai ma ma lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Một người trong đó nói:
- Trước kia hình như có nghe Thu Linh bên cạnh nhị gia nhắc tới, người bằng hữu nông thôn kia của nhị gia mười sáu tuổi thi đậu cử nhân, chính là kỳ thi Hương năm ngoái đấy! Năm nay vào kinh đi thi kỳ thi mùa xuân, thời gian vừa khớp.
Vĩnh Gia công chúa lúc này mới ngẩn ra, nhớ hình như có chuyện như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, không khỏi thở dài nói:
- Ta nghĩ không ra, tại sao chỉ quen biết dưới quê có mấy ngày hồi mười năm trước, chỉ là duyên bèo nước gặp nhau mà có thể khiến A Nguyên để tâm đến bây giờ, tình cảm dài lâu đến thế, đúng là kỳ lạ. Ta cũng không thấy đứa trẻ đó có gì đặc biệt, tướng mạo chỉ hơi tuấn tú chút thôi, còn không đẹp bằng A Nguyên nhà ta, không tiêu sái cứng cáp như A Nguyên nhà ta, ngược lại còn trông hơi nữ tính, tùy tiện xét thứ gì cũng kém hơn A Nguyên nhà ta, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho A Nguyên để ý?