Tiểu Vân nhún vai không nói, cô đến bên bếp, mở nắp nồi lên, lấy ra một cái bánh bao đưa cho Tiểu Phương.
- Nè, cho ngươi ăn.
- Ôi? Đây đây, đây là...ực, bánh bao?
Ra sức nuốt nước miếng trào khắp miệng vào, Tiểu Phương mới nói xong một câu hoàn chỉnh.
- Vừa hâm trong bếp, còn nóng lắm. Mau ăn đi.
Tiểu Phương đưa hai tay nhận lấy, nắm thật chặt trong tay, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi từ đâu có vậy?
- Ta mang về từ Thận Nghiêm Am.
Cái này là cô để dành từ bữa trưa của mình.
- Thật cho ta?
Tiểu Phương không dám tin.
- Ngươi nhất định đói rồi, mau ăn đi.
Tiểu Vân biết vào mùa đông không cần xuống ruộng, nhà Tiểu Phương mỗi ngày chỉ ăn một bữa, cứ thế chịu đựng qua hết mùa đông này đến mùa đông khác, chịu không nổi thì chết. Trong nhà Tiểu Phương, một thúc thúc, một tiểu ca ca, một tỷ tỷ đều chết như vậy.
Tiểu Phương không kiềm chế được nữa, cắn một ngụm lớn bánh bao, cẩn thận nhai trong miệng, chậm rãi không nỡ nuốt, sau khi miếng đầu tiên xuống bụng, cô nắm chặt bánh bao nhưng không cắn tiếp nữa, chỉ híp mắt nhớ lại mùi vị:
- Ôi chao, ngon quá! Trong đây không có sạn cũng không có trấu, mịn mịn dẻo dẻo, không hề cộm cổ.
Tiểu Vân thấy Tiểu Phương định nhét bánh bao vào ngực thì ngăn cản nói:
- Ngươi ăn đi, đừng giữ lại.
- Đương nhiên phải giữ. Đệ đệ muội muội ta vẫn đang đói đấy.
Tiểu Phương thở dài:
- Cha mẹ ta cũng đói, cả ngày đều rót nước nóng uống, không dám nhìn về phía vại gạo, nó sắp cạn rồi, không biết nên làm sao mới tốt.
Tiểu Vân lấy một cái giỏ trúc nhỏ, vén miếng vải đậy trên giỏ ra cho Tiểu Phương nhìn.
- Đây là mấy ngày nay ta để dành được, lát nữa ngươi mang về đi.
Tiểu Phương nghe vậy nhảy dựng lên, giật mình liên tục xua tay lắc đầu.
- Chuyện này sao được! Ngươi đừng có làm bậy với đồ ăn! Ngươi làm vậy, thẩm sẽ tức giận!
Tiểu Phương suy bụng ta ra bụng người, nếu cô dám đem gạo trong nhà cho người khác một hạt, chỉ một hạt thôi, nhất định sẽ bị mẹ đánh cho gần chết.
- Mẹ ta không giận đâu. Đây là thức ăn ta để dành được, mẹ đồng ý để ta xử lý. Nhà ngươi ngày nào cũng chia nước cho nhà ta mà ta lại không có gì tốt để báo đáp ngươi, mọi người phải có qua có lại thì tình nghĩa mới bền lâu. Hơn nữa, chúng ta đều nghèo, nghèo đến mức sắp mất mạng rồi, chúng ta đều là người lớn lên muốn kiếm nhiều tiền, sao có thể còn chưa lớn đã chết đói được?
- Tiểu Phương, mau ăn bánh bao đi, sau đó mang năm cái còn thừa này về nhà, ăn hết chúng, cả nhà ngươi tối nay có thể ngủ ngon rồi.
- Tiểu Vân, ngươi thật tốt.
Tiểu Phương rất cảm động:
- Sau này ta có thịt có cá, nhất định sẽ chia một nửa cho ngươi, ngươi không cần làm gì giúp ta cả, ta tình nguyện cho không.
Cho không? Sao nghe quái quái nhỉ? Tiểu Vân gãi gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao để một người ước mơ sau này có thịt có cá có thể ăn một mình tình nguyện giao ra một nửa thức ăn ngon cho một người ngoài như cô mà không cần đền đáp, Tiểu Vân cảm thấy Tiểu Phương đối đãi với cô đã đủ chí cốt rồi.
Tiểu Phương được Tiểu Vân thúc giục, cuối cùng cũng lưu luyến không rời bắt đầu ăn cái bánh bao nóng hổi trên tay, do cô ăn rất chậm nên họ có thể tán gẫu một chút.
- Tiểu Vân, ngươi biết không? Tôn tử của thôn trưởng được nghỉ từ thư viện trở về rồi, còn nói với thôn trưởng mùa xuân sang năm huynh ấy định đi thi tú tài.
- Huynh ấy mới mười bốn tuổi, vội gì chứ? Không thi đậu không phải là phí một khoản tiền sao.
- Ôi! Nhà thôn trưởng có tiền mà, đủ cho Vương Thi Thư đi thi tú tài mười lần cũng còn dư dả đấy.
Tiểu Phương khoát khoát tay. Sau đó cô chia sẻ tin đồn thứ hai:
- Ta nói ngươi biết, Tiền đại nương mấy ngày nay luôn đưa Tiền Linh Nhi dạo qua dạo lại quanh nhà thôn trưởng, tuy giả bộ như đi ngang qua nhưng ta biết, bọn họ muốn mồi chài Vương Thi Thư.
- Vương Thi Thư trêu chọc gì họ à?
- Ngưng! Là Tiền Linh Nhi muốn trêu chọc Vương Thi Thư. Ôi! Ngươi ít vào trong thôn nên không biết, hiện tại bọn trẻ khắp thôn ai mà không biết Tiền Linh Nhi muốn làm nương tử tú tài.
Tiểu Vân bĩu môi.
- Nương tử tú tài thì sao chứ?
- Thì có thể vươn tới huyện lệnh phu nhân chứ sao.
Tiểu Phương hừ nói:
- Tệ đến mấy thì Vương Thi Thư về sau cũng là một thôn trưởng, vẫn là một lang quân như ý của thôn Tiểu Quy này.
- Tiền gia có nhà có ruộng tốt, thôn khác cũng sẽ chịu cưới cô ấy.
- Tiền gia có nhà có ruộng tốt, tầm mắt mới cao, nhi tử hay tôn tử của thôn trưởng thôn khác bằng lòng cưới cô ta? Nằm mơ! Ta thấy Vương Thi Thư cũng không nhìn trúng cô ta. Cả nhà Tiền Linh Nhi điệu bộ nịnh bợ, chưa nói tới cô ta lại không đẹp như mẹ ngươi____
- Tiền Linh Nhi so với ai cũng xấu, lôi mẹ ta ra làm gì!
Tiểu Vân không vui ngắt lời Tiểu Phương. Tiểu Phương đẩy Tiểu Vân.
- Mẹ ngươi đúng là người đẹp nhất thôn, tại sao sợ người ta nói? Nếu không phải mẹ ngươi đẹp thì mấy năm nay, sao lại luôn có người đến nhà ngươi làm mối chứ?
Nói đến đây tự nhiên sẽ thuận miệng hỏi một chút:
- Nè, Tiểu Vân, mẹ ngươi rốt cục nghĩ thế nào? Người trong thôn đều nói mẹ ngươi mãi không chịu đồng ý, e là đang đợi cành cao nào đó.
Tiểu Vân nhướng mày, đột nhiên dùng biểu cảm rất cao thâm khó lường nói:
- Ngươi biết mẹ ta tại sao đẹp hơn người khác không?
- Đâu có tại sao, chẳng phải do cha mẹ sinh ra đẹp à?
- Không hoàn toàn như vậy. Nghe nói Tiền đại nương lúc trẻ cũng là một đóa hoa trong thôn, tại sao bà ấy không sinh ra Tiền Linh Nhi đẹp?
- Ờ, hình như vậy ha.
Tiểu Phương nhớ lại dung mạo của mẹ con Tiền gia, cảm thấy ví dụ này vô cùng có sức thuyết phục.
Bèn vội hỏi:
- Vậy Tiểu Vân, chẳng lẽ còn có gì khác khiến người ta trở nên xinh đẹp à?
Thân là một nữ nhi tướng mạo bình thường, Tiểu Phương đương nhiên hi vọng có cơ hội có thể thu hẹp khoảng cách với mỹ nữ một chút.
- Đương nhiên, cái này là ta hỏi mẹ ta lâu lắm mới được đấy. Mẹ ta nói...
- Nói gì? Ngươi nói hết ra nào!
Tiểu Phương lắc lắc tay Tiểu Vân thúc giục.
Lúc này có tiếng Bạch nương tử vọng ra từ phòng chứa củi:
- Tiểu Vân, mẹ xong rồi, con vào đi, mẹ giúp con tắm.
- A, dạ...
Tiểu Vân vô cùng không tình nguyện đáp lời, sau đó nhún vai với Tiểu Phương:
- Hôm khác lại nói, ta đi đã____
- Ê! Chỉ một câu thôi, ngươi đừng cố ý lấp lửng với ta!
Tiểu Phương kéo lại không cho Tiểu Vân đi.
Dưới sự quấn lấy nhất quyết không buông tay của Tiểu Phương, Tiểu Vân đành bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, sợ ngươi luôn. Mẹ ta nói, nữ nhi muốn xinh đẹp thì ít đi bàn tán chuyện người ta, đặc biệt là những lời khó nghe, càng nói nhiều thì tướng mạo sẽ càng xấu.
- Thật hay giả?
Tiểu Phương sợ hãi che ngực.
- Thật. Ngươi nhìn mẹ ta đi, bà có bao giờ thích tụ tập bàn tán chuyện của người khác không?
Tiểu Phương suy nghĩ, phát hiện quả thật không có ấn tượng thì bừng tỉnh:
- Hóa ra là vậy. A...ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy...
Cô ôm lấy hai má mình, bi thảm hỏi:
- Tiểu Vân, ta có xấu đi không?
- Không xấu, ngươi không phải đi rêu rao khắp nơi mà chỉ nói với ta thôi, không tính.
An ủi thế này rất không có căn cứ, nhưng Tiểu Phương tin là được. Cô bé thở dài một hơi, chợt vỗ ngực.
- Ta sau này nghe được gì cũng không nói với người khác, muốn nói thì chỉ nói cho một mình ngươi. Dù sao ngươi giống với mẹ ngươi, chưa từng đi ngồi lê đôi mách.
Tiểu Vân vui vẻ vỗ vỗ vai Tiểu Phương.
- Ừ, ngươi như vậy lớn lên sẽ đẹp ra.
Nói xong, tiếng mẹ gọi nơi phòng chứa củi lại vọng ra, cô đẩy Tiểu Phương ra cửa.
- Được rồi, ngươi mau về đi. Ôm giỏ cho tốt, đừng để rơi.
- Ừ, vậy ta về. Trong nhà ta có nước nóng, đúng lúc ngâm bánh bao này vào, như vậy cha ta cũng có thể được no một bữa!
Tiểu Phương ôm chặt giỏ, đón gió lạnh chạy về nhà.
- Ui da! Đầu con mới mọc ra lớp tóc mỏng, không bẩn, không cần chà kỹ thế chứ____
Tiểu Vân cắn răng thương lượng với mẹ.
Mẹ Tiểu Vân đang dùng miếng vải thô ra sức cọ rửa những nơi mà bình thường khi Tiểu Vân tự tắm sẽ không chú ý tới như đầu, sau tai, cổ. Bà chà ra một lớp bẩn vẫn chưa xong mà chà đầu kể cả cổ cho đến khi đỏ rực mới chịu thu tay.
- Chà cho sạch một chút, đợi khi tóc dài ra sẽ không sợ có rận nữa.
Bạch nương tử vừa tắm xong, tóc mới khô được một nửa, đang cần hoạt động nhiều để duy trì nhiệt độ cơ thể.
- Chà tới chà lui cả trăm lần, dù có là cái nồi cũng bị mẹ chà lủng! Đủ rồi mà!
Tiểu Vân la oai oái.
- Bất quá chừng mười lần, đâu ra cả trăm lần? Được rồi, đừng kêu nữa, sắp xong rồi.
- Tróc da tróc da tróc da!
- Được rồi được rồi. Haiz____
Bà chà thật sự có chút thở hổn hển. Khi Bạch nương tử cuối cùng cũng mệt mỏi nương tay, Tiểu Vân mới có thể trốn, cả người bị nhét vào thùng tắm lớn, được nước nóng thoải mái vây quanh.
- Còn lại tự con tắm, mẹ sẽ đợi kiểm tra.
- Được rồi. Mẹ mau đến bên lửa hong khô tóc đi.
Sau khi ổn định hơi thở, Bạch nương tử nhớ ra nên hỏi:
- Con vừa đem bánh bao cho Tiểu Phương, kể cả cái vốn định để dành làm bữa khuya cũng cho luôn?
- Dạ phải.
- Con không có thừa cơ đòi cha mẹ con bé gánh nước cho chúng ta đấy chứ?
- Đương nhiên không có. Dù sáng mai cha mẹ Tiểu Phương không lén đổ đầy vại nước cho nhà chúng ta thì con vẫn sẽ tiếp tục cho họ bánh bao.
Tiểu Vân hếch cằm nói.
Bạch nương tử xõa tóc hong khô bên lửa, nhìn nữ nhi, ánh mắt rất phức tạp.
- Tiểu Vân, có qua có lại là chuyện tốt, nhưng những chuyện như...giúp đỡ lẫn nhau gì đó, không bao giờ là vì tính toán lợi ích...
- Đương nhiên, người nhà Tiểu Phương đều rất tốt, con mới đưa bánh bao để dành cho họ, nếu không thì dù có nhiều bánh bao hơn nữa con cũng ăn hết, đâu cần để dành mang về chứ?
Tiểu Vân ra vẻ người lớn thở dài:
- Mẹ, con thấy đệ đệ hai tuổi kia của Tiểu Phương nếu còn tiếp tục chịu đói nữa, e là không qua nổi mùa đông này. Từ khi con nhớ chuyện đến nay, nhà Tiểu Phương năm nào mùa đông cũng có người chết, con tốt với Tiểu Phương nên mới muốn giúp cô ấy.
- Nhưng con vẫn nghĩ tới việc cha mẹ con bé sẽ gánh nước cho chúng ta...
- Chuyện gánh nước là mẹ nhắc mà!
Mẹ con họ dùng nước rất nhiều lại không có sức gánh nước, hiện nay mỗi ngày từ Thận Nghiêm Am về đều vào ban đêm, càng không có sức đi gánh nước; cho nên việc khổ sai này có người nhà Tiểu Phương giúp đỡ đúng là điều mà hai mẹ con họ đang cần.
- Vả lại, con thật sự không có mở miệng nói chuyện nước. Cùng lắm con chỉ nghĩ cha mẹ Tiểu Phương làm người thành thực, chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp thôi. Cái mà họ có thể báo đáp chúng ta chính là gánh nước, sức của người nghèo không đáng tiền, trong khi họ thì dư sức.
- Haiz...dù như vậy không sai, nhưng con thực không nên nghĩ nhiều đến thế...
- Là ai nghĩ chứ? Đây gọi là suy bụng ta ra bụng người.
Bạch nương tử vừa cau mày vừa buồn cười, nói:
- Mới đi chép kinh Phật có sáu ngày, mẹ thấy con ngay cả bút lông cũng cầm không xong mà biết nói thành ngữ rồi.
- Tĩnh Mặc sư phụ cảm thấy con rất tốt, bảo con trước tiên luyện chép những chữ đơn giản, luyện chữ cho tốt mới có thể chép kinh Phật, còn nhét cho con một xấp giấy đầy chữ, bảo con chép theo những chữ trên đó.
Bạch nương tử sợ nữ nhi chép những thứ linh tinh, bèn vội hỏi đó là gì.
Tiểu Vân suy nghĩ, nói:
- Có một số trên giấy là thành ngữ, một số thì không phải; nhưng đều là bốn chữ.
- Đem những gì con nhớ đọc lên mẹ nghe thử.
- Dạ, cái hôm nay con chép là: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang; nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương...” (Trích “Thiên tự văn” của Châu Hưng Tự thời Lương, là một trong những quyển sách học chữ vỡ lòng, nghĩa: “Thuở trời đất mới sinh ra, trời có màu đen, đất có màu vàng, vũ trụ hình thành trong trạng thái hoang sơ, hỗn độn và mờ mịt; mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại khuyết, sao hôm và sao mai phân chia ngày đêm”)
Cô đọc một mạch hơn mười câu.
- Tốt, cái này rất tốt. Con có thể học thuộc, thật sự là quá tốt!
Bạch nương tử nén kích động trong lòng. Đây là “Thiên tự văn”, bà trước kia đã từng nghe người khác đọc.
- Mẹ, Tĩnh Mặc sư phụ bảo con chép mấy thứ này, đều đọc trước qua một lần; cho nên con vừa học chữ mới vừa học thuộc luôn.
Tiểu Vân rất “khiêm tốn” không khoe khoang với mẫu thân rằng mình được Tĩnh Mặc sư phụ khen ngợi, nói cô chưa từng được học vỡ lòng đàng hoàng mà có thể nghe qua là thuộc, nhìn qua là nhớ, đúng là không tưởng tượng nổi_____có điều chữ viết thì giống như Mao Sơn đạo sĩ vẽ bùa chú, không thể nào đọc được...
- Thật tốt quá, Tiểu Vân, mẹ dẫn con đi Thận Nghiêm Am là đúng rồi. Các sư phụ trong am đều là người có kiến thức. Tiểu Vân, con nhất định phải học thật tốt, tốt nhất là học thuộc hết tất cả các sách trong Thận Nghiêm Am. Có biết không?
- Kể cả kinh Phật sao?
Tiểu Vân cảm thấy yêu cầu này của mẫu thân rất không thiết thực.
- …….Kinh Phật thì khỏi, chép xong thì quên đi. Biết chưa?
- Dạ.
Bạch nương tử quấn mái tóc đã hong khô lại, sau đó cầm một tấm khăn bông lớn do nhiều miếng vải rách chắp vá may thành đã hơ nóng bên lửa đi đến bên thùng tắm nói:
- Được rồi, đứng lên đi, nước cũng lạnh rồi.
Tiểu Vân vội vàng từ trong nước chạy ra, lao vào trong khăn ấm do mẫu thân giơ ra, được quấn lại chặt kín.
Sau khi hai mẹ con lo liệu xong hết thảy, nằm trong chăn chuẩn bị ngủ, Bạch nương tử không yên tâm dặn dò:
- Tiểu Vân, con chia bánh bao cho Tiểu Phương thì không sao, nhưng đừng nói chuyện trong Thận Nghiêm Am cho con bé nghe.
- Biết rồi mà, mẹ đã nói tám trăm lần rồi. Thúy Hoa tẩu kia không phải là về thôn Lý Gia nói chuyện trong am nên mới bị đuổi sao? Tuy Thúy Hoa tẩu luôn kêu oan, nói cô ấy không nói xấu Thận Nghiêm Am, ngược lại còn nói những lời tốt đẹp, nhưng nào ngờ Thận Nghiêm Am không chấp nhận.
- Bất kể Thận Nghiêm Am tốt hay xấu, người ta trước khi thuê đã nói rõ, không được đem chuyện trong am truyền ra ngoài. Loại chuyện này, dù không phải người ta lúc nào cũng nhắc nhưng mình đã hứa thì phải làm được, dù là chuyện vặt vãnh cũng không được tùy tiện nói ra.
- Miệng con kín hơn Thúy Hoa tẩu nhiều lắm.
Cơn buồn ngủ ập tới, Tiểu Vân lẩm bẩm đáp.
Bạch nương tử nghiêng người đè lại góc chăn cho nữ nhi, lặng lẽ thở dài.
Bất kể tương lai ra sao, bà vẫn sẽ cố hết sức để Tiểu Vân học được mọi thứ có thể học. Cho dù………bà cũng không chắc chắn mình hi vọng tương lai Tiểu Vân sẽ phát triển thành thế nào.
Bà không cam lòng để con bé làm một thôn cô ngu dốt, cả đời ngây ngốc; nhưng lại sợ con bé học được quá nhiều, quá mức thông minh, tâm cao ngất trời mà mệnh như giấy mỏng, đến lúc đó nên dung thân ở nơi nào…….
Con bé, sau này sẽ thế nào đây?
- Giới hạn là ý gì?
Tiểu Vân không hiểu từ này nghĩa là gì. Cô còn quá nhỏ, mà mẫu thân lại nói với cô những đạo lý quá lớn, đa phần cô đều không hiểu.
- Ừm...mẹ không dùng đạo đức để yêu cầu con, tóm lại chính là: có cái nên làm, có cái không nên làm. Ý của câu này...
Con bé còn nhỏ như vậy, dạy thế nào đây? Bạch nương tử rất phiền não. Nói quá đơn giản, nó sẽ không để tâm; nói quá phức tạp, nó sẽ nghe không hiểu. Mà kiến thức trong bụng bà lại vô cùng có hạn, không đủ để truyền thụ hay giải đáp thắc mắc...
- Hở?
Tiểu Vân chớp mắt chờ đợi.
Bạch nương tử cố gắng suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được cách giải thích nào chuẩn xác. Mặc dù bà luôn dạy Tiểu Vân đọc thuộc lòng một ít tác phẩm kinh điển nhưng lại không có năng lực giải thích_____dù sao năm đó sở dĩ bà gắng gượng học thuộc những câu văn chương này đều là vì yêu cầu công việc chứ không ai giải thích rõ cho bà.
- Tóm lại, đợi con lớn lên, học được nhiều kiến thức hơn, hiểu được nhiều đạo lý hơn, con sẽ hiểu ý mẹ.
Bạch nương tử cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.
Lời nói không có trách nhiệm như thế hiển nhiên không thể khiến Tiểu Vân hài lòng. Cô cau mày hỏi:
- Học văn biết chữ chính là để nói đạo lý với người khác sao?
- Không. Nói chính xác là để con có cuộc sống tốt hơn. Khi con nhất thiết phải nói đạo lý thì con đã học được hết thảy, đủ để con ứng phó.
Bạch nương tử thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve đầu trọc của nữ nhi, nói:
- Nắm đấm mạnh, giọng nói to chỉ có tác dụng ở trong thôn. Ra khỏi cái thôn hoang vắng chốn biên thùy này thì con nửa bước cũng khó đi. Khi con có cơ hội được đi xa, được leo cao, hiểu biết càng nhiều, con sẽ càng hiểu, đọc sách biết chữ mới là cội nguồn để vươn lên. Ít nhất, khi biết chữ, ở bên ngoài con sẽ không bị người ta lừa gạt ký giấy bán mình trong nháy mắt.
- Nam nhi dòng chính nhà thôn trưởng đều được đưa đến huyện thành đi học, cũng là vì vậy sao?
- Ừ. Con nghĩ xem, thôn trưởng và phú hộ của mỗi thôn, tại sao hễ có chút tiền đều đưa con mình đi học? Chẳng lẽ đi học có thể khiến những người kia cày thêm được vài mẫu ruộng sao? Tại sao họ không dùng tiền mua đất cất nhà tích trữ lương thực? Mà lại tốn rất nhiều rất nhiều tiền để cho con mình đi học?
- Là vì đi học có thể giúp họ thu hoạch nhiều hơn cả mua đất sao?
- Ừ, có thể nói như vậy.
- Là chỉ việc thi trạng nguyên sao?
Tiểu Vân đột nhiên nghĩ đến cô thường nghe Vương Đại Thành ba hoa nói đường ca nhà hắn trong thư viện ở huyện thành học hành rất tốt, sau này chắc chắn sẽ thi đậu trạng nguyên.
- Thi trạng nguyên quá khó, khó hơn cả lên trời. Đại Ung ba năm tổ chức một kỳ thi, học sinh giỏi nhất cả nước tụ tập ở kinh thành, trong mấy trăm mấy ngàn người chỉ lấy một trạng nguyên đứng đầu, con nói dễ lắm sao?
Bạch nương tử bật cười, hồi lâu mới nói với nữ nhi vẻ mặt đang nghi hoặc:
- Dù là nhà giàu có sinh ra và lớn lên ở kinh thành, ba tuổi học vỡ lòng, sáu tuổi đến thư viện nổi tiếng nhất học tứ thư ngũ kinh với giáo sư tài giỏi nhất, cần cù chăm chỉ không ngừng khổ luyện, thiên phú nỗ lực không ít nhưng cả đời cũng chưa chắc thi đậu được trạng nguyên.
- Ý mẹ là, thứ gọi là trạng nguyên, thôn Tiểu Quy chúng ta đừng hi vọng?
Bạch nương tử gật đầu đương nhiên, không chút mảy may khinh thường, đây đơn thuần là sự thật. Bà bình luận:
- Mẹ thấy trưởng tôn dòng chính nhà thôn trưởng rất tốt, đậu tú tài không thành vấn đề. Thi đậu tú tài, được công danh là có thể đảm bảo cho chi chính miễn đóng thuế. Cố gắng thêm chút nữa, bậc cao hơn, có lẽ có cơ hội thi đậu cử nhân. Muốn làm huyện lệnh huyện Vĩnh Định, thân phận cử nhân là đủ rồi.
Dù sao huyện Vĩnh Định là vùng đất ác mà các tiến sĩ thông thường tránh còn không kịp.
- Thì ra thôn trưởng thật sự muốn tôn tử ông ấy sau này làm huyện lệnh?
Tiểu Vân hiểu ra:
- Đây là chỗ tốt của đi học phải không? Thi cử nhân thi trạng nguyên, sau đó làm quan. Dân chúng trồng trọt, dù bản thân ăn không đủ no cũng phải nộp thuế cho quan gia, bọn họ nói thu bao nhiêu là thu bấy nhiêu, rõ ràng không hề tự tay cày bừa lao động mà có thể lấy đi lương thực trong tay các nhà nông.
- Không phải như thế, làm quan cũng không phải muốn làm gì thì làm____ôi, loại chuyện này không liên quan đến con, chúng ta đừng nói nhiều nữa. Quay lại chuyện đi học đi! Nếu con có sức, cùng lắm có thể cày bừa thêm vài mẫu ruộng; nhưng nếu con có kiến thức, con có thể làm được rất nhiều.
- Nữ nhi có thể thi trạng nguyên không?
Bạch nương tử ngẩn người, cười khổ lắc đầu.
- Mẹ bảo con đọc sách viết chữ không phải vì muốn con thi trạng nguyên.
- Nếu con đọc sách tốt hơn cả tôn tử của thôn trưởng, tốt hơn cả tú tài thôn Đại Thụ cũng không thể thi trạng nguyên sao?
- Không được. Tiểu Vân, con là nữ nhi.
Bạch nương tử trìu mến ôm lấy nữ nhi, nói nhỏ:
- Con không làm được trạng nguyên nhưng sau này con có thể làm mẫu thân của trạng nguyên, để nhi tử của con kiếm cho con một lệnh phong, được triều đình nuôi dưỡng, được người đời tôn kính. Cha con ấy, chí khí lớn, lúc con chưa ra đời đã nghĩ đến việc tích góp tiền cho con sau này đi học, nói là dù không phải nhi tử cũng có thể học văn biết chữ, sau này dạy cho đệ đệ. Sau khi con ra đời, cha con nói, khuê nữ này tướng tá thông minh, nhất định phải cho con đi học, sau này gả vào một gia đình tốt, dạy dỗ ra một đại trạng nguyên. Hiện tại mặc dù mẹ không có tiền cho con đến học đường nhưng sẽ cố hết sức để con học được nhiều kiến thức.
Tiểu Vân trước nay không phải người cảm tính, cho nên dù lúc này mẹ cô mặt đầy hồi ức, khóe mắt loang loáng ánh lệ, cô cũng không có tự giác “nắm tay nhìn nhau nước mắt rơi” (Trích “Vũ lâm linh” của Liễu Vĩnh thời Tống) mà chỉ bừng tỉnh nói:
- Cho nên, tối nay mẹ nói nhiều như vậy, ngay cả cha cũng lôi ra, chính là muốn con đọc sách học chữ chứ gì, đúng không? Kỳ thực dù mẹ không nói nhiều đến thế, con cũng có thể không đọc sách sao? Bảo con đọc thì con đọc, không cần đem cha ra dùng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng treo nghiêng nghiêng trên ngọn cây phía Tây, Tiểu Vân lại quay đầu nhìn mẹ, nói:
- Xem đi, hơn nửa đêm rồi, sáng mai làm sao mà thức?
Bạch nương tử kéo kéo khóe môi, cuối cùng cũng nhịn không được, gõ một cái lên đầu trọc nữ nhi, trầm giọng:
- Đi, lấy nước nóng trên bếp pha thêm ít nước lạnh rửa ráy tay chân rồi đi ngủ.
Thấy nữ nhi chạy vắt giò lên cổ, bà vội nói với theo:
- Đừng quên lấy nhành liễu đánh răng súc miệng!
- Biết-rồi-mà_____
Tiểu Vân chưa bao giờ cảm thấy mình đặc biệt thông minh, cùng lắm là cảm thấy người khác tương đối đần mà thôi, những chuyện rất dễ dàng nghĩ thông suốt mà có người cứ nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông, phiền não vò đầu bứt tai, nhờ người giúp đỡ; kết quả là người giúp đỡ kia nếu không phải đưa ra ý kiến càng tệ hại hơn thì chính là cả hai người cùng nhau nhăn mày ủ mặt, cuối cùng theo thói quen trông cậy vào nhà thôn trưởng. Người lớn tìm thôn trưởng, trẻ con thì tìm tôn tử của thôn trưởng.
Chuyện người lớn, Tiểu Vân không có quan điểm gì. Còn tranh chấp của trẻ con, trong mắt cô thì xử lý chả ra sao nhưng cô chưa từng nói lời phê bình ra khỏi miệng. Thân là nhà nghèo trong thôn, lại sớm mất đi người cha ruột có thể chống đỡ một mảnh trời cho hai mẹ con cô, Tiểu Vân rất biết ngậm miệng_____mẹ cô cũng vì điều này mới nói cô thông minh.
Cô không cảm thấy mình thông minh, điều cô khá tự hào là mình không rước họa về cho gia đình. Không hiếu thắng, không lắm mồm, không thu hút sự chú ý của người khác, tai họa đương nhiên sẽ ít. Cô thể hiện ra bên ngoài là một người an tĩnh giữ đúng bổn phận, nhìn như không chút mảy may tò mò với chuyện bên trong Thận Nghiêm Am, cũng không đi lung tung, người ta bảo đợi trong phòng chép kinh thư là cô có thể ngồi cả ngày ở đó, không hề nhìn ngó ngoài cửa sổ, cử chỉ ngoan ngoãn biết điều như thế cuối cùng cũng thông qua khảo nghiệm của các ni cô, thuận lợi theo mẫu thân vào Thận Nghiêm Am, bắt đầu cuộc sống mỗi ngày chép kinh Phật và được một bữa trưa no đủ.
Tiểu Vân ở Thận Nghiêm Am ăn được sáu bữa cơm trưa, người thôn Tiểu Quy mới phát hiện đôi mẫu tử Bạch gia đến làm việc ở Thận Nghiêm Am cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết. Tin tức này bỗng chốc trở thành đề tài nóng hổi trong thôn, thậm chí còn có người vì chứng thực mà sáng sớm chạy đến đường mòn nhỏ lên núi ra vẻ như đang cắt cỏ chỉ vì muốn nhìn xem mẫu tử Bạch gia có thật đi lên núi hay không; đợi khi thật sự thấy họ đi lên núi, người nọ liền vội vàng chạy về trong thôn báo cho mọi người biết.
- Tiểu Vân, hèn gì mấy ngày nay ta gánh nước đến nhà ngươi đều tìm không thấy ngươi. Ta còn tưởng ngươi chạy lên núi nhặt củi tìm rau dại rồi chứ.
Vào một buổi tối, Tiểu Phương đến nhà Tiểu Vân, nói cho Tiểu Vân biết hai mẹ con họ đã thành đề tài nóng trong thôn, đồng thời liên tục oán trách Tiểu Vân không xem cô như bạn thân.
- Hiện nay trời lạnh, mọi người buổi tối đều ở nhà đóng cửa sưởi ấm đi ngủ sớm, ta và mẹ ta sáng sớm trời còn chưa rạng đã lên núi, lúc xuống núi thì nhà nhà đều đóng cửa cả rồi, nhà ngươi cũng vậy, ta sao lại đặc biệt đi gõ cửa nhà ngươi chỉ để nói cho ngươi biết ta đi Thận Nghiêm Am?
- Vậy nếu mọi người không phát hiện thì ngươi sẽ không nói à?
- Thật ra ta tưởng mọi người biết từ lâu rồi.
- Các ngươi không nói thì làm sao mọi người biết?
- Nửa tháng trước mẹ ta đã nhắc đến việc đi làm ở Thận Nghiêm Am với Vương lão thẩm. Sau khi lão thẩm về trong thôn, không có đi nói khắp nơi à?
Tiểu Vân có chút kinh ngạc.
- Không có. Nữ nhi gả đến huyện thành của lão thẩm sắp sinh, nửa tháng trước lão thẩm đã ngồi xe lừa của nhà thôn trưởng đi rồi, đến nay vẫn chưa về.
Tiểu Phương bất mãn nói:
- Chuyện này, người khác không truyền đi giúp ngươi thì ngươi sẽ không nói à?
- Ta đương nhiên sẽ nói với ngươi. Đây lại không phải chuyện gì không thể nói, nhưng phải đợi đến ngày mẹ ta không cần đi làm, ta mới rảnh rỗi đi tìm ngươi. Thận Nghiêm Am một tháng cho mẹ ta nghỉ một ngày, ta định đến ngày đó sẽ đi nói với ngươi.
- Vậy à, vậy ta không giận ngươi nữa. Đúng rồi, thẩm đâu?
Tiểu Phương nghe giải thích, rất rộng lượng bỏ qua việc này, quay đầu nhìn trái nhìn phải, tìm được bóng dáng của Bạch nương tử.
- Mẹ ta ra phòng chứa củi phía sau tắm rồi.
- Lạnh thế này mà tắm cái gì!
Tiểu Phương vừa nghe đến chữ tắm thì rùng mình.
Hai mùa thu đông của thôn Tiểu Quy quả thực lạnh đến mức có thể đóng băng nước, phần lớn mọi người cả mùa đông đều không tắm, mỗi ngày rửa mặt rửa tay chân đã xem như rất thích sạch sẽ rồi.
- Dù sao cũng không thể thật sự không tắm suốt mùa đông chứ? Mẹ ta nói nhân lúc còn chưa quá lạnh, tắm nhiều một chút. Hơn nữa trong phòng chứa củi có đốt bếp lò, vừa nấu nước, vừa sưởi ấm, sẽ không bị bệnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu Vân nhún vai không nói, cô đến bên bếp, mở nắp nồi lên, lấy ra một cái bánh bao đưa cho Tiểu Phương.
- Nè, cho ngươi ăn.
- Ôi? Đây đây, đây là...ực, bánh bao?
Ra sức nuốt nước miếng trào khắp miệng vào, Tiểu Phương mới nói xong một câu hoàn chỉnh.
- Vừa hâm trong bếp, còn nóng lắm. Mau ăn đi.
Tiểu Phương đưa hai tay nhận lấy, nắm thật chặt trong tay, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi từ đâu có vậy?
- Ta mang về từ Thận Nghiêm Am.
Cái này là cô để dành từ bữa trưa của mình.
- Thật cho ta?
Tiểu Phương không dám tin.
- Ngươi nhất định đói rồi, mau ăn đi.
Tiểu Vân biết vào mùa đông không cần xuống ruộng, nhà Tiểu Phương mỗi ngày chỉ ăn một bữa, cứ thế chịu đựng qua hết mùa đông này đến mùa đông khác, chịu không nổi thì chết. Trong nhà Tiểu Phương, một thúc thúc, một tiểu ca ca, một tỷ tỷ đều chết như vậy.
Tiểu Phương không kiềm chế được nữa, cắn một ngụm lớn bánh bao, cẩn thận nhai trong miệng, chậm rãi không nỡ nuốt, sau khi miếng đầu tiên xuống bụng, cô nắm chặt bánh bao nhưng không cắn tiếp nữa, chỉ híp mắt nhớ lại mùi vị:
- Ôi chao, ngon quá! Trong đây không có sạn cũng không có trấu, mịn mịn dẻo dẻo, không hề cộm cổ.
Tiểu Vân thấy Tiểu Phương định nhét bánh bao vào ngực thì ngăn cản nói:
- Ngươi ăn đi, đừng giữ lại.
- Đương nhiên phải giữ. Đệ đệ muội muội ta vẫn đang đói đấy.
Tiểu Phương thở dài:
- Cha mẹ ta cũng đói, cả ngày đều rót nước nóng uống, không dám nhìn về phía vại gạo, nó sắp cạn rồi, không biết nên làm sao mới tốt.
Tiểu Vân lấy một cái giỏ trúc nhỏ, vén miếng vải đậy trên giỏ ra cho Tiểu Phương nhìn.
- Đây là mấy ngày nay ta để dành được, lát nữa ngươi mang về đi.
Tiểu Phương nghe vậy nhảy dựng lên, giật mình liên tục xua tay lắc đầu.
- Chuyện này sao được! Ngươi đừng có làm bậy với đồ ăn! Ngươi làm vậy, thẩm sẽ tức giận!
Tiểu Phương suy bụng ta ra bụng người, nếu cô dám đem gạo trong nhà cho người khác một hạt, chỉ một hạt thôi, nhất định sẽ bị mẹ đánh cho gần chết.
- Mẹ ta không giận đâu. Đây là thức ăn ta để dành được, mẹ đồng ý để ta xử lý. Nhà ngươi ngày nào cũng chia nước cho nhà ta mà ta lại không có gì tốt để báo đáp ngươi, mọi người phải có qua có lại thì tình nghĩa mới bền lâu. Hơn nữa, chúng ta đều nghèo, nghèo đến mức sắp mất mạng rồi, chúng ta đều là người lớn lên muốn kiếm nhiều tiền, sao có thể còn chưa lớn đã chết đói được?
- Tiểu Phương, mau ăn bánh bao đi, sau đó mang năm cái còn thừa này về nhà, ăn hết chúng, cả nhà ngươi tối nay có thể ngủ ngon rồi.
- Tiểu Vân, ngươi thật tốt.
Tiểu Phương rất cảm động:
- Sau này ta có thịt có cá, nhất định sẽ chia một nửa cho ngươi, ngươi không cần làm gì giúp ta cả, ta tình nguyện cho không.
Cho không? Sao nghe quái quái nhỉ? Tiểu Vân gãi gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao để một người ước mơ sau này có thịt có cá có thể ăn một mình tình nguyện giao ra một nửa thức ăn ngon cho một người ngoài như cô mà không cần đền đáp, Tiểu Vân cảm thấy Tiểu Phương đối đãi với cô đã đủ chí cốt rồi.
Tiểu Phương được Tiểu Vân thúc giục, cuối cùng cũng lưu luyến không rời bắt đầu ăn cái bánh bao nóng hổi trên tay, do cô ăn rất chậm nên họ có thể tán gẫu một chút.
- Tiểu Vân, ngươi biết không? Tôn tử của thôn trưởng được nghỉ từ thư viện trở về rồi, còn nói với thôn trưởng mùa xuân sang năm huynh ấy định đi thi tú tài.
- Huynh ấy mới mười bốn tuổi, vội gì chứ? Không thi đậu không phải là phí một khoản tiền sao.
- Ôi! Nhà thôn trưởng có tiền mà, đủ cho Vương Thi Thư đi thi tú tài mười lần cũng còn dư dả đấy.
Tiểu Phương khoát khoát tay. Sau đó cô chia sẻ tin đồn thứ hai:
- Ta nói ngươi biết, Tiền đại nương mấy ngày nay luôn đưa Tiền Linh Nhi dạo qua dạo lại quanh nhà thôn trưởng, tuy giả bộ như đi ngang qua nhưng ta biết, bọn họ muốn mồi chài Vương Thi Thư.
- Vương Thi Thư trêu chọc gì họ à?
- Ngưng! Là Tiền Linh Nhi muốn trêu chọc Vương Thi Thư. Ôi! Ngươi ít vào trong thôn nên không biết, hiện tại bọn trẻ khắp thôn ai mà không biết Tiền Linh Nhi muốn làm nương tử tú tài.
Tiểu Vân bĩu môi.
- Nương tử tú tài thì sao chứ?
- Thì có thể vươn tới huyện lệnh phu nhân chứ sao.
Tiểu Phương hừ nói:
- Tệ đến mấy thì Vương Thi Thư về sau cũng là một thôn trưởng, vẫn là một lang quân như ý của thôn Tiểu Quy này.
- Tiền gia có nhà có ruộng tốt, thôn khác cũng sẽ chịu cưới cô ấy.
- Tiền gia có nhà có ruộng tốt, tầm mắt mới cao, nhi tử hay tôn tử của thôn trưởng thôn khác bằng lòng cưới cô ta? Nằm mơ! Ta thấy Vương Thi Thư cũng không nhìn trúng cô ta. Cả nhà Tiền Linh Nhi điệu bộ nịnh bợ, chưa nói tới cô ta lại không đẹp như mẹ ngươi____
- Tiền Linh Nhi so với ai cũng xấu, lôi mẹ ta ra làm gì!
Tiểu Vân không vui ngắt lời Tiểu Phương. Tiểu Phương đẩy Tiểu Vân.
- Mẹ ngươi đúng là người đẹp nhất thôn, tại sao sợ người ta nói? Nếu không phải mẹ ngươi đẹp thì mấy năm nay, sao lại luôn có người đến nhà ngươi làm mối chứ?
Nói đến đây tự nhiên sẽ thuận miệng hỏi một chút:
- Nè, Tiểu Vân, mẹ ngươi rốt cục nghĩ thế nào? Người trong thôn đều nói mẹ ngươi mãi không chịu đồng ý, e là đang đợi cành cao nào đó.
Tiểu Vân nhướng mày, đột nhiên dùng biểu cảm rất cao thâm khó lường nói:
- Ngươi biết mẹ ta tại sao đẹp hơn người khác không?
- Đâu có tại sao, chẳng phải do cha mẹ sinh ra đẹp à?
- Không hoàn toàn như vậy. Nghe nói Tiền đại nương lúc trẻ cũng là một đóa hoa trong thôn, tại sao bà ấy không sinh ra Tiền Linh Nhi đẹp?
- Ờ, hình như vậy ha.
Tiểu Phương nhớ lại dung mạo của mẹ con Tiền gia, cảm thấy ví dụ này vô cùng có sức thuyết phục.
Bèn vội hỏi:
- Vậy Tiểu Vân, chẳng lẽ còn có gì khác khiến người ta trở nên xinh đẹp à?
Thân là một nữ nhi tướng mạo bình thường, Tiểu Phương đương nhiên hi vọng có cơ hội có thể thu hẹp khoảng cách với mỹ nữ một chút.
- Đương nhiên, cái này là ta hỏi mẹ ta lâu lắm mới được đấy. Mẹ ta nói...
- Nói gì? Ngươi nói hết ra nào!
Tiểu Phương lắc lắc tay Tiểu Vân thúc giục.
Lúc này có tiếng Bạch nương tử vọng ra từ phòng chứa củi:
- Tiểu Vân, mẹ xong rồi, con vào đi, mẹ giúp con tắm.
- A, dạ...
Tiểu Vân vô cùng không tình nguyện đáp lời, sau đó nhún vai với Tiểu Phương:
- Hôm khác lại nói, ta đi đã____
- Ê! Chỉ một câu thôi, ngươi đừng cố ý lấp lửng với ta!
Tiểu Phương kéo lại không cho Tiểu Vân đi.
Dưới sự quấn lấy nhất quyết không buông tay của Tiểu Phương, Tiểu Vân đành bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, sợ ngươi luôn. Mẹ ta nói, nữ nhi muốn xinh đẹp thì ít đi bàn tán chuyện người ta, đặc biệt là những lời khó nghe, càng nói nhiều thì tướng mạo sẽ càng xấu.
- Thật hay giả?
Tiểu Phương sợ hãi che ngực.
- Thật. Ngươi nhìn mẹ ta đi, bà có bao giờ thích tụ tập bàn tán chuyện của người khác không?
Tiểu Phương suy nghĩ, phát hiện quả thật không có ấn tượng thì bừng tỉnh:
- Hóa ra là vậy. A...ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy...
Cô ôm lấy hai má mình, bi thảm hỏi:
- Tiểu Vân, ta có xấu đi không?
- Không xấu, ngươi không phải đi rêu rao khắp nơi mà chỉ nói với ta thôi, không tính.
An ủi thế này rất không có căn cứ, nhưng Tiểu Phương tin là được. Cô bé thở dài một hơi, chợt vỗ ngực.
- Ta sau này nghe được gì cũng không nói với người khác, muốn nói thì chỉ nói cho một mình ngươi. Dù sao ngươi giống với mẹ ngươi, chưa từng đi ngồi lê đôi mách.
Tiểu Vân vui vẻ vỗ vỗ vai Tiểu Phương.
- Ừ, ngươi như vậy lớn lên sẽ đẹp ra.
Nói xong, tiếng mẹ gọi nơi phòng chứa củi lại vọng ra, cô đẩy Tiểu Phương ra cửa.
- Được rồi, ngươi mau về đi. Ôm giỏ cho tốt, đừng để rơi.
- Ừ, vậy ta về. Trong nhà ta có nước nóng, đúng lúc ngâm bánh bao này vào, như vậy cha ta cũng có thể được no một bữa!
Tiểu Phương ôm chặt giỏ, đón gió lạnh chạy về nhà.
- Ui da! Đầu con mới mọc ra lớp tóc mỏng, không bẩn, không cần chà kỹ thế chứ____
Tiểu Vân cắn răng thương lượng với mẹ.
Mẹ Tiểu Vân đang dùng miếng vải thô ra sức cọ rửa những nơi mà bình thường khi Tiểu Vân tự tắm sẽ không chú ý tới như đầu, sau tai, cổ. Bà chà ra một lớp bẩn vẫn chưa xong mà chà đầu kể cả cổ cho đến khi đỏ rực mới chịu thu tay.
- Chà cho sạch một chút, đợi khi tóc dài ra sẽ không sợ có rận nữa.
Bạch nương tử vừa tắm xong, tóc mới khô được một nửa, đang cần hoạt động nhiều để duy trì nhiệt độ cơ thể.
- Chà tới chà lui cả trăm lần, dù có là cái nồi cũng bị mẹ chà lủng! Đủ rồi mà!
Tiểu Vân la oai oái.
- Bất quá chừng mười lần, đâu ra cả trăm lần? Được rồi, đừng kêu nữa, sắp xong rồi.
- Tróc da tróc da tróc da!
- Được rồi được rồi. Haiz____
Bà chà thật sự có chút thở hổn hển. Khi Bạch nương tử cuối cùng cũng mệt mỏi nương tay, Tiểu Vân mới có thể trốn, cả người bị nhét vào thùng tắm lớn, được nước nóng thoải mái vây quanh.
- Còn lại tự con tắm, mẹ sẽ đợi kiểm tra.
- Được rồi. Mẹ mau đến bên lửa hong khô tóc đi.
Sau khi ổn định hơi thở, Bạch nương tử nhớ ra nên hỏi:
- Con vừa đem bánh bao cho Tiểu Phương, kể cả cái vốn định để dành làm bữa khuya cũng cho luôn?
- Dạ phải.
- Con không có thừa cơ đòi cha mẹ con bé gánh nước cho chúng ta đấy chứ?
- Đương nhiên không có. Dù sáng mai cha mẹ Tiểu Phương không lén đổ đầy vại nước cho nhà chúng ta thì con vẫn sẽ tiếp tục cho họ bánh bao.
Tiểu Vân hếch cằm nói.
Bạch nương tử xõa tóc hong khô bên lửa, nhìn nữ nhi, ánh mắt rất phức tạp.
- Tiểu Vân, có qua có lại là chuyện tốt, nhưng những chuyện như...giúp đỡ lẫn nhau gì đó, không bao giờ là vì tính toán lợi ích...
- Đương nhiên, người nhà Tiểu Phương đều rất tốt, con mới đưa bánh bao để dành cho họ, nếu không thì dù có nhiều bánh bao hơn nữa con cũng ăn hết, đâu cần để dành mang về chứ?
Tiểu Vân ra vẻ người lớn thở dài:
- Mẹ, con thấy đệ đệ hai tuổi kia của Tiểu Phương nếu còn tiếp tục chịu đói nữa, e là không qua nổi mùa đông này. Từ khi con nhớ chuyện đến nay, nhà Tiểu Phương năm nào mùa đông cũng có người chết, con tốt với Tiểu Phương nên mới muốn giúp cô ấy.
- Nhưng con vẫn nghĩ tới việc cha mẹ con bé sẽ gánh nước cho chúng ta...
- Chuyện gánh nước là mẹ nhắc mà!
Mẹ con họ dùng nước rất nhiều lại không có sức gánh nước, hiện nay mỗi ngày từ Thận Nghiêm Am về đều vào ban đêm, càng không có sức đi gánh nước; cho nên việc khổ sai này có người nhà Tiểu Phương giúp đỡ đúng là điều mà hai mẹ con họ đang cần.
- Vả lại, con thật sự không có mở miệng nói chuyện nước. Cùng lắm con chỉ nghĩ cha mẹ Tiểu Phương làm người thành thực, chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp thôi. Cái mà họ có thể báo đáp chúng ta chính là gánh nước, sức của người nghèo không đáng tiền, trong khi họ thì dư sức.
- Haiz...dù như vậy không sai, nhưng con thực không nên nghĩ nhiều đến thế...
- Là ai nghĩ chứ? Đây gọi là suy bụng ta ra bụng người.
Bạch nương tử vừa cau mày vừa buồn cười, nói:
- Mới đi chép kinh Phật có sáu ngày, mẹ thấy con ngay cả bút lông cũng cầm không xong mà biết nói thành ngữ rồi.
- Tĩnh Mặc sư phụ cảm thấy con rất tốt, bảo con trước tiên luyện chép những chữ đơn giản, luyện chữ cho tốt mới có thể chép kinh Phật, còn nhét cho con một xấp giấy đầy chữ, bảo con chép theo những chữ trên đó.
Bạch nương tử sợ nữ nhi chép những thứ linh tinh, bèn vội hỏi đó là gì.
Tiểu Vân suy nghĩ, nói:
- Có một số trên giấy là thành ngữ, một số thì không phải; nhưng đều là bốn chữ.
- Đem những gì con nhớ đọc lên mẹ nghe thử.
- Dạ, cái hôm nay con chép là: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang; nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương...” (Trích “Thiên tự văn” của Châu Hưng Tự thời Lương, là một trong những quyển sách học chữ vỡ lòng, nghĩa: “Thuở trời đất mới sinh ra, trời có màu đen, đất có màu vàng, vũ trụ hình thành trong trạng thái hoang sơ, hỗn độn và mờ mịt; mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại khuyết, sao hôm và sao mai phân chia ngày đêm”)
Cô đọc một mạch hơn mười câu.
- Tốt, cái này rất tốt. Con có thể học thuộc, thật sự là quá tốt!
Bạch nương tử nén kích động trong lòng. Đây là “Thiên tự văn”, bà trước kia đã từng nghe người khác đọc.
- Mẹ, Tĩnh Mặc sư phụ bảo con chép mấy thứ này, đều đọc trước qua một lần; cho nên con vừa học chữ mới vừa học thuộc luôn.
Tiểu Vân rất “khiêm tốn” không khoe khoang với mẫu thân rằng mình được Tĩnh Mặc sư phụ khen ngợi, nói cô chưa từng được học vỡ lòng đàng hoàng mà có thể nghe qua là thuộc, nhìn qua là nhớ, đúng là không tưởng tượng nổi_____có điều chữ viết thì giống như Mao Sơn đạo sĩ vẽ bùa chú, không thể nào đọc được...
- Thật tốt quá, Tiểu Vân, mẹ dẫn con đi Thận Nghiêm Am là đúng rồi. Các sư phụ trong am đều là người có kiến thức. Tiểu Vân, con nhất định phải học thật tốt, tốt nhất là học thuộc hết tất cả các sách trong Thận Nghiêm Am. Có biết không?
- Kể cả kinh Phật sao?
Tiểu Vân cảm thấy yêu cầu này của mẫu thân rất không thiết thực.
- …….Kinh Phật thì khỏi, chép xong thì quên đi. Biết chưa?
- Dạ.
Bạch nương tử quấn mái tóc đã hong khô lại, sau đó cầm một tấm khăn bông lớn do nhiều miếng vải rách chắp vá may thành đã hơ nóng bên lửa đi đến bên thùng tắm nói:
- Được rồi, đứng lên đi, nước cũng lạnh rồi.
Tiểu Vân vội vàng từ trong nước chạy ra, lao vào trong khăn ấm do mẫu thân giơ ra, được quấn lại chặt kín.
Sau khi hai mẹ con lo liệu xong hết thảy, nằm trong chăn chuẩn bị ngủ, Bạch nương tử không yên tâm dặn dò:
- Tiểu Vân, con chia bánh bao cho Tiểu Phương thì không sao, nhưng đừng nói chuyện trong Thận Nghiêm Am cho con bé nghe.
- Biết rồi mà, mẹ đã nói tám trăm lần rồi. Thúy Hoa tẩu kia không phải là về thôn Lý Gia nói chuyện trong am nên mới bị đuổi sao? Tuy Thúy Hoa tẩu luôn kêu oan, nói cô ấy không nói xấu Thận Nghiêm Am, ngược lại còn nói những lời tốt đẹp, nhưng nào ngờ Thận Nghiêm Am không chấp nhận.
- Bất kể Thận Nghiêm Am tốt hay xấu, người ta trước khi thuê đã nói rõ, không được đem chuyện trong am truyền ra ngoài. Loại chuyện này, dù không phải người ta lúc nào cũng nhắc nhưng mình đã hứa thì phải làm được, dù là chuyện vặt vãnh cũng không được tùy tiện nói ra.
- Miệng con kín hơn Thúy Hoa tẩu nhiều lắm.
Cơn buồn ngủ ập tới, Tiểu Vân lẩm bẩm đáp.
Bạch nương tử nghiêng người đè lại góc chăn cho nữ nhi, lặng lẽ thở dài.
Bất kể tương lai ra sao, bà vẫn sẽ cố hết sức để Tiểu Vân học được mọi thứ có thể học. Cho dù………bà cũng không chắc chắn mình hi vọng tương lai Tiểu Vân sẽ phát triển thành thế nào.
Bà không cam lòng để con bé làm một thôn cô ngu dốt, cả đời ngây ngốc; nhưng lại sợ con bé học được quá nhiều, quá mức thông minh, tâm cao ngất trời mà mệnh như giấy mỏng, đến lúc đó nên dung thân ở nơi nào…….